Chương 40: Quyển 2 - Chương 40
Priest
16/09/2020
Trong cảnh tối lửa tắt đèn, Chử Hoàn cài một mũi tên trên dây cung, đứng bên cảnh giới, Nam Sơn thì bắt đầu tìm kiếm các dấu vết nhỏ ngay quanh đây.
Nam Sơn vén một lùm cây, một con rắn đã chết khô thình lình rơi xuống. Cậu thoáng dừng động tác, nheo mắt dòm xác rắn dưới chân, nhiệt độ tăng lên do uống nhầm máu đã sớm chẳng còn sót lại chút nào.
“Nam Sơn,” Chử Hoàn đứng bên cạnh chợt mở miệng hỏi, “Tại sao cánh rừng này yên tĩnh như vậy, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có?”
Do xung quanh quá yên tĩnh, lúc mở miệng Chử Hoàn không tự chủ được hạ thấp giọng, thời điểm thế này nên thấy may mắn vì người ở bên anh là Nam Sơn, thay bằng một kẻ chân nhũn gan bé, chắc đã bị câu này của anh dọa quỳ thụp xuống rồi.
Nam Sơn cầm xác rắn dưới đất lên xem, trên người nó không có vết thương, vẫn giữ nguyên động tác há miệng muốn cắn, thành một cương thi rắn mở miệng, chỗ con mắt đã thối rữa.
Xung quanh chợt nổi lên một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi cành cây xào xạc reo, dù là Chử Hoàn cũng không nhịn được vô thức làm một động tác ngắm, không biết vì sao anh lại nhớ tới câu “Mỗi lần gặp, tất có người chết, tuyệt không ngoại lệ” mà Nam Sơn nói.
Bỗng nhiên, Nam Sơn nhìn thấy một ký hiệu ở dưới gốc cây: “Đây là cái gì?”
Chử Hoàn nhờ ánh sáng của bật lửa đi tới xem thử, phát hiện đó là một ký hiệu – nguy hiểm.
Khỏi cần đoán cũng biết là do Viên Bình để lại, nhưng vấn đề là nơi này có sinh vật trí tuệ khác có thể hiểu ký hiệu cảnh cáo của hắn không?
Vì sao Viên Bình phải làm dấu thấp như vậy?
Hắn từng ẩn nấp ở nơi này?
Viên Bình vẽ khi nhẹ khi nặng, cực kỳ gấp gáp, bên cạnh có vài vết do vật sắc cứa, đến cuối cùng chợt dừng bất ngờ.
Trên bãi cỏ ẩm ướt có dấu vết bị đè, vén lùm cây rậm rạp, Chử Hoàn nhìn thấy bên trong có một dấu rất sâu, là dấu vết lúc bị kéo đi người ta dùng mũi chân đạp ra.
Chử Hoàn lui một bước, theo hướng mũi tên bay tới mà nhìn lên cây, dựa theo manh mối hoàn nguyên tình hình lúc ấy – nếu Tiểu Phương, Chày Gỗ, Đại Sơn và Viên Bình bốn người lúc ấy đi chung, vậy đến nơi này, nhất định là đã có mối nguy hiểm không lường được, ép họ phải tách ra nấp riêng.
Trong đó Viên Bình nằm bò dưới đại thụ, một người cầm cung tên nấp trên cây, vừa vặn thành một đường chéo. Vị trí dây cột tóc của Tiểu Phương rơi xuống hợp thành một góc với hai vị trí này, vậy bốn người nên đứng thành một tứ giác, có thể yểm hộ cho nhau.
Họ đã gặp phải cái gì?
Họ còn sống chứ?
Là điều gì khiến Viên Bình ngay cả để lại ký hiệu đơn giản cũng vội vã như vậy?
Chử Hoàn tin rằng Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn đều giỏi ẩn nấp, vậy vì sao họ lại dễ dàng bị phát hiện?
Nếu… nếu là con to đùng ban nãy, vì sao không phát hiện hai người họ trên cây?
Chử Hoàn chậm rãi nhìn dấu vết bị vuốt nhọn cào dưới gốc cây, đột nhiên rùng mình – không, không phải nó không phát hiện, e rằng chỉ là đánh dấu lại rồi tạm thời đi khỏi mà thôi.
Vậy trong khu rừng lặng ngắt như tờ này, rốt cuộc có bao nhiêu con như ban nãy?
Nam Sơn nhìn theo ánh mắt anh, lập tức hiểu ra, túm tay lôi Chử Hoàn: “Đi!”
Bước chân hai người đều cực nhẹ, song trong rừng rậm không một tiếng quạ vẫn nặng đến mức làm cho người ta khó lòng chịu nổi.
Chử Hoàn: “Vậy đây là động vật quần cư?”
Nam Sơn: “Không phải, trước kia thường là một con đơn độc, hơn nữa một năm trước khi tôi dẫn người xuống núi tuần tra, loại động vật này còn chưa xuất hiện ở vùng này.”
Một thế giới đầy rẫy nguy hiểm không hề đáng sợ, đáng sợ là bản đồ của thế giới nguy hiểm này lại còn đổi mới từng ngày nhanh hơn cả quảng cáo trên cửa kính tàu điện ngầm.
Người Thủ Môn bình thường chỉ ru rú ở sơn môn không đi đâu, Người Thủ Sơn một năm có quá nửa thời gian không ở đây, tức là họ hiện tại ngay cả một người dẫn đường đáng tin cậy cũng không tìm được.
Chử Hoàn đành phải bất chấp khó khăn hỏi: “Vậy nhược điểm của chúng ở đâu? Phải đánh như thế nào? Đâm mù mấy con mắt được không? Tốc độ thì sao?”
“‘Mắt’ nó còn cứng hơn đá, tốc độ không bằng âm thú, nhưng chạy cũng không chậm, nhược điểm ở trên bụng…” Nam Sơn thoáng dừng, “Ừm, chính là chỗ đó.”
“Ở đâu?” Chử Hoàn thuận miệng hỏi xong liền lập tức phản ứng được, hồn vía chẳng biết đã chạy loạn đằng nào.
Hiện tại điều cuối cùng anh hối hận chính là không kế thừa y bát “Liêu Âm Cước thập bát thức” của các phần tử lưu manh đầu đường xó chợ, đúng thật là khi cần dùng công phu mới hận thiếu.
Đằng xa đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, vẫn nặng nề, nhưng dồn dập hơn ban nãy nhiều, kẻ đến đông đúc, cơ hồ là từ bốn phương tám hướng vây lại.
E là không thể trốn được, vì khứu giác của chúng lợi hại hơn xa trong tưởng tượng.
Nam Sơn dừng lại, dùng đoạn dây bện dài thượt của Tiểu Phương cột cổ tay hai người vào nhau: “Nhắm mắt.”
Chử Hoàn đeo cung tên lên, lấy dao và lưỡi lê ra, nhắm mắt lại, nhất thời tiếng chấn động, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng gầm nhẹ vang vọng, thậm chí tiếng tim anh đập, tất cả đều ngày càng rõ nét.
“Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt.” Nam Sơn nói.
Họng Chử Hoàn động nhẹ: “Nơi này không có máu, không có nhiều dấu vết vật lộn, liệu có khả năng họ còn sống… Ưm.”
Đang nói giữa chừng chợt bị thứ vừa mềm vừa ấm chặn miệng lại, Chử Hoàn sững sờ.
Nam Sơn… hôn anh?
Nam Sơn rốt cuộc không nhịn được làm việc mà cậu vẫn luôn muốn làm, có một chút bất chấp giá nào như sắp sửa đập nồi dìm thuyền – tuy rằng chạm nhẹ rồi rời đi, thậm chí không ai kịp ngẫm lại.
Nhất thời hai người chẳng ai lên tiếng, Chử Hoàn sau khi ngạc nhiên bỗng phát hiện tay Nam Sơn đang cột với mình hơi run rẩy không dễ nhận ra, lòng anh chợt mềm đi, anh nắm hờ tay cậu: “Cẩn thận một chút.”
Trong lúc này, tiếng bước chân nặng nề kéo lê nhưng tuyệt đối không chậm chạp đã đến gần trước mắt, một tiếng gầm gừ cổ quái vang lên ở cách hai mươi mét, tiếp theo là tiếng thứ hai, thứ ba…
Tiếng kêu của quái vật tựa như tiếng vọng được bốn phía tiếp sức truyền đi.
Hai người cột vào nhau che kín toàn bộ thị giác của mình, bởi vậy không nhìn thấy – cả khu rừng rậm xung quanh toàn là quái vật mắt mọc đầy người, chúng lớn nhỏ không đều, khắp người toàn những con mắt lồi lên như động vật máu lạnh, tất cả tầm mắt dán vào hai người chính giữa.
Trong bóng cây lay động, hai người tựa một chiếc thuyền con rơi vào đại dương mênh mông.
Quái vật trong bóng tối vô biên vô hạn sẽ tạo thành áp lực cực lớn, Chử Hoàn và Nam Sơn thậm chí không có vải thừa để che mắt, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào ý chí ngăn cản mình liều mạng muốn mở mắt ra.
Song phương giằng co một chớp mắt, đột nhiên, tiếng gầm vốn trầm thấp chợt cao lên, “Uỳnh” một tiếng xô thẳng vào lòng người, Chử Hoàn cảm nhận một cách rõ ràng cơ ở khóe mắt mình giật nhẹ, song rốt cuộc vẫn nhịn được.
Lũ quái vật như nhận được tín hiệu xung phong, từ mấy hướng lao đến họ, trong tình huống nhắm mắt, hoàn toàn không cách chi phân biệt con nào trước con nào sau, đoạn dây cột trên cổ tay Chử Hoàn lại bị Nam Sơn kéo một cái, Nam Sơn lao thẳng đến nơi phát ra tiếng gầm rú đầu tiên.
Rất có thể đó là con quái vật cầm đầu, Chử Hoàn phát hiện trong khi mình còn đang cố gắng dựa vào thính lực để phân rõ hoàn cảnh và phương vị, Nam Sơn đã không hề kiêng dè nhằm vào đầu lĩnh của đối phương, chẳng chừa đường lui cho bản thân, cứng đối cứng xông lên. Dù rằng hình tượng của Nam Sơn vẫn là một tộc trưởng khoan dung rộng lượng thậm chí hơi hiền hậu trên mức độ nào đó, thứ mẹ cậu để lại trong xương cốt không hề mất đi.
Có lẽ chỉ lúc nguy nan mới có thể cho người ta nhận ra một chút dấu vết.
Chử Hoàn trong cơn kinh ngạc lập tức đi theo, đồng thời cố hết sức điều chỉnh trạng thái tâm lý, mô phỏng và phán đoán hành động bước tiếp theo của Nam Sơn. Hai người hiện đang bị cột vào nhau, lại thêm chẳng ai nhìn thấy gì, mạnh ai nấy làm sẽ chỉ cản trở nhau.
“Vút” một tiếng ngay bên tai Chử Hoàn, đao trong tay Nam Sơn đánh lên cái gì đó, khoảnh khắc ấy, Chử Hoàn tập trung cao độ toàn bộ tinh lực vào tai mình, theo bản năng nghiêng đầu – tiếng kim loại va vào đá, là móng vuốt đối phương. Song mũi đao không mảy may đả thương được nó, Chử Hoàn nắm khuỷu tay Nam Sơn đẩy mạnh đi, móng vuốt quái vật bị hai người đẩy chệch đi rơi cái rầm xuống đất.
Chử Hoàn đành phải tự an ủi, tuy chém không được, nhưng dù gì cũng đã khiến nó trẹo chân.
Tinh thần AQ của anh còn chưa thể tiến hành đến cùng thì đột nhiên sống lưng lạnh toát – khắp nơi đều là gầm rú, là tiếng bước chân, là chấn động, đối với người bình thường chưa bị mù, chúng khiến hệ thống thính lực cơ hồ hỗn loạn, trong tình huống này, dùng được không phải thính giác mà là trực giác.
Trong nháy mắt thân thể cảnh báo, Chử Hoàn đã từ phía sau nhảy bổ vào Nam Sơn, hai người cùng lăn đi, sượt qua một cơn gió dữ, móng vuốt to đùng của một con quái vật từ trên không vồ xuống bị hụt, vừa vặn đập trúng người con trẹo chân ban đầu.
Chỉ nghe một tiếng gầm gừ như tức giận vang lên, quái vật bị đồng loại ngộ thương phẫn nộ, dùng móng vuốt cào đất khiến đất rung núi chuyển, trong rừng ngập ngụa mùi bùn đất đang bay khắp nơi, Nam Sơn theo bản năng hoành đao ở phía trước, nghiêng người che cho Chử Hoàn.
Ai ngờ cơn giận này không hề nhằm vào họ, hai quái vật lao vào cắn xé nhau ngay tại chỗ.
Hiển nhiên, vị quan chỉ huy kia cảm thấy bị đồng bọn tát một phát là chuyện không thể tha thứ, quyết định phải dẹp nội trước khi đánh ngoại, thế là lăn lộn trình diễn toàn vũ hành. Lũ quái vật khác nhất thời không còn chỉ huy, không biết nên làm gì, có con đuổi theo Chử Hoàn và Nam Sơn, có con tự dưng cũng đánh nhau với đồng loại, có con chưa rõ lắm thì quay vòng vòng tại chỗ.
Quả nhiên, dù là trong thế giới Sparta, trời cao cũng công bằng, cho xác ngoài vô cùng rắn chắc và sức chiến đấu nghịch thiên, tất nhiên sẽ tước đi một phần đầu óc. (Sparta là một thành bang Hy Lạp)
Hai người nhắm mắt lần mò giữa đám quái thú như cầu sinh trong khe hẹp, lúc này cây cối xung quanh là cột mốc tốt nhất của họ, dù cho trực giác của Chử Hoàn nhạy bén, cũng không thể sử dụng như máy thu tia hồng ngoại, thế nên có thể nói là chật vật khủng khiếp.
Một quái vật lao tới anh, trọng tải của nó như một chiếc xe, bị đụng trúng chắc cũng y như bị xe đụng vậy.
Chử Hoàn lảo đảo lật người trên mặt đất, vuốt nhọn của quái vật quét ngang tới, Chử Hoàn cơ hồ không thể né tránh, đành phải rút lưỡi lê giơ ngang trước người. “Keng” một tiếng, lưỡi lê ba cạnh chịu lực có hạn gãy làm đôi, Nam Sơn kéo mạnh dây thừng, lôi anh vào lòng, nhưng trong tình thế cấp bách sức cậu quá mạnh, làm đứt luôn sợi dây.
Dây vừa đứt thì hai người lập tức theo quán tính tách ra hai bên, vuốt quái vật sượt lưng Chử Hoàn, tức khắc đau rát, Chử Hoàn theo bản năng đưa tay kéo cậu, nhưng trong tay chỉ có một đoạn dây thừng không.
“Nam Sơn!”
Trong sự hỗn loạn anh dường như nghe thấy tiếng la đáp lại của Nam Sơn, nhưng vị trí cụ thể thì không cách nào phán đoán.
Song quái vật thành đàn không hề cho anh cơ hội nán lại tại chỗ, tiếng bước chân lộn xộn thủy chung chấn động màng tai anh, giống như sẽ đến giẫm anh một phát bất cứ lúc nào. Nghĩ đến cái lỗ sâu như hố trên mặt đất, Chử Hoàn không muốn biến thành một cái sàng chút nào. Anh lăn qua dưới chân vô số quái vật, áo sơ mi rốt cuộc biến thành miếng giẻ rách, trưởng lão Cái Bang tám túi nóng sốt vừa ra lò mặc áo xuyên thấu tay dài kiểu Bô-hê-miêng đón gió phấp phới, rốt cuộc mò được một gốc đại thụ cứu mạng.
Mười ngón tay anh bám đại thụ, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ hoàn toàn dựa vào sức ngón tay bò lên, có cảm giác như mình sắp thành một con thạch sùng rồi.
Thế nhưng bọn quái vật không chịu cho anh một giây nghỉ ngơi, anh vừa trèo được mấy mét, đã nghe thấy bên dưới truyền lên tiếng cào rễ cây, Chử Hoàn chợt khom lưng, lộn ngược ra sau nhảy xuống, chuẩn xác vô cùng giẫm trúng lưng một quái thú, nhờ trọng lực khi rơi từ trên cao xuống, đâm con dao trong tay vào cái lưng da dày thịt chắc kia.
Thần khí chém được gió rốt cuộc không làm anh thất vọng, cũng là anh tốt số, vừa vặn đâm vào khe hở giữa hai mảnh giáp, con dao nhỏ đâm phập vào thịt quái vật, toàn thân nó rung mạnh, suýt nữa hất Chử Hoàn xuống, nhưng dao kẹt trong đó không nhổ ra được.
Chử Hoàn chửi thầm, bà mẹ nó, đây đúng là lấy thịt kẹp người mà!
Anh vừa giữ thăng bằng một cách khó khăn, vừa dùng chân đè lưng quái vật, liều mạng đọ sức với con dao kia, y như nhổ củ cải. Đúng lúc này, gió mạnh thổi bay quần áo anh, một con quái vật thấy đồng loại chịu tội, lập tức rút đao tương trợ, giáng tới một bạt tai.
Móng vuốt mang theo cơn gió tanh tưởi, có lẽ là thời khắc sinh tử có thể kích phát ra tiềm lực mạnh mẽ, Chử Hoàn khẽ quát một tiếng, vậy mà lại rút được con dao, sau đó vừa lăn vừa bò mà nhảy xuống khỏi người quái vật.
Chỉ nghe “Phập” một tiếng, vuốt nhọn của quái vật nọ vồ hụt, trực tiếp cắm vào lưng đồng bọn, móng vuốt dài và sắc bén vừa vặn đâm xuống vết dao của Chử Hoàn, Chử Hoàn lập tức không hề quay đầu mà nhảy đi, quả nhiên, phía sau truyền đến tiềng gầm thét kinh thiên động địa, đại thụ to bằng thắt lưng bị gãy ngang, may mà anh chạy nhanh nên không bị đè chết.
Chử Hoàn: “Nam Sơn!”
Lần này, không hề nghe thấy một chút âm thanh nào từ Nam Sơn.
Chử Hoàn lập tức quýnh lên, lúc này mà có máy khếch âm thì tốt rồi, cho dù không có thứ công nghệ cao như vậy, có tù và của bọn dẹp cũng được!
Anh nghĩ: “Thôi, mình sá gì nữa!”
Liền muốn mở mắt ra.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng tù và ngân nga – chính là tù và của bọn người dẹp mà anh mới nhắc tới.
Chử Hoàn lập tức dở cười dở khóc, miệng quạ đen đúng thật có một không hai, mắt còn chưa mở mà lại phải đối mặt với phong tiễn chỗ nào cũng có.
Quả thực là trước có sói sau có hổ, bây giờ anh cần lựa chọn chính là đi gặp sói hay hổ.
Đương nhiên, bất luận chọn gì, khả năng lớn nhất đều là đi đời nhà ma.
Đúng lúc này, tiếng tù và thứ hai vang lên, Chử Hoàn tránh thoát một móng vuốt vồ tới, nghe thấy tiếng tù và kia màu mè đổi điệu, âm sắc khàn khàn quanh quẩn thổi ra cảm giác to rõ, lắng nghe cẩn thận thì thấy trong đó như có hơi hướng kèn Xô-na.
Thằng bại não phương nào đây?
Chử Hoàn vấp một phát, suýt nữa ngã xuống dưới móng vuốt quái vật.
Anh gian nan tránh né một đám quái thú, giở lại trò cũ phóng lên một gốc đại thụ, nhảy lên nhảy xuống, mũi chân đạp trên lưng quái vật. Quái vật bị anh giẫm lỗ đầu phẫn nộ gầm lên, đang tính truy kích thì đồng bọn đã vung móng vuốt thay, vừa vặn đập trúng đầu nó, làm cái đầu đao thương bất nhập kia lún vào cổ nửa mét, chẳng biết có còn quay về được không.
Anh né tránh một cách nguy hiểm trong đám quái vật, lao tới phương hướng tiếng tù và.
Nam Sơn vén một lùm cây, một con rắn đã chết khô thình lình rơi xuống. Cậu thoáng dừng động tác, nheo mắt dòm xác rắn dưới chân, nhiệt độ tăng lên do uống nhầm máu đã sớm chẳng còn sót lại chút nào.
“Nam Sơn,” Chử Hoàn đứng bên cạnh chợt mở miệng hỏi, “Tại sao cánh rừng này yên tĩnh như vậy, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có?”
Do xung quanh quá yên tĩnh, lúc mở miệng Chử Hoàn không tự chủ được hạ thấp giọng, thời điểm thế này nên thấy may mắn vì người ở bên anh là Nam Sơn, thay bằng một kẻ chân nhũn gan bé, chắc đã bị câu này của anh dọa quỳ thụp xuống rồi.
Nam Sơn cầm xác rắn dưới đất lên xem, trên người nó không có vết thương, vẫn giữ nguyên động tác há miệng muốn cắn, thành một cương thi rắn mở miệng, chỗ con mắt đã thối rữa.
Xung quanh chợt nổi lên một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi cành cây xào xạc reo, dù là Chử Hoàn cũng không nhịn được vô thức làm một động tác ngắm, không biết vì sao anh lại nhớ tới câu “Mỗi lần gặp, tất có người chết, tuyệt không ngoại lệ” mà Nam Sơn nói.
Bỗng nhiên, Nam Sơn nhìn thấy một ký hiệu ở dưới gốc cây: “Đây là cái gì?”
Chử Hoàn nhờ ánh sáng của bật lửa đi tới xem thử, phát hiện đó là một ký hiệu – nguy hiểm.
Khỏi cần đoán cũng biết là do Viên Bình để lại, nhưng vấn đề là nơi này có sinh vật trí tuệ khác có thể hiểu ký hiệu cảnh cáo của hắn không?
Vì sao Viên Bình phải làm dấu thấp như vậy?
Hắn từng ẩn nấp ở nơi này?
Viên Bình vẽ khi nhẹ khi nặng, cực kỳ gấp gáp, bên cạnh có vài vết do vật sắc cứa, đến cuối cùng chợt dừng bất ngờ.
Trên bãi cỏ ẩm ướt có dấu vết bị đè, vén lùm cây rậm rạp, Chử Hoàn nhìn thấy bên trong có một dấu rất sâu, là dấu vết lúc bị kéo đi người ta dùng mũi chân đạp ra.
Chử Hoàn lui một bước, theo hướng mũi tên bay tới mà nhìn lên cây, dựa theo manh mối hoàn nguyên tình hình lúc ấy – nếu Tiểu Phương, Chày Gỗ, Đại Sơn và Viên Bình bốn người lúc ấy đi chung, vậy đến nơi này, nhất định là đã có mối nguy hiểm không lường được, ép họ phải tách ra nấp riêng.
Trong đó Viên Bình nằm bò dưới đại thụ, một người cầm cung tên nấp trên cây, vừa vặn thành một đường chéo. Vị trí dây cột tóc của Tiểu Phương rơi xuống hợp thành một góc với hai vị trí này, vậy bốn người nên đứng thành một tứ giác, có thể yểm hộ cho nhau.
Họ đã gặp phải cái gì?
Họ còn sống chứ?
Là điều gì khiến Viên Bình ngay cả để lại ký hiệu đơn giản cũng vội vã như vậy?
Chử Hoàn tin rằng Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn đều giỏi ẩn nấp, vậy vì sao họ lại dễ dàng bị phát hiện?
Nếu… nếu là con to đùng ban nãy, vì sao không phát hiện hai người họ trên cây?
Chử Hoàn chậm rãi nhìn dấu vết bị vuốt nhọn cào dưới gốc cây, đột nhiên rùng mình – không, không phải nó không phát hiện, e rằng chỉ là đánh dấu lại rồi tạm thời đi khỏi mà thôi.
Vậy trong khu rừng lặng ngắt như tờ này, rốt cuộc có bao nhiêu con như ban nãy?
Nam Sơn nhìn theo ánh mắt anh, lập tức hiểu ra, túm tay lôi Chử Hoàn: “Đi!”
Bước chân hai người đều cực nhẹ, song trong rừng rậm không một tiếng quạ vẫn nặng đến mức làm cho người ta khó lòng chịu nổi.
Chử Hoàn: “Vậy đây là động vật quần cư?”
Nam Sơn: “Không phải, trước kia thường là một con đơn độc, hơn nữa một năm trước khi tôi dẫn người xuống núi tuần tra, loại động vật này còn chưa xuất hiện ở vùng này.”
Một thế giới đầy rẫy nguy hiểm không hề đáng sợ, đáng sợ là bản đồ của thế giới nguy hiểm này lại còn đổi mới từng ngày nhanh hơn cả quảng cáo trên cửa kính tàu điện ngầm.
Người Thủ Môn bình thường chỉ ru rú ở sơn môn không đi đâu, Người Thủ Sơn một năm có quá nửa thời gian không ở đây, tức là họ hiện tại ngay cả một người dẫn đường đáng tin cậy cũng không tìm được.
Chử Hoàn đành phải bất chấp khó khăn hỏi: “Vậy nhược điểm của chúng ở đâu? Phải đánh như thế nào? Đâm mù mấy con mắt được không? Tốc độ thì sao?”
“‘Mắt’ nó còn cứng hơn đá, tốc độ không bằng âm thú, nhưng chạy cũng không chậm, nhược điểm ở trên bụng…” Nam Sơn thoáng dừng, “Ừm, chính là chỗ đó.”
“Ở đâu?” Chử Hoàn thuận miệng hỏi xong liền lập tức phản ứng được, hồn vía chẳng biết đã chạy loạn đằng nào.
Hiện tại điều cuối cùng anh hối hận chính là không kế thừa y bát “Liêu Âm Cước thập bát thức” của các phần tử lưu manh đầu đường xó chợ, đúng thật là khi cần dùng công phu mới hận thiếu.
Đằng xa đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, vẫn nặng nề, nhưng dồn dập hơn ban nãy nhiều, kẻ đến đông đúc, cơ hồ là từ bốn phương tám hướng vây lại.
E là không thể trốn được, vì khứu giác của chúng lợi hại hơn xa trong tưởng tượng.
Nam Sơn dừng lại, dùng đoạn dây bện dài thượt của Tiểu Phương cột cổ tay hai người vào nhau: “Nhắm mắt.”
Chử Hoàn đeo cung tên lên, lấy dao và lưỡi lê ra, nhắm mắt lại, nhất thời tiếng chấn động, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng gầm nhẹ vang vọng, thậm chí tiếng tim anh đập, tất cả đều ngày càng rõ nét.
“Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt.” Nam Sơn nói.
Họng Chử Hoàn động nhẹ: “Nơi này không có máu, không có nhiều dấu vết vật lộn, liệu có khả năng họ còn sống… Ưm.”
Đang nói giữa chừng chợt bị thứ vừa mềm vừa ấm chặn miệng lại, Chử Hoàn sững sờ.
Nam Sơn… hôn anh?
Nam Sơn rốt cuộc không nhịn được làm việc mà cậu vẫn luôn muốn làm, có một chút bất chấp giá nào như sắp sửa đập nồi dìm thuyền – tuy rằng chạm nhẹ rồi rời đi, thậm chí không ai kịp ngẫm lại.
Nhất thời hai người chẳng ai lên tiếng, Chử Hoàn sau khi ngạc nhiên bỗng phát hiện tay Nam Sơn đang cột với mình hơi run rẩy không dễ nhận ra, lòng anh chợt mềm đi, anh nắm hờ tay cậu: “Cẩn thận một chút.”
Trong lúc này, tiếng bước chân nặng nề kéo lê nhưng tuyệt đối không chậm chạp đã đến gần trước mắt, một tiếng gầm gừ cổ quái vang lên ở cách hai mươi mét, tiếp theo là tiếng thứ hai, thứ ba…
Tiếng kêu của quái vật tựa như tiếng vọng được bốn phía tiếp sức truyền đi.
Hai người cột vào nhau che kín toàn bộ thị giác của mình, bởi vậy không nhìn thấy – cả khu rừng rậm xung quanh toàn là quái vật mắt mọc đầy người, chúng lớn nhỏ không đều, khắp người toàn những con mắt lồi lên như động vật máu lạnh, tất cả tầm mắt dán vào hai người chính giữa.
Trong bóng cây lay động, hai người tựa một chiếc thuyền con rơi vào đại dương mênh mông.
Quái vật trong bóng tối vô biên vô hạn sẽ tạo thành áp lực cực lớn, Chử Hoàn và Nam Sơn thậm chí không có vải thừa để che mắt, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào ý chí ngăn cản mình liều mạng muốn mở mắt ra.
Song phương giằng co một chớp mắt, đột nhiên, tiếng gầm vốn trầm thấp chợt cao lên, “Uỳnh” một tiếng xô thẳng vào lòng người, Chử Hoàn cảm nhận một cách rõ ràng cơ ở khóe mắt mình giật nhẹ, song rốt cuộc vẫn nhịn được.
Lũ quái vật như nhận được tín hiệu xung phong, từ mấy hướng lao đến họ, trong tình huống nhắm mắt, hoàn toàn không cách chi phân biệt con nào trước con nào sau, đoạn dây cột trên cổ tay Chử Hoàn lại bị Nam Sơn kéo một cái, Nam Sơn lao thẳng đến nơi phát ra tiếng gầm rú đầu tiên.
Rất có thể đó là con quái vật cầm đầu, Chử Hoàn phát hiện trong khi mình còn đang cố gắng dựa vào thính lực để phân rõ hoàn cảnh và phương vị, Nam Sơn đã không hề kiêng dè nhằm vào đầu lĩnh của đối phương, chẳng chừa đường lui cho bản thân, cứng đối cứng xông lên. Dù rằng hình tượng của Nam Sơn vẫn là một tộc trưởng khoan dung rộng lượng thậm chí hơi hiền hậu trên mức độ nào đó, thứ mẹ cậu để lại trong xương cốt không hề mất đi.
Có lẽ chỉ lúc nguy nan mới có thể cho người ta nhận ra một chút dấu vết.
Chử Hoàn trong cơn kinh ngạc lập tức đi theo, đồng thời cố hết sức điều chỉnh trạng thái tâm lý, mô phỏng và phán đoán hành động bước tiếp theo của Nam Sơn. Hai người hiện đang bị cột vào nhau, lại thêm chẳng ai nhìn thấy gì, mạnh ai nấy làm sẽ chỉ cản trở nhau.
“Vút” một tiếng ngay bên tai Chử Hoàn, đao trong tay Nam Sơn đánh lên cái gì đó, khoảnh khắc ấy, Chử Hoàn tập trung cao độ toàn bộ tinh lực vào tai mình, theo bản năng nghiêng đầu – tiếng kim loại va vào đá, là móng vuốt đối phương. Song mũi đao không mảy may đả thương được nó, Chử Hoàn nắm khuỷu tay Nam Sơn đẩy mạnh đi, móng vuốt quái vật bị hai người đẩy chệch đi rơi cái rầm xuống đất.
Chử Hoàn đành phải tự an ủi, tuy chém không được, nhưng dù gì cũng đã khiến nó trẹo chân.
Tinh thần AQ của anh còn chưa thể tiến hành đến cùng thì đột nhiên sống lưng lạnh toát – khắp nơi đều là gầm rú, là tiếng bước chân, là chấn động, đối với người bình thường chưa bị mù, chúng khiến hệ thống thính lực cơ hồ hỗn loạn, trong tình huống này, dùng được không phải thính giác mà là trực giác.
Trong nháy mắt thân thể cảnh báo, Chử Hoàn đã từ phía sau nhảy bổ vào Nam Sơn, hai người cùng lăn đi, sượt qua một cơn gió dữ, móng vuốt to đùng của một con quái vật từ trên không vồ xuống bị hụt, vừa vặn đập trúng người con trẹo chân ban đầu.
Chỉ nghe một tiếng gầm gừ như tức giận vang lên, quái vật bị đồng loại ngộ thương phẫn nộ, dùng móng vuốt cào đất khiến đất rung núi chuyển, trong rừng ngập ngụa mùi bùn đất đang bay khắp nơi, Nam Sơn theo bản năng hoành đao ở phía trước, nghiêng người che cho Chử Hoàn.
Ai ngờ cơn giận này không hề nhằm vào họ, hai quái vật lao vào cắn xé nhau ngay tại chỗ.
Hiển nhiên, vị quan chỉ huy kia cảm thấy bị đồng bọn tát một phát là chuyện không thể tha thứ, quyết định phải dẹp nội trước khi đánh ngoại, thế là lăn lộn trình diễn toàn vũ hành. Lũ quái vật khác nhất thời không còn chỉ huy, không biết nên làm gì, có con đuổi theo Chử Hoàn và Nam Sơn, có con tự dưng cũng đánh nhau với đồng loại, có con chưa rõ lắm thì quay vòng vòng tại chỗ.
Quả nhiên, dù là trong thế giới Sparta, trời cao cũng công bằng, cho xác ngoài vô cùng rắn chắc và sức chiến đấu nghịch thiên, tất nhiên sẽ tước đi một phần đầu óc. (Sparta là một thành bang Hy Lạp)
Hai người nhắm mắt lần mò giữa đám quái thú như cầu sinh trong khe hẹp, lúc này cây cối xung quanh là cột mốc tốt nhất của họ, dù cho trực giác của Chử Hoàn nhạy bén, cũng không thể sử dụng như máy thu tia hồng ngoại, thế nên có thể nói là chật vật khủng khiếp.
Một quái vật lao tới anh, trọng tải của nó như một chiếc xe, bị đụng trúng chắc cũng y như bị xe đụng vậy.
Chử Hoàn lảo đảo lật người trên mặt đất, vuốt nhọn của quái vật quét ngang tới, Chử Hoàn cơ hồ không thể né tránh, đành phải rút lưỡi lê giơ ngang trước người. “Keng” một tiếng, lưỡi lê ba cạnh chịu lực có hạn gãy làm đôi, Nam Sơn kéo mạnh dây thừng, lôi anh vào lòng, nhưng trong tình thế cấp bách sức cậu quá mạnh, làm đứt luôn sợi dây.
Dây vừa đứt thì hai người lập tức theo quán tính tách ra hai bên, vuốt quái vật sượt lưng Chử Hoàn, tức khắc đau rát, Chử Hoàn theo bản năng đưa tay kéo cậu, nhưng trong tay chỉ có một đoạn dây thừng không.
“Nam Sơn!”
Trong sự hỗn loạn anh dường như nghe thấy tiếng la đáp lại của Nam Sơn, nhưng vị trí cụ thể thì không cách nào phán đoán.
Song quái vật thành đàn không hề cho anh cơ hội nán lại tại chỗ, tiếng bước chân lộn xộn thủy chung chấn động màng tai anh, giống như sẽ đến giẫm anh một phát bất cứ lúc nào. Nghĩ đến cái lỗ sâu như hố trên mặt đất, Chử Hoàn không muốn biến thành một cái sàng chút nào. Anh lăn qua dưới chân vô số quái vật, áo sơ mi rốt cuộc biến thành miếng giẻ rách, trưởng lão Cái Bang tám túi nóng sốt vừa ra lò mặc áo xuyên thấu tay dài kiểu Bô-hê-miêng đón gió phấp phới, rốt cuộc mò được một gốc đại thụ cứu mạng.
Mười ngón tay anh bám đại thụ, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ hoàn toàn dựa vào sức ngón tay bò lên, có cảm giác như mình sắp thành một con thạch sùng rồi.
Thế nhưng bọn quái vật không chịu cho anh một giây nghỉ ngơi, anh vừa trèo được mấy mét, đã nghe thấy bên dưới truyền lên tiếng cào rễ cây, Chử Hoàn chợt khom lưng, lộn ngược ra sau nhảy xuống, chuẩn xác vô cùng giẫm trúng lưng một quái thú, nhờ trọng lực khi rơi từ trên cao xuống, đâm con dao trong tay vào cái lưng da dày thịt chắc kia.
Thần khí chém được gió rốt cuộc không làm anh thất vọng, cũng là anh tốt số, vừa vặn đâm vào khe hở giữa hai mảnh giáp, con dao nhỏ đâm phập vào thịt quái vật, toàn thân nó rung mạnh, suýt nữa hất Chử Hoàn xuống, nhưng dao kẹt trong đó không nhổ ra được.
Chử Hoàn chửi thầm, bà mẹ nó, đây đúng là lấy thịt kẹp người mà!
Anh vừa giữ thăng bằng một cách khó khăn, vừa dùng chân đè lưng quái vật, liều mạng đọ sức với con dao kia, y như nhổ củ cải. Đúng lúc này, gió mạnh thổi bay quần áo anh, một con quái vật thấy đồng loại chịu tội, lập tức rút đao tương trợ, giáng tới một bạt tai.
Móng vuốt mang theo cơn gió tanh tưởi, có lẽ là thời khắc sinh tử có thể kích phát ra tiềm lực mạnh mẽ, Chử Hoàn khẽ quát một tiếng, vậy mà lại rút được con dao, sau đó vừa lăn vừa bò mà nhảy xuống khỏi người quái vật.
Chỉ nghe “Phập” một tiếng, vuốt nhọn của quái vật nọ vồ hụt, trực tiếp cắm vào lưng đồng bọn, móng vuốt dài và sắc bén vừa vặn đâm xuống vết dao của Chử Hoàn, Chử Hoàn lập tức không hề quay đầu mà nhảy đi, quả nhiên, phía sau truyền đến tiềng gầm thét kinh thiên động địa, đại thụ to bằng thắt lưng bị gãy ngang, may mà anh chạy nhanh nên không bị đè chết.
Chử Hoàn: “Nam Sơn!”
Lần này, không hề nghe thấy một chút âm thanh nào từ Nam Sơn.
Chử Hoàn lập tức quýnh lên, lúc này mà có máy khếch âm thì tốt rồi, cho dù không có thứ công nghệ cao như vậy, có tù và của bọn dẹp cũng được!
Anh nghĩ: “Thôi, mình sá gì nữa!”
Liền muốn mở mắt ra.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng tù và ngân nga – chính là tù và của bọn người dẹp mà anh mới nhắc tới.
Chử Hoàn lập tức dở cười dở khóc, miệng quạ đen đúng thật có một không hai, mắt còn chưa mở mà lại phải đối mặt với phong tiễn chỗ nào cũng có.
Quả thực là trước có sói sau có hổ, bây giờ anh cần lựa chọn chính là đi gặp sói hay hổ.
Đương nhiên, bất luận chọn gì, khả năng lớn nhất đều là đi đời nhà ma.
Đúng lúc này, tiếng tù và thứ hai vang lên, Chử Hoàn tránh thoát một móng vuốt vồ tới, nghe thấy tiếng tù và kia màu mè đổi điệu, âm sắc khàn khàn quanh quẩn thổi ra cảm giác to rõ, lắng nghe cẩn thận thì thấy trong đó như có hơi hướng kèn Xô-na.
Thằng bại não phương nào đây?
Chử Hoàn vấp một phát, suýt nữa ngã xuống dưới móng vuốt quái vật.
Anh gian nan tránh né một đám quái thú, giở lại trò cũ phóng lên một gốc đại thụ, nhảy lên nhảy xuống, mũi chân đạp trên lưng quái vật. Quái vật bị anh giẫm lỗ đầu phẫn nộ gầm lên, đang tính truy kích thì đồng bọn đã vung móng vuốt thay, vừa vặn đập trúng đầu nó, làm cái đầu đao thương bất nhập kia lún vào cổ nửa mét, chẳng biết có còn quay về được không.
Anh né tránh một cách nguy hiểm trong đám quái vật, lao tới phương hướng tiếng tù và.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.