Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
Chương 289: Tuyến phòng thủ cuối cùng
Jang Sung Lak
13/12/2019
Giọng của Jinwoo đã vang khắp thế giới, nhưng anh không nói bằng ngôn ngữ của loài người nên mọi người nghĩ rằng đó chỉ là một tiếng sắm bình thường trên bầu trời.
Tất nhiên, một số người thắc mắc rằng tại sao mọi người đều nghe thấy tiếng sấm.
Nhưng thế giới đang hân hoan và hạnh phúc trước chiến thắng của Jinwoo nên họ cũng nhanh chóng quên đi chuyện bất thường này.
‘Minh có nên vui mừng vì chuyện này không nhỉ?’ – Jinwoo bối rối gãi đầu.
Trong lúc đó, các thợ săn ở hiện trường đã lập tức ăn mừng khi biết con quái vật đã bị giết.
Choi Jong-in và Baek Yoon-ho, chủ hội của hai bang hội lớn nhất Hàn Quốc, thở phào nhẹ nhõm và cười toe toét nhìn nhau.
“Anh có ổn không đấy, Baek?”
“Lo cho mình đi thì hơn, anh Choi. Mồ hôi anh tuôn ra như tắm kìa”
“Ô thật không? Tôi thì nghĩ anh đang lên cơn đau tim đấy”
“Tôi hơi bị ổn đấy. Đâu như anh, mồ hôi chảy như suối. Đây, cầm lấy cái khăn này mà lau”.
Cuộc chiến cân não giữa chủ của hai bang hội đang cạnh tranh để trở thành bang hội số một ở đất nước của họ. Mặc dù tình hình đã được giải quyết, nhưng hai người vẫn rất căng thẳng.
Mà, đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Đối thủ mà họ phải suýt phải đối mặt, là con quái vật đã đánh bại Thomas Andre, một thợ săn cấp Quốc gia.
Đó là một tình huống mà mạng sống của mỗi thợ săn trong cả hai Bang hội đều phụ thuộc vào kết quả của trận chiến.
Chẳng riêng gì hai vị thủ lĩnh mà tất cả thợ săn ở đó để hỗ trợ, đều nghĩ giống nhau.
Nếu thợ săn Jin Woo bị đánh bại và hy sinh, họ sẽ là những người tiếp theo.
Hai người vừa khích bác vừa đùa giỡn nhau, đề làm dịu áp lực căng thăng nảy giờ.
Trong khi cả hai đang cười với nhau, ánh mắt của Baek Yoon-ho đột nhiên thay đổi và hướng về phía sau Choi Jong In.
“Huh?”
Choi Jong In ngạc nhiên, quay lại.
Một người đàn ông đang bước đi giữa thành phố đổ nát. Đó là Jin Woo, người vừa kết liễu những Hoàng đế quái vật. Anh đang lặng lẽ đi về phía bọn họ.
Chẳng mấy chốc, những người thợ săn đều nhìn thấy anh ấy.
Tiếng reo hò dần dần lặng xuống. Chỉ còn những tiếng còi inh ỏi của xe cứu thương. Mặc dù trận chiến khốc liệt đã kết thúc, ánh nhìn của Jin Woo vẫn khiến bầu khi thêm nặng nề.
Không ai dám thốt ra lời nào khi nhìn thấy nét mặt của Jinwoo. Sự khốc liệt của trận chiến vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt u ám của anh.
Baek Yoonho nhìn thẳng vào Jinwoo rồi cúi đầu để thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng của mình.
Đó chỉ là sự khởi đầu.
Mọi người sau đó đều hành động tương tự như Baek Yoon-ho, họ đối xử với Jinwoo như một anh hùng.
Sự kính trọng.
Làm sao họ lại có thể không thể hiện lòng kính trọng với một người vừa trải qua một trận chiến như anh chứ? Ai ai cũng nhìn vào anh, thể hiện lòng biết ơn từ tận đáy lòng.
Không phải mọi người bị ép buộc làm điều đó, mà vì anh ấy xứng đáng với điều đó.
“…”
Jinwoo tiếp tục đi ngang qua những người thợ săn, đên một chiêc xe quen thuộc rôi dừng lại.
Thomas Andrew và Renat Neermamn, những người đang chuẩn bị lên xe cứu thương cũng thấy những gì đã xảy ra.
Renat nói với vẻ lo lắng.
“Chà, Thợ săn Sung Jinwoo có vẻ không vui”
Thomas, người đã phục hồi được một chút, gật đầu đồng tình.
“Có vẻ là như vậy”
“Tại sao? Anh ta đã chiến đấu với những con quái vật hùng mạnh như vậy và đã sống sót…”
Suy nghĩ của thợ săn thì chỉ có thợ săn mới biết. Cảm giác quét sạch một hầm ngục cao cấp và sau đó được hít thở không khí bên ngoài, hạnh phúc đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.
“Nhưng tại sao thợ săn Sung Jin Woo trông có vẻ chán nản vậy?”
Thomas đã đưa ra một câu trả lời rõ ràng cho những nghi ngờ của Renat.
“Có lẽ anh ấy vẫn chưa hài lòng”
Renat Neerman đã bị sốc bởi câu trả lời đó.
‘Sức mạnh của anh ấy đã vượt quá tầm hiểu biết của con người, vậy mà anh ta vẫn không vui sao?!”
Như thế vẫn chưa đủ ư?’
Như thể Thomas Andre đọc được suy nghĩ vừa rồi của của Renat, ông gật đầu đáp lại.
“Tôi không chắc lắm, nhưng… có thể anh ta thất vọng về bản thân vì đã suýt mất mạng khi chiến đấu với những quái vật đó. ”
“Ahh, nghe có vẻ hợp lý đấy”
Renat đột nhiên hít một hơi thật sâu khi hồi tưởng đến cảnh tượng các móng vuốt của Hoàng đế Dã thú đâm vào ngực Jin Woo.
Và cả lúc Hoàng đế Băng giá đâm con dao của hắn vào ngực Jin Woo nữa. Mặt anh tối sầm lại.
“Nhưng đó chẳng phải do kẻ địch quá mạnh sao?”
“Bao nhiêu người trong số chúng ta có thể đánh bại được chúng đây? Hơn nữa chúng lại còn có đồng bọn nữa!”
Renat suy nghĩ đăm chiêu rồi lắc đầu.
“Không ai cả”
“Dĩ nhiên là vậy”
Cũng có thể nói rằng không có thợ săn nào khác có thể chiến đấu chống lại những kẻ thù mạnh mẽ đó. Và có lẽ chỉ có mỗi thợ săn Sung Jin Woo là có thế giành chiến thắng trước bọn chúng.
Thế nhưng, anh ấy vẫn chưa thỏa mãn với bản thân mình và muốn trở nên mạnh hơn.
Ý nghĩ đó khiến Renat kinh hoàng.
“Thomas sau đó thêm vào.
“Thợ săn Sung Jin Woo rất đáng sợ”
“Tôi cũng nghĩ vậy”.
Trong khi Thomas đang được đưa lên xe cứu thương, Renat nghĩ rằng anh ta tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ thù của thợ săn Sung Jin Woo.
KÉTTTTT
Một chiếc xe quen thuộc thắng gấp, Hội phó của Ahjin, Yoo Jin-ho nhảy ra khỏi xe.
Ngay khi thấy Jinwoo chiến đấu với những Hoàng đế quái vật, cậu ấy lập tức lái xe đến để giúp đại ca của mình, mặc dù cậu ấy chỉ là một Thợ săn hạng D.
Giữa các thợ săn ở hiện trường, Yoo Jin-ho đã tìm thấy Jinwoo và chạy đến trong nước mắt.
“Đại caaaaaaaaaaaaal”
Khi thấy Yoo Jin-ho chạy về phía mình và khóc như một đứa trẻ, khuôn mặt đang tối sằm của Jinwoo như sáng lên.
Yoo Jin-ho lao tới Jinwoo với vòng tay rộng mở. Jinwoo muốn né tránh cậu ấy như mọi khi, nhưng anh cảm thấy hơi lười biếng.
Hơn nữa, hôm nay là một ngày đặc biệt.
Jinwoo vỗ lưng Yoo Jin-ho trong khi cậu ấy đang thút thít.
Sự ấm áp của một người thân đang lo lắng cho mình, khiến trái tim băng giá của Jinwoo tan chảy.
Có lẽ hôm nay, người cần được an ủi là Yoo Jin-ho. Jinwoo nở nụ cười nhẹ nhàng cố gắn trấn tĩnh cậu ấy.
Sau khi hơi bình tĩnh trở lại, Yoo Jin-ho đưa khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi ra khỏi ngực Jinwoo và hỏi.
“Đại ca, anh có sao không?”
“Cậu mới là người có sao không thì có?”
“Hả?”
Jinwoo nhìn vào đôi mắt lo lắng của Yoo Jin-ho rồi chỉ tay vào áo khoác lấm lem nước mắt và nước mũi.
“Ư…”
Yoo Jin-ho vội vàng lấy tay áo lau nước mắt và nước mũi.
“Em xin lỗi, đại ca. Em rất xúc động quá vì anh không sao cả”
Jinwoo cười lớn. Dù sao, Yoo Jin-ho đã như vậy kể từ xưa đến giờ.
Nhưng bây giờ, cậu ấy đã là người em trai luôn ở bên cạnh Jin Woo.
Yoo Jin-ho vẫn không ngừng khóc, nói với khuôn mặt rạng rỡ.
“Đại ca, em biết thế nào anh cũng sẽ cần nó, nên em đã chuẩn bị một bộ quần áo mới cho anh nè”
“Quần áo?”
Jinwoo nhìn chằm chằm vào Yoo Jin-ho.
Giờ anh ấy mới để ý rằng quần áo của mình đã rách tả tơi sau trận chiến khốc liệt với các vị vua.
“Nếu anh về nhà như thế này thì mẹ anh sẽ lo lắng lắm đấy, nên em đã mang đến một bộ quần áo mới
cho anh”
“Huh?”
Khi Jinwoo thấy sự chu đáo của Yoo Jin-ho, điều đó khiến trái tim anh ấm áp và mỉm cười.
“Đi nào, em sẽ đưa anh về”
Sau một hồi suy nghĩ, Jinwoo gật đầu.
“Mẹ anh và Jin-Ah hắn đã xem tin tức, tôi nên về trấn an họ trước”
Trong khi Yoo Jin-ho đang lái xe, Jinwoo nhìn về phía thành phố, nơi anh và các vị vua đã chiến đấu.
Rất nhiều người đã đến để dọn dẹp bãi chiến trường. Rất nhiều người cố gắng lợi dụng hoàn cảnh để kiếm chác. Nhiều thứ có thể mang lại hàng đống tiền dưới những lớp tàn tích này.
Jinwoo cầm con dao găm mà cha anh dã để lại. Vẫn còn hơi ấm ở chuôi dao.
‘Cha…’
Jinwoo hôn con dao găm rồi cất nó vào trong kho vật phẩm, sau đó nhảy ra ghế sau.
Mặt trời dần buông xuống sau chiếc xe khi họ rời đi. Một ngày dài đã kết thúc.
Cuối cùng, Hiệp hội Thợ săn thông báo rằng họ chưa thể xác định được nguồn gốc của những con quái vật xuất hiện ở Seoul.
Nhưng hậu quả chúng để lại quá khủng khiếp. Rất nhiều người đã bị giết hại và bị thương, số công trình sụy đổ và phương tiện mất tích nhiều đến kinh hoàng.
Nhưng. Hàn Quốc chưa mất tất cả. Đúng là một phép màu chẳng ai ngờ tới.
Họ đã đứng vững trước một thảm họa bất ngờ như thế. Đặc biệt hơn, sức mạnh to lớn của thợ săn Sung Jin Woo đã làm cả thế giới thay đổi suy nghĩ. Một biến chuyển lớn đang diễn ra.Có rất nhiều ý tưởng khác nhau đã xuất hiện, và các dấu hiệu thay đổi bắt đầu xuất hiện ở một số quốc gia, nơi chưa ai từng nghĩ đến.
Đêm đó.
Woo Jin Cheol, Chủ tịch Hiệp hội đã đến thăm tổng thống Kim Myung-chul để thảo luận về hậu quả của trận chiến và cách đối phó với cánh cống siêu lớn. Vì tình huống khẩn cấp, Woo Jincheol mới chịu đến đây và tổng thống Kim đã tiếp đón anh ấy một cách lịch sự.
Họ chào nhau ngắn gọn và sau đó Woo Jincheol hỏi tổng thống.
“Ông không định sơ tán sao?”
Tổng thống sau một lúc do dự, thở đài và nói.
“Tôi thừa nhận lỗi lầm của mình đối với cậu. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ quên nhiệm vụ của mình” Mặc dù rất sợ, ông vẫn dõng dạc nói.
“Nhân dân sẽ phản ứng thế nào nếu họ phát hiện ra rằng tôi chạy trốn để tìm kiếm sự an toàn cho bản thân? Tôi không muốn trở thành một tổng thống ô nhục trong lịch sử Hàn Quốc”
Woo Jin Cheol biết rằng tổng thống là một chính trị gia, và ông rất quan tâm tới những lá phiếu của người dân. Vì vậy, anh bật cười trước câu trả lời bất ngờ của ông ta.
Đó là một nụ cười thô lỗ, nhưng tổng thống đã không bắt lỗi Woo JinCheol vì ông đã phạm sai lầm trước đây.
“Được thôi”
Woo Jin Cheol đã chuẩn bị để bắt đầu cho buổi thuyết trình, bằng cách lấy ra những tài liệu mà anh đã chuẩn bị.
Tuy nhiên, một nhân viên chạy về phía Tổng thống và thì thầm điêu gì đó vào tai ông ta.
“Cái gì? Có thật không?”
Người nhân viên trả lời với khuôn mặt nghiêm túc trước phản ứng của tổng thống
“Vâng, thưa tổng thống. Ngài muốn thế nào?”
“Nối máy cho tôi”
Quan chức này đã trao cho tổng thống một chiếc điện thoại di động được kết nỗi với bên kia.
Khi tổng thống nhắc điện thoại, một giọng nói vang lên. Một giọng nói quen thuộc với bất kỳ công dân Hàn Quốc nào.
“Tôi đã suy nghĩ rất cần thận về điều này trong một thời gian dài và tôi đã quyết định rằng đã đến lúc phải giúp đỡ những người anh em miền Nam.”
Đó là tiếng nói của nhà lãnh đạo Bắc Triều Tiên. Tổng thống không hiểu những gì ông ta nói, rồi lại nghiêng đầu.
“Cái gì? Ông muốn giúp chúng tôi với cái gì?”
“Cánh cổng đã xuất hiện ở Seoul, chúng tôi cũng sẽ gửi thợ săn của chúng tôi đến đó”
Bắc Triều Tiên đã bắt đầu nó, dấu hiệu của sự thay đỗi.
Mặc dù cánh công cực lớn đã xuất hiện ở Hàn Quốc được vài ngày, và các nước láng giềng đã do dự hợp tác trước đó nhưng bây giờ họ đã nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.
Hàn Quốc không nên bị sụp đỗ. Đó là kết luận của mỗi quốc gia sau khi theo đõi cuộc chiến giữa Jinwoo và các vị vua.
Các quốc gia gần đó như Bắc Triều Tiên, Nhật Bản, Trung Quốc và Nga. Ngay cả những đât nước ở rât xa như Hoa Kỳ, Đức, Anh và Pháp.
Để hỗ trợ đóng cổng kịp thời, tất cả các thợ săn mạnh mẽ của họ, đều được gửi đến Seoul.
Chỉ có một điều xuất hiện trong tâm trí của họ sau ngày hôm nay.
‘Hãy giúp thợ săn Sung Jin Woo trong việc bảo vệ Seoul’
Khái niệm về tuyến phòng thủ cuối cùng” đã xuất hiện, sau cuộc chiến của Jin Woo.
Và như thế.
Không chỉ các Thợ săn Hàn Quốc, mà tất cả các Thợ săn trên Thế giới hiện đang tiến đến và tập trung ở Seoul, thủ đô của Hàn Quốc.
Trans: Moon nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel
Team MoonsNovel mới add thêm số điện thoại ví Momo để các bạn có thể donate cho team. Rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình! Ví Momo: 0916965192 – Nguyễn Trà
Tất nhiên, một số người thắc mắc rằng tại sao mọi người đều nghe thấy tiếng sấm.
Nhưng thế giới đang hân hoan và hạnh phúc trước chiến thắng của Jinwoo nên họ cũng nhanh chóng quên đi chuyện bất thường này.
‘Minh có nên vui mừng vì chuyện này không nhỉ?’ – Jinwoo bối rối gãi đầu.
Trong lúc đó, các thợ săn ở hiện trường đã lập tức ăn mừng khi biết con quái vật đã bị giết.
Choi Jong-in và Baek Yoon-ho, chủ hội của hai bang hội lớn nhất Hàn Quốc, thở phào nhẹ nhõm và cười toe toét nhìn nhau.
“Anh có ổn không đấy, Baek?”
“Lo cho mình đi thì hơn, anh Choi. Mồ hôi anh tuôn ra như tắm kìa”
“Ô thật không? Tôi thì nghĩ anh đang lên cơn đau tim đấy”
“Tôi hơi bị ổn đấy. Đâu như anh, mồ hôi chảy như suối. Đây, cầm lấy cái khăn này mà lau”.
Cuộc chiến cân não giữa chủ của hai bang hội đang cạnh tranh để trở thành bang hội số một ở đất nước của họ. Mặc dù tình hình đã được giải quyết, nhưng hai người vẫn rất căng thẳng.
Mà, đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Đối thủ mà họ phải suýt phải đối mặt, là con quái vật đã đánh bại Thomas Andre, một thợ săn cấp Quốc gia.
Đó là một tình huống mà mạng sống của mỗi thợ săn trong cả hai Bang hội đều phụ thuộc vào kết quả của trận chiến.
Chẳng riêng gì hai vị thủ lĩnh mà tất cả thợ săn ở đó để hỗ trợ, đều nghĩ giống nhau.
Nếu thợ săn Jin Woo bị đánh bại và hy sinh, họ sẽ là những người tiếp theo.
Hai người vừa khích bác vừa đùa giỡn nhau, đề làm dịu áp lực căng thăng nảy giờ.
Trong khi cả hai đang cười với nhau, ánh mắt của Baek Yoon-ho đột nhiên thay đổi và hướng về phía sau Choi Jong In.
“Huh?”
Choi Jong In ngạc nhiên, quay lại.
Một người đàn ông đang bước đi giữa thành phố đổ nát. Đó là Jin Woo, người vừa kết liễu những Hoàng đế quái vật. Anh đang lặng lẽ đi về phía bọn họ.
Chẳng mấy chốc, những người thợ săn đều nhìn thấy anh ấy.
Tiếng reo hò dần dần lặng xuống. Chỉ còn những tiếng còi inh ỏi của xe cứu thương. Mặc dù trận chiến khốc liệt đã kết thúc, ánh nhìn của Jin Woo vẫn khiến bầu khi thêm nặng nề.
Không ai dám thốt ra lời nào khi nhìn thấy nét mặt của Jinwoo. Sự khốc liệt của trận chiến vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt u ám của anh.
Baek Yoonho nhìn thẳng vào Jinwoo rồi cúi đầu để thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng của mình.
Đó chỉ là sự khởi đầu.
Mọi người sau đó đều hành động tương tự như Baek Yoon-ho, họ đối xử với Jinwoo như một anh hùng.
Sự kính trọng.
Làm sao họ lại có thể không thể hiện lòng kính trọng với một người vừa trải qua một trận chiến như anh chứ? Ai ai cũng nhìn vào anh, thể hiện lòng biết ơn từ tận đáy lòng.
Không phải mọi người bị ép buộc làm điều đó, mà vì anh ấy xứng đáng với điều đó.
“…”
Jinwoo tiếp tục đi ngang qua những người thợ săn, đên một chiêc xe quen thuộc rôi dừng lại.
Thomas Andrew và Renat Neermamn, những người đang chuẩn bị lên xe cứu thương cũng thấy những gì đã xảy ra.
Renat nói với vẻ lo lắng.
“Chà, Thợ săn Sung Jinwoo có vẻ không vui”
Thomas, người đã phục hồi được một chút, gật đầu đồng tình.
“Có vẻ là như vậy”
“Tại sao? Anh ta đã chiến đấu với những con quái vật hùng mạnh như vậy và đã sống sót…”
Suy nghĩ của thợ săn thì chỉ có thợ săn mới biết. Cảm giác quét sạch một hầm ngục cao cấp và sau đó được hít thở không khí bên ngoài, hạnh phúc đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.
“Nhưng tại sao thợ săn Sung Jin Woo trông có vẻ chán nản vậy?”
Thomas đã đưa ra một câu trả lời rõ ràng cho những nghi ngờ của Renat.
“Có lẽ anh ấy vẫn chưa hài lòng”
Renat Neerman đã bị sốc bởi câu trả lời đó.
‘Sức mạnh của anh ấy đã vượt quá tầm hiểu biết của con người, vậy mà anh ta vẫn không vui sao?!”
Như thế vẫn chưa đủ ư?’
Như thể Thomas Andre đọc được suy nghĩ vừa rồi của của Renat, ông gật đầu đáp lại.
“Tôi không chắc lắm, nhưng… có thể anh ta thất vọng về bản thân vì đã suýt mất mạng khi chiến đấu với những quái vật đó. ”
“Ahh, nghe có vẻ hợp lý đấy”
Renat đột nhiên hít một hơi thật sâu khi hồi tưởng đến cảnh tượng các móng vuốt của Hoàng đế Dã thú đâm vào ngực Jin Woo.
Và cả lúc Hoàng đế Băng giá đâm con dao của hắn vào ngực Jin Woo nữa. Mặt anh tối sầm lại.
“Nhưng đó chẳng phải do kẻ địch quá mạnh sao?”
“Bao nhiêu người trong số chúng ta có thể đánh bại được chúng đây? Hơn nữa chúng lại còn có đồng bọn nữa!”
Renat suy nghĩ đăm chiêu rồi lắc đầu.
“Không ai cả”
“Dĩ nhiên là vậy”
Cũng có thể nói rằng không có thợ săn nào khác có thể chiến đấu chống lại những kẻ thù mạnh mẽ đó. Và có lẽ chỉ có mỗi thợ săn Sung Jin Woo là có thế giành chiến thắng trước bọn chúng.
Thế nhưng, anh ấy vẫn chưa thỏa mãn với bản thân mình và muốn trở nên mạnh hơn.
Ý nghĩ đó khiến Renat kinh hoàng.
“Thomas sau đó thêm vào.
“Thợ săn Sung Jin Woo rất đáng sợ”
“Tôi cũng nghĩ vậy”.
Trong khi Thomas đang được đưa lên xe cứu thương, Renat nghĩ rằng anh ta tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ thù của thợ săn Sung Jin Woo.
KÉTTTTT
Một chiếc xe quen thuộc thắng gấp, Hội phó của Ahjin, Yoo Jin-ho nhảy ra khỏi xe.
Ngay khi thấy Jinwoo chiến đấu với những Hoàng đế quái vật, cậu ấy lập tức lái xe đến để giúp đại ca của mình, mặc dù cậu ấy chỉ là một Thợ săn hạng D.
Giữa các thợ săn ở hiện trường, Yoo Jin-ho đã tìm thấy Jinwoo và chạy đến trong nước mắt.
“Đại caaaaaaaaaaaaal”
Khi thấy Yoo Jin-ho chạy về phía mình và khóc như một đứa trẻ, khuôn mặt đang tối sằm của Jinwoo như sáng lên.
Yoo Jin-ho lao tới Jinwoo với vòng tay rộng mở. Jinwoo muốn né tránh cậu ấy như mọi khi, nhưng anh cảm thấy hơi lười biếng.
Hơn nữa, hôm nay là một ngày đặc biệt.
Jinwoo vỗ lưng Yoo Jin-ho trong khi cậu ấy đang thút thít.
Sự ấm áp của một người thân đang lo lắng cho mình, khiến trái tim băng giá của Jinwoo tan chảy.
Có lẽ hôm nay, người cần được an ủi là Yoo Jin-ho. Jinwoo nở nụ cười nhẹ nhàng cố gắn trấn tĩnh cậu ấy.
Sau khi hơi bình tĩnh trở lại, Yoo Jin-ho đưa khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi ra khỏi ngực Jinwoo và hỏi.
“Đại ca, anh có sao không?”
“Cậu mới là người có sao không thì có?”
“Hả?”
Jinwoo nhìn vào đôi mắt lo lắng của Yoo Jin-ho rồi chỉ tay vào áo khoác lấm lem nước mắt và nước mũi.
“Ư…”
Yoo Jin-ho vội vàng lấy tay áo lau nước mắt và nước mũi.
“Em xin lỗi, đại ca. Em rất xúc động quá vì anh không sao cả”
Jinwoo cười lớn. Dù sao, Yoo Jin-ho đã như vậy kể từ xưa đến giờ.
Nhưng bây giờ, cậu ấy đã là người em trai luôn ở bên cạnh Jin Woo.
Yoo Jin-ho vẫn không ngừng khóc, nói với khuôn mặt rạng rỡ.
“Đại ca, em biết thế nào anh cũng sẽ cần nó, nên em đã chuẩn bị một bộ quần áo mới cho anh nè”
“Quần áo?”
Jinwoo nhìn chằm chằm vào Yoo Jin-ho.
Giờ anh ấy mới để ý rằng quần áo của mình đã rách tả tơi sau trận chiến khốc liệt với các vị vua.
“Nếu anh về nhà như thế này thì mẹ anh sẽ lo lắng lắm đấy, nên em đã mang đến một bộ quần áo mới
cho anh”
“Huh?”
Khi Jinwoo thấy sự chu đáo của Yoo Jin-ho, điều đó khiến trái tim anh ấm áp và mỉm cười.
“Đi nào, em sẽ đưa anh về”
Sau một hồi suy nghĩ, Jinwoo gật đầu.
“Mẹ anh và Jin-Ah hắn đã xem tin tức, tôi nên về trấn an họ trước”
Trong khi Yoo Jin-ho đang lái xe, Jinwoo nhìn về phía thành phố, nơi anh và các vị vua đã chiến đấu.
Rất nhiều người đã đến để dọn dẹp bãi chiến trường. Rất nhiều người cố gắng lợi dụng hoàn cảnh để kiếm chác. Nhiều thứ có thể mang lại hàng đống tiền dưới những lớp tàn tích này.
Jinwoo cầm con dao găm mà cha anh dã để lại. Vẫn còn hơi ấm ở chuôi dao.
‘Cha…’
Jinwoo hôn con dao găm rồi cất nó vào trong kho vật phẩm, sau đó nhảy ra ghế sau.
Mặt trời dần buông xuống sau chiếc xe khi họ rời đi. Một ngày dài đã kết thúc.
Cuối cùng, Hiệp hội Thợ săn thông báo rằng họ chưa thể xác định được nguồn gốc của những con quái vật xuất hiện ở Seoul.
Nhưng hậu quả chúng để lại quá khủng khiếp. Rất nhiều người đã bị giết hại và bị thương, số công trình sụy đổ và phương tiện mất tích nhiều đến kinh hoàng.
Nhưng. Hàn Quốc chưa mất tất cả. Đúng là một phép màu chẳng ai ngờ tới.
Họ đã đứng vững trước một thảm họa bất ngờ như thế. Đặc biệt hơn, sức mạnh to lớn của thợ săn Sung Jin Woo đã làm cả thế giới thay đổi suy nghĩ. Một biến chuyển lớn đang diễn ra.Có rất nhiều ý tưởng khác nhau đã xuất hiện, và các dấu hiệu thay đổi bắt đầu xuất hiện ở một số quốc gia, nơi chưa ai từng nghĩ đến.
Đêm đó.
Woo Jin Cheol, Chủ tịch Hiệp hội đã đến thăm tổng thống Kim Myung-chul để thảo luận về hậu quả của trận chiến và cách đối phó với cánh cống siêu lớn. Vì tình huống khẩn cấp, Woo Jincheol mới chịu đến đây và tổng thống Kim đã tiếp đón anh ấy một cách lịch sự.
Họ chào nhau ngắn gọn và sau đó Woo Jincheol hỏi tổng thống.
“Ông không định sơ tán sao?”
Tổng thống sau một lúc do dự, thở đài và nói.
“Tôi thừa nhận lỗi lầm của mình đối với cậu. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ quên nhiệm vụ của mình” Mặc dù rất sợ, ông vẫn dõng dạc nói.
“Nhân dân sẽ phản ứng thế nào nếu họ phát hiện ra rằng tôi chạy trốn để tìm kiếm sự an toàn cho bản thân? Tôi không muốn trở thành một tổng thống ô nhục trong lịch sử Hàn Quốc”
Woo Jin Cheol biết rằng tổng thống là một chính trị gia, và ông rất quan tâm tới những lá phiếu của người dân. Vì vậy, anh bật cười trước câu trả lời bất ngờ của ông ta.
Đó là một nụ cười thô lỗ, nhưng tổng thống đã không bắt lỗi Woo JinCheol vì ông đã phạm sai lầm trước đây.
“Được thôi”
Woo Jin Cheol đã chuẩn bị để bắt đầu cho buổi thuyết trình, bằng cách lấy ra những tài liệu mà anh đã chuẩn bị.
Tuy nhiên, một nhân viên chạy về phía Tổng thống và thì thầm điêu gì đó vào tai ông ta.
“Cái gì? Có thật không?”
Người nhân viên trả lời với khuôn mặt nghiêm túc trước phản ứng của tổng thống
“Vâng, thưa tổng thống. Ngài muốn thế nào?”
“Nối máy cho tôi”
Quan chức này đã trao cho tổng thống một chiếc điện thoại di động được kết nỗi với bên kia.
Khi tổng thống nhắc điện thoại, một giọng nói vang lên. Một giọng nói quen thuộc với bất kỳ công dân Hàn Quốc nào.
“Tôi đã suy nghĩ rất cần thận về điều này trong một thời gian dài và tôi đã quyết định rằng đã đến lúc phải giúp đỡ những người anh em miền Nam.”
Đó là tiếng nói của nhà lãnh đạo Bắc Triều Tiên. Tổng thống không hiểu những gì ông ta nói, rồi lại nghiêng đầu.
“Cái gì? Ông muốn giúp chúng tôi với cái gì?”
“Cánh cổng đã xuất hiện ở Seoul, chúng tôi cũng sẽ gửi thợ săn của chúng tôi đến đó”
Bắc Triều Tiên đã bắt đầu nó, dấu hiệu của sự thay đỗi.
Mặc dù cánh công cực lớn đã xuất hiện ở Hàn Quốc được vài ngày, và các nước láng giềng đã do dự hợp tác trước đó nhưng bây giờ họ đã nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.
Hàn Quốc không nên bị sụp đỗ. Đó là kết luận của mỗi quốc gia sau khi theo đõi cuộc chiến giữa Jinwoo và các vị vua.
Các quốc gia gần đó như Bắc Triều Tiên, Nhật Bản, Trung Quốc và Nga. Ngay cả những đât nước ở rât xa như Hoa Kỳ, Đức, Anh và Pháp.
Để hỗ trợ đóng cổng kịp thời, tất cả các thợ săn mạnh mẽ của họ, đều được gửi đến Seoul.
Chỉ có một điều xuất hiện trong tâm trí của họ sau ngày hôm nay.
‘Hãy giúp thợ săn Sung Jin Woo trong việc bảo vệ Seoul’
Khái niệm về tuyến phòng thủ cuối cùng” đã xuất hiện, sau cuộc chiến của Jin Woo.
Và như thế.
Không chỉ các Thợ săn Hàn Quốc, mà tất cả các Thợ săn trên Thế giới hiện đang tiến đến và tập trung ở Seoul, thủ đô của Hàn Quốc.
Trans: Moon nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel
Team MoonsNovel mới add thêm số điện thoại ví Momo để các bạn có thể donate cho team. Rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình! Ví Momo: 0916965192 – Nguyễn Trà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.