Chương 54: Dụng tâm ham muốn cá nhân…….
Phúc Tiểu Thanh
21/08/2015
Đi bộ trong trung tâm thương mại, Wayne cảm thấy rất bất lực. Bộ tây trang được cắt may thủ công, không biết đã bị Lục Minh Viễn vứt đi vào góc
nào. Mà trên người cậu lúc này đang mặc một bộ đồ màu trắng, bả vai có
đính huy hiệu màu vàng của trẻ con, giống như một hoàng tử nhỏ trong
truyện cổ tích.
Hoàng tử nhỏ. Wayne chỉ cần nghĩ đến nét mặt của Lục Minh Viễn khi nhắc đến ba chữ này, liền hận không được muốn xé nát cái miệng của anh, hoặc là xé rách bộ quần áo trên người minh cũng có thể.
Chỉ tiếc, ước mơ rất hấp dẫn, nhưng thực tế rất khô khan. Ở trước mặt Tô San, cậu không thể làm cái gì, chỉ có thể cười ngu ngốc nói cảm ơn với Lục Minh Viễn.
“Tốt lắm.” Lục Minh Viễn nhìn thấy Wayne đã thay trang phục, liền cảm thấy tâm tình thật tốt, anh ôm lấy bả vai Wayne, thân thiết giống như ôm lấy con trai mình.
“Hiện tại chúng ta đi tới khu đồ chơi đi. Muốn mua cái gì? Transformers? Ultraman?”
Tô San nhìn Lục Minh Viễn ăn ý với Wayne, bất giác cảm thấy vô cùng an ủi, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng.-Thiên.Kết.l.q.đ-
“Anh Lục, để cho anh phải tốn kém, thật ra thì những cái này nên để em làm………”
“Nói gì vậy.” Lục Minh Viễn cầm tay Tô San: “Hai chúng ta còn phải phân biệt?”
Tô San khẽ cắn môi, trên hai gò má hiện lên vệt ửng ồng, do dự một chút, liền nắm chặt tay Lục Minh Viễn.
“Kẽo kẹt---“ Một phút kia, Wayne nghe được rõ ràng âm thanh nghiến răng của mình.
Lục Minh Viễn dĩ nhiên cũng đã nghe được. Trong mắt anh chợt lóe lên, cúi đầu, cười híp mắt nhìn Wayne: “Hơn nữa thằng bé Wayne này thật sự làm cho người khác yêu thích…”
Anh kéo dài giọng nói, bỗng nhiên trên khuôn mặt lộ ra vẻ quỷ dị nói không nên lời. Trực giác của Wayne đột nhiên bảo -Thiên.Kết.l.q.đ- không ổn, quả nhiên, chớp mắt một cái liền nghe được tên Lục Minh Viễn không đứng đắn kia nói với Tô San: “Đúng rồi, San San, nếu không chúng ta nhận nó làm con đỡ đầu đi?”
Con đỡ đầu….Bước chân Wayne bỗng trở nên lảo đảo, dường như trước mắt hóa màu đen.
Tô San lại cuồng nhiệt vỗ tay: “Được được.”
“Được cái rắm.” Trong nháy mắt khuôn mặt Wayne xuất hiện vẻ vặn vẹo, theo bản năng mà thốt lên. Cậu thề, cả đời cậu cũng chưa từng nói một câu tiếng Trung Quốc nào thô lỗ đến thế.
Tô San kinh ngạc dừng lại động tác: “Ách………..”
Wayne ý thức được lời mình nói ra cùng với thân phận ‘nhi đồng’ của mình không hợp, vẻ mặt cứng lại, miễn cưỡng cười cười, bắt đầu vắt hết óc vãn hồi lại hình tượng.
“Thật ra thì ý của tôi là…”
“Ở tuổi này thì bé trai tương đối ngỗ nghịch.” Lục Minh Viễn lại đi ra hòa giải.
Wayne kinh ngạc nhìn anh một cái, mầm mống cảm kích nhỏ nhoi trong lòng bắt đầu manh nha. Thật là bi kịch, không thể -Thiên.Kết.l.q.đ- để nó lớn hơn, cậu nhìn thấy Lục Minh Viễn mỉm cười nhìn về phía mình nói: “Hiện tại chúng ta tới khu bán đồ chơi thôi.”
Khóe miệng Wayne giật giật, tự tay bóp chết mầm mống nhỏ kia. ==
Lục Minh Viễn vô cùng nhân ái vì Wayne chọn một bộ đồ chơi người máy cao cấp giá hơn hai ngàn, anh cúi người xuống, dùng giọng nói hiền lành đến chết người hỏi: “Wayne, thích không?”
“Thích.”
“Thích là được rồi.” Lục Minh Viễn một chút cũng không ngại đáp án cũ này.
Tô San lúng túng đứng một bên. Mặc dù Lục Minh Viễn và Wayne đều cười, nhưng mà cô lại không khỏi có cảm giác, có một luồng khí lạnh cuồn cuộn giữa hai người.
Vừa đúng lúc nhận viên phục vụ tính tiền, cô cũng không thể để cho Lục Minh Viễn thanh toán, vội vàng nhanh chân đi tới chỗ nhân viên: “Lần này để em, tôi trả đây.” Nói xong, liền chạy nhanh như làn khói.
Wayne nhìn thấy Tô San rời đi, dường như là không chút nghĩ ngợi, đem thứ cầm trong tay vứt ầm xuống cái ghế ngồi.
Lục Minh Viễn quét mắt, cũng không nghĩ không nghe lời, anh nhếch miệng lên một nụ cười nhàn nhạt, cầm trong tay một cái mũ quả dưa màu xám tro, chụp lên đầu Wayne.
Trên đầu Wayne muốn bốc khói xanh. Cậu chợt ngẩng đầu lên, nắm lấy đỉnh mũ, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ.
“Lão già này đủ rồi đó.” Nói xong, định ném cái mũ xuống dưới đất.
“Ây, chớ ném.” Lục Minh Viễn ra tay ngăn lại, cười nhạo nói: “Không phải là muốn giả bộ đáng thương để nhận đồng cảm sao? Chi một chút mà đã lộ hết bí mật rồi sao?”
Wayne nhìn Lục Minh Viễn chằm chằm, trong mắt dường như có thể phun ra lửa, cậu thở hổn hển nặng nề, thật giống như hận không nhịn được mà muốn xông lên cắn cổ Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn bình tĩnh nhìn lại, bất động như núi.
Nửa phút sau, Wayne dùng sức thở ra một hơi, đem đỉnh mũ ném vào trong giỏ hàng.
Lục Minh Viễn đối với giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Wayne hình như hết sức có hứng thú. Đi dạo trung tâm thương mại xong, anh lại đề nghị đi ăn McDonald. Đề nghị này Tô San đồng ý, vì vậy Wayne đành cắn răng đi theo.
Món ăn của nhi đồng có cái gì, cậu đã không còn hơi sức tức giận. Hiện tại cậu chỉ muốn biết, tại sao ông trời còn không đánh sét đem cái tên đàn ông biến thái trước mặt này biến đi?-Thiên.Kết.l.q.đ-
Chỉ thấy Lục Minh Viễn cầm trên tay một con mèo máy Đôrêmon bằng nhung, đưa về phía trước, còn không ngừng cười nói với Wayne: “Nhìn vào trong này, cười lên một cái đi.”
Cạch một tiếng, Wayne biết tia lý trí cuối cùng của mình cũng đã bị cắt đứt.
Cái tên đàn ông biến thái này cho rằng cậu là đứa trẻ ba tuổi sao? Nhìn thấy một cái lục lạc liền chảy nước miếng đưa tay muốn?
“Tiểu nhị lang, cõng túi sách đi học, không sợ mặt trời nắng chói cũng không sợ mưa gió bão bùng, chỉ sợ thấy giáo mắng ta ngốc, không có học vấn….”
Đúng lúc Wayne đang định nổi trận lôi đình, trên bàn ăn chợt vang lên một hồi tiếng hát đồng dao, hẳn la vang lên từ điện thoại của Tô San.
Tô San cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, nụ cười trên mặt mặt nhất thời phai nhạt đi rất nhiều. Cô ngẩng đầu hướng về hai người đàn ông một lớn một nhỉ nói: “Thật xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại.”
Lục Minh Viễn như có suy nghĩ nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Tô San. Nhìn bộ dáng này của cô, cú điện thoại này tám phần không phải là chuyện gì tốt lành, là ai gọi chứ?
Wayne không có quan tâm như Lục Minh Viễn. Cậu hít sâu một hơi, lạnh mặt mở miệng níu: “Tôi biết rõ chú sẽ nghĩ cách tách tôi ra, chẳng qua tôi nói cho chú biết, chú cũng đừng nghĩ nữa. Tô San, tôi nhất định phải lấy được.”
Lục Minh Viễn không chút để ý cầm một cái ống hút trong tay, nghe được những lời tự đắc này của Wayne thì cười, gật đầu một cái đồng ý nói: “Ừ, tôi tin cậu làm được.”
“Hả?” Vẻ mặt Wayne cứng lại. Không tin Lục Minh Viễn lại biết làm chuyện đề cao chí khí người khác, tự diện uy phong của mình.
Cậu sợ sệt, Lục Minh Viễn lại nói: “Không phải cậu đang từng bước tiến gần sao? Không phải cha mẹ cậu đều đã mất sao? Chỉ cần cậu cậu thành tâm diễn cho đạt khổ nhục kế này, không lo Tô San không mắc mưu.”
Nói xong mới nhớ, có thể Wayne không biết ‘khổ nhục kế’ là có ý gì, vì vậy anh lại tận tâm giải thích: “Đơn giản mà nói, chính là buổi tối làm bộ gặp ác mộng…….., bình thường không có gì thì thỉnh thoảng khóc với cô ấy, hoài niệm cha mẹ đã mất……..”
Lục Minh Viễn chợt dừng câu chuyện, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Anh mang theo chút ý vị nhìn về phía Wayne, thở dài nói: “Ai, cũng thật may là cha mẹ cậu đã qua đời. Nếu không, nếu như họ nhìn thấy con trai, lấy lý do bọn họ chết ngụy trang để theo đuổi phụ nữ, không biết sẽ khó chịu thành cái dạng gì đây.”
Cả người Wayne cứng ngắc ngồi ở đằng kia, hai hàm răng trên dưới dường như đều run lên. Sắc mặt cậu xanh mét, quả đấm nắm kẽo kẹt vang lên.
Cậu không hề biết, một người đàn ông thân sĩ, lại có thể nói ra những lời ác nghiệt như vậy…
Mặc dù bị Lục Minh Viễn đùa giỡn một ngày, nhưng cho tới giờ phút này, Wayne mới hoàn toàn căm ghét anh từ đáy lòng.
Lục Minh Viễn dùng khóe mắt nhìn nhạt quét qua Wayne, khẽ nâng chiếc cằm có tỷ lệ hoàn mỹ lên: “Thế nào? Chê tôi nói khó nghe? Trung Quốc có câu ngạn ngữ--- người cần phải tự trọng mới mong người khác tôn trọng mình. Cậu nghĩ đến những chuyện cậu đã làm đi, xứng đáng để tôi tôn trọng sao?”
“Cậu cố ý yếu thế, tiến vào cuộc sống của Tô San, cậu lợi dụng sự động lòng của cô ấy, hy vọng ly gián tình cảm của tôi và Tô San, kéo ra một đống chuyện hoang đường về người thân qua đời, cố gắng lừa gạt cô ấy đến Arab. Sau đó cậu còn muốn làm gì nữa?”
“Cưỡng đoạt cô ấy làm vợ? Dùng khóa vàng nhốt cô ấy lại? Đợi cô ấy chấp nhận cậu?”
Wayne há hốc mồm, cậu rất muốn phản bác, muốn nói không phải như thế. Nhưng trên thực tế, Lục Minh Viễn không phải hoàn toàn nói trúng dụng tâm ham muốn cá nhân của cậu?
Từng linh hồn đều có một mặt không tốt, cho dù là một đứa bé năm tuổi cũng không ngoại lệ.
Wayne vô lực đưa tay lên che mặt, cậu không muốn đối diện với mặt xấu của mình. Trong miệng trầm thấp, khổ sở rù rì nói: “Không, không phải như vậy, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy. Tôi thề, trừ khi tôi chết, tôi sẽ cưng chiều cô ấy cả đời…..”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, xuyên thấu qua kẽ ngón tay, chảy lên trên mặt bàn màu trắng.
Có những đứa bé khi khóc thì âm thanh luôn rất vang dội, hơn nữa còn len lén nhìn người lớn, hi vọng sẽ được an ủi. Nhưng Wayne thì khác.
Tiếng khóc của cậu trầm muộn, đè nén, mang theo bi thương rên rỉ. Cả người cuộn lại thành một đống, giống như hận không biến mất khỏi cõi đời này.
Lục Minh Viễn lặng lẽ nhìn, tự nhiên có cảm giác kỳ dị, trong lòng lặng lẽ mềm mại xuống.
“Cưng chiều cô ấy cả đời? Vậy cậu cảm thấy cô ấy cần loại yêu thương này của cậu?”
“Rời xa nơi chôn rau cắt rốn gả cho một cậu bé nhỏ hơn mình bảy tuổi, ở một nơi không biết ngôn ngữ, tập quá sinh hoạt bất đồng. Chỉ có một mình cậu thích cô ấy. Nhưng nếu như, có một ngày không còn phần thích ấy. Cậu xem cô ấy phải làm như thế nào đây?”
Nhìn khuôn mặt Wayne đỏ lên muốn phản bác, Lục Minh Viễn nhẹ nhàng nâng tay: “Cậu đừng vội vàng phủ nhận, tôi chỉ đặt giả thiết. Dù sao tương lai như thế nào, ai cũng không nói chắc được.”
Wayne đẩy tay Lục Minh Viễn ra, nói: “Vậy thì tôi cũng có thể đặt giả thiết. Nếu như Tô San gả cho chú……chú có đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời?
“Tôi cũng không chắc.” Lục Minh Viễn buông tay: “Sinh lão bệnh tử, nhân duyên gặp gỡ, những thứ này không ai nói chắc được.”
Nhìn khuôn mặt Wayne mang theo vẻ hài lòng của trẻ con, anh không khỏi cười, lại nói tiếp: “Nhưng đây là Trung Quốc, tình cảm vợ chồng khi không hợp, có thể ly hôn. Thậm chí nếu có một ngày, tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tô San vẫn có thể tìm được hạnh phúc thuộc về cô ấy.
Nhưng nếu đi theo cậu thì sao?”
Thân thể Wayne chợt run rẩy kịch liệt, trong đầu léo lên hai chữ đáng sợ.
Chết theo.
Hoàng tử nhỏ. Wayne chỉ cần nghĩ đến nét mặt của Lục Minh Viễn khi nhắc đến ba chữ này, liền hận không được muốn xé nát cái miệng của anh, hoặc là xé rách bộ quần áo trên người minh cũng có thể.
Chỉ tiếc, ước mơ rất hấp dẫn, nhưng thực tế rất khô khan. Ở trước mặt Tô San, cậu không thể làm cái gì, chỉ có thể cười ngu ngốc nói cảm ơn với Lục Minh Viễn.
“Tốt lắm.” Lục Minh Viễn nhìn thấy Wayne đã thay trang phục, liền cảm thấy tâm tình thật tốt, anh ôm lấy bả vai Wayne, thân thiết giống như ôm lấy con trai mình.
“Hiện tại chúng ta đi tới khu đồ chơi đi. Muốn mua cái gì? Transformers? Ultraman?”
Tô San nhìn Lục Minh Viễn ăn ý với Wayne, bất giác cảm thấy vô cùng an ủi, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng.-Thiên.Kết.l.q.đ-
“Anh Lục, để cho anh phải tốn kém, thật ra thì những cái này nên để em làm………”
“Nói gì vậy.” Lục Minh Viễn cầm tay Tô San: “Hai chúng ta còn phải phân biệt?”
Tô San khẽ cắn môi, trên hai gò má hiện lên vệt ửng ồng, do dự một chút, liền nắm chặt tay Lục Minh Viễn.
“Kẽo kẹt---“ Một phút kia, Wayne nghe được rõ ràng âm thanh nghiến răng của mình.
Lục Minh Viễn dĩ nhiên cũng đã nghe được. Trong mắt anh chợt lóe lên, cúi đầu, cười híp mắt nhìn Wayne: “Hơn nữa thằng bé Wayne này thật sự làm cho người khác yêu thích…”
Anh kéo dài giọng nói, bỗng nhiên trên khuôn mặt lộ ra vẻ quỷ dị nói không nên lời. Trực giác của Wayne đột nhiên bảo -Thiên.Kết.l.q.đ- không ổn, quả nhiên, chớp mắt một cái liền nghe được tên Lục Minh Viễn không đứng đắn kia nói với Tô San: “Đúng rồi, San San, nếu không chúng ta nhận nó làm con đỡ đầu đi?”
Con đỡ đầu….Bước chân Wayne bỗng trở nên lảo đảo, dường như trước mắt hóa màu đen.
Tô San lại cuồng nhiệt vỗ tay: “Được được.”
“Được cái rắm.” Trong nháy mắt khuôn mặt Wayne xuất hiện vẻ vặn vẹo, theo bản năng mà thốt lên. Cậu thề, cả đời cậu cũng chưa từng nói một câu tiếng Trung Quốc nào thô lỗ đến thế.
Tô San kinh ngạc dừng lại động tác: “Ách………..”
Wayne ý thức được lời mình nói ra cùng với thân phận ‘nhi đồng’ của mình không hợp, vẻ mặt cứng lại, miễn cưỡng cười cười, bắt đầu vắt hết óc vãn hồi lại hình tượng.
“Thật ra thì ý của tôi là…”
“Ở tuổi này thì bé trai tương đối ngỗ nghịch.” Lục Minh Viễn lại đi ra hòa giải.
Wayne kinh ngạc nhìn anh một cái, mầm mống cảm kích nhỏ nhoi trong lòng bắt đầu manh nha. Thật là bi kịch, không thể -Thiên.Kết.l.q.đ- để nó lớn hơn, cậu nhìn thấy Lục Minh Viễn mỉm cười nhìn về phía mình nói: “Hiện tại chúng ta tới khu bán đồ chơi thôi.”
Khóe miệng Wayne giật giật, tự tay bóp chết mầm mống nhỏ kia. ==
Lục Minh Viễn vô cùng nhân ái vì Wayne chọn một bộ đồ chơi người máy cao cấp giá hơn hai ngàn, anh cúi người xuống, dùng giọng nói hiền lành đến chết người hỏi: “Wayne, thích không?”
“Thích.”
“Thích là được rồi.” Lục Minh Viễn một chút cũng không ngại đáp án cũ này.
Tô San lúng túng đứng một bên. Mặc dù Lục Minh Viễn và Wayne đều cười, nhưng mà cô lại không khỏi có cảm giác, có một luồng khí lạnh cuồn cuộn giữa hai người.
Vừa đúng lúc nhận viên phục vụ tính tiền, cô cũng không thể để cho Lục Minh Viễn thanh toán, vội vàng nhanh chân đi tới chỗ nhân viên: “Lần này để em, tôi trả đây.” Nói xong, liền chạy nhanh như làn khói.
Wayne nhìn thấy Tô San rời đi, dường như là không chút nghĩ ngợi, đem thứ cầm trong tay vứt ầm xuống cái ghế ngồi.
Lục Minh Viễn quét mắt, cũng không nghĩ không nghe lời, anh nhếch miệng lên một nụ cười nhàn nhạt, cầm trong tay một cái mũ quả dưa màu xám tro, chụp lên đầu Wayne.
Trên đầu Wayne muốn bốc khói xanh. Cậu chợt ngẩng đầu lên, nắm lấy đỉnh mũ, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ.
“Lão già này đủ rồi đó.” Nói xong, định ném cái mũ xuống dưới đất.
“Ây, chớ ném.” Lục Minh Viễn ra tay ngăn lại, cười nhạo nói: “Không phải là muốn giả bộ đáng thương để nhận đồng cảm sao? Chi một chút mà đã lộ hết bí mật rồi sao?”
Wayne nhìn Lục Minh Viễn chằm chằm, trong mắt dường như có thể phun ra lửa, cậu thở hổn hển nặng nề, thật giống như hận không nhịn được mà muốn xông lên cắn cổ Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn bình tĩnh nhìn lại, bất động như núi.
Nửa phút sau, Wayne dùng sức thở ra một hơi, đem đỉnh mũ ném vào trong giỏ hàng.
Lục Minh Viễn đối với giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Wayne hình như hết sức có hứng thú. Đi dạo trung tâm thương mại xong, anh lại đề nghị đi ăn McDonald. Đề nghị này Tô San đồng ý, vì vậy Wayne đành cắn răng đi theo.
Món ăn của nhi đồng có cái gì, cậu đã không còn hơi sức tức giận. Hiện tại cậu chỉ muốn biết, tại sao ông trời còn không đánh sét đem cái tên đàn ông biến thái trước mặt này biến đi?-Thiên.Kết.l.q.đ-
Chỉ thấy Lục Minh Viễn cầm trên tay một con mèo máy Đôrêmon bằng nhung, đưa về phía trước, còn không ngừng cười nói với Wayne: “Nhìn vào trong này, cười lên một cái đi.”
Cạch một tiếng, Wayne biết tia lý trí cuối cùng của mình cũng đã bị cắt đứt.
Cái tên đàn ông biến thái này cho rằng cậu là đứa trẻ ba tuổi sao? Nhìn thấy một cái lục lạc liền chảy nước miếng đưa tay muốn?
“Tiểu nhị lang, cõng túi sách đi học, không sợ mặt trời nắng chói cũng không sợ mưa gió bão bùng, chỉ sợ thấy giáo mắng ta ngốc, không có học vấn….”
Đúng lúc Wayne đang định nổi trận lôi đình, trên bàn ăn chợt vang lên một hồi tiếng hát đồng dao, hẳn la vang lên từ điện thoại của Tô San.
Tô San cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, nụ cười trên mặt mặt nhất thời phai nhạt đi rất nhiều. Cô ngẩng đầu hướng về hai người đàn ông một lớn một nhỉ nói: “Thật xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại.”
Lục Minh Viễn như có suy nghĩ nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Tô San. Nhìn bộ dáng này của cô, cú điện thoại này tám phần không phải là chuyện gì tốt lành, là ai gọi chứ?
Wayne không có quan tâm như Lục Minh Viễn. Cậu hít sâu một hơi, lạnh mặt mở miệng níu: “Tôi biết rõ chú sẽ nghĩ cách tách tôi ra, chẳng qua tôi nói cho chú biết, chú cũng đừng nghĩ nữa. Tô San, tôi nhất định phải lấy được.”
Lục Minh Viễn không chút để ý cầm một cái ống hút trong tay, nghe được những lời tự đắc này của Wayne thì cười, gật đầu một cái đồng ý nói: “Ừ, tôi tin cậu làm được.”
“Hả?” Vẻ mặt Wayne cứng lại. Không tin Lục Minh Viễn lại biết làm chuyện đề cao chí khí người khác, tự diện uy phong của mình.
Cậu sợ sệt, Lục Minh Viễn lại nói: “Không phải cậu đang từng bước tiến gần sao? Không phải cha mẹ cậu đều đã mất sao? Chỉ cần cậu cậu thành tâm diễn cho đạt khổ nhục kế này, không lo Tô San không mắc mưu.”
Nói xong mới nhớ, có thể Wayne không biết ‘khổ nhục kế’ là có ý gì, vì vậy anh lại tận tâm giải thích: “Đơn giản mà nói, chính là buổi tối làm bộ gặp ác mộng…….., bình thường không có gì thì thỉnh thoảng khóc với cô ấy, hoài niệm cha mẹ đã mất……..”
Lục Minh Viễn chợt dừng câu chuyện, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Anh mang theo chút ý vị nhìn về phía Wayne, thở dài nói: “Ai, cũng thật may là cha mẹ cậu đã qua đời. Nếu không, nếu như họ nhìn thấy con trai, lấy lý do bọn họ chết ngụy trang để theo đuổi phụ nữ, không biết sẽ khó chịu thành cái dạng gì đây.”
Cả người Wayne cứng ngắc ngồi ở đằng kia, hai hàm răng trên dưới dường như đều run lên. Sắc mặt cậu xanh mét, quả đấm nắm kẽo kẹt vang lên.
Cậu không hề biết, một người đàn ông thân sĩ, lại có thể nói ra những lời ác nghiệt như vậy…
Mặc dù bị Lục Minh Viễn đùa giỡn một ngày, nhưng cho tới giờ phút này, Wayne mới hoàn toàn căm ghét anh từ đáy lòng.
Lục Minh Viễn dùng khóe mắt nhìn nhạt quét qua Wayne, khẽ nâng chiếc cằm có tỷ lệ hoàn mỹ lên: “Thế nào? Chê tôi nói khó nghe? Trung Quốc có câu ngạn ngữ--- người cần phải tự trọng mới mong người khác tôn trọng mình. Cậu nghĩ đến những chuyện cậu đã làm đi, xứng đáng để tôi tôn trọng sao?”
“Cậu cố ý yếu thế, tiến vào cuộc sống của Tô San, cậu lợi dụng sự động lòng của cô ấy, hy vọng ly gián tình cảm của tôi và Tô San, kéo ra một đống chuyện hoang đường về người thân qua đời, cố gắng lừa gạt cô ấy đến Arab. Sau đó cậu còn muốn làm gì nữa?”
“Cưỡng đoạt cô ấy làm vợ? Dùng khóa vàng nhốt cô ấy lại? Đợi cô ấy chấp nhận cậu?”
Wayne há hốc mồm, cậu rất muốn phản bác, muốn nói không phải như thế. Nhưng trên thực tế, Lục Minh Viễn không phải hoàn toàn nói trúng dụng tâm ham muốn cá nhân của cậu?
Từng linh hồn đều có một mặt không tốt, cho dù là một đứa bé năm tuổi cũng không ngoại lệ.
Wayne vô lực đưa tay lên che mặt, cậu không muốn đối diện với mặt xấu của mình. Trong miệng trầm thấp, khổ sở rù rì nói: “Không, không phải như vậy, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy. Tôi thề, trừ khi tôi chết, tôi sẽ cưng chiều cô ấy cả đời…..”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, xuyên thấu qua kẽ ngón tay, chảy lên trên mặt bàn màu trắng.
Có những đứa bé khi khóc thì âm thanh luôn rất vang dội, hơn nữa còn len lén nhìn người lớn, hi vọng sẽ được an ủi. Nhưng Wayne thì khác.
Tiếng khóc của cậu trầm muộn, đè nén, mang theo bi thương rên rỉ. Cả người cuộn lại thành một đống, giống như hận không biến mất khỏi cõi đời này.
Lục Minh Viễn lặng lẽ nhìn, tự nhiên có cảm giác kỳ dị, trong lòng lặng lẽ mềm mại xuống.
“Cưng chiều cô ấy cả đời? Vậy cậu cảm thấy cô ấy cần loại yêu thương này của cậu?”
“Rời xa nơi chôn rau cắt rốn gả cho một cậu bé nhỏ hơn mình bảy tuổi, ở một nơi không biết ngôn ngữ, tập quá sinh hoạt bất đồng. Chỉ có một mình cậu thích cô ấy. Nhưng nếu như, có một ngày không còn phần thích ấy. Cậu xem cô ấy phải làm như thế nào đây?”
Nhìn khuôn mặt Wayne đỏ lên muốn phản bác, Lục Minh Viễn nhẹ nhàng nâng tay: “Cậu đừng vội vàng phủ nhận, tôi chỉ đặt giả thiết. Dù sao tương lai như thế nào, ai cũng không nói chắc được.”
Wayne đẩy tay Lục Minh Viễn ra, nói: “Vậy thì tôi cũng có thể đặt giả thiết. Nếu như Tô San gả cho chú……chú có đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời?
“Tôi cũng không chắc.” Lục Minh Viễn buông tay: “Sinh lão bệnh tử, nhân duyên gặp gỡ, những thứ này không ai nói chắc được.”
Nhìn khuôn mặt Wayne mang theo vẻ hài lòng của trẻ con, anh không khỏi cười, lại nói tiếp: “Nhưng đây là Trung Quốc, tình cảm vợ chồng khi không hợp, có thể ly hôn. Thậm chí nếu có một ngày, tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tô San vẫn có thể tìm được hạnh phúc thuộc về cô ấy.
Nhưng nếu đi theo cậu thì sao?”
Thân thể Wayne chợt run rẩy kịch liệt, trong đầu léo lên hai chữ đáng sợ.
Chết theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.