Sói Vương Bất Bại

Chương 363: Gió tanh mưa máu, chết cũng phải chết oanh liệt

Văn Huy

13/03/2021

Lần này!

Khác với vừa rồi ở chỗ, những cấm vệ quân đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng ôm niềm tin phải chết, cho dù nhìn thấy sức mạnh lớn của phấn Phật Cốt, cho dù nhìn thấy đồng đội bị giết, bọn họ cũng không hề muốn lùi về sau!

Trái lại!

Sau khi biết tác dụng của phấn Phật Cốt giới hạn trong phạm vi hơn mười mét, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh sách lược, khi tiếng nổ vang lên, cấm vệ quân xông lên đầu tiên chịu họa, mà cấm vệ quân theo phía sau trực tiếp vòng qua những người đó, đi qua hai bên trái phải, tạo thành một vòng vây lớn, vây tất cả đám người Sói Đồng ở giữa!

Ý đồ của bọn họ rất rõ ràng!

Không phải mày muốn tự bạo xác thịt sao? Không phải có thể khiến người ta mất khả năng chiến đấu trong phạm vi hơn mười mét sao?

Làm đi!

Không tính Tô An Nhiên, tổng cộng có tám người, Đế Hinh không biết võ, chỉ còn lại có bảy thành viên của Huyết Lang đoàn, mà Sói Đồng và Sói Hồn chịu trách nhiệm giết, như vậy, người có thể làm bom, thật ra cũng chỉ còn lại năm người do Sói Ảnh đứng đâu!

Vừa rồi một người đã tự bạo!

Còn lại bốn người!

Mà Sói Ảnh!

Anh ấy đứng bên cạnh Đế Hinh và Tô An Nhiên, phải bảo vệ Đế Hinh và Tô An Nhiên bên cạnh mình an toàn!

Cho nên!

Tính toán như vậy, dường như chỉ còn ba thành viên của Huyết Lang đoàn có thể tự bạo, đối mặt với sự bao vây của hơn chín trăm cấm vệ quân, làm bọn họ tự bạo, bọn họ có thể nổ chết bao nhiêu người?

Cùng lắm!

Cũng chỉ có thể khiến hơn một trăm người mất đi sức chiến đấu!

Nhưng mà!

Chỉ có hai người Sói Đồng và Sói Hồn phụ trách chém giết, để bọn họ giết, không đợi hai người bọn họ giết sạch hơn một trăm người kia, tám trăm cấm vệ quân còn lại đã sớm xông lên giết hết bọn họ!

Đúng như cấm vệ quân dẫn đầu kia vừa nói!

Số người hai bên kém xa nhau!

Dù có tổn thất!

Cấm vệ quân cũng có thể giết chết tươi đám người Sói Đồng ở đây!

Âm!

Tất nhiên thành viên của Huyết Lang đoàn liếc mắt đã nhìn ra ý đồ của cấm vệ quân, cũng biết hôm nay khó thoát cái chết. Nhưng mà trong đôi mắt của bọn họ, chỉ có tức giận ngút trời và sát ý lạnh thấu xương, không hề có vẻ sợ hãi, không đợi Sói Đồng và Sói Hồn giết hết mấy chục cấm vệ quân mất đi sức chiến đấu ở đợt đầu tiên, kèm theo một tiếng “vù" xé không khí, một tàn ảnh lại tiến lên, lao vào trong đợt cấm vệ quân thứ hai, nổ tung cơ thể máu thịt của mình tại chỗ!

Đây!

Đã là thành viên thứ ba của Huyết Lang đoàn tự bạo! Không hề có bất cứ điều gì bất ngờ!

Trận gió do ám kình nổ tung tạo ra thổi quét máu thịt của thành viên Huyết Lang đoàn, tung tóe ra khắp xung quanh, phấn Phật Cốt trộn lẫn trong đó, lập tức bay vào cấm vệ quân đang mãnh liệt tiến lên như thủy triều!

Nhưng mà!

Cho dù Sói Đồng và Sói Hồn dùng hết sức chém giết, khong quan tâm thứ gì mà chém giết. Nhiều người như vậy, hai người bọn họ không thể giết nổi!

Hơn nữa!

Những cấm vệ quân đó được huấn luyện nghiêm chỉnh, năng lực ứng biến rất mạnh, hễ là cấm vệ quân đã bị phấn Phật Cốt chạm vào, tạm thời mất đi sức chiến đấu, thấy Sói Đồng và Sói Hồn không để ý tới bọn họ, bọn họ nhanh chóng nhấc chân rút khỏi vòng chiến đấu, mẹ nó chạy còn nhanh hơn thỏ!

Bọn họ vừa chạy!

Nhường đường cho đợt cấm vệ quân thứ ba tiếp tục lao về phía trước!

Hơn chín trăm người!

Hết đợt này tới đợt khác xông về phía trước!

Nổ chết một đợt!

Chạy trốn một đợt! Vẫn có một đợt!

Quá nhiều!

Quá nhiều cấm vệ quân!

Chỉ dựa vào mấy thành viên của Huyết Lang đoàn hoàn toàn không thể nổ hết, chỉ dựa vào hai người Sói Đồng và Sói Hồn cũng không thể giết hết, chỉ có thể nổ chết được thêm một người thì nổ chết một người, có thể giết chết thêm một người thì giết thêm một người!

Chết sao?

Vậy phải chết oanh liệt! "Chú Sói!" "Chú Sói!" "Chú Sói..."

Để Hinh được Sói Ảnh bảo vệ, đứng phía sau mọi người, Tô An Nhiên thì được cô ấy ôm chặt vào trong lòng, nhưng mà, lúc này cô không nâng tay che đôi mắt của Tô An Nhiên, để Tô An Nhiên chính mắt nhìn thấy tất cả!

Cô ấy khóc!

Tô An Nhiên cũng khóc!

Cơ thể của cô bé run rẩy dữ dội!

Giọng nói của Tô An Nhiên đã khàn, đôi mắt khóc sưng lên, suýt thì ngất đi, một đứa bé chỉ hơn bốn tuổi, mà còn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, vừa mới xa cách Tô Tử Lam. Chẳng mấy chốc lại tận mắt nhìn thấy các chú bảo vệ mình những ngày qua, từng người vì bảo vệ mình mà chết!

Hơn nữa!

Tình trạng chết rất thảm thiết!

Tan xương nát thịt!

Gió tanh mưa máu!

Hiện thực!

Tàn khốc như thế, bảo Tô An Nhiên làm sao chịu nổi? "Được!" "Thích chết!" “Lên!” "Giết cho tôi!"

Tình hình hoàn toàn khác bên này, nhìn thấy thành viên của Huyết Lang đoàn hết người này tới người khác tự bạo cơ thể, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cấm vệ quân, mấy cấm vệ quân ám cảnh hậu kỳ dẫn đầu đứng trước cửa Vĩnh Hòa, đứng ở ngoài vòng chiến đấu, đứng đó chỉ bảo, vẻ mặt hưng phấn, không nhịn được mà cười to!

Sung sướng!

Thật sự đã lâu không được sung sướng thế này!

Cấm vệ quân phụ trách bảo vệ thủ đô, ngày thường luôn đóng quân ở gần thủ đô, mà ở Đại Hạ, thủ đô ở dưới chân vua, đượ xem như là nơi yên bình nhất, cho nên, thật ra bọn họ có rất ít cơ hội ra tay giết người như thế này!

Hiếm khi được giết một lần!

Đương nhiên sung sướng! "Xông lên!" "Tiếp tục xông lên trước!” "Giết sạch sẽ những tên phản bội này cho tôi, không để lại một ai!"

Cấm vệ quân dẫn đội đánh với đám người Sói Đồng vừa nãy kích động, sung sướng khoa tay múa chân, giống như đang chỉ huy hàng nghìn quân đội, con mẹ nó đừng nói nó đã cỡ nào! "Ha ha!" "Ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười của hắn ta rất lớn, truyền xa mấy mét, khiến đám người vây xem ở ngoài cửa Vĩnh Hòa xôn xao!

Nhưng mà!

Ngay lúc hắn ta cười được một nửa, thình lình, một tàn ảnh vụt ra từ trong biển người tấp nập, giống như một tia sét kèm theo tiếng xé gió chói tai, tư thế nhanh như chớp, lao về phía hắn ta đánh bất ngờ!

Ngay sau đó!



Bóng người thứ hai, thứ ba, thứ tư dồn dập lao ra khỏi đám người!

Tổng cộng mười mấy người!

Chính là đội ngũ của bốn dòng họ lớn do Lý Khai Sơn đứng đầu!

Cuối cùng!

Sau khi trải qua đấu tranh suy nghĩ và cân nhắc lợi và hại, Lý Khai Sơn vẫn lựa chọn ra tay giúp đỡ! "Ai?"

Động tĩnh lạ phía sau lập tức khiến mấy cấm vệ quân dẫn đầu cảnh giác, trái tim của bọn họ chợt run lên, vội vàng quay đầu, tiếng cười thoải mái của tên khốn kia cũng đột nhiên im bặt!

Nhưng mà!

Lý Khai Sơn đang xông về phía hắn ta!

Ngay giây phút hắn ta quay đầu lại, chỉ thấy bóng đen trước mắt chợt hiện. Lý Khai Sơn đã đi tới trước mặt hắn ta, ngay sau đó, sắc mặt của hắn ta nhanh chóng thay đổi, không đợi hắn ta nói chuyện, không đợi hắn ta làm ra bất cứ phản ứng gì, Lý Khai Sơn không hề do dự đánh một cú, đánh thẳng vào huyệt thái dương của hắn ta!

Một nằm đấm này!

Bọc đầy sự tức giận của Lý Khai Sơn với ám kình mạnh mẽ của cao thủ ám cảnh viên mãn!

Sức mạnh có thể tưởng tượng!

Âm!

Không có bất cứ bất ngờ hay hồi hộp gì, Lý Khai Sơn đánh một cú, cái đầu của cấm vệ quân dẫn đầu kia giống như dưa hấu, bị một cú đấm của ông ta đập vỡ, máu thịt trong đầu giống như ruột dưa màu đỏ của dưa hấu, lập tức tung tóe ra ngoài!

Vì thế!

Tất cả mọi người thấy được cảnh tượng chấn động lòng người, cấm vệ quân dẫn đầu vừa nãy còn cười to rất thoải mái, lập tức bị nát đầu, chết rồi!

Nhanh!

Chết quá nhanh!

Thậm chí!

Không có nổi cơ hội kêu gào thảm thiết!

Sau khi vỡ tan đầu, cơ thể của hắn ta vẫn đứng yên ở đó, chỗ cổ bị gãy đang không ngừng phun máu ra ngoài giống như đài phun nước!

Bich!

Mấy giây sau, cái xác không đầu của hắn ta mới ngã xuống đất!

Á!

Một cú đấm này của Lý Khai Sơn thật sự quá bất ngờ, với lại sức mạnh đáng sợ, không chỉ có mấy cấm vệ quân dẫn đầu khác đứng bên cạnh sợ hãi ngẩn người, mà đám người vây xem sau lưng cất lên tiếng hét chói tai!

Vù!

Vù vù vù vù vù...

Người của bốn dòng họ lớn trừ Lý Khai Sơn ra, không để ý đến tình hình bên này. Họ xông thẳng vào trong vòng vây của hơn chín trăm cấm vệ quân, đi vào cứu đám người Sói Đồng!

Hiển nhiên!

Trước khi bọn họ ra tay đã bàn bạc ổn thỏa, mấy cấm vệ quân dẫn đầu giao cho Lý Khai Sơn xử lý, mục tiêu của những người khác là cứu đám người Sói Đồng trong đồng quân linh!

Ít nhất!

Phải cứu Sói Hồn và Tô An Nhiên!

Sói Hồn!

Có thể cứu mạng của bọn họ!

Mà Tô An Nhiên!

Cô bé là con gái của Tiêu Nhất Thiên, không thể không cứu, lỡ như Tiêu Nhất Thiên may mắn thoát chết. Bọn họ cứu Tô An Nhiên sẽ là một công lớn! "Ông!" "Thật sự to gan!"

Nhìn thấy cái chết của đồng đội, nhìn thấy người của bốn dòng họ lớn đi về phía đám người Sói Đồng, mấy cấm vệ quân dẫn đầu còn lại rất sợ hãi, sôi nổi nhìn về phía Lý Khai Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám giết cấm vệ quân dẫn đầu, cứu kẻ phản bội ngay trước cửa hoàng thành, con mẹ nó ông chán sống rồi sao?"

Bọn họ!

Tất nhiên có thể cảm nhận được hơi thở kinh khủng tỏa ra trên người Lý Khai Sơn, biết Lý Khai Sơn là cao thủ ám cảnh viên mãn, cho nên, mặc dù bọn họ rất tức giận, nhưng lại không vội vàng ra tay! "Đúng vậy!" “Chán sống rồi!"

Lý Khai Sơn thấp giọng nói: “Nhưng mà trước khi chết, phải kéo mấy người chúng mày làm đệm lưng, chắc là chúng mày sẽ không để bụng đâu!" "Đúng không?"

Nếu quyết định ra tay giúp đỡ, tất nhiên Lý Khai Sơn đã vứt bỏ tất cả lo lắng!

Làm cho hết đi!

Vì thế!

Giây phút giọng nói vừa dứt, cơ thể già nua của ông ta giống như một con báo săn mồi hung dữ, lao thẳng về phía mấy cấm vệ quân dẫn đầu!

Tình hình cuộc chiến!

Lại đảo ngược một lần nữa!

Mặc dù ảm cảnh viên mãn và ám cảnh hậu kỳ chỉ cách một cảnh giới, nhưng không khác gì trời với đất. Cho dù là ít người đánh nhiều người, Lý Khai Sơn cũng rất thành thạo, ăn chắc phần thắng!

Bên kia!

Khi người của bốn dòng họ lớn xông đến bên cạnh đám người

Sói Đồng, thành viên của Huyết Lang đoàn chỉ còn lại ba người Sói Đồng, Sói Hồn và Sói Ảnh!

Bốn người còn lại!

Tự bạo chết hết rồi!

Nếu bọn họ tới muộn, tới trễ một chút thôi, người tự bạo cơ thế tiếp theo sẽ là Sói Ảnh! "Cô Đồng!" "Sói Hồn!" "Quận chúa điện hạ!"

Mười mấy người chia nhau ra, năm người trong đó chịu trách nhiệm bảo vệ Đế Hinh và Tô An Nhiên, bảy tám người khác thì tiến lên giúp đỡ Sói Đồng và Sói Hồn: “Ngại quá, chúng ta đã tới muộn!”

Sói Ảnh và Đế Hinh cũng được! Sói Đồng và Sói Hồn cũng thế!

Người của bốn dòng họ lớn đột nhiên xuất hiện, thật sự làm cho bọn họ có hơi bất ngờ, dù sao thì đây không phải chiến trường bình thường, một khi bị cuốn vào trong đó, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn như tịch thu tài sản và bị giết cả nhà!

Còn...

Đã tới muộn!

Đương nhiên bọn họ cũng biết, chắc chắn người của bốn dòng họ lớn vẫn luôn ở đây!

Chẳng qua!

Cứ do dự mãi!

Loại chuyện này!

Đổi là người khác, có ai không do dự chứ?



Cho nên!

Bây giờ bọn họ không có lý do, không có tâm trạng gi, cũng không có thời gian để trách người của bốn dòng họ lớn tới quá muộn, đến nỗi khiến những thành viên của Huyết Lang đoàn tự bạo mà chết! “Cứu An Nhiên đi!"

Trải qua thời gian dài chiến đấu, lúc này Sói Đồng không ngừng toát mồ hôi, thở hồng hộc, từ đầu đến chân toàn máu tươi đầm đìa, cô ấy nghiêng đầu nhìn chủ nhà họ Tống, Tống Trạch Ân, nói: "Không cần để ý tới chúng tôi!"

Nhìn Sói Đồng, con ngươi của Tổng Trạch Ân đột nhiên co lại, hoảng sợ!

Đôi mắt của Sói Đồng!

Lúc này!

Lại phủ một màu đỏ tươi, hoàn toàn không nhìn thấy con người của cô ấy!

Đỏ đến đáng sợ!

Hơn nữa!

Có máu đỏ ào ạt chảy ra từ trong hốc mắt của Sói Đồng, trộn lẫn vào những giọt máu bắn tung tóe trên mặt cô, không ngừng chảy xuống theo gương mặt của cô!

Đồng thuật!

Mặc dù đồng thuật của Sói Đồng lợi hại, có thể mê hoặc tâm trí của con người, có thể tăng khả năng cảm nhận và sức chiến đấu của bản thân trong lúc chém giết, nhưng đồng thời cũng là cấm thuật!

Mỗi lần sử dụng!

Thật ra đều có tác dụng phụ rất lớn, đặc biệt là khi cảnh giới của bản thân Sói Đồng không quá cao, cưỡng ép sử dụng, tác dụng phụ càng mạnh!

Lần trước!

Bên bờ sông Vận ở Thành phố Hồ Chí Minh, vì tìm kiếm thi thể của Tiêu Nhất Thiên bên trong sông Vận, Sói Đồng đã từng cưỡng ép sử dụng một lần, lúc ấy đã có nước mắt máu chảy ra!

Sói Hồn từng nói!

Nếu Sói Đồng cứ liều lĩnh như thế, sử dụng thêm mấy lần, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thị lực bình thường của cô ấy!

Thậm chí!

Hai mắt bị mù!

Trở thành một người mù!

Tiêu Nhất Thiên cũng không ngừng dặn dò Sói Đồng, sau này không được cưỡng ép sử dụng!

Nhưng mà!

Sói Đồng không nghe theo cảnh cáo của Sói Hồn và lời dặn dò của Tiêu Nhất Thiên!

Ngày hôm qua!

Ở phủ Sói Vương!

Cô ấy từng cướp ép sử dụng một lần!

Hôm nay!

Ở hoàng thành!

Cô lại cưỡng ép sử dụng lần nữa, không vì nguyên nhân khác, chỉ vì giết thêm một kẻ thù, sẽ có thêm một tia cơ hội đưa Tô An Nhiên sống sót ra khỏi hoàng thành!

Cô ấy!

Cam tâm tình nguyện!

Cô ấy!

Không thể chùn bước!

Cô ấy!

Không oán giận không hối hận!

Cô ấy!

Lần nào cũng ôm quyết tâm liều chết trong chiến đấu, không sợ phải chết, còn gì phải sợ mù?

Tất cả điều này!

Đám người Tống Trạch Ân không biết!

Nhưng mà!

Tình trạng hiện giờ của Sói Đồng làm bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc, sửng sốt cắn răng nói: "Xin cô Đồng yên tâm, nếu chúng tôi đã tới, nhất định sẽ cứu con gái của cậu Tiêu ra khoi hoang thaH “Không chỉ cô bé!" "Các cô cũng như vậy!"

Người của bốn dòng họ lớn tới đây, đều là những tinh nhuệ trong họ, không nhắc tới viên mãn cảnh như Lý Khai Sơn, trong mười mấy người này, có một nửa đều là cao thủ ám cảnh hậu kỳ!

Một nửa khác!

Là ám cảnh trung kỳ giống Sói Đồng và Sói Hồn!

Chiến trận này!

Nếu đánh với hơn chín trăm cấm vệ quân trước mắt, khẳng định không đánh lại, nhưng mà nếu muốn chạy trốn, tỷ lệ chạy thoát thành công rất lớn!

Vì thế!

Mấy phút tiếp theo, dưới sự giúp đỡ của người trong bốn dòng họ lớn, Đế Hinh và Tô An Nhiên được bảo vệ, bắt đầu điên cuồng đánh lại, đi từng bước đến cửa Vĩnh Hòa!

Chuyện này!

Khiến áp lực của những cấm vệ quân tăng lên gấp đôi!

Đặc biệt là!

Khi đám người Sói Đồng cách cửa Vĩnh Hòa chỉ còn mấy chục mét, trước cửa Vĩnh Hòa, Lý Khai Sơn đã thành công giết chết mấy cấm vệ quân dẫn đầu, sau đó từ một bên khác, cũng chính là từ sau lưng của những cấm vệ quân, xông đến tạo thành thế đánh từ hai bên với đám người Sói Đồng!

Trong cấm vệ quân có mấy ám cảnh sơ kỳ và ám cảnh trung kỳ, cao thủ viên mãn cảnh như Lý Khai Sơn, chắc chắn là sự tồn tại nổi bật giữa đám đông!

Ông ấy tham gia!

Giống như hổ vào bầy dê, cáo vào chuồng gà, phút chốc phá tan trận hình của cấm vệ quân!

Mà lúc này!

Những người dân thành phố vây xem ngoài hoàng thành đã bị chiến trường trước mắt dọa cho ngây người, dọa cho choáng váng, thậm chí có tên nhát gan cách xa mấy trăm mét, đã sợ tới mức tè trong quần!

Trong đám người!

Có nhiều thành viên của các dòng họ lớn ẩn núp!

Trong đó!

Tất nhiên cũng có cao thủ dưới quyền Lục hoàng tử Đế Khâm! "Lục điện hạ!"

Có người lấy di động, đang gọi điện cho Đế Khâm, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Thành viên của Huyết Lang đoàn dưới quyền Tiêu Nhất Thiên đã chết hơn nửa, chỉ còn lại ba người cuối cùng!" "Vốn dĩ!" "Bọn họ đã rơi vào tình cảnh phải chết!”

Nhưng mà!” "Cao thủ của nhà họ Lý, nhà họ Tống, nhà họ Lưu, nhà họ Vương ở thủ đô đột nhiên ra tay cứu giúp, kỳ lạ là, ngự lâm vệ trong hoàng thành không hề có động tĩnh gì!" "Cứ theo đà này, rất có khả năng bọn họ sẽ cứu con gái của Tiêu Nhất Thiên ra khỏi hoàng thành!” "Chúng ta!" "Cần ra tay ngăn cản bọn họ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sói Vương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook