Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 104: Giao tâm

Mộng Khê Thạch

26/09/2016

“Tứ . . . .”

Hắn khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng, môi đã bị lấp đầy.

Đường nét môi Dận Tự rất đẹp, độ dày vừa phải, Dận Chân thích nhất cắn môi hắn để nhìn thấy được sắc màu óng ánh, làm nổi bật hai gò má nhiễm màu dục vọng, càng mê người hơn.

Lưỡi khuấy khảo tùy ý trong khoang miệng, lướt qua lợi, lại đẩy vào sâu hơn, mút đầu lưỡi đối phương, lui ra một chút, lại bất ngờ xông vào, các động tác lặp đi lặp lại, mang theo dục vọng và xâm chiếm gần như tan vỡ.

Dận Tự thật khó khăn lấy lại lý trí từ trong cơn xâm lược của đối phương, đưa tay đẩy y ra.

Mơ hồ nghe được tiếng rao hàng của người bán hàng rong từ xa xa vọng tới, trong con hẻm nhỏ ngoại trừ hai người họ, không có người nào khác.

Dận Chân đã nhiều ngày không gần gũi với hắn, giờ phút này liều lĩnh như muốn cắn nuốt đối phương.

Kịch liệt mà hung mãnh.

Dận Tự đẩy y không ra, ngọn lửa trong cơ thể cũng dần dần bị khơi mào, quyết định không tiếp tục kháng cự, tùy đối phương hết nặng thì nhẹ, liếm cắn hôn môi.

Hình dáng lửa nóng để ngay tiểu phúc, Dận Tự thậm chí có thể cảm nhận được đường nét kích cỡ của nó.

Dận Tự nhắm mắt lại, nắm đầu vai y, cố gắng đẩy ra một chút.

Lúc hai đôi môi rời nhau, Dận Chân liếm sạch sợi chỉ bạc vương trên khóe miệng đối phương, trán kề trán, bình phục hơi thở.

Mới vừa rồi lúc hôn hắn, có vô số ý nghĩ lướt qua đầu y, có tình cảnh lúc phế Thái tử, lúc phụ tá góp ý với y, còn có thưởng thức của Hoàng a mã dành cho y.

Đến cuối cùng, đều hóa thành gương mặt người trước mắt.

Dã tâm của bản thân chôn dấu cực sâu, kiên nhẫn cũng rất tốt, phía trên có mấy huynh đệ, luận thứ tự, ngôi vị Hoàng đế không đến phiên y.

Cho nên y chỉ có thể tiếp tục ngủ đông, ầm thầm tích tụ lực lượng, đợi đến ngày bắt đầu.

Cho nên dù tất cả mọi người sốt ruột, y cũng chỉ có thể tiếp tục diễn vai một trung thần trước mặt Hoàng a mã.

Nhưng,

Nếu như người này có ý với đại vị . . . .

Dận Tự có thực lực, cũng có rất nhiều người ủng hộ hắn, hoàn toàn trái ngược với y, hắn khéo léo, thiện chí giúp đỡ mọi người, dù là phụ thân dưỡng mẫu của y, cũng tình nguyện đứng về phía hắn.

Bản thân y có lẽ đủ sức để đấu với hắn, nhưng giữa hai người họ, e rằng đến cuối cùng sẽ đi theo hai hướng khác nhau, trở mặt thành thù.

Sao có thể?

Sao có thể . . . .

Y tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Vừa nghĩ đến chuyện trong hai người sẽ có một người thất bại, cả hai không cách nào khôi phục sự thân mật ngày xưa, y cảm thấy không cách nào chấp nhận được.

Trong một giấc mơ đã qua, Dận Tự quỳ trên mặt đất, cúi đầu lặng lẽ nghe y răn đe, gương mặt ôn hòa ngày xưa, đã thay bằng nét mặt kính cẩn lãnh đạm mà xa lạ.

Tình cảnh như vậy, chỉ trong mơ thôi, y cũng thấy đau lòng.

. . . .

Dận Chân ôm người trong lòng, thở một hơi thật dài, thật lặng lẽ.

Thôi đi, thôi đi.

Nếu là người này . . . .

Tóm lại là nghiệt duyên, có lẽ bắt đầu từ ngày y bảy tuổi cổng hắn trên lưng, đã định trước cả đời này thua trong tay hắn.

“Dận Tự . . . .”



“Hả?”

Tay đẩy được phân nửa thì bỗng dừng lại, phát hiệu giọng điệu của y không giống mọi ngày.

“Không có gì.” trong giọng nói mang theo thở dài, nhưng trái lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Đời này cũng chỉ có người này mà thôi.

Chỉ có hắn, có thể khiến bản thân thối lui đến nước này.

Ngày sau ta được đại vị, thiên hạ giang sơn, chia ngươi một nửa.

Nếu như ngươi muốn giang sơn, ta giúp ngươi là được.

Dận Tự hồn nhiên không biết y đang nghĩ gì, chỉ là bị y nhìn đến lông tơ dựng thẳng, nhịn không được muốn lui về sau, lưng lại đụng phải tường, bị nhốt trong lòng đối phương.

“Đệ đang nghĩ gì?” Dận Chân bất mãn vì hắn thất thần, giọng điệu tàn bạo, trong giọng nói có cảm giác kích động như muốn ngay trong hẻm nhỏ lột sạch ai đó.

“Đệ nghĩ tới thân phận người kia.” Dận Tự lẩm bẩm nói.

Dận Chân nhíu mày, nhất thời không kịp phản ứng lại. “Người nào?”

Dận Tự không trả lời.

Sách Vọng A Lạp Bố Thản, Hào Ngạch Nhĩ Đức Ni Trác Lý Khắc Đồ Hồn Thai Cát. Sau khi Cát Nhĩ Đan chết, y kế nhiệm chức Đại Hãn bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ, dã tâm bừng bừng muốn thống nhất Mông Cổ, đã từng ép buộc Đạt Lại Lạt Ma hiệu lệnh các bộ tộc Mông Cổ, lại còn phái binh muốn sánh ngang hàng với triều đình, đến nỗi vào năm Khang Hy thứ năm mươi chín, triều đình phái quân đi trấn áp, cũng chính vào lúc này, Thập Tứ được phong làm Đại Tướng Quân Vương, xuất phát đi Tây Bắc, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đoạt vị.

Nhưng đây đều là chuyện kiếp trước.

Sách Vọng A Lạp Bố Thản của hiện tại, chẳng qua là một người vừa đăng chức Đại Hãn, nóng lòng bình ngoại an nội, củng cố địa vị bản thân mà thôi, trau dồi tình cảm hảo hữu với triều đình còn không kịp, nên sẽ càng không để lộ dã tâm của bản thân.

“Chẳng qua đệ đột nhiên nhớ đến một người, cũng không thể chắc chắn, những người tên Ngạch Nhĩ Đức Ni, rất ít, cộng thêm khí thế điệu bộ của y, rất có thể chính là Sách Vọng A Lạp Bố Thản vừa kế nhiệm chức Đại Hãn của bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ ba bốn năm trước.”

“Sách Vọng A Lạp Bố Thản.” Dận Chân niệm từng chữ từng chữ một, giống như đang nhớ lại, bỗng ngẩng đầu, hơi khựng lại. “Cháu trai của Cát Nhĩ Đan?”

Dận Tự gật đầu, nhưng không nói, kiếp trước hắn chưa từng thật sự qua lại với Sách Vọng A Lạp Bố Thản, chỉ nhìn thấy y qua bức họa, hiển nhiên ấn tượng không sâu đậm, nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, hôm nay cách một kiếp người lần nữa nhìn người thật, liền cố gắng đào bới từ trong đầu ra.

“Triều đình không ra lệnh, gã chắc chắn là cải trang tới đây,” Dận Chân trầm ngâm nói, “Hiện tại cũng không nghe nói Tây Bắc có biến cố gì, nếu quả thật là người này, tại sao lại tới đây?”

“Dù sao hôm nay cũng biết được khách *** y ở trọ, đợi mấy ngày nữa có thể đến xem thử, nếu y giấu diếm thân phận, chúng ta cũng cứ xem như không biết, vả lại hôm nay cũng chưa thể xác định có phải là Sách Vọng A Lạp Bố Thản thật không, nếu không phải, tùy tiện trình báo cho Hoàng a mã, lại có vẻ quá lỗ mãng.”

Dận Chân vừa định gật đầu, lại như nhớ đến gì đấy, cầm cổ tay hắn thấp giọng nói: “Không cho đệ đi.”

Dận Tự sửng sốt, không kịp phản ứng. “Tại sao?”

“Bởi vì huynh không thích.”

Dận Chân nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Xưa có phòng phu nhân ghen tuông, huynh tình nguyện noi gương.”

Thương cảm cho Liêm Quận vương ngày thường tuấn mã vô song, bị những lời này đả kích đến bàng hoàng, mặt lại từ từ đỏ lên.

Dận Chân chính là chờ giây phút này, thấy thế cười đắc ý, ở trên môi hắn in xuống những dấu hôn, lại ôm chặt hắn thêm chút nữa, biểu thị công khai quyền sở hữu.

“Đệ hiện tại không có con nối dõi, dù nạp thêm mấy Trắc phúc tấn hay thiếp thất, tuy rằng ta cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng sẽ không nói gì, nhưng ngoại trừ chính thê và Cách cách trong cung ban tặng, không nạp thêm ai hết, ta sẽ thật vui mừng.”

Dận Tự cười khổ, hắn không nạp nhiều người, chỉ là do sợ phiền phức mà thôi, giống như cửu đệ thê thiếp thành đàn, ồn ào đến gà bay chó sủa, có gì hay ho chứ?

“Huynh có gì mà phải mừng, cũng không phải đệ lo lắng cảm xúc của huynh . . . .” chẳng hiểu sao, câu này càng nói càng chột dạ, thanh âm càng lúc càng nhỏ.

“Thì dù không phải, ta cũng thật vui mừng.” Tứ Vương gia mặt lạnh tâm lạnh để lộ nụ cười thật rạng rỡ, nắm chặt tay hắn. “Đệ cứ xem như huynh tự an ủi bản thân cũng được, dù sao huynh vẫn mong trong lòng đệ, thủy chung chỉ có một mình huynh.”

Dận Tự mất hứng: “Chính huynh trong phủ cũng không ít người, con cũng có mấy đứa.”

Còn không biết xấu hổ yêu cầu ta?



“Đệ cũng biết, huynh không phải người háo sắc, những người đó đều do trong cung ban cho, không thể không nhận, mấy năm nay từ lúc có Hoằng Huy, trong cung liền ít đẩy người vào phủ huynh, dù có, huynh cũng có biện pháp đẩy đi.”

Lúc Dận Chân nói những lời này, từ thần sắc, đến ngữ điệu đều cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến độ Dận Tự không thể không để tâm nghe.

“Nhưng trong phủ của đệ nếu có người vào, huynh sẽ sợ, sợ có một ngày đột nhiên xuất hiện một nữ nhân tốt, tốt đến độ đệ không cầm lòng được mà quan tâm nàng, thích nàng.”

Chúng ta thế này, vốn chính là vô đạo đức.

Dận Tự dời đường nhìn, những lời này bất giác lại không nói nên lời.

“Huynh không phải nữ tử, không có khả năng sinh con dưỡng cái cho đệ, đệ đối với huynh, có lẽ cũng chỉ là tình huynh đệ, là ta ngang ngược lôi đệ xuống vực sâu.” Dận Chân kéo khóe miệng lộ nụ cười cay đắng, lực tay càng mạnh hơn. “Huynh thậm chí, còn cảm thấy rất may mắn vì chúng ta là huynh đệ. Bởi vì,”

Y hơi nhấc lên cổ tay của mình, “Đệ xem, phu thê dù có tốt đẹp, thì vẫn là hai người, nhưng trong cơ thể chúng ta, chảy chung một dòng máu, nên huynh tuyệt đối không hối hận, dù trời có phạt, thì cứ phạt mình huynh là đủ rồi, đệ . . . .”

“Đừng nói nữa.”

Dận Tự thở dài, chủ động hôn lên môi y.

Như chuồn chuồn lướt nước, không để lại dấu vết, thoáng qua rồi rời đi.

Nhưng đã đủ để đối phương chết trân cùng mừng rỡ.

“Tiểu Bát . . . .”

Dận Tự mặt không biểu hiện gì: “Loạn luân, vô đạo đức, nếu thật sự trời có phạt, một mình huynh không đủ để trung hòa tội nghiệt.”

Nếu là hai mươi năm trước, có người nói với hắn rằng sẽ có ngày hắn và kẻ thù suốt đời phát triển tới bước này, chắc chắn hắn sẽ cho rằng kẻ đó đang kể hắn nghe câu chuyện cười hài nhất thiên hạ.

Nhưng cho tới giờ, trong lòng hắn, thật sự có đặt một người như vậy.

Một khi đặt trong lòng, dù muốn gạt đi, cũng hết sức khó khăn.

Thôi đi, thôi đi.

Chỉ là khác biệt giữa hai kiếp, dường như lại lớn thêm một ít.

Dận Tự để mặc người nọ cầm chặt tay mình, suy nghĩ có chút thất thần.

.

“Đại Hãn, thuộc hạ thấy tên tiểu tử kia, không giống người buôn bán.”

“Hử? Vậy ngươi thấy giống gì?” Sách Vọng A Lạp Bố Thản không trả lời mà hỏi ngược lại, cầm chung trà trên bàn rót một ly.

“Ta lại thấy hắn rất giống mấy tên buôn bán, ngươi xem hắn cách hắn nói chuyện, lưu loát, cả nửa ngày không để lộ danh tánh lai lịch, lại nói bản thân buôn bán son phấn, ngươi trông người trung nguyên, không phải đều gian xảo thế sao?” một người khác nói chen vào.

“Cũng phải,” A Tháp đau đầu, “Là do thuộc hạ đa nghi, thuộc hạ vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, còn cả người huynh trưởng của hắn nữa.”

“Người làm ăn của trung nguyên không phải như vậy.” Sách Vọng A Lạp Bố Thản buông chung trà, nhếch miệng, vị trà đắng chát còn lưu lại trong miệng, trà của trung nguyên dù có ngon, cũng kém xa rượu sữa ngựa của thảo nguyên.

“Ý của Đại Hãn là họ quả nhiên không phải người làm ăn, vậy họ là ai?” A Thấp cấp bách hỏi.

“Không biết, có lẽ thân phận không giống nhau, nhưng nếu như họ cảm thấy hứng thú với chúng ta, sớm hay muộn cũng sẽ tới tìm chúng ta, sớm muộn rồi cũng sẽ biết, ngựa tốt ngựa xấu, lôi ra chạy thử sẽ biết.”

“Nhưng làm vậy có thể khiến Hoàng đế phát hiện chúng ta tới kinh thành không?” A Tháp lại hỏi.

Nam nhân không nói gì, cầm chung trà trên tay gõ đều nhịp trên mặt bàn.

Ban đầu Dận Tự cũng không có ý định tới tìm, chỉ phái người đến gần khách *** theo dõi hành tung cho họ, nhưng ba người này, mỗi ngày ngoại trừ đi dạo trong kinh thành, chính là quay về khách *** nghỉ ngơi, cũng không có bất kỳ điểm dị thường nào, nếu không phải Dận Tự từng nhìn thấy bức họa của Sách Vọng A Lạp Bố Thản, nhất định sẽ cho rằng bản thân nhận nhầm người.

Nhưng nam nhân này một ngày còn ở lại kinh thành thì Dận Tự một ngày không an tâm, kiếp trước từng nhìn qua năng lực của y, tuyệt đối sẽ không xem y như một kẻ đầu đường xó chợ, thủy chung như cái gai trong lòng hắn.

Phong trào nghị luận lập thừa kế cũng càng ngày càng ác liệt, tấu chương của quan viên kinh thành như tuyết rơi đắp đầy ngự án của Khang Hy, ông đều không có phản ứng, chưa từng công khai biểu hiện thích nhi tử nào, người bên ngoài nhìn vào, với tuổi tác của vị Hoàng đế này, tính tình càng ngày càng hỉ nộ vô thường, khó lòng phỏng đoán.

Ngày hai mươi ba tháng mười hai, đại triều hội, quần thần tụ tập, trình tấu chính vụ, khó có thể tránh mãi, cuối cùng cũng nói đến việc lập người kế vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sơn Hà Nhật Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook