Chương 30: Xem mắt
Phúc Tiểu Thanh
16/01/2015
Edit: Thiên Kết
Tô San nhìn thất chiếc xe hơi màu đen đi mất. Cô vẫn đứng lặng im tại chỗ một hồi lâu, mới chậm rãi giơ tay, đem tờ giấy dán trên túi lột xuống.
“Ha ha.” Cô cúi đầu, cười nhạt vài tiếng, rất nhanh đem tờ giấy vò thành một nắm, hung hăng ném vào thùng rác bên cạnh.
Tai mắt của Lục Minh Viễn tuyệt đối sẽ không thể nào không biết thân phận của cô, lại dám đưa ra loại đề nghị mời mọc này, rõ ràng không đem A.E để trong mắt. Cái tên đàn ông vô sỉ này.
Chẳng qua……Ánh mắt cô chợt tối sầm lại, anh ta cũng thật sự có đủ khả năng để tự cao.
Điện thoại trong túi xách cô đột nhiên rung lên, Tô San vội thu lại suy nghĩ, lấy điện thoại ra, chưa nhìn vào màn hình đã biết là Lâm Duệ.
“Alo, Lâm Duệ, sao vậy?” Cô cười hỏi, giọng nói cũng thả lỏng hơn, hoàn toàn không nghe ra chút gì khác thường.
Chân mày Lâm Duệ nhíu chặt lúc này mới thả lỏng: “San San, em không sao chứ? Tên Lục Minh Viễn đó không làm khó em chứ?”
“Có nha.” Tô San cố làm ra vẻ ấm ức lầm bầm một tiếng, đợi đến khi nghe được giọng nói khẩn trương của Lâm Duệ thì mới không nhịn được mà bật cười.
“Ha ha. Chọc anh thôi……., anh ta không có làm gì hết. Chỉ là muốn em mời anh ta một bữa cơm thôi.”
“Ừ--“ Lúc này Lâm Duệ mới thở phào một cái, giả vờ giận dữ nói: “Được lắm, đến anh mà còn dám gạt. Em còn không mau về công ty cho anh. Để xem anh làm sao mà xử lý em.”
“Tuân lệnh.” Tô San hì hì đồng ý rồi cúp điện thoại.
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng bíp bíp, Lâm Duệ mới từ từ đặt điện thoại xuống, nụ cười vui vẻ trên mặt dần phai nhạt đi, cuối cùng cũng khôi phục bộ dạng lạnh lùng.
Con ngươi tĩnh mịch rũ xuống, anh suy tư một lát rồi lấy điện thoại ra một lần nữa, tìm số rồi gọi.
“Hel-lo, buổi chiều có rảnh không? Ra ngoài uống một chút đi.”
…………….
%%%%%%
Khi Tô San trở lại công ty thì phát hiện Lâm Duệ không còn ở đây, trong lòng không khỏi có chút mất mắt.
Tần Trọng lúc này cũng sớm đợi cô ở tầng hai mươi mốt, khi vừa thấy Tô San xuất hiện liền đi tới, vội vàng năm lấy hai bả vai cô: “San San, Tổng giám đốc Lục không có làm khó gì em chứ? Lúc ấy em vội vã đi, anh thật sự lo lăng, vốn là muốn đi tìm em, nhưng lại bị Tổng giám đốc Lâm cản lại…….”
Tô San muốn tránh khỏi hai cánh tay của anh ta, nên lùi về sau một bước, trong lòng không khỏi thầm than thở. Quả nhiên, lúc đó Lục Minh Viễn làm ra bộ dạng bỉ ổi, làm cho ai cũng có cảm giác cô bị thiệt thòi. = =
Ai, không đúng. Tâm niệm trong lòng chợt lay động, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Anh mới nói cái gì? Anh muốn ra ngoài tìm tôi, nhưng bị Lâm Duệ cản lại?”
“Đúng vậy.” Tần Trọng khi nói đến chỗ này thì hơi tức: “Ạm ta nói cái gì mà, San San có thể tự mình giải quyết. Em nói xem, một cô bé như em, không ở trong nhà để nuông chiều, tại sao phải chạy ra ngoài nhìn sắc mặt người khác để kiếm sống? Em……….”
Lời nói của anh ta đột nhiên dừng lại, đôi môi vẫn giữ nguyên trạng thái, kinh ngạc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tô san.
Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, trong trí nhớ, anh ta chưa bao giờ thấy qua.
“Tiểu sư muội, em làm sao vậy?” Anh ta đưa tay lên vẫy vẫy, rồi nắm lấy cánh tay cô, nhưng lại không ngờ, Tô San chợt hất tay anh ta ra một cái thật mạnh , dường như khiến cho chân Tần Trọng lảo đảo một cái.
“Anh buông ra cho tôi.” Hốc mắt ửng đỏ, cô lạnh lùng quát: “Một người đã có gia đình như anh, tại sao lại muốn động tay động chân với tôi? Nếu như không thật lòng, cần gì phải trêu chọc tôi?”
“Tiểu sư muội…….”
Trong con ngươi Tôn San xuất hiện sự hoảng hốt, giống như mới trải qua một giấc mộng hoang đường.
Một lát sau, cô khẽ thở hổn hển, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi thất lễ………….”
Không ngờ, Tần Trọng lại cắt đứt lời nói của cô….., trên mặt mang theo vẻ kiên định chưa từng có.
“Không, em không cần phải nói xin lỗi.” Anh ta gian nan gằn từng chữ: “Là lỗi của anh. Nếu như anh muốn theo đuổi em, trước tiên phải giải quyết tốt chuyện của mình.”
“Không, tôi không phải……….” Tô San vội vàng muốn giải thích, nhưng Tần Trọng lại một lần nữa cắt ngang.
“Em đừng nói cái gì nữa ahhhhh……..Anh hiểu.” Anh ta nói xong những lời này liền quay người đi. Được mấy bước rồi xoay người lại, lớn tiếng nói với Tô san: “Phiền em xin nghỉ phép giúp anh, buổi chiều anh có việc cần giải quyết.”
Tô San mang giày cao gót, muốn đuổi theo cũng không nổi, gọi thì anh ta không nghe, chỉ còn biết đứng bóp trán khóc không ra nước mắt.
Trời ạ, rốt cuộc thì anh ta hiểu cái gì?
***
Bạn học Tần Trọng quả nhiên nói được làm được, cho đến tan làm cũng không thấy xuất hiện nữa. Tô San thở dài đi ra ngoài, cầm điện thoại di động lên, nhìn dãy số
trên màn hình. Suy nghĩ mấy lần cũng không thể bấm gọi.
Cô cuối cùng rốt cuộc là không muốn gọi cho anh hay không? Nhưng ngộ nhỡ người ta lại không muốn như thế thì sao? Tự mình đa tình cái gì, đáng ghét quá.
"San San, lên xe."
Phía trước chợt có người gọi, Tô San theo bản năng đem điện thoại bỏ vào trong túi, lần theo phương hướng của tiếng gọi mà quay lại, Lâm Duệ đang ngồi trong xe của mình đợi cô ở cổng công ty.
Ngay trước mặt nhân viên, Lâm Duệ mỉm cười bước xuống xe tự mình mở cửa xe cho Tô San: "Đi thôi, ba mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm."
Trai tài gái sắc, một đôi trời sinh đứng ở đây giống như một cảnh tuyệt đẹp làm cho người đi đường không nhịn được mà ngoái đầu nhìn.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán.
"Tổng giám gốc Lâm cùng Tô San thật sự là anh em sao? Tôi thấy giống như vợ chồng ấy."
"Ai biết được. Tôi cũng mới nói với cô, Tổng giám đốc Lâm cùng Tô San là anh em không cùng cha mẹ. Mối quan hệ này, quá phức tạp."
"Hả? Vậy có phải tương lai Tô San sẽ trở thành bà chủ của chúng ta?"
Nghe những lời bàn tán này, nụ cười trên môi Lâm Duệ càng sâu hơn, nhưng sắc mặt của Tô San càng lúc càng khó coi. Khi Lâm Duệ để ý thấy liền giống như có điều gì đó suy nghĩ.
Vừa lên xe, Tô San liền hỏi: "Chú Lâm xuất viện? Sao em lại không biết?"
Lâm Duệ vừa lái xe, vừa trả lời: "Chưa xuất viện. Chỉ là xin phép bác sỹ về nhà ăn bữa cơm."
Trong lòng Tô San không khỏi hoảng sợ: "Chú ấy... Tại sao lại đột nhiên muốn về nhà ăn cơm? Còn gọi hai người chúng ta trở về?"
Lâm Duệ nhìn cô một cái, từ từ vươn tay ra nắm lấy tay cô. Bàn tay cô vô cùng lạnh, làm cho anh bất giác nhíu mày.
"Đừng lo lắng, tất cả đã có anh." Anh trấn an nói: "Nếu như ba biết mối quan hệ của chúng ta cũng không có gì. Anh sẽ nói cho bọn họ hiểu."
Tô San cúi đầu, im lặng. Lâm Duệ thấy vậy cũng nhíu mi.
***
"Chú Lâm, mẹ, chúng con đã về." Tô San vừa vào cổng chính đã làm ra bộ dạng một chú chim nhỏ, vui sướng chạy vào trong nhà, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Cho dù là ai cũng không thể tượng tượng được, chỉ một chút trước, khi cô còn ngồi trên xe, khuôn mặt tràn đầy vẻ trầm tư.
Lâm Duệ phát hiện cô muốn chạy về phía trước thì con ngươi tối sầm lại, rồi cũng chạy đi theo cô. Bàn tay vẫn như cũ kéo cô lại.
Từ ngoài cổng vào đến trong đại sảnh, bàn tay kia càng ngày càng gấp, trong lòng Tô San cũng trở nên gấp gáp, cô muốn đưa tay hất tay anh ra. Hạ Tâm Di mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt, vô cùng ưu nha từ trong nhà chậm rãi bước ra.
"Các con đã về?" Bà cười nhẹ nhàng đi tới.
Ánh mắt Lâm Duệ thoáng vẻ lạnh lùng, nhưng ngay sau đó liền coi như không có gì mà đi theo.
Vừa vào phòng ăn, liền thấy Lâm Gia Thịnh ngồi ngay ngắn ở chỗ chủ vị, thân thể mặc dù gầy đi không ít, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
"Chú Lâm." Tô San gọi lớn một tiếng, chạy nhanh mấy bước tiến tới, ôm lấy cổ Lâm Gia Thịnh, làm nũng nói: "Chú không sao. Thật tốt. Đi theo con qua bên kia thử thịt bò bít tết mới nướng, có được không?"
Hạ Tâm Di bất đắc dĩ đi tới, đem Tô San ở bên cạnh Lâm Gia Thịnh kéo ra trách mắng: "Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn quấn người lớn như vậy nữa."
Tô San làm bộ dạng uất ức hừ hừ nói: "Mặc kệ, mặc kệ, chú Lâm chú đi theo con đi."
"Được, được, chú Lâm đi ăn thịt bò bít tết với con." Lâm Gia Thịnh đau lòng, vội vàng dụ dỗ Tô San, rồi quay đầu về phía Hạ Tâm Di trách mắng: "Con có bao nhiêu tuổi cũng vẫn là bé, em làm gì vậy?"
"San San chính là vì anh chiều mà hư." Hạ Tâm Di giả vờ giận dỗi, Lâm Gia Thịnh chỉ cười cười.
Trước mắt một màn gia đình hạnh phúc, Lâm Duệ thật sự bị tổn thương. Anh đứng im lặng một bên, cũng giống như người giúp việc, không lên tiếng nhìn một nhà ba người đoàn tụ, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cũng may mắn, anh cũng đã sớm quen.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Gia Thịnh hỏi vấn đề ông vẫn luôn quan tâm nhất: "Nghe nói công ty mình đã thắng trong sự kiện Thiên tai miền Bắc?"
"Dạ đúng." Tô San gật đầu cười một cái: "Đều là công lao của Tần Trọng. Con muốn thăng chức cho anh ta, chú em có thể không?"
Lâm Gia Thịnh yêu thương nhìn cô: "A.E do con làm chủ, con muốn sao thì cứ làm như vậy đi."
Lời này vừa nói ra, trong phòng đột nhiên im lặng. Tô San lo lắng nhìn Lâm Duệ, lại thấy Lâm Duệ không để ý liền nói: "Được, cháu trở về thì sắp xếp."
Mọi người mỗi người lại nói một câu, Hạ Tâm Di giống như vô ý nhìn bên cạnh Lâm Gia Thịnh một cái. Lâm Gia Thịnh lập tức ho nhẹ mấy tiếng, đảo mắt nhìn về phía Tô San hỏi: "Đúng rồi, San San gần đây con có người yêu chưa?"
Tô San đang không ngừng ăn cơm bỗng dừng lại: "Cháu..."
Lâm Gia Thịnh đặt đôi đũa trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Nếu không có, chú giới thiệu cho mấy đứa bé con của bạn, như thế nào?"
Tô San nhìn thất chiếc xe hơi màu đen đi mất. Cô vẫn đứng lặng im tại chỗ một hồi lâu, mới chậm rãi giơ tay, đem tờ giấy dán trên túi lột xuống.
“Ha ha.” Cô cúi đầu, cười nhạt vài tiếng, rất nhanh đem tờ giấy vò thành một nắm, hung hăng ném vào thùng rác bên cạnh.
Tai mắt của Lục Minh Viễn tuyệt đối sẽ không thể nào không biết thân phận của cô, lại dám đưa ra loại đề nghị mời mọc này, rõ ràng không đem A.E để trong mắt. Cái tên đàn ông vô sỉ này.
Chẳng qua……Ánh mắt cô chợt tối sầm lại, anh ta cũng thật sự có đủ khả năng để tự cao.
Điện thoại trong túi xách cô đột nhiên rung lên, Tô San vội thu lại suy nghĩ, lấy điện thoại ra, chưa nhìn vào màn hình đã biết là Lâm Duệ.
“Alo, Lâm Duệ, sao vậy?” Cô cười hỏi, giọng nói cũng thả lỏng hơn, hoàn toàn không nghe ra chút gì khác thường.
Chân mày Lâm Duệ nhíu chặt lúc này mới thả lỏng: “San San, em không sao chứ? Tên Lục Minh Viễn đó không làm khó em chứ?”
“Có nha.” Tô San cố làm ra vẻ ấm ức lầm bầm một tiếng, đợi đến khi nghe được giọng nói khẩn trương của Lâm Duệ thì mới không nhịn được mà bật cười.
“Ha ha. Chọc anh thôi……., anh ta không có làm gì hết. Chỉ là muốn em mời anh ta một bữa cơm thôi.”
“Ừ--“ Lúc này Lâm Duệ mới thở phào một cái, giả vờ giận dữ nói: “Được lắm, đến anh mà còn dám gạt. Em còn không mau về công ty cho anh. Để xem anh làm sao mà xử lý em.”
“Tuân lệnh.” Tô San hì hì đồng ý rồi cúp điện thoại.
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng bíp bíp, Lâm Duệ mới từ từ đặt điện thoại xuống, nụ cười vui vẻ trên mặt dần phai nhạt đi, cuối cùng cũng khôi phục bộ dạng lạnh lùng.
Con ngươi tĩnh mịch rũ xuống, anh suy tư một lát rồi lấy điện thoại ra một lần nữa, tìm số rồi gọi.
“Hel-lo, buổi chiều có rảnh không? Ra ngoài uống một chút đi.”
…………….
%%%%%%
Khi Tô San trở lại công ty thì phát hiện Lâm Duệ không còn ở đây, trong lòng không khỏi có chút mất mắt.
Tần Trọng lúc này cũng sớm đợi cô ở tầng hai mươi mốt, khi vừa thấy Tô San xuất hiện liền đi tới, vội vàng năm lấy hai bả vai cô: “San San, Tổng giám đốc Lục không có làm khó gì em chứ? Lúc ấy em vội vã đi, anh thật sự lo lăng, vốn là muốn đi tìm em, nhưng lại bị Tổng giám đốc Lâm cản lại…….”
Tô San muốn tránh khỏi hai cánh tay của anh ta, nên lùi về sau một bước, trong lòng không khỏi thầm than thở. Quả nhiên, lúc đó Lục Minh Viễn làm ra bộ dạng bỉ ổi, làm cho ai cũng có cảm giác cô bị thiệt thòi. = =
Ai, không đúng. Tâm niệm trong lòng chợt lay động, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Anh mới nói cái gì? Anh muốn ra ngoài tìm tôi, nhưng bị Lâm Duệ cản lại?”
“Đúng vậy.” Tần Trọng khi nói đến chỗ này thì hơi tức: “Ạm ta nói cái gì mà, San San có thể tự mình giải quyết. Em nói xem, một cô bé như em, không ở trong nhà để nuông chiều, tại sao phải chạy ra ngoài nhìn sắc mặt người khác để kiếm sống? Em……….”
Lời nói của anh ta đột nhiên dừng lại, đôi môi vẫn giữ nguyên trạng thái, kinh ngạc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tô san.
Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, trong trí nhớ, anh ta chưa bao giờ thấy qua.
“Tiểu sư muội, em làm sao vậy?” Anh ta đưa tay lên vẫy vẫy, rồi nắm lấy cánh tay cô, nhưng lại không ngờ, Tô San chợt hất tay anh ta ra một cái thật mạnh , dường như khiến cho chân Tần Trọng lảo đảo một cái.
“Anh buông ra cho tôi.” Hốc mắt ửng đỏ, cô lạnh lùng quát: “Một người đã có gia đình như anh, tại sao lại muốn động tay động chân với tôi? Nếu như không thật lòng, cần gì phải trêu chọc tôi?”
“Tiểu sư muội…….”
Trong con ngươi Tôn San xuất hiện sự hoảng hốt, giống như mới trải qua một giấc mộng hoang đường.
Một lát sau, cô khẽ thở hổn hển, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi thất lễ………….”
Không ngờ, Tần Trọng lại cắt đứt lời nói của cô….., trên mặt mang theo vẻ kiên định chưa từng có.
“Không, em không cần phải nói xin lỗi.” Anh ta gian nan gằn từng chữ: “Là lỗi của anh. Nếu như anh muốn theo đuổi em, trước tiên phải giải quyết tốt chuyện của mình.”
“Không, tôi không phải……….” Tô San vội vàng muốn giải thích, nhưng Tần Trọng lại một lần nữa cắt ngang.
“Em đừng nói cái gì nữa ahhhhh……..Anh hiểu.” Anh ta nói xong những lời này liền quay người đi. Được mấy bước rồi xoay người lại, lớn tiếng nói với Tô san: “Phiền em xin nghỉ phép giúp anh, buổi chiều anh có việc cần giải quyết.”
Tô San mang giày cao gót, muốn đuổi theo cũng không nổi, gọi thì anh ta không nghe, chỉ còn biết đứng bóp trán khóc không ra nước mắt.
Trời ạ, rốt cuộc thì anh ta hiểu cái gì?
***
Bạn học Tần Trọng quả nhiên nói được làm được, cho đến tan làm cũng không thấy xuất hiện nữa. Tô San thở dài đi ra ngoài, cầm điện thoại di động lên, nhìn dãy số
trên màn hình. Suy nghĩ mấy lần cũng không thể bấm gọi.
Cô cuối cùng rốt cuộc là không muốn gọi cho anh hay không? Nhưng ngộ nhỡ người ta lại không muốn như thế thì sao? Tự mình đa tình cái gì, đáng ghét quá.
"San San, lên xe."
Phía trước chợt có người gọi, Tô San theo bản năng đem điện thoại bỏ vào trong túi, lần theo phương hướng của tiếng gọi mà quay lại, Lâm Duệ đang ngồi trong xe của mình đợi cô ở cổng công ty.
Ngay trước mặt nhân viên, Lâm Duệ mỉm cười bước xuống xe tự mình mở cửa xe cho Tô San: "Đi thôi, ba mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm."
Trai tài gái sắc, một đôi trời sinh đứng ở đây giống như một cảnh tuyệt đẹp làm cho người đi đường không nhịn được mà ngoái đầu nhìn.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán.
"Tổng giám gốc Lâm cùng Tô San thật sự là anh em sao? Tôi thấy giống như vợ chồng ấy."
"Ai biết được. Tôi cũng mới nói với cô, Tổng giám đốc Lâm cùng Tô San là anh em không cùng cha mẹ. Mối quan hệ này, quá phức tạp."
"Hả? Vậy có phải tương lai Tô San sẽ trở thành bà chủ của chúng ta?"
Nghe những lời bàn tán này, nụ cười trên môi Lâm Duệ càng sâu hơn, nhưng sắc mặt của Tô San càng lúc càng khó coi. Khi Lâm Duệ để ý thấy liền giống như có điều gì đó suy nghĩ.
Vừa lên xe, Tô San liền hỏi: "Chú Lâm xuất viện? Sao em lại không biết?"
Lâm Duệ vừa lái xe, vừa trả lời: "Chưa xuất viện. Chỉ là xin phép bác sỹ về nhà ăn bữa cơm."
Trong lòng Tô San không khỏi hoảng sợ: "Chú ấy... Tại sao lại đột nhiên muốn về nhà ăn cơm? Còn gọi hai người chúng ta trở về?"
Lâm Duệ nhìn cô một cái, từ từ vươn tay ra nắm lấy tay cô. Bàn tay cô vô cùng lạnh, làm cho anh bất giác nhíu mày.
"Đừng lo lắng, tất cả đã có anh." Anh trấn an nói: "Nếu như ba biết mối quan hệ của chúng ta cũng không có gì. Anh sẽ nói cho bọn họ hiểu."
Tô San cúi đầu, im lặng. Lâm Duệ thấy vậy cũng nhíu mi.
***
"Chú Lâm, mẹ, chúng con đã về." Tô San vừa vào cổng chính đã làm ra bộ dạng một chú chim nhỏ, vui sướng chạy vào trong nhà, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Cho dù là ai cũng không thể tượng tượng được, chỉ một chút trước, khi cô còn ngồi trên xe, khuôn mặt tràn đầy vẻ trầm tư.
Lâm Duệ phát hiện cô muốn chạy về phía trước thì con ngươi tối sầm lại, rồi cũng chạy đi theo cô. Bàn tay vẫn như cũ kéo cô lại.
Từ ngoài cổng vào đến trong đại sảnh, bàn tay kia càng ngày càng gấp, trong lòng Tô San cũng trở nên gấp gáp, cô muốn đưa tay hất tay anh ra. Hạ Tâm Di mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt, vô cùng ưu nha từ trong nhà chậm rãi bước ra.
"Các con đã về?" Bà cười nhẹ nhàng đi tới.
Ánh mắt Lâm Duệ thoáng vẻ lạnh lùng, nhưng ngay sau đó liền coi như không có gì mà đi theo.
Vừa vào phòng ăn, liền thấy Lâm Gia Thịnh ngồi ngay ngắn ở chỗ chủ vị, thân thể mặc dù gầy đi không ít, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
"Chú Lâm." Tô San gọi lớn một tiếng, chạy nhanh mấy bước tiến tới, ôm lấy cổ Lâm Gia Thịnh, làm nũng nói: "Chú không sao. Thật tốt. Đi theo con qua bên kia thử thịt bò bít tết mới nướng, có được không?"
Hạ Tâm Di bất đắc dĩ đi tới, đem Tô San ở bên cạnh Lâm Gia Thịnh kéo ra trách mắng: "Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn quấn người lớn như vậy nữa."
Tô San làm bộ dạng uất ức hừ hừ nói: "Mặc kệ, mặc kệ, chú Lâm chú đi theo con đi."
"Được, được, chú Lâm đi ăn thịt bò bít tết với con." Lâm Gia Thịnh đau lòng, vội vàng dụ dỗ Tô San, rồi quay đầu về phía Hạ Tâm Di trách mắng: "Con có bao nhiêu tuổi cũng vẫn là bé, em làm gì vậy?"
"San San chính là vì anh chiều mà hư." Hạ Tâm Di giả vờ giận dỗi, Lâm Gia Thịnh chỉ cười cười.
Trước mắt một màn gia đình hạnh phúc, Lâm Duệ thật sự bị tổn thương. Anh đứng im lặng một bên, cũng giống như người giúp việc, không lên tiếng nhìn một nhà ba người đoàn tụ, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cũng may mắn, anh cũng đã sớm quen.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Gia Thịnh hỏi vấn đề ông vẫn luôn quan tâm nhất: "Nghe nói công ty mình đã thắng trong sự kiện Thiên tai miền Bắc?"
"Dạ đúng." Tô San gật đầu cười một cái: "Đều là công lao của Tần Trọng. Con muốn thăng chức cho anh ta, chú em có thể không?"
Lâm Gia Thịnh yêu thương nhìn cô: "A.E do con làm chủ, con muốn sao thì cứ làm như vậy đi."
Lời này vừa nói ra, trong phòng đột nhiên im lặng. Tô San lo lắng nhìn Lâm Duệ, lại thấy Lâm Duệ không để ý liền nói: "Được, cháu trở về thì sắp xếp."
Mọi người mỗi người lại nói một câu, Hạ Tâm Di giống như vô ý nhìn bên cạnh Lâm Gia Thịnh một cái. Lâm Gia Thịnh lập tức ho nhẹ mấy tiếng, đảo mắt nhìn về phía Tô San hỏi: "Đúng rồi, San San gần đây con có người yêu chưa?"
Tô San đang không ngừng ăn cơm bỗng dừng lại: "Cháu..."
Lâm Gia Thịnh đặt đôi đũa trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Nếu không có, chú giới thiệu cho mấy đứa bé con của bạn, như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.