Sơn Hà Chẩm

Chương 7

Mặc Thư Bạch

21/05/2022

Nghe được lời này, sắc mặt Sở Cẩm lập tức khó coi. Nàng ta từng khóc lóc kể lể tâm tư của mình với Sở Du, hiện giờ Sở Du còn nói muốn bàn bạc hôn sự với Cố gia, hẳn là không định quan tâm đến nàng ta.

Tạ Vận nghe vậy, cho rằng Sở Du không hiểu ý mình, thở dài nói: “Hiện giờ Cố gia thành ra như vậy, sao có thể để A Cẩm đi chịu khổ được? Ý của mẹ là, giờ con cũng đã gả vào Vệ gia, không bằng nhìn xem Vệ gia có người nào thích hợp hay không.”

Hiện giờ Vệ gia cũng chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn chưa thành thân, Vệ Uẩn đã mười bốn tuổi, nam tử đều thường đính hôn và thành thân trong khoảng 15 đến 17 tuổi. Hiện giờ Sở Cẩm cũng mới 15, chờ Vệ Uẩn một hai năm, Sở Cẩm vẫn chờ được.

Chỉ là người tốt như Vệ Uẩn, Sở Du sao có thể để muội muội mình đến làm hại người ta chứ? Vì thế nàng lộ vẻ khó xử, nói: “Chuyện này, sợ là phụ thân sẽ không đồng ý ạ?”

Sở Kiến Xương coi trọng lời hứa, nếu đã đồng ý với Cố gia thì cho dù Cố gia như thế nào cũng sẽ không đổi ý.

Tạ Vận nghe Sở Du nói tới Sở Kiến Xương, lập tức lộ ra tức giận: “Con trâu già ấy, tỷ muội các con đừng để ý ông ta, có ta chịu trách nhiệm, không phải sợ xảy ra chuyện gì! A Du à, hôn sự của A Cẩm……”

Khi nói chuyện, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười của Sở Kiến Xương. Sở Kiến Xương dẫn theo hai huynh đệ Sở Lâm Dương và Sở Lâm Tây đi vào, mấy người Sở Du vội vàng đứng lên hành lễ. Sở Kiến Xương nhìn thấy Sở Du thì cực kỳ vui vẻ, vỗ bả vai Sở Du nói: “Tinh thần không tệ nhỉ!”

Trong hai tỷ muội Sở Du và Sở Cẩm, thì Sở Du từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Sở Kiến Xương và Sở Lâm Dương, trước 10 tuổi gần như đều lớn lên ở biên cảnh. Sở Kiến Xương không biết nuôi nữ nhi như thế nào nên cứ nuôi đơn giản giống như Sở Lâm Dương. Mà Sở Cẩm vẫn luôn đi theo Tạ Vận ở lại Hoa Kinh, cho nên tuy là tỷ muội ruột nhưng tính cách lại khác nhau hoàn toàn, thái độ của cha mẹ cũng hoàn toàn khác nhau.

Sở Cẩm hay khóc, đa sầu đa cảm, Sở Kiến Xương không dám mắng cũng không dám nói, nhưng Sở Du thì khác, ở trong lòng Sở Kiến Xương, nữ nhi này và đại nhi tử nhà mình không có gì khác biệt.

Sở Du bị vỗ mạnh mấy cái như vậy nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, cười nói: “Hôm nay phụ thân về sớm quá.”

“Biết con về nhà,” Sở Kiến Xương ngồi xuống ghế, Sở Cẩm rót trà cho ông, Sở Kiến Xương vừa uống trà vừa nói: “Ta lập tức dẫn huynh trưởng con tới trước.”

“A Du.” Sở Lâm Dương thở dài một tiếng, trong mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Muội chịu uất ức rồi.”

Hắn cũng xuất thân võ tướng, đương nhiên biết Vệ Quân không còn cách nào, thật sự cũng không phải trách móc Vệ Quân, chỉ là thương tiếc muội muội mình phải gả cho người xách đầu sống qua ngày như mình.

Tình cảm giữa Sở Lâm Dương và Sở Du rất tốt, từ nhỏ là hắn chăm sóc nàng. Đáng tiếc đời trước Sở Lâm Dương chết quá sớm, nếu không Sở Du cũng không rơi xuống nông nỗi như vậy.

Sở Du nghe thấy đại ca thở dài, lập tức biết Sở Lâm Dương thương mình, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp, nàng dịu dàng nói: “Có thể gả đến Vệ gia là may mắn mà nhiều cô nương ở Hoa Kinh có mong cũng không được, trong lòng A Du vui mừng lắm.”

Thấy muội muội cũng không khổ sở như hắn tưởng tượng, Sở Lâm Dương yên tâm hơn nhiều. Sở Lâm Tây thò người tới, lại hỏi Tạ Vận: “Mẫu thân, vừa nãy mọi người đang nói gì thế?”

Tạ Vận hơi lúng túng, ngay trước mặt Sở Kiến Xương, Tạ Vận ngại nhắc tới chuyện tìm nhà khác cho Sở Cẩm.

Sở Cẩm mím môi, cũng không nói. Sở Du lại vờ như không biết gì mà cười nói: “Đang nói đến hôn sự của A Cẩm.”

“Cũng phải,” Sở Kiến Xương gật đầu: “A Cẩm và Sở Sinh cũng tới tuổi thành thân rồi. Lúc trước đã nói là chờ con xuất giá thì sẽ sắp xếp hôn sự của A Cẩm và cậu ta. Ta sẽ cho người gửi thư cho Sở Sinh. Hiện giờ Sở gia gặp nạn, thằng bé Sở Sinh tính tình kiêu ngạo, sợ là sẽ lo lắng chúng ta hủy hôn, không chịu chủ động nhắc tới.”

Vừa nói, Sở Kiến Xương lập tức quay sang nói với Sở Lâm Dương: “Lâm Dương, chuyện này con đi……”

“Phụ thân!”

Sở Cẩm suýt không đứng vững, dù sao đây cũng chuyện hôn nhân đại sự của nàng ta, cho dù trước giờ nàng ta nhịn được thì bây giờ cũng không nhẫn nại được.

Nàng ta quỳ “bụp” xuống trước mặt Sở Kiến Xương, hai mắt đỏ ngay lập tức, khóc lóc nói: “Phụ thân, con không gả, con không muốn gả!”

Sở Kiến Xương sững người, ông cực kỳ sợ nữ tử khóc. Trước kia Tạ Vận khóc thì ông lập tức chịu chết, giờ nhìn Sở Cẩm khóc ông càng đau đầu, ông nhắm mắt nói: “Con đứng lên đi đã, đây là làm sao hả? Không phải trước kia con còn rất hài lòng với hôn sự này sao?”

Sở Cẩm không nói lời nào, cúi đầu, lắc đầu liên tục.

Sở Kiến Xương hỏi tới cùng: “Tóm lại là làm sao? Hay là Cố Sở Sinh làm sao?”

Sở Cẩm khàn giọng, cuối cùng mở miệng: “A Cẩm không muốn cướp đoạt người tỷ tỷ thật sự yêu.”

Nghe được lời này, Sở Du lập tức phun trà ra ngoài.

Nàng đã suy nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn lý do của Sở Cẩm, nhưng không ngờ rằng lại có thể kéo nàng xuống nước.

Sở Kiến Xương nhìn sang nàng, Sở Du vội vàng xua tay: “Con không có, con không phải, con thật sự không có ý gì với Cố Sở Sinh.”

Nhưng những lời này cũng không có sức thuyết phục, dù sao mấy ngày trước nàng còn ầm ĩ muốn bỏ trốn với Cố Sở Sinh.

Sở Kiến Xương do dự, Sở Cẩm tiếp tục khóc lóc kể lể: “Nếu Cố đại ca và tỷ tỷ tình đầu ý hợp, cho dù không thể ở bên nhau, A Cẩm cũng không muốn đứng ở giữa hai người……”

Sở Kiến Xương không nói gì, Sở Lâm Tây hơi cảm động, mở miệng nói: “Cố Sở Sinh thích tỷ tỷ, trong lòng A Cẩm tất nhiên không thoải mái, giờ Cố gia cũng như vậy, Cố Sở Sinh bất nghĩa trước……”

Sở Du đặt chén trà sang một bên, nghe Sở Cẩm đẩy nồi lên trên người mình và Cố Sở Sinh, nàng cầm khăn tay đè trên khóe môi mình, chậm rãi mở miệng: “A Cẩm, tâm tư của muội cũng thay đổi nhanh quá rồi.”

Nghe thấy nàng nói, tất cả mọi người đều nhìn sang, Sở Du ngước mắt, cười híp mắt nhìn nàng ta: “Không muốn đi Cố gia chịu khổ thì cứ việc nói thẳng, cứ nói quanh co vòng vèo để làm gì?”



“Tỷ tỷ nói lời này……”

Vẻ mặt Sở Cẩm ngỡ ngàng, như thể không biết nàng đang nói gì.

Sở Du thở dài, trên mặt lộ ra chút thương cảm: “Ta có bao nhiêu hứng thú với Cố Sở Sinh, chẳng lẽ trong lòng muội không rõ sao? Trước kia ta không thích võ tướng mà chỉ thích quan văn, sở dĩ muốn chạy trốn với Cố Sở Sinh, cũng là vì muội từng nói với ta rằng không muốn theo Cố Sở Sinh đi Côn Dương chịu khổ. Ta thương muội, từ nhỏ muội đã lớn lên trong nhung lụa, gả qua đó thì phải làm thế nào?”

Nghe thấy vậy, trong lòng Sở Kiến Xương giật nảy.

Sở Cẩm lớn lên trong nhung lụa, Sở Du lại đi theo ông dãi nắng dầm sương. Sở Cẩm không muốn chịu khổ, nhưng Sở Du lại có thể chịu được.

“Dù sao Cố Sở Sinh cũng là quan văn, Sở gia chúng ta không làm chuyện vi phạm hôn ước, ta thay muội gả qua đó cũng không sao cả. Dù sao muội vẫn luôn hướng tới nhà quyền quý sang giàu, gả đến Vệ gia tất nhiên cũng rất vui vẻ. Chỉ là Cố Sở Sinh chán ghét ta, tiền tài và thư bỏ trốn ta gửi đi đều cho người trả lại, còn nói cả đời chỉ thích một mình muội. Muội xem, tấm lòng của Cố Sở Sinh đối với muội có trời xanh chứng giám.”

Vừa nói, Sở Du lộ ra vẻ đồng tình: “Giờ ta đã gả vào Vệ gia, hôn ước của Sở gia ta và Cố gia không thể bỏ được. Nhân phẩm Cố Sở Sinh nghiêm chỉnh, tướng mạo đàng hoàng, tiền đồ vô lượng, tuy nói là quan văn không đủ anh hùng khí khái, nhưng con người luôn có tỳ vết, cũng không cản trở gì cả. Hắn thích muội từ nhỏ, muội nhất định sẽ sống rất tốt. Muội cứ gả qua đó đi!”

Sở Du đi lên phía trước, giơ tay lau nước mắt cho Sở Cẩm: “Đừng khóc, được không?”

Nàng nói xong những lời này, mọi người đều hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện. Sắc mặt Sở Kiến Xương không dễ nhìn cho lắm, nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Ta nói trước nay A Du chưa từng qua lại nhiều với Cố Sở Sinh, sao lại đột nhiên muốn bỏ trốn. Sở Cẩm, là ai dạy con thành người ham hư vinh hưởng thụ, nịnh nọt bợ đỡ như vậy hả?!”

Sở Kiến Xương vẫn luôn tin tưởng Sở Du, chưa nói đến việc lúc trước Sở Du còn cầm bức thư Cố Sở Sinh trả lại cho nàng, nói hắn thích Sở Cẩm, mà cho dù không có thì Sở Kiến Xương cũng sẽ không nghi ngờ Sở Du.

Nghe thấy lời nói của Sở Kiến Xương, Sở Cẩm bất chấp tất cả, gào khóc lên: “Một nữ nhi như con, gả chồng chính là chuyện cả đời, người không biết hoàn cảnh hiện giờ của Cố gia sao? Người gả đại tỷ cho Vệ gia, còn gả con cho Cố Sở Sinh, vậy lòng người thiên vị bên nào?! Đại tỷ có thể làm thế tử phi, con lại phải gả cho huyện lệnh cửu phẩm, phụ thân, đều là con của người, người……”

“Sở Cẩm!”

Sở Kiến Xương bị Sở Cẩm chọc giận, hét to lên: “Con đang nói bậy bạ gì thế?!”

“Người coi thường Cố Sở Sinh, không gả đại tỷ cho hắn thì sao có thể gả con qua đó?!”

Sở Cẩm cũng không che giấu, trong mắt tràn đầy căm hận: “Con không gả! Cho dù chết con cũng không gả!”

“Mất dạy!”

Sở Kiến Xương vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Nhốt vào Phật đường cho ta, không tỉnh táo lại thì cũng đừng đi ra ngoài!”

Ông nói xong, người làm lập tức đi lên kéo Sở Cẩm. Tạ Vận còn muốn nói gì đó nhưng bị Sở Kiến Xương dùng ánh mắt chặn lại. Tạ Vận vẫn sợ Sở Kiến Xương, nhịn mấy lời muốn nói, đau lòng nhìn Sở Cẩm bị kéo xuống.

Sau khi Sở Cẩm đi, Sở Du ở lại ăn cơm, Sở Kiến Xương như quá mỏi mệt, chỉ nói đôi câu với Sở Du rồi lập tức đi ngủ.

Tới tối, Sở Du muốn xin Tạ Vận mang Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt về, vì thế lập tức nói: “Mẫu thân, con mang hai nha hoàn này về nhé.”

Tạ Vận nhíu mày, nhìn hai cô nương đứng sau Sở Du.

Hai cô nương dáng người mảnh khảnh cao gầy, một người xinh đẹp rạng rỡ, một người dịu dàng uyển chuyển, đứng sau lưng Sở Du, có vẻ cực kỳ xuất chúng.

Tạ Vận hơi lo lắng: “Dáng dấp nha hoàn hồi môn chẳng ra làm sao cả……”

“Nhưng con ở bên kia không dùng được người nào hết.” Sở Du thở dài: “Bên đó cũng nhiều nha hoàn tài mạo hơn người lắm, nhưng Vệ thế tử ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có một người, đủ thấy rằng nhân phẩm chàng đàng hoàng chính trực. Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt từ nhỏ đã đi theo con, còn biết chút võ nghệ, có các nàng ở đó con cũng dễ làm việc hơn.”

Nghe vậy, trong lòng Tạ Vận yên ổn hơn một chút, thấy sắc mặt Sở Du lo lắng, bà cũng không đành lòng, chỉ nói: “Được rồi.”

Sở Du được hai nha hoàn, liền chào tạm biệt rồi đi. Tạ Vận đưa nàng tới trước cửa, trước khi lên xe ngựa, bà vẫn không nhịn được phải nói: “Chuyện của A Cẩm, con vẫn phải giúp đỡ một chút.”

Sở Du gật đầu, thở dài: “Mẫu thân yên tâm đi, tuy muội ấy không hiểu chuyện nhưng con vẫn sẽ giúp. Nhưng Vệ gia là không thể nào, ánh mắt Vệ gia rất cao, Vệ Uẩn lại là công tử được yêu thương chiều chuộng nhất, sợ là phải lấy công chúa. Để con xem những thế gia khác, nếu có người thích hợp sẽ nói với A Cẩm.”

Nghe nói Vệ Uẩn muốn lấy công chúa, Tạ Vận cũng bỏ ngay suy nghĩ, tranh với ai cũng không thể tranh với công chúa được.

Bà ngẩng đầu nhìn Sở Du, trong lòng đầy sự biết ơn: “Trước đây ta luôn cảm thấy con không hiểu chuyện, hiện giờ…… A Du, con trưởng thành rồi.”

Sắc mặt Sở Du cứng đờ, lời này khiến nàng không nhịn được mà nhớ tới những chuyện đời trước mẫu thân đã làm.

Nàng nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, đi vào xe ngựa.

Xe ngựa lắc lư, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ngồi hai bên xe ngựa, qua một lát, Trường Nguyệt bưng trà cho Sở Du, nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư thật sự định tìm một nhà chồng tốt cho Nhị tiểu thư ạ?”

Từ trước đến nay nàng ấy không ưa Sở Cẩm, nhưng nói cho Sở Du nghe, chỉ sợ Sở Du cũng cảm thấy nàng ấy quá đa nghi. Nhưng Trường Nguyệt vẫn không nhịn được phải nói.

Sở Du cười một tiếng, đương nhiên không thể để Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh chính là một nhân vật lợi hại, chẳng may thăng quan tiến chức nhanh quá thì phải làm thế nào?



Sở Du suy tư, ánh mắt chuyển đến trên mặt Trường Nguyệt, nghe Trường Nguyệt nói xấu Sở Cẩm, trong lòng nàng hiện ra một chút lo lắng.

Đời trước, Trường Nguyệt chính vì cái miệng này mà bị Sở Cẩm đánh đến chết.

Sở Du nhìn Trường Nguyệt, chợt nhớ tới những năm tháng đó.

Mùa đông khắc nghiệt, nàng quỳ gối trước thư phòng Cố Sở Sinh, cách đó không xa là tiếng chửi bới của Trường Nguyệt.

Nàng nghe tiếng trượng đánh trên người Trường Nguyệt, liều mạng dập đầu với Cố Sở Sinh.

Nàng bị thương trên chiến trường, dẫn đến khó sinh con, đại phu nói chuyện này có liên quan đến thứ võ công nàng luyện, vì để mang thai, Cố Sở Sinh phế đi võ công của nàng.

Vì thế vào thời điểm Cố Sở Sinh cưới Sở Cẩm làm trắc thất (vợ lẽ), vào lúc Sở Cẩm quản lý nội trạch, lấy việc Trường Nguyệt không nghe lời mà phạt trượng nàng ấy, nàng chỉ có thể quỳ như vậy, bất lực vô cùng.

Thật ra từ trước đến nay nàng chưa từng hối hận.

Yêu Cố Sở Sinh, làm tất cả vì Cố Sở Sinh, nàng đều chưa từng hối hận, con đường là tự mình chọn, nàng dốc lòng dốc sức yêu một người, đến khi yêu thương không còn nữa, nàng có thể thoải mái rời đi.

Mãi đến khi Trường Nguyệt bị đánh, vào thời khắc nàng bất lực chẳng thể làm gì, cuối cùng nàng cũng hối hận.

Tình yêu của nàng lẽ ra phải là chuyện của một mình nàng, không nên có bất kỳ ai bị liên lụy vì nó.

Vì thế nàng khóc lóc cầu xin hắn.

“Cố Sở Sinh ta sai rồi,” nàng nói: “Buông tha Trường Nguyệt đi, buông tha Trường Nguyệt đi. Ta đồng ý hòa li, ta nhường vị trí chính thê cho Sở Cẩm, ta sẽ mang theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi, ta không làm phiền chàng nữa, ta sai rồi……”

“Rất xin lỗi, thích chàng là ta sai, chàng buông tha cho ta đi.”

“Buông tha ta đi……”

Nàng khóc lóc dập đầu, đầu đập xuống sàn nhà, máu chảy ra.

Cố Sở Sinh cuối cùng cũng đi ra, hắn mặc quan bào, rũ mắt nhìn nàng.

“Một người làm mà thôi, có quan trọng như vậy không?”

Giọng hắn như núi tuyết, như băng lạnh căm căm.

“Một người làm, là có thể quyết định chuyện hòa ly giữa nàng và ta ư?”

Vừa nói, hắn vừa nhếch khóe môi, quát lên: “Hoang đường!”

Nàng khóc đến mức không còn là mình, duỗi tay kéo hắn: “Cầu xin chàng, chàng muốn cái gì ta cũng đồng ý. Cố Sở Sinh, xem ta đã ở bên chàng nhiều năm như vậy……”

“Đừng mãi lấy những năm đó đè ép ta!”

Cố Sở Sinh nổi điên hét lên: “Ta không ép nàng chịu khổ với ta, là tự nàng muốn!”

Tối hôm đó, Cố Sở Sinh không cứu Trường Nguyệt. Cuối cùng là mẫu thân Cố Sở Sinh tới cứu người.

Nhưng thương tích của Trường Nguyệt quá nặng, chịu đựng cả đêm, sốt cao không giảm, cuối cùng vẫn không chịu đựng được.

Thời tiết ngày đông quá lạnh, Sở Du ôm thi thể Trường Nguyệt, ôm đến tận giữa trưa. Nàng không hề nói chuyện, cũng mãi không khóc, chỉ lặng lẽ ôm Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt run rẩy gọi: “Đại tiểu thư……”

Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt giống nhau, vẫn luôn không chịu gọi nàng là phu nhân.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Vãn Nguyệt, run rẩy hồi lâu, cuối cùng mới nói ra một tiếng: “Chúng ta đi thôi……”

Vì thế nàng đi, mang theo Vãn Nguyệt và thi thể của Trường Nguyệt, rời khỏi Hoa Kinh.

Nàng sợ nếu không đi, ngay cả Vãn Nguyệt cũng khó giữ được mạng sống.

Nhớ tới đoạn quá khứ kia, Sở Du nhắm mắt lại, nàng vươn tay, lập tức ôm Trường Nguyệt vào ngực.

Trường Nguyệt có hơi nghi ngờ mà chớp mắt: “Tiểu thư?”

Sở Du không lên tiếng, chỉ khàn giọng trong lặng câm: “Trường Nguyệt, ta ở đây.”

Lần này, ta sẽ không tự chặt đứt cánh tay nữa, lần này, nhất định ta sẽ bảo vệ em thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sơn Hà Chẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook