Chương 10: Ngoài ý muốn
Mộng Khê Thạch
26/09/2016
Hoàng đế đi vắng, năm cũng phải trôi qua.
Tháng giêng Tử Cấm Thành giăng đèn kết hoa, trong cung vẫn như xưa mênh mông trống trải, nhưng trên mặt mỗi người đều mang theo hớn hở như có như không, các cung điện viện lạc chủ tử sinh sống đồng loạt treo đèn ***g đỏ tinh xảo lung linh, cũng vì thế mà như lập tức rút ngắn không ít khoảng cách.
Tần phi của Khang Hy không ít, trên còn có một vị Hoàng thái hậu, những tiểu bối như Dận Tự ai nấy cũng phải lần lượt đi thỉnh an chúc tết. Chỗ tốt là tiền mừng tuổi cùng ban thưởng nhận được cũng không ít, đừng nói đến đám A ca Dận Đường Dận Nga nhỏ tuổi, dù là Dận Chân Dận Kì tuổi đã khá lớn, cũng rất thích thú. Nhưng linh hồn của Dận Tự đã sớm già đầu rồi, những thứ tiểu hài yêu thích ví như trân bảo gì đó với hắn mà nói không hề có sức hấp dẫn, một ngày đi qua đi lại khắp nơi chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Có một con đường đi từ Chung Túy Cung tới thẳng Trữ Tú Cung, nhưng cũng có thể đi đường vòng qua Ngự Hoa Viên, Dận Tự tinh thần không tốt lắm, nên phân phó những người khác không cần đi theo, chỉ dẫn theo mỗi Cao Minh, đến Ngự Hoa Viên khuây khỏa.
Tháng chạp trời đông giá rét, bách hoa tàn tạ, nhưng trong Ngự Hoa Viên có một nơi, có trăm cây mai đỏ, hiện giờ đang đúng vào mùa, nhìn từ xa, cả vùng đỏ rực trên nền phấn trắng, đậm đậm nhạt nhạt, gây chú ý và xinh đẹp muôn phần, gió lướt qua, rất nhiều đóa hoa rơi rụng trên đất.
Màu sắc hòa lẫn vào nhau lọt vào mắt, tinh thần của Dận Tự nhất thời rung động, hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm giác dường như có mùi hoa mai thoang thoảng đâu đây, khiến người ta vui vẻ thanh thản.
Tâm niệm khẽ động, đột nhiên nhớ tới Bát Phúc tấn Dục Tú kiếp trước, thích nhất sai người đi hái hoa mai về làm phấn trang điểm.
Không một nữ tử nào không thích đẹp, không biết ngạc nương có phải cũng thích những thứ đó không?
“Cao Minh, ngươi đi lấy cái giỏ, đến chỗ rừng mai nhặt ít hoa, rửa sạch rồi đưa đến chỗ ta.”
Cao Minh tuân lệnh.
Phái Cao Minh đi rồi Dận Tự dọc theo rừng mai đi về phía giả sơn, nhưng chẳng mấy chốc hắn phát hiện không ổn.
Đi từ nãy đến giờ, thị vệ trực ban cùng thái giám dần dần thưa thớt, đến đây thì không thấy một bóng người, cho dù Khang Hy đi vắng, cũng không đến mức cả bóng dáng của thị vệ trực ban cùng thái giám cũng không thấy, đúng là rất khác thường, trừ phi là bị người phái đến nơi khác.
Dận Tự hiện tại đã tập thành thói quen cẩn thận, không thể tùy tiện đi sai một bước, thấy tình thế không ổn, lập tức quay trở lại, định gọi Cao Minh về, miễn để ông nhìn thấy chuyện không nên thấy.
Mới đi được mấy bước, chợt nghe thấy từ bên trái đằng trước truyền đến một tràng tiếng sột soạt và thì thầm, hơn nữa dần dần đi hướng về phía bên này, nghe tiếng không được rõ lắm.
Dận Tự hết cách đành phải lui về đường cũ, khóe mắt liếc qua đại thụ cùng núi đá gần đó, vội ẩn mình ra sau đó, thân thể hắn nhỏ nhắn nhanh nhẹn, rất khó có người phát hiện.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cùng tiếng cười đùa lí nhí, tiếng cười quen thuộc kia lọt vào tai khiến lòng hắn nhất thời chùng xuống.
“Như Ý, ngươi nói bổn cung cho ngươi tên này có được không, xưa kia có Xứng Tâm của Đường Thái tử Lý Thừa Càn, ngày nay có Như Ý của Thái tử Đại Thanh, xứng tâm như ý, đáng thành một đoạn giai thoại!”
“Thái tử chọn cái gì thì nô tài dùng cái nấy, chỉ cần là Thái tử chọn, trong lòng nô tài đều thích.” tiếng nói khe khẽ truyền đến, mềm mại du dương, lại không cường điệu giống nữ tử.
“Cái miệng nhỏ này thật ngọt, biết ngươi thích ngắm mai, hôm nay bổn cung đặc biệt đuổi mọi người đi, để ngươi ngắm cho đủ, ngươi nói, phải đền đáp bổn cung thế nào đây!”
“. . . . . . Nô tài đã sớm là người của Thái tử, Thái tử muốn thế nào, thì. . . . . .” khúc sau nhỏ như tiếng muỗi kêu, nghe không thấy.
Dận Tự không dám thở mạnh, thậm chí cả thân thể cũng không dám động đậy, trời lạnh, vậy mà sau lưng hắn lại ướt đẫm mồ hôi.
Hắn biết khi phế Thái tử, trong số tội trạng Khang Hy liệt ra có “Làm người không đứng đắn, giữ mình không trong sạch”, đề cập tới chuyện Dận Nhưng nuôi dưỡng luyến đồng, nhưng hiện tại Khang Hy cũng không có mặt trong cung, Thái tử mới là quân chủ, nếu bị hắn biết mình đang ở đây, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Hai người còn chưa tâm tình đủ, một mực đứng đó nỉ non thì thầm, thỉnh thoảng phát ra một ít tiếng động mờ ám khiến người ta suy nghĩ lung tung, Dận Tự chỉ cảm giác thân mình cứng ngắc, mồ hôi lạnh thấu lưng, quả thật rất gian nan.
“Thái tử điện hạ, nơi này dù sao cũng là nội cung, để người khác nhìn thấy thì không tốt. . . . . .” Như Ý thở hổn hển đẩy Dận Nhưng ra, phát âm đứt đoạn. “Không bằng, hồi cung đã. . . . . .”
“Được, nghe theo ý ngươi.” Dận Nhưng không phản đối, e rằng trong lòng cũng có chút kiêng kị.
Nghe thấy hai người sắp rời khỏi, Dận Tự thầm thở phào, lại không đề phòng phía sau có người lên tiếng: “Bát A ca?”
Dận Tự thoáng cứng đờ, quay đầu lại, thì thấy một tiểu thái giám đang đứng đó, Dận Tự lờ mờ nhớ gã là một thái giám thân tín bên cạnh Thái tử, tên Lữ Hữu Công.
“Bát đệ thật có hưng trí, sao lại đến đây vậy?”
Thái tử Dận Nhưng tựa tiếu phi tiếu đứng ở đó nhìn hắn, người đứng bên cạnh ăn mặc kiểu thái giám, khuôn mặt tướng mạo xinh đẹp, nhìn thấy Dận Tự đi tới, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, vội vã quỳ xuống dưới chân Dận Nhưng.
Dận Tự nháy mắt mấy cái, giả bộ dạng khờ dại vô hại, nói: “Thái tử ca ca, đệ đuổi theo một con chim đuổi tới tận đây, con chim kia bay lên trên núi, đệ đang định bắt nó xuống.” hắn chỉ chỉ giả sơn bên cạnh ba người.
Thái tử khẽ cười lạnh, nhìn mắt hắn tựa như đã nhìn thấu hết thẩy ý nghĩ của Dận Tự.
Dận Tự cho dù từng sống một đời người, nhưng đụng phải trường hợp thế này cũng không khỏi căng thẳng, hắn biết hiện tại nói sai một câu thì rất có khả năng sẽ nguy hiểm tính mạng, bên trong Tử Cấm Thành này mỗi năm trôi qua không biết có thêm bao nhiêu oan hồn, thêm một Hoàng tử của ngạc nương địa vị thấp kém, cũng không đáng gì.
Trên mặt lại không lộ ra nửa điểm, vẫn nét mặt cũ mang theo chút lớ ngớ: “Thái tử ca ca, giúp đệ bắt con chim đó được không?”
“Được.” Dận Nhưng đi tới, ngồi xổm xuống. “Nói nhị ca biết, đệ vừa nãy nhìn thấy gì?”
“Không thấy gì cả.” Dận Tự kỳ quái nói: “Đệ định trèo lên núi, thì bị Lữ Hữu Công gọi lại.”
Thái tử nhìn Dận Tự hồi lâu, gật đầu rồi đứng dậy, nói: “Mau đi về đi, đừng kiếm chim nữa, đi thỉnh an Thái thậu, lát nữa nhị ca sẽ phái người tặng mấy thứ chơi vui hơn nhiều cho đệ.”
Dận Tự thoáng do dự, lộ ra vẻ không tình nguyện, nét mặt lưu luyến không nỡ, chắp tay hành lễ. “Vậy đệ đệ đi trước.”
Thái tử đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng Dận Tự rời đi.
“Điện hạ, Bát. . . . . .” Lữ Hữu Công đi tới, thấp giọng nói.
Dận Nhưng liếc mắt chặn ngang họng gã, gã lập tức im bặt, không dám nói tiếp.
Bên chân còn một Như Ý đang quỳ, gần như quỳ rạp không dám đứng dậy.
Dận Tự không dám lơ là, mấy ngày tiếp theo càng cẩn thận hơn, khi đến lớp tuyệt đối không đi một mình, nhưng ngàn phòng vạn phòng, vẫn xảy ra chuyện.
Ngày hôm đó sau khi dùng xong vãn thiện, đọc được mấy trang sách thì thấy hơi mệt, đang định đi nghỉ.
Thì thấy bên ngoài có người đến, bảo là Tứ A ca có việc tìm hắn.
Thái giám truyền lời Dận Tự cũng từng gặp, còn cầm theo tín vật của Dận Chân, hắn chợt nhớ tới chuyện lần trước đụng chạm Thái tử, lại cảm thấy không có khả năng lắm nên đi theo.
Thái giám kia dẫn Dận Tự đi thẳng đến hồ nước bên Ngự Hoa Viên, bảo Tứ A ca lát sau sẽ đến, có thứ mới mẻ muốn cho hắn xem, nhắc nhở Dận Tự đừng đi đâu.
Dận Tự hiểu vị tứ ca này, tuy rằng tuổi nhỏ thoạt nhìn nghiêm túc chính trực, nhưng ở chung lâu mới biết, bên dưới vẻ ngoài đó vẫn không mất tính trẻ con, dù có trưởng thành sớm thế nào đi nữa, cũng vẫn là một đứa trẻ.
Trong lòng buồn cười, cũng giảm bớt mấy phần nghi ngờ.
Sau khi thái giám kia đi rồi, hai người hắn và Cao Minh đứng bên hồ đợi, lát sau chợt nghe thấy có tiếng cầu cứu nho nhỏ từ phía rừng cây âm u phía trước truyền tới.
Giọng nói du dương kéo dài, yếu ớt tha thướt, như của nữ tử, lại như ma quỷ.
Cao Minh đè nén sợ hãi, đứng trước Dận Tự bảo vệ hắn.
“Chủ tử, chắc không phải thứ không sạch sẽ đó chứ?”
Dận Tự lắc đầu, hắn xưa nay không tin mấy thứ đó. “Ngươi đi gọi người đến.”
Cao Minh hơi do dự: “Vậy chủ tử đứng đây một mình. . . . . .”
“Ta đứng đây đợi tứ ca, sẽ không bỏ đi, ngươi đi nhanh về nhanh.”
Cao Minh gật đầu.
Dận Tự đứng bên hồ, mắt dạo quanh bốn phía, lại không nhìn thấy bóng dáng của Dận Chân, cảm thấy nghi ngờ, đanh định gọi Cao Minh quay lại.
Lại đột nhiên cảm giác phía sau dường như có người, đang định xoay người thì bị đẩy mạnh, hắn bị đẩy lảo đảo về phía trước mấy bước, ngã xuống hồ nước.
Tháng giêng Tử Cấm Thành giăng đèn kết hoa, trong cung vẫn như xưa mênh mông trống trải, nhưng trên mặt mỗi người đều mang theo hớn hở như có như không, các cung điện viện lạc chủ tử sinh sống đồng loạt treo đèn ***g đỏ tinh xảo lung linh, cũng vì thế mà như lập tức rút ngắn không ít khoảng cách.
Tần phi của Khang Hy không ít, trên còn có một vị Hoàng thái hậu, những tiểu bối như Dận Tự ai nấy cũng phải lần lượt đi thỉnh an chúc tết. Chỗ tốt là tiền mừng tuổi cùng ban thưởng nhận được cũng không ít, đừng nói đến đám A ca Dận Đường Dận Nga nhỏ tuổi, dù là Dận Chân Dận Kì tuổi đã khá lớn, cũng rất thích thú. Nhưng linh hồn của Dận Tự đã sớm già đầu rồi, những thứ tiểu hài yêu thích ví như trân bảo gì đó với hắn mà nói không hề có sức hấp dẫn, một ngày đi qua đi lại khắp nơi chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Có một con đường đi từ Chung Túy Cung tới thẳng Trữ Tú Cung, nhưng cũng có thể đi đường vòng qua Ngự Hoa Viên, Dận Tự tinh thần không tốt lắm, nên phân phó những người khác không cần đi theo, chỉ dẫn theo mỗi Cao Minh, đến Ngự Hoa Viên khuây khỏa.
Tháng chạp trời đông giá rét, bách hoa tàn tạ, nhưng trong Ngự Hoa Viên có một nơi, có trăm cây mai đỏ, hiện giờ đang đúng vào mùa, nhìn từ xa, cả vùng đỏ rực trên nền phấn trắng, đậm đậm nhạt nhạt, gây chú ý và xinh đẹp muôn phần, gió lướt qua, rất nhiều đóa hoa rơi rụng trên đất.
Màu sắc hòa lẫn vào nhau lọt vào mắt, tinh thần của Dận Tự nhất thời rung động, hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm giác dường như có mùi hoa mai thoang thoảng đâu đây, khiến người ta vui vẻ thanh thản.
Tâm niệm khẽ động, đột nhiên nhớ tới Bát Phúc tấn Dục Tú kiếp trước, thích nhất sai người đi hái hoa mai về làm phấn trang điểm.
Không một nữ tử nào không thích đẹp, không biết ngạc nương có phải cũng thích những thứ đó không?
“Cao Minh, ngươi đi lấy cái giỏ, đến chỗ rừng mai nhặt ít hoa, rửa sạch rồi đưa đến chỗ ta.”
Cao Minh tuân lệnh.
Phái Cao Minh đi rồi Dận Tự dọc theo rừng mai đi về phía giả sơn, nhưng chẳng mấy chốc hắn phát hiện không ổn.
Đi từ nãy đến giờ, thị vệ trực ban cùng thái giám dần dần thưa thớt, đến đây thì không thấy một bóng người, cho dù Khang Hy đi vắng, cũng không đến mức cả bóng dáng của thị vệ trực ban cùng thái giám cũng không thấy, đúng là rất khác thường, trừ phi là bị người phái đến nơi khác.
Dận Tự hiện tại đã tập thành thói quen cẩn thận, không thể tùy tiện đi sai một bước, thấy tình thế không ổn, lập tức quay trở lại, định gọi Cao Minh về, miễn để ông nhìn thấy chuyện không nên thấy.
Mới đi được mấy bước, chợt nghe thấy từ bên trái đằng trước truyền đến một tràng tiếng sột soạt và thì thầm, hơn nữa dần dần đi hướng về phía bên này, nghe tiếng không được rõ lắm.
Dận Tự hết cách đành phải lui về đường cũ, khóe mắt liếc qua đại thụ cùng núi đá gần đó, vội ẩn mình ra sau đó, thân thể hắn nhỏ nhắn nhanh nhẹn, rất khó có người phát hiện.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cùng tiếng cười đùa lí nhí, tiếng cười quen thuộc kia lọt vào tai khiến lòng hắn nhất thời chùng xuống.
“Như Ý, ngươi nói bổn cung cho ngươi tên này có được không, xưa kia có Xứng Tâm của Đường Thái tử Lý Thừa Càn, ngày nay có Như Ý của Thái tử Đại Thanh, xứng tâm như ý, đáng thành một đoạn giai thoại!”
“Thái tử chọn cái gì thì nô tài dùng cái nấy, chỉ cần là Thái tử chọn, trong lòng nô tài đều thích.” tiếng nói khe khẽ truyền đến, mềm mại du dương, lại không cường điệu giống nữ tử.
“Cái miệng nhỏ này thật ngọt, biết ngươi thích ngắm mai, hôm nay bổn cung đặc biệt đuổi mọi người đi, để ngươi ngắm cho đủ, ngươi nói, phải đền đáp bổn cung thế nào đây!”
“. . . . . . Nô tài đã sớm là người của Thái tử, Thái tử muốn thế nào, thì. . . . . .” khúc sau nhỏ như tiếng muỗi kêu, nghe không thấy.
Dận Tự không dám thở mạnh, thậm chí cả thân thể cũng không dám động đậy, trời lạnh, vậy mà sau lưng hắn lại ướt đẫm mồ hôi.
Hắn biết khi phế Thái tử, trong số tội trạng Khang Hy liệt ra có “Làm người không đứng đắn, giữ mình không trong sạch”, đề cập tới chuyện Dận Nhưng nuôi dưỡng luyến đồng, nhưng hiện tại Khang Hy cũng không có mặt trong cung, Thái tử mới là quân chủ, nếu bị hắn biết mình đang ở đây, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Hai người còn chưa tâm tình đủ, một mực đứng đó nỉ non thì thầm, thỉnh thoảng phát ra một ít tiếng động mờ ám khiến người ta suy nghĩ lung tung, Dận Tự chỉ cảm giác thân mình cứng ngắc, mồ hôi lạnh thấu lưng, quả thật rất gian nan.
“Thái tử điện hạ, nơi này dù sao cũng là nội cung, để người khác nhìn thấy thì không tốt. . . . . .” Như Ý thở hổn hển đẩy Dận Nhưng ra, phát âm đứt đoạn. “Không bằng, hồi cung đã. . . . . .”
“Được, nghe theo ý ngươi.” Dận Nhưng không phản đối, e rằng trong lòng cũng có chút kiêng kị.
Nghe thấy hai người sắp rời khỏi, Dận Tự thầm thở phào, lại không đề phòng phía sau có người lên tiếng: “Bát A ca?”
Dận Tự thoáng cứng đờ, quay đầu lại, thì thấy một tiểu thái giám đang đứng đó, Dận Tự lờ mờ nhớ gã là một thái giám thân tín bên cạnh Thái tử, tên Lữ Hữu Công.
“Bát đệ thật có hưng trí, sao lại đến đây vậy?”
Thái tử Dận Nhưng tựa tiếu phi tiếu đứng ở đó nhìn hắn, người đứng bên cạnh ăn mặc kiểu thái giám, khuôn mặt tướng mạo xinh đẹp, nhìn thấy Dận Tự đi tới, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, vội vã quỳ xuống dưới chân Dận Nhưng.
Dận Tự nháy mắt mấy cái, giả bộ dạng khờ dại vô hại, nói: “Thái tử ca ca, đệ đuổi theo một con chim đuổi tới tận đây, con chim kia bay lên trên núi, đệ đang định bắt nó xuống.” hắn chỉ chỉ giả sơn bên cạnh ba người.
Thái tử khẽ cười lạnh, nhìn mắt hắn tựa như đã nhìn thấu hết thẩy ý nghĩ của Dận Tự.
Dận Tự cho dù từng sống một đời người, nhưng đụng phải trường hợp thế này cũng không khỏi căng thẳng, hắn biết hiện tại nói sai một câu thì rất có khả năng sẽ nguy hiểm tính mạng, bên trong Tử Cấm Thành này mỗi năm trôi qua không biết có thêm bao nhiêu oan hồn, thêm một Hoàng tử của ngạc nương địa vị thấp kém, cũng không đáng gì.
Trên mặt lại không lộ ra nửa điểm, vẫn nét mặt cũ mang theo chút lớ ngớ: “Thái tử ca ca, giúp đệ bắt con chim đó được không?”
“Được.” Dận Nhưng đi tới, ngồi xổm xuống. “Nói nhị ca biết, đệ vừa nãy nhìn thấy gì?”
“Không thấy gì cả.” Dận Tự kỳ quái nói: “Đệ định trèo lên núi, thì bị Lữ Hữu Công gọi lại.”
Thái tử nhìn Dận Tự hồi lâu, gật đầu rồi đứng dậy, nói: “Mau đi về đi, đừng kiếm chim nữa, đi thỉnh an Thái thậu, lát nữa nhị ca sẽ phái người tặng mấy thứ chơi vui hơn nhiều cho đệ.”
Dận Tự thoáng do dự, lộ ra vẻ không tình nguyện, nét mặt lưu luyến không nỡ, chắp tay hành lễ. “Vậy đệ đệ đi trước.”
Thái tử đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng Dận Tự rời đi.
“Điện hạ, Bát. . . . . .” Lữ Hữu Công đi tới, thấp giọng nói.
Dận Nhưng liếc mắt chặn ngang họng gã, gã lập tức im bặt, không dám nói tiếp.
Bên chân còn một Như Ý đang quỳ, gần như quỳ rạp không dám đứng dậy.
Dận Tự không dám lơ là, mấy ngày tiếp theo càng cẩn thận hơn, khi đến lớp tuyệt đối không đi một mình, nhưng ngàn phòng vạn phòng, vẫn xảy ra chuyện.
Ngày hôm đó sau khi dùng xong vãn thiện, đọc được mấy trang sách thì thấy hơi mệt, đang định đi nghỉ.
Thì thấy bên ngoài có người đến, bảo là Tứ A ca có việc tìm hắn.
Thái giám truyền lời Dận Tự cũng từng gặp, còn cầm theo tín vật của Dận Chân, hắn chợt nhớ tới chuyện lần trước đụng chạm Thái tử, lại cảm thấy không có khả năng lắm nên đi theo.
Thái giám kia dẫn Dận Tự đi thẳng đến hồ nước bên Ngự Hoa Viên, bảo Tứ A ca lát sau sẽ đến, có thứ mới mẻ muốn cho hắn xem, nhắc nhở Dận Tự đừng đi đâu.
Dận Tự hiểu vị tứ ca này, tuy rằng tuổi nhỏ thoạt nhìn nghiêm túc chính trực, nhưng ở chung lâu mới biết, bên dưới vẻ ngoài đó vẫn không mất tính trẻ con, dù có trưởng thành sớm thế nào đi nữa, cũng vẫn là một đứa trẻ.
Trong lòng buồn cười, cũng giảm bớt mấy phần nghi ngờ.
Sau khi thái giám kia đi rồi, hai người hắn và Cao Minh đứng bên hồ đợi, lát sau chợt nghe thấy có tiếng cầu cứu nho nhỏ từ phía rừng cây âm u phía trước truyền tới.
Giọng nói du dương kéo dài, yếu ớt tha thướt, như của nữ tử, lại như ma quỷ.
Cao Minh đè nén sợ hãi, đứng trước Dận Tự bảo vệ hắn.
“Chủ tử, chắc không phải thứ không sạch sẽ đó chứ?”
Dận Tự lắc đầu, hắn xưa nay không tin mấy thứ đó. “Ngươi đi gọi người đến.”
Cao Minh hơi do dự: “Vậy chủ tử đứng đây một mình. . . . . .”
“Ta đứng đây đợi tứ ca, sẽ không bỏ đi, ngươi đi nhanh về nhanh.”
Cao Minh gật đầu.
Dận Tự đứng bên hồ, mắt dạo quanh bốn phía, lại không nhìn thấy bóng dáng của Dận Chân, cảm thấy nghi ngờ, đanh định gọi Cao Minh quay lại.
Lại đột nhiên cảm giác phía sau dường như có người, đang định xoay người thì bị đẩy mạnh, hắn bị đẩy lảo đảo về phía trước mấy bước, ngã xuống hồ nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.