Chương 80
Mặc Thư Bạch
23/05/2022
Lời này vừa ra, những người còn lại đều cười rộ lên, duy chỉ hai người
Vệ Hạ Vệ Thu là thật cẩn thận nhìn thoáng qua Vệ Uẩn, thấy gương mặt Vệ
Uẩn bất động thanh sắc, lại nhìn thoáng qua Sở Du ở bên cạnh.
Thật ra Sở Du khá bình tĩnh, nàng hỏi Đồ Tác hai câu, sau đó trêu ghẹo nói: “Quy định này của các ngươi rất có ý tứ.”
Người Đại Sở lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với người Bắc Địch như vậy, tất cả ngồi xuống chia sẻ về phong tục dân gian của nhau, binh lính bên cạnh đều có chút tò mò, mọi người vây quanh Đồ Tác, hỏi tới hỏi lui suốt một hồi lâu.
Dần dần tới ban đêm, Sở Du cảm thấy có chút buồn ngủ, nàng đi tìm Bạch Thường, hai người ngủ cùng một lều trại.
Ngày hôm sau khi bọn họ tỉnh dậy, Vệ Uẩn cùng Vệ Hạ Vệ Thu đã ngồi bàn bạc tìm kiếm đường ra, Vệ Uẩn thấy Sở Du ra ngoài, hắn chặn nàng lại nói: “Tẩu tẩu, tẩu tới đây."
Sở Du đáp ứng, ngồi xuống bên cạnh Vệ Uẩn, Vệ Uẩn chỉ vào một con đường đang tính toán, nói với Sở Du: “Đây là Đồ Tác đánh dấu cho chúng ta, dọc theo con đường này, chúng ta có thể lẩn tránh đa số thành trì, trên đường có nguồn nước và thôn xóm nhỏ, chúng ta đi theo con đường này nửa tháng là có thể rời đi.”
Sở Du ăn bánh, nghĩ ngợi nói: “Mục tiêu có thể quá lớn hay không?”
“Cho nên phải nhanh chóng.”
Vệ Uẩn trầm giọng mở miệng: “Bắc Địch phần lớn là hoang mạc, tin tức lưu truyền không dễ, chúng ta không thể dừng lại một điểm quá một đêm. Chỉ cần chúng ta liên tục di chuyển, nếu vận khí quá kém gặp phải quân đội chủ lực của Bắc Địch, Tô Tra cũng không đuổi kịp chúng ta, sẽ không có vấn đề quá lớn.”
Sở Du gật đầu, Vệ Uẩn nhịn không được mở miệng: “Chờ sau khi trở về ……”
Mọi người giương mắt nhìn hắn, Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, lại nghẹn lời nói trở về: “Trở về rồi nói sau.”
Ấn theo con đường mà Đồ Tác cung cấp, đoàn người bắt đầu xuất phát, gần như di chuyển ngày đêm, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi không quá nửa ngày, một đường cướp bóc thôn xóm.
Bắc Địch phái binh lực bao vây khắp nơi tiễu trừ bọn họ, nhưng rất khó có thể tìm được bọn họ.
Vệ Uẩn có năng lực phán đoán tuyệt hảo trên chiến trường, khi nào đánh bất ngờ, đánh như thế nào, khi nào nên lui lại, mà con đường di chuyển cũng từ con đường ban đầu mà Đồ Tác vạch ra, không ngừng biến hóa theo tình thế.
Mặc dù như thế, nhưng thời điểm nửa tháng sau khi bọn họ tới biên giới Đại Sở và Bắc Địch cũng chỉ còn dư lại một nửa nhân mã.
Có người chết trong cuộc phân tranh cùng bá tính Bắc Địch, nhưng đa phần đều chết vì bệnh tật.
Tới biên giới Đại Sở và Bắc Địch, bên đường xuất hiện rất nhiều thành trì, hiện giờ Bắc Địch đang chiếm đoạt thành trì Đại Sở, Sở Du thương lượng với Vệ Uẩn một chút, phân tán hơn 500 người còn lại ra, tách làm chẵn lẻ, đóng giả làm thôn dân chạy nạn nghỉ ngơi hai bên đường.
Hai bên đường đều là dân chúng chạy nạn hoặc đào vong, người Bắc Địch và Đại Sở hỗn tạp ngồi cạnh nhau, Vệ Hạ tìm một người trong đó hỏi thăm tin tức, trở về nói với Vệ Uẩn: “Chủ tử, hiện tại Diêu Dũng bị bệ hạ giam cầm trong cung, binh lực của Diêu Dũng bị Sở Thế tử, Tống Thế tử còn có vài vị tướng quân Vệ gia chia cắt, hiện tại Bắc Địch còn chiếm mười hai tòa thành trì của Đại Sở, hai bên vẫn đang giằng co.”
Vệ Uẩn gật đầu, Vệ Hạ nói qua tình huống của các thành trì bị Bắc Địch chiếm lĩnh một chút, thời điểm Vệ Uẩn nghe được một nửa, bất chợt ngắt lời: “Từ từ, ngươi lặp lại lần nữa.”
Vệ Hạ lặp lại một lần, Vệ Uẩn đưa mắt nhìn thoáng qua Sở Du.
Giờ phút này nơi đặt chân của bọn họ là Bạch Thành, trước mắt Bạch Thành và Thanh Thành là hai tòa thành trì duy nhất bị Bắc Địch chiếm giữ tại biên cảnh. Nói cách khác, Bắc Địch đã bị vây khốn ba mặt, cũng chỉ còn Bạch Thành và Thanh Thành là tiếp giao với quốc thổ Bắc Địch, một khi hai tòa thành trì này được đánh hạ, Bắc Địch sẽ bị vây chết hoàn toàn ở bên trong Đại Sở.
Cho nên, hai tòa thành trì này, tướng sĩ Đại Sở nhất định phải chiếm được.
Sở Du nhìn thoáng qua Vệ Uẩn, do dự nói: “Nếu không chúng ta chờ ở chỗ này?”
Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Đệ phải trở về sớm một chút.”
Hiện giờ đúng là thời điểm các thế lực khắp nơi bị chia cắt, hắn phải trở về chỉnh đốn và thu nạp toàn bộ thế lực Vệ gia vào trong tay.
Hắn vẽ vòng tròn trên ống tay áo, ngẩng đầu nhìn về phía thành trì, dường như đang mưu tính điều gì đó.
Thời điểm hắn suy nghĩ chính sự, thần sắc nghiêm túc chuyên chú, đôi mày khẽ cau lại, bộ dạng thiếu niên nhạt nhòa ngược lại mang theo sự trầm ổn đáng tin cậy. Sở Du giương mắt nhìn qua, cho dù hiện giờ nghèo túng gặp nạn, quần áo rách rưới, đầu tóc hỗn độn, thì người trước mặt này vẫn anh khí bức người, chỉ nhìn như vậy cũng cảm thấy hết sức đẹp mắt.
“Tẩu tẩu.” Hắn đột nhiên mở miệng, Sở Du giật mình trả lời, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Ngày mai chúng ta khởi hành đi tìm Cố Sở Sinh, đệ sẽ đi tìm Triệu Nguyệt đàm phán, tới lúc đó chuyện tiếp theo phải dựa vào tẩu.”
Sở Du gật đầu, Vệ Uẩn giao việc cho nàng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Vệ Uẩn sẽ hại mình, lập tức nói: “Đệ nói đi.”
“Khi tẩu tới cứu đệ, đúng lúc đệ rút lui khỏi vương đình Bắc Địch, Hiến Vương Tô Dũng là tẩu gϊếŧ.”
Khi Vệ Uẩn khống chế vương đình Bắc Địch đã gϊếŧ rất nhiều người, trong đó Tô Dũng giữ chức quan tối cao, cho tới bây giờ hắn ta là tướng lãnh quý tộc giữ vị trí cao nhất ở Bắc Địch mà Đại Sở từng gϊếŧ.
Sở Du ngẩn người, đây là chiến công khổng lồ trong sự nghiệp của tướng lĩnh, nàng không rõ vì sao Vệ Uẩn lại muốn nàng tự nhận chiến công về mình?
Năm đó khi nàng xông pha cùng Cố Sở Sinh ở trên chiến trường, tất cả công lao đều ghi tạc trên đầu Cố Sở Sinh, như vậy đối với con đường làm quan của Cố Sở Sinh càng có lợi hơn. Hiện giờ Vệ Uẩn không ôm công lao lên người mình, ngược lại còn đẩy lên người nàng làm gì?
“Tiểu Thất.” Sở Du không hiểu hỏi: “Đệ muốn làm gì? Quân công này ghi tạc trên đầu đệ, so với một nữ tử như ta thì sẽ tốt hơn nhiều.”
Vệ Uẩn cười cười: “Đệ không thiếu số quân công đó, tẩu tẩu, người cứ đáp ứng đi, đệ tự có tính toán.”
Sở Du cảm thấy từ trước đến nay Vệ Uẩn luôn là người trầm ổn, vì thế nàng gật đầu, mang theo sự nghi ngờ đáp ứng.
Ban đêm khi mọi người nghỉ ngơi, người dựa gần người, Sở Du và Bạch Thường ngủ ở giữa, Vệ Uẩn và Thẩm Vô Song ngủ ở hai bên, ngăn cách hai nữ tử với đám người xung quanh.
Ban đêm mọi người đều đi ngủ, Vệ Uẩn nhìn Sở Du dưới ánh trăng, mặt mũi nàng lấm lem bùn đất, quần áo nhuộm đầy cát bụi, nữ tử quý tộc Hoa Kinh cho dù có nghèo túng, e rằng cũng không có bộ dạng như chật vật Sở Du.
Vệ Uẩn nhìn nàng, trong lòng không biết vì sao lại rung động, giống như mặt hồ đột nhiên bị người ném đá, từng vòng nhộn nhạo mở rộng.
Dường như Sở Du nhận ra ánh mắt của hắn, nàng chậm rãi mở to mắt, thấy Vệ Uẩn nhìn nàng, nàng không khỏi cười: “Còn chưa ngủ sao?”
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, thậm chí còn không bằng tiếng ve sầu bên cạnh.
Vệ Uẩn nhìn nàng, nhẹ nhàng cười: “Tẩu tẩu.”
“Hả?”
“Trở về, đệ sẽ mua cho tẩu thật nhiều xiêm y xinh đẹp.”
Sở Du nhướng mày, có chút kỳ quái: “Đệ cảm thấy ta xấu?”
Vệ Uẩn lắc đầu: “Đệ không cảm thấy tẩu tẩu xấu, đệ chỉ cảm thấy, tẩu tẩu nên đẹp hơn tốt hơn tất cả mọi người.”
Có rất nhiều lời hứa hẹn hắn muốn nói cho nàng, nhưng mà hắn đã từng nói qua rất nhiều lần, vì thế hắn không nói nữa. Hắn nhìn Sở Du, ôn hòa nói: “Từ ngày tẩu được gả vào Vệ gia tới nay chưa từng được sống những ngày tháng an ổn. Sau khi trở về, đừng quan tâm tới tiền tuyến nữa, hãy đi mua vài món đồ xinh đẹp, mua thật nhiều trang sức, được không?”
Sở Du gối đầu lên cánh tay, cười nhìn hắn: “Chiến tranh còn chưa đánh xong đã nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi. Vệ Uẩn, đệ lười biếng.”
Vệ Uẩn cũng gối đầu lên cánh tay, giật giật thân mình, tới gần nàng.
Trong ánh mắt chứa đầy các vì sao, hàm chứa ý cười, không có sự thận trọng ẩn nhẫn lùi bước trong quá khứ, hắn thoải mái hào phóng, thẳng thắn nhìn nàng. Sở Du đón nhận ánh mắt hắn, không biết vì sao, thế nhưng nàng có cảm giác không nên lui về phía sau nửa phần. Dường như lui chính là thua, lui sẽ khiến điều gì đó bị biến chất, trở nên đặc biệt xấu hổ.
Vì thế nàng cũng nhìn hắn: “Sao thế, ta nói sai rồi sao?”
“Đệ không trộm lười.” Vệ Uẩn nhìn vào đôi mắt nàng: “Chỉ là sau khi trở về, tất cả sẽ lắng lại, danh vọng quyền thế của Vệ phủ vốn cũng là đệ nên tránh, tẩu tẩu ở nhà, có tính toán gì không?”
“Tính toán cái gì?” Sở Du ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Giúp đệ xử lý tốt Vệ gia.”
“Còn có?”
“Làm tốt chuyện này đã là chuyện không dễ dàng.”
“Vậy tẩu giúp đệ làm thêm vài chuyện.” Vệ Uẩn cười mở miệng, Sở Du gật đầu nói: “Đệ yên tâm, chuyện đệ phân phó ta đều sẽ làm tốt.”
“Chuyện thứ nhất, trở về tìm đại phu, điều dưỡng thân mình.”
Vệ Uẩn nói tới đây, thần sắc trở nên nghiêm túc.
“Thể chất của tẩu thiên hàn, công pháp luyện tập lại thiên âm, đệ sợ ngày sau tẩu chịu chút thương tích thân thể sẽ lưu lại bệnh căn. Không thể phế đi công pháp để tẩu bắt đầu lại một lần nữa, cho nên hiện tại cẩn thận điều dưỡng thân thể, được không?”
Không nghĩ tới Vệ Uẩn sẽ nói điều này, Sở Du không khỏi sửng sốt.
Đời trước, bởi vì thể chất nàng thiên hàn, chiêu số võ học lại thiên âm, hơn nữa từng bị thương trên chiến trường, vì thế rất khó thụ thai. Thời điểm biết mình khó mang thai, mẫu thân Cố Sở Sinh vẫn luôn muốn Cố Sở Sinh nạp thiếp, mặc dù không có sự cho phép của Cố Sở Sinh, bà vẫn mỗi ngày chuẩn bị thuốc cho nàng.
Cảm giác chua xót đó từng chén từng chén một, mỗi ngày châm cứu uống thuốc, thẳng tới cuối cùng đại phu nói với Cố Sở Sinh, nếu nhất định muốn mang thai, sợ rằng phải phế bỏ công pháp mà nàng luyện, sau đó lại điều dưỡng từ đầu mới được.
Khi đó tất cả mọi người, mẫu thân, muội muội của nàng đều nói, cả đời nữ nhân, có hài tử quan trọng hơn tất cả mọi chuyện.
Cố Sở Sinh cũng nói với nàng, đời này của nàng, hắn sẽ chăm sóc nàng, không cần võ công, an ổn sinh hạ hài tử mới là điều đứng đắn.
Nàng tin.
Sau này, thời điểm hai bàn tay trắng, nàng rời khỏi Cố gia, chuyện gì cũng không làm được.
Sở Du không nghĩ tới, dưới hoàn cảnh quốc gia đại loạn như vậy, Vệ Uẩn còn có thể chú ý tới chuyện này. Nàng rũ đôi mắt, lông mi khẽ run lên, ngăn chặn cảm giác cuồn cuộn không biết tên ở trong lòng, nhỏ giọng nói: “Ừm……”
“Chuyện thứ hai,” hắn nhẹ nhàng cười: “Mỗi tháng mua hai mươi bộ quần áo trang sức, đặt mua một bộ son phấn.”
“Chuyện này đệ cũng quản?” Sở Du bị yêu cầu của hắn chọc cười, Vệ Uẩn nhìn nàng, đáy mắt mang theo ấm áp: “Còn chưa hết, chuyện thứ ba, trong nhà nuôi năm con mèo, mỗi ngày cùng chúng nó chơi nửa canh giờ.”
“Chuyện thứ tư, mỗi ngày ngủ bốn canh giờ.”
“Chuyện thứ năm……”
Vệ Uẩn nói lải nhải rất nhiều, Sở Du nghe hắn nói có chút mệt nhọc, không kiên nhẫn nói: “Đệ nói nhiều như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn thở dài: “Tẩu mới mười sáu tuổi.”
Sở Du giương mắt nhìn hắn, thấy vẻ thương tiếc trong mắt Vệ Uẩn: “Đệ hy vọng tẩu có thể sống như một tiểu cô nương mười sáu tuổi, đừng quá mệt mỏi. Cho dù bầu trời Vệ phủ sụp xuống cũng còn có ta ở đây.”
Sở Du nghe lời này thì tỉnh táo hơn rất nhiều, trong mắt nàng có chút chua xót: “Con người luôn phải trưởng thành, đệ không thể cả đời sống ở thời điểm mười sáu tuổi.”
“Vì sao không thể?”
Vệ Uẩn nhìn nàng, bình tĩnh lên tiếng: “A Du.”
Hắn gọi tên nàng, Sở Du sửng sốt, nghe hắn nói: “Chỉ cần tẩu lưu tại Vệ phủ, chỉ cần đệ tồn tại, cho dù tẩu mười sáu, hai sáu, ba sáu, năm sáu……”
“Cả đời này của tẩu, đệ đều sẽ nỗ lực để tẩu mãi sống như một tiểu cô nương.”
Tiểu cô nương là cái dạng gì?
Là không phải khổ, không chịu thương tổn, tránh dưới bóng cây đại thụ nhìn thế nhân, nhìn bầu trời trong vắt, xem áng mây xanh như được gột rửa.
Chưa thấy qua diều hâu vồ mồi, cũng không biết ánh mặt trời đốt người, tất cả mọi thứ đều tươi đẹp vô cùng, vì thế đối với thế giới tràn ngập dũng khí vô tận, tay cầm trường thương thì cảm thấy trên đời này tuyệt đối không có chuyện khiến mình khuất phục quỳ xuống đất.
Tựa như Sở Du mười sáu tuổi, yêu Cố Sở Sinh, có thể làm mọi thứ vì hắn.
Nhưng qua nhiều năm, nàng đâm đầu vào tường máu tươi đầm đìa, trái tim chồng chất vết thương, lúc này rốt cuộc cũng có người đứng ra, nói với nàng ——
Cả đời này, hắn muốn nàng sống như một tiểu cô nương.
Chóp mũi Sở Du nhịn không được có chút chua xót, trong lòng hơi phát run. Nàng theo bản năng muốn vươn tay ra, nắm lấy một thứ không thuộc về mình.
Nàng cuộn tròn không nói lời nào, Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng.
Người trước mặt dường như dựng nên một bức tường vô hình, nàng trốn sau bức tường, che giấu tất cả những bi thương và thống khổ của chính mình, nhưng nỗi bi thương quá nhiều, sẽ nhịn không được mà tràn ra khỏi khe hở của bức tường.
Vì thế hắn cảm giác được, hắn không dám hỏi nàng, cũng không dám chạm vào, hắn chỉ có thể nhìn nàng đưa lưng về phía mình, xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Vệ Uẩn nhìn nàng đưa lưng về phía mình, rất lâu sau, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Sở Du khẽ run lên, nàng không biết động tác này của Vệ Uẩn là tỉnh hay mơ. Từ tiếng hít thở của hắn, nàng phán đoán, đại khái hắn ngủ rồi.
Kỳ thực nàng nên đẩy hắn ra.
Nhưng mà không biết vì sao, có lẽ là đêm nay quá lạnh, giờ phút này, nàng được hắn lẳng lặng ôm như vậy, những cảm giác bi thương thống khổ đó từng chút từng chút được bình ổn. Nàng nhắm mắt lại, phảng phất như không biết gì cả, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đoàn người ngủ tới sáng sớm, ngay khi tia sáng đầu tiên buông xuống, Sở Du cảm giác mặt đất bắt đầu hơi chấn động, nàng mở choàng mắt, phát hiện Vệ Uẩn đang ôm nàng từ phía sau.
Dường như hắn đã sớm tỉnh, tránh trong bụi cỏ quan sát nơi xa, bá tính bên cạnh cũng bắt đầu dần tỉnh lại, mọi người kinh hoàng, vội vàng chạy trốn vào trong rừng cây. Vệ Uẩn dùng tay ấn lên đầu vai Sở Du, thấp giọng nói: “Là quân đội Đại Sở, trước tiên nhìn xem là ai.”
Nhưng chỉ cần là quân đội Đại Sở, mặc kệ người tới là ai, bọn họ đều sẽ không bị nguy hiểm quá lớn.
Sở Du tiếp đón ba người Thẩm Vô Song, Bạch Thường, Đồ Tác lại đây, năm người bọn họ vô cùng nổi bật trong đám người binh hoang mã loạn.
Quân đội tới gần, Sở Du nhìn thấy chiếc lá cờ màu đen, mặt trên dùng tơ hồng thêu thành một chữ “Sở”, xung quanh chữ “Sở” này còn có đám mây vờn quanh, Sở Du lập tức vui mừng nói: “Là đại ca ta!”
Vừa dứt lời, quân kỳ màu đỏ Chu Tước chợt xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều yên lòng, Vệ Uẩn đứng lên, dẫn theo năm người nghịch dòng người bước tới quan đạo, lẳng lặng chờ người tới.
Người đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn chính là Sở Lâm Dương mặc quân giáp màu đen, trong mắt Sở Du tràn ngập sự vui mừng, đứng phía sau Vệ Uẩn liều mạng vẫy tay.
Lúc này Cố Sở Sinh vẫn đang lương thảo luận đàm công việc với quan quân, bất chợt nghe thấy phía trước có người kích động nói: “Là đại tiểu thư!”
“Là Vệ tiểu Hầu gia và đại tiểu thư!”
Thanh âm này vừa mới truyền đến, Cố Sở Sinh lập tức quay đầu lại, sau đó hắn nhìn thấy năm người đứng chung một chỗ trên quan đạo.
Ba người kia Cố Sở Sinh không biết, nhưng chỉ một cái liếc mắt hắn đã nhận ra Sở Du.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu lam, bên ngoài trùm chiếc áo choàng màu đen, dường như đã phải bôn ba thật lâu, xiêm y trên người bụi bặm, đầu tóc hỗn độn dính cỏ khô, thậm chí trên mặt còn lấm lem bùn đất.
Nàng đứng cách đó không xa, vui mừng vẫy tay với bọn họ.
Trên mặt nàng tất cả đều là vui mừng, nụ cười trong sáng, mặt trời từ phía sau lưng nàng từ từ dâng lên. Trong một cái chớp mắt, Cố Sở Sinh tựa như nhìn thấy Sở Du mười sáu tuổi đứng cách đó không xa, vẫy tay chờ hắn.
Sở Du ở trong trí nhớ của hắn vẫn luôn tử khí trầm trầm, cho dù sau khi trọng sinh, sống dưới thân thể của thiếu nữ mười sáu tuổi thì nàng vẫn thời thời khắc khắc giữ lại cho mình sự nặng nề và áp lực kéo dài.
Nhưng mà thời khắc này, dường như hắn đã thấy được góc tối trong con người nàng, bỏ xuống sự kiêu ngạo, mất đi phong thái, nàng chỉ là chính mình mà thôi.
Nàng của thời niên thiếu, kiêu căng lại cao ngạo, không biết gian khổ trên đời này, cho rằng một người một kiếm là có thể chặt đứt tất cả những bụi gai nhấp nhô.
Hắn không kịp suy nghĩ điều gì đã khiến nàng thay đổi như vậy, hắn phi ngựa từ trong đám người lao ra, nghe người bên cạnh kinh hô thành tiếng: “Cố đại nhân!”
Trước nay Cố Sở Sinh luôn thong dong ôn hòa, mang theo sự tự phụ của dòng dõi thư hương tại Hoa Kinh. Tuy nhiên giờ khắc này hắn lại giống như một thiếu niên lỗ mãng lao ra ngoài, sau đó vội vàng ghìm ngựa trước người Sở Du.
Vốn dĩ bọn họ tới công thành, bởi vậy thời điểm này Sở Lâm Dương không có thời gian nói quá nhiều với Sở Du, hắn ta dẫn đầu đội quân tiến đến bên cạnh đoàn người, nói với Sở Du: “Tự mình tìm nơi ngốc ở đó đi!”, sau đó nghe thấy tiếng trống vang lên, bắt đầu công thành.
Quanh thân đều là người đến người đi, Cố Sở Sinh ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Sở Du, hắn thở hơi hổn hển, siết chặt dây cương, lại có chút không biết phải làm sao, rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng nói: “Nàng đã trở lại?”
Sở Du nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Bình an trở về.”
“Đi sang bên cạnh nói đi.” Thanh âm Vệ Uẩn bất chợt vang lên, trong giọng nói mang theo chút lạnh lẽo. Người quanh thân cũng không hề phát giác, chỉ thấy Vệ Uẩn giơ tay nắm lấy tay Sở Du, kéo nàng đi sang bên cạnh.
Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, Sở Du cũng có chút không rõ, nàng cúi đầu nhìn bàn tay Vệ Uẩn lôi kéo tay mình, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Trực giác của nàng mách bảo có điều không ổn, nhưng lại nhạy bén cảm giác được, nếu hiện tại nàng hất tay Vệ Uẩn ra, đại khái sẽ rơi vào hoàn cảnh càng thêm xấu hổ.
Cố Sở Sinh ở phía sau nhìn Vệ Uẩn lôi kéo Sở Du, không khỏi nhíu mày, hắn ta điều khiển ngựa ra khỏi trục đường chính, xoay người xuống ngựa, đi thẳng tới chỗ Vệ Uẩn, lạnh lùng nói: “Tiểu Hầu gia.”
Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn ta, bàn tay vẫn nắm tay Sở Du không bỏ, Cố Sở Sinh đưa mắt nhìn về phía bàn tay đang lôi kéo tay Sở Du, đè nặng hỏa khí: “Nam nữ bảy tuổi đã không còn là hài tử nữa rồi, không phải ngài nên buông tay sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vệ Uẩn bất động, hắn vẫn lôi kéo Sở Du như cũ, mắt lạnh nhìn Cố Sở Sinh, nói từng câu từng chữ, hết sức rõ ràng: “Ta có buông tay hay không, liên quan gì tới ngài?”
“Tiểu Thất……”
Rốt cuộc Sở Du cũng mở miệng: “Đừng ồn ào nữa.”
Nói xong, nàng rút tay từ trong tay Vệ Uẩn ra.
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Sở Du thật sâu, Sở Du bị cái liếc mắt này nhìn có chút dựng ngược lông tơ, chỉ thấy Vệ Uẩn cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Sở Du vội đuổi theo hắn, gọi hắn lại: “Tiểu Thất!”
Vệ Uẩn dừng bước chân, hắn đưa lưng về phía Sở Du, cuối cùng cũng coi như bình tĩnh vài phần, hắn cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: “Tẩu tẩu, đệ đi giúp Sở đại ca.”
Nói xong, hắn bước nhanh đuổi kịp quân đội, từ phía sau đoạt lấy một con ngựa, xoay người đuổi theo.
Sở Du nhíu mày nhìn Vệ Uẩn, Cố Sở Sinh đứng bên cạnh, đợi một hồi mới nói: “Doanh trại của chúng ta ở phía sau, ta đưa mọi người trở về trước.”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Thẩm Vô Song, cười nói: “Vị tiên sinh này là?”
Thẩm Vô Song nhìn hắn ta một cái, bình tĩnh nói: “Họ Thẩm, lang trung giang hồ. Đây là nội tử Bạch thị, nữ nhi của ta Thẩm Kiều.”
Lúc trước ba người Thẩm Vô Song Bạch Thường Thẩm Kiều Kiều bị đuổi gϊếŧ đến Bắc Địch, chuyện này Cố Sở Sinh từng nghe nói, hiện tại bất chợt nghe thấy dòng họ này, hơn nữa còn là đại phu, Cố Sở Sinh không khỏi nhíu mày. Nhưng mà nghĩ lại, đại phu họ Thẩm có rất nhiều, cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Vì thế hắn ta thay đổi sắc mặt vài lần, mang theo ý cười, giơ tay tiếp đón đám người Thẩm Vô Song: “Bên này, mời.”
Cố Sở Sinh dẫn đường đưa bọn họ trở về quân doanh, dọc theo đường đi hắn không ngừng hỏi về những gì đã xảy ra với Sở Du. Từ thành Phượng Lăng đến Bắc Địch, trải qua không biết bao nhiêu sinh tử, bất chợt gặp lại Cố Sở Sinh, Sở Du cảm thấy dường như mình không còn hận người này như trước nữa.
Nàng nói chuyện với Cố Sở Sinh như những người bằng hữu, không che giấu quá nhiều, kể lại đại khái những chuyện đã trải qua tại Bắc Địch một lần, lược bỏ các chi tiết khi sống chung cùng Vệ Uẩn, cũng không có nhiều điều để nói, nàng hỏi lại Cố Sở Sinh: “Các ngươi thì sao? Ta đi rồi triều đình như thế nào?”
“Ta và Nhị phu nhân ổn định mấy vị tướng lĩnh Vệ gia, hiện tại Vệ gia không có việc gì, chỉ chờ Vệ Uẩn trở về, nàng yên tâm.”
Sở Du gật đầu, chân thành nói: “Đa tạ.”
Cố Sở Sinh nghe được lời này, siết chặt dây cương, rũ đôi mắt, khàn khàn nói: “Giữa nàng và ta không cần phải nói chữ cảm tạ này, giúp nàng làm những điều đó đều là chuyện ta nên làm, ta cũng không yêu cầu nàng phải đền đáp.”
Giống như đời trước, nàng cũng không yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì.
Sở Du quay đầu nhìn Cố Sở Sinh.
Đời này Cố Sở Sinh, thật sự rất khác biệt, so sánh với người lạnh băng cao ngạo trong trí nhớ của nàng thì người trước mặt hoàn toàn bất đồng.
Cố Sở Sinh ý thức được nàng đang nhìn hắn, theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, muốn để cho nàng nhìn thấy góc mặt đẹp nhất.
Năm đó Sở Du coi trọng gương mặt này của hắn, hắn từng cảm thấy gương mặt chính là thứ vô dụng nhất, hiện giờ lại ước gì Sở Du có thể tiếp tục coi trọng một lần.
Nhưng mà ánh mắt Sở Du nhìn hắn vừa trong suốt lại bình tĩnh, mang theo cảm kích nói: “Chung quy vẫn phải cảm ơn ngươi, lần này sự thành, ngươi yên tâm, Hầu gia sẽ không bạc đãi ngươi.”
Cố Sở Sinh cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, mím chặt môi: “Thứ ta muốn là gì, nàng không rõ sao?”
Đời trước Cố Sở Sinh nói những lời này, Sở Du cảm thấy thống khổ, phiền muộn, nôn nóng.
Nhưng mà hiện giờ nghe được những lời này, Sở Du nhìn hắn, thế nhưng lại cảm thấy Cố Sở Sinh mười bảy tuổi cũng mang theo vài phần đáng yêu. Nàng khẽ cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự chấp nhất nha.”
“Tính tình ta thế nào,” Cố Sở Sinh cười khổ: “Nàng không biết sao?”
Thứ mà hắn muốn, cho dù phải chờ bao nhiêu năm hắn đều sẽ có được.
Tựa như năm đó hắn muốn cưới Sở Cẩm, Sở Cẩm không gả cho hắn, hắn có thể một đường từ huyện lệnh lên tới thừa tướng, sau đó dùng tam môi lục lễ cưới nàng ấy về nhà.
Sở Du cúi đầu cười khẽ, dò hỏi: “A Cẩm đâu?”
Cố Sở Sinh nghe thấy cái tên này, lập tức hiểu Sở Du nghĩ tới chuyện gì, hắn cảm thấy trong cổ họng đắng ngắt, ngón tay lạnh lẽo.
Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ?
Chuyện đời trước là hắn làm, hắn không có cách nào thay đổi.
Vì thế hắn chỉ có thể căng da đầu nói: “Nàng ấy dẫn theo công tử của Hàn đại nhân trở về Sở phủ, tĩnh dưỡng tại Hoa Kinh.”
“Muội ấy vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt.” Cố Sở Sinh trầm mặc một lát, sau đó nói tiếp: “Nàng ấy làm phu tử tại một học đường, hiện giờ vui vẻ hơn trước kia rất nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Du thở phào một hơi, hòn đá trong lòng buông xuống, lại nói tiếp: “Vậy trưởng công chúa thì sao?”
Lần này Cố Sở Sinh không nói chuyện, Sở Du gật đầu: “Ngươi không tiện nói……”
“Ngài ấy ở trong cung.”
“Trong cung?”
Sở Du có chút kinh ngạc, vội hỏi: “Ngài ấy bị giam cầm?”
“Không……” Cố Sở Sinh thở dài, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Hiện giờ vị Mai phi đang vô cùng được thịnh sủng, lưu truyền sắp được phong hậu, chính là trưởng công chúa.”
Nghe thấy lời này, Sở Du đột nhiên siết chặt dây cương, không thể tin được nhìn Cố Sở Sinh: “Triệu Nguyệt điên rồi?! Hay là trưởng công chúa điên rồi?!”
Cha của trưởng công chúa gϊếŧ gia gia của Triệu Nguyệt, huynh trưởng của trưởng công chúa lại gϊếŧ phụ thân của Triệu Nguyệt, hiện giờ Triệu Nguyệt gϊếŧ huynh trưởng của trưởng công chúa, thế nhưng hắn ta còn dám lập nàng ấy làm phi?!
Trong mắt Cố Sở Sinh mang theo chút thương hại: “Có lẽ vậy?”
“A Du.” Cố Sở Sinh chua xót nói: “Có đôi khi yêu một người, cách biểu hiện ra ngoài, có lẽ không phải là đối xử tốt với nàng.”
“Loại tình yêu này vẫn nên giữ lại trong lòng đi.” Sở Du nhìn về phía Hoa Kinh, lạnh giọng mở miệng: “Không phải ngươi yêu một người thì đối phương phải chịu đựng. Càng không phải vì đối phương yêu ngươi, mà ngươi có thể tùy ý giày xéo.”
Cố Sở Sinh trầm mặc một lát, sau đó cười rộ lên.
“Nàng nói đúng.”
Tình yêu năm đó của hắn, còn không bằng không yêu.
Hiện giờ đối với tình cảm của Triệu Nguyệt, trưởng công chúa cũng đảm nhận không nổi.
Sở Du nhìn Hoa Kinh, thầm nghĩ, nàng nên sớm trở lại Hoa Kinh cứu trưởng công chúa ra ngoài mới phải.
Đời trước Triệu Nguyệt chết trong tay trưởng công chúa, đời này…… sợ rằng cũng phải nhờ trưởng công chúa hỗ trợ.
Tác giả có lời muốn nói: Vệ Uẩn: Ghen tị không vui.
Sở Du: Nha.
Vệ Uẩn: Phất tay áo rời đi! ╭(╯╰)╮!
Sở Du: Nha.
Vệ Uẩn: Tẩu không quan tâm đệ sao?!
Sở Du: Đứng lại, đệ đi đâu?
Vệ Uẩn: Nha, đệ đi giúp ca ca tẩu! Tẩu tẩu, tẩu yên tâm đệ không phải tiểu trà xanh không hiểu chuyện. Yêu đệ, tiểu cục cưng, bớt lo! mua~
Cố Sở Sinh:…… Ngươi mẹ nó nói ai là trà xanh?!
Thật ra Sở Du khá bình tĩnh, nàng hỏi Đồ Tác hai câu, sau đó trêu ghẹo nói: “Quy định này của các ngươi rất có ý tứ.”
Người Đại Sở lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với người Bắc Địch như vậy, tất cả ngồi xuống chia sẻ về phong tục dân gian của nhau, binh lính bên cạnh đều có chút tò mò, mọi người vây quanh Đồ Tác, hỏi tới hỏi lui suốt một hồi lâu.
Dần dần tới ban đêm, Sở Du cảm thấy có chút buồn ngủ, nàng đi tìm Bạch Thường, hai người ngủ cùng một lều trại.
Ngày hôm sau khi bọn họ tỉnh dậy, Vệ Uẩn cùng Vệ Hạ Vệ Thu đã ngồi bàn bạc tìm kiếm đường ra, Vệ Uẩn thấy Sở Du ra ngoài, hắn chặn nàng lại nói: “Tẩu tẩu, tẩu tới đây."
Sở Du đáp ứng, ngồi xuống bên cạnh Vệ Uẩn, Vệ Uẩn chỉ vào một con đường đang tính toán, nói với Sở Du: “Đây là Đồ Tác đánh dấu cho chúng ta, dọc theo con đường này, chúng ta có thể lẩn tránh đa số thành trì, trên đường có nguồn nước và thôn xóm nhỏ, chúng ta đi theo con đường này nửa tháng là có thể rời đi.”
Sở Du ăn bánh, nghĩ ngợi nói: “Mục tiêu có thể quá lớn hay không?”
“Cho nên phải nhanh chóng.”
Vệ Uẩn trầm giọng mở miệng: “Bắc Địch phần lớn là hoang mạc, tin tức lưu truyền không dễ, chúng ta không thể dừng lại một điểm quá một đêm. Chỉ cần chúng ta liên tục di chuyển, nếu vận khí quá kém gặp phải quân đội chủ lực của Bắc Địch, Tô Tra cũng không đuổi kịp chúng ta, sẽ không có vấn đề quá lớn.”
Sở Du gật đầu, Vệ Uẩn nhịn không được mở miệng: “Chờ sau khi trở về ……”
Mọi người giương mắt nhìn hắn, Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, lại nghẹn lời nói trở về: “Trở về rồi nói sau.”
Ấn theo con đường mà Đồ Tác cung cấp, đoàn người bắt đầu xuất phát, gần như di chuyển ngày đêm, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi không quá nửa ngày, một đường cướp bóc thôn xóm.
Bắc Địch phái binh lực bao vây khắp nơi tiễu trừ bọn họ, nhưng rất khó có thể tìm được bọn họ.
Vệ Uẩn có năng lực phán đoán tuyệt hảo trên chiến trường, khi nào đánh bất ngờ, đánh như thế nào, khi nào nên lui lại, mà con đường di chuyển cũng từ con đường ban đầu mà Đồ Tác vạch ra, không ngừng biến hóa theo tình thế.
Mặc dù như thế, nhưng thời điểm nửa tháng sau khi bọn họ tới biên giới Đại Sở và Bắc Địch cũng chỉ còn dư lại một nửa nhân mã.
Có người chết trong cuộc phân tranh cùng bá tính Bắc Địch, nhưng đa phần đều chết vì bệnh tật.
Tới biên giới Đại Sở và Bắc Địch, bên đường xuất hiện rất nhiều thành trì, hiện giờ Bắc Địch đang chiếm đoạt thành trì Đại Sở, Sở Du thương lượng với Vệ Uẩn một chút, phân tán hơn 500 người còn lại ra, tách làm chẵn lẻ, đóng giả làm thôn dân chạy nạn nghỉ ngơi hai bên đường.
Hai bên đường đều là dân chúng chạy nạn hoặc đào vong, người Bắc Địch và Đại Sở hỗn tạp ngồi cạnh nhau, Vệ Hạ tìm một người trong đó hỏi thăm tin tức, trở về nói với Vệ Uẩn: “Chủ tử, hiện tại Diêu Dũng bị bệ hạ giam cầm trong cung, binh lực của Diêu Dũng bị Sở Thế tử, Tống Thế tử còn có vài vị tướng quân Vệ gia chia cắt, hiện tại Bắc Địch còn chiếm mười hai tòa thành trì của Đại Sở, hai bên vẫn đang giằng co.”
Vệ Uẩn gật đầu, Vệ Hạ nói qua tình huống của các thành trì bị Bắc Địch chiếm lĩnh một chút, thời điểm Vệ Uẩn nghe được một nửa, bất chợt ngắt lời: “Từ từ, ngươi lặp lại lần nữa.”
Vệ Hạ lặp lại một lần, Vệ Uẩn đưa mắt nhìn thoáng qua Sở Du.
Giờ phút này nơi đặt chân của bọn họ là Bạch Thành, trước mắt Bạch Thành và Thanh Thành là hai tòa thành trì duy nhất bị Bắc Địch chiếm giữ tại biên cảnh. Nói cách khác, Bắc Địch đã bị vây khốn ba mặt, cũng chỉ còn Bạch Thành và Thanh Thành là tiếp giao với quốc thổ Bắc Địch, một khi hai tòa thành trì này được đánh hạ, Bắc Địch sẽ bị vây chết hoàn toàn ở bên trong Đại Sở.
Cho nên, hai tòa thành trì này, tướng sĩ Đại Sở nhất định phải chiếm được.
Sở Du nhìn thoáng qua Vệ Uẩn, do dự nói: “Nếu không chúng ta chờ ở chỗ này?”
Vệ Uẩn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Đệ phải trở về sớm một chút.”
Hiện giờ đúng là thời điểm các thế lực khắp nơi bị chia cắt, hắn phải trở về chỉnh đốn và thu nạp toàn bộ thế lực Vệ gia vào trong tay.
Hắn vẽ vòng tròn trên ống tay áo, ngẩng đầu nhìn về phía thành trì, dường như đang mưu tính điều gì đó.
Thời điểm hắn suy nghĩ chính sự, thần sắc nghiêm túc chuyên chú, đôi mày khẽ cau lại, bộ dạng thiếu niên nhạt nhòa ngược lại mang theo sự trầm ổn đáng tin cậy. Sở Du giương mắt nhìn qua, cho dù hiện giờ nghèo túng gặp nạn, quần áo rách rưới, đầu tóc hỗn độn, thì người trước mặt này vẫn anh khí bức người, chỉ nhìn như vậy cũng cảm thấy hết sức đẹp mắt.
“Tẩu tẩu.” Hắn đột nhiên mở miệng, Sở Du giật mình trả lời, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Ngày mai chúng ta khởi hành đi tìm Cố Sở Sinh, đệ sẽ đi tìm Triệu Nguyệt đàm phán, tới lúc đó chuyện tiếp theo phải dựa vào tẩu.”
Sở Du gật đầu, Vệ Uẩn giao việc cho nàng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Vệ Uẩn sẽ hại mình, lập tức nói: “Đệ nói đi.”
“Khi tẩu tới cứu đệ, đúng lúc đệ rút lui khỏi vương đình Bắc Địch, Hiến Vương Tô Dũng là tẩu gϊếŧ.”
Khi Vệ Uẩn khống chế vương đình Bắc Địch đã gϊếŧ rất nhiều người, trong đó Tô Dũng giữ chức quan tối cao, cho tới bây giờ hắn ta là tướng lãnh quý tộc giữ vị trí cao nhất ở Bắc Địch mà Đại Sở từng gϊếŧ.
Sở Du ngẩn người, đây là chiến công khổng lồ trong sự nghiệp của tướng lĩnh, nàng không rõ vì sao Vệ Uẩn lại muốn nàng tự nhận chiến công về mình?
Năm đó khi nàng xông pha cùng Cố Sở Sinh ở trên chiến trường, tất cả công lao đều ghi tạc trên đầu Cố Sở Sinh, như vậy đối với con đường làm quan của Cố Sở Sinh càng có lợi hơn. Hiện giờ Vệ Uẩn không ôm công lao lên người mình, ngược lại còn đẩy lên người nàng làm gì?
“Tiểu Thất.” Sở Du không hiểu hỏi: “Đệ muốn làm gì? Quân công này ghi tạc trên đầu đệ, so với một nữ tử như ta thì sẽ tốt hơn nhiều.”
Vệ Uẩn cười cười: “Đệ không thiếu số quân công đó, tẩu tẩu, người cứ đáp ứng đi, đệ tự có tính toán.”
Sở Du cảm thấy từ trước đến nay Vệ Uẩn luôn là người trầm ổn, vì thế nàng gật đầu, mang theo sự nghi ngờ đáp ứng.
Ban đêm khi mọi người nghỉ ngơi, người dựa gần người, Sở Du và Bạch Thường ngủ ở giữa, Vệ Uẩn và Thẩm Vô Song ngủ ở hai bên, ngăn cách hai nữ tử với đám người xung quanh.
Ban đêm mọi người đều đi ngủ, Vệ Uẩn nhìn Sở Du dưới ánh trăng, mặt mũi nàng lấm lem bùn đất, quần áo nhuộm đầy cát bụi, nữ tử quý tộc Hoa Kinh cho dù có nghèo túng, e rằng cũng không có bộ dạng như chật vật Sở Du.
Vệ Uẩn nhìn nàng, trong lòng không biết vì sao lại rung động, giống như mặt hồ đột nhiên bị người ném đá, từng vòng nhộn nhạo mở rộng.
Dường như Sở Du nhận ra ánh mắt của hắn, nàng chậm rãi mở to mắt, thấy Vệ Uẩn nhìn nàng, nàng không khỏi cười: “Còn chưa ngủ sao?”
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, thậm chí còn không bằng tiếng ve sầu bên cạnh.
Vệ Uẩn nhìn nàng, nhẹ nhàng cười: “Tẩu tẩu.”
“Hả?”
“Trở về, đệ sẽ mua cho tẩu thật nhiều xiêm y xinh đẹp.”
Sở Du nhướng mày, có chút kỳ quái: “Đệ cảm thấy ta xấu?”
Vệ Uẩn lắc đầu: “Đệ không cảm thấy tẩu tẩu xấu, đệ chỉ cảm thấy, tẩu tẩu nên đẹp hơn tốt hơn tất cả mọi người.”
Có rất nhiều lời hứa hẹn hắn muốn nói cho nàng, nhưng mà hắn đã từng nói qua rất nhiều lần, vì thế hắn không nói nữa. Hắn nhìn Sở Du, ôn hòa nói: “Từ ngày tẩu được gả vào Vệ gia tới nay chưa từng được sống những ngày tháng an ổn. Sau khi trở về, đừng quan tâm tới tiền tuyến nữa, hãy đi mua vài món đồ xinh đẹp, mua thật nhiều trang sức, được không?”
Sở Du gối đầu lên cánh tay, cười nhìn hắn: “Chiến tranh còn chưa đánh xong đã nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi. Vệ Uẩn, đệ lười biếng.”
Vệ Uẩn cũng gối đầu lên cánh tay, giật giật thân mình, tới gần nàng.
Trong ánh mắt chứa đầy các vì sao, hàm chứa ý cười, không có sự thận trọng ẩn nhẫn lùi bước trong quá khứ, hắn thoải mái hào phóng, thẳng thắn nhìn nàng. Sở Du đón nhận ánh mắt hắn, không biết vì sao, thế nhưng nàng có cảm giác không nên lui về phía sau nửa phần. Dường như lui chính là thua, lui sẽ khiến điều gì đó bị biến chất, trở nên đặc biệt xấu hổ.
Vì thế nàng cũng nhìn hắn: “Sao thế, ta nói sai rồi sao?”
“Đệ không trộm lười.” Vệ Uẩn nhìn vào đôi mắt nàng: “Chỉ là sau khi trở về, tất cả sẽ lắng lại, danh vọng quyền thế của Vệ phủ vốn cũng là đệ nên tránh, tẩu tẩu ở nhà, có tính toán gì không?”
“Tính toán cái gì?” Sở Du ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Giúp đệ xử lý tốt Vệ gia.”
“Còn có?”
“Làm tốt chuyện này đã là chuyện không dễ dàng.”
“Vậy tẩu giúp đệ làm thêm vài chuyện.” Vệ Uẩn cười mở miệng, Sở Du gật đầu nói: “Đệ yên tâm, chuyện đệ phân phó ta đều sẽ làm tốt.”
“Chuyện thứ nhất, trở về tìm đại phu, điều dưỡng thân mình.”
Vệ Uẩn nói tới đây, thần sắc trở nên nghiêm túc.
“Thể chất của tẩu thiên hàn, công pháp luyện tập lại thiên âm, đệ sợ ngày sau tẩu chịu chút thương tích thân thể sẽ lưu lại bệnh căn. Không thể phế đi công pháp để tẩu bắt đầu lại một lần nữa, cho nên hiện tại cẩn thận điều dưỡng thân thể, được không?”
Không nghĩ tới Vệ Uẩn sẽ nói điều này, Sở Du không khỏi sửng sốt.
Đời trước, bởi vì thể chất nàng thiên hàn, chiêu số võ học lại thiên âm, hơn nữa từng bị thương trên chiến trường, vì thế rất khó thụ thai. Thời điểm biết mình khó mang thai, mẫu thân Cố Sở Sinh vẫn luôn muốn Cố Sở Sinh nạp thiếp, mặc dù không có sự cho phép của Cố Sở Sinh, bà vẫn mỗi ngày chuẩn bị thuốc cho nàng.
Cảm giác chua xót đó từng chén từng chén một, mỗi ngày châm cứu uống thuốc, thẳng tới cuối cùng đại phu nói với Cố Sở Sinh, nếu nhất định muốn mang thai, sợ rằng phải phế bỏ công pháp mà nàng luyện, sau đó lại điều dưỡng từ đầu mới được.
Khi đó tất cả mọi người, mẫu thân, muội muội của nàng đều nói, cả đời nữ nhân, có hài tử quan trọng hơn tất cả mọi chuyện.
Cố Sở Sinh cũng nói với nàng, đời này của nàng, hắn sẽ chăm sóc nàng, không cần võ công, an ổn sinh hạ hài tử mới là điều đứng đắn.
Nàng tin.
Sau này, thời điểm hai bàn tay trắng, nàng rời khỏi Cố gia, chuyện gì cũng không làm được.
Sở Du không nghĩ tới, dưới hoàn cảnh quốc gia đại loạn như vậy, Vệ Uẩn còn có thể chú ý tới chuyện này. Nàng rũ đôi mắt, lông mi khẽ run lên, ngăn chặn cảm giác cuồn cuộn không biết tên ở trong lòng, nhỏ giọng nói: “Ừm……”
“Chuyện thứ hai,” hắn nhẹ nhàng cười: “Mỗi tháng mua hai mươi bộ quần áo trang sức, đặt mua một bộ son phấn.”
“Chuyện này đệ cũng quản?” Sở Du bị yêu cầu của hắn chọc cười, Vệ Uẩn nhìn nàng, đáy mắt mang theo ấm áp: “Còn chưa hết, chuyện thứ ba, trong nhà nuôi năm con mèo, mỗi ngày cùng chúng nó chơi nửa canh giờ.”
“Chuyện thứ tư, mỗi ngày ngủ bốn canh giờ.”
“Chuyện thứ năm……”
Vệ Uẩn nói lải nhải rất nhiều, Sở Du nghe hắn nói có chút mệt nhọc, không kiên nhẫn nói: “Đệ nói nhiều như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn thở dài: “Tẩu mới mười sáu tuổi.”
Sở Du giương mắt nhìn hắn, thấy vẻ thương tiếc trong mắt Vệ Uẩn: “Đệ hy vọng tẩu có thể sống như một tiểu cô nương mười sáu tuổi, đừng quá mệt mỏi. Cho dù bầu trời Vệ phủ sụp xuống cũng còn có ta ở đây.”
Sở Du nghe lời này thì tỉnh táo hơn rất nhiều, trong mắt nàng có chút chua xót: “Con người luôn phải trưởng thành, đệ không thể cả đời sống ở thời điểm mười sáu tuổi.”
“Vì sao không thể?”
Vệ Uẩn nhìn nàng, bình tĩnh lên tiếng: “A Du.”
Hắn gọi tên nàng, Sở Du sửng sốt, nghe hắn nói: “Chỉ cần tẩu lưu tại Vệ phủ, chỉ cần đệ tồn tại, cho dù tẩu mười sáu, hai sáu, ba sáu, năm sáu……”
“Cả đời này của tẩu, đệ đều sẽ nỗ lực để tẩu mãi sống như một tiểu cô nương.”
Tiểu cô nương là cái dạng gì?
Là không phải khổ, không chịu thương tổn, tránh dưới bóng cây đại thụ nhìn thế nhân, nhìn bầu trời trong vắt, xem áng mây xanh như được gột rửa.
Chưa thấy qua diều hâu vồ mồi, cũng không biết ánh mặt trời đốt người, tất cả mọi thứ đều tươi đẹp vô cùng, vì thế đối với thế giới tràn ngập dũng khí vô tận, tay cầm trường thương thì cảm thấy trên đời này tuyệt đối không có chuyện khiến mình khuất phục quỳ xuống đất.
Tựa như Sở Du mười sáu tuổi, yêu Cố Sở Sinh, có thể làm mọi thứ vì hắn.
Nhưng qua nhiều năm, nàng đâm đầu vào tường máu tươi đầm đìa, trái tim chồng chất vết thương, lúc này rốt cuộc cũng có người đứng ra, nói với nàng ——
Cả đời này, hắn muốn nàng sống như một tiểu cô nương.
Chóp mũi Sở Du nhịn không được có chút chua xót, trong lòng hơi phát run. Nàng theo bản năng muốn vươn tay ra, nắm lấy một thứ không thuộc về mình.
Nàng cuộn tròn không nói lời nào, Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng.
Người trước mặt dường như dựng nên một bức tường vô hình, nàng trốn sau bức tường, che giấu tất cả những bi thương và thống khổ của chính mình, nhưng nỗi bi thương quá nhiều, sẽ nhịn không được mà tràn ra khỏi khe hở của bức tường.
Vì thế hắn cảm giác được, hắn không dám hỏi nàng, cũng không dám chạm vào, hắn chỉ có thể nhìn nàng đưa lưng về phía mình, xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Vệ Uẩn nhìn nàng đưa lưng về phía mình, rất lâu sau, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Sở Du khẽ run lên, nàng không biết động tác này của Vệ Uẩn là tỉnh hay mơ. Từ tiếng hít thở của hắn, nàng phán đoán, đại khái hắn ngủ rồi.
Kỳ thực nàng nên đẩy hắn ra.
Nhưng mà không biết vì sao, có lẽ là đêm nay quá lạnh, giờ phút này, nàng được hắn lẳng lặng ôm như vậy, những cảm giác bi thương thống khổ đó từng chút từng chút được bình ổn. Nàng nhắm mắt lại, phảng phất như không biết gì cả, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đoàn người ngủ tới sáng sớm, ngay khi tia sáng đầu tiên buông xuống, Sở Du cảm giác mặt đất bắt đầu hơi chấn động, nàng mở choàng mắt, phát hiện Vệ Uẩn đang ôm nàng từ phía sau.
Dường như hắn đã sớm tỉnh, tránh trong bụi cỏ quan sát nơi xa, bá tính bên cạnh cũng bắt đầu dần tỉnh lại, mọi người kinh hoàng, vội vàng chạy trốn vào trong rừng cây. Vệ Uẩn dùng tay ấn lên đầu vai Sở Du, thấp giọng nói: “Là quân đội Đại Sở, trước tiên nhìn xem là ai.”
Nhưng chỉ cần là quân đội Đại Sở, mặc kệ người tới là ai, bọn họ đều sẽ không bị nguy hiểm quá lớn.
Sở Du tiếp đón ba người Thẩm Vô Song, Bạch Thường, Đồ Tác lại đây, năm người bọn họ vô cùng nổi bật trong đám người binh hoang mã loạn.
Quân đội tới gần, Sở Du nhìn thấy chiếc lá cờ màu đen, mặt trên dùng tơ hồng thêu thành một chữ “Sở”, xung quanh chữ “Sở” này còn có đám mây vờn quanh, Sở Du lập tức vui mừng nói: “Là đại ca ta!”
Vừa dứt lời, quân kỳ màu đỏ Chu Tước chợt xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều yên lòng, Vệ Uẩn đứng lên, dẫn theo năm người nghịch dòng người bước tới quan đạo, lẳng lặng chờ người tới.
Người đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn chính là Sở Lâm Dương mặc quân giáp màu đen, trong mắt Sở Du tràn ngập sự vui mừng, đứng phía sau Vệ Uẩn liều mạng vẫy tay.
Lúc này Cố Sở Sinh vẫn đang lương thảo luận đàm công việc với quan quân, bất chợt nghe thấy phía trước có người kích động nói: “Là đại tiểu thư!”
“Là Vệ tiểu Hầu gia và đại tiểu thư!”
Thanh âm này vừa mới truyền đến, Cố Sở Sinh lập tức quay đầu lại, sau đó hắn nhìn thấy năm người đứng chung một chỗ trên quan đạo.
Ba người kia Cố Sở Sinh không biết, nhưng chỉ một cái liếc mắt hắn đã nhận ra Sở Du.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu lam, bên ngoài trùm chiếc áo choàng màu đen, dường như đã phải bôn ba thật lâu, xiêm y trên người bụi bặm, đầu tóc hỗn độn dính cỏ khô, thậm chí trên mặt còn lấm lem bùn đất.
Nàng đứng cách đó không xa, vui mừng vẫy tay với bọn họ.
Trên mặt nàng tất cả đều là vui mừng, nụ cười trong sáng, mặt trời từ phía sau lưng nàng từ từ dâng lên. Trong một cái chớp mắt, Cố Sở Sinh tựa như nhìn thấy Sở Du mười sáu tuổi đứng cách đó không xa, vẫy tay chờ hắn.
Sở Du ở trong trí nhớ của hắn vẫn luôn tử khí trầm trầm, cho dù sau khi trọng sinh, sống dưới thân thể của thiếu nữ mười sáu tuổi thì nàng vẫn thời thời khắc khắc giữ lại cho mình sự nặng nề và áp lực kéo dài.
Nhưng mà thời khắc này, dường như hắn đã thấy được góc tối trong con người nàng, bỏ xuống sự kiêu ngạo, mất đi phong thái, nàng chỉ là chính mình mà thôi.
Nàng của thời niên thiếu, kiêu căng lại cao ngạo, không biết gian khổ trên đời này, cho rằng một người một kiếm là có thể chặt đứt tất cả những bụi gai nhấp nhô.
Hắn không kịp suy nghĩ điều gì đã khiến nàng thay đổi như vậy, hắn phi ngựa từ trong đám người lao ra, nghe người bên cạnh kinh hô thành tiếng: “Cố đại nhân!”
Trước nay Cố Sở Sinh luôn thong dong ôn hòa, mang theo sự tự phụ của dòng dõi thư hương tại Hoa Kinh. Tuy nhiên giờ khắc này hắn lại giống như một thiếu niên lỗ mãng lao ra ngoài, sau đó vội vàng ghìm ngựa trước người Sở Du.
Vốn dĩ bọn họ tới công thành, bởi vậy thời điểm này Sở Lâm Dương không có thời gian nói quá nhiều với Sở Du, hắn ta dẫn đầu đội quân tiến đến bên cạnh đoàn người, nói với Sở Du: “Tự mình tìm nơi ngốc ở đó đi!”, sau đó nghe thấy tiếng trống vang lên, bắt đầu công thành.
Quanh thân đều là người đến người đi, Cố Sở Sinh ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Sở Du, hắn thở hơi hổn hển, siết chặt dây cương, lại có chút không biết phải làm sao, rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng nói: “Nàng đã trở lại?”
Sở Du nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Bình an trở về.”
“Đi sang bên cạnh nói đi.” Thanh âm Vệ Uẩn bất chợt vang lên, trong giọng nói mang theo chút lạnh lẽo. Người quanh thân cũng không hề phát giác, chỉ thấy Vệ Uẩn giơ tay nắm lấy tay Sở Du, kéo nàng đi sang bên cạnh.
Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, Sở Du cũng có chút không rõ, nàng cúi đầu nhìn bàn tay Vệ Uẩn lôi kéo tay mình, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Trực giác của nàng mách bảo có điều không ổn, nhưng lại nhạy bén cảm giác được, nếu hiện tại nàng hất tay Vệ Uẩn ra, đại khái sẽ rơi vào hoàn cảnh càng thêm xấu hổ.
Cố Sở Sinh ở phía sau nhìn Vệ Uẩn lôi kéo Sở Du, không khỏi nhíu mày, hắn ta điều khiển ngựa ra khỏi trục đường chính, xoay người xuống ngựa, đi thẳng tới chỗ Vệ Uẩn, lạnh lùng nói: “Tiểu Hầu gia.”
Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn ta, bàn tay vẫn nắm tay Sở Du không bỏ, Cố Sở Sinh đưa mắt nhìn về phía bàn tay đang lôi kéo tay Sở Du, đè nặng hỏa khí: “Nam nữ bảy tuổi đã không còn là hài tử nữa rồi, không phải ngài nên buông tay sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vệ Uẩn bất động, hắn vẫn lôi kéo Sở Du như cũ, mắt lạnh nhìn Cố Sở Sinh, nói từng câu từng chữ, hết sức rõ ràng: “Ta có buông tay hay không, liên quan gì tới ngài?”
“Tiểu Thất……”
Rốt cuộc Sở Du cũng mở miệng: “Đừng ồn ào nữa.”
Nói xong, nàng rút tay từ trong tay Vệ Uẩn ra.
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Sở Du thật sâu, Sở Du bị cái liếc mắt này nhìn có chút dựng ngược lông tơ, chỉ thấy Vệ Uẩn cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Sở Du vội đuổi theo hắn, gọi hắn lại: “Tiểu Thất!”
Vệ Uẩn dừng bước chân, hắn đưa lưng về phía Sở Du, cuối cùng cũng coi như bình tĩnh vài phần, hắn cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: “Tẩu tẩu, đệ đi giúp Sở đại ca.”
Nói xong, hắn bước nhanh đuổi kịp quân đội, từ phía sau đoạt lấy một con ngựa, xoay người đuổi theo.
Sở Du nhíu mày nhìn Vệ Uẩn, Cố Sở Sinh đứng bên cạnh, đợi một hồi mới nói: “Doanh trại của chúng ta ở phía sau, ta đưa mọi người trở về trước.”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Thẩm Vô Song, cười nói: “Vị tiên sinh này là?”
Thẩm Vô Song nhìn hắn ta một cái, bình tĩnh nói: “Họ Thẩm, lang trung giang hồ. Đây là nội tử Bạch thị, nữ nhi của ta Thẩm Kiều.”
Lúc trước ba người Thẩm Vô Song Bạch Thường Thẩm Kiều Kiều bị đuổi gϊếŧ đến Bắc Địch, chuyện này Cố Sở Sinh từng nghe nói, hiện tại bất chợt nghe thấy dòng họ này, hơn nữa còn là đại phu, Cố Sở Sinh không khỏi nhíu mày. Nhưng mà nghĩ lại, đại phu họ Thẩm có rất nhiều, cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Vì thế hắn ta thay đổi sắc mặt vài lần, mang theo ý cười, giơ tay tiếp đón đám người Thẩm Vô Song: “Bên này, mời.”
Cố Sở Sinh dẫn đường đưa bọn họ trở về quân doanh, dọc theo đường đi hắn không ngừng hỏi về những gì đã xảy ra với Sở Du. Từ thành Phượng Lăng đến Bắc Địch, trải qua không biết bao nhiêu sinh tử, bất chợt gặp lại Cố Sở Sinh, Sở Du cảm thấy dường như mình không còn hận người này như trước nữa.
Nàng nói chuyện với Cố Sở Sinh như những người bằng hữu, không che giấu quá nhiều, kể lại đại khái những chuyện đã trải qua tại Bắc Địch một lần, lược bỏ các chi tiết khi sống chung cùng Vệ Uẩn, cũng không có nhiều điều để nói, nàng hỏi lại Cố Sở Sinh: “Các ngươi thì sao? Ta đi rồi triều đình như thế nào?”
“Ta và Nhị phu nhân ổn định mấy vị tướng lĩnh Vệ gia, hiện tại Vệ gia không có việc gì, chỉ chờ Vệ Uẩn trở về, nàng yên tâm.”
Sở Du gật đầu, chân thành nói: “Đa tạ.”
Cố Sở Sinh nghe được lời này, siết chặt dây cương, rũ đôi mắt, khàn khàn nói: “Giữa nàng và ta không cần phải nói chữ cảm tạ này, giúp nàng làm những điều đó đều là chuyện ta nên làm, ta cũng không yêu cầu nàng phải đền đáp.”
Giống như đời trước, nàng cũng không yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì.
Sở Du quay đầu nhìn Cố Sở Sinh.
Đời này Cố Sở Sinh, thật sự rất khác biệt, so sánh với người lạnh băng cao ngạo trong trí nhớ của nàng thì người trước mặt hoàn toàn bất đồng.
Cố Sở Sinh ý thức được nàng đang nhìn hắn, theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, muốn để cho nàng nhìn thấy góc mặt đẹp nhất.
Năm đó Sở Du coi trọng gương mặt này của hắn, hắn từng cảm thấy gương mặt chính là thứ vô dụng nhất, hiện giờ lại ước gì Sở Du có thể tiếp tục coi trọng một lần.
Nhưng mà ánh mắt Sở Du nhìn hắn vừa trong suốt lại bình tĩnh, mang theo cảm kích nói: “Chung quy vẫn phải cảm ơn ngươi, lần này sự thành, ngươi yên tâm, Hầu gia sẽ không bạc đãi ngươi.”
Cố Sở Sinh cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, mím chặt môi: “Thứ ta muốn là gì, nàng không rõ sao?”
Đời trước Cố Sở Sinh nói những lời này, Sở Du cảm thấy thống khổ, phiền muộn, nôn nóng.
Nhưng mà hiện giờ nghe được những lời này, Sở Du nhìn hắn, thế nhưng lại cảm thấy Cố Sở Sinh mười bảy tuổi cũng mang theo vài phần đáng yêu. Nàng khẽ cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự chấp nhất nha.”
“Tính tình ta thế nào,” Cố Sở Sinh cười khổ: “Nàng không biết sao?”
Thứ mà hắn muốn, cho dù phải chờ bao nhiêu năm hắn đều sẽ có được.
Tựa như năm đó hắn muốn cưới Sở Cẩm, Sở Cẩm không gả cho hắn, hắn có thể một đường từ huyện lệnh lên tới thừa tướng, sau đó dùng tam môi lục lễ cưới nàng ấy về nhà.
Sở Du cúi đầu cười khẽ, dò hỏi: “A Cẩm đâu?”
Cố Sở Sinh nghe thấy cái tên này, lập tức hiểu Sở Du nghĩ tới chuyện gì, hắn cảm thấy trong cổ họng đắng ngắt, ngón tay lạnh lẽo.
Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ?
Chuyện đời trước là hắn làm, hắn không có cách nào thay đổi.
Vì thế hắn chỉ có thể căng da đầu nói: “Nàng ấy dẫn theo công tử của Hàn đại nhân trở về Sở phủ, tĩnh dưỡng tại Hoa Kinh.”
“Muội ấy vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt.” Cố Sở Sinh trầm mặc một lát, sau đó nói tiếp: “Nàng ấy làm phu tử tại một học đường, hiện giờ vui vẻ hơn trước kia rất nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Du thở phào một hơi, hòn đá trong lòng buông xuống, lại nói tiếp: “Vậy trưởng công chúa thì sao?”
Lần này Cố Sở Sinh không nói chuyện, Sở Du gật đầu: “Ngươi không tiện nói……”
“Ngài ấy ở trong cung.”
“Trong cung?”
Sở Du có chút kinh ngạc, vội hỏi: “Ngài ấy bị giam cầm?”
“Không……” Cố Sở Sinh thở dài, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Hiện giờ vị Mai phi đang vô cùng được thịnh sủng, lưu truyền sắp được phong hậu, chính là trưởng công chúa.”
Nghe thấy lời này, Sở Du đột nhiên siết chặt dây cương, không thể tin được nhìn Cố Sở Sinh: “Triệu Nguyệt điên rồi?! Hay là trưởng công chúa điên rồi?!”
Cha của trưởng công chúa gϊếŧ gia gia của Triệu Nguyệt, huynh trưởng của trưởng công chúa lại gϊếŧ phụ thân của Triệu Nguyệt, hiện giờ Triệu Nguyệt gϊếŧ huynh trưởng của trưởng công chúa, thế nhưng hắn ta còn dám lập nàng ấy làm phi?!
Trong mắt Cố Sở Sinh mang theo chút thương hại: “Có lẽ vậy?”
“A Du.” Cố Sở Sinh chua xót nói: “Có đôi khi yêu một người, cách biểu hiện ra ngoài, có lẽ không phải là đối xử tốt với nàng.”
“Loại tình yêu này vẫn nên giữ lại trong lòng đi.” Sở Du nhìn về phía Hoa Kinh, lạnh giọng mở miệng: “Không phải ngươi yêu một người thì đối phương phải chịu đựng. Càng không phải vì đối phương yêu ngươi, mà ngươi có thể tùy ý giày xéo.”
Cố Sở Sinh trầm mặc một lát, sau đó cười rộ lên.
“Nàng nói đúng.”
Tình yêu năm đó của hắn, còn không bằng không yêu.
Hiện giờ đối với tình cảm của Triệu Nguyệt, trưởng công chúa cũng đảm nhận không nổi.
Sở Du nhìn Hoa Kinh, thầm nghĩ, nàng nên sớm trở lại Hoa Kinh cứu trưởng công chúa ra ngoài mới phải.
Đời trước Triệu Nguyệt chết trong tay trưởng công chúa, đời này…… sợ rằng cũng phải nhờ trưởng công chúa hỗ trợ.
Tác giả có lời muốn nói: Vệ Uẩn: Ghen tị không vui.
Sở Du: Nha.
Vệ Uẩn: Phất tay áo rời đi! ╭(╯╰)╮!
Sở Du: Nha.
Vệ Uẩn: Tẩu không quan tâm đệ sao?!
Sở Du: Đứng lại, đệ đi đâu?
Vệ Uẩn: Nha, đệ đi giúp ca ca tẩu! Tẩu tẩu, tẩu yên tâm đệ không phải tiểu trà xanh không hiểu chuyện. Yêu đệ, tiểu cục cưng, bớt lo! mua~
Cố Sở Sinh:…… Ngươi mẹ nó nói ai là trà xanh?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.