Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 87: Biến thiên – 2

Mộng Khê Thạch

26/09/2016

Mới chớp mắt đã qua tháng tư, người ngày ấy dàn cảnh lừa Dận Chân nửa đêm lên đường hồi phủ tới nay vẫn không có động tĩnh.

Kinh thành yên bình đến gần như kỳ dị, cứ như một vùng biển chết.

Nếu nói có một vài sự kiện, nhiều lắm chỉ là tổng tuyển tú nữ, nhà ai được ban tân nhân, nhà ai có tân sủng.

Phủ Dận Chân có thêm một tiểu A ca, ngạc nương là Trắc phúc tấn Lý thị, đối với một phủ con cái ít ỏi như phủ Tứ A ca thì đây là một chuyện lớn, cũng giúp cho nữ tử vốn bị Na Lạp thị chèn ép kia cười như nở hoa, ai dám phủ nhận thực lực của nàng, bằng không sao các nữ tử khác trong phủ Tứ Bối Lặc mãi không mang thai, chỉ mỗi nàng sinh hai đứa liên tiếp, hơn nữa toàn là con trai.

Nhà Dận Tự cũng được ban một Cách cách, họ Trương, phụ thân là một Tri huyện nhỏ bé, không có gia cảnh, người cũng nhu nhược, an phận thủ thường. Nếu nói Bát Phúc tấn Đình Xu không hề cảm thấy khó chịu, đó là giả, phàm là nữ nhân sẽ không có ai không để ý chuyện này, nhưng đây là do bên trên ban xuống, bất luận thế nào cũng không thể kháng chỉ, hơn nữa bản thân nàng ta đến giờ cũng không có động tĩnh gì, dù sao cũng không thể như Dục Tú cản trở tân nhân của trượng phu.

Tháng tám, mặt nước êm ả đã hoàn toàn dậy sóng, mồi lửa đến từ chính vụ án gian lận khoa cử của Thuận Thiên Phủ.

Chủ khảo kỳ thi hương năm nay của Thuận Thiên Phủ là Lý Bàn, phó chủ khảo là Khương Thần Anh, hai người chính là trạng nguyên và thám hoa của kỳ thi đình ba năm trước. Từ trước đến nay triều đình có một quy định bất thành văn, thường thi tam giáp trong kỳ thi đình, sẽ được Hoàng đế ủy nhiệm làm quan chủ khảo của kỳ thi hương tiếp theo, đây xem như một vinh quang đặc biệt.

Nhưng đối với hai người Lý Khương mà nói, chủ khảo năm nay không chỉ không phải vinh quang, mà ngược lại trở thành hành hạ.

Bài thi từ xưa tới nay đều được niêm phong họ tên, theo lý thuyết thì không thể biết tên tuổi lai lịch của thí sinh, nhưng có ai có ai tham gia, thì mọi người đều biết, trong các thí sinh năm nay, có con trai thứ của Đại Học Sĩ Vương Hi – Vương Khắc Cần, cháu họ nội của Đại học sĩ Phật Luân – Hải Minh, cháu của Tả đô sứ Tưởng Hoằng Đạo – Tưởng Kỳ Trinh, con trai thứ ba của Công bộ Thượng thư Hùng Nhất Tiêu – Hùng Đào, con trai trưởng của Tuần phủ Hồ Quảng Niên Hà Linh – Niên Canh Nghiêu.

Khoa cử chọn người theo tài năng học vấn, xét lý không luận xuất thân lai lịch, nhưng có nhiều thí sinh gia thế hiển hách bày ra trước mắt, hai người Lý Bàn không thể không dành ra sự chú ý đặc biệt, càng thêm cẩn thận dè dặt.

Nhưng ngàn phòng vạn phòng, cũng không phòng được sai sót.

Ngày niêm yết bảng, sĩ tử Thuận Thiên hiển nhiên đều vây quanh chật như nêm cối quanh bảng, trong ba lớp ngoài ba lớp, thường hay nghe được tiếng nổ pháo ăn mừng ở xa xa, có người hết sức phấn khởi, hay có người mặt ủ mày ê, muôn hình vạn trạng, có thể nói ba năm được một dịp sôi nổi.

Bắt đầu là khi có một người nảy sinh nghi vấn.

“Này, không phải chứ, các người nhìn bảng xem, sao đều là con cháu quan viên triều đình thế?”

Mọi người cẩn thận nhìn lại một lần, tên thí sinh viết mực đen trên nền giấy đỏ, nét chữ thẳng thớm rõ ràng.

Ngoại trừ Vương Khắc Cần xếp hạng ba mươi lăm, phàm là người trúng tuyển trên hạng hai mươi, hết tám chín phần là con cháu quan viên kinh thành.

“Lẽ nào chúng ta mười năm đèn sách gian khổ, mà lại kém những người đầu thai tốt sao?”

Đoàn người dần dần nhốn nháo cả lên, cảm xúc căm phẫn xen lẫn băn khoăn bắt đầu lan tran.

“Phó chủ khảo lần này là Khương Thần Anh, ổng sấp xỉ bảy mươi, chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện nhận chút tiền hối lộ để hồi hương mua ít ruộng đất sao?!”

“Lẽ nào có lý đó, đều nói quan lại bao che nhau, nhưng bẩn thiểu đến nước này, để sĩ tử khắp thiên hạ đi đâu!”

“Nghe nói quan chủ khảo lần này là Lý Bàn Lý đại nhân, chúng ta đi tìm hắn tranh luận!”

“Đi!”

“Đi!”

Thấy tình hình trước mắt có xu hướng ngày càng khó cứu vãn, rất nhiều phó tòng được phái đến xem bảng vội vã tìm cơ hội chuồn ra quay về bẩm báo, chúng sĩ tử mang theo căm phẫn khó lòng ức chế kéo nhau trùng trùng điệp điệp đi về hướng nhà Lý Bàn.

Dận Tự nhận được tin tức, đã là hai canh giờ sau.

Lúc nghe được bẩm báo, hắn khẽ nhíu mày, trước tiên là hỏi: “Bên Thành Quận Vương có tin tức gì không?”

Dận Chỉ chưởng quản Lễ Bộ, chuyện có liên quan đến khoa cử hẳn phải do hắn quản lý, chuyện có động tĩnh lớn như vậy, lúc này chắc cũng đã nghe được không ít bàn tán rồi.

Đối phương chỉ là một quan viên thuộc Lại Bộ, nghe vậy lập tức lắc đầu: “Chưa nghe thấy gì hết, chỉ là chuyện bên kia bắt đầu làm lớn lên, vì người gây sự đều có sĩ tử có công danh, Cửu Môn Đề Đốc cũng không tiện xử lý, đã sai người vào cung cấp báo.”

Đang trong lúc lưỡng lự, lại có người thông báo, bên ngoài có người tự xưng là người nhà Lý Bàn đến cầu kiến Bát gia.

Dận Tự cho gã vào, mới phát hiện đối phương bộ dạng cực kỳ nhếch nhác, cứ như mới lăn khỏi vũng bùn.

“Cầu xin Bát gia hãy cứu lão gia nhà chúng tôi và Sầm tiên sinh!”

Dận Tự và Sầm Mộng Như lúc trước quen biết nhau, sau Sầm Mộng Như sống nhờ ở nhà Lý Bàn, cũng không cắt đứt liên lạc, nên dẫn đến có chút qua lại với Lý Bàn, hiện tại Sầm Mộng Như và Lý Bàn bị chúng sĩ tử vây trong nhà không dám bước ra, phái người đến cầu cứu hắn, xét về tình về lý đều đúng, chỉ là Dận Tự vừa biết được nguyên nhân chúng sĩ tử sinh sự, lại cảm thấy do dự, không dám tùy tiện nhúng tay.

Sự việc nhìn như có vẻ đơn giản, kỳ thật ẩn giấu nội tình.

Các sĩ tử dám sinh sự bừa bãi, khó bảo đảm không có người đứng sau kích động.

Chưa kể, Vương Hi, Phật Luân, Hùng Nhất Tiêu, Tưởng Hoằng Đạo, Niên Hà Linh, họ đều là trọng thần triều đình, phe phái phức tạp, trong đó Phật Luân và Tưởng Hoằng Đạo đều là người của Đại A ca, Niên Hà Linh có quan hệ mật thiết với Tứ A ca, nếu chuyến này mà gây lớn chuyện, không biết sẽ có hậu quả gì?

Chuyện này hắn không vội xen vào, giả như Hoàng a mã không quan tâm thì thôi, còn nếu ông muốn nhân cơ hội này thanh lọc triều chính, thì lập trường của hắn rất quan trọng, nhầm một bước, sẽ bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, Dận Tự không khỏi cười khổ trong lòng.

Thật chất sống lại cũng không tốt hơn là bao, trái lại vì càng hiểu rõ thế cục mà thêm nom nớp lo lắng.

Cách làm thông minh nhất đương nhiên là ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng người nhà Lý Bàn đã đến tận đây cầu xin, không đi thì có vẻ vô tình vô nghĩa, xem như đoạn tuyệt qua lại với Lý Bàn và Sầm Mộng Như, tài năng học thức của hai người đều giỏi, Dận Tự không muốn từ bỏ dễ dàng, huống hồ mai sau vị trên ngai kia biết được hắn có giao tình với hai người đó, nhưng thấy chết không cứu, càng không biết sẽ có nhận xét gì.

Làm với không làm, chẳng khác gì nhau.

“Bối Lặc Gia?” người nhà Lý Bàn còn đang chờ hắn ra quyết định.

Dận Tự suy nghĩ trong một thoáng, rồi gọi Lục Cửu lại, bảo nó đi tìm Dận Chân, còn hắn thì đi gặp Lại bộ Thượng thư Trần Đình Kính.

Trần Đình Kính là tiến sĩ triều Thuận Trị, cựu thần triều Khang Hy, làm quan thanh liêm, nhưng không cổ hủ, hoặc nói, rất biết cách ứng đối, vì vậy nên bất kể người khác bè cánh đấu đá thế nào, ông cũng chưa từng bị liên lụy, Dận Tự làm việc chung với ông ở Lại Bộ, xem như có qua lại, lúc này cần ông đồng hành, chẳng qua làm muốn tìm người làm chứng cho hắn.

Trần Đình Kính có phần khó xử, theo lý những chuyện kiểu này trên cơ bản ông không muốn dính vào, nhưng Bát A ca đã lên tiếng nhờ cậy, ông không tiện từ chối, bằng không sẽ đắc tội hắn, Dận Tự nhìn ra ông đang do dự, liền cười nói: “Trần đại nhân yên tâm, ta chỉ sợ gây lớn chuyện, Hoàng a mã sẽ không vui, cho nên định đến trước xem sao, làm phiền đại nhân đi cùng ta một chuyến, chuyện bắt buộc phải ra mặt, đương nhiên sẽ không làm Trần đại nhân khó xử.”

Đã nói đến vậy, Trần Đình Kính cũng không tiện từ chối, chỉ có thể chấp tay nói: “Mời Bát A ca.”



Tình cảnh sĩ tử bao vây nhà đại thần gây sự, từ khi Đại Thanh khai quốc đến nay vẫn là lần đầu tiên, từ xưa lòng dân của người đọc sách khắp thiên hạ được xem như nền tảng của giang sơn xã tắc, Khang Hy là một Hoàng đế vô cùng xem trọng sĩ diện, chắc chắn sẽ nhằm về phía đã dẫn đến sĩ tử rối loạn, dân tâm bất ổn, nên bất kể Lý Bàn có oan hay không, sau cùng cũng sẽ lãnh đủ.

Ngay cả Dận Tự tự nhận thủ đoạn xảo quyệt, cũng không cách nào thay đổi cách nghĩ của Khang Hy, chỉ có thể tận lực ổn định tình thế, tránh đến bước không thể cứu vãn.

Đương nhiệm Cửu Môn Đề Đốc – Thác Hợp Tề không chịu gánh trách nhiệm, chỉ cho thống lĩnh quân bao vây nhà Lý Bàn, để tránh tình trạng lan rộng, đối với cảnh tượng sĩ tử ngay trước cổng nhà Lý Bàn lớn tiếng huyên náo, lại làm như không thấy.

Lúc Dận Tự chạy tới, những người đó đang xắn tay áo, khuâng đá chuẩn bị phá cửa.

Tú tài tạo phản, mười năm cũng không thành, may mà nhưng người này đều không phải vũ phu, bằng không chỉ sợ hiện tại nhà Lý Bàn đã thành đất bằng từ lâu.

Dận Tự nhìn vậy cười thầm, Lục Cửu đứng một bên hét lớn: “Dừng tay! Bát A ca ở đây, ai dám làm càn!”

Mọi người vừa nghe tiếng la, đều hướng tầm mắt về phía này, ngừng động tác trên tay.

Tuy rằng họ gây sự, nhưng chẳng qua là do con nóng giận nhất thời, giờ đã ồn ào nửa ngày, nhà Lý Bàn vẫn im ắng, không có lấy một tí động tĩnh nào, đã cảm thấy mệt mỏi, nay thấy Dận Tự người mặc triều phục phóng ngựa đến, khí thế đã giảm ba phần.

Dận Tự không xuống ngựa, lạnh lùng nhìn họ dần dần yên tĩnh, xong mới nói: “Kinh sư trọng địa, là môn sinh của thiên tử, các người có gì oan uổng, tự có triều đình đứng ra làm chủ cho các người, sao lại ở đây tụ tập gây sự, còn ra thể thống gì?!”

Giọng của hắn không lớn, ngữ điệu cũng không cao, bình bình từ tốn, nhưng lại lộ ra khí thế khiếp người.

Mọi người bất giác cảm thấy khó thở, một sĩ tử dẫn đầu đứng ra chắp tay: “Xin hỏi cao danh quý tính của vị đại nhân này?”

Không đợi Dận Tự trả lời, thị vệ đi theo đã lên tiếng: “Vị này chính là đương kim Hoàng tử, Bát A ca Bát Bối Lặc.”

“Hóa ra là Bát A ca.” lại là người nói tiếp lời: “Bát A ca, nghe nói ngài từng tới Bình Dương cứu tế, cứu vô số bá tính, cũng từng đến Giang Nam tra án, chỉnh đốn tham quan, chúng tôi đều rất bội phục ngài, chỉ là tình thế hôm nay, chắc ngài cũng đã nghe qua, nếu nói triều đình có thể làm chủ cho chúng tôi, vậy kỳ thi hương Thuận Thiên lần này, đại đa số đều là con cháu của quan lại trong triều, có phải trong đó có điều không thỏa đáng không, công bằng của chúng tôi, có thể đến đâu đòi?”

Người này nói chuyện đâu vào đấy, cũng không giống người sẽ nông nổi gây sự, Dận Tự không khỏi để ý gã kỹ hơn.

“Người tên là gì?”

“Tại hạ Chương Trù.” người nọ phải phép trả lời.

“Chương Trù,” Dận Tự gật đầu, thoắt cái rút lại nét cười trên mặt, thần sắc trở nên nghiêm trang.

“Có con cháu đại thần tham gia kỳ thi hương, đương nhiên triều đình sẽ có tình nghi, về phần sĩ tử đề tên bảng vàng, sao các người dám chắc họ không có thực tài? Khoa cử chọn nhân tài là quốc gia đại sự, sao các người có thể chỉ dựa vào một tấm bảng, mà kết luận trong đó có gian lận? Các người đã xem qua bài thi của sĩ tử trúng cử chưa, hay đã từng chứng kiến học thức của họ chưa?”

Lời lẽ đanh thép hùng hổ, tức khắc áp chế nhuệ khí của không ít người.

Bát A ca ngày thường tao nhã, một khi nổi giận, quả là có đủ toàn phần oai phong hoàng gia, từ ngoài nhìn vào có vẻ càng giống Thánh thượng hơn. Trần Đình Kính đứng một bên cũng cảm thấy bàng hoàng.

Nhân dịp họ chưa kịp phản ứng lại, Dận Tự tiếp lời: “Nơi này là phủ đệ của đại thần triều đình, bất kể chân tướng thế nào, các người cũng không thể ở đây gây sự, bằng không, đúng cũng biến thành sai, ta có thể bảo đảm với các người, triều đình chắc chắn sẽ ra chỉ dụ, lấy lại công bằng cho chư vị!”

“Nếu một mình ta không đủ tin cậy, vậy,” Dận Tự chỉ về phía Trần Đình Kính, nói: “Đây là Trần Đình Kính đại nhân, nói vậy chắc các người đều từng nghe qua, học vấn của ông, thuộc hàng nhất nhì trong triều đình ta, có ông ấy bảo đảm, hẳn chư vị không còn gì để nghi ngờ.”

Giờ Trần Đình Kính mới hiểu dụng ý Dận Tự gọi ông đi cùng, không khỏi âm thầm cười khổ.

Mọi người nhìn về phía Trần Đình Kính, lại nhìn qua Dận Tự, bị quay vòng vòng như thế, nhuệ khí lúc trước đã suy kiệt từ sớm, nghe vậy toàn bộ quỳ xuống.

Khang Hy đã nhận được tin từ sớm, vốn đang giận tím mặt, xong nghe nói Dận Tự và Trần Đình Kính đã chạy tới nhà Lý Bàn, mới dần dần bình tĩnh lại.

Vì sự im lặng của Khang Hy, mà bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, Tam A ca Dận Chỉ quỳ trên đất, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt tấm lưng, cực kỳ khó chịu.

“Hoàng a mã, nhi thần chưởng quãn Lễ Bộ, để xảy ra việc này, khó lòng dung thứ, xin Hoàng a mã trách phạt.” hắn cúi gập lưng, dập đầu sát đất.

“Lần này, đề bảng có những ai?”

Dận Chỉ sửng sốt, hắn quản lý Lễ Bộ, nhưng từ trước đến nay chỉ xem trọng thi hội thi đình, về phần thi hương, Thuận Thiên chỉ là kỳ đầu tiên, cả nước còn đến mấy trường thi, đâu thể trông chừng hết.

Khang Hy thấy hắn ngập ngừng không trả lời được, đáy lòng có chút phiền chán, mắt chuyển qua Thái tử ở bên cạnh.

“Hồi Hoàng a mã, năm nay có một trăm bốn mươi người trúng cử kỳ thi hương Thuận Thiên, trong đó có Vương Khắc Cần là con trai thứ của Đại học sĩ Vương Hi, Hải Minh là cháu họ của Đại học sĩ Phật Luận, Tưởng Kỳ Trinh là cháu của Tả đô sứ Tưởng Hoằng Đạo . . . . Họ đều có xuất thân từ gia đình quan lại quyền quý, bậc bề trên là trọng thần đương triều, cũng vì vậy nên có sĩ tử nghi ngờ thiên vị.”

Thái tử trình bày lưu loát, vì vậy càng làm bật lên sự vô năng của Dận Chỉ, tay đang chống đất của Dận Chỉ không khỏi siết chặt thành quyền.

Khang Hy khẽ nhăn mày, đương nhiên ông biết Phật Luân và Tưởng Hoằng Đạo đều có qua lại mật thiết với Đại A ca, không khỏi giương mắt nhìn về phía y.

Ánh mắt của Khang Hy khiến Đại A ca cảm giác như kim đâm thẳng vào lưng, vội trần tình: “Hoàng a mã, những đại thần liên quan đến vụ án này đều là trọng thần triều đình, chắc chắn trong việc này có người đã âm thầm kích động sĩ tử gây sự, khẩn mong Hoàng a mã hạ chỉ minh xét.”

“Điều tra thì nhất định rồi,” một nụ cười lạnh thoáng hiện nơi khóe miệng Khang Hy, thong dong nói: “Thái tử.”

Thái tử lập tức trả lời: “Có nhi thần.”

Khang Hy rút một quyển từ trong xấp tấu chương trên bàn, đưa cho hắn. “Đọc.”

Thái tử mở tấu chương ra, thoáng sửng sốt, trộm liếc mắt nhìn Khang Hy, thấy ông đang nhìn chằm chằm vào Đại A ca, hắn mới hơi yên lòng, lấy giọng trả lời to rõ. “Dạ.”

“Thần, Diêm Đan Bình khẩn tấu, hai Đại học sĩ Phật Luân và Tưởng Hoằng Đạo che giấu ý đồ bất chính, kéo bè kết phái, xem thường giang sơn xã tắc, ngoài ra có bốn tội trạng: một . . . .”

Đại A ca nghe thấy mà chấn động, nhưng không thể chống đối cắt ngang lời Thái tử, tâm trạng lúc này của y, chính là hận không thể vò nát quyển tấu chương kia rồi nhét vào miệng Thái tử.

Tuy trong tấu chương không có lấy một chữ nhắc tới y, nhưng từng câu từng chữ đều ngầm ám chỉ y. Ngự sử có quyền phong văn ngôn sự, không thể dùng lời để buộc tội, đây là quy định qua nhiều triều đại, nhưng hôm nay Khang Hy lại cho Thái tử đứng đây đọc quyển tấu chương này, rất rõ ràng, ông không xem nó đơn giản như ăn nói lung tung.

[phong văn ngôn sự: trình báo cho Hoàng đế ngay cả khi chưa có bằng chứng, hoặc chỉ đơn giản là lời đồn đại]

Trong phòng ngoại trừ Thái tử đang đọc tấu chương, và Khang Hy đang nhịp tay theo điệu, thì không nghe thấy bất kỳ tạp âm nào.

Dận Chân đứng yên một bên, nhìn mặt xám như trò tàn của Đại A ca, bàn tay đang giấu trong tay áo từ từ siết chặt.

Là Thái tử muốn nhân vụ án khoa cử này gây khó dễ sao? Nhưng nếu vậy, tất nhiên sẽ không đơn giản dừng ở một quyển tấu chương, không chỉ không lật đổ được Đại A ca, ngược lại còn bứt dây động rừng.



Quả nhiên, Thái tử đọc xong, Khang Hy hừ lạnh một tiếng, lại từ trên bàn rút ra một quyển tấu chương khác, mở ra.

“Quyển này không cần đọc, Dận Đề, có người mật báo với trẫm, con thường xuyên tụ tập thần tử phụ tá, cùng nhau thương nghị mật sự ở điền trang bên bờ Thập Sát. Tối ngày hai hai tháng ba năm nay, con còn nhớ không?”

Hai hai tháng ba?

Đại A ca vẻ mặt ngỡ ngàng, cú đánh bất ngờ không kịp đề phòng của Khang Hy, đã làm y mất hồn, nào còn nhớ rõ một đêm bình thường như mọi đêm gần nửa năm trước.

Dận Chân vắt óc suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới một chuyện.

Ngay hai hai tháng ba, chính là ngày Đại A ca rủ các huynh đệ ghé phủ tề tựu, vì Hoằng Huy sinh bệnh mà y phải quay về trong đêm hôm khuya khoắc, sau lại chứng minh được có người giả danh phủ y lừa y về.

Lẽ nào . . . .

Trong lòng Dận Chân như đang nổi sóng, miễn cưỡng kiềm nén sợ hãi, nhìn về phía Thái tử.

Đúng lúc Thái tử cũng nhìn về phía y, đường nhìn cả hai đối diện nhau, Dận Chân nhận thấy rõ sự âm hiểm chôn sâu trong đôi mắt đó.

Chỉ một quyển tấu chương vu vơ, không thể lật đổ được Đại A ca, nhưng nếu không dừng ở một quyển?

Một lời đồn được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, sẽ có người dần dần tin tưởng, cho rằng đó không phải là lời đồn.

Nếu nói Đại A ca không có lòng tranh giành, y không tin, Thái tử không tin, người ngoài không tin, Khang Hy sẽ càng không tin.

Đối với bậc đế vương chí cao vô thượng mà nói, Thái tử chỉ cách ngôi Hoàng đế có nửa bước chân, ngươi tâm tâm niệm niệm chức vị này, vậy lúc có được sẽ thế nào?

Mơ ước kế tiếp, có phải chính là ngôi vị Hoàng đế hay không?

Dận Chân âm thầm siết chặt nắm tay.

Y không biết tại sao Thái tử lại cho người dẫn dắt y rời đi, phủi sạch mọi hiềm nghi của y, nhưng những người quây quần ngày đó, ngoại trừ y, còn có đám Dận Chỉ.

Dận Kỳ không hỏi thế sự, Khang Hy sẽ không hoài nghi hắn; Dận Đường thân thiết với Đại A ca, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Vậy Dận Tự thì sao?

Hắn từng chịu một lần cô quạnh, lẽ nào lại lập lại lần nữa?

Trong lòng Dận Chân lúc này như sóng biển dâng trào, không chút nào cảm thấy vui vẻ vì bản thân may mắn đứng ngoài việc này.

“Trần đại nhân, lần này may mà có ông!” trên đường quay về, Dận Tự tranh thủ nói lời cảm tạ tới Trần Đình Kính.

Trần Đình Kính cười khổ, đến cũng đến rồi, làm cũng làm rồi, thủ đoạn của Bát gia đúng là không thể xem thường.

“Bát gia khách khí, một bộ xương già sắp mục như thần, chỉ mong có thể bình an cáo lão hồi hương, hưởng thụ thú vui tuổi già.” ông chắp tay nói.

Dận Tự hơi nhếch môi cười: “Trần đại nhân khách khí, ngài là trọng thần triều đình, trụ cột vững chắc, chỉ e Hoàng a mã sẽ còn giữ ông lại thêm mấy năm ấy chứ.”

Trong lúc hai người nói, đằng trước có mấy người đang phi như bay đến, lại còn là người trong cung.

“Bát A ca, Vạn tuế gia có lệnh, mời người tiến cung phục lệnh.”

Dận Tự gật đầu, quay qua nói câu từ biệt với Trần Đình Kính: “Trần đại nhân đi thong thả, ta đi trước một bước.”

Hắn vừa bước vào Tây Noãn Các, đã cảm nhận được bầu không khí bất thường.

“Lão Bát, con quản lý Lại Bộ, việc khoa cử, từ khi nào có liên quan đến con vậy, Dận Chỉ đang an ổn đứng ở đây, sao lò mò giờ này mới tới?” Khang Hy đi thẳng vào đề, giọng điệu không vui.

Dận Tự quỳ xuống hành lễ trước, rồi mới thưa chuyện: “Hồi Hoàng a mã, nhi thần có chút ít qua lại với một sĩ tử tên là Sầm Mộng Như, mà Sầm Mộng Như lại quen thân với Lý Bàn, nay còn đang ở nhà nhờ y, nên nhi thần lập tức chạy tới, một là muốn dìm chuyện xuống trước khi tình thế chuyển biến nghiêm trọng, nhầm tránh để nó truyền ra ngoài làm tổn hại thanh danh triều đình, hai cũng là làm tròn nghĩa bè bạn.”

Quan hệ của Dận Tự và hai người kia, đã có người báo trước với Khang Hy, lúc này thấy hắn kể rõ đầu đuôi, không sai biệt gì, đủ thấy không thẹn với lương tâm, sắc mặt không khỏi dịu đi nhiều.

“Đứng lên đi, hiện tại kết quả sao rồi?”

Dận Tự tường thuật sơ lược lại một lần, còn tận lực tô vẽ thêm cho Trần Đình Kính, hạ thấp chính mình, cuối cùng rút lại một câu: “Nhi thần chỉ lo việc này vẫn chưa chấm dứt tại đây, khẩn xin Hoàng a mã mau chóng hạ chỉ điều tra.”

Khang Hy gật đầu. “Theo ý con, nên xử lý thế nào?”

Dận Tự không cần suy nghĩ đã lập tức trả lời: “Niêm phong lại tên bài làm, đồng thời lựa chọn các đại thần khác để chấm thí, tới lúc đó, thị phi giỏi dở, sẽ tự hiện rõ.”

Khang Hy lướt mắt nhìn qua đám con mỗi người mỗi biểu cảm, lãnh đạm nói: “Vậy cứ làm theo lời con.”

Sự việc cũng không vì thế mà dừng lại.

Tháng chín, kinh thành bắt đầu lưu truyền lời đồn đãi chúng quan Mãn Hán lạm quyền hối lộ quan chủ khảo, mượn đó giúp con cháu gia tộc tên đề bảng vàng, thậm chí còn truyền ra câu ca dao “Lão Khương toàn vô lạt khí, Tiểu Lý đại hữu điềm đầu”.

[tạm dịch: gừng già hoàn toàn không cay, mận nhỏ thì rất ngon ngọt – Khương Lý ở đây là họ của hai vị chủ khảo, ý câu dễ hiểu là lợi lộc thay đổi bản chất]

Tháng mười, có người đem vụ khoa cử lần này viết thành thứ văn chương lưu hành, dán khắp đường lớn ngõ nhỏ, ám chỉ hai người Lý Bàn và Khương Thần Anh thấy lợi sáng mắt, thu nhận hối lộ, cho hơn mười sĩ tử là con cháu đại thần, đại quan triều đình trúng tuyển, còn sĩ tử đọc sách mười năm gian khổ, vô quyền vô thế rớt hết.

Mùng ba tháng mười một, hai người Lý Bàn, Khương Thần Anh qua điều tra sơ bộ của Ngự sử Giang Nam Đạo – Lộc Hữu bị khép tội buông thả vô lối, ăn hối lộ phi pháp, Khang Hy hạ lệnh phúc tra bài thi, chuyển toàn bộ bài thi cho ngự tiền xem, tự ông phê duyệt.

Mùng mười tháng mười một, Khang Hy hạ chỉ, con cháu Phật Luân, Tưởng Hoằng Đạo trúng tuyển quả thật bất công, bài trừ công danh, lưu vong trấn thủ biên cương, Phật Luân, Tưởng Hoằng Đạo do gia phong bại hoại, không chịu dạy dỗ, bãi chức luận tội, vĩnh viễn không bổ nhiệm.

Kể từ đó, hai đại tướng đắc lực của đảng Đại A ca bị chém ngã, bỗng chốc như mất đi hai cánh tay, nguyên khí đại thương.

Hai mươi tháng mười một, dường như còn ngại thế cuộc chưa đủ loạn, Ẩn Sĩ Kỳ còn đề sớ buộc tội Sách Ngạch Đồ, trình bày mười tội lớn, nói ông “Kết đảng cuồng vọng, nghị luận quốc sự”, “Mang thù sau lưng, là kẻ hai lòng”, “Thị uy đe dọa, khiến chúng thần trong triều khiếp sợ uy danh, không dám lấm lét”.

Thái tử trăm triệu lần không ngờ đến, hắn hao hết tâm tư mượn dịp lật thuyền, tưởng đâu qua vụ án rối loạn kỉ cương khoa cử Thuận Thiên có thể đạp Đại A ca xuống ngựa, cuối cùng lại như cơn lốc, cuốn theo kiếp số của chính hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sơn Hà Nhật Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook