Chương 16
Mặc Thư Bạch
21/05/2022
Vệ Uẩn vẫn duy trì tư thế quỳ như trước, cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Sở Du đứng trước quan tài, tay vịn trên quan tài đen nhánh, không nói một lời.
Tuy Vệ Uẩn chưa nói mỗi cỗ quan tài là của ai, nhưng quan tài đều được đặt theo lễ nghi và quy tắc nhất định, Vệ Trung là Trấn Quốc Hầu, đương nhiên được đặt một mình ở hàng đầu tiên, Vệ Uẩn là thế tử, cũng chỉ ở ngay bên trái phía sau quan tài của Vệ Trung.
Xa xa là cả một đường dài kiềm nén tiếng khóc, tay Sở Du khẽ run, nàng đang muốn nói gì đó thì đã nghe thấy một tiếng kêu khóc thê lương: “Lục Lang!”
Chợt thấy Vương Lam cuối cùng không chịu nổi, nàng ấy xách váy nhào từ bậc thang xuống, tìm kiếm trong dãy quan tài ở hàng cuối cùng.
Nàng ấy đang mang thai, thị nữ ở bên cạnh hoảng sợ vội vàng tới đỡ nàng ấy, nhưng Vương Lam chạy cực nhanh, nàng nhào vào cỗ quan tài kia, khóc đứt ruột đứt gan.
Tiếng khóc thét này như phá vỡ điều cấm kỵ gì đó, mọi người không kiềm nén bản thân được nữa, hoặc là khóc nức nở, hoặc là gào khóc, chỉ trong nháy mắt, trên dưới Vệ phủ, và cả hàng dài bên ngoài, tất cả đều là tiếng khóc.
Tưởng Thuần đã khóc từ lâu, thậm chí nàng ấy đã từng chết một lần, vì vậy vào giờ khắc này, nàng ấy lại có thể bình tĩnh, nàng đỏ mắt, đi đến trước người Sở Du, khàn giọng nói: “Thiếu phu nhân, Thất công tử còn quỳ.”
Sở Du chợt hoàn hồn, nàng quay đầu lại, vội đỡ Vệ Uẩn: “Thất công tử mau đứng lên.”
Nhưng Vệ Uẩn vẫn không nhúc nhích, Sở Du hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Thất công tử?”
Vệ Uẩn không lên tiếng mà quỳ cả chân kia xuống, từ quỳ một chân trở thành quỳ hai chân.
Sở Du sững người, lập tức thấy thiếu niên quỳ gối trước mặt nàng chậm rãi dập đầu.
“Tẩu tử,” Giọng hắn nghẹn ngào: “Tiểu Thất thất tín, không mang Đại ca trở về.”
Khi đi hắn từng nói, nếu Vệ Quân thiếu một sợi tóc, hắn xách đầu tới gặp.
Nhưng hôm nay hắn vẫn còn sống sờ sờ, mà thứ hắn mang về, lại là quan tài của cả phụ thân và các huynh trưởng.
Người hắn khẽ run lên, cuối cùng giống như một thiếu niên, đè nén từng tiếng: “Tẩu tử…… Thật xin lỗi……”
Còn chưa nói xong, hắn đã cảm thấy một bàn tay dừng trên đỉnh đầu hắn.
Bàn tay đó dù rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ ấm áp, hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của Sở Du: “Không sao, Tiểu Thất có thể bình an trở về, ta cũng rất vui mừng.”
Vệ Uẩn ngơ ngác ngẩng đầu, thấy ánh mắt nữ tử đong đầy nước mắt, ánh mắt đó vừa cứng cỏi lại dịu dàng, mang theo sức lực chống đỡ lòng người, trong tiếng gào khóc nơi đây, có vẻ hơi lạc lõng nhưng lại hết sức rõ ràng.
Vệ Uẩn nhìn nàng, chỉ thấy nàng đột nhiên đứng dậy, cười nói với hắn: “Đứng lên đi, ngàn dặm trở về, phải bước qua chậu trước đã.”
Vừa nói, nàng vừa gọi người tới đặt chậu than xuống, rồi đỡ Vệ Uẩn đứng lên.
Nhưng cũng chính vào lúc này, tiếng vó ngựa từ nơi xa truyền đến, Vệ Uẩn và Sở Du đồng thời ngẩng đầu, lập tức thấy hơn mười vị mặc quan phục của Đại Lý Tự dừng ngựa trước Vệ phủ.
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, người bên cạnh đều bị dọa sợ, thị nữ đỡ Vương Lam vội vàng tránh sang một bên, mấy vị Thiếu phu nhân đang ghé vào quan tài gào khóc cũng rối rít tránh ra.
Người dẫn đầu chỉ khoảng 30 tuổi, đứng trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn, giơ thánh chỉ nói: “Đại Lý Tự phụng chỉ truy bắt khâm phạm Vệ Uẩn,” vừa nói, hắn ta giơ tay nói: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Vừa dứt lời, người của Đại Lý Tự lập tức xông lên,
Vệ Thu mang theo thị vệ tiến lên ngay lập tức, rút kiếm hướng về phía binh lính xung quanh, tức giận nói: “Tào Diễn, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy!”
Vừa nói, Vệ Thu nhìn về phía quan tài đứng thẳng táp, bàn tay cầm kiếm khẽ run lên: “Cả Vệ phủ ta anh dũng trung thành, hy sinh thân mình vì đất nước, nào có đạo lý bắt tiểu công tử duy nhất vào tù?! Các ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Tào Diễn là ấu tử* Tào thị, nhiều năm trước Tào gia từng đưa trưởng tử lên chiến trường giao cho quân Vệ gia, nhưng bởi vì không tuân thủ kỷ luật trong quân đội nên bị đánh chết, vì vậy khi Vệ gia gặp nạn, Tào Diễn ở Đại Lý Tự, lập tức kéo tới bắt Vệ Uẩn.
* Ấu tử: con út, xếp hàng nhỏ nhất trong nhà
Cả triều đình đều biết ân oán giữa hai nhà Tào Vệ, hiện giờ Tào Diễn ở đây, mọi người đương nhiên sẽ nghĩ là Tào Diễn cố tình gây khó dễ.
Tào Diễn nghe lời Vệ Thu nói thì cười lạnh một tiếng: “Ngươi là cái thá gì? Đây là thánh chỉ do chính tay Thánh Thượng viết! Vệ gia ngươi vì tham công hiếu thắng, hại bảy vạn tinh binh của Đại Sở bỏ mạng ở thung lũng Bạch Đế, ngươi tưởng người đã chết là hết chuyện chắc? Vệ Uẩn,” Tào Diễn nâng cao giọng: “Thức thời thì đừng vùng vẫy nữa, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du.
Trong lúc mọi người đều đang hoảng sợ thì nét mặt người này vẫn thản nhiên bình tĩnh. Lúc hắn nhìn tới, nàng chỉ nói: “Bước qua chậu than này đi, xua hết đen đủi là có thể bước vào cửa nhà.”
“Tẩu tử……”
Hắn nói một cách khô khan, nhưng Sở Du lại cầm cổ tay hắn, kéo hắn bước qua chậu than.
Sau đó nàng nắm ngải thảo, vỗ nhẹ lên người hắn.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, nhìn Sở Du như không có chuyện gì xảy ra mà giống như đang nghênh đón một người xa quê trở về nhà, nhẹ nhàng rưới nước ngải thảo lên đầu Vệ Uẩn, sau đó cầm chén rượu ở bên cạnh đưa cho Vệ Uẩn.
“Tuy không thể chiến thắng trở về, nhưng khi mọi người đi ta đã chuẩn bị rượu mừng thắng lợi này, nếu đã trở về thì hãy uống đi.”
Hai tay Sở Du nâng chén rượu, giọng nói mềm mại dịu dàng.
Tào Diễn nhíu mày, gầm lên một tiếng: “Vệ Uẩn!”
Vệ Uẩn không để ý đến hắn ta, hắn nhìn nữ tử nâng chén rượu ở trước mặt.
Hắn vốn tưởng rằng khi trở về nhà sẽ phải đối mặt với một mảnh hỗn độn, đáng lẽ phải là tiếng khóc than thảm thiết, phải là một mình hắn chống đỡ, gánh vác Vệ gia đi về phía trước.
Nhưng không ngờ rằng, hắn lại vẫn có thể bước qua chậu than khi trở về, xua đi đen đủi giống như quá khứ, thậm chí được uống một chén rượu mừng thắng lợi giống như lúc phụ thân và các huynh trưởng còn sống.
Năm đó còn nhỏ tuổi, phụ thân và các huynh trưởng không cho phép hắn uống rượu. Mà hiện giờ nếu hắn không uống thì sẽ không còn ai uống chén rượu này nữa.
Hắn nhận rượu, mạnh mẽ rót xuống họng.
Tào Diễn không làm gì được nên gào ầm lên: “Vệ Uẩn, ngươi muốn kháng chỉ phải không, Nam Thành quân, các ngươi đứng ở đó là định bao che Vệ gia hả?!”
Nghe lời Tào Diễn nói, Nam Thành quân vẫn luôn đứng một bên không nói lời nào cuối cùng không có cách nào giả chết nữa, người đứng đầu hít sâu một hơi, hắn vươn tay ra, cung kính làm tư thế mời và nói với Vệ Uẩn: “Thất công tử, xin đừng làm bọn ta khó xử.”
Vệ Uẩn nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Sở Du một cái, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hắn vươn tay ra, để người đeo gông xiềng cho mình.
Gông xiềng nặng mấy chục cân đè trên người hắn, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp như cũ, Tào Diễn bảo người kéo xe ngựa giam phạm nhân tới, cười lạnh nói với Vệ Uẩn: “Thất công tử, lên đi chứ?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn quay đầu thoáng nhìn bảng hiệu Vệ phủ, ánh mắt dừng trên người Sở Du.
“Vệ gia…… Giao cho đại tẩu trông nom.”
“Đệ yên tâm.” Sở Du gật đầu, giọng nói vững vàng kiên định: “Có ta ở đây, Vệ gia sẽ không có việc gì.”
Vệ Uẩn mím môi, lại nói: “Đại tẩu, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Vừa nói, ánh mắt hắn lướt qua mấy vị Thiếu phu nhân đứng ở một bên, cất giọng nói: “Người chết không thể sống lại, người còn sống mới là quan trọng. Các vị tẩu tẩu đừng quá bi thương, các ca ca ở dưới suối vàng có linh thiêng, cũng hy vọng các vị tẩu tẩu có thể chăm sóc bản thân thật tốt.”
Sở Du cũng không nói biến cố trong nhà cho Vệ Uẩn, mà chỉ nói hướng đi của Lương thị và Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn vẫn chưa biết mối bất hòa của nữ nhân trong nhà, còn đang lo lắng mấy vị tẩu tử vì mất trượng phu mà quá bi thương.
Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm nghe được lời này thì xoay đầu đi, dùng khăn che mặt lại, nhỏ giọng khóc lên.
Ngay cả Diêu Giác cũng không kiềm nén được mà đỏ mắt.
Nhưng nàng ấy và Tạ Cửu xuất thân từ gia tộc lớn, sớm đã biết tình thế của Vệ gia nên tuyệt đối không dám có liên quan, huống chi Diêu gia và Vệ gia vốn cũng xích mích, tình cảm giữa nàng và trượng phu không thắm thiết bằng những thiếu phu nhân khác.
Nhưng lòng trung thành bị chôn vùi theo xương cốt, chỉ cần còn chút lương tâm sẽ đều thương tiếc.
Nghe lời Vệ Uẩn nói, quản gia lộ ra vẻ lúng túng, ông liếc mắt nhìn Sở Du, sợ Sở Du sẽ đứng ra tố cáo vào lúc này. Nhưng Sở Du lại cười thật tươi, nói với Vệ Uẩn: “Đệ không cần lo lắng, ở trong ngục phải chăm sóc bản thân cho tốt, bọn ta đều là trưởng bối của đệ, sẽ nghĩ thoáng hơn đệ nhiều.”
Vệ Uẩn yên lòng, gật đầu một cái rồi lên xe tù.
Sắc mặt Tào Diễn đã kém cực kỳ, thúc giục người đánh xe: “Áp giải tới thiên lao đi!”
Vệ Uẩn ngồi xếp bằng, lúc đưa lưng về phía nữ quyến trong nhà, sự yếu mềm và lo lắng khi nãy lập tức bị thu hồi lại, hóa thành một mảnh thản nhiên.
Xe tù từ từ lăn bánh, hắn chợt lên tiếng: “Vệ gia bị oan! Phụ huynh vô tội!”
“Làm hắn câm miệng!”
Sắc mặt Tào Diễn thay đổi cực lớn, quăng roi tới: “Câm miệng!”
Thấy hắn giơ roi, Tưởng Thuần lập tức bắt lấy roi của Tào Diễn theo bản năng, Tào Diễn phát hiện bị người ngăn cản thì xoay đầu sang, sau khi thấy Tưởng Thuần, hắn nheo mắt lại: “Nhị thiếu phu nhân?”
“Được, được lắm,” ánh mắt hắn đảo qua nữ quyến Vệ gia, lạnh lùng nói: “Vệ phủ các ngươi được lắm! Đại phu nhân nhà các ngươi đâu?!”
Không ai lên tiếng, Tào Diễn nâng cao giọng: “Hiện giờ Vệ gia không có người làm chủ hả? Hay là hiện giờ người làm chủ Vệ gia là người ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra ngoài?!”
“Đại phu nhân ra ngoài thăm người thân, hiện giờ Vệ gia tạm thời do thiếp thân làm chủ.”
Sở Du đứng ra, hai tay nàng nắm trước người, hơi cúi đầu: “Nhị thiếu phu nhân vừa trải qua nỗi đau tang chồng, nhất thời mất bình tĩnh, mong đại nhân lượng thứ.”
Ánh mắt Tào Diễn dừng trên người Sở Du, sau khi đánh giá một lát mới chậm rãi nói: “Sở gia đại tiểu thư? Vừa gả vào cửa, còn chưa thấy mặt trượng phu nhỉ?”
Nghe được lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên không dễ nhìn, ngay cả Tạ Cửu đứng ở một bên cũng cảm nhận được sự nhục nhã khủng khiếp này.
Nhưng sắc mặt Sở Du không thay đổi, như thể đây là một câu hỏi thăm bình thường, nàng bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
Tào Diễn nhìn Sở Du, không biết là nhớ tới cái gì mà cười lên: “Nghe nói Đại tiểu thư tư chất thông minh, trước giờ luôn là người thức thời, Đại tiểu thư có biết, hiện giờ Vệ gia đã bị kết tội, kẻ mang tội,” hắn ngẩng đầu, nhìn về phía linh đường rải đầy hoa trắng của Vệ gia, “Chà chà” nói: “Còn phải cho bọn họ thể diện như vậy, không ổn đâu nhỉ?”
“Ngươi……”
Diêu Giác không thể nhẫn nại được nữa, đột nhiên lên tiếng, nhưng lại bị Tạ Cửu ở bên cạnh lập tức giữ chặt, Tạ Cửu đè thấp giọng: “Cô đã quên lời phụ huynh cô nói sao? Nhịn đi, sau này hai chúng ta sẽ không có liên quan gì tới Vệ phủ nữa!”
Diêu Giác mím môi, xoay đầu đi, không muốn nhìn nữa.
Nàng ấy muốn đi, nhưng cũng không biết tại sao, Sở Du ở đó, nàng ấy lập tức không xê dịch được bước chân.
Ánh mắt nàng ấy dừng trên người Sở Du, thấy Sở Du đúng mực hỏi ngược lại Tào Diễn: “Hiện giờ Vệ phủ đã bị kết tội sao?”
Sắc mặt Tào Diễn thay đổi, Sở Du tiếp tục nói: “Nếu vẫn đang tra án thì cũng không phải là người có tội, bọn họ vì nước chinh chiến sa trường cả đời, giờ trở về với quang vinh và thể diện, có gì không thể chứ?”
“Thiếu phu nhân là nghe không hiểu lời ta nói, hay là giả vờ không hiểu?”
Tào Diễn cắn răng lên tiếng, hắn ta đột nhiên tới gần nàng, gằn giọng nói: “Vệ phủ hiện giờ đã mất nam đinh, còn sót lại một thằng nhóc mười bốn tuổi, chẳng lẽ Sở đại tiểu thư còn muốn thủ tiết cho Vệ Quân sao?!”
Sở Du ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Tào Diễn, Tào Diễn thấy vẻ mặt nàng dao động, nói tiếp: “Chắc tiểu thư cũng biết ân oán giữa ta và Vệ phủ. Ta và lệnh tôn có quan hệ rất tốt, tiểu thư cho ta chút tình mọn này, ta cũng sẽ không làm khó tiểu thư.”
Nghe được lời này, Sở Du khẽ thở dài một tiếng, hơi cúi đầu.
“Nếu đại nhân và phụ thân ta qua lại thân thiết, vậy xin đại nhân nể mặt lần này, để công công ta và các tiểu thúc được chôn cất yên ổn đi.”
Tào Diễn cười lạnh, hắn ngồi dậy, vẫy tay về phía sau, chỉ vào quan tài nói: “Đập!”
Vệ Thu rút kiếm ra, tức giận nói: “Ngươi dám!”
“Tội thần chi nô*, dám rút kiếm hả?!”
* Nô tài, người làm của quan lại mang tội
Tào Diễn nhìn chằm chằm Vệ Thu, nói với người khác: “Người đâu, bắt điêu nô này lại!”
“Tào đại nhân!”
Sở Du lên giọng, nàng tiến lên một bước, đứng trước quan tài và Vệ Thu, nhìn chằm chằm Tào Diễn: “Tào đại nhân nhất định phải làm đến mức tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy sao?”
“Ta làm tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy đấy, thì làm sao?!”
“Tào đại nhân, việc hôm nay ngài làm, nếu truyền tới tai Thánh Thượng sẽ như thế nào?”
Tào Diễn nghe vậy, lập tức cười ầm lên: “Ngươi cho rằng hôm nay Thánh Thượng sẽ còn quản Vệ gia ư?”
“Vậy ngài thử xem.” Sở Du đứng trước quan tài, mắt nhìn thẳng hắn ta: “Hôm nay ta ở đây, nếu ngài muốn đụng đến quan tài phụ huynh ta thì cứ bước qua xác ta trước.”
Nàng luồn hai tay giữa tay áo, nét mặt thản nhiên: “Thiếp thân không dám ta tay với Tào đại nhân, Tào đại nhân muốn chém muốn gϊếŧ, thiếp thân đều xin chịu.”
“Chỉ nhìn thế này,” Ánh mắt Sở Du dừng trên người Tào Diễn: “Tào đại nhân cảm thấy, cái mạng này của Sở Du, đáng giá bao nhiêu.”
Sở Du đứng trước quan tài, tay vịn trên quan tài đen nhánh, không nói một lời.
Tuy Vệ Uẩn chưa nói mỗi cỗ quan tài là của ai, nhưng quan tài đều được đặt theo lễ nghi và quy tắc nhất định, Vệ Trung là Trấn Quốc Hầu, đương nhiên được đặt một mình ở hàng đầu tiên, Vệ Uẩn là thế tử, cũng chỉ ở ngay bên trái phía sau quan tài của Vệ Trung.
Xa xa là cả một đường dài kiềm nén tiếng khóc, tay Sở Du khẽ run, nàng đang muốn nói gì đó thì đã nghe thấy một tiếng kêu khóc thê lương: “Lục Lang!”
Chợt thấy Vương Lam cuối cùng không chịu nổi, nàng ấy xách váy nhào từ bậc thang xuống, tìm kiếm trong dãy quan tài ở hàng cuối cùng.
Nàng ấy đang mang thai, thị nữ ở bên cạnh hoảng sợ vội vàng tới đỡ nàng ấy, nhưng Vương Lam chạy cực nhanh, nàng nhào vào cỗ quan tài kia, khóc đứt ruột đứt gan.
Tiếng khóc thét này như phá vỡ điều cấm kỵ gì đó, mọi người không kiềm nén bản thân được nữa, hoặc là khóc nức nở, hoặc là gào khóc, chỉ trong nháy mắt, trên dưới Vệ phủ, và cả hàng dài bên ngoài, tất cả đều là tiếng khóc.
Tưởng Thuần đã khóc từ lâu, thậm chí nàng ấy đã từng chết một lần, vì vậy vào giờ khắc này, nàng ấy lại có thể bình tĩnh, nàng đỏ mắt, đi đến trước người Sở Du, khàn giọng nói: “Thiếu phu nhân, Thất công tử còn quỳ.”
Sở Du chợt hoàn hồn, nàng quay đầu lại, vội đỡ Vệ Uẩn: “Thất công tử mau đứng lên.”
Nhưng Vệ Uẩn vẫn không nhúc nhích, Sở Du hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Thất công tử?”
Vệ Uẩn không lên tiếng mà quỳ cả chân kia xuống, từ quỳ một chân trở thành quỳ hai chân.
Sở Du sững người, lập tức thấy thiếu niên quỳ gối trước mặt nàng chậm rãi dập đầu.
“Tẩu tử,” Giọng hắn nghẹn ngào: “Tiểu Thất thất tín, không mang Đại ca trở về.”
Khi đi hắn từng nói, nếu Vệ Quân thiếu một sợi tóc, hắn xách đầu tới gặp.
Nhưng hôm nay hắn vẫn còn sống sờ sờ, mà thứ hắn mang về, lại là quan tài của cả phụ thân và các huynh trưởng.
Người hắn khẽ run lên, cuối cùng giống như một thiếu niên, đè nén từng tiếng: “Tẩu tử…… Thật xin lỗi……”
Còn chưa nói xong, hắn đã cảm thấy một bàn tay dừng trên đỉnh đầu hắn.
Bàn tay đó dù rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ ấm áp, hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của Sở Du: “Không sao, Tiểu Thất có thể bình an trở về, ta cũng rất vui mừng.”
Vệ Uẩn ngơ ngác ngẩng đầu, thấy ánh mắt nữ tử đong đầy nước mắt, ánh mắt đó vừa cứng cỏi lại dịu dàng, mang theo sức lực chống đỡ lòng người, trong tiếng gào khóc nơi đây, có vẻ hơi lạc lõng nhưng lại hết sức rõ ràng.
Vệ Uẩn nhìn nàng, chỉ thấy nàng đột nhiên đứng dậy, cười nói với hắn: “Đứng lên đi, ngàn dặm trở về, phải bước qua chậu trước đã.”
Vừa nói, nàng vừa gọi người tới đặt chậu than xuống, rồi đỡ Vệ Uẩn đứng lên.
Nhưng cũng chính vào lúc này, tiếng vó ngựa từ nơi xa truyền đến, Vệ Uẩn và Sở Du đồng thời ngẩng đầu, lập tức thấy hơn mười vị mặc quan phục của Đại Lý Tự dừng ngựa trước Vệ phủ.
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, người bên cạnh đều bị dọa sợ, thị nữ đỡ Vương Lam vội vàng tránh sang một bên, mấy vị Thiếu phu nhân đang ghé vào quan tài gào khóc cũng rối rít tránh ra.
Người dẫn đầu chỉ khoảng 30 tuổi, đứng trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn, giơ thánh chỉ nói: “Đại Lý Tự phụng chỉ truy bắt khâm phạm Vệ Uẩn,” vừa nói, hắn ta giơ tay nói: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Vừa dứt lời, người của Đại Lý Tự lập tức xông lên,
Vệ Thu mang theo thị vệ tiến lên ngay lập tức, rút kiếm hướng về phía binh lính xung quanh, tức giận nói: “Tào Diễn, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy!”
Vừa nói, Vệ Thu nhìn về phía quan tài đứng thẳng táp, bàn tay cầm kiếm khẽ run lên: “Cả Vệ phủ ta anh dũng trung thành, hy sinh thân mình vì đất nước, nào có đạo lý bắt tiểu công tử duy nhất vào tù?! Các ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Tào Diễn là ấu tử* Tào thị, nhiều năm trước Tào gia từng đưa trưởng tử lên chiến trường giao cho quân Vệ gia, nhưng bởi vì không tuân thủ kỷ luật trong quân đội nên bị đánh chết, vì vậy khi Vệ gia gặp nạn, Tào Diễn ở Đại Lý Tự, lập tức kéo tới bắt Vệ Uẩn.
* Ấu tử: con út, xếp hàng nhỏ nhất trong nhà
Cả triều đình đều biết ân oán giữa hai nhà Tào Vệ, hiện giờ Tào Diễn ở đây, mọi người đương nhiên sẽ nghĩ là Tào Diễn cố tình gây khó dễ.
Tào Diễn nghe lời Vệ Thu nói thì cười lạnh một tiếng: “Ngươi là cái thá gì? Đây là thánh chỉ do chính tay Thánh Thượng viết! Vệ gia ngươi vì tham công hiếu thắng, hại bảy vạn tinh binh của Đại Sở bỏ mạng ở thung lũng Bạch Đế, ngươi tưởng người đã chết là hết chuyện chắc? Vệ Uẩn,” Tào Diễn nâng cao giọng: “Thức thời thì đừng vùng vẫy nữa, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du.
Trong lúc mọi người đều đang hoảng sợ thì nét mặt người này vẫn thản nhiên bình tĩnh. Lúc hắn nhìn tới, nàng chỉ nói: “Bước qua chậu than này đi, xua hết đen đủi là có thể bước vào cửa nhà.”
“Tẩu tử……”
Hắn nói một cách khô khan, nhưng Sở Du lại cầm cổ tay hắn, kéo hắn bước qua chậu than.
Sau đó nàng nắm ngải thảo, vỗ nhẹ lên người hắn.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, nhìn Sở Du như không có chuyện gì xảy ra mà giống như đang nghênh đón một người xa quê trở về nhà, nhẹ nhàng rưới nước ngải thảo lên đầu Vệ Uẩn, sau đó cầm chén rượu ở bên cạnh đưa cho Vệ Uẩn.
“Tuy không thể chiến thắng trở về, nhưng khi mọi người đi ta đã chuẩn bị rượu mừng thắng lợi này, nếu đã trở về thì hãy uống đi.”
Hai tay Sở Du nâng chén rượu, giọng nói mềm mại dịu dàng.
Tào Diễn nhíu mày, gầm lên một tiếng: “Vệ Uẩn!”
Vệ Uẩn không để ý đến hắn ta, hắn nhìn nữ tử nâng chén rượu ở trước mặt.
Hắn vốn tưởng rằng khi trở về nhà sẽ phải đối mặt với một mảnh hỗn độn, đáng lẽ phải là tiếng khóc than thảm thiết, phải là một mình hắn chống đỡ, gánh vác Vệ gia đi về phía trước.
Nhưng không ngờ rằng, hắn lại vẫn có thể bước qua chậu than khi trở về, xua đi đen đủi giống như quá khứ, thậm chí được uống một chén rượu mừng thắng lợi giống như lúc phụ thân và các huynh trưởng còn sống.
Năm đó còn nhỏ tuổi, phụ thân và các huynh trưởng không cho phép hắn uống rượu. Mà hiện giờ nếu hắn không uống thì sẽ không còn ai uống chén rượu này nữa.
Hắn nhận rượu, mạnh mẽ rót xuống họng.
Tào Diễn không làm gì được nên gào ầm lên: “Vệ Uẩn, ngươi muốn kháng chỉ phải không, Nam Thành quân, các ngươi đứng ở đó là định bao che Vệ gia hả?!”
Nghe lời Tào Diễn nói, Nam Thành quân vẫn luôn đứng một bên không nói lời nào cuối cùng không có cách nào giả chết nữa, người đứng đầu hít sâu một hơi, hắn vươn tay ra, cung kính làm tư thế mời và nói với Vệ Uẩn: “Thất công tử, xin đừng làm bọn ta khó xử.”
Vệ Uẩn nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Sở Du một cái, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hắn vươn tay ra, để người đeo gông xiềng cho mình.
Gông xiềng nặng mấy chục cân đè trên người hắn, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp như cũ, Tào Diễn bảo người kéo xe ngựa giam phạm nhân tới, cười lạnh nói với Vệ Uẩn: “Thất công tử, lên đi chứ?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn quay đầu thoáng nhìn bảng hiệu Vệ phủ, ánh mắt dừng trên người Sở Du.
“Vệ gia…… Giao cho đại tẩu trông nom.”
“Đệ yên tâm.” Sở Du gật đầu, giọng nói vững vàng kiên định: “Có ta ở đây, Vệ gia sẽ không có việc gì.”
Vệ Uẩn mím môi, lại nói: “Đại tẩu, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Vừa nói, ánh mắt hắn lướt qua mấy vị Thiếu phu nhân đứng ở một bên, cất giọng nói: “Người chết không thể sống lại, người còn sống mới là quan trọng. Các vị tẩu tẩu đừng quá bi thương, các ca ca ở dưới suối vàng có linh thiêng, cũng hy vọng các vị tẩu tẩu có thể chăm sóc bản thân thật tốt.”
Sở Du cũng không nói biến cố trong nhà cho Vệ Uẩn, mà chỉ nói hướng đi của Lương thị và Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn vẫn chưa biết mối bất hòa của nữ nhân trong nhà, còn đang lo lắng mấy vị tẩu tử vì mất trượng phu mà quá bi thương.
Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm nghe được lời này thì xoay đầu đi, dùng khăn che mặt lại, nhỏ giọng khóc lên.
Ngay cả Diêu Giác cũng không kiềm nén được mà đỏ mắt.
Nhưng nàng ấy và Tạ Cửu xuất thân từ gia tộc lớn, sớm đã biết tình thế của Vệ gia nên tuyệt đối không dám có liên quan, huống chi Diêu gia và Vệ gia vốn cũng xích mích, tình cảm giữa nàng và trượng phu không thắm thiết bằng những thiếu phu nhân khác.
Nhưng lòng trung thành bị chôn vùi theo xương cốt, chỉ cần còn chút lương tâm sẽ đều thương tiếc.
Nghe lời Vệ Uẩn nói, quản gia lộ ra vẻ lúng túng, ông liếc mắt nhìn Sở Du, sợ Sở Du sẽ đứng ra tố cáo vào lúc này. Nhưng Sở Du lại cười thật tươi, nói với Vệ Uẩn: “Đệ không cần lo lắng, ở trong ngục phải chăm sóc bản thân cho tốt, bọn ta đều là trưởng bối của đệ, sẽ nghĩ thoáng hơn đệ nhiều.”
Vệ Uẩn yên lòng, gật đầu một cái rồi lên xe tù.
Sắc mặt Tào Diễn đã kém cực kỳ, thúc giục người đánh xe: “Áp giải tới thiên lao đi!”
Vệ Uẩn ngồi xếp bằng, lúc đưa lưng về phía nữ quyến trong nhà, sự yếu mềm và lo lắng khi nãy lập tức bị thu hồi lại, hóa thành một mảnh thản nhiên.
Xe tù từ từ lăn bánh, hắn chợt lên tiếng: “Vệ gia bị oan! Phụ huynh vô tội!”
“Làm hắn câm miệng!”
Sắc mặt Tào Diễn thay đổi cực lớn, quăng roi tới: “Câm miệng!”
Thấy hắn giơ roi, Tưởng Thuần lập tức bắt lấy roi của Tào Diễn theo bản năng, Tào Diễn phát hiện bị người ngăn cản thì xoay đầu sang, sau khi thấy Tưởng Thuần, hắn nheo mắt lại: “Nhị thiếu phu nhân?”
“Được, được lắm,” ánh mắt hắn đảo qua nữ quyến Vệ gia, lạnh lùng nói: “Vệ phủ các ngươi được lắm! Đại phu nhân nhà các ngươi đâu?!”
Không ai lên tiếng, Tào Diễn nâng cao giọng: “Hiện giờ Vệ gia không có người làm chủ hả? Hay là hiện giờ người làm chủ Vệ gia là người ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra ngoài?!”
“Đại phu nhân ra ngoài thăm người thân, hiện giờ Vệ gia tạm thời do thiếp thân làm chủ.”
Sở Du đứng ra, hai tay nàng nắm trước người, hơi cúi đầu: “Nhị thiếu phu nhân vừa trải qua nỗi đau tang chồng, nhất thời mất bình tĩnh, mong đại nhân lượng thứ.”
Ánh mắt Tào Diễn dừng trên người Sở Du, sau khi đánh giá một lát mới chậm rãi nói: “Sở gia đại tiểu thư? Vừa gả vào cửa, còn chưa thấy mặt trượng phu nhỉ?”
Nghe được lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên không dễ nhìn, ngay cả Tạ Cửu đứng ở một bên cũng cảm nhận được sự nhục nhã khủng khiếp này.
Nhưng sắc mặt Sở Du không thay đổi, như thể đây là một câu hỏi thăm bình thường, nàng bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
Tào Diễn nhìn Sở Du, không biết là nhớ tới cái gì mà cười lên: “Nghe nói Đại tiểu thư tư chất thông minh, trước giờ luôn là người thức thời, Đại tiểu thư có biết, hiện giờ Vệ gia đã bị kết tội, kẻ mang tội,” hắn ngẩng đầu, nhìn về phía linh đường rải đầy hoa trắng của Vệ gia, “Chà chà” nói: “Còn phải cho bọn họ thể diện như vậy, không ổn đâu nhỉ?”
“Ngươi……”
Diêu Giác không thể nhẫn nại được nữa, đột nhiên lên tiếng, nhưng lại bị Tạ Cửu ở bên cạnh lập tức giữ chặt, Tạ Cửu đè thấp giọng: “Cô đã quên lời phụ huynh cô nói sao? Nhịn đi, sau này hai chúng ta sẽ không có liên quan gì tới Vệ phủ nữa!”
Diêu Giác mím môi, xoay đầu đi, không muốn nhìn nữa.
Nàng ấy muốn đi, nhưng cũng không biết tại sao, Sở Du ở đó, nàng ấy lập tức không xê dịch được bước chân.
Ánh mắt nàng ấy dừng trên người Sở Du, thấy Sở Du đúng mực hỏi ngược lại Tào Diễn: “Hiện giờ Vệ phủ đã bị kết tội sao?”
Sắc mặt Tào Diễn thay đổi, Sở Du tiếp tục nói: “Nếu vẫn đang tra án thì cũng không phải là người có tội, bọn họ vì nước chinh chiến sa trường cả đời, giờ trở về với quang vinh và thể diện, có gì không thể chứ?”
“Thiếu phu nhân là nghe không hiểu lời ta nói, hay là giả vờ không hiểu?”
Tào Diễn cắn răng lên tiếng, hắn ta đột nhiên tới gần nàng, gằn giọng nói: “Vệ phủ hiện giờ đã mất nam đinh, còn sót lại một thằng nhóc mười bốn tuổi, chẳng lẽ Sở đại tiểu thư còn muốn thủ tiết cho Vệ Quân sao?!”
Sở Du ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Tào Diễn, Tào Diễn thấy vẻ mặt nàng dao động, nói tiếp: “Chắc tiểu thư cũng biết ân oán giữa ta và Vệ phủ. Ta và lệnh tôn có quan hệ rất tốt, tiểu thư cho ta chút tình mọn này, ta cũng sẽ không làm khó tiểu thư.”
Nghe được lời này, Sở Du khẽ thở dài một tiếng, hơi cúi đầu.
“Nếu đại nhân và phụ thân ta qua lại thân thiết, vậy xin đại nhân nể mặt lần này, để công công ta và các tiểu thúc được chôn cất yên ổn đi.”
Tào Diễn cười lạnh, hắn ngồi dậy, vẫy tay về phía sau, chỉ vào quan tài nói: “Đập!”
Vệ Thu rút kiếm ra, tức giận nói: “Ngươi dám!”
“Tội thần chi nô*, dám rút kiếm hả?!”
* Nô tài, người làm của quan lại mang tội
Tào Diễn nhìn chằm chằm Vệ Thu, nói với người khác: “Người đâu, bắt điêu nô này lại!”
“Tào đại nhân!”
Sở Du lên giọng, nàng tiến lên một bước, đứng trước quan tài và Vệ Thu, nhìn chằm chằm Tào Diễn: “Tào đại nhân nhất định phải làm đến mức tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy sao?”
“Ta làm tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy đấy, thì làm sao?!”
“Tào đại nhân, việc hôm nay ngài làm, nếu truyền tới tai Thánh Thượng sẽ như thế nào?”
Tào Diễn nghe vậy, lập tức cười ầm lên: “Ngươi cho rằng hôm nay Thánh Thượng sẽ còn quản Vệ gia ư?”
“Vậy ngài thử xem.” Sở Du đứng trước quan tài, mắt nhìn thẳng hắn ta: “Hôm nay ta ở đây, nếu ngài muốn đụng đến quan tài phụ huynh ta thì cứ bước qua xác ta trước.”
Nàng luồn hai tay giữa tay áo, nét mặt thản nhiên: “Thiếp thân không dám ta tay với Tào đại nhân, Tào đại nhân muốn chém muốn gϊếŧ, thiếp thân đều xin chịu.”
“Chỉ nhìn thế này,” Ánh mắt Sở Du dừng trên người Tào Diễn: “Tào đại nhân cảm thấy, cái mạng này của Sở Du, đáng giá bao nhiêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.