Chương 60: Quyển 3 - Chương 60
Priest
16/09/2020
Khi đến gần vùng đình trệ, phản ứng trực quan nhất của người ta chính là sợ hãi.
Nỗi sợ hãi này là không lý do, không logic, giống như khi động vật đối mặt với kẻ địch thiên nhiên, chắc gì chúng đã thật sự nắm được kết cục, và căn bản cũng không có thời gian lo âu nhiều, cảm giác hoảng sợ ấy sinh ra một cách tự nhiên để bảo vệ tính mạng, khiến họ khi đến gần sơn môn, không tự chủ được muốn bỏ chạy trối chết.
Ngay cả Lỗ Cách cũng không nhịn được dừng lại trước sơn môn.
Chỉ thấy biên giới khói mù ngoài sơn môn tựa mây đen vần vũ không thôi, như một cái lưỡi tham lam, năm lần bảy lượt toan tính phá cửa xông vào, đều bị ánh huỳnh quang của thánh tuyền ngăn lại.
Nam Sơn vỗ vỗ Lỗ Cách, ý bảo hắn tránh ra, tự mình tiến lên một bước, thử đưa quyền trượng tộc trưởng đang cháy ra ngoài.
Quyền trượng tộc trưởng nhiều năm qua mang danh “thánh vật truyền đời”, không hề giống với quả hạch đào cùng vai vế, làm biếng đến mức lên mốc, ngoại trừ đốt không hết thì hình như còn có thể trừ tà nữa cơ.
Ánh lửa trên quyền trượng như một cây chêm, tách khói mù cơ hồ có thể nuốt chửng hết thảy ra một đường nhỏ.
Nó như một kỳ tích bé nhỏ chẳng đáng kể, lại khiến người chính mắt nhìn thấy hơi chấn động.
Chử Hoàn nhìn ánh lửa ấy chằm chằm, có một câu nhanh chóng lướt qua trong lòng: “Gió nổi lên từ ngọn bèo tấm.”
Ngọn lửa lạnh lẽo bao trùm một khoảng nhỏ xung quanh quyền trượng, cả bọn lúc này mới thấy rõ, thì ra trong vùng đình trệ không phải chỉ còn lại mỗi đá và cây – những thứ khác kỳ thực vẫn tồn tại, nhưng bị cái gì đó che phủ theo tính lựa chọn.
Duy chỉ có nơi ánh lửa chiếu sáng lên, sự chân thật bị khói mù che đậy mới tức khắc lộ rõ không thể nghi ngờ. Chỉ thấy chỗ sơn môn vẫn chồng chất thi thể Người Thủ Môn, máu các loài động vật khác nhau dưới ánh lửa của quyền trượng chiếu rọi phát ra ánh huỳnh quang loang loang lổ lổ thật quỷ dị.
Mà đám quái vật, động vật vốn còn sống đó, tất cả lại đều giữ nguyên tư thế giãy giụa hoảng sợ, bị đóng đinh tại chỗ, trông như một đám tượng kỳ quái vậy.
Chử Hoàn rốt cuộc cũng nhìn rõ thực nhãn thú, có một con ở ngay trước mắt anh – bề ngoài như bọ cánh cứng, hùng dũng đứng đó, chân trước giơ cao, toàn thân trên dưới mỗi một con mắt đều trợn hết cỡ, hệt như vác hàng đống mặt người đáng sợ vậy.
Nam Sơn: “Chúng ta dùng dây thừng cột vào nhau, kể từ bây giờ, không ai được rời khỏi ta.”
Bốn người dùng dây thừng kéo nhau, dưới sự bảo vệ của quyền trượng tộc trưởng, chậm rãi bước vào vùng đình trệ.
Xung quanh dần dần u ám, nhờ ánh sáng của quyền trượng, họ giống như đi vào một viện bảo tàng vừa dài vừa tối om om, đám tượng sáp hai bên đều đáng sợ chứ chẳng đẹp tẹo nào.
Viên Bình đi sau cùng, khi toàn thân hắn vào hẳn trong khói mù, quay đầu lại liền phát hiện toàn bộ núi non, sông nước, cỏ cây và con người bên kia sơn môn đã khuất bóng.
Đoạn đường này khiến lòng người thấp thỏm, mới đầu ngay cả Viên Bình ồn ào nhất cũng không lên tiếng. Họ như lũ sâu bọ đi trên con đường không lối về, phía trước mịt mù đằng đẵng, chẳng biết bao xa, cũng chẳng biết phải đi đâu.
Lần trước khi tới gần vùng đình trệ, trong tai Chử Hoàn toàn là tiếng xôn xao bàn tán, nhưng lần này, anh đặt tay lên hạch đào trước ngực, lại cảm thấy nó như một kẻ câm, thời gian dài như vậy mà chớ hề lên tiếng.
Xung quanh không một chút động tĩnh, ánh sáng của quyền trượng bao phủ, cả bọn chỉ nghe tiếng bước chân mình, phảng phất tự thành một thế giới, vô cùng cô độc.
Cứ đi như thế chẳng biết bao xa, Viên Bình rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu huýt sáo.
Viên Bình dở hơi quen rồi, động kinh cũng chẳng thèm báo trước, lần này thình lình lên tiếng thật sự làm mấy người kia giật nảy mình. Hắn huýt bài “Thợ quét vôi”, nhưng nhạc cảm không tốt, điệu hát biến ảo khôn lường, trong tình cảnh này, chẳng những không thể giảm bớt sự u ám, ngược lại mang đến cảm giác khủng bố rất trẻ con. (Thợ quét vôi là một bài hát thiếu nhi ca từ đơn giản)
Chử Hoàn đạp chân hắn một phát: “Phiền câm miệng!”
Viên Bình không chịu: “Tao chỉ muốn giúp không khí sôi động hơn thôi mà.”
Chử Hoàn: “Mày toan tính chế tạo nhạc nền phim kinh dị thì có – tao cảm thấy nơi này đặc biệt… nói sao nhỉ? Đặc biệt duy tâm.”
Nam Sơn: “‘Duy tâm’ là gì?”
“Triết học nọ kia thì tôi không hiểu lắm, tôi chỉ đọc một ít phổ cập khoa học đại chúng thôi; nói một cách đơn giản thì, ‘duy vật’ chính là khi bản thân thứ gì đó tồn tại, cậu mới cho là nó tồn tại, còn ‘duy tâm’ là thứ nào đó chỉ khi cậu cho là nó tồn tại, nó mới tồn tại.” Chử Hoàn vừa nói vừa chậm rãi giơ một tay lên, dường như định thò ra ngoài quầng sáng của quyền trượng, “Cảm giác nơi đây gây cho tôi cũng rất duy tâm, tôi hoài nghi mấy thứ này đều là do chúng ta nhìn thấy mới tồn tại, nếu không nhìn thấy, e là sẽ…”
Nam Sơn chụp tay anh, túm lại trước khi anh to gan lớn mật thò ra ngoài: “Anh làm gì thế!”
Chử Hoàn: “Chỉ sờ thử thôi, nhưng tôi cảm thấy tôi sẽ không sờ được gì cả.”
Nam Sơn sẵng giọng: “Anh không cần tay nữa à?”
Chử Hoàn: “…”
Bị mắng rồi?
Chử Hoàn hơi sửng sốt, lần đầu cảm thấy mình giống như nếm được mùi vị của đàn ông đã kết hôn.
Một lát sau, Chử Hoàn cẩn thận lắc lắc tay Nam Sơn: “Báo cáo lãnh đạo, tôi có thể xin ý kiến ngài về một việc không?”
Nam Sơn liếc nhìn anh, Chử Hoàn khom lưng nhặt một hòn đá, cười nịnh nọt.
Mấy người kia dừng lại, chuẩn bị xem anh ta muốn làm gì, Chử Hoàn thảy thảy hòn đá, đoạn giơ tay ném về hướng đã đến.
Dọc đường họ đều biết, nơi ban nãy băng qua có hàng đàn quái vật, tuy rằng sau khi ánh lửa rời xa, quái vật liền “ẩn thân” – nhưng chúng nên còn tồn tại.
Nói cách khác, hòn đá bay lên sẽ đập vào rất nhiều chướng ngại vật không nhìn thấy.
Nhưng hòn đá ấy bay thẳng đi, chẳng gặp phải mảy may cản trở, vẽ nên một đường cong tự nhiên, cho đến khi rơi xuống đất.
Thì ra ở nơi ánh lửa chiếu không tới, nơi họ không nhìn thấy, quái vật vốn chồng chất như núi, chính là “không tồn tại”.
Thí nghiệm khủng bố này khiến chính kẻ đầu têu là Chử Hoàn cũng nổi hết da gà, Viên Bình ở bên cạnh lẩm bẩm: “Phi khoa học…”
Chử Hoàn quay đầu lại hỏi Nam Sơn: “Lãnh đạo, đứng trước hoàn cảnh phi khoa học như vậy, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Đi đâu? Ngài còn chỉ thị gì khác không?”
Nam Sơn không làm anh thất vọng, có thể là do trong lòng cậu không có nhiều khoa học chưa hiểu rõ hết như vậy, cậu chỉ hoang mang một chớp mắt, rồi mau chóng lấy lại bình tĩnh: “Chúng ta đi tìm thánh thư.”
Chưa ai từng thấy thánh thư, nhưng trong truyền thuyết nó lại có vẻ vô cùng thần thông quảng đại, dường như đã tiên đoán việc của năm trăm năm sau, được mọi người truyền tai nhau, cơ hồ là một bản thuyết minh cho vùng đình trệ – hoặc là chìa khóa để mở hết thảy.
Mạch suy nghĩ của Nam Sơn hết sức rõ ràng, vấn đề duy nhất, chính là “thánh thư” không ở trong bất cứ một thư viện nào trên thế giới, nó là một truyền thuyết, vùng đình trệ cũng là một truyền thuyết, mà truyền thuyết thì vừa vặn không đáng tin.
Chỗ khó khăn nhất của họ trong chuyến này, không phải khói mù vô biên, mà là họ cần thu thập các loại truyền thuyết từ các đường, sau đó lại từ những truyền thuyết đầu thừa đuôi thẹo này, cố gắng chắp vá ra một sinh lộ mong manh.
Đương nhiên, đã đến đây rồi, Chử Hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tình huống này, trạng thái tâm lý hết sức ổn định mà gật đầu: “Cái gọi là ‘thánh thư’ này ở chỗ nào, hiện giờ cậu đã có manh mối chưa?”
Lần này, Viên Bình tiếp lời.
“Cách nói lưu truyền rộng nhất là ‘trên điểm tận cùng của thế giới’.” Viên Bình mở miệng là ra, “Cá nhân tao cho rằng cách nói này cực kỳ vô trách nhiệm, ai chẳng biết Trái Đất hình tròn…”
Chử Hoàn thật sự không muốn nghe ngôn luận thừa thãi kiểu này chút nào, liền ngắt lời: “Cho phép tao nhắc nhở, mày có thể đã không còn là người Trái Đất rồi – còn truyền thuyết nào khác có giá trị hơn không?”
Lỗ Cách vẫn im lặng chợt mở miệng vàng ngọc, hắn nói: “Ta có một ấn tượng.”
Bắt đầu từ thời điểm Người Thủ Môn ngày đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, Lỗ Cách vẫn liên tục là tộc trưởng, ký ức của hắn ngổn ngang và mơ hồ, trải qua vô số thế hệ, đã thành một quyển bách khoa toàn thư lộn xộn. Hắn sờ con rắn trên vai, độc xà Tiểu Lục vẫn quấn chặt trên người hắn, từ sau khi họ đi vào vùng đình trệ, nó tựa hồ chẳng còn tinh thần.
Lỗ Cách nhìn chằm chằm quyền trượng tộc trưởng của Người Thủ Sơn, híp mắt, tựa hồ dõi về nơi rất xa, khi hắn muốn nhớ lại, trong đôi mắt ấy liền lộ ra sự già nua khó nói thành lời.
“Ta nhớ là thế này,” Rất lâu, Lỗ Cách khẽ ngâm nga một đoạn ca dao, “Ở cuối thần sơn, trên đỉnh thánh thủy, nơi tâm cự thạch.”
Ca từ này nghe khá kỳ lạ, “tâm tảng đá” thì còn có thể miễn cưỡng hiểu được, chứ “cuối núi” và “đỉnh nước” là biện pháp tu từ kỳ quái của thế giới nào đây?
Viên Bình thẳng thắn nói: “Tộc trưởng, lâu quá nên anh nhớ lầm à? Không phải là cuối dòng nước và đỉnh ngọn núi sao?”
Có lẽ Viên Bình là Người Thủ Môn đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa cả gan ám chỉ tộc trưởng già cả hồ đồ, may mà Lỗ Cách coi hắn như con nên không thèm chấp nhặt.
“Quả thật là như vậy.” Lỗ Cách thản nhiên nói, “Chính bởi vì nghe không bình thường, ta mới nhớ nhiều năm như thế, bằng không niên đại xa xưa, ta đã sớm quên mất rồi.”
Cả bọn không hẹn mà cùng trầm mặc, cảm thấy mạch suy nghĩ không thông.
Chử Hoàn ấn gọng kính, giờ đây, tác dụng của món đồ chơi công nghệ cao này càng có hạn hơn, chỉ còn lại chức năng cơ bản như tính giờ và nhìn xa, cơ hồ thành một cái đồng hồ điện tử luôn rồi.
Thời gian cho thấy họ đã đi trong vùng đình trệ gần mười tiếng, thế nhưng Chử Hoàn phát hiện mình không khát cũng chẳng đói, sự trao đổi chất dường như đã dừng lại, song thân thể không hề có cảm giác mệt mỏi, giống như đã thành một động cơ vĩnh viễn bằng cơ thể người vậy.
Con người làm sao có thể không ăn không uống mà còn động đậy được?
Nếu sau khi họ vào vùng đình trệ, có người cũng cầm trong tay thần khí bổ trợ tương tự quyền trượng tộc trưởng Người Thủ Sơn, như vậy người ta đi vào nhìn thấy họ, phải chăng sẽ như họ nhìn đám thực nhãn thú kia… phát hiện họ đã thành tượng?
“Không nói chuyện này nữa, đi theo ta,” Nam Sơn đột nhiên nói, “Chúng ta đến Trầm Tinh đảo.”
Ngay khi ba chữ “Trầm Tinh đảo” được nói ra, tai Chử Hoàn đột nhiên hơi ngứa, anh không cầm được lòng nghiêng đầu, phảng phất có người nói gì đó bên tai, nghe vừa như một tiếng cười, lại vừa như một tiếng thở dài.
Chử Hoàn bóp hạch đào trước ngực, một lần nữa cảm nhận được nó hơi nóng lên.
“Trầm Tinh đảo rất nhiều năm trước là một cấm địa,” Nam Sơn vừa đi vừa rủ rỉ, “Nghe nói khi đó chỗ chúng ta còn chật kín người, thương nhân qua lại nếu có thứ gì của Trầm Tinh đảo, dù là hòn đá nhỏ, cũng sẽ bán rất đắt – nghe đâu là do trên đường tới gần hòn đảo ấy toàn đá ngầm hay cái gì đó, nói chung là sức người không đến được, vô cùng thần bí.”
“Sớm hơn nữa, còn có rất nhiều kẻ nhàm chán tự cho là dũng sĩ, đi thăm dò Trầm Tinh đảo, nhưng chẳng ai có thể trở về.” Lỗ Cách nói xen vào, “Dần dần cũng chẳng còn ai tự đi tìm đường chết nữa, vậy là Trầm Tinh đảo ngày càng thần bí, đồng thời bắt đầu trở nên đáng sợ.”
Nói đoạn, Lỗ Cách suy tư giây lát: “Có điều… ngươi không nhắc ta lại quên khuấy đi, ta nhớ thời điểm truyền thuyết về vùng đình trệ mới rộ lên, đã có lời đồn nói đó là từ Trầm Tinh đảo truyền ra.”
Cuộc hành trình cực kỳ gấp gáp, ban đầu cả bọn bàn nhau mỗi buổi tối thay phiên canh gác, người gác đêm chịu trách nhiệm bảo đảm cho quyền trượng tộc trưởng vẫn cháy liên tục, thế nhưng họ nhanh chóng phát hiện, khi ở trong vùng đình trệ, tất cả mệt mỏi đều là trên tâm lý, Chử Hoàn không báo thời gian, thì họ hoàn toàn không cảm nhận được mình mệt hay không, và đã đi bao xa.
Thời gian đã thành một thứ không cần thiết.
Mấy người họ đều không thiếu kinh nghiệm ở ngoài trời, không có thái dương cũng chẳng khó để nhận ra phương hướng.
Đi qua rừng bia tuần sơn của Người Thủ Sơn, ghi chép về lần trước Nam Sơn dẫn người đi tuần tựa như mới khắc ngày hôm qua – sau khi qua rừng bia, họ lại mò mẫm tìm kiếm gần hai tháng, kết quả là lần đầu tiên gặp được người ở nơi quỷ quái này.
Nhưng việc nhìn thấy người không vui vẻ chút nào, lúc ấy Chử Hoàn đang chịu đựng tiếng huýt sáo như ma âm xuyên tai của Viên Bình, thì bỗng nhiên nghe thấy một chút tạp âm.
Lần này, ảo thính vang lên trong tai anh rõ nét như thật, đó là một bé gái, nói chuyện còn hơi lanh lảnh giọng trẻ con, hẳn chưa lớn tuổi, cô bé đang kêu tên một người.
Chử Hoàn không cầm được lòng dừng bước, khẽ lặp lại một lần. Anh giống như không tự chủ được bị ảnh hưởng từ chủ nhân của âm thanh ấy, khi kêu cái tên, giọng điệu cơ hồ chan chứa tình cảm nồng nàn.
Viên Bình dừng lại xoa quai hàm, hỏi Nam Sơn: “Đây là nhũ danh của cậu à?”
Chử Hoàn giơ một ngón tay lên môi, sau đó tìm kiếm tứ phía, cả bốn bị cột vào nhau, thành thử một người động những người khác cũng phải động theo.
Viên Bình: “Mày đang tìm… A!”
Chân đột nhiên giẫm trúng thứ gì đó, Viên Bình cúi đầu nhìn, lập tức nổi da gà, vội vàng lui phắt lại một bước, đụng ngay vào người Lỗ Cách, Tiểu Lục lờ đờ né một chút, kế đó xán lại ỉu xìu liếm hắn, Viên Bình tức thì càng khó chịu hơn, rú lên một tiếng thảm thiết.
Ánh lửa trên quyền trượng xua tan khói mù, bấy giờ họ mới thấy rõ, Viên Bình giẫm trúng một thiếu nữ, cô bé nằm rạp dưới đất, thần sắc hoảng sợ và tuyệt vọng, một tay chống đất, tay kia vươn về phía trước, bàn tay xòe ra, tựa như đang đẩy cái gì.
Thân thể cô bé vậy mà vẫn mềm mại, có sự ấm áp của người sống.
Sự chấn động trên tâm lý do vô số động thực vật như tiêu bản trong bóng tối và con người đột nhiên chui ra mang theo độ ấm gây nên, là không giống nhau.
Chử Hoàn đi quanh cô bé vài vòng: “Nam Sơn, cậu có cảm thấy cô ta hơi giống mấy lão binh trong sơn động của các cậu không?”
Trước kia anh chưa từng gặp những người khác trên thế giới này, chỉ nghe Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn nói thôi, thành thử chẳng có cảm giác gì là chân thật, mãi đến khi tận mắt thấy cô bé này, Chử Hoàn bỗng nhiên phát hiện có một việc đặc biệt không hợp logic.
Giả sử, do nguyên nhân nào đó, một số nơi đột nhiên biến thành không còn thích hợp cho loài người ở, vậy phản ứng tự nhiên nhất của kẻ sống sót nhất định là di chuyển tập thể, mục tiêu đương nhiên là nơi còn chưa kịp đình trệ – cứ theo đà này, trên thần sơn của Người Thủ Sơn chẳng lẽ không chật ních nạn dân đến từ các nơi trên thế giới?
Ngay cả quái vật cũng biết đường xông vào sơn môn, tại sao con người lại không biết?
Sao từ đầu chí cuối chỉ có hai tộc Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn?
Nỗi sợ hãi này là không lý do, không logic, giống như khi động vật đối mặt với kẻ địch thiên nhiên, chắc gì chúng đã thật sự nắm được kết cục, và căn bản cũng không có thời gian lo âu nhiều, cảm giác hoảng sợ ấy sinh ra một cách tự nhiên để bảo vệ tính mạng, khiến họ khi đến gần sơn môn, không tự chủ được muốn bỏ chạy trối chết.
Ngay cả Lỗ Cách cũng không nhịn được dừng lại trước sơn môn.
Chỉ thấy biên giới khói mù ngoài sơn môn tựa mây đen vần vũ không thôi, như một cái lưỡi tham lam, năm lần bảy lượt toan tính phá cửa xông vào, đều bị ánh huỳnh quang của thánh tuyền ngăn lại.
Nam Sơn vỗ vỗ Lỗ Cách, ý bảo hắn tránh ra, tự mình tiến lên một bước, thử đưa quyền trượng tộc trưởng đang cháy ra ngoài.
Quyền trượng tộc trưởng nhiều năm qua mang danh “thánh vật truyền đời”, không hề giống với quả hạch đào cùng vai vế, làm biếng đến mức lên mốc, ngoại trừ đốt không hết thì hình như còn có thể trừ tà nữa cơ.
Ánh lửa trên quyền trượng như một cây chêm, tách khói mù cơ hồ có thể nuốt chửng hết thảy ra một đường nhỏ.
Nó như một kỳ tích bé nhỏ chẳng đáng kể, lại khiến người chính mắt nhìn thấy hơi chấn động.
Chử Hoàn nhìn ánh lửa ấy chằm chằm, có một câu nhanh chóng lướt qua trong lòng: “Gió nổi lên từ ngọn bèo tấm.”
Ngọn lửa lạnh lẽo bao trùm một khoảng nhỏ xung quanh quyền trượng, cả bọn lúc này mới thấy rõ, thì ra trong vùng đình trệ không phải chỉ còn lại mỗi đá và cây – những thứ khác kỳ thực vẫn tồn tại, nhưng bị cái gì đó che phủ theo tính lựa chọn.
Duy chỉ có nơi ánh lửa chiếu sáng lên, sự chân thật bị khói mù che đậy mới tức khắc lộ rõ không thể nghi ngờ. Chỉ thấy chỗ sơn môn vẫn chồng chất thi thể Người Thủ Môn, máu các loài động vật khác nhau dưới ánh lửa của quyền trượng chiếu rọi phát ra ánh huỳnh quang loang loang lổ lổ thật quỷ dị.
Mà đám quái vật, động vật vốn còn sống đó, tất cả lại đều giữ nguyên tư thế giãy giụa hoảng sợ, bị đóng đinh tại chỗ, trông như một đám tượng kỳ quái vậy.
Chử Hoàn rốt cuộc cũng nhìn rõ thực nhãn thú, có một con ở ngay trước mắt anh – bề ngoài như bọ cánh cứng, hùng dũng đứng đó, chân trước giơ cao, toàn thân trên dưới mỗi một con mắt đều trợn hết cỡ, hệt như vác hàng đống mặt người đáng sợ vậy.
Nam Sơn: “Chúng ta dùng dây thừng cột vào nhau, kể từ bây giờ, không ai được rời khỏi ta.”
Bốn người dùng dây thừng kéo nhau, dưới sự bảo vệ của quyền trượng tộc trưởng, chậm rãi bước vào vùng đình trệ.
Xung quanh dần dần u ám, nhờ ánh sáng của quyền trượng, họ giống như đi vào một viện bảo tàng vừa dài vừa tối om om, đám tượng sáp hai bên đều đáng sợ chứ chẳng đẹp tẹo nào.
Viên Bình đi sau cùng, khi toàn thân hắn vào hẳn trong khói mù, quay đầu lại liền phát hiện toàn bộ núi non, sông nước, cỏ cây và con người bên kia sơn môn đã khuất bóng.
Đoạn đường này khiến lòng người thấp thỏm, mới đầu ngay cả Viên Bình ồn ào nhất cũng không lên tiếng. Họ như lũ sâu bọ đi trên con đường không lối về, phía trước mịt mù đằng đẵng, chẳng biết bao xa, cũng chẳng biết phải đi đâu.
Lần trước khi tới gần vùng đình trệ, trong tai Chử Hoàn toàn là tiếng xôn xao bàn tán, nhưng lần này, anh đặt tay lên hạch đào trước ngực, lại cảm thấy nó như một kẻ câm, thời gian dài như vậy mà chớ hề lên tiếng.
Xung quanh không một chút động tĩnh, ánh sáng của quyền trượng bao phủ, cả bọn chỉ nghe tiếng bước chân mình, phảng phất tự thành một thế giới, vô cùng cô độc.
Cứ đi như thế chẳng biết bao xa, Viên Bình rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu huýt sáo.
Viên Bình dở hơi quen rồi, động kinh cũng chẳng thèm báo trước, lần này thình lình lên tiếng thật sự làm mấy người kia giật nảy mình. Hắn huýt bài “Thợ quét vôi”, nhưng nhạc cảm không tốt, điệu hát biến ảo khôn lường, trong tình cảnh này, chẳng những không thể giảm bớt sự u ám, ngược lại mang đến cảm giác khủng bố rất trẻ con. (Thợ quét vôi là một bài hát thiếu nhi ca từ đơn giản)
Chử Hoàn đạp chân hắn một phát: “Phiền câm miệng!”
Viên Bình không chịu: “Tao chỉ muốn giúp không khí sôi động hơn thôi mà.”
Chử Hoàn: “Mày toan tính chế tạo nhạc nền phim kinh dị thì có – tao cảm thấy nơi này đặc biệt… nói sao nhỉ? Đặc biệt duy tâm.”
Nam Sơn: “‘Duy tâm’ là gì?”
“Triết học nọ kia thì tôi không hiểu lắm, tôi chỉ đọc một ít phổ cập khoa học đại chúng thôi; nói một cách đơn giản thì, ‘duy vật’ chính là khi bản thân thứ gì đó tồn tại, cậu mới cho là nó tồn tại, còn ‘duy tâm’ là thứ nào đó chỉ khi cậu cho là nó tồn tại, nó mới tồn tại.” Chử Hoàn vừa nói vừa chậm rãi giơ một tay lên, dường như định thò ra ngoài quầng sáng của quyền trượng, “Cảm giác nơi đây gây cho tôi cũng rất duy tâm, tôi hoài nghi mấy thứ này đều là do chúng ta nhìn thấy mới tồn tại, nếu không nhìn thấy, e là sẽ…”
Nam Sơn chụp tay anh, túm lại trước khi anh to gan lớn mật thò ra ngoài: “Anh làm gì thế!”
Chử Hoàn: “Chỉ sờ thử thôi, nhưng tôi cảm thấy tôi sẽ không sờ được gì cả.”
Nam Sơn sẵng giọng: “Anh không cần tay nữa à?”
Chử Hoàn: “…”
Bị mắng rồi?
Chử Hoàn hơi sửng sốt, lần đầu cảm thấy mình giống như nếm được mùi vị của đàn ông đã kết hôn.
Một lát sau, Chử Hoàn cẩn thận lắc lắc tay Nam Sơn: “Báo cáo lãnh đạo, tôi có thể xin ý kiến ngài về một việc không?”
Nam Sơn liếc nhìn anh, Chử Hoàn khom lưng nhặt một hòn đá, cười nịnh nọt.
Mấy người kia dừng lại, chuẩn bị xem anh ta muốn làm gì, Chử Hoàn thảy thảy hòn đá, đoạn giơ tay ném về hướng đã đến.
Dọc đường họ đều biết, nơi ban nãy băng qua có hàng đàn quái vật, tuy rằng sau khi ánh lửa rời xa, quái vật liền “ẩn thân” – nhưng chúng nên còn tồn tại.
Nói cách khác, hòn đá bay lên sẽ đập vào rất nhiều chướng ngại vật không nhìn thấy.
Nhưng hòn đá ấy bay thẳng đi, chẳng gặp phải mảy may cản trở, vẽ nên một đường cong tự nhiên, cho đến khi rơi xuống đất.
Thì ra ở nơi ánh lửa chiếu không tới, nơi họ không nhìn thấy, quái vật vốn chồng chất như núi, chính là “không tồn tại”.
Thí nghiệm khủng bố này khiến chính kẻ đầu têu là Chử Hoàn cũng nổi hết da gà, Viên Bình ở bên cạnh lẩm bẩm: “Phi khoa học…”
Chử Hoàn quay đầu lại hỏi Nam Sơn: “Lãnh đạo, đứng trước hoàn cảnh phi khoa học như vậy, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Đi đâu? Ngài còn chỉ thị gì khác không?”
Nam Sơn không làm anh thất vọng, có thể là do trong lòng cậu không có nhiều khoa học chưa hiểu rõ hết như vậy, cậu chỉ hoang mang một chớp mắt, rồi mau chóng lấy lại bình tĩnh: “Chúng ta đi tìm thánh thư.”
Chưa ai từng thấy thánh thư, nhưng trong truyền thuyết nó lại có vẻ vô cùng thần thông quảng đại, dường như đã tiên đoán việc của năm trăm năm sau, được mọi người truyền tai nhau, cơ hồ là một bản thuyết minh cho vùng đình trệ – hoặc là chìa khóa để mở hết thảy.
Mạch suy nghĩ của Nam Sơn hết sức rõ ràng, vấn đề duy nhất, chính là “thánh thư” không ở trong bất cứ một thư viện nào trên thế giới, nó là một truyền thuyết, vùng đình trệ cũng là một truyền thuyết, mà truyền thuyết thì vừa vặn không đáng tin.
Chỗ khó khăn nhất của họ trong chuyến này, không phải khói mù vô biên, mà là họ cần thu thập các loại truyền thuyết từ các đường, sau đó lại từ những truyền thuyết đầu thừa đuôi thẹo này, cố gắng chắp vá ra một sinh lộ mong manh.
Đương nhiên, đã đến đây rồi, Chử Hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tình huống này, trạng thái tâm lý hết sức ổn định mà gật đầu: “Cái gọi là ‘thánh thư’ này ở chỗ nào, hiện giờ cậu đã có manh mối chưa?”
Lần này, Viên Bình tiếp lời.
“Cách nói lưu truyền rộng nhất là ‘trên điểm tận cùng của thế giới’.” Viên Bình mở miệng là ra, “Cá nhân tao cho rằng cách nói này cực kỳ vô trách nhiệm, ai chẳng biết Trái Đất hình tròn…”
Chử Hoàn thật sự không muốn nghe ngôn luận thừa thãi kiểu này chút nào, liền ngắt lời: “Cho phép tao nhắc nhở, mày có thể đã không còn là người Trái Đất rồi – còn truyền thuyết nào khác có giá trị hơn không?”
Lỗ Cách vẫn im lặng chợt mở miệng vàng ngọc, hắn nói: “Ta có một ấn tượng.”
Bắt đầu từ thời điểm Người Thủ Môn ngày đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, Lỗ Cách vẫn liên tục là tộc trưởng, ký ức của hắn ngổn ngang và mơ hồ, trải qua vô số thế hệ, đã thành một quyển bách khoa toàn thư lộn xộn. Hắn sờ con rắn trên vai, độc xà Tiểu Lục vẫn quấn chặt trên người hắn, từ sau khi họ đi vào vùng đình trệ, nó tựa hồ chẳng còn tinh thần.
Lỗ Cách nhìn chằm chằm quyền trượng tộc trưởng của Người Thủ Sơn, híp mắt, tựa hồ dõi về nơi rất xa, khi hắn muốn nhớ lại, trong đôi mắt ấy liền lộ ra sự già nua khó nói thành lời.
“Ta nhớ là thế này,” Rất lâu, Lỗ Cách khẽ ngâm nga một đoạn ca dao, “Ở cuối thần sơn, trên đỉnh thánh thủy, nơi tâm cự thạch.”
Ca từ này nghe khá kỳ lạ, “tâm tảng đá” thì còn có thể miễn cưỡng hiểu được, chứ “cuối núi” và “đỉnh nước” là biện pháp tu từ kỳ quái của thế giới nào đây?
Viên Bình thẳng thắn nói: “Tộc trưởng, lâu quá nên anh nhớ lầm à? Không phải là cuối dòng nước và đỉnh ngọn núi sao?”
Có lẽ Viên Bình là Người Thủ Môn đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa cả gan ám chỉ tộc trưởng già cả hồ đồ, may mà Lỗ Cách coi hắn như con nên không thèm chấp nhặt.
“Quả thật là như vậy.” Lỗ Cách thản nhiên nói, “Chính bởi vì nghe không bình thường, ta mới nhớ nhiều năm như thế, bằng không niên đại xa xưa, ta đã sớm quên mất rồi.”
Cả bọn không hẹn mà cùng trầm mặc, cảm thấy mạch suy nghĩ không thông.
Chử Hoàn ấn gọng kính, giờ đây, tác dụng của món đồ chơi công nghệ cao này càng có hạn hơn, chỉ còn lại chức năng cơ bản như tính giờ và nhìn xa, cơ hồ thành một cái đồng hồ điện tử luôn rồi.
Thời gian cho thấy họ đã đi trong vùng đình trệ gần mười tiếng, thế nhưng Chử Hoàn phát hiện mình không khát cũng chẳng đói, sự trao đổi chất dường như đã dừng lại, song thân thể không hề có cảm giác mệt mỏi, giống như đã thành một động cơ vĩnh viễn bằng cơ thể người vậy.
Con người làm sao có thể không ăn không uống mà còn động đậy được?
Nếu sau khi họ vào vùng đình trệ, có người cũng cầm trong tay thần khí bổ trợ tương tự quyền trượng tộc trưởng Người Thủ Sơn, như vậy người ta đi vào nhìn thấy họ, phải chăng sẽ như họ nhìn đám thực nhãn thú kia… phát hiện họ đã thành tượng?
“Không nói chuyện này nữa, đi theo ta,” Nam Sơn đột nhiên nói, “Chúng ta đến Trầm Tinh đảo.”
Ngay khi ba chữ “Trầm Tinh đảo” được nói ra, tai Chử Hoàn đột nhiên hơi ngứa, anh không cầm được lòng nghiêng đầu, phảng phất có người nói gì đó bên tai, nghe vừa như một tiếng cười, lại vừa như một tiếng thở dài.
Chử Hoàn bóp hạch đào trước ngực, một lần nữa cảm nhận được nó hơi nóng lên.
“Trầm Tinh đảo rất nhiều năm trước là một cấm địa,” Nam Sơn vừa đi vừa rủ rỉ, “Nghe nói khi đó chỗ chúng ta còn chật kín người, thương nhân qua lại nếu có thứ gì của Trầm Tinh đảo, dù là hòn đá nhỏ, cũng sẽ bán rất đắt – nghe đâu là do trên đường tới gần hòn đảo ấy toàn đá ngầm hay cái gì đó, nói chung là sức người không đến được, vô cùng thần bí.”
“Sớm hơn nữa, còn có rất nhiều kẻ nhàm chán tự cho là dũng sĩ, đi thăm dò Trầm Tinh đảo, nhưng chẳng ai có thể trở về.” Lỗ Cách nói xen vào, “Dần dần cũng chẳng còn ai tự đi tìm đường chết nữa, vậy là Trầm Tinh đảo ngày càng thần bí, đồng thời bắt đầu trở nên đáng sợ.”
Nói đoạn, Lỗ Cách suy tư giây lát: “Có điều… ngươi không nhắc ta lại quên khuấy đi, ta nhớ thời điểm truyền thuyết về vùng đình trệ mới rộ lên, đã có lời đồn nói đó là từ Trầm Tinh đảo truyền ra.”
Cuộc hành trình cực kỳ gấp gáp, ban đầu cả bọn bàn nhau mỗi buổi tối thay phiên canh gác, người gác đêm chịu trách nhiệm bảo đảm cho quyền trượng tộc trưởng vẫn cháy liên tục, thế nhưng họ nhanh chóng phát hiện, khi ở trong vùng đình trệ, tất cả mệt mỏi đều là trên tâm lý, Chử Hoàn không báo thời gian, thì họ hoàn toàn không cảm nhận được mình mệt hay không, và đã đi bao xa.
Thời gian đã thành một thứ không cần thiết.
Mấy người họ đều không thiếu kinh nghiệm ở ngoài trời, không có thái dương cũng chẳng khó để nhận ra phương hướng.
Đi qua rừng bia tuần sơn của Người Thủ Sơn, ghi chép về lần trước Nam Sơn dẫn người đi tuần tựa như mới khắc ngày hôm qua – sau khi qua rừng bia, họ lại mò mẫm tìm kiếm gần hai tháng, kết quả là lần đầu tiên gặp được người ở nơi quỷ quái này.
Nhưng việc nhìn thấy người không vui vẻ chút nào, lúc ấy Chử Hoàn đang chịu đựng tiếng huýt sáo như ma âm xuyên tai của Viên Bình, thì bỗng nhiên nghe thấy một chút tạp âm.
Lần này, ảo thính vang lên trong tai anh rõ nét như thật, đó là một bé gái, nói chuyện còn hơi lanh lảnh giọng trẻ con, hẳn chưa lớn tuổi, cô bé đang kêu tên một người.
Chử Hoàn không cầm được lòng dừng bước, khẽ lặp lại một lần. Anh giống như không tự chủ được bị ảnh hưởng từ chủ nhân của âm thanh ấy, khi kêu cái tên, giọng điệu cơ hồ chan chứa tình cảm nồng nàn.
Viên Bình dừng lại xoa quai hàm, hỏi Nam Sơn: “Đây là nhũ danh của cậu à?”
Chử Hoàn giơ một ngón tay lên môi, sau đó tìm kiếm tứ phía, cả bốn bị cột vào nhau, thành thử một người động những người khác cũng phải động theo.
Viên Bình: “Mày đang tìm… A!”
Chân đột nhiên giẫm trúng thứ gì đó, Viên Bình cúi đầu nhìn, lập tức nổi da gà, vội vàng lui phắt lại một bước, đụng ngay vào người Lỗ Cách, Tiểu Lục lờ đờ né một chút, kế đó xán lại ỉu xìu liếm hắn, Viên Bình tức thì càng khó chịu hơn, rú lên một tiếng thảm thiết.
Ánh lửa trên quyền trượng xua tan khói mù, bấy giờ họ mới thấy rõ, Viên Bình giẫm trúng một thiếu nữ, cô bé nằm rạp dưới đất, thần sắc hoảng sợ và tuyệt vọng, một tay chống đất, tay kia vươn về phía trước, bàn tay xòe ra, tựa như đang đẩy cái gì.
Thân thể cô bé vậy mà vẫn mềm mại, có sự ấm áp của người sống.
Sự chấn động trên tâm lý do vô số động thực vật như tiêu bản trong bóng tối và con người đột nhiên chui ra mang theo độ ấm gây nên, là không giống nhau.
Chử Hoàn đi quanh cô bé vài vòng: “Nam Sơn, cậu có cảm thấy cô ta hơi giống mấy lão binh trong sơn động của các cậu không?”
Trước kia anh chưa từng gặp những người khác trên thế giới này, chỉ nghe Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn nói thôi, thành thử chẳng có cảm giác gì là chân thật, mãi đến khi tận mắt thấy cô bé này, Chử Hoàn bỗng nhiên phát hiện có một việc đặc biệt không hợp logic.
Giả sử, do nguyên nhân nào đó, một số nơi đột nhiên biến thành không còn thích hợp cho loài người ở, vậy phản ứng tự nhiên nhất của kẻ sống sót nhất định là di chuyển tập thể, mục tiêu đương nhiên là nơi còn chưa kịp đình trệ – cứ theo đà này, trên thần sơn của Người Thủ Sơn chẳng lẽ không chật ních nạn dân đến từ các nơi trên thế giới?
Ngay cả quái vật cũng biết đường xông vào sơn môn, tại sao con người lại không biết?
Sao từ đầu chí cuối chỉ có hai tộc Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.