Chương 19
Mèo Tam Thể
27/03/2024
Kyan kể nhiều câu chuyện khác nhau cho Daniel nghe, đến gần tờ mờ sáng thì cậu mới có thể ngủ được khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Sáng sớm anh nhẹ nhàng rời giường sau đó dặn dò Hanna đang đứng ngoài cửa không được làm phiền cậu ngủ.
Sáng hôm sau, khi những ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu thẳng vào rèm cửa cũng là lúc Kyan thức giấc. Anh nhẹ nhàng chỉnh người cậu lại vị trị nằm sau đó khẽ bước chân đi ra khỏi phòng, vừa mở cửa anh đã bắt gặp Hanna đang đứng đợi ở bên ngoài. Anh liền nói với cô, “Đừng đánh thức cô ấy, cứ để Dani.. À Vương hậu nghỉ ngơi đi.”
Hanna chỉ im lặng gật đầu rồi nép qua một bên để Kyan rời đi. Cô nhìn vào căn phòng nơi có chiếc giường kia là tấm lưng của Daniel đang phập phồng nhẹ nhàng, rõ ràng cậu đang say giấc nồng.
Hanna yên tâm khép cửa lại rồi đi xuống nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn để lát nữa đem lên cho Daniel.
Mãi đến giữa trưa Daniel mới chợt choàng tỉnh giấc, cậu nhìn sang vị trí đã trống bên cạnh mình đã không còn hơi ấm chưng tỏ Kyan đã rời đi rất lâu rồi. Cậu không ngạc nhiên cũng không biểu hiện gì nhiều, sau khi vệ sinh cá nhân cậu liền rời phòng. Vừa đi tới ngưỡng thềm bậc thang thì thấy Hanna đang bê một khay đựng đồ ăn bước lên.
Hanna thấy Daniel đứng trên đó thì có chút bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng nói, “Người hãy trở về phòng đi ạ, thần nữ đã mang thức ăn lên cho người rồi đây.”
Thực lòng cậu không muốn ăn chút nào, bởi vì cậu không có tâm trí để ăn uống nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời cô quay trở lại phòng. Hanna đặt đồ ăn trong tay xuống bàn, là tô cháo thịt bò bằm vẫn còn đang bốc hơi nóng cùng vài lát bánh mì ngọt nướng cháy xém và một ly sữa.
“Cháo vẫn còn hơi nóng nên người có thể ăn bánh mì lót dạ trước.” Hanna nói xong liền cầm lát bánh mì lên đưa cho cậu.
Cậu chậm rãi nhận lấy miếng bánh rồi cầm chúng trên tay, cuối cùng cậu cũng không thể chịu nổi ánh nhìn mãnh liệt của Hanna mà chầm chậm cắn lát bánh một miếng. Bánh mì được rắc trên mặt một lớp đường sau đó lại đem đi nướng tỏa ra một hương thơm ngọt ngào, chiếc bánh giòn tan mang theo hương vị ngòn ngọt tan trong miệng làm thỏa mãn người ăn.
Nhưng Daniel chỉ cảm thấy chiếc bánh trên tay mình ngày càng vô vị, cậu gắng cắn thêm vài miếng rồi đặt xuống tỏ ý mình không muốn ăn nữa.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị của người sao?” Hanna không đành lòng nhìn người trước mặt nhịn ăn.
Daniel lắc đầu không nói gì, cậu đứng lên bỏ đi ra ngoài không để ý đến Hanna vẫn còn đang đứng ở đấy. Hanna vội vàng đi theo cậu, mặc dù cô muốn giơ tay cản cậu nhưng lại không dám. Chỉ sợ có ai đó nhìn thấy hành động của cô liền báo cho Kyan biết thì không hay.
Cô đi theo Daniel, băng qua vườn hoa đang nở rộ lộng lẫy đầy sắc màu, đi theo đường mòn nhỏ được hai bên hàng cây che bóng mát, phía cuối con đường lấp ló mặt gương đang phản chiếu ánh nắng mặt trời nhưng khi đi đến gần thì cô mới phát hiện ra chính là mặt hồ.
Ở gần mặt hồ không ngờ lại có băng ghế cùng chiếc bàn trà chứa đầy bánh ngọt đang tọa lạc dưới gốc cây cổ thụ to lớn, khung cảnh cứ như vẽ từ trong tranh ra vậy. Đến bây giờ cô mới biết hóa ra trong khuôn vườn lại có một nơi như thế này.
Trên chiếc ghế có một bóng người đang ngồi đó, dường như bóng người đó nghe được tiếng động liền quay lại, mái tóc màu bạch kim theo nhẹ bay theo làn gió, nhìn thấy người đến là Daniel Kamel liền nở nụ cười tươi giống như cách mà ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống, rực rỡ đến chói mắt.
“Em đến rồi.”
Daniel có vẻ giật mình vì nhìn thấy Kamel nhưng chỉ trong chớp mắt cậu liền trở về trạng thái ngày thường bước đến ngồi cạch Kamel, cậu cúi xuống lấy từ trong túi ra xấp tờ giấy nhỏ và cây bút rồi viết viết lên.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Kamel nhận lấy tờ giấy từ cậu rồi mỉm cười xoa đầu cậu, “Tôi lúc nào cũng chờ em ở đây mà.”
Nói xong câu đó Kamel không nói thêm gì nữa mà quay mặt ra ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Daniel thấy không thể hỏi thêm được gì từ anh cũng cất giấy và bút đi rồi ngắm nhìn mọi thứ trước mặt. Hanna lặng mình đứng đằng sau cũng đưa mắt nhìn khung cảnh trước mắt mình, phải nói rằng những tán cây kết hợp với mặt hồ phản chiếu ánh nắng kia vô cùng thu hút người xem.
Thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một vài chú vịt đang lặng lẽ bơi qua lại trên mặt hồ nhìn khá là vui mắt. Ba người cứ thế không ai nói câu nào, chỉ chăm chú ngắm nhìn mọi cảnh vật đung đưa theo làn gió nhẹ.
Daniel bỗng cảm thấy đây cứ như giấc mơ, mọi thứ quá đỗi yên tĩnh, không có bấy kỳ một âm thanh nào được phát ra, cậu dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt lia đến vị trí ngồi bên cạnh mình, không có ai cả.
Khoan đã, tại sao lại không có ai chứ, rõ ràng lúc nãy cậu còn nhìn thấy Kamel ngồi kế bên, cậu quay ngoắt ra sau, cũng không thấy Hanna đứng ở đó. Bỗng chốc cậu cảm thấy sợ hãi, cậu nhắm nghiền đôi mắt lại, cơ thể lại bắt đầu run rẩy ôm lấy hai chân, cậu gục mặt vào đầu gối cố gắng kiềm chế sự run rẩy từ trong chính bản thân mình nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Mặc dù đã nhắm mắt nhưng ánh sáng quá mạnh khiến cậu cảm thấy được mình có thể nhìn thấy một không gian trắng tinh trước mắt. Hình ảnh Jessica quái dị đêm qua lại lần nữa hiện lên trong đầu cậu, cậu cảm tưởng rằng nếu mình mở mắt sẽ nhìn thấy cô ta ngay trước mắt.
“Daniel.. Daniel.. Em có nghe tôi nói gì không.. Mau tỉnh lại đi..”
Có ai đó đang gọi tên cậu nhưng cậu không phân biệt được đó là ai nên càng nhắm chặt mắt hơn. Dường như người đó nhận ra cậu không muốn mở mắt đành lay lay người cậu, bắt cậu phải mở mắt ra, tỉnh dậy, vừa lay, người đó vừa gọi tên cậu, trong giọng nói chứa vài phần lo lắng, càng gọi tên cậu nhiều hơn.
Cuối cùng Daniel cũng từ từ mở mắt, cậu dần nhìn thấy rõ người trước mặt, là Kamel, ánh mắt Kamel nhìn cậu hiện lên vẻ hoảng sợ cùng sự lo lắng thấy rõ. Cậu nhẹ nhàng lấy tay dụi dụi mắt, nhìn xung quanh thêm lần nữa, phát hiện mặt hồ vẫn ở trước mắt nhưng ánh nắng gay gắt buổi trưa đã trở thành ráng chiều rực lửa chiếu thẳng xuống hồ biến chiếc hồ trong xanh thành hố lửa cháy đỏ.
“Em không sao chứ, Daniel.” Giọng nói của Kamel vang lên lần nữa đánh thức cậu, lần này cậu đã tỉnh hẳn, Hanna cũng xuất hiện trước tầm mắt của cậu khiến cậu cảm thấy yên lòng một cách khó hiểu.
Daniel lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Lúc nãy cả hai đều đang ngồi ngắm trời ngắm đất anh bỗng cảm thấy trên vai phải mình nặng nặng, nhẹ quay đầu qua thì thấy cậu đã nhắm mắt ngủ gục xuống vai anh, anh chỉ mỉm cười rồi khẽ vòng tay ôm cậu vào chỉnh cho cậu tư thế ngủ dễ chịu nhất.
Ai ngờ cậu ngủ được một mạnh liền khẽ nhíu mày, thân hình nhỏ bé cũng run lên như cày sấy khiến anh sợ hãi liền gọi cậu dậy, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng cũng không thấy cậu có dấu hiệu tỉnh lại, anh bèn lay người cậu dậy, vừa lay vừa gọi tên cậu.
Nhìn thấy cảnh này lại khiến anh nhớ đến trước kia, người đó cũng trong tư thế này mà ra đi mãi mãi trong vòng tay anh khiến anh trở nên ám ảnh, vậy nên anh không muốn lịch sử lặp lại một lần nữa, trái tim mới có nhịp sống trở lại của anh giờ đây thắt lại như muốn im lặng thêm lần nữa.
Mãi một lúc lâu sau cậu mới dần dần tỉnh lại khiến anh nhẹ lòng, hiện giờ anh cực kỳ muốn ôm cậu vào lòng an ủi nhưng lại sợ nếu manh động sẽ làm cho tinh thần cậu căng thẳng thêm lần nữa nên anh mạnh mẽ kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.
Hanna nhìn thấy chủ nhân của mình lăn ra ngất đi như vậy trong lòng hoảng hốt tột độ, cô như muốn chạy về cung điện báo với Kyan nhưng lúc ấy đã bị Kamel ngăn lại, “Đừng gọi ai tới cả, nếu em ấy tỉnh dậy thấy xung quanh mình nhiều người sẽ cảm thấy choáng ngợp và căng thẳng, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm cho em ấy.”
Hanna nghe vậy cô cũng chỉ biết im lặng thầm cầu nguyện cho chủ nhân của mình không có chuyện gì xảy ra, cũng tại cô không để ý những biểu hiện kỳ lạ của cậu những ngày qua. Kể từ giờ cô sẽ chú tâm đến Vương hậu nhiều hơn, cũng sẽ ở bên cạnh người nhiều hơn.
Daniel nhìn thấy sắc trời chuyển đỏ liền đứng dậy muốn trở về, Kamel cũng không ép buộc cậu ở lại bên mình cũng về cùng cậu. Băng qua hàng cây xanh giờ đã nhuốm màu cam như lá mùa thu. Tiếng gió thổi qua cành cây kẽ lá tạo nên âm thanh xào xạc như muốn nói lời tạm biệt với Daniel.
Vừa bước vào cửa Daniel liền bắt gặp Kyan đang đứng trước cửa, có vẻ như hôm nay Kyan chỉ làm việc trong phòng nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần tây đen tôn lên đôi chân dài miên man kia, lúc này anh vẫn đeo cặp kính trước mặt nên dáng vẻ anh ôn hòa hơn mọi khi.
Kyan thấy Daniel trở về thì hai chân mày xoắn vào nhau đã giãn ra một chút, anh nhìn con người nhỏ bé trước mặt rồi nói, “Cả ngày hôm nay cậu đi đâu vậy.”
Daniel không muốn chạm mặt với Kyan cho lắm, bởi vì khi nhìn lên khuôn mặt điển trai kia cậu bỗng cảm giác được những gì xảy ra trong mơ đều là sự thật, có lẽ người trong giấc mơ kia mới chính là Kyan thật sự.
Cậu lắc đầu tỏ ý không muốn nói cho Kyan biết rồi từng bước tiến vào trong nhà. Kyan dường như đã nhìn thấy người đi phía sau cậu ở đằng xa kia, người mà lúc trước anh từng kỳ vọng giờ đây khi nhìn thấy lại làm anh chán ghét không thôi.
Kyan cũng không có lời nào để nói với Kamel thậm chí đến cả cái liếc mắt anh cũng không muốn để cho Kamel, anh vội vàng chạy theo Daniel đi vào phòng ăn. Giờ đây cậu mới cảm thấy đói lả, sự cồn cào trong bụng vang lên thành tiếng nói lên rằng cậu cần được ăn ngay lập tức.
“Cậu muốn ăn gì, tôi sẽ bảo đầu bếp làm.” Dĩ nhiên là Kyan cũng đã nghe được âm thanh đó, anh bèn hạ giọng hỏi nhỏ cậu.
Daniel nghiêng đầu nhìn Kyan, một lát sau cậu mới cúi xuống viết viết vài chữ, “Tôi muốn ăn cháo thịt bằm và một ít bánh ngọt.”
“Chỉ cháo thôi sao.” Kyan nhìn tờ giấy dưới tay, anh lo sợ nếu cậu chỉ ăn mỗi cháo thôi thì đến nửa đêm sẽ cảm thấy đói trở lại.
Nhưng Daniel lại gật đầu, cậu cảm thấy miệng lưỡi của mình không còn khẩu vị gì nữa, chỉ muốn nhấm nháp cho qua bữa. Cháo chính là sự lựa chọn hoàn hảo, không quá mặn mà, cũng không quá nhạt nhẽo, thích hợp cho những người không có khẩu vị ăn uống.
“Được, tôi sẽ nói đầu bếp làm cho cậu.” Kyan nói rồi đưa tờ giấy cho người hầu bên cạnh, cô ta nhận lấy sau đó quay người hướng vào phòng bếp. Dù là người hầu nhưng cũng có thể nhìn ra được sự cưng chiều của Kyan đối với Daniel, không có sự kiềm chế chỉ có sự nuông chiều hơn.
Kamel nghe thấy một vài tiếng động nhỏ trong phòng ăn, bước chân vốn định lên lầu chuyển hướng đứng trước cửa phòng ăn sau đó khẽ mở cửa đi vào, nhìn thấy Kyan đang nhẹ nhàng nói chuyện với Daniel anh liền tiến lên hắng giọng ho một cái.
Kyan nghe thấy tiếng động thì quay lại, nhìn thấy bản mặt hững hờ của Kamel anh cũng không muốn nói gì, chỉ liếc một cái rồi quay lại bắt chuyện với Daniel.
“Thưa ngài, tôi có chuyện cần bàn với ngài.”
“Chuyện gì thì để mai rồi nói.” Kyan lạnh giọng nói.
“Là chuyện rất quan trọng, liên qua đến..” Nói đến đây Kamel đột nhiên im bặt khiến Kyan lại lần nữa quay sang nhìn anh. Kamel chỉ đưa ánh mắt nhìn Daniel một cái rồi nhìn Kyan, anh liền hiểu ý nghĩa đó là gì, anh nhẹ giọng bảo Daniel hãy ở yên đó chờ mình nói chuyện xong rồi sẽ quay lại.
Daniel nhìn nhìn hai người rồi tùy ý gật đầu, cậu không quan tâm hai người nói gì với nhau càng không có hứng thú với câu chuyện của hai người đó. Kyan vừa rời đi không lâu thì người hầu đã bưng lên một tô cháo, chất cháo không đặc quánh cũng không quá lỏng, độ nở của gạo vừa phải khiến người ăn cảm thấy hài lòng, thịt bằm được băm nhỏ nên không cần nhai quá kỹ mà có thể nuốt luôn. Cậu thoải mái ăn một muỗng, hai muỗng rồi đến muỗng cuối cùng.
Sau khi thấy Daniel ăn xong người hầu tiến lên dọn dẹp xong lại đưa ra trước mặt cậu một đĩa bánh ngọt cùng một đĩa trái cây đã được cắt sẵn. Quả nhiên Daniel chính là báu vật mà Kyan luôn chăm chút đến từng chân tơ kẽ tóc.
Chiếc bánh ngọt vừa mới được hoàn thành tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của chocolate, trên chiếc bánh phết một lớp mỏng chocolate trên đấy còn trang trí thêm một vài miếng dâu tây đỏ mọng khiến người nhìn thích thú.
Cậu dùng chiếc nĩa nhỏ xắn một miếng đưa lên miệng, giữa nhân bánh có một chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra, là nhân siro dâu, miếng bánh thơm mềm như tan trong miệng đem lại cảm giác an tâm lạ thường đến cho cậu. Daniel vui vẻ ngồi ăn hết chiếc bánh cũng chính là lúc Kyan quay trở lại, khuôn mặt lạnh lùng kia lại đang cau mày nhìn cậu chăm chăm, nhìn biểu hiện nặng nề của anh cậu cũng không muốn hỏi quá nhiều, sợ sẽ nói ra điều gì đó không hay.
Nhìn Daniel vui vẻ ăn uống như vậy khiến những gì Kyan vừa nghe giống như lời nói mơ hồ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vì nhai bánh mà phồng lên giống như chú thỏ nhỏ nhanh nhảu ăn hết phần thức ăn trước mặt như sợ bị ai đó cướp đi.
“Ngon không?” Kyan chống cằm nói.
Daniel gật đầu, cậu còn có chút vui vẻ mà xắn miếng bánh đưa đến trước mặt Kyan, anh không nói gì chỉ há miệng để cho cậu đút bánh vào. Cứ như vậy Kyan ngồi đợi Daniel ăn xong anh lại đi theo cậu trở về phòng.
Hai người đi lên vừa đúng lúc nhìn thấy Jessica cũng đang đứng trên hành lang trước cửa phòng cậu. Danile liếc mắt thấy Jessics cậu liền khựng lại, Kyan đi trước cậu vẫn không biết gì, anh đến trước cửa phòng cậu đối diện với Jessica.
“Cô làm cái gì ở đây vậy.” Kyan lạnh mặt hỏi.
Jessica đang tính gặp riêng mình cậu không ngờ lại nhìn thấy cậu đi cùng Kyan nên cô có chút hoảng loạn định rời đi thì bị Kyan hỏi chặn lại.
“Em.. Em không làm gì cả, chỉ là muốn đến chúc ngủ ngon Vương hậu mà thôi.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói, Kyan cũng không nghi ngờ gì nhiều nghe xong câu nói đó thì đưa tay mở cửa bước vào phòng. Anh vẫn chưa phát hiện ra cậu vẫn đang đứng im như tượng cách đó vài bước chân.
Jessica vô tình thấy Daniel đứng ở góc đối diện liền giơ tay vẫy chào cậu, trên đôi môi đỏ chót kia vẫn lưu lại nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ, nhưng nụ cười đó lại khiến cậu sợ hãi nổi da gà. Nụ cười cùng ánh mắt ấy cứ như chiếc cần câu kéo lên những hình ảnh trong giấc mơ kia về lại với cậu.
Kyan vô phòng rồi mới bất giác nhớ đến Daniel, anh quay ra phía sau không thấy người thì vội vội vàng vàng chạy ra hành lang, nhìn thấy cậu đứng ngây như phỗng ra đó khiến tim anh như dừng một nhịp.
“Daniel, Daniel..” Kyan hốt hoảng gọi tên cậu, may thay cậu vẫn chưa hoàn toàn chìm vào không gian riêng, sau vài tiếng gọi cậu như mất hết sức lực mà khuỵu xuống, Kyan nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu đứng dậy rồi dìu cậu vào phòng.
Anh nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu anh lại càng đau lòng hơn, đôi mắt màu xanh lục nhìn anh thoáng hiện lên vài nét sợ hãi xen lẫn tức giận, cậu cứ như vậy chăm chăm nhìn anh.
Kyan không khỏi thắc mắc, rốt cuộc thứ gì có thể làm cậu hoảng loạn tột độ đến như vậy. Lẽ nào lại có liên quan đến chuyện mà Kamel đã nói với anh lúc đó, Kyan chỉ biết thở dài một hơi rồi nằm xuống cạnh cậu, vòng tay qua eo kéo mạnh mẽ kéo cậu vào lòng.
Daniel mặc dù muốn phản kháng đẩy anh ra nhưng sức lực cậu không thể nào đọ lại với Kyan được đành để yên, cậu cũng chẳng mất mát thứ gì.
“Ngủ ngon nhé.” Kyan nói rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu sau đó nhắm mắt nói ngủ là ngủ.
Daniel cũng im lặng nhắm mắt cố gắng đưa bản thân vào giấc.
Sáng hôm sau, khi những ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu thẳng vào rèm cửa cũng là lúc Kyan thức giấc. Anh nhẹ nhàng chỉnh người cậu lại vị trị nằm sau đó khẽ bước chân đi ra khỏi phòng, vừa mở cửa anh đã bắt gặp Hanna đang đứng đợi ở bên ngoài. Anh liền nói với cô, “Đừng đánh thức cô ấy, cứ để Dani.. À Vương hậu nghỉ ngơi đi.”
Hanna chỉ im lặng gật đầu rồi nép qua một bên để Kyan rời đi. Cô nhìn vào căn phòng nơi có chiếc giường kia là tấm lưng của Daniel đang phập phồng nhẹ nhàng, rõ ràng cậu đang say giấc nồng.
Hanna yên tâm khép cửa lại rồi đi xuống nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn để lát nữa đem lên cho Daniel.
Mãi đến giữa trưa Daniel mới chợt choàng tỉnh giấc, cậu nhìn sang vị trí đã trống bên cạnh mình đã không còn hơi ấm chưng tỏ Kyan đã rời đi rất lâu rồi. Cậu không ngạc nhiên cũng không biểu hiện gì nhiều, sau khi vệ sinh cá nhân cậu liền rời phòng. Vừa đi tới ngưỡng thềm bậc thang thì thấy Hanna đang bê một khay đựng đồ ăn bước lên.
Hanna thấy Daniel đứng trên đó thì có chút bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng nói, “Người hãy trở về phòng đi ạ, thần nữ đã mang thức ăn lên cho người rồi đây.”
Thực lòng cậu không muốn ăn chút nào, bởi vì cậu không có tâm trí để ăn uống nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời cô quay trở lại phòng. Hanna đặt đồ ăn trong tay xuống bàn, là tô cháo thịt bò bằm vẫn còn đang bốc hơi nóng cùng vài lát bánh mì ngọt nướng cháy xém và một ly sữa.
“Cháo vẫn còn hơi nóng nên người có thể ăn bánh mì lót dạ trước.” Hanna nói xong liền cầm lát bánh mì lên đưa cho cậu.
Cậu chậm rãi nhận lấy miếng bánh rồi cầm chúng trên tay, cuối cùng cậu cũng không thể chịu nổi ánh nhìn mãnh liệt của Hanna mà chầm chậm cắn lát bánh một miếng. Bánh mì được rắc trên mặt một lớp đường sau đó lại đem đi nướng tỏa ra một hương thơm ngọt ngào, chiếc bánh giòn tan mang theo hương vị ngòn ngọt tan trong miệng làm thỏa mãn người ăn.
Nhưng Daniel chỉ cảm thấy chiếc bánh trên tay mình ngày càng vô vị, cậu gắng cắn thêm vài miếng rồi đặt xuống tỏ ý mình không muốn ăn nữa.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị của người sao?” Hanna không đành lòng nhìn người trước mặt nhịn ăn.
Daniel lắc đầu không nói gì, cậu đứng lên bỏ đi ra ngoài không để ý đến Hanna vẫn còn đang đứng ở đấy. Hanna vội vàng đi theo cậu, mặc dù cô muốn giơ tay cản cậu nhưng lại không dám. Chỉ sợ có ai đó nhìn thấy hành động của cô liền báo cho Kyan biết thì không hay.
Cô đi theo Daniel, băng qua vườn hoa đang nở rộ lộng lẫy đầy sắc màu, đi theo đường mòn nhỏ được hai bên hàng cây che bóng mát, phía cuối con đường lấp ló mặt gương đang phản chiếu ánh nắng mặt trời nhưng khi đi đến gần thì cô mới phát hiện ra chính là mặt hồ.
Ở gần mặt hồ không ngờ lại có băng ghế cùng chiếc bàn trà chứa đầy bánh ngọt đang tọa lạc dưới gốc cây cổ thụ to lớn, khung cảnh cứ như vẽ từ trong tranh ra vậy. Đến bây giờ cô mới biết hóa ra trong khuôn vườn lại có một nơi như thế này.
Trên chiếc ghế có một bóng người đang ngồi đó, dường như bóng người đó nghe được tiếng động liền quay lại, mái tóc màu bạch kim theo nhẹ bay theo làn gió, nhìn thấy người đến là Daniel Kamel liền nở nụ cười tươi giống như cách mà ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống, rực rỡ đến chói mắt.
“Em đến rồi.”
Daniel có vẻ giật mình vì nhìn thấy Kamel nhưng chỉ trong chớp mắt cậu liền trở về trạng thái ngày thường bước đến ngồi cạch Kamel, cậu cúi xuống lấy từ trong túi ra xấp tờ giấy nhỏ và cây bút rồi viết viết lên.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Kamel nhận lấy tờ giấy từ cậu rồi mỉm cười xoa đầu cậu, “Tôi lúc nào cũng chờ em ở đây mà.”
Nói xong câu đó Kamel không nói thêm gì nữa mà quay mặt ra ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Daniel thấy không thể hỏi thêm được gì từ anh cũng cất giấy và bút đi rồi ngắm nhìn mọi thứ trước mặt. Hanna lặng mình đứng đằng sau cũng đưa mắt nhìn khung cảnh trước mắt mình, phải nói rằng những tán cây kết hợp với mặt hồ phản chiếu ánh nắng kia vô cùng thu hút người xem.
Thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một vài chú vịt đang lặng lẽ bơi qua lại trên mặt hồ nhìn khá là vui mắt. Ba người cứ thế không ai nói câu nào, chỉ chăm chú ngắm nhìn mọi cảnh vật đung đưa theo làn gió nhẹ.
Daniel bỗng cảm thấy đây cứ như giấc mơ, mọi thứ quá đỗi yên tĩnh, không có bấy kỳ một âm thanh nào được phát ra, cậu dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt lia đến vị trí ngồi bên cạnh mình, không có ai cả.
Khoan đã, tại sao lại không có ai chứ, rõ ràng lúc nãy cậu còn nhìn thấy Kamel ngồi kế bên, cậu quay ngoắt ra sau, cũng không thấy Hanna đứng ở đó. Bỗng chốc cậu cảm thấy sợ hãi, cậu nhắm nghiền đôi mắt lại, cơ thể lại bắt đầu run rẩy ôm lấy hai chân, cậu gục mặt vào đầu gối cố gắng kiềm chế sự run rẩy từ trong chính bản thân mình nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Mặc dù đã nhắm mắt nhưng ánh sáng quá mạnh khiến cậu cảm thấy được mình có thể nhìn thấy một không gian trắng tinh trước mắt. Hình ảnh Jessica quái dị đêm qua lại lần nữa hiện lên trong đầu cậu, cậu cảm tưởng rằng nếu mình mở mắt sẽ nhìn thấy cô ta ngay trước mắt.
“Daniel.. Daniel.. Em có nghe tôi nói gì không.. Mau tỉnh lại đi..”
Có ai đó đang gọi tên cậu nhưng cậu không phân biệt được đó là ai nên càng nhắm chặt mắt hơn. Dường như người đó nhận ra cậu không muốn mở mắt đành lay lay người cậu, bắt cậu phải mở mắt ra, tỉnh dậy, vừa lay, người đó vừa gọi tên cậu, trong giọng nói chứa vài phần lo lắng, càng gọi tên cậu nhiều hơn.
Cuối cùng Daniel cũng từ từ mở mắt, cậu dần nhìn thấy rõ người trước mặt, là Kamel, ánh mắt Kamel nhìn cậu hiện lên vẻ hoảng sợ cùng sự lo lắng thấy rõ. Cậu nhẹ nhàng lấy tay dụi dụi mắt, nhìn xung quanh thêm lần nữa, phát hiện mặt hồ vẫn ở trước mắt nhưng ánh nắng gay gắt buổi trưa đã trở thành ráng chiều rực lửa chiếu thẳng xuống hồ biến chiếc hồ trong xanh thành hố lửa cháy đỏ.
“Em không sao chứ, Daniel.” Giọng nói của Kamel vang lên lần nữa đánh thức cậu, lần này cậu đã tỉnh hẳn, Hanna cũng xuất hiện trước tầm mắt của cậu khiến cậu cảm thấy yên lòng một cách khó hiểu.
Daniel lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Lúc nãy cả hai đều đang ngồi ngắm trời ngắm đất anh bỗng cảm thấy trên vai phải mình nặng nặng, nhẹ quay đầu qua thì thấy cậu đã nhắm mắt ngủ gục xuống vai anh, anh chỉ mỉm cười rồi khẽ vòng tay ôm cậu vào chỉnh cho cậu tư thế ngủ dễ chịu nhất.
Ai ngờ cậu ngủ được một mạnh liền khẽ nhíu mày, thân hình nhỏ bé cũng run lên như cày sấy khiến anh sợ hãi liền gọi cậu dậy, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng cũng không thấy cậu có dấu hiệu tỉnh lại, anh bèn lay người cậu dậy, vừa lay vừa gọi tên cậu.
Nhìn thấy cảnh này lại khiến anh nhớ đến trước kia, người đó cũng trong tư thế này mà ra đi mãi mãi trong vòng tay anh khiến anh trở nên ám ảnh, vậy nên anh không muốn lịch sử lặp lại một lần nữa, trái tim mới có nhịp sống trở lại của anh giờ đây thắt lại như muốn im lặng thêm lần nữa.
Mãi một lúc lâu sau cậu mới dần dần tỉnh lại khiến anh nhẹ lòng, hiện giờ anh cực kỳ muốn ôm cậu vào lòng an ủi nhưng lại sợ nếu manh động sẽ làm cho tinh thần cậu căng thẳng thêm lần nữa nên anh mạnh mẽ kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.
Hanna nhìn thấy chủ nhân của mình lăn ra ngất đi như vậy trong lòng hoảng hốt tột độ, cô như muốn chạy về cung điện báo với Kyan nhưng lúc ấy đã bị Kamel ngăn lại, “Đừng gọi ai tới cả, nếu em ấy tỉnh dậy thấy xung quanh mình nhiều người sẽ cảm thấy choáng ngợp và căng thẳng, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm cho em ấy.”
Hanna nghe vậy cô cũng chỉ biết im lặng thầm cầu nguyện cho chủ nhân của mình không có chuyện gì xảy ra, cũng tại cô không để ý những biểu hiện kỳ lạ của cậu những ngày qua. Kể từ giờ cô sẽ chú tâm đến Vương hậu nhiều hơn, cũng sẽ ở bên cạnh người nhiều hơn.
Daniel nhìn thấy sắc trời chuyển đỏ liền đứng dậy muốn trở về, Kamel cũng không ép buộc cậu ở lại bên mình cũng về cùng cậu. Băng qua hàng cây xanh giờ đã nhuốm màu cam như lá mùa thu. Tiếng gió thổi qua cành cây kẽ lá tạo nên âm thanh xào xạc như muốn nói lời tạm biệt với Daniel.
Vừa bước vào cửa Daniel liền bắt gặp Kyan đang đứng trước cửa, có vẻ như hôm nay Kyan chỉ làm việc trong phòng nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần tây đen tôn lên đôi chân dài miên man kia, lúc này anh vẫn đeo cặp kính trước mặt nên dáng vẻ anh ôn hòa hơn mọi khi.
Kyan thấy Daniel trở về thì hai chân mày xoắn vào nhau đã giãn ra một chút, anh nhìn con người nhỏ bé trước mặt rồi nói, “Cả ngày hôm nay cậu đi đâu vậy.”
Daniel không muốn chạm mặt với Kyan cho lắm, bởi vì khi nhìn lên khuôn mặt điển trai kia cậu bỗng cảm giác được những gì xảy ra trong mơ đều là sự thật, có lẽ người trong giấc mơ kia mới chính là Kyan thật sự.
Cậu lắc đầu tỏ ý không muốn nói cho Kyan biết rồi từng bước tiến vào trong nhà. Kyan dường như đã nhìn thấy người đi phía sau cậu ở đằng xa kia, người mà lúc trước anh từng kỳ vọng giờ đây khi nhìn thấy lại làm anh chán ghét không thôi.
Kyan cũng không có lời nào để nói với Kamel thậm chí đến cả cái liếc mắt anh cũng không muốn để cho Kamel, anh vội vàng chạy theo Daniel đi vào phòng ăn. Giờ đây cậu mới cảm thấy đói lả, sự cồn cào trong bụng vang lên thành tiếng nói lên rằng cậu cần được ăn ngay lập tức.
“Cậu muốn ăn gì, tôi sẽ bảo đầu bếp làm.” Dĩ nhiên là Kyan cũng đã nghe được âm thanh đó, anh bèn hạ giọng hỏi nhỏ cậu.
Daniel nghiêng đầu nhìn Kyan, một lát sau cậu mới cúi xuống viết viết vài chữ, “Tôi muốn ăn cháo thịt bằm và một ít bánh ngọt.”
“Chỉ cháo thôi sao.” Kyan nhìn tờ giấy dưới tay, anh lo sợ nếu cậu chỉ ăn mỗi cháo thôi thì đến nửa đêm sẽ cảm thấy đói trở lại.
Nhưng Daniel lại gật đầu, cậu cảm thấy miệng lưỡi của mình không còn khẩu vị gì nữa, chỉ muốn nhấm nháp cho qua bữa. Cháo chính là sự lựa chọn hoàn hảo, không quá mặn mà, cũng không quá nhạt nhẽo, thích hợp cho những người không có khẩu vị ăn uống.
“Được, tôi sẽ nói đầu bếp làm cho cậu.” Kyan nói rồi đưa tờ giấy cho người hầu bên cạnh, cô ta nhận lấy sau đó quay người hướng vào phòng bếp. Dù là người hầu nhưng cũng có thể nhìn ra được sự cưng chiều của Kyan đối với Daniel, không có sự kiềm chế chỉ có sự nuông chiều hơn.
Kamel nghe thấy một vài tiếng động nhỏ trong phòng ăn, bước chân vốn định lên lầu chuyển hướng đứng trước cửa phòng ăn sau đó khẽ mở cửa đi vào, nhìn thấy Kyan đang nhẹ nhàng nói chuyện với Daniel anh liền tiến lên hắng giọng ho một cái.
Kyan nghe thấy tiếng động thì quay lại, nhìn thấy bản mặt hững hờ của Kamel anh cũng không muốn nói gì, chỉ liếc một cái rồi quay lại bắt chuyện với Daniel.
“Thưa ngài, tôi có chuyện cần bàn với ngài.”
“Chuyện gì thì để mai rồi nói.” Kyan lạnh giọng nói.
“Là chuyện rất quan trọng, liên qua đến..” Nói đến đây Kamel đột nhiên im bặt khiến Kyan lại lần nữa quay sang nhìn anh. Kamel chỉ đưa ánh mắt nhìn Daniel một cái rồi nhìn Kyan, anh liền hiểu ý nghĩa đó là gì, anh nhẹ giọng bảo Daniel hãy ở yên đó chờ mình nói chuyện xong rồi sẽ quay lại.
Daniel nhìn nhìn hai người rồi tùy ý gật đầu, cậu không quan tâm hai người nói gì với nhau càng không có hứng thú với câu chuyện của hai người đó. Kyan vừa rời đi không lâu thì người hầu đã bưng lên một tô cháo, chất cháo không đặc quánh cũng không quá lỏng, độ nở của gạo vừa phải khiến người ăn cảm thấy hài lòng, thịt bằm được băm nhỏ nên không cần nhai quá kỹ mà có thể nuốt luôn. Cậu thoải mái ăn một muỗng, hai muỗng rồi đến muỗng cuối cùng.
Sau khi thấy Daniel ăn xong người hầu tiến lên dọn dẹp xong lại đưa ra trước mặt cậu một đĩa bánh ngọt cùng một đĩa trái cây đã được cắt sẵn. Quả nhiên Daniel chính là báu vật mà Kyan luôn chăm chút đến từng chân tơ kẽ tóc.
Chiếc bánh ngọt vừa mới được hoàn thành tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của chocolate, trên chiếc bánh phết một lớp mỏng chocolate trên đấy còn trang trí thêm một vài miếng dâu tây đỏ mọng khiến người nhìn thích thú.
Cậu dùng chiếc nĩa nhỏ xắn một miếng đưa lên miệng, giữa nhân bánh có một chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra, là nhân siro dâu, miếng bánh thơm mềm như tan trong miệng đem lại cảm giác an tâm lạ thường đến cho cậu. Daniel vui vẻ ngồi ăn hết chiếc bánh cũng chính là lúc Kyan quay trở lại, khuôn mặt lạnh lùng kia lại đang cau mày nhìn cậu chăm chăm, nhìn biểu hiện nặng nề của anh cậu cũng không muốn hỏi quá nhiều, sợ sẽ nói ra điều gì đó không hay.
Nhìn Daniel vui vẻ ăn uống như vậy khiến những gì Kyan vừa nghe giống như lời nói mơ hồ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vì nhai bánh mà phồng lên giống như chú thỏ nhỏ nhanh nhảu ăn hết phần thức ăn trước mặt như sợ bị ai đó cướp đi.
“Ngon không?” Kyan chống cằm nói.
Daniel gật đầu, cậu còn có chút vui vẻ mà xắn miếng bánh đưa đến trước mặt Kyan, anh không nói gì chỉ há miệng để cho cậu đút bánh vào. Cứ như vậy Kyan ngồi đợi Daniel ăn xong anh lại đi theo cậu trở về phòng.
Hai người đi lên vừa đúng lúc nhìn thấy Jessica cũng đang đứng trên hành lang trước cửa phòng cậu. Danile liếc mắt thấy Jessics cậu liền khựng lại, Kyan đi trước cậu vẫn không biết gì, anh đến trước cửa phòng cậu đối diện với Jessica.
“Cô làm cái gì ở đây vậy.” Kyan lạnh mặt hỏi.
Jessica đang tính gặp riêng mình cậu không ngờ lại nhìn thấy cậu đi cùng Kyan nên cô có chút hoảng loạn định rời đi thì bị Kyan hỏi chặn lại.
“Em.. Em không làm gì cả, chỉ là muốn đến chúc ngủ ngon Vương hậu mà thôi.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói, Kyan cũng không nghi ngờ gì nhiều nghe xong câu nói đó thì đưa tay mở cửa bước vào phòng. Anh vẫn chưa phát hiện ra cậu vẫn đang đứng im như tượng cách đó vài bước chân.
Jessica vô tình thấy Daniel đứng ở góc đối diện liền giơ tay vẫy chào cậu, trên đôi môi đỏ chót kia vẫn lưu lại nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ, nhưng nụ cười đó lại khiến cậu sợ hãi nổi da gà. Nụ cười cùng ánh mắt ấy cứ như chiếc cần câu kéo lên những hình ảnh trong giấc mơ kia về lại với cậu.
Kyan vô phòng rồi mới bất giác nhớ đến Daniel, anh quay ra phía sau không thấy người thì vội vội vàng vàng chạy ra hành lang, nhìn thấy cậu đứng ngây như phỗng ra đó khiến tim anh như dừng một nhịp.
“Daniel, Daniel..” Kyan hốt hoảng gọi tên cậu, may thay cậu vẫn chưa hoàn toàn chìm vào không gian riêng, sau vài tiếng gọi cậu như mất hết sức lực mà khuỵu xuống, Kyan nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu đứng dậy rồi dìu cậu vào phòng.
Anh nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu anh lại càng đau lòng hơn, đôi mắt màu xanh lục nhìn anh thoáng hiện lên vài nét sợ hãi xen lẫn tức giận, cậu cứ như vậy chăm chăm nhìn anh.
Kyan không khỏi thắc mắc, rốt cuộc thứ gì có thể làm cậu hoảng loạn tột độ đến như vậy. Lẽ nào lại có liên quan đến chuyện mà Kamel đã nói với anh lúc đó, Kyan chỉ biết thở dài một hơi rồi nằm xuống cạnh cậu, vòng tay qua eo kéo mạnh mẽ kéo cậu vào lòng.
Daniel mặc dù muốn phản kháng đẩy anh ra nhưng sức lực cậu không thể nào đọ lại với Kyan được đành để yên, cậu cũng chẳng mất mát thứ gì.
“Ngủ ngon nhé.” Kyan nói rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu sau đó nhắm mắt nói ngủ là ngủ.
Daniel cũng im lặng nhắm mắt cố gắng đưa bản thân vào giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.