Chương 74
Nhược Hoa Từ Thụ
23/01/2022
Trịnh Mật đến chưa bao lâu thì trung thư lệnh và Binh bộ thượng thư ở ngoài điện xin được gặp.
Những ngày gần đây, triều thần rất siêng năng cần cù, việc mỗi ngày tấu bẩm nhiều gấp đôi lúc thái thường hoàng còn tại ngôi. Hiếm có hơn nữa, là bọn họ cũng không lấy những việc lông gà vỏ tỏi cho đủ số, mượn chuyện để biểu hiện trước mặt tân quân, việc bọn họ sở tấu đều là đại sự quan trọng.
Trịnh Mật vẫn chưa phát hiện nụ cười của Minh Tô đã tắt, nghe vậy thì nói: "Bệ hạ triệu kiến đại thần trước đi, ngày mai ta lại đến."
Minh Tô làm mặt lạnh, nói: "Nương nương đi thong thả."
Trịnh Mật rời đi.
Hôm nay trung thư lệnh và Binh bộ thượng thư đến là vì chuyện trợ cấp cho kinh phòng quân và cấm quân.
Ngày Minh Tô bức vua thoái vị, đã có không ít kinh phòng quân tử trận, thương vong bên cấm quân lại càng thảm trọng. Nàng đã dùng danh nghĩa hộ giá để phát động tấn công, cấm quân thì lại phụng thánh mệnh nên chống cự. Mà sau khi Minh Tô giành được thắng lợi, thánh mệnh đó đã danh chính ngôn thuận được hiểu là bệ hạ bị mẫu tử ngũ hoàng tử và Hiền phi ép phải hạ lệnh.
Thế nên hành động của cấm quân tuy phạt mà lại không phạt.
Minh Tô hiểu, tuy là nàng bất đắc dĩ nhưng nếu nàng không phản thì sẽ mất mạng. Tuy đã đẩy hết mọi chuyện lên người ngũ hoàng tử, nhưng thương vong của cấm quân và kinh phòng quân thật sự là do nàng mang đến. Lòng nàng không thấy an tâm, thế là nàng đã hạ chiếu nhân danh lòng trung thành nên cũng phong thưởng cho cấm quân, chỉ là phần thưởng cấm quân nhận được thì thấp hơn kinh phòng quân.
Trung thư lệnh và Binh bộ thượng thư cũng thống nhất ý kiến, bọn họ đã dâng hai quyển tấu chương, nhưng bị bệ hạ trả về lại, lấy lý do là phong thưởng quá ít.
Hai người bàn bạc nhiều ngày, lại soạn tấu chương mới, nhưng lại sợ bệ hạ vẫn không hài lòng rồi trả về lại, nơm nớp lo sợ. Hôm nay hiếm khi tâm trạng bệ hạ vui vẻ, bèn nhanh chân đến đây tấu bẩm.
Minh Tô mở tấu chương cho hai người trình lên.
Trung Thư Lệnh khom người bẩm: "Bệ hạ, đây đã là phong thưởng và trợ cấp ân hậu nhất rồi ạ. Nếu nhiều hơn nữa, đến ngày sau khi các tướng sĩ lập được công lao lớn hơn thì sẽ không dễ sắp xếp phong thưởng được."
Minh Tô đã xem qua ân thưởng cho tướng sĩ có công và trợ cấp của tướng sĩ bỏ mình, biết hắn đang nói thật. Nàng đặt tấu chương lên ngự án, nói: "Vậy theo như hai vị ái khanh sở tấu đi, nhanh chóng ban hạ ân thưởng và trợ cấp."
Hai người lĩnh mệnh lui xuống.
Tay phải Minh Tô chống trán, nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu. Huyền Quá ở bên cạnh hầu hạ, cũng không dám lên tiếng.
Qua một lát, Minh Tô mở mắt ra, hỏi: "Có phải trẫm quá giả nhân giả nghĩa rồi không?"
Câu hỏi này rất dễ trả lời, nếu là nội thị khác hoặc là đại thần ở đây thì chỉ e sẽ không hiểu sao bệ hạ lại hỏi như vậy. Dù sao thì lần ân thưởng này đúng như lời trung thư lệnh nói, cực kỳ phong phú, mà trợ cấp dành cho tướng sĩ tử vong rất rất chu đáo.
Nhưng Huyền Quá vẫn hiểu, dù sao cũng đã hầu hạ nàng hơn mười năm, chút ăn ý giữa chủ tớ vẫn phải có. Nếu là quá khứ thì Huyền Quá chắc chắn sẽ trực tiếp khuyên giải an ủi. Tuy nhiên, từ sau khi bệ bệ hạ đăng cơ, tuy tính tình vẫn như trước, nhưng có lẽ ngôi vị hoàng đế vốn đã khiến người sợ hãi, nên khi Huyền Quá đối mặt Minh Tô vẫn vô thức có thêm vài phần thận trọng và cẩn thận
Suy nghĩ một lát, hắn bước đến rót một chén trà nhỏ, cười nói: "Bệ hạ nói gì vậy, các tướng sĩ cảm tạ thiên ân của bệ hạ còn không kịp đấy. Tình hình khi đó thì bệ hạ cũng là bất đắc dĩ mà. Bây giờ nhìn lại, triều đình rất tốt, các đại thần cũng rất chăm chỉ. Không nói đâu xa, chuyện Đức châu mất mùa đó, nếu là thái thượng hoàng thì sẽ không nhanh chóng chi ngân sách cứu tế như vậy đâu."
Hắn nói xong, hai tay dâng chén trà đến trước mặt Minh Tô, cung kính nói: "Bệ hạ uống ngụm trà nghỉ một chút đi ạ."
Minh Tô không nhận chén trà này, nàng bất ngờ hỏi: "Ngươi có nhớ Lý Hòe không?"
Cái tên "Lý Hòe" này đã lâu rồi không được nhắc đến trong cung, khi Huyền Quá mới nghe thì cũng ngẩn người. Một lát sau mới nói: "Đương nhiên là tiểu nhân nhớ rồi, Lý trung quan là sư phụ của tiểu nhân mà. Năm đó tiểu nhân vào cung đã được Lý trung quan dạy dỗ dựa trên sở thích của bệ hạ, xong rồi mới yên tâm phái đến bên cạnh bệ hạ đó."
Minh Tô chưa bao giờ biết việc này, bây giờ nghe thấy mới sửng sốt, nói: "Thì ra là thế, khó trách lúc ngươi mới đến bên cạnh trẫm thì làm việc rất chu đáo, vô cùng lão luyện."
Nàng nói xong thì lại ngẩn người.
Huyền Quá cũng không quấy nhiễu, chỉ ở bên cạnh hầu hạ. Thẳng đến bữa tối, cung Từ Minh đem vài món ăn đến, thì mặt mày Minh Tô mới hơi giãn ra, nhưng cũng chỉ gắp mấy đũa, không thấy ăn mấy.
Huyền Quá thật khó hiểu, bệ hạ bị làm sao vậy? Hắn nhớ lại mấy ngày gần đây, các đại thần nghe lời, chính sự trôi chảy, thái thượng hoàng cũng không giở trò, thành thật ở cung Thượng Hoa, bệ hạ phải vô âu vô lo chứ?
Chẳng lẽ lại nhớ đến tiểu thư Trịnh gia, nhớ đến chuyện cũ?
Huyền Quá ngẫm lại thì cũng không còn khả năng khác. Con người mà, trong lúc nguy nan hay bận rộn thì trong lòng đều có dũng khí can đảm tiến lên phía trước, nhưng một khi được như ước nguyện thì dũng khí cũng mất, rất nhiều chuyện trước đây cũng nổi lên lại.
Nhưng việc này, hắn cũng không có biện pháp, chỉ đành phải hầu hạ càng thêm tận lực tận tâm.
Đến đêm, Minh Tô có hơi bồn chồn, lòng nàng suy nghĩ rối bời, vô cùng cáu kỉnh.
Huyền Quá nghĩ đến ban ngày bệ hạ còn nói tối nay cũng phải đi đại sự. Hắn cũng không biết này đại sự này rốt cuộc là gì, nhưng xét theo lời bệ hạ nói ban sáng, thì chắc chắn là việc khiến nàng rất vui.
Thế là hắc nhắc đến: "Sắc trời không còn sớm nữa, bệ hạ có đi làm đại sự không?"
Ai có ngờ, bệ hạ vốn chỉ đang đi qua đi lại nhưng mới nghe xong thì cả người như mèo xù lông, cả giận nói: "Trẫm muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm, người lắm lời làm gì!"
Nói giận là giận ngay, Huyền Quá cũng ngu người luôn, vội quỳ xuống thỉnh tội: "Tiểu nhân nói lỡ, xin bệ hạ trách phạt."
Minh Tô cũng thấy bản thân quá dễ cáu giận, nàng nhắm mắt, hít sâu rồi nói: "Ngươi lui ra đi, trong điện không cần người hầu hạ."
Huyền Quá không dám làm trái, khẽ nói: "Dạ......" Rồi cho tất cả cung nhân trong điện lui hết ra ngoài, còn đóng cửa điện lại.
Minh Tô ở một mình trong điện đi tới đi lui, rồi lại nằm trên giường. Nhắm mắt lại muốn đi ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại thì cảnh Lý Hòe chết lại hiện lên trước mắt.
Hắn bị nhốt trong lao ngục ẩm ướt, cả người toàn thương tích khi bị tra khảo, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, không thể đứng thẳng. Hắn bị kéo ra thô lỗ rồi ném xuống đất, khi thấy nàng, đôi mắt vẩn đục của Lý Hòe lập tức sáng lên, mở miệng nói ú ớ.
Lúc đó nàng mới phát hiện lưỡi của hắn cũng bị cắt.
Nhưng Lý Hòe vẫn rất vui vẻ, nàng biết hắn vui vì nàng còn sống tốt. Hắn vui vì chỉ cần nàng còn không thì không phải là hoàn toàn thất bại, bọn họ vẫn có thể nắm được cơ hội trở mình.
Nhưng hắn không ngờ là kiếm trong nàng lại lập tức đâm vào người hắn.
Minh Tô vẫn còn nhớ rõ nét mặt không dám tin của Lý Hòe khi đó.
"A......" Hắn nhịn đau, muốn nói gì nhưng lại không có lưỡi, nên không thể nói thành lời.
Sau đó, có lẽ là do quá đau, cũng có lẽ là vì hắn biết mình sẽ chết nên hắn không có ý nói chuyện nữa, mà lại nhìn nàng cười. Trong đôi mắt vô thần đó không có hận, cũng không có oán, chỉ có sự ôn hòa hiền hậu và trung tâm trước sau như một của hắn.
Minh Tô mở bừng mắt, cả khuôn mặt nóng ướt, nàng sờ mặt, sờ thấy toàn nước mắt.
Nàng đã cố ý lãng quên chuyện đó nhiều năm, nàng không muốn nghĩ lại, không dám nhớ tới.
Nhưng ngày bức cung, nhìn xác chết và máu tươi đầy đất, khiến nàng nhớ kỹ lại, không thể quên được nữa.
Minh Tô không dám nhắm mắt lại, nàng nhìn chằm chằm vào trần màn vàng choé, nàng không muốn ở một mình, muốn đi gặp Trịnh Mật. Nhưng ban ngày A Mật đã đến nói rồi, muốn nàng không cần phải qua đó.
Nàng nằm trên giường một lúc lâu, rốt cuộc vẫn ngồi dậy.
Nàng thật sự không muốn ở một mình.
Trong điện Từ Minh, Trịnh Mật đã nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa ngủ. Nàng muốn chờ một chút, có lẽ Minh Tô sẽ đến.
Đợi một hồi, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến, ngay khi nàng chuẩn bị ngủ thì lại có tiếng gõ cửa sổ.
Đúng là nàng ấy đến thật mà. Trịnh Mật vừa an tâm, lại vừa lo nàng ấy cứ đêm khuya ghé qua thì tối sẽ ngủ không ngon.
Xuống giường, nàng quen tay mở cửa sổ, Minh Tô đang đứng ở ngoài cửa sổ. Tối nay nàng ấy đã đổi một bộ y phục đen tuyền, chìm trong bóng tối, hòa làm một với màn đêm.
Trịnh Mật nhớ lại đêm qua nàng ấy đã nói là đổi thường phục rồi lại đến, nên không khỏi cười một chút, đè thấp giọng: "Bệ hạ mau vào đây."
Minh Tô bèn trèo qua cửa sổ vào trong.
Trịnh Mật thò người ra đóng cửa sổ, cười nói: "Hôm nay đã gặp rồi, sao bệ hạ còn đến?"
Minh Tô muốn nói sao cho hợp lý, nàng vốn ngủ cùng một giường với A Mật thôi mà. Thế nhưng lời đã đến bên miệng thì lại không có chút tự tin nào, nàng bèn tìm cớ: "Huyền Quá chọc trẫm giận đó."
Nàng trông có vẻ không tin, Minh Tô có hơi giận, rồi lại hơi giấu đầu lòi đuôi, bèn cất cao giọng để lấy thêm can đảm: "Hắn thật sự đã làm trẫm giận đấy!"
Cung nhân bên ngoài nghe thấy tiếng động trong điện, bèn hỏi gần cửa điện: "Nương nương tỉnh rồi? Có cần nô tỳ vào điện hầu hạ không ạ?"
Minh Tô hoảng sợ, chỉ e cung nhân đẩy cửa tiến vào, nên vội núp sau lưng Trịnh Mật. Trịnh Mật nhịn cười, vừa vỗ tay nàng ấy vừa nói vọng ra: "Không cần......"
Ngoài điện nói: "Vâng......" Xong rồi im lặng.
Minh Tô khẽ thở phào, hai hàng lông mày lại nhướng lên: "Hắn làm trẫm không vui, tối nay nàng phải ôm trẫm ngủ mới được"
Lần này thì nàng nhớ phải nói nhỏ rồi.
Trịnh Mật thấy nàng ấy giận lắm rồi, tất nhiên là nghe theo nàng ấy, nói: "Được......"
Minh Tô lập tức được xoa dịu, không khỏi cười cười. Trịnh Mật không kìm được, bèn nhéo nhéo má nàng ấy. Minh Tô cũng vô thức cọ vào ngón tay nàng, híp mắt lại. Vô cùng hưởng thụ sự mơn trớn đầy yêu thương từ ngón tay Trịnh Mật.
Nhưng cọ xong, nàng ấy lại nghĩ như vậy thì quá tổn hại uy nghiêm, bèn nghiêm mặt lại, liếc nhìn Trịnh Mật, ý bảo nàng không được làm thế nữa.
Trịnh Mật nhịn cười, nắm tay nàng ấy kéo đến trước giường, vẫn như đêm qua, cởi áo tháo đai cho nàng ấy.
Hai người nằm trên giường, Minh Tô chui vào lòng Trịnh Mật, để Trịnh Mật ôm mình.
Hơi thở quen thuộc, chăn gấm ấm áp như có thể xoa dịu sự hoảng loạn và áy náy trong lòng nàng.
Nàng nhắm mắt lại, đến gần Trịnh Mật hơn, lại kìm chế không để lộ ra vẻ kinh hoàng, để tránh bị phát hiện.
Khi tỉnh thì nàng làm rất tốt, chỉ như là một người thèm khát cái ôm của người thương thôi. Nhưng sau khi ngủ thì nàng không thể kiểm soát được, nàng lại mơ thấy hôm giết chết Lý Hòe, tay phải cầm kiếm run lên, cả người run rẩy.
Trịnh Mật ngủ nông nên bị nàng ấy làm tỉnh, bèn vỗ lưng nàng, vỗ về:: "Bệ hạ đừng sợ, đừng sợ."
Minh Tô vẫn đang run rẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, chẳng mấy chốc cả người cũng đổ mồ hôi, mồ hôi lạnh thấm vào áo ngủ, cả lưng ướt đẫm, hơi thở của nàng cũng càng ngày càng nặng, vô cùng hoảng sợ.
Trịnh Mật ôm chặt nàng: "Minh Tô đừng sợ, ta ở đây, nàng đừng sợ."
Minh Tô như nghe được lời nàng nói, nên dần dần bình tĩnh trở lại, nằm trong ngực nàng, hơi thở cũng chậm rãi đều đặn.
Những ngày gần đây, triều thần rất siêng năng cần cù, việc mỗi ngày tấu bẩm nhiều gấp đôi lúc thái thường hoàng còn tại ngôi. Hiếm có hơn nữa, là bọn họ cũng không lấy những việc lông gà vỏ tỏi cho đủ số, mượn chuyện để biểu hiện trước mặt tân quân, việc bọn họ sở tấu đều là đại sự quan trọng.
Trịnh Mật vẫn chưa phát hiện nụ cười của Minh Tô đã tắt, nghe vậy thì nói: "Bệ hạ triệu kiến đại thần trước đi, ngày mai ta lại đến."
Minh Tô làm mặt lạnh, nói: "Nương nương đi thong thả."
Trịnh Mật rời đi.
Hôm nay trung thư lệnh và Binh bộ thượng thư đến là vì chuyện trợ cấp cho kinh phòng quân và cấm quân.
Ngày Minh Tô bức vua thoái vị, đã có không ít kinh phòng quân tử trận, thương vong bên cấm quân lại càng thảm trọng. Nàng đã dùng danh nghĩa hộ giá để phát động tấn công, cấm quân thì lại phụng thánh mệnh nên chống cự. Mà sau khi Minh Tô giành được thắng lợi, thánh mệnh đó đã danh chính ngôn thuận được hiểu là bệ hạ bị mẫu tử ngũ hoàng tử và Hiền phi ép phải hạ lệnh.
Thế nên hành động của cấm quân tuy phạt mà lại không phạt.
Minh Tô hiểu, tuy là nàng bất đắc dĩ nhưng nếu nàng không phản thì sẽ mất mạng. Tuy đã đẩy hết mọi chuyện lên người ngũ hoàng tử, nhưng thương vong của cấm quân và kinh phòng quân thật sự là do nàng mang đến. Lòng nàng không thấy an tâm, thế là nàng đã hạ chiếu nhân danh lòng trung thành nên cũng phong thưởng cho cấm quân, chỉ là phần thưởng cấm quân nhận được thì thấp hơn kinh phòng quân.
Trung thư lệnh và Binh bộ thượng thư cũng thống nhất ý kiến, bọn họ đã dâng hai quyển tấu chương, nhưng bị bệ hạ trả về lại, lấy lý do là phong thưởng quá ít.
Hai người bàn bạc nhiều ngày, lại soạn tấu chương mới, nhưng lại sợ bệ hạ vẫn không hài lòng rồi trả về lại, nơm nớp lo sợ. Hôm nay hiếm khi tâm trạng bệ hạ vui vẻ, bèn nhanh chân đến đây tấu bẩm.
Minh Tô mở tấu chương cho hai người trình lên.
Trung Thư Lệnh khom người bẩm: "Bệ hạ, đây đã là phong thưởng và trợ cấp ân hậu nhất rồi ạ. Nếu nhiều hơn nữa, đến ngày sau khi các tướng sĩ lập được công lao lớn hơn thì sẽ không dễ sắp xếp phong thưởng được."
Minh Tô đã xem qua ân thưởng cho tướng sĩ có công và trợ cấp của tướng sĩ bỏ mình, biết hắn đang nói thật. Nàng đặt tấu chương lên ngự án, nói: "Vậy theo như hai vị ái khanh sở tấu đi, nhanh chóng ban hạ ân thưởng và trợ cấp."
Hai người lĩnh mệnh lui xuống.
Tay phải Minh Tô chống trán, nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu. Huyền Quá ở bên cạnh hầu hạ, cũng không dám lên tiếng.
Qua một lát, Minh Tô mở mắt ra, hỏi: "Có phải trẫm quá giả nhân giả nghĩa rồi không?"
Câu hỏi này rất dễ trả lời, nếu là nội thị khác hoặc là đại thần ở đây thì chỉ e sẽ không hiểu sao bệ hạ lại hỏi như vậy. Dù sao thì lần ân thưởng này đúng như lời trung thư lệnh nói, cực kỳ phong phú, mà trợ cấp dành cho tướng sĩ tử vong rất rất chu đáo.
Nhưng Huyền Quá vẫn hiểu, dù sao cũng đã hầu hạ nàng hơn mười năm, chút ăn ý giữa chủ tớ vẫn phải có. Nếu là quá khứ thì Huyền Quá chắc chắn sẽ trực tiếp khuyên giải an ủi. Tuy nhiên, từ sau khi bệ bệ hạ đăng cơ, tuy tính tình vẫn như trước, nhưng có lẽ ngôi vị hoàng đế vốn đã khiến người sợ hãi, nên khi Huyền Quá đối mặt Minh Tô vẫn vô thức có thêm vài phần thận trọng và cẩn thận
Suy nghĩ một lát, hắn bước đến rót một chén trà nhỏ, cười nói: "Bệ hạ nói gì vậy, các tướng sĩ cảm tạ thiên ân của bệ hạ còn không kịp đấy. Tình hình khi đó thì bệ hạ cũng là bất đắc dĩ mà. Bây giờ nhìn lại, triều đình rất tốt, các đại thần cũng rất chăm chỉ. Không nói đâu xa, chuyện Đức châu mất mùa đó, nếu là thái thượng hoàng thì sẽ không nhanh chóng chi ngân sách cứu tế như vậy đâu."
Hắn nói xong, hai tay dâng chén trà đến trước mặt Minh Tô, cung kính nói: "Bệ hạ uống ngụm trà nghỉ một chút đi ạ."
Minh Tô không nhận chén trà này, nàng bất ngờ hỏi: "Ngươi có nhớ Lý Hòe không?"
Cái tên "Lý Hòe" này đã lâu rồi không được nhắc đến trong cung, khi Huyền Quá mới nghe thì cũng ngẩn người. Một lát sau mới nói: "Đương nhiên là tiểu nhân nhớ rồi, Lý trung quan là sư phụ của tiểu nhân mà. Năm đó tiểu nhân vào cung đã được Lý trung quan dạy dỗ dựa trên sở thích của bệ hạ, xong rồi mới yên tâm phái đến bên cạnh bệ hạ đó."
Minh Tô chưa bao giờ biết việc này, bây giờ nghe thấy mới sửng sốt, nói: "Thì ra là thế, khó trách lúc ngươi mới đến bên cạnh trẫm thì làm việc rất chu đáo, vô cùng lão luyện."
Nàng nói xong thì lại ngẩn người.
Huyền Quá cũng không quấy nhiễu, chỉ ở bên cạnh hầu hạ. Thẳng đến bữa tối, cung Từ Minh đem vài món ăn đến, thì mặt mày Minh Tô mới hơi giãn ra, nhưng cũng chỉ gắp mấy đũa, không thấy ăn mấy.
Huyền Quá thật khó hiểu, bệ hạ bị làm sao vậy? Hắn nhớ lại mấy ngày gần đây, các đại thần nghe lời, chính sự trôi chảy, thái thượng hoàng cũng không giở trò, thành thật ở cung Thượng Hoa, bệ hạ phải vô âu vô lo chứ?
Chẳng lẽ lại nhớ đến tiểu thư Trịnh gia, nhớ đến chuyện cũ?
Huyền Quá ngẫm lại thì cũng không còn khả năng khác. Con người mà, trong lúc nguy nan hay bận rộn thì trong lòng đều có dũng khí can đảm tiến lên phía trước, nhưng một khi được như ước nguyện thì dũng khí cũng mất, rất nhiều chuyện trước đây cũng nổi lên lại.
Nhưng việc này, hắn cũng không có biện pháp, chỉ đành phải hầu hạ càng thêm tận lực tận tâm.
Đến đêm, Minh Tô có hơi bồn chồn, lòng nàng suy nghĩ rối bời, vô cùng cáu kỉnh.
Huyền Quá nghĩ đến ban ngày bệ hạ còn nói tối nay cũng phải đi đại sự. Hắn cũng không biết này đại sự này rốt cuộc là gì, nhưng xét theo lời bệ hạ nói ban sáng, thì chắc chắn là việc khiến nàng rất vui.
Thế là hắc nhắc đến: "Sắc trời không còn sớm nữa, bệ hạ có đi làm đại sự không?"
Ai có ngờ, bệ hạ vốn chỉ đang đi qua đi lại nhưng mới nghe xong thì cả người như mèo xù lông, cả giận nói: "Trẫm muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm, người lắm lời làm gì!"
Nói giận là giận ngay, Huyền Quá cũng ngu người luôn, vội quỳ xuống thỉnh tội: "Tiểu nhân nói lỡ, xin bệ hạ trách phạt."
Minh Tô cũng thấy bản thân quá dễ cáu giận, nàng nhắm mắt, hít sâu rồi nói: "Ngươi lui ra đi, trong điện không cần người hầu hạ."
Huyền Quá không dám làm trái, khẽ nói: "Dạ......" Rồi cho tất cả cung nhân trong điện lui hết ra ngoài, còn đóng cửa điện lại.
Minh Tô ở một mình trong điện đi tới đi lui, rồi lại nằm trên giường. Nhắm mắt lại muốn đi ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại thì cảnh Lý Hòe chết lại hiện lên trước mắt.
Hắn bị nhốt trong lao ngục ẩm ướt, cả người toàn thương tích khi bị tra khảo, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, không thể đứng thẳng. Hắn bị kéo ra thô lỗ rồi ném xuống đất, khi thấy nàng, đôi mắt vẩn đục của Lý Hòe lập tức sáng lên, mở miệng nói ú ớ.
Lúc đó nàng mới phát hiện lưỡi của hắn cũng bị cắt.
Nhưng Lý Hòe vẫn rất vui vẻ, nàng biết hắn vui vì nàng còn sống tốt. Hắn vui vì chỉ cần nàng còn không thì không phải là hoàn toàn thất bại, bọn họ vẫn có thể nắm được cơ hội trở mình.
Nhưng hắn không ngờ là kiếm trong nàng lại lập tức đâm vào người hắn.
Minh Tô vẫn còn nhớ rõ nét mặt không dám tin của Lý Hòe khi đó.
"A......" Hắn nhịn đau, muốn nói gì nhưng lại không có lưỡi, nên không thể nói thành lời.
Sau đó, có lẽ là do quá đau, cũng có lẽ là vì hắn biết mình sẽ chết nên hắn không có ý nói chuyện nữa, mà lại nhìn nàng cười. Trong đôi mắt vô thần đó không có hận, cũng không có oán, chỉ có sự ôn hòa hiền hậu và trung tâm trước sau như một của hắn.
Minh Tô mở bừng mắt, cả khuôn mặt nóng ướt, nàng sờ mặt, sờ thấy toàn nước mắt.
Nàng đã cố ý lãng quên chuyện đó nhiều năm, nàng không muốn nghĩ lại, không dám nhớ tới.
Nhưng ngày bức cung, nhìn xác chết và máu tươi đầy đất, khiến nàng nhớ kỹ lại, không thể quên được nữa.
Minh Tô không dám nhắm mắt lại, nàng nhìn chằm chằm vào trần màn vàng choé, nàng không muốn ở một mình, muốn đi gặp Trịnh Mật. Nhưng ban ngày A Mật đã đến nói rồi, muốn nàng không cần phải qua đó.
Nàng nằm trên giường một lúc lâu, rốt cuộc vẫn ngồi dậy.
Nàng thật sự không muốn ở một mình.
Trong điện Từ Minh, Trịnh Mật đã nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa ngủ. Nàng muốn chờ một chút, có lẽ Minh Tô sẽ đến.
Đợi một hồi, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến, ngay khi nàng chuẩn bị ngủ thì lại có tiếng gõ cửa sổ.
Đúng là nàng ấy đến thật mà. Trịnh Mật vừa an tâm, lại vừa lo nàng ấy cứ đêm khuya ghé qua thì tối sẽ ngủ không ngon.
Xuống giường, nàng quen tay mở cửa sổ, Minh Tô đang đứng ở ngoài cửa sổ. Tối nay nàng ấy đã đổi một bộ y phục đen tuyền, chìm trong bóng tối, hòa làm một với màn đêm.
Trịnh Mật nhớ lại đêm qua nàng ấy đã nói là đổi thường phục rồi lại đến, nên không khỏi cười một chút, đè thấp giọng: "Bệ hạ mau vào đây."
Minh Tô bèn trèo qua cửa sổ vào trong.
Trịnh Mật thò người ra đóng cửa sổ, cười nói: "Hôm nay đã gặp rồi, sao bệ hạ còn đến?"
Minh Tô muốn nói sao cho hợp lý, nàng vốn ngủ cùng một giường với A Mật thôi mà. Thế nhưng lời đã đến bên miệng thì lại không có chút tự tin nào, nàng bèn tìm cớ: "Huyền Quá chọc trẫm giận đó."
Nàng trông có vẻ không tin, Minh Tô có hơi giận, rồi lại hơi giấu đầu lòi đuôi, bèn cất cao giọng để lấy thêm can đảm: "Hắn thật sự đã làm trẫm giận đấy!"
Cung nhân bên ngoài nghe thấy tiếng động trong điện, bèn hỏi gần cửa điện: "Nương nương tỉnh rồi? Có cần nô tỳ vào điện hầu hạ không ạ?"
Minh Tô hoảng sợ, chỉ e cung nhân đẩy cửa tiến vào, nên vội núp sau lưng Trịnh Mật. Trịnh Mật nhịn cười, vừa vỗ tay nàng ấy vừa nói vọng ra: "Không cần......"
Ngoài điện nói: "Vâng......" Xong rồi im lặng.
Minh Tô khẽ thở phào, hai hàng lông mày lại nhướng lên: "Hắn làm trẫm không vui, tối nay nàng phải ôm trẫm ngủ mới được"
Lần này thì nàng nhớ phải nói nhỏ rồi.
Trịnh Mật thấy nàng ấy giận lắm rồi, tất nhiên là nghe theo nàng ấy, nói: "Được......"
Minh Tô lập tức được xoa dịu, không khỏi cười cười. Trịnh Mật không kìm được, bèn nhéo nhéo má nàng ấy. Minh Tô cũng vô thức cọ vào ngón tay nàng, híp mắt lại. Vô cùng hưởng thụ sự mơn trớn đầy yêu thương từ ngón tay Trịnh Mật.
Nhưng cọ xong, nàng ấy lại nghĩ như vậy thì quá tổn hại uy nghiêm, bèn nghiêm mặt lại, liếc nhìn Trịnh Mật, ý bảo nàng không được làm thế nữa.
Trịnh Mật nhịn cười, nắm tay nàng ấy kéo đến trước giường, vẫn như đêm qua, cởi áo tháo đai cho nàng ấy.
Hai người nằm trên giường, Minh Tô chui vào lòng Trịnh Mật, để Trịnh Mật ôm mình.
Hơi thở quen thuộc, chăn gấm ấm áp như có thể xoa dịu sự hoảng loạn và áy náy trong lòng nàng.
Nàng nhắm mắt lại, đến gần Trịnh Mật hơn, lại kìm chế không để lộ ra vẻ kinh hoàng, để tránh bị phát hiện.
Khi tỉnh thì nàng làm rất tốt, chỉ như là một người thèm khát cái ôm của người thương thôi. Nhưng sau khi ngủ thì nàng không thể kiểm soát được, nàng lại mơ thấy hôm giết chết Lý Hòe, tay phải cầm kiếm run lên, cả người run rẩy.
Trịnh Mật ngủ nông nên bị nàng ấy làm tỉnh, bèn vỗ lưng nàng, vỗ về:: "Bệ hạ đừng sợ, đừng sợ."
Minh Tô vẫn đang run rẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, chẳng mấy chốc cả người cũng đổ mồ hôi, mồ hôi lạnh thấm vào áo ngủ, cả lưng ướt đẫm, hơi thở của nàng cũng càng ngày càng nặng, vô cùng hoảng sợ.
Trịnh Mật ôm chặt nàng: "Minh Tô đừng sợ, ta ở đây, nàng đừng sợ."
Minh Tô như nghe được lời nàng nói, nên dần dần bình tĩnh trở lại, nằm trong ngực nàng, hơi thở cũng chậm rãi đều đặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.