Chương 14: Kêu người phụ nữ của anh nói xin lỗi tôi
Văn Huy
13/03/2021
"Có!"
Tô Tử Lam sứng sốt, rụt tay phải về.
"Bộ váy trắng này là bán thiết kế mới của mùa thu do nhà thiết kế đỉnh cao nước Anh tự tay thiết kế, dùng sợi tổng hợp cao cấp, ông chủ chúng tôi vất vả lắm mới lấy được hàng, hơn nữa chỉ có một cái này thôi đó.
Nói xong, nhân viên bán hàng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, hừ nói: "Lo giữ người phụ nữ của mình cho kỹ, nhìn no mắt là đủ rồi, đàn ông nghèo thì không sao, nhưng dẫn người phụ nữ của mình ra ngoài bị mờ mắt làm mất mặt, vậy thì chính là anh không đúng."
Chợt con người Tiêu Nhất Thiên co rụt lại.
Anh hiểu rồi.
Không trách được mới vừa rồi lúc một mình Tô Tử Lam sờ váy trắng, nhân viên bá Đã lưu ảnh chụp màn hình g chút nào, mà sau khi anh đi tới bên cạnh Tô Tử Lam, nhân viên bán hàng lại đột nhiên xông tới ngăn cản.
Thì ra là anh làm liên lụy tới Tô Tử Lam.
Mặc dù bây giờ tình huống của Tô Tử Lam không tốt lắm, nhưng lại ăn mặc vô cùng tinh xảo, mặc dù trong túi ít tiền thật, nhưng ít nhất vẫn trông giống như người có tiền. Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn ngược lại, trong túi có tiền, nhưng phối hợp với quần áo trên người anh trông có vẻ nhiều lắm cũng chỉ đến một triệu, vừa nhìn đã biết là kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Trông mặt mà bắt hình dong, chết tiệt!
"Cô ăn nói thể nào vậy?"
Mặt Tô Tử Lam đỏ lên, không biết là bị tức hay là bị nhân viên bản hàng nói thành người phụ nữ của Tiêu Nhất Thiên" làm cho thẹn thùng, lạnh nhạt nói: "Các cô mở cửa làm ăn, không mua thì không cho sờ, như thế là muốn ép mua ép bán sao?"
"Nếu như người đàn ông của cô có tiền, vậy hãy kêu anh ta mua cho cô đi."
Nhân viên bán hàng hoàn toàn không có ý rút lui, nói cho Tô Tử Lam nghe, nhưng mắt lại nhìn Tiêu Nhất Thiên, hất cảm lên với vẻ mặt khiêu khích.
"Cô thật là quá đáng."
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam gặp phải nhân viên bán hàng rất không phân rõ phải trái như thế, tay hơi năm chặt ví tiền, cắn rằng một cái, không ăn được bánh thì cũng không thể nhẫn nhịn, trực tiếp lấy tiền ra mua cái váy trắng.
"Đã xảy ra chuyện gi?"
Lúc này, Trần Thiếu Huy và Tôn Thanh Thảo nghe tiếng đi tới, Trần Thiếu Huy liếc nhìn cái váy trắng đỏ, trầm giọng nói: "Cô này là bạn của tôi, cô ấy thích bộ quần áo này thì sờ một cái có vấn đề gì không?"
Nói xong còn cố ý gio tay lên, kéo cà vạt tây trang của mình, để lộ ra đồng hồ Rolex giá trị không nhỏ trên cổ tay.
"Chuyện này."
Nhân viên bán hàng chỉ sững sờ trong chốc lát, nghiêng đầu thấy tây trang hàng hiệu trên người Trần Thiếu Huy và mặt dây chuyền Cartier trên cổ Tôn Thanh Thảo, lập tức đổi sắc mặt, nét mặt tươi cười như hoa, giọng điệu nịnh nọt nói: "Nếu là bạn của anh thì dĩ nhiên có thể sờ"
Sau đó cười nói với Tô Tử Lam: "Bên kia có phòng thay quần áo, cô có thể đi vào thử xem sao"
Sắc mặt Tô Tử Lam cực kỳ khó coi.
Bất kể nói như thế nào thì bây giờ Tiêu Nhất Thiên cũng là chồng cô, để cho người đàn ông khác trả tiền cho cô ngay trước mặt Tiêu Nhất Thiên, mặt mũi của cô phải để vào đâu? Mặt mũi Tiêu Nhất Thiên có còn nữa không?
Hơn nữa, Trần Thiếu Huy là bạn trai của Tôn Thanh Thảo, Tôn Thanh Thảo cũng ở đây thì có ghen không?
"Tử Lam, đừng lo lắng, nhanh đi thay đi"
Tôn Thanh Thảo biết Tô Tử Lam đang lo lắng chuyện gì, vì vậy chủ động đứng ra hào phóng nói: "Chỉ hơn sáu chục triệu mà thôi, đối với Thiếu Huy mà nói chỉ là chín trâu mất một cong lông, coi như là Thiếu Huy tặng cho mình, mình tặng lại cho cậu, quan hệ của chúng ta thế nào chứ? Yên tâm, mình không dễ giận vậy đâu."
Nhưng cô ấy cũng không có ý giải vây cho Tiêu Nhất Thiên, ngược lại châm chọc: "Người đàn ông của cậu đã vô dụng thì sau này mình bảo vệ cậu."
Nói xong vươn tay lấy cái váy trắng đó xuống, không để cho Tô Tử Lam từ chối, kéo Tô Tử Lam đi đến phòng thay quần áo đối diện.
Tiêu Nhất Thiên trầm ngâm không nói câu nào.
Mặc dù Tôn Thanh Thảo nhìn anh không vừa mắt, miệt thị đủ đường, nhưng nể tình cảm chị em sâu đậm của Tôn Thanh Thảo và Tô Tử Lam, nể tình cô ấy luôn báo vệ Tô Tử Lam, anh không muốn chấp nhặt với Tôn Thanh Thảo.
Về phần tiền, lát nữa anh sẽ đứng ra trả tiền, tuyệt đối sẽ không để cho tên đạo đức giả Trần Thiếu Huy thực hiện được âm mưu.
"Ôi? Cái váy này không tệ nhỉ"
Tôn Thanh Thảo mới vừa kéo Tô Tử Lam đi tới cửa phòng thay quần áo, một cô gái trẻ tuổi đi vào trong cửa hàng, liếc thấy bộ váy trong tay Tôn Thanh Thảo.
Không nói hai lời mà vươn tay giật lấy.
Mặt Tôn Thanh Thảo tối đi trong nháy mắt, tức giận nói: "Này này này, cô là ai? Có biết thứ tự trước sau hay không? Cái váy này là bạn tôi nhìn thấy trước, đưa đây!"
"Anh Minh, cái váy này đẹp quá, nhanh tới trả tiền đi"
Cô gái trẻ tuổi hoàn toàn không để ý tới Tôn Thanh Thảo, thậm chí lười phải nhìn Tôn Thanh Thảo, trực tiếp coi Tôn Thanh Thảo là không khí. Cô ta xoay người đi tới trước kính đặt dưới đất, mở cái váy trắng đó ra, không ngừng vung tay múa chân ở trên người mình, đồng thời nhìn ra ngoài cửa hàng kêu một tiếng.
"Cô!"
Tôn Thanh Thảo tức giận tới mức giậm chân, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thiều Huy.
Sắc mặt Trần Thiếu Huy cũng khó coi, ho khụ khụ, đang tính mở miệng làm chỗ dựa cho Tôn Thanh Thảo, lúc này một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi xuất hiện trước cửa hàng.
"Thích thì gói lại đi."
Người đàn ông trung niên thuận miệng nói, hoàn toàn không hỏi giá cả, hiển nhiên là người có tiền.
"Hội... Hội trưởng Minh!"
Trần Thiếu Huy lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên, con ngươi phóng đại, ngạc nhiên không khép miệng lại được.
"Cái gì mà Hội trưởng Minh?"
Tôn Thanh Thảo cau mày, vẻ mặt nghi ngờ, nhưng từ phán ứng của Trần Thiệu Huy, cô ấy mơ hồ nhận ra được người đàn ông trung niên này không dễ chọc, ít nhất là Trần Thieu Huy không chọc nổi.
Trần Thiếu Huy nhỏ giọng nói: "Có từng nghe nói đến người giàu có nhất Hải Phòng chưa? Anh ta chính là con trai của Phạm Đức Thành - Phạm Nhất Minh. Cũng là Hội trưởng Hiệp hội võ đạo, mà anh là Phó hội trưởng, tính ra anh ta cũng được xem như là một nửa lãnh đạo của anh."
"Hả?"
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng truyền vào trong tai Tôn Thanh Thảo lại như sấm đánh. Cô ấy đờ người ra, liec nhìn Phạm Nhất Minh, lại nhìn cô gái trẻ vẫn đang vung tay múa chân với cái váy trắng, lưng không kiềm được sự lạnh lẽo, lòng vẫn còn sợ hãi, thầm nói: "Trời ạ, may vừa rồi mình nhẫn nhịn không xông lên giành cái váy trång lại, nếu không..."
"Thiếu Huy?"
Phạm Nhất Minh cũng hơi bất ngờ khi gặp Trần Thiếu Huy đây, anh ta gọi Trần Thiếu Huy với giọng điệu nhẹ nhàng, giống như là kêu một đàn em bình thường.
"Là em, là em."
Cho dù như vậy, Trần Thiếu Huy vẫn tỏ vẻ vừa mừng vừa lo, cúi đầu khom lưng nói: "Hôm nay em thật may mắn khi có thể tình cờ gặp Hội trưởng Minh, nếu như Hội trưởng Minh có thời gian thì em nhất định sẽ mời anh ăn cơm"
"Xí, chó giữ nhà!"
Cô gái trẻ tuổi khinh bỉ trợn mắt nhìn Trần Thiếu Huy, sau đó chỉ vào Tôn Thanh Thảo, hỏi: "Cô ta là người phụ nữ của anh?"
"Đúng đúng đúng, là bạn gái của tôi."Trần Thiếu Huy gật đầu như giã tỏi.
Cô gái trẻ tuổi hừ nói: "Mới vừa rồi cô ta muốn cướp đồ của tôi, mắt chó của cô mù rồi không nhìn thấy nữa sao? Còn muốn nói đạo lý với tôi, đúng thật là không có tư cách."
Mặt Tôn Thanh Thảo tức khắc biến thành màu đen.
Kể từ sau khi đi theo Trần Thiệu Huy, cô ấy gần như một bước lên trời, bình thường chỉ có cô ấy ăn hiếp người khác, nào có từng bị người khác ăn hiếp như thế? Nhưng cô ấy không còn cách nào khác, con trai của người giàu nhất Hải Phòng, không thể chọc nổi.
Khẽ cắn răng mà chịu đựng thôi chứ biết làm sao bây giờ.
"Đều là lỗi của tôi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, là tôi không dạy dỗ người phụ nữ của mình cho tốt. Không thì thể này đi, nếu cô thích cái váy trắng này thì để tôi trả tiền, coi như là nhận lỗi với cô và Hội trưởng Minh."
Trần Thiếu Huy hảo phóng nói.
Cô gái trẻ tuổi nhướng mày, khinh thường nói: "Anh Minh thiếu tiền lắm sao? Mua không nổi sao?"
"Vậy, vậy cô muốn."
"Kêu người phụ nữ của anh nói xin lỗi tôi."
"Chuyện này."
Trần Thiếu Huy và Tôn Thanh Thảo liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều khó coi, nhưng Trần Thiếu Huy vẫn ra hiệu bằng mắt với Tôn Thanh Thảo, ý nói cô ấy làm theo lời cô gái trẻ tuổi.
Tôn Thanh Thảo sắp bị nghẹn chết rồi.
Thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu,
"Đều tại tên khốn kiếp anh."
Hung hăng trợn Tiêu Nhất Thiên đứng bên cạnh, Tôn Thanh Thảo trút toàn bộ oán hận lên đầu Tiêu Nhất Thiên, sau đó bước mấy bước tới trước mặt cô gái trẻ tuổi, một mực cung kinh cúi đầu với cô ta, nhằm mắt nói: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi."
"Hả?"
Cô gái trẻ tuổi đắc ý, cố ý hỏi: "Sai ở đâu?"
"Tôi không nên giành quần áo của cô, lại càng không nên nói đạo lý với cô, đồ cô thích chính là của cô, lời cô nói chính là đạo lý.
Bản thân Tôn Thanh Thảo cũng cảm thấy ghê tởm khi nói ra lời này.
"Coi như cô biết điều."
Cô gái trẻ tuổi kia rất hưởng thụ, cầm cái váy trắng nghênh ngang đi đến trước quầy, hừ nói: "Gói lại cho tôi"
"Vâng."
Nhân viên bán hàng cũng cung kính lễ phép, không hề có thái độ kiêu căng hống hách như mới vừa đối mặt với Tô Tử Lam.
Đây chính là sức hấp dẫn của tiền tài.
Năng lượng của quyền thể.
Phạm Nhất Minh đứng trong cửa hàng không nói một câu nào, nhưng do sự xuất hiện của anh ta, tất cả đều thay đổi, thái độ của mọi người cũng thay đổi vì anh ta.
Tôn Thanh Thảo đen mặt quay lại bên cạnh Tô Tử Lam, nhỏ giọng an ủi: "Tử Lam, anh Minh này là con trai của người giàu nhất Hải Phòng, chúng ta không chọc nổi, đợi lát nữa đến cửa hàng khác xem có cái nào giống vậy không"
"Không cần."
Tô Tử Lam lắc đầu nói: "Thanh Thảo, thật xin lỗi, là mình làm liên lụy đến các cậu.
"Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, không phải là chi nói lời xin lỗi thôi sao."
Tôn Thanh Thảo hào phóng cười một tiếng, lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, khinh bỉ nói: "Tên khốn kia thật không phải là đàn ông, thấy đồ cậu thích bị người khác cướp đi mà ngay cả cái rằm cũng không dám thả"
Tô Tử Lam cũng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên.
"Đợi một chút."
Nhân viên bán hàng đóng gói xong cái váy trắng đó, Phạm Nhất Minh móc thẻ ra muốn tính tiền, lúc này Tiêu Nhất Thiên vốn vẫn luôn im lặng không nói lại bước đến, mở miệng nói: "Cái váy này là vợ tôi nhìn thấy trước, không cần thử, tôi mua."
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Tô Tử Lam sứng sốt, rụt tay phải về.
"Bộ váy trắng này là bán thiết kế mới của mùa thu do nhà thiết kế đỉnh cao nước Anh tự tay thiết kế, dùng sợi tổng hợp cao cấp, ông chủ chúng tôi vất vả lắm mới lấy được hàng, hơn nữa chỉ có một cái này thôi đó.
Nói xong, nhân viên bán hàng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, hừ nói: "Lo giữ người phụ nữ của mình cho kỹ, nhìn no mắt là đủ rồi, đàn ông nghèo thì không sao, nhưng dẫn người phụ nữ của mình ra ngoài bị mờ mắt làm mất mặt, vậy thì chính là anh không đúng."
Chợt con người Tiêu Nhất Thiên co rụt lại.
Anh hiểu rồi.
Không trách được mới vừa rồi lúc một mình Tô Tử Lam sờ váy trắng, nhân viên bá Đã lưu ảnh chụp màn hình g chút nào, mà sau khi anh đi tới bên cạnh Tô Tử Lam, nhân viên bán hàng lại đột nhiên xông tới ngăn cản.
Thì ra là anh làm liên lụy tới Tô Tử Lam.
Mặc dù bây giờ tình huống của Tô Tử Lam không tốt lắm, nhưng lại ăn mặc vô cùng tinh xảo, mặc dù trong túi ít tiền thật, nhưng ít nhất vẫn trông giống như người có tiền. Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn ngược lại, trong túi có tiền, nhưng phối hợp với quần áo trên người anh trông có vẻ nhiều lắm cũng chỉ đến một triệu, vừa nhìn đã biết là kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Trông mặt mà bắt hình dong, chết tiệt!
"Cô ăn nói thể nào vậy?"
Mặt Tô Tử Lam đỏ lên, không biết là bị tức hay là bị nhân viên bản hàng nói thành người phụ nữ của Tiêu Nhất Thiên" làm cho thẹn thùng, lạnh nhạt nói: "Các cô mở cửa làm ăn, không mua thì không cho sờ, như thế là muốn ép mua ép bán sao?"
"Nếu như người đàn ông của cô có tiền, vậy hãy kêu anh ta mua cho cô đi."
Nhân viên bán hàng hoàn toàn không có ý rút lui, nói cho Tô Tử Lam nghe, nhưng mắt lại nhìn Tiêu Nhất Thiên, hất cảm lên với vẻ mặt khiêu khích.
"Cô thật là quá đáng."
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam gặp phải nhân viên bán hàng rất không phân rõ phải trái như thế, tay hơi năm chặt ví tiền, cắn rằng một cái, không ăn được bánh thì cũng không thể nhẫn nhịn, trực tiếp lấy tiền ra mua cái váy trắng.
"Đã xảy ra chuyện gi?"
Lúc này, Trần Thiếu Huy và Tôn Thanh Thảo nghe tiếng đi tới, Trần Thiếu Huy liếc nhìn cái váy trắng đỏ, trầm giọng nói: "Cô này là bạn của tôi, cô ấy thích bộ quần áo này thì sờ một cái có vấn đề gì không?"
Nói xong còn cố ý gio tay lên, kéo cà vạt tây trang của mình, để lộ ra đồng hồ Rolex giá trị không nhỏ trên cổ tay.
"Chuyện này."
Nhân viên bán hàng chỉ sững sờ trong chốc lát, nghiêng đầu thấy tây trang hàng hiệu trên người Trần Thiếu Huy và mặt dây chuyền Cartier trên cổ Tôn Thanh Thảo, lập tức đổi sắc mặt, nét mặt tươi cười như hoa, giọng điệu nịnh nọt nói: "Nếu là bạn của anh thì dĩ nhiên có thể sờ"
Sau đó cười nói với Tô Tử Lam: "Bên kia có phòng thay quần áo, cô có thể đi vào thử xem sao"
Sắc mặt Tô Tử Lam cực kỳ khó coi.
Bất kể nói như thế nào thì bây giờ Tiêu Nhất Thiên cũng là chồng cô, để cho người đàn ông khác trả tiền cho cô ngay trước mặt Tiêu Nhất Thiên, mặt mũi của cô phải để vào đâu? Mặt mũi Tiêu Nhất Thiên có còn nữa không?
Hơn nữa, Trần Thiếu Huy là bạn trai của Tôn Thanh Thảo, Tôn Thanh Thảo cũng ở đây thì có ghen không?
"Tử Lam, đừng lo lắng, nhanh đi thay đi"
Tôn Thanh Thảo biết Tô Tử Lam đang lo lắng chuyện gì, vì vậy chủ động đứng ra hào phóng nói: "Chỉ hơn sáu chục triệu mà thôi, đối với Thiếu Huy mà nói chỉ là chín trâu mất một cong lông, coi như là Thiếu Huy tặng cho mình, mình tặng lại cho cậu, quan hệ của chúng ta thế nào chứ? Yên tâm, mình không dễ giận vậy đâu."
Nhưng cô ấy cũng không có ý giải vây cho Tiêu Nhất Thiên, ngược lại châm chọc: "Người đàn ông của cậu đã vô dụng thì sau này mình bảo vệ cậu."
Nói xong vươn tay lấy cái váy trắng đó xuống, không để cho Tô Tử Lam từ chối, kéo Tô Tử Lam đi đến phòng thay quần áo đối diện.
Tiêu Nhất Thiên trầm ngâm không nói câu nào.
Mặc dù Tôn Thanh Thảo nhìn anh không vừa mắt, miệt thị đủ đường, nhưng nể tình cảm chị em sâu đậm của Tôn Thanh Thảo và Tô Tử Lam, nể tình cô ấy luôn báo vệ Tô Tử Lam, anh không muốn chấp nhặt với Tôn Thanh Thảo.
Về phần tiền, lát nữa anh sẽ đứng ra trả tiền, tuyệt đối sẽ không để cho tên đạo đức giả Trần Thiếu Huy thực hiện được âm mưu.
"Ôi? Cái váy này không tệ nhỉ"
Tôn Thanh Thảo mới vừa kéo Tô Tử Lam đi tới cửa phòng thay quần áo, một cô gái trẻ tuổi đi vào trong cửa hàng, liếc thấy bộ váy trong tay Tôn Thanh Thảo.
Không nói hai lời mà vươn tay giật lấy.
Mặt Tôn Thanh Thảo tối đi trong nháy mắt, tức giận nói: "Này này này, cô là ai? Có biết thứ tự trước sau hay không? Cái váy này là bạn tôi nhìn thấy trước, đưa đây!"
"Anh Minh, cái váy này đẹp quá, nhanh tới trả tiền đi"
Cô gái trẻ tuổi hoàn toàn không để ý tới Tôn Thanh Thảo, thậm chí lười phải nhìn Tôn Thanh Thảo, trực tiếp coi Tôn Thanh Thảo là không khí. Cô ta xoay người đi tới trước kính đặt dưới đất, mở cái váy trắng đó ra, không ngừng vung tay múa chân ở trên người mình, đồng thời nhìn ra ngoài cửa hàng kêu một tiếng.
"Cô!"
Tôn Thanh Thảo tức giận tới mức giậm chân, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thiều Huy.
Sắc mặt Trần Thiếu Huy cũng khó coi, ho khụ khụ, đang tính mở miệng làm chỗ dựa cho Tôn Thanh Thảo, lúc này một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi xuất hiện trước cửa hàng.
"Thích thì gói lại đi."
Người đàn ông trung niên thuận miệng nói, hoàn toàn không hỏi giá cả, hiển nhiên là người có tiền.
"Hội... Hội trưởng Minh!"
Trần Thiếu Huy lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên, con ngươi phóng đại, ngạc nhiên không khép miệng lại được.
"Cái gì mà Hội trưởng Minh?"
Tôn Thanh Thảo cau mày, vẻ mặt nghi ngờ, nhưng từ phán ứng của Trần Thiệu Huy, cô ấy mơ hồ nhận ra được người đàn ông trung niên này không dễ chọc, ít nhất là Trần Thieu Huy không chọc nổi.
Trần Thiếu Huy nhỏ giọng nói: "Có từng nghe nói đến người giàu có nhất Hải Phòng chưa? Anh ta chính là con trai của Phạm Đức Thành - Phạm Nhất Minh. Cũng là Hội trưởng Hiệp hội võ đạo, mà anh là Phó hội trưởng, tính ra anh ta cũng được xem như là một nửa lãnh đạo của anh."
"Hả?"
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng truyền vào trong tai Tôn Thanh Thảo lại như sấm đánh. Cô ấy đờ người ra, liec nhìn Phạm Nhất Minh, lại nhìn cô gái trẻ vẫn đang vung tay múa chân với cái váy trắng, lưng không kiềm được sự lạnh lẽo, lòng vẫn còn sợ hãi, thầm nói: "Trời ạ, may vừa rồi mình nhẫn nhịn không xông lên giành cái váy trång lại, nếu không..."
"Thiếu Huy?"
Phạm Nhất Minh cũng hơi bất ngờ khi gặp Trần Thiếu Huy đây, anh ta gọi Trần Thiếu Huy với giọng điệu nhẹ nhàng, giống như là kêu một đàn em bình thường.
"Là em, là em."
Cho dù như vậy, Trần Thiếu Huy vẫn tỏ vẻ vừa mừng vừa lo, cúi đầu khom lưng nói: "Hôm nay em thật may mắn khi có thể tình cờ gặp Hội trưởng Minh, nếu như Hội trưởng Minh có thời gian thì em nhất định sẽ mời anh ăn cơm"
"Xí, chó giữ nhà!"
Cô gái trẻ tuổi khinh bỉ trợn mắt nhìn Trần Thiếu Huy, sau đó chỉ vào Tôn Thanh Thảo, hỏi: "Cô ta là người phụ nữ của anh?"
"Đúng đúng đúng, là bạn gái của tôi."Trần Thiếu Huy gật đầu như giã tỏi.
Cô gái trẻ tuổi hừ nói: "Mới vừa rồi cô ta muốn cướp đồ của tôi, mắt chó của cô mù rồi không nhìn thấy nữa sao? Còn muốn nói đạo lý với tôi, đúng thật là không có tư cách."
Mặt Tôn Thanh Thảo tức khắc biến thành màu đen.
Kể từ sau khi đi theo Trần Thiệu Huy, cô ấy gần như một bước lên trời, bình thường chỉ có cô ấy ăn hiếp người khác, nào có từng bị người khác ăn hiếp như thế? Nhưng cô ấy không còn cách nào khác, con trai của người giàu nhất Hải Phòng, không thể chọc nổi.
Khẽ cắn răng mà chịu đựng thôi chứ biết làm sao bây giờ.
"Đều là lỗi của tôi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, là tôi không dạy dỗ người phụ nữ của mình cho tốt. Không thì thể này đi, nếu cô thích cái váy trắng này thì để tôi trả tiền, coi như là nhận lỗi với cô và Hội trưởng Minh."
Trần Thiếu Huy hảo phóng nói.
Cô gái trẻ tuổi nhướng mày, khinh thường nói: "Anh Minh thiếu tiền lắm sao? Mua không nổi sao?"
"Vậy, vậy cô muốn."
"Kêu người phụ nữ của anh nói xin lỗi tôi."
"Chuyện này."
Trần Thiếu Huy và Tôn Thanh Thảo liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều khó coi, nhưng Trần Thiếu Huy vẫn ra hiệu bằng mắt với Tôn Thanh Thảo, ý nói cô ấy làm theo lời cô gái trẻ tuổi.
Tôn Thanh Thảo sắp bị nghẹn chết rồi.
Thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu,
"Đều tại tên khốn kiếp anh."
Hung hăng trợn Tiêu Nhất Thiên đứng bên cạnh, Tôn Thanh Thảo trút toàn bộ oán hận lên đầu Tiêu Nhất Thiên, sau đó bước mấy bước tới trước mặt cô gái trẻ tuổi, một mực cung kinh cúi đầu với cô ta, nhằm mắt nói: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi."
"Hả?"
Cô gái trẻ tuổi đắc ý, cố ý hỏi: "Sai ở đâu?"
"Tôi không nên giành quần áo của cô, lại càng không nên nói đạo lý với cô, đồ cô thích chính là của cô, lời cô nói chính là đạo lý.
Bản thân Tôn Thanh Thảo cũng cảm thấy ghê tởm khi nói ra lời này.
"Coi như cô biết điều."
Cô gái trẻ tuổi kia rất hưởng thụ, cầm cái váy trắng nghênh ngang đi đến trước quầy, hừ nói: "Gói lại cho tôi"
"Vâng."
Nhân viên bán hàng cũng cung kính lễ phép, không hề có thái độ kiêu căng hống hách như mới vừa đối mặt với Tô Tử Lam.
Đây chính là sức hấp dẫn của tiền tài.
Năng lượng của quyền thể.
Phạm Nhất Minh đứng trong cửa hàng không nói một câu nào, nhưng do sự xuất hiện của anh ta, tất cả đều thay đổi, thái độ của mọi người cũng thay đổi vì anh ta.
Tôn Thanh Thảo đen mặt quay lại bên cạnh Tô Tử Lam, nhỏ giọng an ủi: "Tử Lam, anh Minh này là con trai của người giàu nhất Hải Phòng, chúng ta không chọc nổi, đợi lát nữa đến cửa hàng khác xem có cái nào giống vậy không"
"Không cần."
Tô Tử Lam lắc đầu nói: "Thanh Thảo, thật xin lỗi, là mình làm liên lụy đến các cậu.
"Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, không phải là chi nói lời xin lỗi thôi sao."
Tôn Thanh Thảo hào phóng cười một tiếng, lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, khinh bỉ nói: "Tên khốn kia thật không phải là đàn ông, thấy đồ cậu thích bị người khác cướp đi mà ngay cả cái rằm cũng không dám thả"
Tô Tử Lam cũng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên.
"Đợi một chút."
Nhân viên bán hàng đóng gói xong cái váy trắng đó, Phạm Nhất Minh móc thẻ ra muốn tính tiền, lúc này Tiêu Nhất Thiên vốn vẫn luôn im lặng không nói lại bước đến, mở miệng nói: "Cái váy này là vợ tôi nhìn thấy trước, không cần thử, tôi mua."
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.