Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 42

Hạ Mạt Thu

20/08/2015

Buổi tối, bệnh viện quy định chỉ cho phép một người ở lại chăm sóc, Thích Giai để mẹ đi về trước, tự mình ở lại gác đêm. Hơn bảy giờ, Lâm Tiêu Mặc nhắn một tin nói với cô đang ở trên đường từ thành phố C đến huyện Y, tính toán thời gian, nếu thuận lợi có thể khoảng mười giờ rưỡi là đến huyện Y, không biết anh có thể tìm được bệnh viện hay không? Cũng không biết anh đã ăn cơm chưa?

Thích Giai tắt đèn, cuộn người trên sôpha nghĩ đông nghĩ tây, thỉnh thoảng lại xem di động, sau lại bất tri bất giác liền ngủ. Đang nằm mơ mơ màng màng, bỗng nhiên di động nắm chặt trong tay hơi rung, cô bỗng nhiên mở to mắt, sửng sốt một giây lập tức ngồi xuống, khàn khàn giọng, lên tiếng, “Uy.”

“Bảo bối, anh tới rồi.”

“Anh ở đâu?” Cô kích động xốc chăn trên người, bắt đầu mang giày.

“Trước cửa bệnh viện, em ở lầu mấy?”

“Anh chờ em.” Thích Giai nói xong lời này liền vọt ra khỏi cửa.

Cô chạy rất nhanh, đến cửa lớn đã thấy Lâm Tiêu Mặc đứng trong sân. Ngoài trời đêm đang có mưa, anh không che dù, cũng không mang nhiều hành lý, chỉ mang theo cái túi nhỏ, quần áo trên người lấm tấm nước mưa. Thích Giai kinh ngạc chăm chú nhìn anh, ánh mắt cay cay một hồi.

Lâm Tiêu Mặc giang hai cánh tay, môi khẽ động, khoảng cách khá xa nhưng Thích Giai vẫn thấy rõ được anh nói, “Lại đây.”. Nước mắt cố gắng kiềm nén như nước vỡ đê, cô chạy về phía anh, ôm chặt lấy.

Họ cứ ôm nhau như vậy, mãi đến khi hạt mưa rơi trên mặt càng lúc càng lớn, Thích Giai mới nới lỏng vòng ôm với anh, nghẹn ngào nói, “Hình như mưa lớn.”

Lâm Tiêu Mặc ôm cô đi đến dưới mái hiên, ngón tay lau đi nước mắt của cô, “Được rồi, đừng khóc.”

Thích Giai hấp háy mũi, sau khi ngừng khóc mới nhớ tới, hỏi, “Anh tới đây như thế nào?” Cô nhớ rõ chuyến xe từ thành phố C đến huyện Y là lúc ba giờ rưỡi chiều, anh xuống máy bay hẳn là đã không còn xe đi.

“Đi xe taxi.”

“Vậy anh đã ăn cơm chưa?”

“Trên đường tùy tiện ăn rồi.” Lâm Tiêu Mặc vân vê tóc cô, “Bảo bối, anh không đói bụng, em không cần lo cho anh, nói cho anh biết tình hình của ba em đi.”

Thích Giai tường thuật đại khái với anh việc phát bệnh của ba cô và phán đoán của bác sỹ, sau đó nói, “Em muốn chuyển đến bệnh viện Võ Cảnh, nhưng bác sỹ đề nghị chúng ta đến Hoa Tây.”

“Bệnh viện Võ Cảnh? Cái đó ở Bắc Kinh đúng không?” Lâm Tiêu Mặc hỏi.

“Vâng, nghe nói đó là bệnh viện trị bệnh gan tốt nhất cả nước.”

Lâm Tiêu Mặc ngẫm nghĩ, không ủng hộ mà lắc lắc đầu, “Anh cảm thấy không được tốt lắm, từ đây đến Bắc Kinh quá xa, tình huống hiện tại của ba em chỉ sợ không thích hợp đi đường dài.”

“Anh thấy lời của bác sĩ có lý, chuyển đến Hoa Tây có lẽ thích hợp hơn.”

“Kỹ thuật chữa bệnh của Hoa Tây so với trong nước cũng coi như tốt, hơn nữa chúng ta có thể mời chuyên gia từ Võ Cảnh đến hội chẩn, lập ra phương án trị liệu.”

Phân tích của Lâm Tiêu Mặc hiển nhiên rất tốt, chỉ là, Thích Giai chần chừ nói, “Hoa Tây rất khó chuyển vào, nhà của em không có người quen…”

“Việc này cứ giao cho anh.” Anh kéo tay cô, chầm chậm kiên quyết hứa hẹn, “Lúc này đây, anh sẽ ở bên em.”

**

Lâm Tiêu Mặc kiên trì phải ở lại cùng cô gác đêm, Thích Giai đành phải tìm y tá trực ban thương lượng, “Y tá, bạn trai tôi đặc biệt từ Bắc Kinh đến, ngồi xe hơn mười giờ mới đến đây, cô có thể châm chước để anh nghỉ một đêm ở trong này không?”

Y tá liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Mặc đang dựa trước quầy bar, đường dài vất vả làm cho anh thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng không giảm đi chút suất khí mị lực nào, đặc biệt với cái phong thái thanh nhã như vầy ở cái thị trấn nhỏ này lại càng hiếm thấy. Y tá nhìn qua, mặt không khỏi ửng đỏ, vội vàng gật đầu nói, “Vậy cũng được.”

Thích Giai thấy biểu tình muôn màu muôn vẻ của cô y tá, ngầm cười cười, sau khi rời quầy bar mới ý vị thâm trường mà xem xét người nam nhân bên cạnh, giọng nói khẽ truyền đi, “Mỹ nam kế?”

“Chỉ là nháy mắt với cô ấy, giải bày khát vọng chân thành của anh.” Anh vòng tay qua cô, thả cước bộ đi vào phòng bệnh.

Bởi vì uống thuốc ngủ, ba cô ngủ rất say. Thích Giai đi đến bên cạnh sô pha, cầm lấy tấm chăn của mình phủ lên, sau đó quay đầu nói với Lâm Tiêu Mặc, “Chỗ này rất hẹp, anh ngủ một lát đi, em xem ba em.”

“Anh không sao, em ngủ trước đi.” Lâm Tiêu Mặc kéo cô ngồi xuống.

“Vậy cùng nhau ngủ.” Thích Giai biết không lay chuyển được anh, dứt khoát nằm xuống, cố gắng nhích đến sát mép, tận lực để lại cho anh vị trí lớn nhất.

Ghế dựa kỳ thực rất nhỏ, một người ngủ đã hơi nhỏ một tí, hai người nằm cùng một chỗ sát vào nhau, đừng nói đến xoay người, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, thật sự khó chịu.

“Nếu không thì anh ngủ trước đi, em sau nửa đêm ngủ tiếp.” Thích Giai chống tay, đnag muốn ngồi dậy, thắt lưng lại bị anh ôm lấy. Hoa mắt một cái, cô đã cứng đờ nằm sấp trên người Lâm Tiêu Mặc.

“Như vậy ngủ sẽ không chật.” Anh ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói.

“Nhưng mà…”

“Hư.” Anh dán trên môi cô, thấp giọng nỉ non, “Đừng đánh thức ba em.”

Tư thế ngủ như vậy rất không thoải mái, nhưng anh lại gắt gao ôm lấy mình, nhắm mắt không nói, thể hiện rõ là không cho phép cự tuyệt.

Thích Giai khẽ thở dài, đầu dán vào ngực anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của anh, chậm rãi nhắm mắt.

Mãi đến khi hơi thở nơi cần cổ trở nên chậm mà trầm, hai mắt nhắm chặt của người nằm bên dưới chậm rãi mở, Lâm Tiêu Mặc nhìn người nằm úp sấp trên ngực, suy nghĩ phiêu càng xa…



Khi nhận được điện thoại của Giang Thừa Vũ, Lâm Tiêu Mặc đầu tiên là cảm thấy tức giận, bạn gái của mình trong nhà xảy ra chuyện lại có thể để người ngoài thuật lại, giận nhất chính là, người luôn miệng nói thương anh thế nhưng ngay cả số điện thoại của anh cũng không nhớ nổi. Khi cơn giận qua đi, tiếp đó là nỗi thất vọng thấu tim, giống như thâm tình bị giày xéo, loại thất vọng này đến cuối cùng đều biến thành bi ai, vì chính mình, cũng vì tình cảm của họ.

Giang Thừa Vũ hỏi anh, “Anh sẽ đi chứ?”

Lâm Tiêu Mặc suy nghĩ thật lâu mới nói với Giang Thừa Vũ, “Tôi mệt mỏi.” Anh thật sự không biết sẽ đi tiếp trên con đường tương lai như thế nào. Tình yêu, hôn nhân cũng thế, đều là chuyện hai người, anh cố gắng nữa, nếu chỉ là kịch một vai, kết cục nhất định sẽ không tốt đẹp.

Không ngờ, Giang Thừa Vũ cũng không chỉ trích anh, mà lặng im thật lâu sau mới chậm rãi nói, “Đừng nghi ngờ tình cảm của cô ấy đối với anh, nếu không thương anh, tôi sẽ không phải theo đuổi cô ấy đến tám năm mà chưa có kết quả.”

“Lâm Tiêu Mặc, tôi nghĩ anh so với tôi rõ ràng hơn, cô ấy rất đáng để được yêu. Cái tốt của cô ấy, hẳn là không phải chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy. Cô ấy chỉ là không biết diễn đạt sao cho tốt, không biết tỏ ra yếu đuối như thế nào, đặc biệt đối với người cô ấy để ý, cô ấy muốn đem những gì tốt nhất, hoàn mỹ nhất bày ra trước mắt cho anh, hy vọng mình có thể cùng anh đứng cạnh nhau, có thể xứng đôi với anh, như vậy mới không phụ anh yêu cô ấy.”

“Cô ấy cảm thấy không xứng với tôi?” Lâm Tiêu Mặc khó hiểu, lúc trước đề nghị theo đuổi là mình, liều chết vô lại, đau khổ dây dưa cũng là anh. Anh vẫn tưởng mình không đủ ưu tú, không đủ để làm rung động cô, cho nên mới không thể làm cô động tâm.

“Con người là loài động vật kỳ quái, có đôi khi chiếu rọi sau lưng kiêu ngạo và tự tôn chính là tự ti.” Giang Thừa Vũ một câu đã vạch rõ mấu chốt của bọn họ, “Cô ấy không kiên cường như anh nghĩ, mà anh chưa cho cô ấy can đảm để bày ra vẻ yếu ớt.”

Lời nói Giang Thừa Vũ tựa như một dùi đánh thẳng vào lòng Lâm Tiêu Mặc, tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh phải nói giảng giải của Giang Thừa Vũ đều đúng. Khi gặp nhau lúc tuổi còn rất trẻ, yêu quá sớm, cũng tự nhận yêu rất sâu đậm, nhưng kết quả, họ không học được cách yêu thương đối phương như thế nào.

Cách Thích Giai yêu giống như khổng tước, đem điều đẹp nhất của mình bày ra cho người xem. Mà cách anh yêu lại quá khắt khe, là ngây thơ muốn đối phương bên cạnh mình từng bước đi tới, xoay quanh. Vậy Giang Thừa Vũ thì sao? Cách anh yêu là gì?

Lâm Tiêu Mặc ngẩng đầu, nhìn Giang Thừa Vũ, “Anh rất yêu cô ấy, đúng không?”

Khóe miệng Giang Thừa Vũ hơi giương lên, quả quyết trả lời, “Đúng, yêu tám năm.” Dứt lời, anh nghỉ một lát, mang theo giọng điệu khiêu khích vài phần, cảnh cáo, “Cho nên, nếu lúc này anh lại buông tay, tôi đây sẽ bất chấp đem cô ấy đến bên mình, không sợ cô ấy cũng không yêu tôi.”

“Vậy làm cho anh thất vọng rồi.” Lâm Tiêu Mặc cười khẽ, “Bởi vì tôi cũng yêu cô ấy, hơn nữa nhất định lâu hơn anh.”

Trên đường đến sân bay, Lâm Tiêu Mặc còn tự hỏi chính mình, rốt cuộc là do Giang Thừa Vũ khiêu khích làm phát ra ham muốn tranh đấu giữa hai người đàn ông, hay là anh thật sự không muốn buông tay, anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hiểu được, kỳ thực, anh chính là không muốn lại bỏ qua một lần nữa.

Theo như lời Giang Thừa Vũ, Thích Giai vì mình mà không chấp nhận người khác, mà anh không phải cũng vì đoạn tình yêu lúc trẻ mà phí hoài năm tháng? Nếu trên trời cho bọn anh cơ hội tiếp tục duyên phận, vậy anh phải giữ chặt lấy.

“Thích Giai, để cho chúng ta cùng học cách yêu như thế nào đi.” Lâm Tiêu Mặc vỗ về mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng hẹn ước.

**

Sáng sớm năm giờ, Thích Giai bị âm thanh qua lại trên hành lang đánh thức. Cô mở to mắt, nhìn người bị đặt dưới thân, khóe miệng hơi nâng lên. Cô động đậy cánh tay và cổ có chút tê rần, tay nhỏ bé xoay ngược lại, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đặt trên lưng, nhưng vừa mới đi xuống, tay đã bị bắt được.

“Bà xã, ngủ tiếp một lát.” Giọng nói Lâm Tiêu Mạc mang theo thanh âm khàn khàn vừa tỉnh.

“Anh ngủ tiếp đi, em thức dậy trước.” Cô thấp giọng nói, “Chút nữa bác sỹ sẽ đến kiểm tra phòng.”

Lâm Tiêu Mặc nga một tiếng, nhưng tay ôm cô vẫn không buông ra.

Thích Giai sợ bị người khác bắt gặp tư thế mờ ám này, chống ngực anh định ngồi dậy, ai ngờ thân mình vừa động đã bị vật dính ở bụng làm cho cả kinh choáng váng, “Anh…”

“Bà xã, đây là phản ứng bình thường.” Lâm Tiêu Mặc nâng môi, cắn vành tai cô còn nói hai chữ, Thích Giai xấu hổ đến mức trừng mắt nhìn anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô càng làm cho lòng Lâm Tiêu Mặc vui vẻ, khóe môi giương lên một độ cong nhiều hơn nữa, ngẩng đầu cắn cái mũi xinh xắn một cái mới nói, “Được rồi, đứng lên đi, nếu không đứng lên, anh cũng không dám cam đoan là không xảy ra chuyện gì đâu.”

Mặt Thích Giai thẹn càng hồng, đấm vào ngực anh một cái, nhanh chóng thoát khỏi khu vực nguy hiểm.

Hai người tẩy rửa xong xuôi, vừa lúc Thích mẹ mang điểm tâm đến, đẩy cửa, khi nhìn thấy Lâm Tiêu Mặc thì vẻ mặt ngẩn ra, vẫn là Lâm Tiêu Mặc tự nhiên thoải mái gọi một tiếng, “Dì, đã lâu không gặp.”

Thích mẹ lấy lại tinh thần, nụ cười cứng ngắc như tượng, “Thật là đã lâu không gặp.”

Thích Giai làm bộ như không thấy ánh mắt dò hỏi bối rối của mẹ. Cô đưa tay nhận lấy hộp cơm, nói sang chuyện khác, “Ba con ngày hôm qua nói muốn ăn trứng vịt muối, mẹ có mang theo không?”

“Ừ, ở tầng dưới cùng.” Thích mẹ chỉ chỉ hộp, lại nói thêm, “Hai đưa còn chưa ăn phải không? Giai Giai, nếu không con dẫn tiểu Lâm ra ngoài ăn chút gì đó đi.”

“Dì, con chờ bác sỹ kiểm tra xong mới đi ăn.” Lâm Tiêu Mặc nói.

“Vậy không tốt lắm, đừng để đói bụng…”

Thích mẹ còn đang băn khoăn, cửa lại bỗng nhiên bị đẩy ra, y tá cầm một tấm dra (khăn trải giường) đưa đến tay của Thích mẹ, “Giường 37 còn thiếu tiền phí, đến lầu một đóng.”

“A, nhanh như vậy đã thiếu phí?” Thích mẹ không dám tin mà tiếp nhận tấm dra, cẩn thận nhìn nhìn, thở dài, tất cả đều là tiền.

“Mẹ, để con…”

“Để anh đi đóng.” Lâm Tiêu Mặc cắt ngang lời nói Thích Giai.

“Không cần.” Thích Giai vội vàng đứng lên, cự tuyệt theo bản năng. Khi nhìn đến vẻ mặt tức giận của anh, cô lại ngồi xuống, hướng anh cười cười, nói, “Vậy anh đi đi, ngay ở nơi vào cửa.”

Sắc giận của Lâm Tiêu Mặc thoáng chốc thả lỏng, xoay người lấy bóp tiền đi xuống lầu.

Anh đi chưa lâu, di động của Thích Giai rung lên, cô mở ra, thấy tin nhắn của anh, “Lúc này mới nghe lời như vậy.”



Thích mẹ vỗ vỗ con gái đang bật cười với di động, thần sắc ngưng trọng, “Cậu ấy sao lại đến đây? Hai đưa không phải đã chia tay lâu rồi sao?”

Năm đó, Lâm Tiêu Mặc đi đường thật xa đến mừng sinh nhật của con gái, họ đều biết, cũng từ tận trong đáy lòng rất thích cậu trai biết cư xử đúng mực này. Nhưng khi tốt nghiệp, con gái lại nói cho họ đã cùng Lâm Tiêu Mặc chia tay. Bọn họ hỏi nguyên nhân, cô không chịu nói tỉ mỉ, chỉ giải thích đơn giản, nhẹ nhàng bâng quơ nói Lâm Tiêu Mặc ra nước ngoài du học, cô không muốn đi, cho nên chia tay. Vì thế, bà cùng chồng mình đều rất tự trách, cho rằng không để cho con gái điều kiện học tốt, cũng chia rẽ đoạn nhân duyên đẹp này.

“Năm trước anh ấy từ nước ngoài trở về, lại gặp nhau…” Thích Giai mơ hồ kể lại quá trình gặp lại, rồi yêu nhau.

Thích mẹ nghe xong liên tục gật đầu, vỗ vai con gái, chân thành nói, “Giai Giai, đây là duyên phận, phải biết quý trọng, hiểu không?”

“Mẹ, con nhất định sẽ như vậy.” Đến giờ cảm tình vẫn không thay đổi, cô chắc chắn phải quý trọng gấp đôi.

**

Tuy họ đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi bác sỹ đem kết quả chẩn đoán bệnh báo cho họ biết, Thích Giai và mẹ vẫn không dám tin là thật. Bệnh của ba cô đúng là tái phát, kỳ thứ ba, cũng chính là kỳ cuối.

So với hai mẹ con Thích Giai đang đau khổ không thôi, Lâm Tiêu Mặc là người tỉnh táo nhất. Anh ôm lấy Thích Giai đang khóc sướt mướt, hỏi, “Bác sỹ, mọi người đã chẩn đoán chính xác rồi ư?”

“Cơ bản có khả năng đã chẩn đoán chính xác, bất quá mọi người cũng có thể đến bệnh viện khác kiểm tra lại.”

“Nếu chúng tôi chuyển đến Hoa Tây, có thể tốt hơn không?” Lâm Tiêu Mặc lại hỏi.

“Kỹ thuật khám chữa bệnh của Hoa Tây khẳng định tốt hơn bệnh viện huyện này của chúng tôi, nếu điều kiện cho phép, tôi tán thành việc mọi người chuyển viện.”

“Vậy khi nào thì có thể chuyển đi được?”

“Bên kia tiếp nhận đơn, chúng tôi lập tức để ông chuyển qua, bảo hiểm y tế cũng có thể chuyển.” Bác sỹ nói xong lại nhấn mạnh, “Nhưng mà giường nằm bên Hoa Tây rất eo hẹp, mọi người tốt nhất nên xác định có thể lại chuyển viện tiếp, bởi vì người bệnh không thể chuyển đi lại nhiều lần.”

**

Sau khi Thích Giai và mẹ thương lượng đều đồng ý để ba chuyển đến Hoa Tây, nhưng như lời bác sỹ nói, là bệnh viện số một số hai khu Tây Nam, thật là một việc khó khăn.

“Chuyện này giao cho anh.” Lâm Tiêu Mặc nắm chặt tay cô nói.

“Anh có người quen?” Thích Giai hoài nghi nhìn anh.

“Ông ngoại anh có học trò làm lãnh đạo ở thành phố C, anh nhờ ông giúp đỡ.”

Khi Lâm Tiêu Mặc nói nhờ người nhà hỗ trợ, Thích Giai còn lo lắng thái độ không thích mình của Lâm mẹ, nhưng ngạc nhiên là ông ngoại anhlại yêu cầu Lâm Tiêu Mặc đưa điện thoại cho cô, cũng ôn tồn nói, “Giai Giai, chờ ba con hết bệnh rồi, để Lâm Tiêu Mặc mang con về đây gặp ông.”

Buông điện thoại, Thích Giai cảm khái tự đáy lòng, “Ông ngoại anh thực dễ gần.”

Lâm Tiêu Mặc tự hào cười cười, đột nhiên lại tiến đến bên tai cô thần bí nói, “Ngoại anh là nhà tiên đoán. Ông lần đầu tiên thấy tấm ảnh chụp chung của chúng ta, đã nói anh và em sẽ cùng nhau đến cuối đời.”

“Chúng ta không thể phụ lòng tin của ông anh.” Cô nắm chặt tay anh.

Có người quen xử lý giúp dễ dàng, thủ tục chuyển viện của Thích ba được giải quyết rất nhanh, khi họ đến thành phố C mới phát hiện, ba cô chẳng những có giường ngủ, mà còn nằm trong phòng bệnh cao cấp dành cho cán bộ.

Thích mẹ nhìn cách bày trí trong phòng, lặng lẽ kéo con gái sang một bên, “Giai Giai, nơi này không thích hợp lắm?”

“Mẹ, chuyện tiền mẹ không cần lo lắng, chủ yếu là ba được thoải mái.”

Ngày hôm sau làm tốt thủ tục chuyển viện, tổ chuyên gia của bệnh viện đã tới rồi, hội chẩn bệnh tình của Thích ba, đáng tiếc kết quả chẩn đoán bệnh cũng không lạc quan.

“Trước mắt không có hiện tượng khuếch tán, nhưng toàn bộ gan đã bị hoại tử.” Bác sỹ phụ trách nói với họ, “Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là tìm được gan thích hợp để làm giải phẫu thay gan, nếu tìm không được, chúng ta chỉ có thể làm trị liệu giữ lại, cũng chính là cố hết sức trì hoãn bệnh tình, giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân, bất quá các người trong lòng phải có chuẩn bị, tình huống có thể sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.”

“Bác sỹ, nếu không thay gan, ba tôi còn có thể sống bao lâu?” Thích Giai cẩn thận dò hỏi.

“Vậy phải xem tế bào ung thư có khuếch tán hay không, bất quá trường hợp lâm sàng, như ba cô, bình thường sẽ không vượt quá một năm.”

“Vậy thay gan đi, cần điều kiện gì, của tôi có thể không?” Thích mẹ hỏi.

“Phải xem có thích hợp không, tình hình chung là bộ phận của người có quan hệ huyết thống sẽ có xác suất thành công rất cao.”

“Vậy dùng của tôi.”

Thích Giai vừa mới nói xong liền nhận được phản đối mãnh liệt của mẹ, “Không được, con còn trẻ, sao lại có thể lấy của con.”

Bác sỹ thấy Thích mẹ có vẻ kích động, kiên nhẫn giải thích, “Chỉ cần cắt lấy bộ phận lá gan, mà gan cơ thể sống có công năng chữa trị rất tốt, quyên tặng người khác đến tháng thứ ba là có thể mọc lại bộ phận đó, sẽ không có ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống.”

“Còn có thể mọc lại?” Thích mẹ không dám tin nhìn bác sỹ, “Thật hay giả.”

“Đương nhiên là thật.” Bác sỹ cười cười, bước lên trước một bước tường tận thuyết minh, “Trước mắt, cơ thể sống cắt đi phải đặc biệt kỹ lưỡng, chính là phải dựa theo người quyên tặng phải là người thân thuộc với người nhận, nếu có thể tìm được gan thích hợp, đây là cách cứu ba cô hữu hiệu nhất.”

Nghe lời nói của bác sỹ, Thích Giai nâng mắt nhìn Lâm Tiêu Mặc bên cạnh, dường như hiểu được tâm ý của cô, Lâm Tiêu Mặc hơi gật gật đầu với cô.

Cô nắm chặt tay anh, cảm kích cười, sau đó nghiêng đầu, nói với bác sỹ, “Vậy trước nhìn xem của tôi có thể dùng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sớm Yêu Trễ Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook