Sói Vương Bất Bại

Chương 591: Màu đỏ xương cốt, núi thấy bể máu

Văn Huy

19/05/2021

"Tôn chủ đại nhân! Ngài đây là "

Những người phụ nữ vây quanh, đều là do thành viên của điện Huyền Vương thu thập từ cả nước Khuê Ngưu, chỉ dành riêng cho Tôn chủ Ngưu Sát hưởng dụng. Hầu hết họ đều là người bình thường, trên người không có chút võ lực, chỉ một luồng sức mạnh Minh Kình đã dễ dàng ngăn cản “bàn tay dơ bẩn” của bọn họ lại. Nhưng lúc trước, Tôn chủ Ngưu Sát hễ là ên Phù Dung Uyển tìm bọn họ đều khó tránh khỏi cả đêm lao lực, trước giờ chưa bao giờ cự tuyệt họ giống như bây giờ. Điều này khiến họ rất ngạc nhiên, đồng thời có chút lo lắng!

Lẽ nào...

Hôm nay tâm trạng của tôn chủ đại nhân không

Vậy nên

Sự hưng phần như chọc tiết gà của những người phụ nữ kia nhất thời phai nhạt đi, tiếng ông có lúc đầu thay nhau vang lên cũng theo đó mà trầm hằn xuống. Hiển nhiên là vì họ sợ không cẩn thận chạm vào rủi ro tốt? của "Tồn chủ Người Sát" "Tránh sang một bên

Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, những người phụ nữ đó sửng sở, lập tức lùi lại, nhường đường rộng hơn một mét, trong lòng thấm nói, quả nhiên, chuyển ra ngoài lần này của tôn chủ đại nhân có vẻ không thuận lợi nên khi trở về không muốn tìm thủ vui, rất có thể là muốn giết người để giải tỏa cơn giận

Trước kia!

Khi tâm trạng tốt, Tôn chủ Ngưu Sát sẽ đến Phù Dung Uyển, khi tâm trạng không tốt cũng sẽ đến Phù Dung Uyển. Chỉ là, khi tâm trạng tốt sẽ "bận rộn" với bọn họ, "bận rộn” cả đêm, đủ để làm bọn họ hạnh phúc, còn khi tâm trạng không tốt sẽ bắt lấy một người phụ nữ trong đó hoặc là mười người trong số họ liều mạng “bận rộn”, rõ ràng là đang trút giận trong lòng, cho tới khi chơi đùa những người phụ nữ đó đến chết, mới đổi một người khác!

Có rất nhiều lời đồn đại về sở thích cá nhân của Tôn chủ Ngưu Sát ở Ngưu Thành, một số trong số đó có liên quan đến những người phụ nữ trong Phù Dung Uyển

Nghe nói

Tôn chủ Ngưu Sát, dưới cơn nóng giận, từng giết chết tất cả phụ nữ trong Phù Dung Uyên không chừa một all

Nhưng ngày hôm sau, lại có hàng loạt những người phụ nữ mới sẽ được đưa vào Ngưu Đầu Sơn, đứa vào Phù Dung Uyển, trở thành vật phẩm riêng tư của Tôn chủ Ngưu Sát, cung ứng cho một mình ông ta hưởng dụng!

Lấy hoài không hết

Dùng hoài không cạn kiệt.

Hầu như là đáp ứng theo ham muốn, muốn hưởng dụng thể nào thì hưởng dụng thế ấy!

Đây!

Cũng là lý do tại sao những người phụ nữ vây quanh rất nhạy cảm với thái độ của Tiêu Nhất Thiên. Gần vua như gần cọp, Tôn chủ Ngưu Sát là một siêu cường giả Nhị Cảnh Minh Tâm, nằm trong tay mười mấy nước lân cận, vị vua không hổ thẹn, rất xứng đáng của nước Khuê Ngưu. Cho dù so sánh với những những người đứng đầu của các nước khác, cả sức mạnh cảnh giới hay thân phận địa vị của ông ta, đều chỉ hơn không có kém!

Tâm trạng của Tôn chủ Ngưu Sát có thể trực tiếp quyết định vận mệnh sinh từ của người khác! "Em gái"

Tiêu Nhất Thiên sải bước đi vào Phù Dung Uyển, những người phụ nữ phập phồng lo sợ, không dám nói chuyện với Tiêu Nhất Thiên, nhưng ào tới vây quanh Lý Trâm Anh, thấp giọng và nhỏ giọng hỏi: "Tôn chủ đại nhân bị làm sao vậy?"

Phải đó!

Làm sao vậy?

Đây là lần đầu tiên những người phụ nữ đó gặp Lý Trâm Anh, nhưng trong họ không chút nào tỏ vẻ không thân thiết, thậm chí không ai hỏi tới một câu, Lý Trầm Anh đến từ đâu? Tên gọi là gì? Có quan hệ gì với Tiêu Nhất Thiên?



Không ai hỏi!

Bởi vì không ai quan tâm đến điều này, những người phụ nữ trong Phù Dung Uyển hầu như ngày ngày đều được thay đổi, mỗi ngày đều sẽ có những người phụ nữ mới đi vào, cũng sẽ có những phụ nữ cũ bị Tôn chủ Ngưu Sát giết chết. Sống trong một hoàn cảnh như vậy, những người phụ nữ đó sớm đã chết tâm "Không có gì!"

Lý Trâm Anh than thẩm một tiếng, cô cằn rằng nghiên lợi trước những việc làm ác ôn của Tôn chủ Ngưu Sát. Cho dù Tôn chủ Ngưu Sắt giả đã bị Tiểu Nhất Thiên giết chết, cô cũng muốn đào xác ra mà quất xác

Nhưng

Đối với những người phụ nữ trước mặt này, có lại không thể ghét bỏ. Suy cho cùng, họ đều là những người phụ nữ số khổ. Nếu như có lựa chọn khác, ai lại muốn giống như bây giờ, ăn mặc ra bộ dạng này, khom lưng khụy gối, uốn mình làm theo một người đàn ông như vậy?

Quả thật hèn mọn đến rơi vào bùn đất.

Chẳng qua là muốn sống mà thôi!

Thế là

Lý Trâm Anh trấn an: "Mọi người đừng lo lắng, tôn chủ đại nhân là người tốt, sẽ không lạm sát người vô tội, cũng sẽ không làm gì mọi người!"

Hay thật...

Nói là trấn an, nhưng khi nghe được lời nói này của Lý Trâm Anh, nét mặt của những người phụ nữ này đột nhiên thay đổi và trở nên lạnh lùng. Họ hất tay Lý Trâm Anh ra và nhìn vào mắt Lý Trâm Anh như thể đang nhìn một kẻ ngốc!

Người tốt?

Cô gái à, cô cũng ngày thơ quá rồi? Đến một nơi như này, vẫn còn ôm ảo tưởng? Bản thân ngọc thì thôi đi, lại dùng những lời nói xằng bảy gặt người để an ủi chúng tôi? Coi chúng tôi ngu ngốc và ngây thơ như có sao?

Để mà coi!

Có rất nhanh sẽ hiểu, "người tốt" trong miệng cô, sau này sẽ làm ra những chuyện xấu gì! "Chao ôi..."

Tiêu Nhất Thiên ở đó, tuy rằng những người phụ nữ đó không dám nói những lời này ra khỏi miệng, nhưng Lý Trâm Anh dùng ánh mắt âm dương đã đọc được rõ từng câu một, trong lòng cô không khỏi có chút chìm xuống khi một người gặp phải "cái ác" quá nhiều, sẽ không còn tin vào "cải thiện" của người khác!

Thật đáng buồn

Thật đáng tiếc

Mà lúc này, Tiêu Nhất Thiên đã đi vào Phù Dung Uyển, ở trong đó đảo mắt nhìn một vòng, nhìn thấy toàn cảnh Phù Dung Uyển. So với lúc đứng ở ngoài cửa nhìn vào, càng khiến người ta rung động và cũng càng khiến người ta tức giận

Định nghỉ chân bên bờ họ sao? Chim hót, hoa thơm sao? khi Tiêu Nhất Thiên thực sự đặt chân vào trong đó, anh mới ngạc nhiên phát hiện ra sự thực không phải như vậy. Về cơ bản, Phù Dung Uyển được chia thành ba khu vực, khu vực ở giữa được xây dựng một gian cho những người phụ nữ kia ở, khu vực bên trái là một hồ nước quanh co, xung quanh hồ nước trồng đầy các loại hoa cỏ kỳ lạ, nước trong hồ nước lại là màu đỏ:

Đỏ như màu máu

Năng lực cảm nhận của Tiêu Nhất Thiên nhạy bén đến mức nào? Cho dù cách xa mấy chục mét, nhìn thoáng qua anh cũng có thể nhìn thấu, nước trong hồ nước rõ ràng đã bị máu tươi của người sống nhuộm thành một màu đỏ thẫm kinh người, đến nỗi... mùi hoa trong không khí xung quanh, cũng xen lẫn một mùi máu tanh thoáng ẩn thoáng hiện!



Rõ ràng!

Chắc đã từng có rất nhiều phụ nữ bị Tôn chủ Ngưu Sát, hoặc Tôn chủ Ngưu Sát giả giết chết trong hó!

Đến nỗi cả khu vực bên phải...

Vừa rồi ở ngoài cửa khoảng cách khá xa, nhìn giống như một ngọn núi giả màu trắng, nhưng lại gần, lúc đi xem lại, chỗ nào lấy dầu ra ngọn núi già? Hoàn toàn là một ngọn núi thật

Một ngọn núi xác chết được tạo thành từ những đống hài cốt

Dường như

Máu của những người phụ nữ bị Tôn chủ Ngưu Sắt giết chết trước đây chảy vào hồ nước bên trái, còn hải cốt chất đồng thành núi ở bên phải, thể thảm không thể tả xiết.

Còn Tôn chủ Ngưu Sát, sau khi giết người, thậm chỉ cũng không thèm thu dọn, cứ như vậy tùy ý vứt hài cốt trong Phù Dung Uyển, tạo thành một núi xác chết và một bể máu!

Ở giữa là màu đỏ và hai bên là xương cốt

Núi xác chết!

Bể máu.

Màu đỏ!

Xương cốt

Đây đã không còn là vấn đề khẩu vị, mà là mất hết nhân tính

Đáng chết

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì khi trước, lúc giết chết Tân chủ Người Sát giả, đã để cho tên súc vật đó chết quá dễ dàng, quá thoải mái. Nếu sớm biết những việc làm xấu xa của hắn, Tiêu Nhất Thiên nhất định sẽ bắt hắn nằm trải mùi vị sống không bằng chết, lột da, rắc thịt, rút xưởng, đốt thành tro... Chỉ có như vậy, mới có thể trút bỏ hết mối hận trong lòng Tiêu Nhất Thiên

Và!

Điều này cũng càng tăng thêm quyết tâm của Tiêu Nhất Thiên, chỉ cần anh không chết, ngày sau sẽ phá hủy toàn bộ cung điện Huyền Vương. Điện Huyền Vương quả thực là một khối u ác tỉnh khổng lồ mọc trên mảnh đất trăm quốc gia. Chỉ vẻn vẹn một Tôn chủ Ngưu Sát đã có thể làm ác đến mức này, thật khó có thể tưởng tượng được, trong mảnh đất trăm quốc gia bị bao phủ bởi bóng mờ của điện Huyền Vương, ở nơi Tiêu Nhất Thiên không thể nhìn thấy được, rốt cuộc còn có bao nhiêu bi kịch như vậy đang âm thầm diễn ra; rốt cuộc còn có bao nhiêu người dân vô tội đang ở trong sự giày vò, nước sôi lửa bỏng như vậy nữa. "Sư tồn..."

Lý Trâm Anh đi tới bên cạnh Tiêu Nhất Thiên. Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ xung quanh, cũng nhìn ra sự tức giận trong lòng Tiêu Nhất Thiên, cô đưa tay ra nằm lấy tay Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay cô đang run rẩy, lòng bàn tay cô đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh

Một lát sau l

Tiêu Nhất Thiên xoay người lại, nhìn những người phụ nữ đang nơm nớp lo sợ xung quanh mình:

Đột ngột

Những người phụ nữ đó im như thóc, chốc chốc tim dâng lên tới cổ họng và co giật dữ dội, cũng không dám thở mạnh, giống như một nhóm tủ nhân đang chờ đợi bản án, vì sợ thu hút sự chú ý của "Tôn chủ Ngưu Sát" trở thành mục tiêu kế tiếp của "Tôn chủ Ngưu Sát", trở thành một phần của núi xác chết, bề máu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sói Vương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook