Chương 85: Cảm xúc lạ
Lu Lu
10/02/2021
Mình đang nghĩ cái gì viễn vông vậy, cái gì gọi là ghen ở đây, Sở Minh Thành sao phải ghen với mình, chẳng phải mình và Hựu Hựu là vợ chồng ư?
“Đình Đình, có phải...có phải bố tức giận rồi không?” Hựu Hựu mím môi nhìn ra cửa không chớp mắt, lông mày hơi trùng xuống như muốn khóc.
“Không có đâu, đừng nghĩ nhiều, cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng…”
Triệu Đình Đình không để cho cậu ta nhiều lời, lập tức đẩy Hựu Hựu nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín ngực cho Hựu Hựu. Sao cậu ta nhát như thỏ đế vậy, bố mình cũng sợ như thế, thật khó hiểu. Dù sao cũng là bố con với nhau, người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, Sở Minh Thành mặc dù có lạnh lùng hay tàn nhẫn đến đâu, đối với con trai của mình cũng là hổ dữ không ăn thịt con.
Nghe tin Hựu Hựu nhập viện hắn đã vội vàng đi luôn không suy nghĩ, trên đường đến bệnh viện luôn im lặng, cô đoán đó là lo lắng.
“Đình Đình...hai người cãi nhau sao?” Hựu Hựu rụt rè hỏi, giọng nói có chút trẻ con.
Cô lập tức nắm chặt hai lòng bàn tay, những ngón tay thon gọn khẽ run lên. Làm gì cãi nhau, là Sở Minh Thành đột nhiên tức giận với cô thì có.
Ngoài cánh cửa phòng bệnh, Sở Minh Thành đứng dựa vào tường liếc xéo mắt vào bên trong căn phòng. Nhìn Triệu Đình Đình và Hựu Hựu nói chuyện với nhau, nhìn Triệu Đình Đình đắp chăn cho Hựu Hựu, từng nhất cử nhất động lọt vào mắt anh.
Bên trong bệnh viện đều là mùi thuốc khử trùng, chúng thi thoảng lại xộc vào mũi anh. Triệu Đình Đình, thì ra cô lại quan tâm con trai tôi như vậy, có lòng thật! Vậy là tôi chọn đúng dâu tốt ư. Con dâu ngoan biết chiều lòng bố chồng mọi lúc mọi nơi nhưng vẫn không quên chăm sóc cho chồng mình?
Ha...cũng chỉ là người phụ nữ rẻ tiền, hệt như ả đàn bà kia. Tất cả đều đáng chết, anh không nên tha thứ cho ai cả.
Sở Minh Thành đút tay vào túi quần, thẳng chân đi dọc hành lang ra khỏi bệnh viện, trước khi lên xe liền gọi gọi một cuộc điện thoại. “Cho người đến làm thủ tục xuất viện cho Lục Niên, đem theo cả Triệu Đình Đình trở về cho tôi.” Nói xong anh liền cúp máy ném điện thoại ra sau ghế xe.
Tưởng tượng lại xem, khuôn mặt đau khổ khi tưởng mình mất chồng, còn lo ngại việc mình làm góa phụ. Triệu Đình Đình...cô luôn biết cách làm tôi phẫn nộ.
Cái cách mà cô gọi hai chữ Hựu Hựu khiến anh kinh tởm, người phụ nữ không có giá trị, không đáng một xu! Giả bộ giả tạo gì ở đây chứ, hóa ra cũng là một ả đàn bà thiếu hơi đàn ông như Giai Nghi, bất cứ ai làm thỏa mãn liền đến bên người đó, những người như vậy hình như xuất hiện trong cuộc sống của anh hơi nhiều trong thời gian gần đây, cô ta không ngoại lệ.
“Hựu Hựu sao?” Chiếc xe cứ thế vụt đi trên còn đường tấp nập xe qua lại, Sở Minh Thành một tay cầm vô lăng, tay còn lại đưa lên chống cằm với gương mặt bí hiểm. Hựu Hựu cái thá gì chứ. “Lục Niên, tôi nghĩ cậu không nên chết sớm một cách vô ích như vậy.” Anh nhếch mép, ánh mắt sẫm màu tỏa ra ngàn viên đạn. Còn tưởng cậu ta bị bỏng sắp chết mới quay về, bằng mọi cách cứu sống cậu ta, không ngờ chỉ là vết thương bằng mắt muỗi!
Lục Niên, dù cậu bị ngốc tôi cũng không cho cậu đoàn tụ với bố mẹ mình sớm như vậy!
Bugatti La Voiture Noire cứ thế lao vụt như tốc độ một con báo săn mồi, lao đi không ngại bất cứ chướng ngại vật nào. Đó là phong cách của Sở Minh Thành, một nhân vật kỳ bí, trầm ổn, lạnh lùng, thủ đoạn hơn người.
Gần một tiếng sau người của Sở Minh Thành đã có mặt tại bệnh viện đưa Triệu Đình Đình và Hựu Hựu đi. Trở về biệt phủ Sở gia, bầu trời liền tối sầm lại, gió cũng nổi lên ngày một nhiều.
Có vẻ như trời sắp mưa, nhỉ?
Triệu Đình Đình bước ra khỏi xe nhìn về biệt phủ bằng đôi mắt vô hồn. Cửa xe phía sau cô được vệ sĩ đóng lại, đợi Hựu Hựu xuống thì xe cũng di chuyển đi, nhưng sau lưng hai người vẫn còn hai tên vệ sĩ cao to giám sát.
Có lẽ thời gian sắp tới cô lại phải ở nơi này, lấy cô đơn làm bạn.
“Đình Đình…”
Muốn vào bên trong nhưng chợt nhận ra Triệu Đình Đình đứng im như người mất hồn, Hựu Hựu hơi nghiêng đầu khó hiểu kéo tay Triệu Đình Đình. Phía trước có gì hay sao?
Mặc kệ tên Hựu Hựu ngốc, cô cứ thế đi thẳng về phía trước, cũng không trả lời cậu ta lấy một tiếng. Trong đầu cô bây giờ đâu đâu cũng là hình bóng Sở Minh Thành lúc tức giận, hắn sao lại bỏ cô cứ thế mà đi rồi cho người đến đón cô và Hựu Hựu về chứ, chẳng phải trước đó mỗi lần cô và Hựu Hựu ngốc gần nhau hắn luôn không vui ư…
Vào bên trong biệt phủ cô đã thấy Sở Minh Thành ngồi trên ghế sofa, tay cầm tờ báo nhìn thanh thoát mà lạnh lùng như tảng băng, như không để ý đến sự xuất hiện của Triệu Đình Đình và con trai hắn ta.
“Bố...bố cầm báo ngược.” Hựu Hựu đứng nép sau lưng Triệu Đình Đình, giọng nói vừa có chút rụt rè vừa có ý nhắc nhở.
Hắn tối sầm mặt lật ngược tờ báo lại rồi tiếp tục đọc như không có gì xảy ra, chỉ riêng cô là không nhịn được cười. “Giờ mới biết anh có tài đọc chữ ngược đấy.”
Sở Minh Thành đưa cặp mắt hung hăng lên nhìn Triệu Đình Đình, đáy mắt đều là phẫn nộ. Hắn vứt tờ báo xuống ghế rồi cứ thế quay lưng đi lên lầu. Bóng lưng cũng ngày một khuất xa khỏi mắt cô.
Hắn bị sao vậy?
Không hiểu sao mấy ngày hôm nay Triệu Đình Đình luôn cảm nhận được rằng Sở Minh Thành đang có ý trốn tránh mình, mỗi lần cô cố tình tiếp chuyện với hắn đều bị hắn làm lơ quay đi, hơn nữa mắt hắn mỗi lần nhìn cô đều rất kỳ lạ, giống như hai người xa lạ nhìn nhau.
Đến cả bữa cơm hắn cũng đi làm không trở về, nếu có trở về hắn cũng không muốn ngồi cùng cô ăn cơm mà kêu người hầu làm đồ ăn đem vào thư phòng, vừa làm việc vừa ăn.
“Đình Đình, mau ăn đi.” Hựu Hựu đang ngồi ăn, miệng vẫn còn dính chút sốt vang, mắt chớp chớp nhìn Triệu Đình Đình.
Cô ngồi nhìn chăm chăm vào bàn thức ăn trên bàn, đôi mắt u màu không rõ ràng. Thật chẳng thể nuốt nổi chỗ đồ ăn này.
“Đình Đình đi đâu vậy?”
“Tôi không ăn nữa.” Sở Minh Thành vừa về rồi, cô muốn gặp để hỏi hắn cho ra lẽ.
Đúng hơn người nên tức giận với hắn là cô mới đúng, hắn sao lại đối xử với cô như thể cô là người có lỗi vậy chứ! Đến nói chuyện một câu cũng không thể, cô phiền phức vậy sao cái tên già khó ưa!
Nghĩ lại thì Sở Minh Thành dạo này rất hay ở lại thư phòng, hắn chắc hẳn rất bận, dù sao cũng là người chức cao vọng trọng như vậy…
Nhưng người hầu đã đem đồ ăn lên cho hắn rồi, cô lấy cớ gì để có thể gặp Sở Minh Thành đây…
Đúng là Triệu Đình Đình thông minh, có vậy cũng nghĩ ra!
Khóe môi cong lên một nụ cười, Triệu Đình Đình vào trong bếp ngó nghiêng. Thấy vài người mặc đồng phục nhà bếp cô liền tiến đến. “Có thể giúp tôi hâm một ly sữa nóng không?”
“Vâng thưa tiểu thư.” Bọn họ vui vẻ nhận lời, vài phút sau đã có sữa mà cô cần.
Triệu Đình Đình cầm ly sữa, lồng ngực đập thình thịch, đến chân đi còn hơi run. Đứng trước thư phòng của Sở Minh Thành hai gò má liền ửng hồng. Có nên gõ cửa không...hay cứ thế đẩy cửa vào nhỉ.
Tay đặt lên ngực trái, cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lòng thầm nhủ mạnh mẽ rồi đưa tay lên cửa gõ gõ.
“Vào đi.” Bên trong phòng vọng lại một âm giọng không có cảm xúc.
Cửa phòng được cô mở ra, vừa vào bên trong cô đã bắt gặp dáng vẻ làm việc của Sở Minh Thành, căn phòng tối đèn chỉ còn lại chỗ hắn ngồi là được thắp sáng ánh đèn vàng. Trên bàn hắn chỉ còn lại khay thức ăn dở và chồng giấy cao vút.
“T...tôi đem sữa đến cho anh. Nghỉ ngơi...một, một chút đi.” Triệu Đình Đình nắm chặt cốc sữa bằng hai tay, mắt cố ý nhìn đi nơi khác, thật ngại quá, không khí gì đây chứ. Sao cô phải đem sữa vào cho tên ngốc này vậy.
Sở Minh Thành dừng tay, mất một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đối diện, mặt mũi Triệu Đình Đình ngượng chín lại như quả cà chua rồi. Và anh đang tự hỏi cô ta đem sữa lên đây là có ý gì? Chẳng phải mấy ngày nay luôn đi qua nhau như không quen ư, đem sữa lên lúc nửa đêm như này, với bộ mặt đó?
“Ha…” Anh thở hắt ra một hơi, bên trong chứa sự khinh thường. “Tôi không uống sữa.”
Cô hơi giật mình quay lại nhìn Sở Minh Thành, môi hơi mím lấy nhau. Hắn không uống sữa hay là không muốn nhìn thấy mặt cô? Ánh mắt của hắn khiến cô khó chịu.
“Vậy, vậy để tôi đi pha cafe cho anh.” Cô quay lưng đi, trong lòng thật ra sớm đã không vui.
Tay chưa chạm đến cửa cô đã nghe thấy tiếng gì bị đáp xuống đất, cô như hóa đá nhìn xuống dưới chân thì phát hiện một cây bút mực đang lăn lóc dưới chân cô, vì va đập mạnh mà nó đang rỉ ra dòng mực đen.
Là Sở Minh Thành ném nó? Hắn sao lại ném bút về phía cô như vậy, hắn bị điên sao! Triệu Đình Đình giật giật khóe môi, cô định quay lại hét vào mặt hắn thì đã bị hắn chặn họng bằng giọng nói trầm đặc của mình.
“Đừng dùng bộ mặt đó cố ra vẻ mình là người tốt. Tôi thấy kinh tởm quá đấy.” Sở Minh Thành siết chặt hai lòng bàn tay đứng bật dậy, tay đập xuống bàn nhìn bóng lưng Triệu Đình Đình, đôi mắt chiếm hơn nửa là lòng trắng.
“Mấy ngày nay anh bị sao vậy? Tôi đã làm gì sai hoặc khiến anh không hài lòng điều gì thì anh phải nói chứ.” Cô run run đôi vai, cũng không dám ngoảnh mặt lại đối diện với Sở Minh Thành, bởi cô biết mỗi lần nhìn hắn cô đều không có can đảm nói ra những suy nghĩ của mình. Hắn nói cô dùng bộ mặt nào để làm người tốt chứ, chỉ vì đem sữa lên cho hắn mà cô bị nói kinh tởm, có...đáng không.
“Một con bé không hiểu biết, miệng còn hôi mùi sữa như cô không có quyền đặt câu hỏi cho tôi!”
Sở Minh Thành bình thản trả lời, khẽ đưa lưỡi ra liếm môi mình như một con mãnh thú, giọng nói của hắn có thể đâm xuyên tâm can người khác...lạnh lẽo, chua chát.
Một giọt...hai giọt…
Nước mắt cô chậm rãi rơi xuống, càng ngày càng nhiều, mắt cô ngày một mờ đi như có một tầng lớp sương mù bao phủ. Hắn nói cô là con bé, hắn nói cô...nói cô là miệng còn hôi mùi sữa.
Hắn ghét cô như vậy sao, hắn khinh mệt cô đến vậy sao? Hắn thật sự...coi cô là một con ngốc như vậy à...cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, tại sao hắn luôn cho rằng cô là đứa trẻ không biết điều như vậy, nếu đã ghét cô vì sao còn giữ cô ở lại đây.
Cô đưa tay lên nắm chặt vạt áo trước ngực, nơi này dường như có một cảm giác nhói đau xoẹt qua, một cảm xúc rất lạ, nó khiến cô muốn tan biến ngay bây giờ.
Tiếng bước chân của Triệu Đình Đình ngày một xa, cô cứ thế bước ra khỏi phòng, cửa đóng lại cô liền đứng bên ngoài đưa tay lên lau nước mắt, khuôn mặt cô bây giờ sao lại đáng thương vậy chứ, cô khóc chỉ vì một câu nói của Sở Minh Thành, cô khóc vì hắn khinh thường cô sao...Sở Minh Thành, tôi đau quá, rất đau…
Bên trong căn phòng chỉ còn lại bóng dáng của một người đàn ông, đôi mày anh chau xít lại, răng nghiến ken két vào nhau một hiơ vung tay thật mạnh khay bát đĩa trên bàn, chúng rơi xuống loảng xoảng trên mặt đất.
“Chết tiệt, người phụ nữ đó…”
“Đình Đình, có phải...có phải bố tức giận rồi không?” Hựu Hựu mím môi nhìn ra cửa không chớp mắt, lông mày hơi trùng xuống như muốn khóc.
“Không có đâu, đừng nghĩ nhiều, cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng…”
Triệu Đình Đình không để cho cậu ta nhiều lời, lập tức đẩy Hựu Hựu nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín ngực cho Hựu Hựu. Sao cậu ta nhát như thỏ đế vậy, bố mình cũng sợ như thế, thật khó hiểu. Dù sao cũng là bố con với nhau, người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, Sở Minh Thành mặc dù có lạnh lùng hay tàn nhẫn đến đâu, đối với con trai của mình cũng là hổ dữ không ăn thịt con.
Nghe tin Hựu Hựu nhập viện hắn đã vội vàng đi luôn không suy nghĩ, trên đường đến bệnh viện luôn im lặng, cô đoán đó là lo lắng.
“Đình Đình...hai người cãi nhau sao?” Hựu Hựu rụt rè hỏi, giọng nói có chút trẻ con.
Cô lập tức nắm chặt hai lòng bàn tay, những ngón tay thon gọn khẽ run lên. Làm gì cãi nhau, là Sở Minh Thành đột nhiên tức giận với cô thì có.
Ngoài cánh cửa phòng bệnh, Sở Minh Thành đứng dựa vào tường liếc xéo mắt vào bên trong căn phòng. Nhìn Triệu Đình Đình và Hựu Hựu nói chuyện với nhau, nhìn Triệu Đình Đình đắp chăn cho Hựu Hựu, từng nhất cử nhất động lọt vào mắt anh.
Bên trong bệnh viện đều là mùi thuốc khử trùng, chúng thi thoảng lại xộc vào mũi anh. Triệu Đình Đình, thì ra cô lại quan tâm con trai tôi như vậy, có lòng thật! Vậy là tôi chọn đúng dâu tốt ư. Con dâu ngoan biết chiều lòng bố chồng mọi lúc mọi nơi nhưng vẫn không quên chăm sóc cho chồng mình?
Ha...cũng chỉ là người phụ nữ rẻ tiền, hệt như ả đàn bà kia. Tất cả đều đáng chết, anh không nên tha thứ cho ai cả.
Sở Minh Thành đút tay vào túi quần, thẳng chân đi dọc hành lang ra khỏi bệnh viện, trước khi lên xe liền gọi gọi một cuộc điện thoại. “Cho người đến làm thủ tục xuất viện cho Lục Niên, đem theo cả Triệu Đình Đình trở về cho tôi.” Nói xong anh liền cúp máy ném điện thoại ra sau ghế xe.
Tưởng tượng lại xem, khuôn mặt đau khổ khi tưởng mình mất chồng, còn lo ngại việc mình làm góa phụ. Triệu Đình Đình...cô luôn biết cách làm tôi phẫn nộ.
Cái cách mà cô gọi hai chữ Hựu Hựu khiến anh kinh tởm, người phụ nữ không có giá trị, không đáng một xu! Giả bộ giả tạo gì ở đây chứ, hóa ra cũng là một ả đàn bà thiếu hơi đàn ông như Giai Nghi, bất cứ ai làm thỏa mãn liền đến bên người đó, những người như vậy hình như xuất hiện trong cuộc sống của anh hơi nhiều trong thời gian gần đây, cô ta không ngoại lệ.
“Hựu Hựu sao?” Chiếc xe cứ thế vụt đi trên còn đường tấp nập xe qua lại, Sở Minh Thành một tay cầm vô lăng, tay còn lại đưa lên chống cằm với gương mặt bí hiểm. Hựu Hựu cái thá gì chứ. “Lục Niên, tôi nghĩ cậu không nên chết sớm một cách vô ích như vậy.” Anh nhếch mép, ánh mắt sẫm màu tỏa ra ngàn viên đạn. Còn tưởng cậu ta bị bỏng sắp chết mới quay về, bằng mọi cách cứu sống cậu ta, không ngờ chỉ là vết thương bằng mắt muỗi!
Lục Niên, dù cậu bị ngốc tôi cũng không cho cậu đoàn tụ với bố mẹ mình sớm như vậy!
Bugatti La Voiture Noire cứ thế lao vụt như tốc độ một con báo săn mồi, lao đi không ngại bất cứ chướng ngại vật nào. Đó là phong cách của Sở Minh Thành, một nhân vật kỳ bí, trầm ổn, lạnh lùng, thủ đoạn hơn người.
Gần một tiếng sau người của Sở Minh Thành đã có mặt tại bệnh viện đưa Triệu Đình Đình và Hựu Hựu đi. Trở về biệt phủ Sở gia, bầu trời liền tối sầm lại, gió cũng nổi lên ngày một nhiều.
Có vẻ như trời sắp mưa, nhỉ?
Triệu Đình Đình bước ra khỏi xe nhìn về biệt phủ bằng đôi mắt vô hồn. Cửa xe phía sau cô được vệ sĩ đóng lại, đợi Hựu Hựu xuống thì xe cũng di chuyển đi, nhưng sau lưng hai người vẫn còn hai tên vệ sĩ cao to giám sát.
Có lẽ thời gian sắp tới cô lại phải ở nơi này, lấy cô đơn làm bạn.
“Đình Đình…”
Muốn vào bên trong nhưng chợt nhận ra Triệu Đình Đình đứng im như người mất hồn, Hựu Hựu hơi nghiêng đầu khó hiểu kéo tay Triệu Đình Đình. Phía trước có gì hay sao?
Mặc kệ tên Hựu Hựu ngốc, cô cứ thế đi thẳng về phía trước, cũng không trả lời cậu ta lấy một tiếng. Trong đầu cô bây giờ đâu đâu cũng là hình bóng Sở Minh Thành lúc tức giận, hắn sao lại bỏ cô cứ thế mà đi rồi cho người đến đón cô và Hựu Hựu về chứ, chẳng phải trước đó mỗi lần cô và Hựu Hựu ngốc gần nhau hắn luôn không vui ư…
Vào bên trong biệt phủ cô đã thấy Sở Minh Thành ngồi trên ghế sofa, tay cầm tờ báo nhìn thanh thoát mà lạnh lùng như tảng băng, như không để ý đến sự xuất hiện của Triệu Đình Đình và con trai hắn ta.
“Bố...bố cầm báo ngược.” Hựu Hựu đứng nép sau lưng Triệu Đình Đình, giọng nói vừa có chút rụt rè vừa có ý nhắc nhở.
Hắn tối sầm mặt lật ngược tờ báo lại rồi tiếp tục đọc như không có gì xảy ra, chỉ riêng cô là không nhịn được cười. “Giờ mới biết anh có tài đọc chữ ngược đấy.”
Sở Minh Thành đưa cặp mắt hung hăng lên nhìn Triệu Đình Đình, đáy mắt đều là phẫn nộ. Hắn vứt tờ báo xuống ghế rồi cứ thế quay lưng đi lên lầu. Bóng lưng cũng ngày một khuất xa khỏi mắt cô.
Hắn bị sao vậy?
Không hiểu sao mấy ngày hôm nay Triệu Đình Đình luôn cảm nhận được rằng Sở Minh Thành đang có ý trốn tránh mình, mỗi lần cô cố tình tiếp chuyện với hắn đều bị hắn làm lơ quay đi, hơn nữa mắt hắn mỗi lần nhìn cô đều rất kỳ lạ, giống như hai người xa lạ nhìn nhau.
Đến cả bữa cơm hắn cũng đi làm không trở về, nếu có trở về hắn cũng không muốn ngồi cùng cô ăn cơm mà kêu người hầu làm đồ ăn đem vào thư phòng, vừa làm việc vừa ăn.
“Đình Đình, mau ăn đi.” Hựu Hựu đang ngồi ăn, miệng vẫn còn dính chút sốt vang, mắt chớp chớp nhìn Triệu Đình Đình.
Cô ngồi nhìn chăm chăm vào bàn thức ăn trên bàn, đôi mắt u màu không rõ ràng. Thật chẳng thể nuốt nổi chỗ đồ ăn này.
“Đình Đình đi đâu vậy?”
“Tôi không ăn nữa.” Sở Minh Thành vừa về rồi, cô muốn gặp để hỏi hắn cho ra lẽ.
Đúng hơn người nên tức giận với hắn là cô mới đúng, hắn sao lại đối xử với cô như thể cô là người có lỗi vậy chứ! Đến nói chuyện một câu cũng không thể, cô phiền phức vậy sao cái tên già khó ưa!
Nghĩ lại thì Sở Minh Thành dạo này rất hay ở lại thư phòng, hắn chắc hẳn rất bận, dù sao cũng là người chức cao vọng trọng như vậy…
Nhưng người hầu đã đem đồ ăn lên cho hắn rồi, cô lấy cớ gì để có thể gặp Sở Minh Thành đây…
Đúng là Triệu Đình Đình thông minh, có vậy cũng nghĩ ra!
Khóe môi cong lên một nụ cười, Triệu Đình Đình vào trong bếp ngó nghiêng. Thấy vài người mặc đồng phục nhà bếp cô liền tiến đến. “Có thể giúp tôi hâm một ly sữa nóng không?”
“Vâng thưa tiểu thư.” Bọn họ vui vẻ nhận lời, vài phút sau đã có sữa mà cô cần.
Triệu Đình Đình cầm ly sữa, lồng ngực đập thình thịch, đến chân đi còn hơi run. Đứng trước thư phòng của Sở Minh Thành hai gò má liền ửng hồng. Có nên gõ cửa không...hay cứ thế đẩy cửa vào nhỉ.
Tay đặt lên ngực trái, cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lòng thầm nhủ mạnh mẽ rồi đưa tay lên cửa gõ gõ.
“Vào đi.” Bên trong phòng vọng lại một âm giọng không có cảm xúc.
Cửa phòng được cô mở ra, vừa vào bên trong cô đã bắt gặp dáng vẻ làm việc của Sở Minh Thành, căn phòng tối đèn chỉ còn lại chỗ hắn ngồi là được thắp sáng ánh đèn vàng. Trên bàn hắn chỉ còn lại khay thức ăn dở và chồng giấy cao vút.
“T...tôi đem sữa đến cho anh. Nghỉ ngơi...một, một chút đi.” Triệu Đình Đình nắm chặt cốc sữa bằng hai tay, mắt cố ý nhìn đi nơi khác, thật ngại quá, không khí gì đây chứ. Sao cô phải đem sữa vào cho tên ngốc này vậy.
Sở Minh Thành dừng tay, mất một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đối diện, mặt mũi Triệu Đình Đình ngượng chín lại như quả cà chua rồi. Và anh đang tự hỏi cô ta đem sữa lên đây là có ý gì? Chẳng phải mấy ngày nay luôn đi qua nhau như không quen ư, đem sữa lên lúc nửa đêm như này, với bộ mặt đó?
“Ha…” Anh thở hắt ra một hơi, bên trong chứa sự khinh thường. “Tôi không uống sữa.”
Cô hơi giật mình quay lại nhìn Sở Minh Thành, môi hơi mím lấy nhau. Hắn không uống sữa hay là không muốn nhìn thấy mặt cô? Ánh mắt của hắn khiến cô khó chịu.
“Vậy, vậy để tôi đi pha cafe cho anh.” Cô quay lưng đi, trong lòng thật ra sớm đã không vui.
Tay chưa chạm đến cửa cô đã nghe thấy tiếng gì bị đáp xuống đất, cô như hóa đá nhìn xuống dưới chân thì phát hiện một cây bút mực đang lăn lóc dưới chân cô, vì va đập mạnh mà nó đang rỉ ra dòng mực đen.
Là Sở Minh Thành ném nó? Hắn sao lại ném bút về phía cô như vậy, hắn bị điên sao! Triệu Đình Đình giật giật khóe môi, cô định quay lại hét vào mặt hắn thì đã bị hắn chặn họng bằng giọng nói trầm đặc của mình.
“Đừng dùng bộ mặt đó cố ra vẻ mình là người tốt. Tôi thấy kinh tởm quá đấy.” Sở Minh Thành siết chặt hai lòng bàn tay đứng bật dậy, tay đập xuống bàn nhìn bóng lưng Triệu Đình Đình, đôi mắt chiếm hơn nửa là lòng trắng.
“Mấy ngày nay anh bị sao vậy? Tôi đã làm gì sai hoặc khiến anh không hài lòng điều gì thì anh phải nói chứ.” Cô run run đôi vai, cũng không dám ngoảnh mặt lại đối diện với Sở Minh Thành, bởi cô biết mỗi lần nhìn hắn cô đều không có can đảm nói ra những suy nghĩ của mình. Hắn nói cô dùng bộ mặt nào để làm người tốt chứ, chỉ vì đem sữa lên cho hắn mà cô bị nói kinh tởm, có...đáng không.
“Một con bé không hiểu biết, miệng còn hôi mùi sữa như cô không có quyền đặt câu hỏi cho tôi!”
Sở Minh Thành bình thản trả lời, khẽ đưa lưỡi ra liếm môi mình như một con mãnh thú, giọng nói của hắn có thể đâm xuyên tâm can người khác...lạnh lẽo, chua chát.
Một giọt...hai giọt…
Nước mắt cô chậm rãi rơi xuống, càng ngày càng nhiều, mắt cô ngày một mờ đi như có một tầng lớp sương mù bao phủ. Hắn nói cô là con bé, hắn nói cô...nói cô là miệng còn hôi mùi sữa.
Hắn ghét cô như vậy sao, hắn khinh mệt cô đến vậy sao? Hắn thật sự...coi cô là một con ngốc như vậy à...cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, tại sao hắn luôn cho rằng cô là đứa trẻ không biết điều như vậy, nếu đã ghét cô vì sao còn giữ cô ở lại đây.
Cô đưa tay lên nắm chặt vạt áo trước ngực, nơi này dường như có một cảm giác nhói đau xoẹt qua, một cảm xúc rất lạ, nó khiến cô muốn tan biến ngay bây giờ.
Tiếng bước chân của Triệu Đình Đình ngày một xa, cô cứ thế bước ra khỏi phòng, cửa đóng lại cô liền đứng bên ngoài đưa tay lên lau nước mắt, khuôn mặt cô bây giờ sao lại đáng thương vậy chứ, cô khóc chỉ vì một câu nói của Sở Minh Thành, cô khóc vì hắn khinh thường cô sao...Sở Minh Thành, tôi đau quá, rất đau…
Bên trong căn phòng chỉ còn lại bóng dáng của một người đàn ông, đôi mày anh chau xít lại, răng nghiến ken két vào nhau một hiơ vung tay thật mạnh khay bát đĩa trên bàn, chúng rơi xuống loảng xoảng trên mặt đất.
“Chết tiệt, người phụ nữ đó…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.