Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
Chương 139: Âm mưu thâm hiểm
Jang Sung Lak
13/12/2019
“Tiếp quản đảo Jeju?!”
Trước thông tin gây sốc này, các quan chức của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản (JHA) vẫn bình tĩnh. Có lẽ họ đã được thông báo trước về quyết định này.
Tuy nhiên, các quan chức chính phủ Nhật Bản thì không. Một làn sóng phản đối và phàn nàn tràn ngập khắp căn phòng.
“Ý định quái quỷ đó là sao?!”
“Mấy người định tuyên chiến với Hàn Quốc à?! Đảo Jeju vẫn nằm trong lãnh thổ của họ!
“Nói rõ xem nào!”
Những tiếng xì xào ngày càng lan rộng và ngày càng lớn hơn. Các quan chức như ngồi trên đống lửa.
“Tiếp quản đảo Jeju? Điều đó nghĩa là gì?”
Nếu Chủ tịch của JHA – Shigeo Matsumoto – không sớm đưa ra câu trả lời rõ ràng, chắc chắn căn phòng sẽ sớm chìm trong những tiếng la ó. Thậm chí nếu không có các Thợ săn đứng đó bảo vệ, có lẽ vị chủ tịch này đã phải hứng chịu vô số lời chửi rủa.
Cảnh tượng đó khiến ông ta cười thầm.
Mọi thứ diễn ra đúng như mong đợi.
Ông tặc lưỡi lên tiếng, cắt ngang những câu hỏi phẫn nộ.
“Không, chúng tôi không có ý tuyên chiến với Hàn Quốc. Chúng tôi không lên kế hoạch cho việc cưỡng đoạt hòn đảo”
“Cái Gì?”
“Thế thì, kế hoạch của ông là cái quái gì?” – Một chức sắc tiếp tục, tích cực.
“Nói rõ ràng xem nào”
Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản thở nhẹ, và trả lời với giọng điệu bình tĩnh.
“Chúng tôi sẽ khiến Hàn Quốc phải từ bỏ lãnh thổ của họ”.
Căn phòng trở nên im lặng. Bầu không khí sôi sục ban nãy lập tức hạ nhiệt.
Họ đã nghe đúng chưa?
Nhìn thái độ của Matsumoto, dường như lời nói của ông ta rất nghiêm túc. Tuy nhiên, nghiêm túc không có nghĩa là hợp lý. Phó thủ tướng, người nổi danh với sự điềm tĩnh và tỉnh táo, cũng là người đã giữ im lặng từ nãy đến giờ, đã quyết định phát biểu lần đầu tiên tại cuộc họp.
“Chủ tịch Matsumoto…”
Mọi người trong phòng bắt đầu chú ý đến phó Thủ tướng. Ông là người phụ tá gần gũi nhất của Thủ tướng, và tiếng nói của ông có sức ảnh hưởng lớn trong nước.
“Những gì ngài vừa nói làm hầu hết những người ở đây phải ngạc nhiên. Ý tưởng này rất hay, và sẽ tránh mọi cuộc chiến không cần thiết với Triều Tiên. Nhưng chúng ta phải tiến hành như thế nào?”
Matsumoto cảm thấy tự hào vì đã thu hút sự chú ý của một trong những nhân vật quyền lực nhất của Nhật Bản. Ông bắt đầu giải thích.
“Hàn Quốc không có đủ nhân lực để xử lý các cổng Hạng S. Thực tế đó đã hiển hiện từ 4 năm trước, khi hạng S xuất hiện trên đảo Jeju, và vẫn chính xác đến tận bây giờ.
Phó thủ tướng gật đầu.
Jeju là một hòn đảo lớn, chiếm khoảng 2% tổng diện tích của Hàn Quốc. Khi cổng xuất hiện lần đầu tiên, toàn bộ khu vực đã phải sơ tán. Kể từ đó, Hàn Quốc đã cố gắng chiếm lại đảo ba lần, nhưng lần nào cũng thất bại.
“Bây giờ, hãy nghĩ chuyện đó. Trong tình cảnh hiện tại, họ không thể từ chối bàn tay giúp đỡ của các Thợ săn hạng S đến từ Nhật Bản. Họ đã biết rằng những con kiến đang bắt đầu rời đảo, và họ cũng biết rằng sớm muộn, đất nước của họ cũng sẽ bị tấn công.
Phó Thủ tướng ngẫm nghĩ một lúc. Thật vậy, mặc dù quan hệ giữa hai nước khá căng thẳng, song Hàn Quốc không thể từ chối sự giúp đỡ của Nhật Bản;…
“Ngài thực sự nghĩ rằng Hàn Quốc sẽ từ bỏ đảo Jeju để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng ta?”
Như Phó Thủ tướng đã nói: có quá nhiều lỗ hổng trong luận điểm của vị Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, và những điều đó đã khiến các quan chức cười thầm với nhau.
Tuy nhiên, Phó Thủ tướng vẫn bình tĩnh tiếp tục mà không tỏ thái độ tức giận hay dè bỉu,
“Như ngài vừa nói, chúng ta có thể xử lý những con kiến ở Jeju nếu chúng ta giúp đỡ Hàn Quốc. Nhưng chúng ta làm thế để đạt được cái gì?”
Mặc dù một vài công dân Nhật Bản đã bị những con quái vật lang thang tấn công; song những con kiến ở đảo Jeju vẫn là vấn đề của Hàn Quốc. Họ không thể hy sinh thợ săn của đất nước mình để giúp đỡ Hàn Quốc vô điều kiện.
‘Thật lố bịch.’
Vị Phó Thủ tướng tự nhủ. Nguyên tắc cơ bản nhất trong chính trị là “có đi có lại”. Để các Thợ săn của Nhật Bản ra tay, họ phải nhận được một lợi ích gì đó tương ứng..
“Ít nhất, họ phải chuyển giao đảo Jeju cho chúng ta để bồi thường thiệt hại…”
Nãy giờ Phó Thủ tướng lắng nghe câu chuyện của Chủ tịch Hiệp hội, chỉ vì ông quan tâm đến vấn đề đó. Nhưng kịch bản này quá phi thực tế, vì thế mối quan tâm của Phó Thủ tướng nhanh chóng mờ nhạt, thậm chí còn nhanh hơn những quan chức khác.
Đáp lại, Chủ tịch Hiệp hội bật cười,
“Ai nói là chúng ta sẽ giúp đỡ Hàn Quốc?”
Phó thủ tướng nhíu mày.
‘Anh ta đang đùa giỡn với mình sao?’
Khi ông định khuyên Chủ tịch Hiệp hội ngừng lãng phí thời gian, –
“Chờ đã…”
Chủ tịch của JHA nói rằng họ sẽ ngỏ lời giúp đỡ Hàn Quốc. Ông ta không nói gì về chuyện các Thợ săn sẽ giúp đỡ Hàn Quốc.
Đôi mắt Phó Thủ tướng giãn ra.
“Đừng nói là ông định…”
Matsumoto mỉm cười.
“Vâng. Đó chính xác là những gì tôi muốn nói”.
Khuôn mặt của Phó Thủ tướng cực kỳ khó tả.
“Ông muốn… Ông đã lên kế hoạch để phản bội các Thợ săn giỏi nhất của Hàn Quốc?”
Matsumoto vui mừng
“Phó Thủ tướng thật sáng suốt. Tôi biết ông ta sẽ hiểu mà’.
Ông hào hứng lên tiếng:
“Vâng. Những thợ săn giỏi nhất của Hàn Quốc sẽ tin vào sự hỗ trợ của chúng ta và tiến vào hang ổ của Kiến Chúa. Ngay khi đó, chúng ta sẽ rút lui. Và đây sẽ là thất bại thứ tư của Hàn Quốc”.
Và sự phản bội của Nhật Bản sẽ ít bị chú ý, bởi đây không phải là lần thất bại đầu tiên.
Mà kể cả có bị chú ý đi chăng nữa, thì cũng đã quá muộn. Hàn Quốc sẽ nhanh chóng bị lũ kiến hủy hoại.
Phó thủ tướng nói với giọng run rẩy.
“Các Thợ săn giỏi nhất Hàn Quốc sẽ bị tiêu diệt. Đó mới là mục đích thật sự của ông, đúng không?”
“Đó là định mệnh của họ. Cánh cổng đó đã mở ra trên đất nước của họ, và họ không xử lý được nó”.
Nếu các thợ săn giỏi nhất Hàn Quốc bị tiêu diệt, chuyện gì sẽ xảy ra? Các quan chức bắt đầu bàn tán.
Khi các Thợ săn giỏi nhất chết hết, Hàn Quốc sẽ bất lực trước lũ kiến. Ban đầu có lẽ chỉ có vài con kiến bay vào đất liền, và họ có thể xoay sở được. Nhưng khi thời gian trôi qua, đàn kiến sẽ ùa vào. Và…
“Họ buộc phải cầu xin sự giúp đỡ từ các quốc gia khác”.
“Nhưng Trung Quốc và Nga không thể giúp Hàn Quốc được. Lãnh thổ của họ quá lớn, bảo vệ phần lãnh thổ đó đã đủ mệt rồi.”
“Hoa Kỳ thì sao?”
“4 năm trước, họ đã từ chối giúp đỡ Hàn Quốc khi cổng hạng S mở ra. Tôi nghĩ lần này cũng vậy thôi”
“Bắc Triều Tiên thì sao?”
“Hâm à? Như thế khác gì mời các thợ săn hạng S của Bắc Triều Tiên chiếm lấy Seoul”
“Vậy là chỉ còn lại Nhật Bản. Hàn Quốc sẽ phải dựa vào Nhật Bản để tránh bị tiêu diệt”.
“Và khi đó, Nhật Bản có thể đòi hòi bất cứ điều gì… Hàn Quốc sẽ phải bàn giao đảo Jeju cho chúng ta!”
Điều đó chính xác như những gì Chủ tịch của JHA vừa nói.
Phó Thủ tướng nổi da gà. ‘Shigeo Matsumoto. Ông ta thực sự là một người đáng sợ’.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Matsumoto tiếp tục.
“Đảo Jeju chỉ là sự khởi đầu. Mỗi khi Hàn Quốc cầu xinh sự giúp đỡ từ những Thợ săn hạng S của Nhật Bản, chúng ta lại bòn rút tài nguyên của họ. Họ sẽ phải phụ thuộc vào sức mạnh của Nhật Bản.”
Giờ thì các quan chức đã hiểu. Kế hoạch này có thể nuốt trọn Hàn Quốc, mà không cần tốn một viên đạn nào.
Những người cho rằng Chủ tịch của JHA là kẻ điên rồ, giờ đã hoàn toàn thay đổi quan điểm. Họ tiếp tục lắng nghe, mồ hôi lạnh tuôn khắp người. Cuối cùng, tất cả đều suy nghĩ giống hệt nhau: Người đàn ông đó thật nguy hiểm.
Nói xong, Matsumoto hỏi Phó Thủ tướng:
“Vậy ngài sẽ làm gì, thưa Phó Thủ tướng?”
Mọi con mắt đang nhìn Chủ tịch JHA, giờ đổ dồn về phía Phó Thủ tướng. Vì những lời của ông ta đại diện cho ý chí của Thủ tướng Chính phủ, ông ta phải thận trọng và suy nghĩ sâu sắc.
Với một biểu cảm dữ dội, Phó Thủ tướng trả lời.
“Chính phủ có thể giúp gì cho ông?”
*****
Bạn đã giết một Hiệp sĩ Tà ác
Bạn đã kiếm được 3000 EXP
Bạn đã giết một Hiệp sĩ Tà ác
Bạn đã kiếm được 3000 EXP
Bạn đã giết một Hiệp sĩ Tà ác
Bạn đã kiếm được 3000 EXP
Bạn đã giết một Hiệp sĩ Tà ác
Bạn đã kiếm được 3000 EXP
Bạn đã giết một Quý tộc quỷ
Bạn đã kiếm được 4500 EXP
Mỗi lần những người lính bóng tối giết chết một con ma thú, các thông điệp của hệ thống lại tuôn ra và thông báo cho Jinwoo những gì anh nhận được.
Cậu cố gắng lên cấp hết mức có thể, vì Jinwoo không biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở tầng cuối cùng của lâu đài. Phần thưởng hấp dẫn đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ; Vì lý do này, Jinwoo không thể bỏ bê việc tăngcấp.
Bạn đã lên cấp
Jinwoo mở cửa sổ trạng thái của mình để kiểm tra cấp độ của mình.
Cấp độ: 87
‘Tuyệt quá’.
Lúc mới quay lại Lâu đài Quỷ, Jinwoo mới ở cấp 80. Và đến giờ, cậu đã tăng được 7 cấp.
‘Mình đang tăng cấp với tốc độ tuyệt vời’ – Jinwoo mỉm cười.
Bạn đã giết một Quý tộc quỷ
Bạn đã kiếm được 4500 EXP
Bạn đã giết một Quý tộc quỷ
Bạn đã kiếm được 4500 EXP
Những người lính của anh ta đang làm việc với hiệu suất đáng kinh ngạc. Tin nhắn từ hệ thống liên tục đổ về.
Khi trận chiến kết thúc, như thường lệ, những người lính tập trung về chỗ Jinwoo. Và Iron luôn là người đầu tiên đến.
Anh ta đứng ngạo nghễ trước mặt người thợ săn, ưỡn ngực ra như mong chờ một lời khen.
Jinwoo cười toe toét với người Hiệp sĩ bóng tối đang đứng trước mặt mình.
“Ngươi đã xong việc chưa?”
Iron gật đầu.
“Chắc không?”
Iron gật đầu với vẻ kiên quyết.
Jinwoo nhếch mép, và tập trung các giác quan.
Sau đó cậu lập tức quay lại và phóng con dao găm của Baruka.
[Ném dao găm]
Dường như phía đó chỉ là một bức tường trống không.
À mà khoan…
UGHH!
Con dao găm đâm vào một con quỷ đang ẩn nấp. Nó đã đợi Jinwoo tiến đến để tung đòn tấn công chớp nhoáng.
Con quỷ bị sốc. Con dao găm đã đâm vào ngực trái của nó. Nếu nó là con người, trái tim nó đã bị xuyên thủng.
“Sao… sao ngươi biết?”
Thực tế thì, Jinwoo dễ dàng nhìn thấu ma thuật ẩn giấu của những con quỷ cấp cao. Cậu tiếp cận con quỷ và sử dụng kỹ năng tấn công cận chiến duy nhất của mình.
[Nhát đâm chí mạng]
Con quỷ, vốn đã bị thương nặng vì cú ném dao găm, đã mất mạng sau đòn tấn công ác liệt của Jinwoo.
Bạn đã giết một Quý tộc quỷ
Bạn đã kiếm được 4500 EXP
Jinwoo quay sang Iron.
“Ngươi đã THỰC SỰ xong việc chưa?”
Iron gãi gãi đầu, cúi xuống tỏ vẻ xấu hổ. À thì, gãi trong mũ giáp ấy.
Ngay sau đó, Ygritte, Hiệp sĩ Bóng tối đã mạo hiểm tiến vào sâu trong thành phố để tàn sát quỷ, đã quay trở lại.
‘Hmm?’
Jinwoo có thể cảm nhận được một loại năng lượng khác thường phát ra từ Ygritte.
Cậu nghiêng đầu và tự hỏi, ‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ygritte đến gần, quỳ xuống trước Jinwoo và cúi đầu.
Vốn dĩ đây là chuyện bình thường sau mỗi trận chiến. Thế nhưng, điều bất thường là một âm thanh cơ học bất ngờ phát ra.
ring~
Huh?
Tin nhắn từ hệ thống?
Jinwoo nuốt nước bọt.
Trước thông tin gây sốc này, các quan chức của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản (JHA) vẫn bình tĩnh. Có lẽ họ đã được thông báo trước về quyết định này.
Tuy nhiên, các quan chức chính phủ Nhật Bản thì không. Một làn sóng phản đối và phàn nàn tràn ngập khắp căn phòng.
“Ý định quái quỷ đó là sao?!”
“Mấy người định tuyên chiến với Hàn Quốc à?! Đảo Jeju vẫn nằm trong lãnh thổ của họ!
“Nói rõ xem nào!”
Những tiếng xì xào ngày càng lan rộng và ngày càng lớn hơn. Các quan chức như ngồi trên đống lửa.
“Tiếp quản đảo Jeju? Điều đó nghĩa là gì?”
Nếu Chủ tịch của JHA – Shigeo Matsumoto – không sớm đưa ra câu trả lời rõ ràng, chắc chắn căn phòng sẽ sớm chìm trong những tiếng la ó. Thậm chí nếu không có các Thợ săn đứng đó bảo vệ, có lẽ vị chủ tịch này đã phải hứng chịu vô số lời chửi rủa.
Cảnh tượng đó khiến ông ta cười thầm.
Mọi thứ diễn ra đúng như mong đợi.
Ông tặc lưỡi lên tiếng, cắt ngang những câu hỏi phẫn nộ.
“Không, chúng tôi không có ý tuyên chiến với Hàn Quốc. Chúng tôi không lên kế hoạch cho việc cưỡng đoạt hòn đảo”
“Cái Gì?”
“Thế thì, kế hoạch của ông là cái quái gì?” – Một chức sắc tiếp tục, tích cực.
“Nói rõ ràng xem nào”
Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản thở nhẹ, và trả lời với giọng điệu bình tĩnh.
“Chúng tôi sẽ khiến Hàn Quốc phải từ bỏ lãnh thổ của họ”.
Căn phòng trở nên im lặng. Bầu không khí sôi sục ban nãy lập tức hạ nhiệt.
Họ đã nghe đúng chưa?
Nhìn thái độ của Matsumoto, dường như lời nói của ông ta rất nghiêm túc. Tuy nhiên, nghiêm túc không có nghĩa là hợp lý. Phó thủ tướng, người nổi danh với sự điềm tĩnh và tỉnh táo, cũng là người đã giữ im lặng từ nãy đến giờ, đã quyết định phát biểu lần đầu tiên tại cuộc họp.
“Chủ tịch Matsumoto…”
Mọi người trong phòng bắt đầu chú ý đến phó Thủ tướng. Ông là người phụ tá gần gũi nhất của Thủ tướng, và tiếng nói của ông có sức ảnh hưởng lớn trong nước.
“Những gì ngài vừa nói làm hầu hết những người ở đây phải ngạc nhiên. Ý tưởng này rất hay, và sẽ tránh mọi cuộc chiến không cần thiết với Triều Tiên. Nhưng chúng ta phải tiến hành như thế nào?”
Matsumoto cảm thấy tự hào vì đã thu hút sự chú ý của một trong những nhân vật quyền lực nhất của Nhật Bản. Ông bắt đầu giải thích.
“Hàn Quốc không có đủ nhân lực để xử lý các cổng Hạng S. Thực tế đó đã hiển hiện từ 4 năm trước, khi hạng S xuất hiện trên đảo Jeju, và vẫn chính xác đến tận bây giờ.
Phó thủ tướng gật đầu.
Jeju là một hòn đảo lớn, chiếm khoảng 2% tổng diện tích của Hàn Quốc. Khi cổng xuất hiện lần đầu tiên, toàn bộ khu vực đã phải sơ tán. Kể từ đó, Hàn Quốc đã cố gắng chiếm lại đảo ba lần, nhưng lần nào cũng thất bại.
“Bây giờ, hãy nghĩ chuyện đó. Trong tình cảnh hiện tại, họ không thể từ chối bàn tay giúp đỡ của các Thợ săn hạng S đến từ Nhật Bản. Họ đã biết rằng những con kiến đang bắt đầu rời đảo, và họ cũng biết rằng sớm muộn, đất nước của họ cũng sẽ bị tấn công.
Phó Thủ tướng ngẫm nghĩ một lúc. Thật vậy, mặc dù quan hệ giữa hai nước khá căng thẳng, song Hàn Quốc không thể từ chối sự giúp đỡ của Nhật Bản;…
“Ngài thực sự nghĩ rằng Hàn Quốc sẽ từ bỏ đảo Jeju để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng ta?”
Như Phó Thủ tướng đã nói: có quá nhiều lỗ hổng trong luận điểm của vị Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, và những điều đó đã khiến các quan chức cười thầm với nhau.
Tuy nhiên, Phó Thủ tướng vẫn bình tĩnh tiếp tục mà không tỏ thái độ tức giận hay dè bỉu,
“Như ngài vừa nói, chúng ta có thể xử lý những con kiến ở Jeju nếu chúng ta giúp đỡ Hàn Quốc. Nhưng chúng ta làm thế để đạt được cái gì?”
Mặc dù một vài công dân Nhật Bản đã bị những con quái vật lang thang tấn công; song những con kiến ở đảo Jeju vẫn là vấn đề của Hàn Quốc. Họ không thể hy sinh thợ săn của đất nước mình để giúp đỡ Hàn Quốc vô điều kiện.
‘Thật lố bịch.’
Vị Phó Thủ tướng tự nhủ. Nguyên tắc cơ bản nhất trong chính trị là “có đi có lại”. Để các Thợ săn của Nhật Bản ra tay, họ phải nhận được một lợi ích gì đó tương ứng..
“Ít nhất, họ phải chuyển giao đảo Jeju cho chúng ta để bồi thường thiệt hại…”
Nãy giờ Phó Thủ tướng lắng nghe câu chuyện của Chủ tịch Hiệp hội, chỉ vì ông quan tâm đến vấn đề đó. Nhưng kịch bản này quá phi thực tế, vì thế mối quan tâm của Phó Thủ tướng nhanh chóng mờ nhạt, thậm chí còn nhanh hơn những quan chức khác.
Đáp lại, Chủ tịch Hiệp hội bật cười,
“Ai nói là chúng ta sẽ giúp đỡ Hàn Quốc?”
Phó thủ tướng nhíu mày.
‘Anh ta đang đùa giỡn với mình sao?’
Khi ông định khuyên Chủ tịch Hiệp hội ngừng lãng phí thời gian, –
“Chờ đã…”
Chủ tịch của JHA nói rằng họ sẽ ngỏ lời giúp đỡ Hàn Quốc. Ông ta không nói gì về chuyện các Thợ săn sẽ giúp đỡ Hàn Quốc.
Đôi mắt Phó Thủ tướng giãn ra.
“Đừng nói là ông định…”
Matsumoto mỉm cười.
“Vâng. Đó chính xác là những gì tôi muốn nói”.
Khuôn mặt của Phó Thủ tướng cực kỳ khó tả.
“Ông muốn… Ông đã lên kế hoạch để phản bội các Thợ săn giỏi nhất của Hàn Quốc?”
Matsumoto vui mừng
“Phó Thủ tướng thật sáng suốt. Tôi biết ông ta sẽ hiểu mà’.
Ông hào hứng lên tiếng:
“Vâng. Những thợ săn giỏi nhất của Hàn Quốc sẽ tin vào sự hỗ trợ của chúng ta và tiến vào hang ổ của Kiến Chúa. Ngay khi đó, chúng ta sẽ rút lui. Và đây sẽ là thất bại thứ tư của Hàn Quốc”.
Và sự phản bội của Nhật Bản sẽ ít bị chú ý, bởi đây không phải là lần thất bại đầu tiên.
Mà kể cả có bị chú ý đi chăng nữa, thì cũng đã quá muộn. Hàn Quốc sẽ nhanh chóng bị lũ kiến hủy hoại.
Phó thủ tướng nói với giọng run rẩy.
“Các Thợ săn giỏi nhất Hàn Quốc sẽ bị tiêu diệt. Đó mới là mục đích thật sự của ông, đúng không?”
“Đó là định mệnh của họ. Cánh cổng đó đã mở ra trên đất nước của họ, và họ không xử lý được nó”.
Nếu các thợ săn giỏi nhất Hàn Quốc bị tiêu diệt, chuyện gì sẽ xảy ra? Các quan chức bắt đầu bàn tán.
Khi các Thợ săn giỏi nhất chết hết, Hàn Quốc sẽ bất lực trước lũ kiến. Ban đầu có lẽ chỉ có vài con kiến bay vào đất liền, và họ có thể xoay sở được. Nhưng khi thời gian trôi qua, đàn kiến sẽ ùa vào. Và…
“Họ buộc phải cầu xin sự giúp đỡ từ các quốc gia khác”.
“Nhưng Trung Quốc và Nga không thể giúp Hàn Quốc được. Lãnh thổ của họ quá lớn, bảo vệ phần lãnh thổ đó đã đủ mệt rồi.”
“Hoa Kỳ thì sao?”
“4 năm trước, họ đã từ chối giúp đỡ Hàn Quốc khi cổng hạng S mở ra. Tôi nghĩ lần này cũng vậy thôi”
“Bắc Triều Tiên thì sao?”
“Hâm à? Như thế khác gì mời các thợ săn hạng S của Bắc Triều Tiên chiếm lấy Seoul”
“Vậy là chỉ còn lại Nhật Bản. Hàn Quốc sẽ phải dựa vào Nhật Bản để tránh bị tiêu diệt”.
“Và khi đó, Nhật Bản có thể đòi hòi bất cứ điều gì… Hàn Quốc sẽ phải bàn giao đảo Jeju cho chúng ta!”
Điều đó chính xác như những gì Chủ tịch của JHA vừa nói.
Phó Thủ tướng nổi da gà. ‘Shigeo Matsumoto. Ông ta thực sự là một người đáng sợ’.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Matsumoto tiếp tục.
“Đảo Jeju chỉ là sự khởi đầu. Mỗi khi Hàn Quốc cầu xinh sự giúp đỡ từ những Thợ săn hạng S của Nhật Bản, chúng ta lại bòn rút tài nguyên của họ. Họ sẽ phải phụ thuộc vào sức mạnh của Nhật Bản.”
Giờ thì các quan chức đã hiểu. Kế hoạch này có thể nuốt trọn Hàn Quốc, mà không cần tốn một viên đạn nào.
Những người cho rằng Chủ tịch của JHA là kẻ điên rồ, giờ đã hoàn toàn thay đổi quan điểm. Họ tiếp tục lắng nghe, mồ hôi lạnh tuôn khắp người. Cuối cùng, tất cả đều suy nghĩ giống hệt nhau: Người đàn ông đó thật nguy hiểm.
Nói xong, Matsumoto hỏi Phó Thủ tướng:
“Vậy ngài sẽ làm gì, thưa Phó Thủ tướng?”
Mọi con mắt đang nhìn Chủ tịch JHA, giờ đổ dồn về phía Phó Thủ tướng. Vì những lời của ông ta đại diện cho ý chí của Thủ tướng Chính phủ, ông ta phải thận trọng và suy nghĩ sâu sắc.
Với một biểu cảm dữ dội, Phó Thủ tướng trả lời.
“Chính phủ có thể giúp gì cho ông?”
*****
Bạn đã giết một Hiệp sĩ Tà ác
Bạn đã kiếm được 3000 EXP
Bạn đã giết một Hiệp sĩ Tà ác
Bạn đã kiếm được 3000 EXP
Bạn đã giết một Hiệp sĩ Tà ác
Bạn đã kiếm được 3000 EXP
Bạn đã giết một Hiệp sĩ Tà ác
Bạn đã kiếm được 3000 EXP
Bạn đã giết một Quý tộc quỷ
Bạn đã kiếm được 4500 EXP
Mỗi lần những người lính bóng tối giết chết một con ma thú, các thông điệp của hệ thống lại tuôn ra và thông báo cho Jinwoo những gì anh nhận được.
Cậu cố gắng lên cấp hết mức có thể, vì Jinwoo không biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở tầng cuối cùng của lâu đài. Phần thưởng hấp dẫn đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ; Vì lý do này, Jinwoo không thể bỏ bê việc tăngcấp.
Bạn đã lên cấp
Jinwoo mở cửa sổ trạng thái của mình để kiểm tra cấp độ của mình.
Cấp độ: 87
‘Tuyệt quá’.
Lúc mới quay lại Lâu đài Quỷ, Jinwoo mới ở cấp 80. Và đến giờ, cậu đã tăng được 7 cấp.
‘Mình đang tăng cấp với tốc độ tuyệt vời’ – Jinwoo mỉm cười.
Bạn đã giết một Quý tộc quỷ
Bạn đã kiếm được 4500 EXP
Bạn đã giết một Quý tộc quỷ
Bạn đã kiếm được 4500 EXP
Những người lính của anh ta đang làm việc với hiệu suất đáng kinh ngạc. Tin nhắn từ hệ thống liên tục đổ về.
Khi trận chiến kết thúc, như thường lệ, những người lính tập trung về chỗ Jinwoo. Và Iron luôn là người đầu tiên đến.
Anh ta đứng ngạo nghễ trước mặt người thợ săn, ưỡn ngực ra như mong chờ một lời khen.
Jinwoo cười toe toét với người Hiệp sĩ bóng tối đang đứng trước mặt mình.
“Ngươi đã xong việc chưa?”
Iron gật đầu.
“Chắc không?”
Iron gật đầu với vẻ kiên quyết.
Jinwoo nhếch mép, và tập trung các giác quan.
Sau đó cậu lập tức quay lại và phóng con dao găm của Baruka.
[Ném dao găm]
Dường như phía đó chỉ là một bức tường trống không.
À mà khoan…
UGHH!
Con dao găm đâm vào một con quỷ đang ẩn nấp. Nó đã đợi Jinwoo tiến đến để tung đòn tấn công chớp nhoáng.
Con quỷ bị sốc. Con dao găm đã đâm vào ngực trái của nó. Nếu nó là con người, trái tim nó đã bị xuyên thủng.
“Sao… sao ngươi biết?”
Thực tế thì, Jinwoo dễ dàng nhìn thấu ma thuật ẩn giấu của những con quỷ cấp cao. Cậu tiếp cận con quỷ và sử dụng kỹ năng tấn công cận chiến duy nhất của mình.
[Nhát đâm chí mạng]
Con quỷ, vốn đã bị thương nặng vì cú ném dao găm, đã mất mạng sau đòn tấn công ác liệt của Jinwoo.
Bạn đã giết một Quý tộc quỷ
Bạn đã kiếm được 4500 EXP
Jinwoo quay sang Iron.
“Ngươi đã THỰC SỰ xong việc chưa?”
Iron gãi gãi đầu, cúi xuống tỏ vẻ xấu hổ. À thì, gãi trong mũ giáp ấy.
Ngay sau đó, Ygritte, Hiệp sĩ Bóng tối đã mạo hiểm tiến vào sâu trong thành phố để tàn sát quỷ, đã quay trở lại.
‘Hmm?’
Jinwoo có thể cảm nhận được một loại năng lượng khác thường phát ra từ Ygritte.
Cậu nghiêng đầu và tự hỏi, ‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ygritte đến gần, quỳ xuống trước Jinwoo và cúi đầu.
Vốn dĩ đây là chuyện bình thường sau mỗi trận chiến. Thế nhưng, điều bất thường là một âm thanh cơ học bất ngờ phát ra.
ring~
Huh?
Tin nhắn từ hệ thống?
Jinwoo nuốt nước bọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.