Chương 11
Mèo Tam Thể
21/11/2023
"Cha nói sao, Quốc vương Kyan đồng ý cưới con rồi sao." Jessica vui mừng reo lên.
"Đúng vậy, tên đó không dễ gì đồng ý vậy nên trong một tháng này con nên học cách cư xử đi. Trong đấy còn có Vương hậu nữa đấy, con đừng quên." Carlos hiện nay cũng đã có tuổi, ông vuốt mái tóc xen kẽ trắng đen của mình ra đằng sau.
"Cha không cần lo, vị trí đó chắc chắn sẽ thuộc về con." Jessica cô một khi đã vào được nơi đó thì sẽ không thể để yên cho vị Vương hậu mới nổi được. Một tháng cũng đủ để cô ấp ủ mưu kế.
Một tháng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Mới đó mà đã đến ngày Jessica được đưa vào cung điện. Không giống như khi Kyan cưới Daniel, hôn lễ này lại được tổ chức long trọng, chính cậu lại là người chỉ huy mọi việc cho hôn lễ này, dù có chút đau lòng nhưng cậu vẫn làm tốt nhiệm vụ được giao.
Sảng cung điện vắng vẻ nay lại được bày biện xa hoa, ồn ào hơn ngày thường, những dãy ghế được trang trí bằng dây lụa đỏ, khiến không gian trong sảnh sáng lên. Trên bậc thang là nơi mà Kyan sẽ cùng cô dâu đứng làm lễ, nghĩ lễ dành cho một cặp đôi.
Cả một tháng nay mỗi lần Kyan muốn chạm vào cậu đều bị cậu né tránh, đến cả việc đi chung với anh cậu cũng không còn đi cùng anh. Kyan có chút lo lắng sợ rằng cậu đã chán mình, nhiều lần anh muốn nói rõ sự việc với cậu nhưng cậu đều lảng đi.
Đến khi tới ngày cưới Kyan vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cho Daniel biết được sự việc. Daniel thẫn thờ ngồi ở trên bậc thang nhìn mọi người đang rối rít chuẩn bị ở dưới đại sảnh mà lòng cậu ngổn ngang.
"Sao lại ngồi thẫn thờ ở đây." Kamel từ đằng sau lưng đi tới xoa đầu cậu, thấy mặt cậu buồn thiu thì hỏi.
Daniel lắc đầu ý bảo không có gì nhưng ánh mắt của cậu nói lên tất cả. Kamel cũng không ngờrằng cảm xúc của Daniel nhanh như vậy đã có thể điều chỉnh lại được, là do tiếp xúc với Kyan sao.
"Đừng giấu kín mọi chuyện, cậu có thể nói cho tôi nghe." Kamel ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa cho cậu một tờ giấy và một cây bút.
Daniel nhận lấy tờ giấy chần chừ hồi lâu rồi cũng viết xuốn vài dòng, "Tôi không sao cả, chỉ là cảm thấy hơi đau."
"Đau sao?" Kamel vội xoay người cậu lại đối diện với mình rồi nhìn một lượt từ trên xuống, xác nhận cậu không bị thương ở đâu mới thở phào. Daniel lại ghi tiếp, "Sao anh lại quân tâm đến tôi?"
Đây quả thực là câu hỏi mà cậu đã dồn nén từ rất lâu, mỗi ngày Kamel đều đối xử dịu dàng với cậu, giống với cách mà Kyan đối xử với cậu.
Nhìn thấy câu hỏi này Kamel liền bật cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu, mái tóc mềm mượt khiến anh không nỡ rời tay, bởi vì cậu rất giống người đó, anh bỗng chốc rơi vào trầm tư. Daniel thực sự rất giống với người đó, nhưng anh vẫn phân biệt được Daniel là Daniel, người đó chính là người đó.
Mãi mà không có được câu trả lời Daniel bèn thở dài, Kamel thấy vậy thì mỉm cười, bàn tay vẫn đang vuốt ve mái tóc dài của cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia như bông hoa nhỏ phát sáng nở rộ giữa khu rừng tăm tối.
Hai người vô tư ngồi trên bậc thang nói chuyện không để ý rằng có một ánh theo dõi từng hành động cử chỉ của hai người, Kyan đứng nói chuyện cùng Lion mà mắt cứ hướng về phía cầu thàng khiến Lion cứ ngỡ rằng mình đang nói chuyện với không khí.
"Điều động lính đứng canh ở khu phía đông và phía tây, cho một đoàn binh đi đón người còn lại đứng canh gác cổng.."
"Vâng thưa Quốc vương.. Vậy thần xin phép." Còn đứng đây thêm nữa chắc Lion sẽ bị ánh lửa trong mắt Kyan thiêu chết mất.
Kyan gật đầu sau đó bước chân hướng về phía cầu thang, Daniel đang cúi đầu viết gì đó bỗng nhiên cảm thấy trên đầu mình tối sầm lại thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kyan đang đứng trước mặt mình, anh có vẻ như đang nổi giận.
"Quốc vương." Kamel thấy Kyan đến thì đứng dậy hành lễ chào, ngược lại Kyan làm như không thấy Kamel mà chỉ nhìn chăm chăm vào Daniel nhỏ bé trước mặt.
"Sao lại ngồi đây, nếu như mệt quá thì phải về phòng nghỉ chứ." Nói rồi Kyan kéo Daniel đứng dậy sao đó lấy áo choàng lên cho cậu, thân hình cậu vốn nhỏ bé nay lại được lớp áo khoác của Kyan che chắn thì trở nên nhỏ con hơn.
Daniel không nghĩ đến Kyan sẽ hành động như vậy liền ngơ ngác nhìn anh, Kamel thấy mình không thể chen vào được bèn tự động lui xuống, trước khi đi anh không quên chào tạm biệt cậu bằng một cái xoa đầu. Kyan bực bội nhìn Kamel rời đi, anh nhanh chóng đưa cậu trở về phòng.
Mặc dù được anh để ý cậu cảm thấy rất vui, trong lòng như mãn nguyện điều gì đó nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng anh cũng sẽ ân cần như vậy với người khác khiến cậu chạnh lòng. Kyan vừa mới thấy cậu vui vẻ lại trở về trạng thái buồn bã lúc trước thì không khỏi lo lắng, cảm xúc của cậu hiện tại vẫn chưa được điều chỉnh cân bằng.
"Đang nghĩ gì vậy."
Daniel nhìn Kyan một hồi lâu rồi mới lắc đầu, tới cửa phòng cậu liền cởi bỏ áo khoác trả lại cho anh sau đó ghi lên tờ giấy lúc nãy rồi đưa cho anh, chưa đợi anh mở miệng cậu đã bước vào phòng.
Kyan nhìn tờ giấy mà hoảng hốt, "Chúc ngài hạnh phúc" đây là có ý gì. Kyan muốn mở cửa phòng nhưng không ngờ cửa đã bị khóa.
"Daniel, mau mở cửa." Daniel nằm cuộn tròn trên giường mặc kệ lời nói của anh. Cậu cảm thấy bản thân mình vẫn ngốc nghếch như ngày xưa, vẫn tin tưởng rằng sẽ có người ở cùng với cậu đến cuối đời, vẫn tin tưởng rằng cậu chỉ cần sống một cuộc sống như hiện tại là mãn nguyện.
Kyan một bên gõ cửa một bên gọi tên cậu nhưng vẫn không thấy phản ứng gì từ người ở đằng sau cánh cửa kia. Hanna vừa lên đến nơi liền thấy một màn này bèn nói, "Xin ngài hãy quay về nghỉ ngơi, nếu ngài cần thần nữ sẽ giúp ngài chuyển lời đến Vương hậu."
Kyan cau mày nhìn người mới đến, là người hầu mà lúc trước anh chỉ định chăm sóc Daniel, "Vậy ngươi hãy nói với nàng ấy rằng sáng mai hãy đến gặp ta để nói chuyện." Nói rồi Kyan quay bước về phòng. Hanna lúc này mới đứng thẳng dậy nhìn bóng lưng rời đi của anh, cô nhẹ nhàng gõ cửa, "Vương hậu, là thần nữ."
Nghe được giọng nói quen thuộc của Hanna mà không phải Kyan cậu liền mở khóa cửa để Hanna vào phòng. "Người đang gặp chuyện gì sao?"
Hầu hạ Daniel lâu như vậy đương nhiên cô cũng biết việc cậu không thể nói và viết được nhưng cô càng lúc càng cảm thấy người trước mắt mình có vấn đề, mà vấn đề ở chỗ nào cô cũng không biết rõ.
Daniel lắc đầu, chỉ đưa tờ giấy cho cô, "Quốc vương đã rời đi chưa?"
"Quốc vương đã trở về phòng nghỉ, ngài ấy có chuyển lời rằng sáng mai người hãy đến gặp ngài để nói chuyện." Hanna nhận lấy tờ giấy, cô cũng biết hiện tại cậu biết viết là nhờ điều trị bệnh tâm lý, những việc này chỉ có người thân cận của Quốc vương và cô biết. Hanna rũ mắt nhìn dòng chữ trên giấy, nét chữ không đẹp nhưng từng chữ viết ra đều được nắn nót cẩn thận.
Daniel gật đầu tỏ vẻ đã biết, chỉ là hiện tại cậu không muốn gặp mặt với Kyan, mỗi lần chạm mặt với anh trong lòng cậu đều khó chịu, cổ họng nóng rát, đến hô hấp bình thường cũng cảm thấy khó khăn.
Cậu không biết dáng vẻ của người mà anh cưới sẽ như thế nào lại càng không muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh khi ở cạnh người đó. Chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và không bị bệnh, phải, người con gái không bệnh tật.
Hanna nhìn cậu đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt xanh lục xinh đẹp kia nhuốm đầy sự đau buồn, đôi mắt đó là điều duy nhất cô thích trên người cậu, nhìn vào đôi mắt ấy cô có thể tưởng tượng ra được khung cảnh sống ung dung tự tại của mình mà không phải sống cơ cực như hiện giờ. Đôi mắt như mặt hồ phản chiếu bầu trời đêm đầy sao, cô muốn cảm nhận sự rung chuyển của đôi mắt đó, cô muốn bắt lấy những vì sao đó.
"Người nếu có tâm sự hãy nói với thần nữ, thần nữ sẽ luôn lắng nghe người." Hanna quỳ xuống bên cạnh Daniel, cô nhẹ nhàng áp tay lên gò má nhỏ nhắn đó, vuốt đi sự u buồn trong đôi mắt, giờ đây ánh mắt kia chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của cô. Daniel giật mình hất tay cô ra, trừng mắt nhìn cô, cậu không hiểu hành động mà cô làm có ý nghĩa gì.
"Nếu.. Quốc vương không thường người thì hãy để thần nữ làm điều đó. Xin người hãy chấp nhận thần nữ." Cô khao khát đôi mắt kia, cô muốn có được nó, dường như sự khao khát ấy càng ngày càng lớn hơn, nét mặt kia cũng thật dễ nhìn. Từ lúc nào cô không còn cảm thấy Vương hậu người đáng sợ nữa, thậm chí cô còn cảm thấy Vương hậu lại là một người tốt bụng rất dễ bị người khác khi dễ.
Daniel ngạc nhiên nhìn Hanna, hóa ra bấy lâu nay cô lại mang tâm tư này với cậu, Daniel thật sự không biết mình đã làm cái gì khiến người ta hiểu lầm đến như vậy. Không phải Hanna đã biết rằng cậu là kẻ thế thân nên mới thích cậu chứ. Không được, cậu phải đi hỏi Kyan cho ra lẽ.
Cơn gió lạnh thổi qua khiến cơ thể cậu run rẩy, Hanna thấy vậy liền choàng lên người cậu một chiếc khăn mỏng, "Cẩn thận, chúng ta vào trong thôi. Người ngồi ngoài này lâu sẽ bị cảm mất." Hanna dìu cậu trở về giường, không để cậu trở tay cô liền đắp chăn bọc kín người cậu lại như thể sợ cậu chạy mất.
"Người ngủ ngon." Nói rồi cô quay lưng rời đi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đối xử với Vương hậu theo cách này, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình bị điên rồi. Thứ tình cảm chỉ mới chớm nở này không nên xuất hiện ở trong hoàn cảnh này, một nơi như này. Daniel ngơ ngẩn nằm trên giường, tại sao Hanna lại đột nhiên đối xử với cậu như vậy, chẳng lẽ chuyện cậu là thế thân dã bị cô phát hiện ra sao.
Nếu chuyện này bị phát hiện vậy mọi người sẽ quya sang chửi mắng cậu, đến lúc đó nơi này cũng không còn là nơi yên bình để cậu sống an ổn.
"Đúng vậy, tên đó không dễ gì đồng ý vậy nên trong một tháng này con nên học cách cư xử đi. Trong đấy còn có Vương hậu nữa đấy, con đừng quên." Carlos hiện nay cũng đã có tuổi, ông vuốt mái tóc xen kẽ trắng đen của mình ra đằng sau.
"Cha không cần lo, vị trí đó chắc chắn sẽ thuộc về con." Jessica cô một khi đã vào được nơi đó thì sẽ không thể để yên cho vị Vương hậu mới nổi được. Một tháng cũng đủ để cô ấp ủ mưu kế.
Một tháng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Mới đó mà đã đến ngày Jessica được đưa vào cung điện. Không giống như khi Kyan cưới Daniel, hôn lễ này lại được tổ chức long trọng, chính cậu lại là người chỉ huy mọi việc cho hôn lễ này, dù có chút đau lòng nhưng cậu vẫn làm tốt nhiệm vụ được giao.
Sảng cung điện vắng vẻ nay lại được bày biện xa hoa, ồn ào hơn ngày thường, những dãy ghế được trang trí bằng dây lụa đỏ, khiến không gian trong sảnh sáng lên. Trên bậc thang là nơi mà Kyan sẽ cùng cô dâu đứng làm lễ, nghĩ lễ dành cho một cặp đôi.
Cả một tháng nay mỗi lần Kyan muốn chạm vào cậu đều bị cậu né tránh, đến cả việc đi chung với anh cậu cũng không còn đi cùng anh. Kyan có chút lo lắng sợ rằng cậu đã chán mình, nhiều lần anh muốn nói rõ sự việc với cậu nhưng cậu đều lảng đi.
Đến khi tới ngày cưới Kyan vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cho Daniel biết được sự việc. Daniel thẫn thờ ngồi ở trên bậc thang nhìn mọi người đang rối rít chuẩn bị ở dưới đại sảnh mà lòng cậu ngổn ngang.
"Sao lại ngồi thẫn thờ ở đây." Kamel từ đằng sau lưng đi tới xoa đầu cậu, thấy mặt cậu buồn thiu thì hỏi.
Daniel lắc đầu ý bảo không có gì nhưng ánh mắt của cậu nói lên tất cả. Kamel cũng không ngờrằng cảm xúc của Daniel nhanh như vậy đã có thể điều chỉnh lại được, là do tiếp xúc với Kyan sao.
"Đừng giấu kín mọi chuyện, cậu có thể nói cho tôi nghe." Kamel ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa cho cậu một tờ giấy và một cây bút.
Daniel nhận lấy tờ giấy chần chừ hồi lâu rồi cũng viết xuốn vài dòng, "Tôi không sao cả, chỉ là cảm thấy hơi đau."
"Đau sao?" Kamel vội xoay người cậu lại đối diện với mình rồi nhìn một lượt từ trên xuống, xác nhận cậu không bị thương ở đâu mới thở phào. Daniel lại ghi tiếp, "Sao anh lại quân tâm đến tôi?"
Đây quả thực là câu hỏi mà cậu đã dồn nén từ rất lâu, mỗi ngày Kamel đều đối xử dịu dàng với cậu, giống với cách mà Kyan đối xử với cậu.
Nhìn thấy câu hỏi này Kamel liền bật cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu, mái tóc mềm mượt khiến anh không nỡ rời tay, bởi vì cậu rất giống người đó, anh bỗng chốc rơi vào trầm tư. Daniel thực sự rất giống với người đó, nhưng anh vẫn phân biệt được Daniel là Daniel, người đó chính là người đó.
Mãi mà không có được câu trả lời Daniel bèn thở dài, Kamel thấy vậy thì mỉm cười, bàn tay vẫn đang vuốt ve mái tóc dài của cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia như bông hoa nhỏ phát sáng nở rộ giữa khu rừng tăm tối.
Hai người vô tư ngồi trên bậc thang nói chuyện không để ý rằng có một ánh theo dõi từng hành động cử chỉ của hai người, Kyan đứng nói chuyện cùng Lion mà mắt cứ hướng về phía cầu thàng khiến Lion cứ ngỡ rằng mình đang nói chuyện với không khí.
"Điều động lính đứng canh ở khu phía đông và phía tây, cho một đoàn binh đi đón người còn lại đứng canh gác cổng.."
"Vâng thưa Quốc vương.. Vậy thần xin phép." Còn đứng đây thêm nữa chắc Lion sẽ bị ánh lửa trong mắt Kyan thiêu chết mất.
Kyan gật đầu sau đó bước chân hướng về phía cầu thang, Daniel đang cúi đầu viết gì đó bỗng nhiên cảm thấy trên đầu mình tối sầm lại thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kyan đang đứng trước mặt mình, anh có vẻ như đang nổi giận.
"Quốc vương." Kamel thấy Kyan đến thì đứng dậy hành lễ chào, ngược lại Kyan làm như không thấy Kamel mà chỉ nhìn chăm chăm vào Daniel nhỏ bé trước mặt.
"Sao lại ngồi đây, nếu như mệt quá thì phải về phòng nghỉ chứ." Nói rồi Kyan kéo Daniel đứng dậy sao đó lấy áo choàng lên cho cậu, thân hình cậu vốn nhỏ bé nay lại được lớp áo khoác của Kyan che chắn thì trở nên nhỏ con hơn.
Daniel không nghĩ đến Kyan sẽ hành động như vậy liền ngơ ngác nhìn anh, Kamel thấy mình không thể chen vào được bèn tự động lui xuống, trước khi đi anh không quên chào tạm biệt cậu bằng một cái xoa đầu. Kyan bực bội nhìn Kamel rời đi, anh nhanh chóng đưa cậu trở về phòng.
Mặc dù được anh để ý cậu cảm thấy rất vui, trong lòng như mãn nguyện điều gì đó nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng anh cũng sẽ ân cần như vậy với người khác khiến cậu chạnh lòng. Kyan vừa mới thấy cậu vui vẻ lại trở về trạng thái buồn bã lúc trước thì không khỏi lo lắng, cảm xúc của cậu hiện tại vẫn chưa được điều chỉnh cân bằng.
"Đang nghĩ gì vậy."
Daniel nhìn Kyan một hồi lâu rồi mới lắc đầu, tới cửa phòng cậu liền cởi bỏ áo khoác trả lại cho anh sau đó ghi lên tờ giấy lúc nãy rồi đưa cho anh, chưa đợi anh mở miệng cậu đã bước vào phòng.
Kyan nhìn tờ giấy mà hoảng hốt, "Chúc ngài hạnh phúc" đây là có ý gì. Kyan muốn mở cửa phòng nhưng không ngờ cửa đã bị khóa.
"Daniel, mau mở cửa." Daniel nằm cuộn tròn trên giường mặc kệ lời nói của anh. Cậu cảm thấy bản thân mình vẫn ngốc nghếch như ngày xưa, vẫn tin tưởng rằng sẽ có người ở cùng với cậu đến cuối đời, vẫn tin tưởng rằng cậu chỉ cần sống một cuộc sống như hiện tại là mãn nguyện.
Kyan một bên gõ cửa một bên gọi tên cậu nhưng vẫn không thấy phản ứng gì từ người ở đằng sau cánh cửa kia. Hanna vừa lên đến nơi liền thấy một màn này bèn nói, "Xin ngài hãy quay về nghỉ ngơi, nếu ngài cần thần nữ sẽ giúp ngài chuyển lời đến Vương hậu."
Kyan cau mày nhìn người mới đến, là người hầu mà lúc trước anh chỉ định chăm sóc Daniel, "Vậy ngươi hãy nói với nàng ấy rằng sáng mai hãy đến gặp ta để nói chuyện." Nói rồi Kyan quay bước về phòng. Hanna lúc này mới đứng thẳng dậy nhìn bóng lưng rời đi của anh, cô nhẹ nhàng gõ cửa, "Vương hậu, là thần nữ."
Nghe được giọng nói quen thuộc của Hanna mà không phải Kyan cậu liền mở khóa cửa để Hanna vào phòng. "Người đang gặp chuyện gì sao?"
Hầu hạ Daniel lâu như vậy đương nhiên cô cũng biết việc cậu không thể nói và viết được nhưng cô càng lúc càng cảm thấy người trước mắt mình có vấn đề, mà vấn đề ở chỗ nào cô cũng không biết rõ.
Daniel lắc đầu, chỉ đưa tờ giấy cho cô, "Quốc vương đã rời đi chưa?"
"Quốc vương đã trở về phòng nghỉ, ngài ấy có chuyển lời rằng sáng mai người hãy đến gặp ngài để nói chuyện." Hanna nhận lấy tờ giấy, cô cũng biết hiện tại cậu biết viết là nhờ điều trị bệnh tâm lý, những việc này chỉ có người thân cận của Quốc vương và cô biết. Hanna rũ mắt nhìn dòng chữ trên giấy, nét chữ không đẹp nhưng từng chữ viết ra đều được nắn nót cẩn thận.
Daniel gật đầu tỏ vẻ đã biết, chỉ là hiện tại cậu không muốn gặp mặt với Kyan, mỗi lần chạm mặt với anh trong lòng cậu đều khó chịu, cổ họng nóng rát, đến hô hấp bình thường cũng cảm thấy khó khăn.
Cậu không biết dáng vẻ của người mà anh cưới sẽ như thế nào lại càng không muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh khi ở cạnh người đó. Chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và không bị bệnh, phải, người con gái không bệnh tật.
Hanna nhìn cậu đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt xanh lục xinh đẹp kia nhuốm đầy sự đau buồn, đôi mắt đó là điều duy nhất cô thích trên người cậu, nhìn vào đôi mắt ấy cô có thể tưởng tượng ra được khung cảnh sống ung dung tự tại của mình mà không phải sống cơ cực như hiện giờ. Đôi mắt như mặt hồ phản chiếu bầu trời đêm đầy sao, cô muốn cảm nhận sự rung chuyển của đôi mắt đó, cô muốn bắt lấy những vì sao đó.
"Người nếu có tâm sự hãy nói với thần nữ, thần nữ sẽ luôn lắng nghe người." Hanna quỳ xuống bên cạnh Daniel, cô nhẹ nhàng áp tay lên gò má nhỏ nhắn đó, vuốt đi sự u buồn trong đôi mắt, giờ đây ánh mắt kia chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của cô. Daniel giật mình hất tay cô ra, trừng mắt nhìn cô, cậu không hiểu hành động mà cô làm có ý nghĩa gì.
"Nếu.. Quốc vương không thường người thì hãy để thần nữ làm điều đó. Xin người hãy chấp nhận thần nữ." Cô khao khát đôi mắt kia, cô muốn có được nó, dường như sự khao khát ấy càng ngày càng lớn hơn, nét mặt kia cũng thật dễ nhìn. Từ lúc nào cô không còn cảm thấy Vương hậu người đáng sợ nữa, thậm chí cô còn cảm thấy Vương hậu lại là một người tốt bụng rất dễ bị người khác khi dễ.
Daniel ngạc nhiên nhìn Hanna, hóa ra bấy lâu nay cô lại mang tâm tư này với cậu, Daniel thật sự không biết mình đã làm cái gì khiến người ta hiểu lầm đến như vậy. Không phải Hanna đã biết rằng cậu là kẻ thế thân nên mới thích cậu chứ. Không được, cậu phải đi hỏi Kyan cho ra lẽ.
Cơn gió lạnh thổi qua khiến cơ thể cậu run rẩy, Hanna thấy vậy liền choàng lên người cậu một chiếc khăn mỏng, "Cẩn thận, chúng ta vào trong thôi. Người ngồi ngoài này lâu sẽ bị cảm mất." Hanna dìu cậu trở về giường, không để cậu trở tay cô liền đắp chăn bọc kín người cậu lại như thể sợ cậu chạy mất.
"Người ngủ ngon." Nói rồi cô quay lưng rời đi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đối xử với Vương hậu theo cách này, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình bị điên rồi. Thứ tình cảm chỉ mới chớm nở này không nên xuất hiện ở trong hoàn cảnh này, một nơi như này. Daniel ngơ ngẩn nằm trên giường, tại sao Hanna lại đột nhiên đối xử với cậu như vậy, chẳng lẽ chuyện cậu là thế thân dã bị cô phát hiện ra sao.
Nếu chuyện này bị phát hiện vậy mọi người sẽ quya sang chửi mắng cậu, đến lúc đó nơi này cũng không còn là nơi yên bình để cậu sống an ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.