Chương 36: Kẹo đậu nành
Uông Nhạ Nhạ
18/03/2023
Trong nhà có mạch nha nảy mầm tốt, vốn là định dùng để làm bánh ngô kiều mạch, lúc này vừa hay hái làm đường mạch nha.
Sầm Ninh vo gạo nếp sạch sẽ, hấp ở trong nồi, lại hái mạch nha đã nảy mầm xuống.
Mạch nha nảy mầm tốt, sinh trưởng rậm rạp ở trong chậu gỗ, Sầm Ninh xé nhỏ một chậu mạch nha, lại lấy đũa chọc tơi gạo nếp đã hấp xong, trải lên cái mẹt để nguội.
Vào đông mau lạnh, gạo nếp nguội đủ, trộn chung với mạch nha đã xé thành một khối bỏ vào trong cái vò, sau khi đổ một gáo nước ấm thì đậy cái nắp lên để yên.
Đây đều là công việc tốn hơi sức, ngày mùa đông Sầm Ninh ở trong phòng bếp bận rộn khiến cả người đều ấm lên.
Vò phải được để một thời gian, Sầm Ninh nhìn nhìn ngoài phòng, bận việc một hồi thì sắc trời đã không còn sớm, Sầm Ninh múc gạo và mì ra bắt đầu làm cơm.
Trộn nắm bột hấp màn thầu, bỏ ngũ cốc vào nồi nấu cháo nóng, Sầm Ninh lại ra vườn rau nhổ củ cải cùng cải thảo. Cải thảo dùng để xào với thịt khô, thả mỡ heo vào xào đến bắn tanh tách, lại hầm một nồi củ cải om tương, củ cải trắng tươi ngon lại mềm rục.
Màn thầu hãy còn đang hấp, Sầm Ninh bỏ đồ ăn đã xào xong vào trong nồi giữ ấm, vén cái nắp vại xem thử mạch nha.
Mạch nha và gạo nếp đã tiết ra nước, Sầm Ninh lấy gáo hồ lô múc ra miếng vải xô đã giặt sạch, buộc chặt cái miệng rồi bắt đầu ép nước, bã mạch nha có thể cầm đi cho gà ăn, bỏ nước mạch nha đã ép ra vào trong nồi đun sôi, nước đường nấu ra chính là đường mạch nha.
Đường mạch nha nấu đến khi có thể quấn sệt lên muôi là được, nhưng đường lúc này còn loãng chưa ra hình ra dạng, chờ bỏ vào trong vò để lạnh một đêm.
Mang đường đến góc phòng bếp, lại rửa nồi và muôi dùng để làm đường mạch nha sạch sẽ, ngoài sân truyền đến tiếng vang, Sầm Ninh ném giẻ lau đi ra ngoài ngó.
Lục Vân Xuyên kéo xe đẩy về, buổi sáng còn chất đầy đồ vật, lúc này xe đẩy đã trống rỗng.
"Bán hết toàn bộ rồi?" Sầm Ninh trợn to mắt.
Lục Vân Xuyên cười nói: "Phải, chợ đông năm nay náo nhiệt khủng khiếp, củ cải với cải thảo mới sáng sớm đã bán không đủ, ta cùng đại ca chờ bán hết củi mới trở về, đợi mai ta lại mang thêm chút rau đến."
Sầm Ninh vui vẻ giúp Lục Vân Xuyên dỡ dây thừng của xe đẩy trên người xuống: "Ban đầu còn lo bán không hết, rau thối trong vườn lãng phí mất, mau rửa tay ăn cơm."
Bưng đồ ăn lên bàn, Sầm Ninh cắn đũa nhìn bộ dáng Lục Vân Xuyên há to miệng gặm màn thầu, không mở miệng nói chuyện muốn đi theo bày sạp, trong lòng nghĩ trước tiên vẫn nên chờ Lục Vân Xuyên ăn cơm no rồi lại nói.
Chờ buổi tối sau khi hai người vệ sinh xong thì vào buồng trong, cả hai ngồi xếp bằng trên giường đất, Sầm Ninh xoa vai lưng cho Lục Vân Xuyên, dây thừng kéo xe đẩy thô ráp, bả vai cách lớp áo bông đều bị thít đỏ một vòng.
Lục Vân Xuyên móc cái bao vải trong lồng ngực ra đưa cho Sầm Ninh: "Đây là tiền kiếm được hôm nay."
Củ cải và cải thảo nhà nào cũng trồng, phiên chợ nhiều người đến bán, cho nên giá rẻ bèo, củi lửa quý hơn một chút nhưng chỉ có điều một đồng tiền đã được một bó lớn.
Nhưng Lục Vân Xuyên chặt nhiều, cũng buôn bán lời không ít.
Sầm Ninh mở bao vải ra đếm đếm, nói: "Cứ bán y như vậy, thì năm mới trong nhà cũng có tiền mua thịt."
Lục Vân Xuyên gật đầu: "Thịt thì chốc nữa ta lại đi vào trong thôn tìm nhà người ta để đặt, mua nửa tấm* thịt heo về chia cùng nhà đại ca."
(*) 1 phần 4
Sầm Ninh cẩn thận cất kỹ tiền, đóng tráp tiền lại bắt đầu trải giường đệm.
Giường đất được đốt ấm áp, nằm trong đệm chăn không lạnh chút nào, dập tắt đèn dầu, Sầm Ninh nằm vào trong lòng Lục Vân Xuyên nói: "Ngày mai ta dậy sớm một chút."
Lục Vân Xuyên hỏi: "Là vì trong nhà có việc gì muốn làm sao? Ta làm trước thay cho ngươi là được, ngươi nằm thêm một chút."
Sầm Ninh ở trong lồng ngực Lục Vân Xuyên lắc đầu: "Ngươi làm không được, ta phải dậy làm kẹo."
"Làm kẹo?"
Sầm Ninh ở trong ổ chăn mò đến tay Lục Vân Xuyên, dứt khoát nói thẳng: "Sáng mai ta dậy làm kẹo, ta muốn đi cùng ngươi lên trấn bày sạp."
Lục Vân Xuyên cuối cùng cũng phản ứng được: "Ngươi muốn lên trấn bán kẹo?"
Sầm Ninh gật gật đầu, kể lại chuyện buổi chiều đi ra sau núi hái quất cùng Trúc ca nhi.
"Có thể bán được mấy đồng thì mấy đồng vậy, từ trước tới giờ ta còn chưa từng bán đồ ăn mình tự làm đâu, ta muốn thử một chút." Y mềm giọng rồi kéo tay Lục Vân Xuyên, "Sáng mai ngươi dẫn ta đi cùng nhé, được không?"
"Thức ăn ngươi làm đương nhiên là ngon rồi, chỉ là...... Thời tiết này lạnh quá." Lục Vân Xuyên nói.
Sầm Ninh bĩu môi: "Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, chẳng lẽ ta còn là Chỉ ca nhi mới tí tuổi hay sao, gió cũng thổi được?"
Lục Vân Xuyên sợ y tức giận, ôm dỗ dành: "Ta không có ý này, sáng chúng ta đi tối mới về, cả ngày trông coi trước sạp, chỗ nghỉ tạm cũng không có, ta không muốn ngươi mệt như thế."
"Nhưng ta cũng không muốn lúc nào cũng một mình ru rú ở trong nhà."
Lục Vân Xuyên ngớ ra một chút, Sầm Ninh nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi bày sạp, không muốn lúc nào cũng một mình, thường ngày ngươi làm việc ta không thể đi theo ngươi, bây giờ ta vừa có thể đi cùng vừa có thể bán thức ăn để kiếm tiền, không tốt sao?"
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, Lục Vân Xuyên ôm Sầm Ninh càng chặt hơn chút nữa, khẽ nói: "Được, ngày mai ngươi mặc ấm một chút, chúng ta cùng đi."
"Thật ư?!"
"Ừ, định làm kẹo gì để bán? Sáng mai ta dậy sớm phụ với ngươi."
Sầm Ninh cao hứng, khóe miệng giương lên nói: "Làm kẹo đậu nành, ngươi ăn qua chưa? Đường mạch nha bên ngoài bọc lấy bột đậu nành, hồi ta còn nhỏ thích ăn cái này nhất, cha ta cùng huynh trưởng......"
Phu lang ngoan ngoãn mềm mại mà khẽ thủ thỉ không ngừng ở bên tai, trong giọng nói đều tràn đầy ý cười, Lục Vân Xuyên vuốt mái tóc đen của Sầm Ninh, trong lòng nhớ vừa nãy Sầm Ninh mới nói không muốn lúc nào cũng ở nhà một mình.
Hắn ngày ngày làm việc không có rảnh rỗi, cũng chưa từng nghĩ đến Sầm Ninh ở nhà một mình có buồn chán hay không, nghĩ trong nhà đại tẩu còn có Chỉ ca nhi, Lục Vân Xuyên lén nghĩ trong lòng, nếu hắn và Sầm Ninh có thể có một đứa con, trong nhà hẳn là có thể náo nhiệt một chút.
Nhưng hắn cũng biết ca nhi không dễ thụ thai, cho nên từ trước tới nay không nhắc chuyện con cái trước mặt Sầm Ninh, sợ Sầm Ninh nhạy cảm.
So với hài tử, hắn vẫn muốn để phu lang sống thoải mái hơn.
Với lại dù sao cũng không nên có con muộn, mình đi ra ngoài làm việc, để Sầm Ninh một mình ở nhà chăm sóc con cái, như vậy quá mệt mỏi.
Có lẽ chờ thêm một chút, chờ hai năm nữa cuộc sống trong nhà tốt rồi, hắn không cần vội vã tìm việc làm, đến lúc đó nếu như có thể có con, hắn đã có bản lĩnh chăm sóc tốt cho Sầm Ninh và đứa bé.
Con của hắn và Sầm Ninh, nhất định không được chịu khổ giống như hắn hồi còn nhỏ.
Hai người mới nằm được ba canh giờ*, đã lại chịu đựng cơn buồn ngủ mà đứng lên.
(*) 6 tiếng
Sầm Ninh nằm nhoài phía sau lưng Lục Vân Xuyên ngáp nhỏ một cái, Lục Vân Xuyên nhẹ giọng hỏi: "Không thì mai lại đi nhé? Đêm nay ngủ sớm một chút, ngày mai lại dậy."
Sầm Ninh ngây người vội vàng bò dậy: "Ta không buồn ngủ, hôm nay luôn."
Đèn dầu trong phòng bếp sáng lên, nhân thời gian làm đường, Sầm Ninh để Lục Vân Xuyên nhóm lửa, mình thì nhào nắm bột rồi đập hai quả trứng gà, làm mấy cái bánh nướng trứng gà cho bữa cơm sáng.
Ăn xong bánh nướng, Lục Vân Xuyên khiêng cái cối xay nhỏ trong nhà từ ngoài sân vào để xay đậu nành.
Sầm Ninh mở cái vò ngó xem nước đường, đường mạch nha lỏng được để một đêm lúc này đã biến thành đường mạch nha dinh dính sền sệt, Sầm Ninh lấy đũa khều một đoàn, đường mạch nha óng ánh trong suốt, một chút tạp chất đều không nhìn thấy.
Lục Vân Xuyên xay xong bột đậu nành, đổ vào trong cái sàng rây qua, bột đậu nành rây qua một lần như vậy ăn vào càng mịn, vô miệng là tan.
Hương vị kẹo đậu nành ngon là tại lớp bột đậu nành phủ bên ngoài, thời thơ ấu Sầm Ninh ăn kẹo, cứ đau lòng bột đậu nành bọc bên ngoài kẹo ít quá, giờ đây y tự mình làm, thế là cho đầy đủ bột đậu nành.
Đường mạch nha bỏ vào trong bột đậu nành, xoa nắn đều tay, vê cho bột đậu nành ngấm vào kẹo, như vậy ăn vào không dính răng, người già trẻ con ăn cũng tiện.
Chờ vê đến mức không còn dính tay nữa, Sầm Ninh nắn kẹo viên thành dạng mảnh dài, cầm dao cắt thành một khối kẹo nho nhỏ, lại bọc một lớp bột đậu nành lên phía trên khối kẹo, kẹo đậu nành thế là đã xong.
Sầm Ninh cầm một miếng đút cho Lục Vân Xuyên: "Nếm thử hương vị, ăn ngon không?"
Kẹo đậu nành ăn vào ngọt nhưng không ngấy, cảm giác mềm dai, hương vị của bột đậu nành lại nồng đậm, tuy là Lục Vân Xuyên không thích ăn đồ ngọt cũng cảm thấy hương vị thơm nức: "Ăn ngon, trẻ con chắc chắn sẽ thích."
Một vò đường mạch nha chỉ dùng một nửa, lần đầu tiên Sầm Ninh bán đồ ăn, sợ buôn bán không tốt, cho nên không dám làm nhiều.
Suy cho cùng kẹo đậu nành vẫn là món ăn lưu hành một thời hồi y còn nhỏ, giờ trẻ con trên trấn đều thích ăn hồ lô ngào đường.
Làm nhiều kẹo đậu nành trong nhà ăn không hết lại lãng phí, nhưng đường mạch nha còn dư có thể bảo quản, trộn với vụn củ cải dùng để ngâm nước uống, hiệu quả trị đau họng và ho khan tốt nhất.
Trong nhà còn dư một chút giấy dầu đỏ mua về để cắt chữ song hỷ lúc hai người thành thân, Sầm Ninh rọc giấy dầu thành miếng vuông, lấy dây thừng buộc gói kẹo đậu nành thành những gói giấy màu đỏ nho nhỏ, như vậy tiện bán, nhìn cũng thấy vui.
Làm xong kẹo, Sầm Ninh bỏ gói giấy vào trong sọt rồi xếp gọn đặt lên xe đẩy, Lục Vân Xuyên cũng buộc củi, củ cải và cải thảo lên xe.
Thổi tắt ngọn đèn dầu của phòng bếp, Lục Vân Xuyên vào phòng trong lấy cái khăn vải ra.
"Dùng để làm gì vậy?" Sầm Ninh mới vừa hỏi ra khỏi miệng, Lục Vân Xuyên đã giương tay quấn khăn vải lên đầu y.
"Đường núi gió lớn, thổi đến mức đầu cũng đau, lấy khăn vải quấn vào có thể dễ chịu một chút." Sợ Sầm Ninh ngại xấu, Lục Vân Xuyên lại nói, "Tới trên trấn là có thể gỡ xuống."
Khăn vải quấn lấy đầu cùng lỗ tai, quả thực chặn được không ít gió, Sầm Ninh ngoan ngoãn đứng đó, mặc Lục Vân Xuyên thắt một cái nút ở dưới cằm mình, vểnh môi cười với Lục Vân Xuyên.
Hai người khóa cổng đi ra ngoài tìm Lục Vân Lãng, trước đây Sầm Ninh chưa từng ra khỏi cửa vào giờ này nên không biết, đang là thời điểm gió lớn nhất, thổi lên người giống y như bị dao cắt ngang qua, chút không khí ấm áp tích trong phòng bếp vừa rồi kia ra cửa hai bước đã biến mất.
Lục Vân Xuyên đi đằng trước Sầm Ninh, nghiêng thân mình chắn hết hơn phân nửa gió cho Sầm Ninh, hai người đi đến nhà trước, Lục Vân Lãng đang kéo xe đẩy tới.
Hắn thấy Sầm Ninh thì sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày nhìn về phía Lục Vân Xuyên không tán đồng mà nói: "Trời lạnh như vậy, để Ninh ca nhi đi theo ra đây làm cái gì?"
Sầm Ninh cười đáp: "Đại ca, ta muốn đi theo Xuyên Tử, ta muốn lên trên trấn bán đồ ăn."
"Bán đồ ăn?"
"Vâng! Bán kẹo đậu nành, chờ tới trên trấn rồi sẽ đưa cho ngươi nếm thử."
Sầm Ninh nói xong thì chạy chậm vào trong sân, bỏ một cái bao vải trong tay lên bàn đá trong sân, phòng trong không sáng đèn, Diêu Xuân Linh hãy còn ngủ cùng Chỉ ca nhi, chờ Chỉ ca nhi tỉnh dậy, này là y để lại cho Chỉ ca nhi ăn.
Ba người bất chấp gió rét đi lên thị trấn, giữa đường Sầm Ninh không lay chuyển được Lục Vân Xuyên, ngồi trên xe đẩy cả một chặng đường, chờ đến khi cơ thể ba người gần như sắp đông cứng lại, cuối cùng cũng tới chợ rồi.
Đôi tay của Sầm Ninh vẫn luôn cuộn ở trong ngực còn có chút ấm, y thấy tay Lục Vân Xuyên lạnh đến tím tái, vội dùng tay mình ủ lấy, giậm giậm chân nói: "Tới rồi sao?"
"Đúng vậy." Lục Vân Xuyên lạnh đến mức thanh âm có chút run rẩy, "Quẹo một cái là tới."
Sầm Ninh vo gạo nếp sạch sẽ, hấp ở trong nồi, lại hái mạch nha đã nảy mầm xuống.
Mạch nha nảy mầm tốt, sinh trưởng rậm rạp ở trong chậu gỗ, Sầm Ninh xé nhỏ một chậu mạch nha, lại lấy đũa chọc tơi gạo nếp đã hấp xong, trải lên cái mẹt để nguội.
Vào đông mau lạnh, gạo nếp nguội đủ, trộn chung với mạch nha đã xé thành một khối bỏ vào trong cái vò, sau khi đổ một gáo nước ấm thì đậy cái nắp lên để yên.
Đây đều là công việc tốn hơi sức, ngày mùa đông Sầm Ninh ở trong phòng bếp bận rộn khiến cả người đều ấm lên.
Vò phải được để một thời gian, Sầm Ninh nhìn nhìn ngoài phòng, bận việc một hồi thì sắc trời đã không còn sớm, Sầm Ninh múc gạo và mì ra bắt đầu làm cơm.
Trộn nắm bột hấp màn thầu, bỏ ngũ cốc vào nồi nấu cháo nóng, Sầm Ninh lại ra vườn rau nhổ củ cải cùng cải thảo. Cải thảo dùng để xào với thịt khô, thả mỡ heo vào xào đến bắn tanh tách, lại hầm một nồi củ cải om tương, củ cải trắng tươi ngon lại mềm rục.
Màn thầu hãy còn đang hấp, Sầm Ninh bỏ đồ ăn đã xào xong vào trong nồi giữ ấm, vén cái nắp vại xem thử mạch nha.
Mạch nha và gạo nếp đã tiết ra nước, Sầm Ninh lấy gáo hồ lô múc ra miếng vải xô đã giặt sạch, buộc chặt cái miệng rồi bắt đầu ép nước, bã mạch nha có thể cầm đi cho gà ăn, bỏ nước mạch nha đã ép ra vào trong nồi đun sôi, nước đường nấu ra chính là đường mạch nha.
Đường mạch nha nấu đến khi có thể quấn sệt lên muôi là được, nhưng đường lúc này còn loãng chưa ra hình ra dạng, chờ bỏ vào trong vò để lạnh một đêm.
Mang đường đến góc phòng bếp, lại rửa nồi và muôi dùng để làm đường mạch nha sạch sẽ, ngoài sân truyền đến tiếng vang, Sầm Ninh ném giẻ lau đi ra ngoài ngó.
Lục Vân Xuyên kéo xe đẩy về, buổi sáng còn chất đầy đồ vật, lúc này xe đẩy đã trống rỗng.
"Bán hết toàn bộ rồi?" Sầm Ninh trợn to mắt.
Lục Vân Xuyên cười nói: "Phải, chợ đông năm nay náo nhiệt khủng khiếp, củ cải với cải thảo mới sáng sớm đã bán không đủ, ta cùng đại ca chờ bán hết củi mới trở về, đợi mai ta lại mang thêm chút rau đến."
Sầm Ninh vui vẻ giúp Lục Vân Xuyên dỡ dây thừng của xe đẩy trên người xuống: "Ban đầu còn lo bán không hết, rau thối trong vườn lãng phí mất, mau rửa tay ăn cơm."
Bưng đồ ăn lên bàn, Sầm Ninh cắn đũa nhìn bộ dáng Lục Vân Xuyên há to miệng gặm màn thầu, không mở miệng nói chuyện muốn đi theo bày sạp, trong lòng nghĩ trước tiên vẫn nên chờ Lục Vân Xuyên ăn cơm no rồi lại nói.
Chờ buổi tối sau khi hai người vệ sinh xong thì vào buồng trong, cả hai ngồi xếp bằng trên giường đất, Sầm Ninh xoa vai lưng cho Lục Vân Xuyên, dây thừng kéo xe đẩy thô ráp, bả vai cách lớp áo bông đều bị thít đỏ một vòng.
Lục Vân Xuyên móc cái bao vải trong lồng ngực ra đưa cho Sầm Ninh: "Đây là tiền kiếm được hôm nay."
Củ cải và cải thảo nhà nào cũng trồng, phiên chợ nhiều người đến bán, cho nên giá rẻ bèo, củi lửa quý hơn một chút nhưng chỉ có điều một đồng tiền đã được một bó lớn.
Nhưng Lục Vân Xuyên chặt nhiều, cũng buôn bán lời không ít.
Sầm Ninh mở bao vải ra đếm đếm, nói: "Cứ bán y như vậy, thì năm mới trong nhà cũng có tiền mua thịt."
Lục Vân Xuyên gật đầu: "Thịt thì chốc nữa ta lại đi vào trong thôn tìm nhà người ta để đặt, mua nửa tấm* thịt heo về chia cùng nhà đại ca."
(*) 1 phần 4
Sầm Ninh cẩn thận cất kỹ tiền, đóng tráp tiền lại bắt đầu trải giường đệm.
Giường đất được đốt ấm áp, nằm trong đệm chăn không lạnh chút nào, dập tắt đèn dầu, Sầm Ninh nằm vào trong lòng Lục Vân Xuyên nói: "Ngày mai ta dậy sớm một chút."
Lục Vân Xuyên hỏi: "Là vì trong nhà có việc gì muốn làm sao? Ta làm trước thay cho ngươi là được, ngươi nằm thêm một chút."
Sầm Ninh ở trong lồng ngực Lục Vân Xuyên lắc đầu: "Ngươi làm không được, ta phải dậy làm kẹo."
"Làm kẹo?"
Sầm Ninh ở trong ổ chăn mò đến tay Lục Vân Xuyên, dứt khoát nói thẳng: "Sáng mai ta dậy làm kẹo, ta muốn đi cùng ngươi lên trấn bày sạp."
Lục Vân Xuyên cuối cùng cũng phản ứng được: "Ngươi muốn lên trấn bán kẹo?"
Sầm Ninh gật gật đầu, kể lại chuyện buổi chiều đi ra sau núi hái quất cùng Trúc ca nhi.
"Có thể bán được mấy đồng thì mấy đồng vậy, từ trước tới giờ ta còn chưa từng bán đồ ăn mình tự làm đâu, ta muốn thử một chút." Y mềm giọng rồi kéo tay Lục Vân Xuyên, "Sáng mai ngươi dẫn ta đi cùng nhé, được không?"
"Thức ăn ngươi làm đương nhiên là ngon rồi, chỉ là...... Thời tiết này lạnh quá." Lục Vân Xuyên nói.
Sầm Ninh bĩu môi: "Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, chẳng lẽ ta còn là Chỉ ca nhi mới tí tuổi hay sao, gió cũng thổi được?"
Lục Vân Xuyên sợ y tức giận, ôm dỗ dành: "Ta không có ý này, sáng chúng ta đi tối mới về, cả ngày trông coi trước sạp, chỗ nghỉ tạm cũng không có, ta không muốn ngươi mệt như thế."
"Nhưng ta cũng không muốn lúc nào cũng một mình ru rú ở trong nhà."
Lục Vân Xuyên ngớ ra một chút, Sầm Ninh nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi bày sạp, không muốn lúc nào cũng một mình, thường ngày ngươi làm việc ta không thể đi theo ngươi, bây giờ ta vừa có thể đi cùng vừa có thể bán thức ăn để kiếm tiền, không tốt sao?"
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, Lục Vân Xuyên ôm Sầm Ninh càng chặt hơn chút nữa, khẽ nói: "Được, ngày mai ngươi mặc ấm một chút, chúng ta cùng đi."
"Thật ư?!"
"Ừ, định làm kẹo gì để bán? Sáng mai ta dậy sớm phụ với ngươi."
Sầm Ninh cao hứng, khóe miệng giương lên nói: "Làm kẹo đậu nành, ngươi ăn qua chưa? Đường mạch nha bên ngoài bọc lấy bột đậu nành, hồi ta còn nhỏ thích ăn cái này nhất, cha ta cùng huynh trưởng......"
Phu lang ngoan ngoãn mềm mại mà khẽ thủ thỉ không ngừng ở bên tai, trong giọng nói đều tràn đầy ý cười, Lục Vân Xuyên vuốt mái tóc đen của Sầm Ninh, trong lòng nhớ vừa nãy Sầm Ninh mới nói không muốn lúc nào cũng ở nhà một mình.
Hắn ngày ngày làm việc không có rảnh rỗi, cũng chưa từng nghĩ đến Sầm Ninh ở nhà một mình có buồn chán hay không, nghĩ trong nhà đại tẩu còn có Chỉ ca nhi, Lục Vân Xuyên lén nghĩ trong lòng, nếu hắn và Sầm Ninh có thể có một đứa con, trong nhà hẳn là có thể náo nhiệt một chút.
Nhưng hắn cũng biết ca nhi không dễ thụ thai, cho nên từ trước tới nay không nhắc chuyện con cái trước mặt Sầm Ninh, sợ Sầm Ninh nhạy cảm.
So với hài tử, hắn vẫn muốn để phu lang sống thoải mái hơn.
Với lại dù sao cũng không nên có con muộn, mình đi ra ngoài làm việc, để Sầm Ninh một mình ở nhà chăm sóc con cái, như vậy quá mệt mỏi.
Có lẽ chờ thêm một chút, chờ hai năm nữa cuộc sống trong nhà tốt rồi, hắn không cần vội vã tìm việc làm, đến lúc đó nếu như có thể có con, hắn đã có bản lĩnh chăm sóc tốt cho Sầm Ninh và đứa bé.
Con của hắn và Sầm Ninh, nhất định không được chịu khổ giống như hắn hồi còn nhỏ.
Hai người mới nằm được ba canh giờ*, đã lại chịu đựng cơn buồn ngủ mà đứng lên.
(*) 6 tiếng
Sầm Ninh nằm nhoài phía sau lưng Lục Vân Xuyên ngáp nhỏ một cái, Lục Vân Xuyên nhẹ giọng hỏi: "Không thì mai lại đi nhé? Đêm nay ngủ sớm một chút, ngày mai lại dậy."
Sầm Ninh ngây người vội vàng bò dậy: "Ta không buồn ngủ, hôm nay luôn."
Đèn dầu trong phòng bếp sáng lên, nhân thời gian làm đường, Sầm Ninh để Lục Vân Xuyên nhóm lửa, mình thì nhào nắm bột rồi đập hai quả trứng gà, làm mấy cái bánh nướng trứng gà cho bữa cơm sáng.
Ăn xong bánh nướng, Lục Vân Xuyên khiêng cái cối xay nhỏ trong nhà từ ngoài sân vào để xay đậu nành.
Sầm Ninh mở cái vò ngó xem nước đường, đường mạch nha lỏng được để một đêm lúc này đã biến thành đường mạch nha dinh dính sền sệt, Sầm Ninh lấy đũa khều một đoàn, đường mạch nha óng ánh trong suốt, một chút tạp chất đều không nhìn thấy.
Lục Vân Xuyên xay xong bột đậu nành, đổ vào trong cái sàng rây qua, bột đậu nành rây qua một lần như vậy ăn vào càng mịn, vô miệng là tan.
Hương vị kẹo đậu nành ngon là tại lớp bột đậu nành phủ bên ngoài, thời thơ ấu Sầm Ninh ăn kẹo, cứ đau lòng bột đậu nành bọc bên ngoài kẹo ít quá, giờ đây y tự mình làm, thế là cho đầy đủ bột đậu nành.
Đường mạch nha bỏ vào trong bột đậu nành, xoa nắn đều tay, vê cho bột đậu nành ngấm vào kẹo, như vậy ăn vào không dính răng, người già trẻ con ăn cũng tiện.
Chờ vê đến mức không còn dính tay nữa, Sầm Ninh nắn kẹo viên thành dạng mảnh dài, cầm dao cắt thành một khối kẹo nho nhỏ, lại bọc một lớp bột đậu nành lên phía trên khối kẹo, kẹo đậu nành thế là đã xong.
Sầm Ninh cầm một miếng đút cho Lục Vân Xuyên: "Nếm thử hương vị, ăn ngon không?"
Kẹo đậu nành ăn vào ngọt nhưng không ngấy, cảm giác mềm dai, hương vị của bột đậu nành lại nồng đậm, tuy là Lục Vân Xuyên không thích ăn đồ ngọt cũng cảm thấy hương vị thơm nức: "Ăn ngon, trẻ con chắc chắn sẽ thích."
Một vò đường mạch nha chỉ dùng một nửa, lần đầu tiên Sầm Ninh bán đồ ăn, sợ buôn bán không tốt, cho nên không dám làm nhiều.
Suy cho cùng kẹo đậu nành vẫn là món ăn lưu hành một thời hồi y còn nhỏ, giờ trẻ con trên trấn đều thích ăn hồ lô ngào đường.
Làm nhiều kẹo đậu nành trong nhà ăn không hết lại lãng phí, nhưng đường mạch nha còn dư có thể bảo quản, trộn với vụn củ cải dùng để ngâm nước uống, hiệu quả trị đau họng và ho khan tốt nhất.
Trong nhà còn dư một chút giấy dầu đỏ mua về để cắt chữ song hỷ lúc hai người thành thân, Sầm Ninh rọc giấy dầu thành miếng vuông, lấy dây thừng buộc gói kẹo đậu nành thành những gói giấy màu đỏ nho nhỏ, như vậy tiện bán, nhìn cũng thấy vui.
Làm xong kẹo, Sầm Ninh bỏ gói giấy vào trong sọt rồi xếp gọn đặt lên xe đẩy, Lục Vân Xuyên cũng buộc củi, củ cải và cải thảo lên xe.
Thổi tắt ngọn đèn dầu của phòng bếp, Lục Vân Xuyên vào phòng trong lấy cái khăn vải ra.
"Dùng để làm gì vậy?" Sầm Ninh mới vừa hỏi ra khỏi miệng, Lục Vân Xuyên đã giương tay quấn khăn vải lên đầu y.
"Đường núi gió lớn, thổi đến mức đầu cũng đau, lấy khăn vải quấn vào có thể dễ chịu một chút." Sợ Sầm Ninh ngại xấu, Lục Vân Xuyên lại nói, "Tới trên trấn là có thể gỡ xuống."
Khăn vải quấn lấy đầu cùng lỗ tai, quả thực chặn được không ít gió, Sầm Ninh ngoan ngoãn đứng đó, mặc Lục Vân Xuyên thắt một cái nút ở dưới cằm mình, vểnh môi cười với Lục Vân Xuyên.
Hai người khóa cổng đi ra ngoài tìm Lục Vân Lãng, trước đây Sầm Ninh chưa từng ra khỏi cửa vào giờ này nên không biết, đang là thời điểm gió lớn nhất, thổi lên người giống y như bị dao cắt ngang qua, chút không khí ấm áp tích trong phòng bếp vừa rồi kia ra cửa hai bước đã biến mất.
Lục Vân Xuyên đi đằng trước Sầm Ninh, nghiêng thân mình chắn hết hơn phân nửa gió cho Sầm Ninh, hai người đi đến nhà trước, Lục Vân Lãng đang kéo xe đẩy tới.
Hắn thấy Sầm Ninh thì sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày nhìn về phía Lục Vân Xuyên không tán đồng mà nói: "Trời lạnh như vậy, để Ninh ca nhi đi theo ra đây làm cái gì?"
Sầm Ninh cười đáp: "Đại ca, ta muốn đi theo Xuyên Tử, ta muốn lên trên trấn bán đồ ăn."
"Bán đồ ăn?"
"Vâng! Bán kẹo đậu nành, chờ tới trên trấn rồi sẽ đưa cho ngươi nếm thử."
Sầm Ninh nói xong thì chạy chậm vào trong sân, bỏ một cái bao vải trong tay lên bàn đá trong sân, phòng trong không sáng đèn, Diêu Xuân Linh hãy còn ngủ cùng Chỉ ca nhi, chờ Chỉ ca nhi tỉnh dậy, này là y để lại cho Chỉ ca nhi ăn.
Ba người bất chấp gió rét đi lên thị trấn, giữa đường Sầm Ninh không lay chuyển được Lục Vân Xuyên, ngồi trên xe đẩy cả một chặng đường, chờ đến khi cơ thể ba người gần như sắp đông cứng lại, cuối cùng cũng tới chợ rồi.
Đôi tay của Sầm Ninh vẫn luôn cuộn ở trong ngực còn có chút ấm, y thấy tay Lục Vân Xuyên lạnh đến tím tái, vội dùng tay mình ủ lấy, giậm giậm chân nói: "Tới rồi sao?"
"Đúng vậy." Lục Vân Xuyên lạnh đến mức thanh âm có chút run rẩy, "Quẹo một cái là tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.