Sói Và Dương Cầm

Chương 5

Diệp Lạc Vô Tâm

18/01/2014

Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng phanh chói tai ngoài cửa, một tiếng rồi lại một tiếng, tôi cứ nghĩ là Hàn Trạc Thần, liền ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài.

Đây là phong cách điển hình cho sự xuất hiện của một đại nhân vật, từ trong chiếc xe đen nhánh như mực, một người đàn ông mặt áo da đen tuyền bước xuống, nối tiếp ông ta ít nhất phải có đến một trăm người, thanh thế to lớn đến mức khiến cho nhà kho bị vây quanh, một con ruồi chui cũng không lọt.

Ầy, rất phô trương đây, tôi đoán chừng đó là người mấy gã đó gọi là lão đại xã hội đen!

Lão đại này không giống như tôi tưởng tượng, dáng người anh ta rất cao, ít nhất cũng phải một mét tám lăm, quần áo màu đen bó sát người lộ rõ những đường cong thon dài, toàn thân tản mát ra mùi vị của một người đàn ông lạnh lùng.

Không biết vì sao, tôi vẫn cảm thấy đã gặp người này ở đâu đó rồi, nhất thời tôi nghĩ không ra.

Anh ta đi đến bên cạnh tôi, tháo sợi dây thừng đang trói chặt quanh người, lấy cái gì đó từ trong miệng tôi ra, lại cùng lúc cởi chiếc áo da màu đen trên người khoác lên trên người tôi.

Rất cẩn thận hỏi thăm: “Có sao không?”

Tôi lắc đầu, nhìn thấy rõ khuôn mặt khôi ngô của người ấy, rốt cuộc cũng nghĩ ra.

“Là chú à?” Tôi gần như không thể tin được. “Chú chẳng phải là An Dĩ Phong sao?”

“Đúng rồi!”

Lần đầu tiên gặp An Dĩ Phong đã là một năm trước, ngày đó anh ta ăn mặc giống hệt như một con chim công, chính xác mà nói là bộ dạng của anh ta quá sức đập vào mắt, đôi mắt đen lấp lánh quyết rũ đến mị người, đôi môi mỏng hồng rực lay động, tà ác, dụ hoặc, kết hợp với một người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp, trang điểm động lòng người đứng bên, cách từ ngoài 10 mét đã có thể cảm thấy sự phong lưu không kiềm chế được của anh ta.

Cụ thể về phần tướng mạo, cảm giác đầu tiên của tôi ngay lúc đó là — khuôn mặt kia không dùng để kiếm ăn, hơi có chút phí phạm của trời!

Nếu so anh ta với Hàn Trạc Thần, không hề thua kém.

Ngày đó, anh ta vừa nhìn thấy Hàn Trạc Thần, ngay lập tức tới nghênh đón, đi tới ôm một cái rất tình cảm: “Thần ca!”

Dưới sự ảnh hưởng của thị giác, chẳng hề khoa trương khi nói nếu lúc đó anh ta làm thêm câu nữa: “Người ta nhớ anh muốn chết!”, tôi khẳng định giữa họ có gian tình…

May mà không có câu đấy!

“Phong…” Hàn Trạc Thần nhíu mày, nhìn lướt qua chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt của anh ta, “Sao lại ăn mặc như thế này, đổi khẩu vị à?”

“À, đổi màu thôi!” anh ta nhìn tôi, càng cười không đứng đắn: “Vậy cũng chẳng tốt bằng khẩu vị của anh, từ lúc nào lại thích cái loại vị trẻ con thế này? Thành niên chưa đấy?”

Hàn Trạc Thần ho nhẹ một tiếng, thông thông cổ họng, nói ra một câu cực kì mờ ám không rõ ràng: “Trẻ con khá đơn giản… vâng lời.”

“Ầu…” Anh ta cười cười về phía tôi, lại vừa nhìn Hàn Trạc Thần: “Cơ thể loại này xương cốt rất yếu ớt… có thể chịu được anh làm đi làm lại sao? Anh cũng đừng có làm đến chết người!”

Lời anh ta nói quả thực hơi có phần thái quá, tôi nghe xong mặt liền đỏ tía tai, cúi đầu chẳng dám nói lời nào.

Chỉ nghe thấy giọng nói trêu ghẹo của anh ta lại vang lên: “Ồ, quả nhiên là rất đơn thuần… có chút thú vị! Chút nữa em cũng thử xem!”

Hàn Trạc Thầm ôm lấy vai tôi đi tới một hàng trang phục bên cạnh, thuận tay lấy một bộ đặt lên trên tay tôi: “Thiên Thiên, đi vào trong thử quần áo đi, đừng nghe nó nói linh tinh.”

Lúc ấy tôi cứ nghĩ rằng An Dĩ Phong là một công tử ăn chơi, không nghĩ tới người như anh ta vậy lại có thể làm lão đại của xã hội đen,

Đương nhiên, hiện tại thì có phần giống đấy, bởi vì trong mắt anh ta đều là sát khí, khiến người ta phát lạnh trong lòng.

Cảm giác được những luồng ánh mắt quái dị đang nhìn chằm chằm vào tôi, ẩn chứa sự sửng sốt khó tin.

Tôi lúc này mới ý thức được rằng đối với một lão đại xã hội đen, gọi thẳng tên anh ta dường như hết sức bất kính.

Tôi vừa định đổi gọi sang danh hiệu, Đao Ba đã quỳ xuống bò tới đây, sợ đến mức giọng nói cũng lắp bắp mơ hồ: “Lão đại! Người tha cho em lần này đi. Chúng em thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, cái gì cũng không biết!”

An Dĩ Phong đứng lên, tóm lấy cổ áo Đao Ba, hét lớn: “Con mẹ nhà mày có phải là đời này chưa từng thấy đàn bà phải không? Đến người phụ nữ của Thần ca mà mày cũng có gan chạm vào?”

“Cái gì cơ? Người phụ nữ của Thần ca?”

Ngay cả cầu xin tha thứ Đao Ba cũng buông xuôi, sợ đến mức tựa như một vũng bùn nhão trải trên mặt đấy, trong ánh mắt lúc này hiện lên sự kinh hoàng tuyệt vọng.

Có thể thấy, hắn bị dọa cũng không nhẹ.

Một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại được tinh thần, giọng run run hỏi: “A Chiêu không nói cô ấy là người phụ nữ của Thần ca, nếu như em biết, cho em một trăm lá gan em cũng không dám…”

“A Chiêu?” An Dĩ Phong nắm chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi hết lên: “Thằng đấy đâu?”

“Em không biết!”

Gã tài xế vốn bị dọa đến phát ngốc kia cuối cùng cũng hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Em biết, em biết! Ngày hôm qua em trông thấy nó cùng một người Xà Đầu liên lạc, bọn chúng nói tiền nếu đến tay thuận lợi, liền bỏ chạy luôn.”

“Tiểu Ngũ, dẫn nó đi tìm người.”

“Vâng.” Ngũ ca vốn bị quẳng thẳng ra sau bị dọa đến đầu cũng không dám ngẩng, nhẹ nhàng phất tay với vài người, ảo não đi ra ngoài.

“Chờ một chút!” An Dĩ Phong gọi lại hắn: “Tôi muốn người sống. Còn có, nếu như không tìm được người, cậu cũng không cần trở lại, tự mình xem xem xử lý thế nào…”

“Vâng! Cám ơn lão đại!”

Như thế mà vẫn còn cảm ơn được? Xem ra cái người đang làm lão đại này cũng đủ độc ác.

Ngũ ca vừa dẫn theo một nhóm người lái xe đi, theo sát phía sau đã có những tiếng phanh liên tiếp

Tôi đoán rằng bên ngoài có thể làm thành một bãi đỗ xe rồi đấy.



Trong trí nhớ của tôi, Hàn Trạc Thần mãi mãi âu phục phẳng phiu, mang theo nụ cười cực kỳ khí phách, ngay cả lúc giết người cũng là một dạng như thế.

Ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy ông ta phong độ gì cũng không có — âu phục không có mặc, áo sơ mi ướt đẫm chỉ cài một cúc duy nhất ngay giữa, mấy giọt nước thuận theo tóc nhỏ giọt, rơi vào trong chiếc áo đang rộng mở…

Xem ra thật sự thảm hại vô cùng.

Ông ta hơi cúi mình, ngồi xuống trước mặt tôi, không hề hỏi tôi có chuyện hay không, cũng không hỏi tôi bị ai ăn hiếp, ông ta vẻn vẹn chỉ nhìn tôi, ánh mắt sâu xa di chuyển từ khuôn mặt sưng tấy đến chiếc áo rách nát trên người tôi, còn có cả cái váy đã không còn che được bắp đùi.

Tôi không muốn khóc, không muốn khiến cho chính bản thân mình mềm yếu đến mức chỉ biết khóc.

Tôi quay đầu sang một bên, cố gắng ngẩng mặt lên, cắn chặt đôi môi vẫn còn lưu lại vết máu, ngăn không cho nước mắt rơi xuống…

Thế nhưng, ông ta đưa tay ra ôm lấy tôi, cái ôm của ông ấy rất ấm áp, không hề có sự kinh khủng, cũng không hề có sự tổn thương.



“Thiên Thiên…”

Ông ta nâng gáy tôi lên, để mặt tôi chôn vùi trên vai ông ấy, vai ông ấy rất rộng, tựa như có thể chống đỡ được cả thế giới này…

Nước mắt tôi rơi, muốn ngừng cũng không ngừng được, một lần rơi liền long trời lở đất.

Tôi một bên khóc, một bên vung nắm tay chẳng còn chút sức lực nào đánh vào ngực ông ta: “Vì sao bây giờ mới đến? Vì sao bây giờ mới đến?”

Tôi không biết bản thân mình vì cái gì lại tùy hứng như thế, chỉ biết là, tôi tại khoảnh khắc đó, mới là tôi chân thật nhất.

Tôi chẳng qua mới chỉ là một đứa bé gái 15 tuổi, cũng cần một bờ vai, cần sự che chở, cần có một người vì tôi mà chống đỡ cả thế gian, khiến tôi không phải sống khổ cực như thế…

Nhưng tôi chỉ có thể tự mình chống đỡ, đối mặt với người giết toàn bộ gia đình tôi, cố gắng tiếp cận, lấy lòng!

Khóc mệt, đánh cũng đã mệt.

Tôi dần an tĩnh lại.

Lúc đấy ông ta mới buông tôi ra, hai tay nhẹ nhàng nâng lên khuông mặt sưng phù đau nhức của tôi, lấy tay giúp tôi lau đi nước mắt trên mặt.

“Đợi tí, tôi ngay lập tức sẽ đưa em đi…”

Tôi gật đầu, hiểu rõ ông ta có ý gì.

Hàn Trạc Thần đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua An Dĩ Phong đang đứng đằng sau. Một cú móc trái nhanh và gọn, trọn một quyền vào mặt An Dĩ Phong, khuôn mặt vốn tuấn tú nay đã xanh thành một mảng.

An Dĩ Phong lấy ngón tay lau đi vết máu ở khóe miệng, liếc nhìn qua ngón tay, người nhiều thủ hạ như anh ta mà cũng không hề đánh trả.

“Lại có thể là do người của cậu làm, An Dĩ Phong, con mẹ nhà cậu có ý gì đây?”

“Thần ca, việc này em thật sự là không biết.”

“Không biết? Cái chức lão đại của cậu làm như thế nào đấy hả? Thủ hạ của chính mình quản cũng không nổi?”

“Em… Thần ca, chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, em làm sao có thể đụng vào người phụ nữ của anh được? Đây là hiểu lầm mà thôi!”

“Ít nói những lời vô nghĩa với tôi, cậu định xử lý người thế nào?”

“Người giữ lại cho anh rồi.” Anh ta chỉ vào Đao Ba sợ chết khiếp phía sau, nói: “Anh nói làm như thế nào, em ra tay… đừng làm bẩn tay anh.”

“Không cần!” Hàn Trạc Thần đi về phía Đao Ba, khi đi qua một người gần đấy, đưa tay rút ra một con dao.

Một đường dao chặt xuống, một tay bay đi, cả người Đao Ba đầy máu đau đớn gào thét như lợn bị mổ tiết, lăn lộn trong vũng máu.

Cái loại cảnh tượng kia, không chỉ là đấm máu…

Hàn Trạc Thần lau sạch máu trên mặt, nhấc chân dẫm nát hạ thân của hắn.

Không có người nói chuyện, cũng không có người khuyên ngăn, toàn bộ nhà kho ngoại trừ tiếng gào khóc thảm thiết ra thì cái gì cũng không nghe thấy.

Thấy Hàn Trạc Thần vất con dao xuống đất, cuối cùng tôi cũng tìm lại được hô hấp, cho rằng tất cả đến đây đã kết thúc.

Nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại thấy ông ta đi về phía một người phía sau, vươn tay ra, người kia lập tức dâng lên chiếc gậy sắt trong tay

Sự khác biệt lớn nhất của gậy sát và dao chính là dao sẽ biến sự đày đoạ trở nên thống khoái, cái chết cũng đến nhanh hơn.

Còn gậy sắt, sẽ làm sự đau đớn trở trên trầm trọng hơn, kéo dài đến vĩnh viễn, chẳng có điểm cuối cùng.

Một một lần gậy sắt đánh xuống, tôi đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, thấy cảnh tượng máu bắn tung tóe.

Tôi sợ đến mức che mặt lại, vậy mà vẫn có thể nghe thấy tiêng rên rỉ khàn khàn kia…

Sau đó, ngay cả tiếng rên rỉ cũng đều biến mất.

Tôi ngơ ngác nhìn Hàn Trạc Thần toàn thân dính máu, ông ta là người vừa mới ôm tôi sao?

Lúc ấy, tay ông ta dịu dàng đến thế.

Tôi ôm chặt thật chặt lấy chính cơ thể đang run rẩy của mình, tôi bắt đầu sợ hãi, sợ một ngày ông ta phát hiện ra mục đích của tôi.

Với sự độc ác của ông ta, ông ta nhất định sẽ đánh tôi chết tươi, có lẽ sẽ dùng thủ đoạn rất tàn nhấn để hành hạ tôi…

—-

Một người vẫn còn nửa sống nửa chế nằm trong vũng máu, lại thấy một người một chân nhuốm máu bị kéo vào trong.

Chính là A Chiêu!

An Dĩ Phong đi tới bên người Hàn Trạc Thần, giải thích: “Chuyện ngày hôm nay là do A Chiêu cố ý gây ra, em đoán nó biết bản thân mình không còn đường sống, sắp chết muốn xếp đặt chúng ta, túm hai thằng kia chịu tội thay.”

Hàn Trạc Thần buông gậy sắt trong tay xuống, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo, lau đi vết máu trên mặt và trên tay.

Ông ta ngồi xuống trước mặt A Chiêu.”Chỉnh tao? Mày có gan đó!”

“Hàn Trạc Thần, con mẹ nhà mày ăn cháo đá bát, tao dù có thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày…”

“Được, hôm nay tao nhìn mày thành quỷ xem có thể lợi hại nhiều đến đâu!”

Ông ta vừa muốn nhặt con dao trên mặt đất lên, bên ngoài bỗng nhiên có một người chạy vào, nói với An Dĩ Phong: “Lão đại, em thấy có xe cảnh sát đi về hướng này, em đoán là mục tiêu là chúng ta…”

Anh ta hình Hàn Trạc Thần, không hề có chút khẩn trương.

Hàn Trạc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước hết cậu cứ dẫn người đi, chuyện còn lại để tôi giải quyết là được.”

“Vậy được! Anh yêu tâm, hai người kia em sẽ bảo người trong ngục làm giúp anh, còn lại một người em sẽ lôi về cho anh xử lý.”

“Được! Cậu cẩn thận một chút.”

Trong chớp mặt mọi người đã tản đi, tên lái xe kia cũng bị người kéo đi mất.

Vài chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài cổng, chuông báo động không ngừng kêu.

Hàn Trạc Thần vừa mới đi tới bên người tôi, muốn ôm tôi lên, thì cánh cửa nửa đóng nửa mở kia bị kéo ra, sĩ quan Vu cầm súng đi vào.



“Sĩ quan Vu, ông tới thật đúng lúc, nơi này có một tội phạm vượt ngục mà ông muốn bắt.”

Sĩ quan Vu nhìn người đang hấp hối trên mặt đất, nhìn A Chiêu đang mang vẻ mặt hưng phấn, lại quay sang nhìn tôi và Hàn Trạc Thần, dường như hiểu ra điều gì đó.

Ông lấy một chiếc còng tay từ trong thắt lưng ra, đeo vào trên tay A Chiêu, bắt hắn đứng dậy.

“Hàn Trạc Thần, mày không phải muốn giết tao sao? Sao mày vẫn chưa giết hả?” A Chiêu lập tức cười to một cách phóng đãng, “Mày có gan thì giết tao ngay bây giờ đi!”

Hàn Trạc Thần hít sâu một hơi, nhẫn nhịn.

Một tay khoác lên vai tôi.

“Mày không dám sao?” Haha! Nếu mày là một thằng đàn ông thì giết tao ngay bây giờ đi!”

Hàn Trạc Thần rút cánh tay đang khoác lên trên vai tôi lại, từ từ đi tới cửa, đóng lại cánh cửa sắt rầm một tiếng.

Sĩ quan Vu còn chưa có phản ứng gì, ông ta đã đi đến đoạt lấy khẩu súng trong tay ông…

Ba tiếng súng vang lên…

Tiếng cường phóng đãng ngắt quãng rồi ngừng hẳn, toàn bộ thế giới đều ngừng lại tại một giây này, ngay cả trái tim đang đập của tôi cũng ngừng lại.

Lúc này đây, nếu ông ta tiếp tục nổ súng bắn chết sĩ quan Vu, tôi cũng không hề ngạc nhiên, ông ta điên rồi, hoàn toàn hoàn toàn điên rồi.

“Cậu!” Sĩ quan Vu nhìn ông ta một cách khó tin, đôi mắt trợn đến mức tròn vành vạnh.

“Là nó nhất định muốn tôi giết nó, ông không nghe thấy à?” Nói xong, Hàn Trạc Thần cười lạnh một tiếng, vất khẩu súng trong tay lại cho sĩ quan Vu: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người có nguyện vọng kiểu này!”

Sĩ quan Vu sửng sốt mất vài giây, chuyện thứ nhất ông làm sau khi khôi phục lại bình tĩnh là dùng tay áo của cảnh phục lau đi lau lại báng súng hai lần.

Tôi nhớ rõ rằng cô giáo chính trị dường như đã giảng trong một tiết học nào đó: “Một bộ cảnh phục trang nghiêm kia, đại diện cho pháp luật thần thánh không thể xâm phạm? Là vũ khí giữ gìn quốc gia, duy trì trật tự.”

Cô nhất định sẽ không biết, một bộ cảnh phục kia ngoại trừ dùng để lau dấu vân tay trên báng súng ra, không còn tác dụng nào khác.

Càng buồn cười hơn là anh cảnh sát gác ở ngoài cửa ngay cả dũng khí xông vào cũng không có, đứng ở bên ngoài gọi với vào: “Thủ trưởng Vu?”

“Không có việc gì, đều giải quyết xong rồi!”

Sĩ quan Vu hùng hồn nói với anh cảnh sát đứng bên ngoài, sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Trạc Thần lắc đầu, giống như một người cha dạy dỗ con trai, lời nói thật thành khẩn: “Cớ gì cậu phải làm vậy, hắn là phạm nhân giết người, vượt ngục lại thêm tội bắt cóc con gái cậu, bắt về rồi cũng khó tránh khỏi tội chết.”

“Như vậy không phải tốt sao, giúp chính quyền tiết kiệm chút lương thực.”

“Cậu có thể nói nhỏ đi một tí được không!” Sĩ quan Vu thấy vị cảnh sát gác ngoài cửa anh dũng tiến vào, ngay lập tức trở lại bộ mặt nghiêm trang, y hệt một vị sĩ quan công bằng nghiêm minh: “Đây chính là tên tội phạm giết người vượt ngục, vừa mới rồi còn muốn phản kháng, bị tôi bắn chết. Tình trạng thương tích của người kia dường như rất nghiêm trọng, đưa đi bệnh viện cấp cứu…”

Hàn Trạc Thần đi tới bên người tôi, ôm lấy tôi, ông ta vẫn chẳng nói một lời an ủi nào, chỉ dùng bàn tay dịu dàng vuốt ve đầu tôi, quấn chặt quần áo trên người tôi lại, ôm tôi đi ra cửa.

Khi đi tới cửa, ông ta trông thấy cảnh sát đang đi vào từng hàng từng hàng, khóe miệng lộ ra ý cười châm biếm, nói với sĩ quan Vu: “Dẫn theo nhiều người vậy? Hiệu suất làm việc của khu vực các ông được nâng cao không ít, tìm được đến chỗ này nhanh thế?”

Sĩ quan Vu tới gần ông ta một chút, đè thấp giọng nói: “Cũng chẳng có hiệu suất cao như cậu, chưa đến hai tiếng, toàn bộ xã hội đen đều bị cậu quấy phá đến long trời lở đấy, tôi muốn giả mù giả điếc cũng không được… Nghe nói, lão đại của Sơn Điền bị cậu chặn tại phòng tắm hơi, bị dọa thiếu chút nữa không cứu được bệnh tim; Cửu Thúc của Khi Dã đã biến thành người thực vật, vậy mà cậu vẫn còn đi hỏi lão: có phải ông làm không? Chẳng qua là cậu không xông được vào trại giam, nếu không thì khẳng định cậu cũng sẽ đi hỏi anh em A Báo!”

“Hỏi rồi, chúng nó nói Đao Ba là người của An Dĩ Phong!”

“An Dĩ Phong kia còn hung hăng hơn cả cậu, dẫn theo hai trăm người qua đây, mang theo toàn bộ vũ khí, chỉ sợ toàn bộ người trên thế giới này không biết cậu và cậu ta, muốn đấu nhau sống chết… tôi không đến không được!” Sĩ quan Vu cao giọng nói: “Thế nên, cậu hiện nay tốt nhất là theo chúng tôi về cục cảnh sát để tường trình, giải thích rõ tình hình xem.”

“Tôi sẽ để luật sư liên hệ với các ông!”



Hàn Trạc Thần không đưa tôi đi bệnh viện, đại khái không muốn tôi đối mặt với những ánh mắt khác thường kia.

Ông ta mời một bác sĩ nữ đến nhà xem xét thương tích cho tôi, vị bác sĩ nữ vừa có vóc người tướng mạo tốt, lại rất có phong cách kia kiểm tra toàn thân tôi một lần, ngay cả chỗ riêng tư nhất cũng không bỏ qua.

Sau khi kiểm tra hết toàn thân, cô ấy đi ra khỏi phòng tôi.

Tôi nghe thấy cô ấy đứng ở trước cửa nói: “Không có vết thương lớn nào, đều là chút thâm tím với vết sưng nhỏ, bôi thuốc vào sẽ không có việc gì.”

Ngoài cửa im lặng trong chốc lát, tiếng nói mang theo chút ý cười của nữ bác sĩ lại vang lên: “Màng trinh hoàn toàn không bị thương tổn gì, không có vết tích bị xâm phạm.”

“Cảm ơn!” Là giọng nói của Hàn Trạc Thần. “Tiễn bác sĩ Lữ về. “

Tôi còn chưa kịp thay đồ ngủ, Hàn Trạc Thần đã mang một hòm thuốc đến, ngồi bên giường tôi.

Ông ta bôi thứ thuốc mỡ lạnh lẽo lên những vết bầm tụ máu trên người tôi, động tác của ông ta càng lúc càng chậm, về sau lại dứt khoát dừng lại, dời ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Thật lâu sau, ánh mắt ông ta mới chuyển lại, tiếp tục giúp tôi bôi thuốc, trên mặt ông ta không hề lộ ra bất kì biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện nhiều tơ máu đỏ.

Qua khoảng một giờ, ông ta cuối cùng cũng bôi thuốc xong, dùng chiếc chăn quấn cơ thể tôi lại thật chặt.

“Ngủ một chút đi.” Ông ta chỉnh lại ngọn đèn tối đi, kéo một chiếc ghế bên cạnh ra, ngồi xuống.

Ông ta nắm lấy tay tôi, âm thanh dịu dàng hoàn toàn không giống như được nói ra từ miệng ông ta: “Đừng sợ, tôi ở chỗ này”

“Cha…” Tôi nhắm mắt lại, chất lỏng nóng hổi từ trong đôi mắt nhắm chặt dào dạt tuôn ra. Cũng may không có ánh đèn, không ai trông thấy sự yếu đuối của tôi. “Con muốn nghe chuyện xưa, con muốn nghe chuyện cô bé lọ lem.”

“Cô bé lọ lem?” Ông ta suy nghĩ hồi lâu, hỏi tôi: “Cô bé lọ lem có phải sau này trở thành công chúa Bạch Tuyết không?”

“Không phải, cô bé lọ lem sau này được gả cho hoàng tử, bởi vì hoàng tử dùng giày thủy tinh tìm được nàng.”

“Hoàng tử nào cơ? Bạch mã vương tử hay là hoàng tử ếch?”

Ngực tôi đau buốt, chẳng còn sức lực nói với ông: “Như vậy thì cứ tùy tiện kể cái gì đó thôi.”

Thật ra kể cái gì cũng không quan trọng, miễn là đừng để không gian yên tĩnh, đừng để tôi nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay…

“Muốn nghe cái gì?”

“Chuyện xưa làm động lòng người. Ông có chuyện gì khó quên không?”

Ngon đèn phát ra ánh sáng u ám, tôi dường như thấy được đáy mắt ông ta có sự đau đớn khó có thể nói ra.

Tôi nhìn kỹ đôi mắt ông ta, con ngươi đen kịt, sâu thẳm tựa như biển cả, nhìn không thấy bến bờ đau đớn hay thương yêu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sói Và Dương Cầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook