Chương 83: Ngày cuối ở biển
Lu Lu
10/02/2021
Triệu Đình Đình lặng im không nói gì nữa, cô cúi gằm mặt xuống ăn đồ ăn trong bát, đột nhiên lại thấy trong lòng ấm ức. Hắn đúng là người thông minh, nhưng mãi không thể hiểu được tâm ý của đối phương...à không nói đúng hơn hắn có thể biết được tất cả suy nghĩ của mọi người chỉ cần nhìn vào mắt họ, còn cô? Thì không.
Càng ăn càng không nuốt trôi nổi thức ăn, Triệu Đình Đình đưa một tay lên chống cằm, tay còn lại gõ gõ đũa vào bát cơm vẻ mơ hồ, thật không rõ cảm giác này là gì nữa. Cô đã nghe hắn nói những câu đại loại như hai người là bố chồng nàng dâu rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Sở Minh Thành nhìn thái độ của Triệu Đình Đình, mày hơi nheo lại, đưa tay lấy một tờ giấy lau khóe miệng vừa ôn nhu vừa lịch sự. “Con gái ăn cơm không được gõ bát.”
Lời nói quả nhiên hữu dụng, Triệu Đình Đình ngưng gõ đũa ngước lên nhìn Sở Minh Thành, ánh mắt như có ý lườm đối phương. “Cứ coi tôi là con trai đi.”
“Không được.” Hắn trả lời dứt khoát, ánh mắt đó lại lạnh lùng chiếu lên cô.
Hắn là cái gì mà đòi cô phải nghe lời hắn chứ, hắn có cái quyền gì mà dạy bảo cô từng chút một như vậy? Đúng là đáng ghét. Ước gì cô có thể lên tính lấy lại công bằng, những nghĩ lại cảnh tượng đồng bộ vệ sĩ của hắn mang súng bên người cô liền rùng mình dẹp ngay ý định đó.
“Phiền phức.” Cô hạ giọng lẩm bẩm trong miệng, mắt nhìn vào đĩa thức ăn.
“Cái gì?” Hắn nhăn mặt nhìn cô, rõ ràng là vừa rồi nghe Triệu Đình Đình nói gì đó giống như phiền phức. Còn dám nói hắn là phiền phức sao, Triệu Đình Đình này đúng là khó thuần phục.
“Tôi nói anh rất phiền phức.”
Lần này cô nổi điên thật sự, tức giận đến nỗi buông đũa đập mạnh xuống bàn rồi rời khỏi căn phòng đó, trước khi đi rõ ràng cô thấy hành động vừa rồi của mình trong mắt đám vệ sĩ đó là khiếm nhã, bọn họ thậm chí còn gật mình đi xông vào nữa.
Rồi sao, giỏi thì rút súng mà bắn Triệu Đình Đình này đi. Cô đi qua họ, liếc họ bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Căn phòng trở nên im lặng, xung quanh thi thoảng còn nghe rõ tiếng gió biển vụt qua tai. Sở Minh Thành tay vẫn cầm đũa, mắt vẫn nhìn bàn ăn đầy ắp màu sắc vô dụng đó. Đôi đũa trong tay bị anh nắm chắc đến nỗi nghe tiếng răng rắc, dần bị anh bẻ đôi một cách dễ dàng.
“Boss, có nên đem cô ấy quay lại…”
“Không cần.”
Trợ lý Hàn Lâm đứng bên ngoài nhìn thấy Triệu Đình Đình hậm hực đi ra đã thấy không hài lòng, muốn bắt cô quay lại giao cho boss lớn nhưng không dám, dẫu sao đây cũng là người của boss, không được tự mình quyết định làm liều, bằng không cái mạng quèn này khó mà dữ. Chi bằng cứ vào trong xin phép boss lớn một tiếng, dù Triệu Đình Đình có đi xa đến đâu cũng trong một nháy mắt người của boss lớn đều đem về được.
“Vậy tôi xin phép lui ra ngoài.” Hàn Lâm hơi cúi người.
“Dọn hết đi.” Sở Minh Thành vứt đũa xuống đất rồi đứng dậy. Thật chẳng muốn ăn uống gì nữa. Cô ta nên biết là anh đã đối xử với cô ta rất tốt, Hựu Hựu còn chưa được đưa ra ngoài như cô ta, không làm tốt bổn phận còn lộn xộn.
“Vâng.”
Đi một mình trên bờ biển, Triệu Đình Đình mỏi chân rã rời, cô ngồi bên một gốc cây dừa duỗi thẳng chân, tay xoa bóp đôi chân nhìn có vẻ rất thảm hại của mình. Tên Sở Minh Thành đó không thèm gọi cô quay lại, bụng đói chết rồi!
Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một quả dừa khô, khóe miệng nâng lên nụ cười rạng rỡ, cô vội ngẩng đầu lên trên cao.
“Có dừa!” Hai mắt cô sáng rực nhìn trùm dừa to đùng trên cao, quả nào quả nấy đều xanh rờn, không biết là giống dừa gì mà to như vậy.
Cao như vậy, làm thế nào để hái được nó xuống đây? Triệu Đình Đình đứng dậy đi vòng quanh cây dừa, mắt chăm chăm lên cao. Người nào đi qua không biết khéo còn tưởng cô bị ngớ ngẩn cũng nên.
Triệu Đình Đình cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng, cô nhìn xuống dưới chân mình rồi cười hi hi.
“Ai da!” Lần thứ ba cô quăng dép lên với mục đích trúng vào chùm dừa mà đã ba lần dép đều rơi chúng đầu cô. “Đau quá.” Cô xoa xoa trán, đáng thương nhìn trùm dừa trên cao nhất quyết không muốn bỏ cuộc.
Nếu ở khoảng cách này đáp dừa không trúng, cao hơn một chút chắc là được. Cô đưa tay lên quyết tâm rồi vứt đôi dép xuống cát, hai tay nắm chặt cây dừa, hai chân chuẩn bị bật nhảy. Khi xưa còn nhỏ xíu cô đã leo trèo rất giỏi, cây dừa này chắc chắn không là vấn đề.
“Cô định làm gì?”
“Áaaaaa!
Triệu Đình Đình ngã uỳnh xuống đất, mông của cô như vỡ vụn ra. Lại là tên khốn Sở Minh Thành luôn xuất hiện lúc không cần thiết, hại cô ngã xuống đúng là tức chết.
“Câu này tôi hỏi anh mới đúng, anh định làm gì? Muốn hại chết tôi sao, đi đứng gì mà không có tiếng, anh là ma à?” Triệu Đình Đình nhăn nhó xoa xoa mông, giọng nói oán giận.
Sở Minh Thành đút hai tay túi quần, mặt hơi hướng lên nhìn cây dừa mà Triệu Đình Đình vừa trèo, mục đích là mấy quả dừa kia? Cơm ngon không ăn, thích leo trèo như khỉ sao, đúng là khó hiểu.
Anh đưa tay ra trước mặt Triệu Đình Đình, kéo tay Triệu Đình Đình lên.
Cô thầm nói trong bụng, xem ra tên này vẫn còn một chút lương tâm, còn tưởng sẽ đứng đó nhìn cô rồi cười.
“Muốn uống dừa sao không bảo?”
“Tôi, tôi không có!” Cô đỏ mặt quay đi phủ nhận.
“Còn nói là không có, vậy cô đu người trên cây dừa là múa cho ai xem?”
Chết tiệt, hắn dám nói cô đu cây dừa để múa, tên Sở Minh Thành xấu xa!
Triệu Đình Đình giật tay lại, cô đi đến chỗ đôi dép rồi xỏ vào chân, hung năng nhìn hắn. “Tôi rất muốn ăn nhiều thứ, chỉ sợ anh không làm được!” Trong đầu cô chợt nảy lên ý tưởng không tồi.
Muốn ra mặt làm anh hùng với cô sao, để xem hắn sẽ làm gì khi mà thân phận là một tổng tài đại xuất chúng chỉ biết lên mặt với người khác.
“Muốn ăn gì?” Sở Minh Thành bình thản hỏi, khuôn mặt không biểu lộ chút nào giống khó khăn. Trên đời này làm gì có món ăn nào Sở Minh Thành này không thể cung cấp cho cô ta. “Đến tôi cô còn ăn rồi thì còn gì là tôi không thể cung cấp?” Hắn nhếch mép cười tà, tay đưa lên vuốt tóc mình, theo gió tóc hắn khẽ bay khiến đối phương cũng bị làm cho mê mệt.
“Đồ tự luyến.” Triệu Đình Đình cười duyên, lưng quay đi về một hướng. “Đi theo tôi.”
Cô dẫn Sở Minh Thành đến một bến cảng trên đảo, vì hòn đảo này đã thuộc về Sở Minh Thành nên quanh đây thực sự là không có ngư dân, ở đây vừa vắng vừa lặng không có lấy một bóng người. Nói là không có...chứ thật ra Triệu Đình Đình đã nhìn ra đám vệ sĩ của Sở Minh Thành lén đi theo đang lấp ló phía xa rồi, bọn họ sợ cô đem bán boss của bọn họ à?
“Cô...muốn tôi câu cá?” Sở Minh Thành đen mặt như cái đít nồi, nhìn bộ dạng hưng phấn của Triệu Đình Đình như đang nắm chắc trong tay phần thắng vậy. Cô ta còn gật đầu dịu dàng như trên ngươi anh. “Muốn ăn để đầu bếp làm, sao phải tốn công như vậy?” Sở Minh Thành giựt giựt khóe miệng.
“Tôi thích cá anh câu.” Sao, thua rồi chứ gì? Mau chịu thua đi tên biến thái già đầu!
Nhìn Triệu Đình Đình cố gắng muốn làm khó mình, Sở Minh Thành không nói gì, anh đưa mắt nhìn xuống dòng nước xanh bên dưới. Ở đây đúng là nhiều cá, sao cô ta lại biết nơi này mà đưa anh đến đòi câu chứ, đúng là ranh ma.
Rút trong túi ra chiếc điện thoại, Sở Minh Thành đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm. “Đem đồ câu cá đến đây.”
Hả? Hắn định câu cá thật sao, hắn nhất quyết chơi với cô đến cùng à? Triệu Đình Đình mắt chữ A miệng chữ O nhìn Sở Minh Thành, hắn thậm chí không tỏ ra khó khăn mà còn coi như việc này rất đơn giản vậy. Được thôi, cô muốn xem tài cán của hắn đến đâu.
Năm phút sau đồ câu đã có đủ trước mặt Triệu Đình Đình và Sở Minh Thành, chỉ có điều...nó nhiều đến nỗi hoa mắt, đám vệ sĩ bọn họ giống như khênh cả tiệm đồ câu đến đây vậy.
“Mấy người đem tới đây để bán à?” Sở Minh Thành trừng mắt nhìn đám người bọn họ, tay chỉ vào đống đồ.
“A, bọn em sợ boss không đủ đồ nên đem mỗi thứ một chút.” Một trong số họ đưa tay lên gãi gãi đầu.
“Đem mấy đồ thừa thãi đi.”
“Vâng.”
Bọn họ lần lượt rời đi, chỉ còn lại cô và Sở Minh Thành. Hắn lấy chiếc cần câu ra kiểm tra độ bền của nó, rất nhanh môi phất lên nụ cười vừa lòng. Mồi câu cũng được hắn mở ra, tay nhanh nhẹn cầm mồi câu như thể rất quen với công việc này rồi vậy.
Triệu Đình Đình chăm chăm vào những hành động của người đàn ông đối diện, trong lòng không khỏi bất an. Sở Minh Thành lẽ nào biết câu cá sao…
Quả nhiên. Không sai! Hắn biết câu cá.
Triệu Đình Đình cắn môi nhìn xô nước to bên cạnh, cá đã gần đầy xô nước rồi mà hắn vẫn thản nhiên một tay đút túi quần, một tay cầm cần câu, từ dưới nhìn lên bóng dáng hắn vừa cao vừa dễ nhìn, vừa phóng khoáng lại vừa phiêu du.
“Chỗ này đủ chưa?” Sở Minh Thành quay đầu lại nhìn xô cá rồi hất cằm với Triệu Đình Đình, ánh mắt như đang cười nhạo cô vậy.
Cô đỏ bừng mặt, tức không biết phải nói gì. “Đủ...đủ rồi. Câu vậy thôi.” Giọng nói của cô bị Sở Minh Thành làm cho tức chết, nói lắp bắp không nên lời.
Hắn cao ngạo nhìn cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô rồi quay mặt về phía biển, đại dương vẫn mênh mông như vậy, không đổi, không thay, chỉ có lòng người là dễ thay đổi. Giống như hắn bây giờ...tâm tư kỳ lạ.
Không khí đột nhiên có chút khó xử, Triệu Đình Đình nhìn Sở Minh Thành, cô chớp chớp mắt nhìn ra khơi theo hướng hắn đang nhìn, ở xa xa đó có gì ư?
Tại sao khi ở gần Sở Minh Thành, giữa không gian mênh mông như này cô lại cảm thấy...hai người thật xa vời, xa giống như có một bức màn vô hình tạo nên khoảng cách, mãi không thể chạm tới hắn...mãi không thể tiến đến bên hắn.
Cô đưa tay lên không trung, cánh tay hướng về Sở Minh Thành, cô và hắn chỉ cách nhau vài xen-ti-met, nhưng cứ ngỡ là vạn dặm.
“Reng reng...reng reng…”
Khoảng cách đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Sở Minh Thành, Triệu Đình Đình vội thu tay lại không để cho Sở Minh Thành thấy.
Mình vừa định làm gì vậy?
Cô tự hỏi bản thân. Rằng mình vừa làm gì? Cô như trở thành một con người khác, cô bị chính cảm xúc của mình điều khiển.
“Cái gì?” Đột nhiên Sở Minh Thành cao giọng, cần câu cũng bị hắn làm cho rơi xuống biển.
“Có chuyện gì sao?” Nhìn điệu bộ nghiêm trọng của Sở Minh Thành cô liền đứng bật dậy, không hiểu sao cô cũng có linh cảm không lành từ khi hắn bắt đầu nghe cuộc điện thoại này.
Hắn vội vàng quay lại, ánh mắt chỉ lướt qua cô vẻ không quan tâm, chân cũng vội vã rời khỏi, vừa đi hắn vừa khàn giọng với cô. “Hựu Hựu bỏng axit, đang cấp cứu trong bệnh viện.”
Càng ăn càng không nuốt trôi nổi thức ăn, Triệu Đình Đình đưa một tay lên chống cằm, tay còn lại gõ gõ đũa vào bát cơm vẻ mơ hồ, thật không rõ cảm giác này là gì nữa. Cô đã nghe hắn nói những câu đại loại như hai người là bố chồng nàng dâu rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Sở Minh Thành nhìn thái độ của Triệu Đình Đình, mày hơi nheo lại, đưa tay lấy một tờ giấy lau khóe miệng vừa ôn nhu vừa lịch sự. “Con gái ăn cơm không được gõ bát.”
Lời nói quả nhiên hữu dụng, Triệu Đình Đình ngưng gõ đũa ngước lên nhìn Sở Minh Thành, ánh mắt như có ý lườm đối phương. “Cứ coi tôi là con trai đi.”
“Không được.” Hắn trả lời dứt khoát, ánh mắt đó lại lạnh lùng chiếu lên cô.
Hắn là cái gì mà đòi cô phải nghe lời hắn chứ, hắn có cái quyền gì mà dạy bảo cô từng chút một như vậy? Đúng là đáng ghét. Ước gì cô có thể lên tính lấy lại công bằng, những nghĩ lại cảnh tượng đồng bộ vệ sĩ của hắn mang súng bên người cô liền rùng mình dẹp ngay ý định đó.
“Phiền phức.” Cô hạ giọng lẩm bẩm trong miệng, mắt nhìn vào đĩa thức ăn.
“Cái gì?” Hắn nhăn mặt nhìn cô, rõ ràng là vừa rồi nghe Triệu Đình Đình nói gì đó giống như phiền phức. Còn dám nói hắn là phiền phức sao, Triệu Đình Đình này đúng là khó thuần phục.
“Tôi nói anh rất phiền phức.”
Lần này cô nổi điên thật sự, tức giận đến nỗi buông đũa đập mạnh xuống bàn rồi rời khỏi căn phòng đó, trước khi đi rõ ràng cô thấy hành động vừa rồi của mình trong mắt đám vệ sĩ đó là khiếm nhã, bọn họ thậm chí còn gật mình đi xông vào nữa.
Rồi sao, giỏi thì rút súng mà bắn Triệu Đình Đình này đi. Cô đi qua họ, liếc họ bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Căn phòng trở nên im lặng, xung quanh thi thoảng còn nghe rõ tiếng gió biển vụt qua tai. Sở Minh Thành tay vẫn cầm đũa, mắt vẫn nhìn bàn ăn đầy ắp màu sắc vô dụng đó. Đôi đũa trong tay bị anh nắm chắc đến nỗi nghe tiếng răng rắc, dần bị anh bẻ đôi một cách dễ dàng.
“Boss, có nên đem cô ấy quay lại…”
“Không cần.”
Trợ lý Hàn Lâm đứng bên ngoài nhìn thấy Triệu Đình Đình hậm hực đi ra đã thấy không hài lòng, muốn bắt cô quay lại giao cho boss lớn nhưng không dám, dẫu sao đây cũng là người của boss, không được tự mình quyết định làm liều, bằng không cái mạng quèn này khó mà dữ. Chi bằng cứ vào trong xin phép boss lớn một tiếng, dù Triệu Đình Đình có đi xa đến đâu cũng trong một nháy mắt người của boss lớn đều đem về được.
“Vậy tôi xin phép lui ra ngoài.” Hàn Lâm hơi cúi người.
“Dọn hết đi.” Sở Minh Thành vứt đũa xuống đất rồi đứng dậy. Thật chẳng muốn ăn uống gì nữa. Cô ta nên biết là anh đã đối xử với cô ta rất tốt, Hựu Hựu còn chưa được đưa ra ngoài như cô ta, không làm tốt bổn phận còn lộn xộn.
“Vâng.”
Đi một mình trên bờ biển, Triệu Đình Đình mỏi chân rã rời, cô ngồi bên một gốc cây dừa duỗi thẳng chân, tay xoa bóp đôi chân nhìn có vẻ rất thảm hại của mình. Tên Sở Minh Thành đó không thèm gọi cô quay lại, bụng đói chết rồi!
Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một quả dừa khô, khóe miệng nâng lên nụ cười rạng rỡ, cô vội ngẩng đầu lên trên cao.
“Có dừa!” Hai mắt cô sáng rực nhìn trùm dừa to đùng trên cao, quả nào quả nấy đều xanh rờn, không biết là giống dừa gì mà to như vậy.
Cao như vậy, làm thế nào để hái được nó xuống đây? Triệu Đình Đình đứng dậy đi vòng quanh cây dừa, mắt chăm chăm lên cao. Người nào đi qua không biết khéo còn tưởng cô bị ngớ ngẩn cũng nên.
Triệu Đình Đình cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng, cô nhìn xuống dưới chân mình rồi cười hi hi.
“Ai da!” Lần thứ ba cô quăng dép lên với mục đích trúng vào chùm dừa mà đã ba lần dép đều rơi chúng đầu cô. “Đau quá.” Cô xoa xoa trán, đáng thương nhìn trùm dừa trên cao nhất quyết không muốn bỏ cuộc.
Nếu ở khoảng cách này đáp dừa không trúng, cao hơn một chút chắc là được. Cô đưa tay lên quyết tâm rồi vứt đôi dép xuống cát, hai tay nắm chặt cây dừa, hai chân chuẩn bị bật nhảy. Khi xưa còn nhỏ xíu cô đã leo trèo rất giỏi, cây dừa này chắc chắn không là vấn đề.
“Cô định làm gì?”
“Áaaaaa!
Triệu Đình Đình ngã uỳnh xuống đất, mông của cô như vỡ vụn ra. Lại là tên khốn Sở Minh Thành luôn xuất hiện lúc không cần thiết, hại cô ngã xuống đúng là tức chết.
“Câu này tôi hỏi anh mới đúng, anh định làm gì? Muốn hại chết tôi sao, đi đứng gì mà không có tiếng, anh là ma à?” Triệu Đình Đình nhăn nhó xoa xoa mông, giọng nói oán giận.
Sở Minh Thành đút hai tay túi quần, mặt hơi hướng lên nhìn cây dừa mà Triệu Đình Đình vừa trèo, mục đích là mấy quả dừa kia? Cơm ngon không ăn, thích leo trèo như khỉ sao, đúng là khó hiểu.
Anh đưa tay ra trước mặt Triệu Đình Đình, kéo tay Triệu Đình Đình lên.
Cô thầm nói trong bụng, xem ra tên này vẫn còn một chút lương tâm, còn tưởng sẽ đứng đó nhìn cô rồi cười.
“Muốn uống dừa sao không bảo?”
“Tôi, tôi không có!” Cô đỏ mặt quay đi phủ nhận.
“Còn nói là không có, vậy cô đu người trên cây dừa là múa cho ai xem?”
Chết tiệt, hắn dám nói cô đu cây dừa để múa, tên Sở Minh Thành xấu xa!
Triệu Đình Đình giật tay lại, cô đi đến chỗ đôi dép rồi xỏ vào chân, hung năng nhìn hắn. “Tôi rất muốn ăn nhiều thứ, chỉ sợ anh không làm được!” Trong đầu cô chợt nảy lên ý tưởng không tồi.
Muốn ra mặt làm anh hùng với cô sao, để xem hắn sẽ làm gì khi mà thân phận là một tổng tài đại xuất chúng chỉ biết lên mặt với người khác.
“Muốn ăn gì?” Sở Minh Thành bình thản hỏi, khuôn mặt không biểu lộ chút nào giống khó khăn. Trên đời này làm gì có món ăn nào Sở Minh Thành này không thể cung cấp cho cô ta. “Đến tôi cô còn ăn rồi thì còn gì là tôi không thể cung cấp?” Hắn nhếch mép cười tà, tay đưa lên vuốt tóc mình, theo gió tóc hắn khẽ bay khiến đối phương cũng bị làm cho mê mệt.
“Đồ tự luyến.” Triệu Đình Đình cười duyên, lưng quay đi về một hướng. “Đi theo tôi.”
Cô dẫn Sở Minh Thành đến một bến cảng trên đảo, vì hòn đảo này đã thuộc về Sở Minh Thành nên quanh đây thực sự là không có ngư dân, ở đây vừa vắng vừa lặng không có lấy một bóng người. Nói là không có...chứ thật ra Triệu Đình Đình đã nhìn ra đám vệ sĩ của Sở Minh Thành lén đi theo đang lấp ló phía xa rồi, bọn họ sợ cô đem bán boss của bọn họ à?
“Cô...muốn tôi câu cá?” Sở Minh Thành đen mặt như cái đít nồi, nhìn bộ dạng hưng phấn của Triệu Đình Đình như đang nắm chắc trong tay phần thắng vậy. Cô ta còn gật đầu dịu dàng như trên ngươi anh. “Muốn ăn để đầu bếp làm, sao phải tốn công như vậy?” Sở Minh Thành giựt giựt khóe miệng.
“Tôi thích cá anh câu.” Sao, thua rồi chứ gì? Mau chịu thua đi tên biến thái già đầu!
Nhìn Triệu Đình Đình cố gắng muốn làm khó mình, Sở Minh Thành không nói gì, anh đưa mắt nhìn xuống dòng nước xanh bên dưới. Ở đây đúng là nhiều cá, sao cô ta lại biết nơi này mà đưa anh đến đòi câu chứ, đúng là ranh ma.
Rút trong túi ra chiếc điện thoại, Sở Minh Thành đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm. “Đem đồ câu cá đến đây.”
Hả? Hắn định câu cá thật sao, hắn nhất quyết chơi với cô đến cùng à? Triệu Đình Đình mắt chữ A miệng chữ O nhìn Sở Minh Thành, hắn thậm chí không tỏ ra khó khăn mà còn coi như việc này rất đơn giản vậy. Được thôi, cô muốn xem tài cán của hắn đến đâu.
Năm phút sau đồ câu đã có đủ trước mặt Triệu Đình Đình và Sở Minh Thành, chỉ có điều...nó nhiều đến nỗi hoa mắt, đám vệ sĩ bọn họ giống như khênh cả tiệm đồ câu đến đây vậy.
“Mấy người đem tới đây để bán à?” Sở Minh Thành trừng mắt nhìn đám người bọn họ, tay chỉ vào đống đồ.
“A, bọn em sợ boss không đủ đồ nên đem mỗi thứ một chút.” Một trong số họ đưa tay lên gãi gãi đầu.
“Đem mấy đồ thừa thãi đi.”
“Vâng.”
Bọn họ lần lượt rời đi, chỉ còn lại cô và Sở Minh Thành. Hắn lấy chiếc cần câu ra kiểm tra độ bền của nó, rất nhanh môi phất lên nụ cười vừa lòng. Mồi câu cũng được hắn mở ra, tay nhanh nhẹn cầm mồi câu như thể rất quen với công việc này rồi vậy.
Triệu Đình Đình chăm chăm vào những hành động của người đàn ông đối diện, trong lòng không khỏi bất an. Sở Minh Thành lẽ nào biết câu cá sao…
Quả nhiên. Không sai! Hắn biết câu cá.
Triệu Đình Đình cắn môi nhìn xô nước to bên cạnh, cá đã gần đầy xô nước rồi mà hắn vẫn thản nhiên một tay đút túi quần, một tay cầm cần câu, từ dưới nhìn lên bóng dáng hắn vừa cao vừa dễ nhìn, vừa phóng khoáng lại vừa phiêu du.
“Chỗ này đủ chưa?” Sở Minh Thành quay đầu lại nhìn xô cá rồi hất cằm với Triệu Đình Đình, ánh mắt như đang cười nhạo cô vậy.
Cô đỏ bừng mặt, tức không biết phải nói gì. “Đủ...đủ rồi. Câu vậy thôi.” Giọng nói của cô bị Sở Minh Thành làm cho tức chết, nói lắp bắp không nên lời.
Hắn cao ngạo nhìn cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô rồi quay mặt về phía biển, đại dương vẫn mênh mông như vậy, không đổi, không thay, chỉ có lòng người là dễ thay đổi. Giống như hắn bây giờ...tâm tư kỳ lạ.
Không khí đột nhiên có chút khó xử, Triệu Đình Đình nhìn Sở Minh Thành, cô chớp chớp mắt nhìn ra khơi theo hướng hắn đang nhìn, ở xa xa đó có gì ư?
Tại sao khi ở gần Sở Minh Thành, giữa không gian mênh mông như này cô lại cảm thấy...hai người thật xa vời, xa giống như có một bức màn vô hình tạo nên khoảng cách, mãi không thể chạm tới hắn...mãi không thể tiến đến bên hắn.
Cô đưa tay lên không trung, cánh tay hướng về Sở Minh Thành, cô và hắn chỉ cách nhau vài xen-ti-met, nhưng cứ ngỡ là vạn dặm.
“Reng reng...reng reng…”
Khoảng cách đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Sở Minh Thành, Triệu Đình Đình vội thu tay lại không để cho Sở Minh Thành thấy.
Mình vừa định làm gì vậy?
Cô tự hỏi bản thân. Rằng mình vừa làm gì? Cô như trở thành một con người khác, cô bị chính cảm xúc của mình điều khiển.
“Cái gì?” Đột nhiên Sở Minh Thành cao giọng, cần câu cũng bị hắn làm cho rơi xuống biển.
“Có chuyện gì sao?” Nhìn điệu bộ nghiêm trọng của Sở Minh Thành cô liền đứng bật dậy, không hiểu sao cô cũng có linh cảm không lành từ khi hắn bắt đầu nghe cuộc điện thoại này.
Hắn vội vàng quay lại, ánh mắt chỉ lướt qua cô vẻ không quan tâm, chân cũng vội vã rời khỏi, vừa đi hắn vừa khàn giọng với cô. “Hựu Hựu bỏng axit, đang cấp cứu trong bệnh viện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.