Chương 251: Kinh thiên động địa, cùng chết chung
Văn Huy
13/03/2021
Trời!
Sơ suất rồi...
Tiêu Nhất Thiên phản ứng cực nhanh, khi anh đứng lên, liền ý thức được có điều không ổn, nhảy ra khỏi bồn tắm, tiện tay nhặt lấy quần lót bên cạnh bồn tắm, nhảy lên mặc vào.
Khi hai chân chạm đất, đã mặc xong quần lót.
Râm!
Một lúc sau, cửa phòng bị người ta đẩy ra. Không chỉ Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn cũng xông vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ba người đều sửng sốt.
Nhưng tình thế trước mắt khẩn cấp, họ không để ý được những chuyện này, Lý Khai Sơn vội nói: “Cậu Tiêu, sáng nay Hoắc Mãng đã bí mật vào kinh, vốn đĩ không để lộ hành tung của mình.
"Không biết tại sao...”
"Mười mấy phút trước, anh ta đột nhiên thay đổi phương hướng, giống trống khua chiêng đuổi đến tòa nhà Tuyên Đức!” "Hơn nữa!”
"Trước khi vào kinh, để tránh dẫn đến hỗn loạn không cần thiết gã đã để mấy đàn em và thú cưng của mình ở lại núi Vạn Nhận ngoài thành, bây giờ, mấy người đó nhận được mệnh lệnh, mang theo thú cưng của gã, đuổi giết đến đây!”
Gương mặt Lý Khai Sơn đầy vẻ lo lắng!
Muốn trách chỉ trách danh hiệu “vua thú Nam Cương" của Hoc Mãng quá vang dội, những tin đồn liên quan đến Hoắc Mãng, chỉ cần nghe thấy, đã khiến người ra rùng mình, hoảng hốt run rẩy!
Ngay cả kẻ mạnh ám cảnh viên mãn như Lý Khai Sơn, đối với Hoắc Mãng, cũng có một loại kính sợ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung!
"Mau chạy đi!”
Lý Khai Sơn vươn tay lau mồ hôi trên trán, trầm giọng nói: "Chỉ dựa vào mấy người lục hoàng tử để lại bên dưới, tuyệt đối không thể ngăn được Hoắc Mãng!”
Tiêu Nhất Thiên rất lợi hai! . Đam Mỹ Sắc
Về chuyện này, Lý Khai Sơn cũng biết!
Nhưng đối thủ là Hoắc Mãng!
Nói thật, trong lòng Lý Khai Sơn hoàn toàn không nắm chắc! "Chay?" Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, liếc nhìn Đế Hinh, nhặt quần của mình
lên, vừa mặc, vừa nói: “E rằng đã muộn."
"Có quận chúa điện hạ ở đây, Hoắc Mãng sẽ không dễ dàng thả chúng ta đâu."
Nếu Tiêu Nhất Thiên đoán không sai, sở dĩ Hoắc Mãng đột nhiên thay đổi phương hướng, trực tiếp xông về Tuyên Đức, nhất định là nửa đường đã tiết lộ tin tức Đế Hinh đến Tuyên Đức cho gã!
Lục hoàng tử Đế Khâm, đã đi một nước cờ hay!
Dưới lầu toàn bộ đều là người của Đế Khâm, từng hành động của Tiêu Nhất Thiên, tự nhiên sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Đế Khâm!
Lý Khai Sơn lấy chứng cứ đến gặp Tiêu Nhất Thiên. Xác nhận năm năm trước hung thủ sát hại Tiêu Kình Tùng chính là Lâm Ngạo Binh, mà trước đây Để Khâm đã hứa với Tiêu Nhất Thiên, một khi Tiêu Nhất Thiên tìm ra chứng cứ, sẽ lấy đầu của Lâm Ngạo Binh!
Nói thì nói vậy!
Có thể xem là thật sao?
Giết Lâm Ngạo Binh, diệt nhà họ Lâm, tương đương với việc Đế
Khâm tự chặt cánh tay mình!
Trùng hợp!
Lúc này Hoắc Mãng lại vào kinh!
Thái tử Đế Hạo muốn mượn tay Tiêu Nhất Thiên, diệt trừ nhà họ Lâm, hiển nhiên đã báo trước cho Hoắc Mãng, tạm thời giữ Tiêu Nhất Thiên một mạng, cho nên khi Hoắc Mãng vừa vào kinh, không hề nhắm vào Tiêu Nhất Thiên!
Cho nên...
Đế Khâm và tứ hoàng tử đã quyết đoán từ bỏ mồi nhử Để Hinh này!
Nói thắng!
Chính là muốn lấy Đế Hinh, triệt để chọc giận Hoắc Mãng, dụ Hoặc Mãng đến Tuyên Đức, không cho Tiêu Nhất Thiên cơ hội tìm Lâm Ngạo Binh trả thù!
Tiêu Nhất Thiên đối đầu Hoắc Mãng, thắng bại khó đoán!
Theo Đế Khâm thấy, ít nhất cũng sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương, đến lúc ấy, nhóm người Để Khâm, mượn cơ hội giết Hoắc Mãng, sau đó người của Đế Hạo diệt trừ Tiêu Nhất Thiên! Tiêu Nhất Thiên và Hoác Mäng cùng chết chung! Mới là kết quá Dể Khâm muốn nhin thấy nhất!
"La coll
Sói Đồng cũng quay lại nhìn Đế Hinh, ánh mắt lập tức lạnh lẽo như sương, đot nhiên vươn tay, bóp chặt co Đế Hinh, phần no nói: "Cô co ý du tên khốn Hoäc Mäng kia đến đây!!!"
Đối diện với Sói Đồng. Có ta không có sức lực chống trá!
"TOL.
"Khu khu!"
Để Anh von di có sác mặt đỏ ứng, bị Sói Đồng bóp cổ, càng nghet thở đến đỏ bừng, vùng vẫy muốn giải thích, nhưng ngay cá näng lực lên tiếng cũng không có
“Bỏ đi, không trách cô ta."
Tiêu Nhất Thiên thở dài, lắc đầu nói: "Có ta cũng bị người khác lợi dụng."
Lợi dụng!
Mà người lợi dụng Đế Hinh, chính là Đế Khâm, cùng tứ hoàng tử, bố ruột của Để Hinh!
Nói ra thì, Để Hình cũng rất đáng thương!
Trong cuộc đấu tranh hoàng quyền phức tạp, bị hứa gả cho một tên lỗ mãng tính tình dã man như Hoắc Mãng. Hoàn toàn trở thành vật hi sinh, mà bây giờ, lại bị bố ruột của mình đẩy ra làm mồi cu!
Thử nghĩ xem!
Để Hình là vị hôn thê của Hoắc Mãng, lại đến tiết lộ tin tức cho Tiêu Nhất Thiên. Chọc giận Hoắc Mãng, một khi cô ta rơi vào tay Hoặc Mãng, Hoắc Mãng sẽ đối xử với cô ta thế nào?
Cô ta đến tìm Tiêu Nhất Thiên, tuy để báo ân, nhưng lòng tốt lại làm hỏng việc, du Hoắc Mãng đến đây, khiến nhóm người Tiêu Nhất Thiên rơi vào nguy hiểm!
Nếu Tiêu Nhất Thiên cũng như Sói Đồng, tức giận với cô ta... Cô ta sẽ ra sao?
Không còn nghi ngờ!
Đế Khâm và tứ hoàng tử vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, hành động này rõ ràng đẩy Đế Hinh vào hố lửa!
Hổ dữ không ăn thịt con???
Sai rồi!
Hoàng gia không có tình riêng!!!
"Người phụ nữ ngu ngốc!”
Sói Đồng tự nhiên cũng nhìn ra, Đế Hinh không phải cố ý hãm hại Tiêu Nhất Thiên, mà là quá ngốc quá ngây thơ. Tâm tư đơn thuần, không hieu lòng người hiểm ác! Cô ta co nén lửa giận trong lòng, tiện tay ném Đế Hinh qua một bên, thử nói: "Tôi mặc kệ cô là quận chúa hay công chúa, có lòng hay là vô ý!"
"Nếu còn có lần sau!"
“Nhất định lấy mạng cô!"
Để Hinh ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, ôm co kịch liệt ho khan, đồng thời không nhịn được rơi lệ, liều mạng lắc đầu nói: "Tôi.."
"Tôi không có.."
"Tôi chỉ muốn đưa anh Tiêu rời khỏi. Thật sự chưa từng muốn hại mọi người."
"Huhuhu."
Chớp mắt, bật khóc dữ dội, thoạt nhìn khiến người ta không nhân tâm, cảm thấy thương tiếc,
Chính vào lúc này...
Grừ!
Một tiếng hổ gầm chói tai đột nhiên truyền đến từ xa. Sau đó là
từng đợt tiếng xe va chạm, cùng với tiếng hét thảm kính hoáng! Con đường bên ngoài lầu Tuyên Đức, chớp mắt hỗn loạn!
"Đến rồi!"
Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên ngưng trọng!
Đúng như Lý Khai Sơn nói ban nãy, không chỉ có Hoắc Mãng đến, hơn nữa còn mang theo mấy đàn em, và thú cưng của gã đến!
Thú cưng!
Ý nghĩa như tên, chính là thú cưng nuôi trong nhà!
Có điều!
Không giống những nhà khác nuôi chó mèo, Hoắc Mãng canh giữ Nam Cương, đối diện rắn độc mãnh hổ trong mười vạn núi lớn, thú cưng mà gã nuôi dưỡng, tự nhiên không tầm thường!
“Cậu Tiêu, làm sao đây?”
Trán Lý Khai Sơn đổ mồ hôi, không ngừng chảy ra ngoài, lưng áo cũng đã bị mồ hôi lạnh thẩm ướt!
Bây giờ anh ta hối hận muốn chết!
Sớm biết Tiêu Nhất Thiên không định chạy trốn, mà ở lại đấu với Hoặc Mãng, vừa rồi sau khi anh ta nhận được tin về hành tung của Hoắc Mãng, thì nên dứt khoát một mình bỏ trốn, còn trở lại cái rắm!
"Hoắc Mãng giao cho tôi!”
Tiêu Nhất Thiên nhìn Sói Đồng và Sói Hồn, trầm giọng nói: "Cứ làm việc theo kế hoạch khi trước."
Sau đó nhìn về phía Lý Khai Sơn. "Anh và máy nguời Dể Khâm dể lại, phụ trách ngàn cán dàn em của Hoác Mäng Không cần liêu mang, không kién trì được cứ tim cơ hoi chay tron" ly Khai Sơn lập túc súng sot tại cho.
Kế hoạch???
Kế hoạch gi???
Sao tôi lại không biết???
Nhưng, còn chưa đợi Lý Khai Sơn lên tiếng nói, một tiếng búm chan dong troi dất truyền đến tứ dưoi chân. Tua như động đất, sản nhà dưới chân rung lác kịch liệt, đột nhiên bát đau chim xuống! Giống như...
Nên móng tòa nhà Tuyên Đức đột nhiên sập đó, khiến cá toa nhà Tuyên Đức sập xuống trong chóp måt!
Sơ suất rồi...
Tiêu Nhất Thiên phản ứng cực nhanh, khi anh đứng lên, liền ý thức được có điều không ổn, nhảy ra khỏi bồn tắm, tiện tay nhặt lấy quần lót bên cạnh bồn tắm, nhảy lên mặc vào.
Khi hai chân chạm đất, đã mặc xong quần lót.
Râm!
Một lúc sau, cửa phòng bị người ta đẩy ra. Không chỉ Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn cũng xông vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ba người đều sửng sốt.
Nhưng tình thế trước mắt khẩn cấp, họ không để ý được những chuyện này, Lý Khai Sơn vội nói: “Cậu Tiêu, sáng nay Hoắc Mãng đã bí mật vào kinh, vốn đĩ không để lộ hành tung của mình.
"Không biết tại sao...”
"Mười mấy phút trước, anh ta đột nhiên thay đổi phương hướng, giống trống khua chiêng đuổi đến tòa nhà Tuyên Đức!” "Hơn nữa!”
"Trước khi vào kinh, để tránh dẫn đến hỗn loạn không cần thiết gã đã để mấy đàn em và thú cưng của mình ở lại núi Vạn Nhận ngoài thành, bây giờ, mấy người đó nhận được mệnh lệnh, mang theo thú cưng của gã, đuổi giết đến đây!”
Gương mặt Lý Khai Sơn đầy vẻ lo lắng!
Muốn trách chỉ trách danh hiệu “vua thú Nam Cương" của Hoc Mãng quá vang dội, những tin đồn liên quan đến Hoắc Mãng, chỉ cần nghe thấy, đã khiến người ra rùng mình, hoảng hốt run rẩy!
Ngay cả kẻ mạnh ám cảnh viên mãn như Lý Khai Sơn, đối với Hoắc Mãng, cũng có một loại kính sợ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung!
"Mau chạy đi!”
Lý Khai Sơn vươn tay lau mồ hôi trên trán, trầm giọng nói: "Chỉ dựa vào mấy người lục hoàng tử để lại bên dưới, tuyệt đối không thể ngăn được Hoắc Mãng!”
Tiêu Nhất Thiên rất lợi hai! . Đam Mỹ Sắc
Về chuyện này, Lý Khai Sơn cũng biết!
Nhưng đối thủ là Hoắc Mãng!
Nói thật, trong lòng Lý Khai Sơn hoàn toàn không nắm chắc! "Chay?" Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, liếc nhìn Đế Hinh, nhặt quần của mình
lên, vừa mặc, vừa nói: “E rằng đã muộn."
"Có quận chúa điện hạ ở đây, Hoắc Mãng sẽ không dễ dàng thả chúng ta đâu."
Nếu Tiêu Nhất Thiên đoán không sai, sở dĩ Hoắc Mãng đột nhiên thay đổi phương hướng, trực tiếp xông về Tuyên Đức, nhất định là nửa đường đã tiết lộ tin tức Đế Hinh đến Tuyên Đức cho gã!
Lục hoàng tử Đế Khâm, đã đi một nước cờ hay!
Dưới lầu toàn bộ đều là người của Đế Khâm, từng hành động của Tiêu Nhất Thiên, tự nhiên sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Đế Khâm!
Lý Khai Sơn lấy chứng cứ đến gặp Tiêu Nhất Thiên. Xác nhận năm năm trước hung thủ sát hại Tiêu Kình Tùng chính là Lâm Ngạo Binh, mà trước đây Để Khâm đã hứa với Tiêu Nhất Thiên, một khi Tiêu Nhất Thiên tìm ra chứng cứ, sẽ lấy đầu của Lâm Ngạo Binh!
Nói thì nói vậy!
Có thể xem là thật sao?
Giết Lâm Ngạo Binh, diệt nhà họ Lâm, tương đương với việc Đế
Khâm tự chặt cánh tay mình!
Trùng hợp!
Lúc này Hoắc Mãng lại vào kinh!
Thái tử Đế Hạo muốn mượn tay Tiêu Nhất Thiên, diệt trừ nhà họ Lâm, hiển nhiên đã báo trước cho Hoắc Mãng, tạm thời giữ Tiêu Nhất Thiên một mạng, cho nên khi Hoắc Mãng vừa vào kinh, không hề nhắm vào Tiêu Nhất Thiên!
Cho nên...
Đế Khâm và tứ hoàng tử đã quyết đoán từ bỏ mồi nhử Để Hinh này!
Nói thắng!
Chính là muốn lấy Đế Hinh, triệt để chọc giận Hoắc Mãng, dụ Hoặc Mãng đến Tuyên Đức, không cho Tiêu Nhất Thiên cơ hội tìm Lâm Ngạo Binh trả thù!
Tiêu Nhất Thiên đối đầu Hoắc Mãng, thắng bại khó đoán!
Theo Đế Khâm thấy, ít nhất cũng sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương, đến lúc ấy, nhóm người Để Khâm, mượn cơ hội giết Hoắc Mãng, sau đó người của Đế Hạo diệt trừ Tiêu Nhất Thiên! Tiêu Nhất Thiên và Hoác Mäng cùng chết chung! Mới là kết quá Dể Khâm muốn nhin thấy nhất!
"La coll
Sói Đồng cũng quay lại nhìn Đế Hinh, ánh mắt lập tức lạnh lẽo như sương, đot nhiên vươn tay, bóp chặt co Đế Hinh, phần no nói: "Cô co ý du tên khốn Hoäc Mäng kia đến đây!!!"
Đối diện với Sói Đồng. Có ta không có sức lực chống trá!
"TOL.
"Khu khu!"
Để Anh von di có sác mặt đỏ ứng, bị Sói Đồng bóp cổ, càng nghet thở đến đỏ bừng, vùng vẫy muốn giải thích, nhưng ngay cá näng lực lên tiếng cũng không có
“Bỏ đi, không trách cô ta."
Tiêu Nhất Thiên thở dài, lắc đầu nói: "Có ta cũng bị người khác lợi dụng."
Lợi dụng!
Mà người lợi dụng Đế Hinh, chính là Đế Khâm, cùng tứ hoàng tử, bố ruột của Để Hinh!
Nói ra thì, Để Hình cũng rất đáng thương!
Trong cuộc đấu tranh hoàng quyền phức tạp, bị hứa gả cho một tên lỗ mãng tính tình dã man như Hoắc Mãng. Hoàn toàn trở thành vật hi sinh, mà bây giờ, lại bị bố ruột của mình đẩy ra làm mồi cu!
Thử nghĩ xem!
Để Hình là vị hôn thê của Hoắc Mãng, lại đến tiết lộ tin tức cho Tiêu Nhất Thiên. Chọc giận Hoắc Mãng, một khi cô ta rơi vào tay Hoặc Mãng, Hoắc Mãng sẽ đối xử với cô ta thế nào?
Cô ta đến tìm Tiêu Nhất Thiên, tuy để báo ân, nhưng lòng tốt lại làm hỏng việc, du Hoắc Mãng đến đây, khiến nhóm người Tiêu Nhất Thiên rơi vào nguy hiểm!
Nếu Tiêu Nhất Thiên cũng như Sói Đồng, tức giận với cô ta... Cô ta sẽ ra sao?
Không còn nghi ngờ!
Đế Khâm và tứ hoàng tử vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, hành động này rõ ràng đẩy Đế Hinh vào hố lửa!
Hổ dữ không ăn thịt con???
Sai rồi!
Hoàng gia không có tình riêng!!!
"Người phụ nữ ngu ngốc!”
Sói Đồng tự nhiên cũng nhìn ra, Đế Hinh không phải cố ý hãm hại Tiêu Nhất Thiên, mà là quá ngốc quá ngây thơ. Tâm tư đơn thuần, không hieu lòng người hiểm ác! Cô ta co nén lửa giận trong lòng, tiện tay ném Đế Hinh qua một bên, thử nói: "Tôi mặc kệ cô là quận chúa hay công chúa, có lòng hay là vô ý!"
"Nếu còn có lần sau!"
“Nhất định lấy mạng cô!"
Để Hinh ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, ôm co kịch liệt ho khan, đồng thời không nhịn được rơi lệ, liều mạng lắc đầu nói: "Tôi.."
"Tôi không có.."
"Tôi chỉ muốn đưa anh Tiêu rời khỏi. Thật sự chưa từng muốn hại mọi người."
"Huhuhu."
Chớp mắt, bật khóc dữ dội, thoạt nhìn khiến người ta không nhân tâm, cảm thấy thương tiếc,
Chính vào lúc này...
Grừ!
Một tiếng hổ gầm chói tai đột nhiên truyền đến từ xa. Sau đó là
từng đợt tiếng xe va chạm, cùng với tiếng hét thảm kính hoáng! Con đường bên ngoài lầu Tuyên Đức, chớp mắt hỗn loạn!
"Đến rồi!"
Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên ngưng trọng!
Đúng như Lý Khai Sơn nói ban nãy, không chỉ có Hoắc Mãng đến, hơn nữa còn mang theo mấy đàn em, và thú cưng của gã đến!
Thú cưng!
Ý nghĩa như tên, chính là thú cưng nuôi trong nhà!
Có điều!
Không giống những nhà khác nuôi chó mèo, Hoắc Mãng canh giữ Nam Cương, đối diện rắn độc mãnh hổ trong mười vạn núi lớn, thú cưng mà gã nuôi dưỡng, tự nhiên không tầm thường!
“Cậu Tiêu, làm sao đây?”
Trán Lý Khai Sơn đổ mồ hôi, không ngừng chảy ra ngoài, lưng áo cũng đã bị mồ hôi lạnh thẩm ướt!
Bây giờ anh ta hối hận muốn chết!
Sớm biết Tiêu Nhất Thiên không định chạy trốn, mà ở lại đấu với Hoặc Mãng, vừa rồi sau khi anh ta nhận được tin về hành tung của Hoắc Mãng, thì nên dứt khoát một mình bỏ trốn, còn trở lại cái rắm!
"Hoắc Mãng giao cho tôi!”
Tiêu Nhất Thiên nhìn Sói Đồng và Sói Hồn, trầm giọng nói: "Cứ làm việc theo kế hoạch khi trước."
Sau đó nhìn về phía Lý Khai Sơn. "Anh và máy nguời Dể Khâm dể lại, phụ trách ngàn cán dàn em của Hoác Mäng Không cần liêu mang, không kién trì được cứ tim cơ hoi chay tron" ly Khai Sơn lập túc súng sot tại cho.
Kế hoạch???
Kế hoạch gi???
Sao tôi lại không biết???
Nhưng, còn chưa đợi Lý Khai Sơn lên tiếng nói, một tiếng búm chan dong troi dất truyền đến tứ dưoi chân. Tua như động đất, sản nhà dưới chân rung lác kịch liệt, đột nhiên bát đau chim xuống! Giống như...
Nên móng tòa nhà Tuyên Đức đột nhiên sập đó, khiến cá toa nhà Tuyên Đức sập xuống trong chóp måt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.