Sói Tài Gái Sắc

Chương 39: Tô San phản kích…

Phúc Tiểu Thanh

29/07/2015

Tần Như Huyên tức giận đùng đùng xông thẳng lên bộ phận quảng cáo A.E trên tầng 21, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, bảo vệ công ty không giữ cô ta lại được.

Tô San đang vô cùng phiền lòng nôn nóng nhìn dự án, đột nhiên lại nghe được phía trước có tiếng quát to: Tô San, cái con tiện nhân phá tan hạnh phúc gia đình của người ta đâu! Cút ra đây cho ta!”

Tô San chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt giống như cú đêm, âm lãnh mà bén nhọn nhìn ra phía ngoài, đợi đến khi thấy rõ người tới là Tần Như Huyên thì trong mắt lóe lên cực nhanh.

Cô từng bước bước đi qua, vẻ mặt rất nhạt, nhưng nếu bạn nhìn kỹ, nhất định có thể ở trong đôi mắt bình lặng kia nhìn ra hơi thở của mưa gió sắp đến.

“Mỗi lần Tần tiểu thư đại giá quang lâm, liền làm công ty chúng náo loạn, xem ra tôi cần phải tính đến ở trước cửa công ty cần có bảo vệ phân biệt người, đặc biệt phân biệt người bình thường với Tần tiểu thư mới được.”

Lời nói nhẹ nói ra, khiến trong nháy mắt mặt Tần Như Huyên xuất hiện vẻ dữ tợn.

“Tao làm công ty của mày náo loạn, mày lại làm cho nhà của người rối tinh rối mù, tao so với mày vẫn còn kém xa đấy.”

Cô ta tiến lên một bước, giơ ngón trỏ ra, nhẹ nhàng nâng nâng mặt của Tô San: “Chậc chậc, thật là gương mặt xinh đẹp nha, mày chính là dùng cái gương mặt này đi câu linh hồn nhỏ bé của tên phế vật Tần Trọng kia hay sao?”

Tô San còn chưa trả lời, Tần Như Huyên giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, giơ tay vỗ trán: “Đúng rồi đúng rồi, cái này mày cũng là học từ mẹ mày đúng không? Sao vậy? Nhà chúng mày có truyền thống làm người thứ ba hay sao?”

Tô San nhìn chằm chằm cô ta, im lặng không lên tiếng, ánh mắt lạnh giá, vẻ lãnh này giống như từng mảnh băng tan, muốn theo mạch máu chảy đến toàn thân.

Nhịp tim Tần Như Huyên dần dần nhanh, những từ nhục mạ muốn nói nhưng lại không nói ra miệng được, đúng lúc này, lại thấy Tô San đột nhiên bật cười.

“Tần tiểu thư, cô thật đáng thương.”

“Cái…… cái gì?”

Tô San tốt bụng lặp lại: “Tôi nói, cô thật đáng thương. Hai lần hôn nhân của cô đều là chuyện cười, cô không giữ được người đàn ông của mình, chỉ có thể chạy đến trước mặt phụ nữ nổi điên. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Nhưng cô có biết hay không, cô làm như như cũng chỉ khiến mình lộ vẻ đáng thương thôi.”

Cô lui về phía sau một bước, tao nhã vén tóc mai: “Cô đi đi, chuyện ngày hôm nay tôi không truy cứu, chuyện đánh cho mù đường, Tô San tôi chắc chắn không làm.”

“Còn nữa, Tần Trọng nhà các người cũng chỉ có quan hệ đàn anh đàn em, trước kia là vậy, bây giờ cũng là vậy, mà tương lai cũng thế!”

Ánh mắt Tô San lạnh nhạt nhìn về phía Tần Trọng vừa mới chạy tới, đang lẳng lặng đứng ở cuối hành lang, gằn từng chữ nói: “Cho dù thật sự anh ấy ly hôn với cô, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi.”

Tần Trọng nhìn cô, nhìn đôi mắt trong suốt kia, con ngươi không có chút dao động, chỉ cảm thấy tất cả xung quanh đều yên lặng, bầu trời chỉ có âm thanh kia đang vang vọng:

“Cho dù thật sự anh ấy ly hôn với cô, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi. Cho dù thật sự anh ấy ly hôn với cô, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi…”

Tại sao tâm lại đột nhiên trống rỗng như vậy? Anh ta nhíu chặt lông mày, vô cùng chậm rãi giơ tay lên, đè xuống lồng ngực.



Anh ta từ từ xoay người, rất chậm, giống như một ông lão, nện từng bước thật chậm, từng chút lạnh nhạt ra khỏi tầm mắt của Tô San.

Tần Như Huyên quay đầu lại theo ánh mắt Tô San, nhìn thấy bóng lưng Tần Trọng đang rời khỏi, cô ta hận hận giẫm chân, giày cao gót và đá cẩm thạch lát sàn nhà chạm vào nhau, phát ra âm thanh bén nhọn.

“Tao không có rảnh nói nhảm với mày! Tô San, mày cứ chờ biến thành chuột chạy qua đường đi!” Nói xong định đuổi theo Tần Trọng.

“Chậm đã.” Tô San thong thả ung dung gọi một tiếng, giọng nói không chút khẩn trương, khiến Tần Như Huyên không tự chủ dừng bước.

Tô San mỉm cười đi tới, đối mặt với Tần Như Huyên, nhẹ giọng nói: “Tần tiểu thư, nếu như có thể nói, tôi hi vọng cô có thể để những tạp chí bát quái kia dừng lại. Đây đều là mấy mánh chơi em gái Yên nhi của tôi lúc ở trường cấp 3 rồi, hiện tại em ấy cũng đã tốt nghiệp đại học, tại sao cô còn không có một chút tiến bộ chứ?”

Tần Như Huyên chợt cứng thân thể lại, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tô San khẽ tiến lên, sờ sờ mái tóc đen được cô bảo dưỡng, mang theo nụ cười thở dài nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói Vương Chí Cao kia sắp ra tù rồi đúng khống. Dù gì anh ta cũng có một ngày vợ chồng với cô, là cha của con cô, mặc dù chỉ là thợ sửa ống nước, chẳng qua tôi nghĩ Tần tiểu thư chắc chắn vẫn còn nhớ tình xưa chứ? Nhất định cô sẽ đón anh ta ra tù đúng không?”

“A……” Chung quanh gần như đồng thời phát ra tiếng kinh ngạc khắp nơi, ngay cả vệ sĩ bên cạnh Tần Như Huyên cũng kinh ngạc hai mặt nhìn nhau.

Ở trong những ánh mắt hoặc kinh bỉ hoặc không thể tin, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n chân Tần Như Huyên lảo đảo một cái, huyết sắc trên mặt mất hết.

Tại sao, tại sao bí mật cô ta tân tân khổ khổ giấu kín lại bị người tiết lộ ra ngoài?

Tô San lặng lẽ nhìn khuôn mặt Tần Như Huyên trong nháy mắt tái nhợt đi, đáy lòng phát ra tiếng thở dài. Thẳng thắn mà nói, mặc dù chuyện Tần Như Huyên gặp đều là tự làm tự chịu chiu, nhưng cô ta cũng là một người phụ nữ, trải qua nhưng việc như thế này, xác thực là rất đáng thương.

Tô San hơi mím môi, lui về phía sau một bước, tự nhiên ưỡn thẳng lưng, giống như một cây tùng bách cho dù đối mặt với mưa to gió lớn cũng sẽ không khom lưng cúi đầu.

“Tần tiểu thư, tôi không muốn đối địch với cô, cho nên xin cô cũng không cần đi gây sự nữa. Nếu không, mặc kệ là Vương Chí Cao tiên sinh hay là phu nhân Thư Nhàn, tôi cũng không ngại mời họ đến Du Lâm làm khách.”

“Cô, hiểu chưa?”

Giọng nói nhẹ, giọng điệu bạc tình, Tần Như Huyên lăng lăng nhìn cô gái trước mắt, đột nhiên hiểu ra, đây là nhân vật khó đối phó hơn cả Tô Yên.

Ít nhất Tô Yên lúc cô ta lan rộng đoạn video kia ra ngoài khổ khổ sở sở vì lời đồn đại của người bên ngoài. Mà Tô San, lại không chút nào thèm để ý đến mấy bài báo của nhóm bát quái kia.

Cô ta tuyệt đối tin tưởng, nếu như lần này không phải cô ta thiếu kiên nhẫn, chủ động chạy tới muốn nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của Tô San, có lẽ cô gái này vẫn coi thường đối với hành động của cô ta.

Giờ khắc này, lòng Tần Như Huyên thật lạnh.

Cô ta xoay người,lảo đảo nghiêng ngả gần như muốn trốn rời đi, thật giống như sau lưng cô ta có ma quỷ đang truy đuổi.

Lục Minh Viễn bình tĩnh đứng trong bóng tối, đôi mắt tĩnh mịch nhìn, Tô San thuần thục đuổi Tần Như Huyên đi. Không có tràn ngập khói thuốc súng, không có ác ngôn ác ngữ, cô chỉ tự phụ đứng ở ngoài kia, cười nhạt xem thường lời nói nhỏ nhẹ.



Anh khẽ ngoắc ngoắc môi, cười, đột nhiên phát giác ra, có lẽ người phụ nữ này rất thích hợp đứng ở bên cạnh anh.

Lục Minh Viễn đi ra từ trong góc, bản lĩnh cao lớn, cả người tràn đầy ưu nhã bẩm sinh. Đạp đầy ánh mắt mặt trời, chậm rãi bước về phía Tô San, âm thanh trầm thấp hỏi: “Buổi trưa có rảnh rỗi hay không?”

Anh đứng ở đằng kia, tựa như một điểm tụ ánh sáng, khiến cho ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của anh. Trừ… Tô San.

Giờ phút này, Tầm mắt của Tô San đang rơi vào một nơi khác.

Lâm Duệ đứng ở trong thang máy, một tay ấn phím ‘mở’, mặt không vẻ gì nhìn cô.

Tô San biết, Lâm Duệ đang đợi cô vào thang máy, mà cô cũng đang chờ Lâm Duệ quyết định.

Chốc lát sau, Lâm Duệ buông lỏng ấm phím ra, khiến thang máy đóng lại đi lên. Cũng gần trong thời khắc đó, Tô San khoác lên khuỷu tay Lục Minh Viễn, đi tới một thang máy khác,

Một đi xuống, một đi lên, cứ như vậy… Càng chạy thì càng xa.

Lục Minh Viễn nhìn cô gái trầm mặc bên cạnh, mặc dù biết cô hết sức che giấu, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra, cô đang khổ sở.

Trong mắt anh tối sầm lại, nhẹ nhàng hất tay Tô San xuống: “Anh ta không có ở đây, cô không phải làm bộ!”

Tô San cúi đầu, sảng khoái khó có được nhận sai: “Thật xin lỗi, tôi vừa rồi không phải cố ý lợi dụng anh…”

“Không có gì.” Giọng Lục Minh Viễn rất bình thản, nghe không ra cảm xúc gì: “Chẳng qua tôi muốn cô phải biết, anh cô vẫn luôn là người cố chấp, cô nghĩ dùng chính mình tự uy hiếp anh ta, thật sự là quá ngu xuẩn.”

Tô San cúi đầu cười khổ: “Này, anh có tất yếu phải bỏ đá xuống giếng như vậy không? Vừa rồi tôi đã tận mắt thấy sự ngu xuẩn của mình.”

Thật may là, thật may là còn có một Lục Minh Viễn. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Anh ta biết tất cả bí mật của mình, biết cô muốn làm cái gì, mặc dù trước mắt còn khó có thể phân biệt bạn bè, nhưng ít nhát, cô không dùng được ngụy trang cố ý trước mặt anh.

Lục Minh Viễn quay mặt sang, trong đôi mắt xưa nay bình tĩnh không gợn sóng, giống như đột nhiên bị ném vào một viên đá nhỏ, đảo loạn một hồ cảnh xuân.

Tô San nhìn anh, bất giác ngẩn người, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, gợn sóng này lại biến thành toàn thân không một chút sơ hở.

Sau đó, cô nghe được anh nhẹ giọng hỏi: “Nếu như tất cả đã giải quyết được, cô tính làm cái gì?”

Tô San sững sờ, trong lòng trong nháy mắt cuồng loạn, nhưng giọng nói lại tỉnh táo dọa người.

“Tôi muốn tự tôi làm.”

Thang máy “đinh” một tiếng, Lục Minh Viễn đi ra trước: “Đừng quên lời cô đã nói.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sói Tài Gái Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook