Chương 13: Trang mười ba
Thất Bảo Tô
16/10/2022
Ứng Tuân nói ăn linh tinh…
Đúng là ăn linh tinh thật…
Tiểu Mãn được dẫn tới một con phố ẩm thực, hai bên đường bán đủ các loại đồ ăn vặt, muốn gì có nấy.
Mỗi khi đi qua một cửa hàng Ứng Tuân đều dừng lại hỏi cô có muốn ăn không?
Con gái phải tỏ ra dè dặt một chút, mỗi lần như thế Tiểu Mãn đều nói không, nhưng thật ra…
Cô cũng hơi muốn ăn một chút.
Không biết Tiểu Mãn thích ăn cái gì, Ứng Tuân bèn dứt khoát gọi mấy món, thoải mái cho cô lựa chọn.
Hai người ngồi xuống một cái bàn ngoài quảng trường, Ứng Tuân cụp mắt, nghiêm túc mở hộp đồ ăn ra, từng hộp một…
Tiểu Mãn yên lặng nhìn động tác của anh, nhất thời có chút mê mẩn.
Đến khi anh đưa đũa trúc qua thì cô mới sực tỉnh. Tiểu Mãn cầm lấy đôi đũa, không tự chủ cắn trong miệng, mặt hơi đỏ lên.
“Ăn đi.” Ứng Tuân nhìn cô.
Tiểu Mãn khẽ “dạ” rồi gắp một miếng xôi sườn. Miệng cô nhỏ, cắn xong một miếng lại ngẩng đầu nhìn Ứng Tuân, thấy anh chẳng thèm cầm đũa, cứ thế chống cằm nhìn cô không chút ngại ngần.
Ai, nhìn gì vậy…
Tiểu Mãn xấu hổ, chỉ có thể nhai nhai miếng xôi như hamster vậy, cô nuốt ực rồi nói: “Anh cũng ăn đi, lát nữa nguội không ăn được nữa đâu.”
“Ừ.” Ứng Tuân bóc đũa của mình.
Trong bữa ăn, Tiểu Mãn không dám đối mặt với anh quá ba giây, nhưng nếu nói chuyện mà không nhìn mặt người kia thì lại thành bất lịch sự, nên cô cứ cúi rồi lại ngẩng đầu liên tục.
Giả vờ ăn gì đó để che giấu 99% xấu hổ và 1% lúng túng.
“Ăn ngon không?” Tiểu Mãn chủ động kiếm chủ đề, sợ không khí trở nên tẻ nhạt.
“Cũng không tệ lắm.”
Cô hỏi: “Trước đây anh từng đến đây ăn rồi sao?”
“Ừm.”
Tiểu Mãn bất chợt gãi đầu, hỏi anh: “Hôm qua tôi đọc được ở trên mạng, căn cứ của các anh là ở Hải thành sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhiều người lắm nhỉ…” Chủ đề ngu ngốc gì thế này.
“Cả đám người.”
“Sống chung, lại còn có thể cùng nhau chơi game, chắc vui lắm.” Cô hút trà sữa rồi tưởng tượng.
“Tiếng bàn phím cũng khá vui tai.” Ứng Tuân đáp, rất thẳng thắn.
Anh cứ đôi lúc lại nói ra mấy câu pha trò thế này khiến Tiểu Mãn rất buồn cười, môi cô khẽ cong lên.
Bữa ăn này còn hài hòa hơn cả tưởng tượng nên tâm trạng cô cũng dần thả lỏng hơn.
Cô vừa vuốt váy đứng dậy thì điện thoại Ứng Tuân có người gọi tới.
Anh bắt máy, tùy tiện trả lời đôi câu rồi cúp điện thoại, sau đó hỏi cô: “Chiều nay em có bận gì không?”
“Dạ…?” Tiểu Mãn không hiểu lắm.
Ứng Tuân: “Đồng đội cùng team hồi trước tới đây chơi, giờ đang ở nhà tôi, tên nhóc này cũng không báo trước một tiếng.”
Tiểu Mãn lập tức hiểu ra, rất biết điều nói: “Không sao không sao, vậy giờ tôi cũng bắt xe về trường luôn, anh mau đi đón bạn đi.”
Ứng Tuân cong môi: “Tôi không có bảo em về trường.”
Mắt cô chớp mấy cái: “?”
Anh nói: “Cùng đi nhé, được không?”
Tiểu Mãn: “…”
… Cô không muốn…
Không,
Cũng không phải không muốn,
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, chưa gì đã gặp bạn bè rồi, cô còn chưa có chuẩn bị gì hết…
Chắc nhận ra cô khó xử nên anh bèn nói: “Không sao đâu, nếu em không muốn thì để tôi đưa em về trường.”
Cô khẽ gật đầu, hơi bận tâm rằng Ứng Tuân sẽ cụt hứng.
Tiểu Mãn cắn môi, thôi vậy, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô từ chối anh…
Tiểu Mãn thấp thỏm ngồi trên xe Ứng Tuân.
Anh để cô ngồi trên xe đợi một lúc, còn mình thì đi đâu đó.
Trong lúc chờ đợi lòng Tiểu Mãn rối như tơ vò.
Đến khi trở lại, anh đưa cho cô một túi đồ ăn vặt: “Mang về ký túc xá ăn đi.”
Cô mở ra nhìn… Hả? Là mấy món bọn họ vừa ăn…
Cô thích món xôi sườn, anh còn mua thêm tận hai phần.
Tim cô bỗng mềm nhũn như chiếc bánh ngọt mới ra lò, Tiểu Mãn bỗng vô cùng nghi ngờ người này có thật là chưa từng tiếp xúc với con gái và chưa từng yêu đương không vậy?
Dọc đường tới đại học S hai người đều im lặng.
Bóng mặt trời lướt qua giống như xuyên qua thời gian.
Tiểu Mãn không cho Ứng Tuân đưa cô đến dưới lầu kỳ tức xá, sợ bị bạn cùng phòng nhìn thấy lại hỏi nhiều làm cô không chịu nổi.
Lớp ánh nắng bên ngoài khiến chiếc xe đứng dưới mái hiên giống như bức tranh được phủ sự tĩnh mịch.
Tiểu Mãn cầm túi đồ ăn lên, có tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, sau đó cô nói với người đàn ông bên cạnh: “Đến nơi rồi. Vậy tôi xuống xe trước nhé.”
“Anh mau đi đón bạn đi.” Cô giả đò như đang rất thoải mái rồi buông lời khách sáo.
Bàn tay vừa mới vịn lên chốt cửa, cô bỗng nghe thấy anh nói: “Đợi chút!”
Giọng điệu rất vội vàng, cứ như cô sẽ lập tức biến mất rồi bặt vô âm tín luôn vậy.
“Đưa tay cho tôi.” Ứng Tuân nói.
Tiểu Mãn sửng sốt, gì cơ?
Trong xe lại tĩnh lặng như không.
Tiểu Mãn tưởng cô nghe nhầm: “Anh vừa nói gì cơ…”
Ứng Tuân: “Đưa tay cho tôi.”
Cô vẫn ngơ ngác không hiểu gì: “Là sao?”
Chớp mắt, cô thấy lồng ngực anh rung lên: “Muốn nắm tay em một lúc.”
Tiểu Mãn: “…”
…
Mấy chục giây sau, một bàn tay trắng nõn run rẩy chậm rãi đưa ra.
Trên ngón tay có những vệt đỏ ửng do túi ni lông gây ra.
Vành tai cô đỏ ửng, giống như đá mã não đỏ.
Ứng Tuân nắm chặt tay cô, đường hoàng chính chính nắm lấy.
Tay của anh to hơn nhiều nên dễ dàng bao trọn tay cô.
Ngay khi nhìn thấy cô, sự bình tĩnh mà anh kìm nén bao lâu nay đã sụp đổ trong nháy mắt.
Tim anh đang run rẩy, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhất định cô có thể cảm nhận được.
Mặt Tiểu Mãn nóng đến sắp bốc hơi, nhịp tim đập loạn xạ như người sắp chết.
Cô không dám nhìn anh, ngay cả liếc qua cũng không dám. Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài, cây cối, bảng hiệu, người đi đường, xe cộ đông nghịt.
Nhìn thì nhìn vậy, nhưng dường như chẳng có thứ gì lọt được vào đôi mắt cô.
Mọi giác quan như đang tập trung vào nơi bàn tay bị anh nắm giữ.
Ôi, không được.
Cô không chịu nổi nữa rồi.
Sắp ngạt thở đến nơi.
Mấy giây ngắn ngủi, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ giãy giụa.
Không ngờ tới, chưa rút khỏi tay anh được một giây thì đã bị anh nắm chặt.
Siết chặt, dường như sẽ chẳng bao giờ buông tay.
Tiểu Mãn không biết cô xuống xe như thế nào, đôi chân chạy như bay về căn phòng ký túc.
Cô cầm hộp đồ ăn trong tay, trong lòng đánh như trống bỏi.
Nắm tay rồi.
Khoan đã, tại sao phải nắm tay vậy?
Chẳng lẽ đang giải thích cho cô sao?
Cô bỗng nhiên bị ma xui quỷ ám thế nào lại đi nắm tay anh nữa chứ?
Vậy, quan hệ của bọn họ bây giờ là bạn trai bạn gái sao?”
Đinh.
Điện thoại di động vang lên.
Tiểu Mãn rút ra, nhìn tin nhắn anh gửi đến.
“Đã về đến ký túc xá chưa?”
Tiểu Mãn dừng bước, kìm nén khóe miệng đang giương cao, trả lời: “Đến rồi.”
Điện thoại của cô vang chuông.
Lần này là anh gọi tới.
Tiểu Mãn bắt máy, đặt ở bên tai.
“Đến ký túc xá rồi sao?” Giọng của anh.
Giọng của người đàn ông chỉ vài phút trước còn đang nắm tay cô.
Không phải vừa hỏi trong Wechat rồi sao? Tiểu Mãn khó hiểu: “Anh không nhận được tin nhắn của em à?”
Bên kia đáp: “Nhận được rồi.”
Tiểu Mãn: “Vậy sao anh còn gọi nữa?”
Ứng Tuân đáp: “Để nói vài lời với em.”
Cô nín thở, gạt mọi tiếng ồn ào xung quanh: “Ừm, anh nói đi.”
“Nói xong rồi.” Anh đáp.
Chỉ hai câu này thôi, đã đủ thỏa mãn rồi.
Đúng là ăn linh tinh thật…
Tiểu Mãn được dẫn tới một con phố ẩm thực, hai bên đường bán đủ các loại đồ ăn vặt, muốn gì có nấy.
Mỗi khi đi qua một cửa hàng Ứng Tuân đều dừng lại hỏi cô có muốn ăn không?
Con gái phải tỏ ra dè dặt một chút, mỗi lần như thế Tiểu Mãn đều nói không, nhưng thật ra…
Cô cũng hơi muốn ăn một chút.
Không biết Tiểu Mãn thích ăn cái gì, Ứng Tuân bèn dứt khoát gọi mấy món, thoải mái cho cô lựa chọn.
Hai người ngồi xuống một cái bàn ngoài quảng trường, Ứng Tuân cụp mắt, nghiêm túc mở hộp đồ ăn ra, từng hộp một…
Tiểu Mãn yên lặng nhìn động tác của anh, nhất thời có chút mê mẩn.
Đến khi anh đưa đũa trúc qua thì cô mới sực tỉnh. Tiểu Mãn cầm lấy đôi đũa, không tự chủ cắn trong miệng, mặt hơi đỏ lên.
“Ăn đi.” Ứng Tuân nhìn cô.
Tiểu Mãn khẽ “dạ” rồi gắp một miếng xôi sườn. Miệng cô nhỏ, cắn xong một miếng lại ngẩng đầu nhìn Ứng Tuân, thấy anh chẳng thèm cầm đũa, cứ thế chống cằm nhìn cô không chút ngại ngần.
Ai, nhìn gì vậy…
Tiểu Mãn xấu hổ, chỉ có thể nhai nhai miếng xôi như hamster vậy, cô nuốt ực rồi nói: “Anh cũng ăn đi, lát nữa nguội không ăn được nữa đâu.”
“Ừ.” Ứng Tuân bóc đũa của mình.
Trong bữa ăn, Tiểu Mãn không dám đối mặt với anh quá ba giây, nhưng nếu nói chuyện mà không nhìn mặt người kia thì lại thành bất lịch sự, nên cô cứ cúi rồi lại ngẩng đầu liên tục.
Giả vờ ăn gì đó để che giấu 99% xấu hổ và 1% lúng túng.
“Ăn ngon không?” Tiểu Mãn chủ động kiếm chủ đề, sợ không khí trở nên tẻ nhạt.
“Cũng không tệ lắm.”
Cô hỏi: “Trước đây anh từng đến đây ăn rồi sao?”
“Ừm.”
Tiểu Mãn bất chợt gãi đầu, hỏi anh: “Hôm qua tôi đọc được ở trên mạng, căn cứ của các anh là ở Hải thành sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhiều người lắm nhỉ…” Chủ đề ngu ngốc gì thế này.
“Cả đám người.”
“Sống chung, lại còn có thể cùng nhau chơi game, chắc vui lắm.” Cô hút trà sữa rồi tưởng tượng.
“Tiếng bàn phím cũng khá vui tai.” Ứng Tuân đáp, rất thẳng thắn.
Anh cứ đôi lúc lại nói ra mấy câu pha trò thế này khiến Tiểu Mãn rất buồn cười, môi cô khẽ cong lên.
Bữa ăn này còn hài hòa hơn cả tưởng tượng nên tâm trạng cô cũng dần thả lỏng hơn.
Cô vừa vuốt váy đứng dậy thì điện thoại Ứng Tuân có người gọi tới.
Anh bắt máy, tùy tiện trả lời đôi câu rồi cúp điện thoại, sau đó hỏi cô: “Chiều nay em có bận gì không?”
“Dạ…?” Tiểu Mãn không hiểu lắm.
Ứng Tuân: “Đồng đội cùng team hồi trước tới đây chơi, giờ đang ở nhà tôi, tên nhóc này cũng không báo trước một tiếng.”
Tiểu Mãn lập tức hiểu ra, rất biết điều nói: “Không sao không sao, vậy giờ tôi cũng bắt xe về trường luôn, anh mau đi đón bạn đi.”
Ứng Tuân cong môi: “Tôi không có bảo em về trường.”
Mắt cô chớp mấy cái: “?”
Anh nói: “Cùng đi nhé, được không?”
Tiểu Mãn: “…”
… Cô không muốn…
Không,
Cũng không phải không muốn,
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, chưa gì đã gặp bạn bè rồi, cô còn chưa có chuẩn bị gì hết…
Chắc nhận ra cô khó xử nên anh bèn nói: “Không sao đâu, nếu em không muốn thì để tôi đưa em về trường.”
Cô khẽ gật đầu, hơi bận tâm rằng Ứng Tuân sẽ cụt hứng.
Tiểu Mãn cắn môi, thôi vậy, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô từ chối anh…
Tiểu Mãn thấp thỏm ngồi trên xe Ứng Tuân.
Anh để cô ngồi trên xe đợi một lúc, còn mình thì đi đâu đó.
Trong lúc chờ đợi lòng Tiểu Mãn rối như tơ vò.
Đến khi trở lại, anh đưa cho cô một túi đồ ăn vặt: “Mang về ký túc xá ăn đi.”
Cô mở ra nhìn… Hả? Là mấy món bọn họ vừa ăn…
Cô thích món xôi sườn, anh còn mua thêm tận hai phần.
Tim cô bỗng mềm nhũn như chiếc bánh ngọt mới ra lò, Tiểu Mãn bỗng vô cùng nghi ngờ người này có thật là chưa từng tiếp xúc với con gái và chưa từng yêu đương không vậy?
Dọc đường tới đại học S hai người đều im lặng.
Bóng mặt trời lướt qua giống như xuyên qua thời gian.
Tiểu Mãn không cho Ứng Tuân đưa cô đến dưới lầu kỳ tức xá, sợ bị bạn cùng phòng nhìn thấy lại hỏi nhiều làm cô không chịu nổi.
Lớp ánh nắng bên ngoài khiến chiếc xe đứng dưới mái hiên giống như bức tranh được phủ sự tĩnh mịch.
Tiểu Mãn cầm túi đồ ăn lên, có tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, sau đó cô nói với người đàn ông bên cạnh: “Đến nơi rồi. Vậy tôi xuống xe trước nhé.”
“Anh mau đi đón bạn đi.” Cô giả đò như đang rất thoải mái rồi buông lời khách sáo.
Bàn tay vừa mới vịn lên chốt cửa, cô bỗng nghe thấy anh nói: “Đợi chút!”
Giọng điệu rất vội vàng, cứ như cô sẽ lập tức biến mất rồi bặt vô âm tín luôn vậy.
“Đưa tay cho tôi.” Ứng Tuân nói.
Tiểu Mãn sửng sốt, gì cơ?
Trong xe lại tĩnh lặng như không.
Tiểu Mãn tưởng cô nghe nhầm: “Anh vừa nói gì cơ…”
Ứng Tuân: “Đưa tay cho tôi.”
Cô vẫn ngơ ngác không hiểu gì: “Là sao?”
Chớp mắt, cô thấy lồng ngực anh rung lên: “Muốn nắm tay em một lúc.”
Tiểu Mãn: “…”
…
Mấy chục giây sau, một bàn tay trắng nõn run rẩy chậm rãi đưa ra.
Trên ngón tay có những vệt đỏ ửng do túi ni lông gây ra.
Vành tai cô đỏ ửng, giống như đá mã não đỏ.
Ứng Tuân nắm chặt tay cô, đường hoàng chính chính nắm lấy.
Tay của anh to hơn nhiều nên dễ dàng bao trọn tay cô.
Ngay khi nhìn thấy cô, sự bình tĩnh mà anh kìm nén bao lâu nay đã sụp đổ trong nháy mắt.
Tim anh đang run rẩy, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhất định cô có thể cảm nhận được.
Mặt Tiểu Mãn nóng đến sắp bốc hơi, nhịp tim đập loạn xạ như người sắp chết.
Cô không dám nhìn anh, ngay cả liếc qua cũng không dám. Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài, cây cối, bảng hiệu, người đi đường, xe cộ đông nghịt.
Nhìn thì nhìn vậy, nhưng dường như chẳng có thứ gì lọt được vào đôi mắt cô.
Mọi giác quan như đang tập trung vào nơi bàn tay bị anh nắm giữ.
Ôi, không được.
Cô không chịu nổi nữa rồi.
Sắp ngạt thở đến nơi.
Mấy giây ngắn ngủi, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ giãy giụa.
Không ngờ tới, chưa rút khỏi tay anh được một giây thì đã bị anh nắm chặt.
Siết chặt, dường như sẽ chẳng bao giờ buông tay.
Tiểu Mãn không biết cô xuống xe như thế nào, đôi chân chạy như bay về căn phòng ký túc.
Cô cầm hộp đồ ăn trong tay, trong lòng đánh như trống bỏi.
Nắm tay rồi.
Khoan đã, tại sao phải nắm tay vậy?
Chẳng lẽ đang giải thích cho cô sao?
Cô bỗng nhiên bị ma xui quỷ ám thế nào lại đi nắm tay anh nữa chứ?
Vậy, quan hệ của bọn họ bây giờ là bạn trai bạn gái sao?”
Đinh.
Điện thoại di động vang lên.
Tiểu Mãn rút ra, nhìn tin nhắn anh gửi đến.
“Đã về đến ký túc xá chưa?”
Tiểu Mãn dừng bước, kìm nén khóe miệng đang giương cao, trả lời: “Đến rồi.”
Điện thoại của cô vang chuông.
Lần này là anh gọi tới.
Tiểu Mãn bắt máy, đặt ở bên tai.
“Đến ký túc xá rồi sao?” Giọng của anh.
Giọng của người đàn ông chỉ vài phút trước còn đang nắm tay cô.
Không phải vừa hỏi trong Wechat rồi sao? Tiểu Mãn khó hiểu: “Anh không nhận được tin nhắn của em à?”
Bên kia đáp: “Nhận được rồi.”
Tiểu Mãn: “Vậy sao anh còn gọi nữa?”
Ứng Tuân đáp: “Để nói vài lời với em.”
Cô nín thở, gạt mọi tiếng ồn ào xung quanh: “Ừm, anh nói đi.”
“Nói xong rồi.” Anh đáp.
Chỉ hai câu này thôi, đã đủ thỏa mãn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.