Chương 123: Nhân tâm
Mộng Khê Thạch
26/09/2016
Đình Xu nhìn đôi phụ tử trước mặt, khóe miệng vương nụ cười yếu ớt.
“Gia đừng dung túng nó quá, thằng nhóc này được mọi người nâng niu từ bé, cực kỳ cưng chiều.”
Bảo bảo mềm mại loi nhoi trong lòng, cực kỳ giống cái bánh bao trắng trắng tròn tròn.
Dận Tự cười nói: “Nó vừa chào đời, ta phải đi Vân Nam, nói sao thì hiện tại cũng phải bù đắp khoảng thời gian ba năm ấy.”
Người thời này quan niệm ôm cháu không ôm con, nhưng Dận Tự không lo lắng, vào khoảnh khắc thấy Hoằng Vượng chạy về phía hắn, gọi một tiếng a mã, chỉ hận không thể dành hết những thứ bản thân có thể cho ra cho nó.
Ký ức kiếp trước đã dần phai nhạt, đến cả đứa con trai tên Hoằng Vượng ấy, cũng từ từ trùng lắp lên hình ảnh cái bánh bao bé trước mặt hắn, bất luận là kiếp nào, trong cơ thể ấy đều nối tiếp huyết mạch bản thân, đặc biệt khi tiếng nói trẻ thơ ấy vang lên bên tai, Dận Tự lập tức cảm thấy an tâm lạ lùng.
“A mã,” bảo bảo ôm cổ hắn, “Lúc người đi vắng, con có ngoan ngoãn chăm sóc ngạc nương đó!”
Bánh bao bé trắng trắng tròn tròn vội vã tranh công.
“Chăm sóc cách nào?” Dận Tự cố ý ghẹo nó.
“Vậy này!” bánh bao nhỏ ló đầu khỏi ngực Dận Tự, cố nhướng cổ, vỗ vỗ hai má Đình Xu rồi thổi lên mặt. “Đau đau bay mau!”
Sắc mặt Đình Xu vốn đang tái nhợt, bị nó quấy rầy một hồi, nhịn không được bật cười.
Dận Tự búng nhẹ lên trán nó, rồi thả người xuống. “Đi ra ngoài chơi đi, để a mã nói chuyện với ngạc nương con.”
Tuy rằng bảo bảo mang tâm tính trẻ con, nhưng cũng biết phân nặng nhẹ, dạ một tiếng, hào hứng chạy ra ngoài.
Hoằng Vượng vừa đi khỏi, Đình Xu lập tức không giấu được mệt mỏi trên mặt, cơ thể thoáng cái rã rời, tựa vào đầu giường.
Dận Tự kéo cao chăn đắp lại cho nàng, rồi cầm tay nàng.
Trong phòng hai người đặt một chậu than, khô ráo mà ấm áp, nhưng Dận Tự vừa chạm tay lập tức cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, không hề giống người sống, không khỏi hãi hùng.
“Ngày mai ta thỉnh Thái y đến xem bệnh cho nàng.”
“Gia đừng phí công,” Đình Xu lắc đầu, trên mặt một sắc màu mệt mỏi. “Mấy năm nay, đừng nói đại phu nổi tiếng dân gian, đến cả Ngự y cũng đã thỉnh mấy lần, đều nói thiếp khí huyết âm hư, điều dưỡng nhiều là được.”
“Đây là bệnh mắc phải từ sau khi sinh Hoằng Vượng.” Dận Tự giúp nàng vén sợi tóc trên trán, ôn nhu nói: “Nàng cố gắng nghỉ ngơi, không nên nghỉ ngợi nhiều, ta thấy Trương thị cũng biết giữ bổn phận, có một số việc có thể giao cho nàng ấy quản lý.”
Đình Xu gật đầu, lộ ra nụ cười khổ: “Không giấu gì gia, một hai năm nay mọi việc lặt vặt trong phủ, đều do muội ấy quản lý, nếu không nhờ có muội ấy, thiếp càng mệt hơn, hiếm có được người tâm địa lương thiện như muội ấy, đáng tiếc không thể sinh con . . . .”
Nàng thở dài, rồi tiếp tục: “Có mấy lời, thiếp muốn nói với gia, sợ không nói, sẽ không còn cơ hội.”
Dận Tự cau mày: “Đừng nói mấy câu xui xẻo như vậy.”
“Thiếp không muốn nói, có điều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nên xin gia hãy nghe thiếp cằn nhằn mấy câu.” nàng nhìn Dận Tự, ánh mắt dịu dàng nhu hòa, phảng phất mang theo chút ngượng ngùng, tình cảnh cứ như lúc mới gả tới đây năm nào.
“Có thể gả cho gia, là phúc phận của Đình Xu, vốn tưởng rằng nàng dâu thiên gia, phải ngày ngày chứng kiến cảnh lục đục trong nhà, nhưng nhờ gia nhân hậu, mấy năm nay thiếp chưa từng vì vậy mà chịu tủi thân, ông trời thương xót, còn ban cho Hoằng Vượng.”
Dận Tự càng nghe càng khó lòng chịu được, không khỏi siết chặt tay nàng.
Lại nghe Đình Xu hít sâu một hơi, thở dài: “Việc trên thế gian, nghĩ đến cũng công bằng, cho ngươi cái này, thì cướp mất cái khác, hai năm qua thiếp luôn cảm thấy cơ thể nặng nề, có đôi khi vừa chợp mắt là một ngày một đêm, thật sự sợ đến một ngày không thể tỉnh lại.”
“Là do ta không tốt, một thân một mình đi xa, bỏ lại nàng và Hoằng Vượng . . . .”
Đình Xu lắc đầu, dịu dàng nói: “Thiếp chưa từng trách gia, nam nhi chí tại bốn phương, huống hồ gia là hậu duệ hoàng tộc, đường đường Quận Vương, thiếp chỉ là phận nữ nhi, cũng không hiểu triều chính mưu đồ, chỉ biết chốn cung đình xưa nay nhiều phân tranh, dù là phụ tử huynh đệ, cũng phải cẩn thận, như đi trên lớp băng mỏng, gia ở bên ngoài, nói vậy chắc rất mệt. Nếu ta lỡ như có bề gì, gia hãy tìm một Phúc Tấn mới về hầu hạ người, cũng tiện có người quản lý việc trong phủ, nếu không phải do muội muội thân phận quá thấp, lại không có con . . . .”
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng không thể nghe thấy nữa.
Dận Tự cúi đầu nhìn, đối phương đã nhắm mắt ngủ.
Hắn chỉnh chăn lại cho nàng, nhưng không đứng dậy, vẫn ngồi ở đấy, lẳng lặng nhìn nàng.
Giai Kỳ khe khẽ đi vào, cúi người nhỏ giọng nói: “Gia, Thập gia đến, đang ở đại sảnh.”
Dận Tự gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Gần đến cửa, thoáng dừng lại, ngoảnh đầu dặn dò mấy câu, bảo nàng cẩn thận chăm sóc Phúc Tấn, rồi mới rời đi.
Giai Kỳ nhìn theo hắn đi xa, xoay người trở lại phòng, nhìn Đình Xu đang mê man, thở dài trong im lặng.
Phúc Tấn vẫn gạt gia, nhưng không biết còn có thể giấu được bao lâu nữa . . . .
Dận Nga đang đi qua đi lại trong sảnh.
Tính tình hắn xưa nay hấp tấp, dù đã thành thân, cũng không chững chạc hơn bao nhiêu, mỗi lần tâm trạng nôn nóng, từ cử chỉ đến nét mặt đều hiện hết ra, trên phương diện hành động thì có vẻ hơi kích động, người như vậy, đương nhiên sẽ không bị người khác liệt vào hàng đối thủ, nên dù hắn xuất thân cao quý, Khang Hy cũng không sủng ái hắn nhiều, trong chúng huynh đệ lại càng không ra sức lôi kéo hắn.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Dận Nga ngẩng phắt đầu dậy, mừng rỡ gọi: “Bát ca!”
Sải bước đến gần, hai tay nắm chặt cánh tay y.
Dận Nga rất khỏe, cộng thêm kích động không biết khống chế, Dận Tự bị hắn cầm đến phát đau, lộ ra nụ cười khổ: “Đệ cũng lớn đầu rồi, vẫn nôn nóng hấp tấp thế, chừng nào mới sửa được đây?”
Nói xong còn giống như thuở bé, vươn tay xoa đầu hắn.
Dận Nga cũng không cảm thấy bất thường, trái lại há miệng cười ngây ngô.
“Còn không phải do thấy bát ca về mà mừng rõ sao?” hắn gãi đầu.
“Lão Cửu đâu?” Dận Tự lấy làm ngạc nhiên, hai người này đại đa số thời điểm luôn xuất hiện cùng nhau, hôm nay không thấy bóng dáng Dận Đường, hơi kỳ lạ.
Sắc mặt Dận Nga xoạt cái trở nên kỳ quái, muốn nói lại thôi, ấp úng cả buổi, mới thở dài thườn thượt, đặt mông ngồi xuống ghế.
“Bát ca, đệ nói rồi, huynh đừng cụt hứng nha.”
“Nói đi.”
“Lão Cửu đầu quân về Thập Tứ.” thấy Dận Tự không có vẻ tức giận, Dận Nga tiếp tục: “Lúc Đại A ca bị nhốt, Lão Cửu vẫn không cam lòng, sau muốn đề cử bát ca làm Thái tử, lại bị huynh cự tuyệt, cho nên huynh ấy lại thay đổi suy nghĩ, muốn tiếp tục tìm một huynh đệ có hi vọng với đại vị, khoảng thời gian huynh ở Vân Nam, huynh ấy cũng có tìm tứ ca, sau đó đoán chừng cụt hứng bỏ về, nên nay mới đi theo Thập Tứ.”
Dận Tự day day trán, chỉ cảm thấy tin tức đến rất đột ngột, rồi lại cảm thấy có lý.
Dận Đường còn trẻ bốc đồng, tính tình lại thù dai, năm ấy Thái tử sinh sự với y, để lật đổ hắn, không tiếc đầu quân cho Đại A ca.
Vả lại Dận Đường muốn kinh doanh kiếm tiền, tất nhiên phải có căn cơ có nhân mạch, nếu chỉ dựa vào mỗi cái danh Hoàng a ca, không nói cái khác, cứ như đám buôn muối ở Giang Nam, chưa chắc chịu mua bán, Đại A ca thất sủng, y không còn ai để nhờ cậy, đương nhiên phải tìm mục tiêu khác.
Thuở ban đầu có thể chỉ để xả giận, sau lại dần dần ăn riết bén mùi, không muốn buông tha chỗ ngon đã tới tay, đây chính là sức hút của tiền tài và quyền lực.
“Hôm nay huynh ấy không đến chung với đệ, cũng vì thấy hổ thẹn, không mặt mũi tới gặp huynh, bát ca, huynh đừng chấp nhất với huynh ấy.”
Chả trách ba năm qua, đến cả Lão Thập cũng biết viết mấy phong thư, chỉ mỗi Lão Cửu, một phong duy nhất, lác đác mấy chữ, nói mấy chuyện vu vơ.
“Huynh chấp nhất gì đệ ấy, huynh là sợ đệ ấy tự cho mình thông minh, cuối cùng bị thông minh hại.” Dận Tự sắc mặt bình đạm.
“Huynh nói không sai!” Dận Nga nghe vậy giậm chân nói: “Lão Cửu cũng thật hồ đồ, Thập Tam đã bị giam, huynh ấy còn muốn đi theo bầu bạn với đệ ấy sao, bát ca, đệ chờ huynh về để xin ý kiến, Thập Tứ hiện tại đang trên đỉnh cao, sắp bì kịp Thái tử, hay trong lòng ông . . . .”
Nói đến đó thì dừng, Dận Tự biết ý hắn, lãnh đạm nói: “Thập Tứ ngày nay, thì đã là gì so với Thập Tam, Đại A ca năm xưa?”
Dận Nga lỗ mãng, nhưng không ngu, sửng sốt một hồi, tiếp đó như bừng tỉnh, sau lại cười nhạo: “Bát ca nói có lý, Lão Thập Tứ, từ nhỏ đã chạy theo sau chúng ta, không ngờ đến lại là hạng người bừng bừng dã tâm.”
Dận Tự lắc đầu: “Lão Cửu đã đạp một chân vào, đệ đừng để đệ ấy lún sâu xuống.”
“Bát ca yên tâm, chuyện kiểu này theo đệ thấy chính là phiền phức nhất, nếu không phải hiện tại Lão Cửu như vậy, đệ mới không thèm để ý, nếu rảnh rỗi, còn không bằng ở nhà sưởi lò với vợ con.” Dận Nga thoáng chần chờ. “Chẳng qua Lão Cửu và chúng ta, dù sao cũng từng là huynh đệ, đệ không khuyên được huynh ấy, bát ca lúc nào rảnh, hãy giúp khuyên can.”
“Huynh biết rồi,” Dận Tự gật đầu, bỗng nhớ đến một chuyện. “Tại sao Thập Tam lại bị nhốt?”
Dận Nga gãi đầu, nhăn mày nói: “Nội tình thế nào thì đệ không biết, chỉ biết lúc đầu là Thập Tam và Tứ ca cùng tiến cung, sau đó chẳng biết ông vì chuyện gì mà nổi giận, nghe nói còn rút kiếm của thị vệ đòi chém Thập Tam, sau nữa, ông nói ra bên ngoài rằng Thập Tam bất nhân bất hiếu, không xứng làm Hoàng a ca.”
Dận Tự hoảng sợ ra mặt, rốt cuộc Thập Tam đã làm gì, khiến ông tức giận thất thố đến vậy?
“Tứ ca không bị liên lụy?”
Dận Nga lắc tay: “Hình như là không, huynh ấy vẫn quản lý Hộ Bộ, có điều mấy năm nay thiên tai dồn dập, ở đâu cũng cần bạn cứu tế thiên tai, Hộ Bộ gần như tiêu tốn trống rỗng, không thể trích ra ngân lượng nữa, nghĩ đến ngày tháng sau này cũng không dễ chịu gì.”
Huynh đệ hai người đều im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên ngưng trọng.
Dận Tự thấy hắn nhăn mặt nhíu mày, thoáng thả lỏng, ghẹo hắn: “Chuyện gì đây, đệ rảnh rang như vậy, cũng không bị Hoàng a mã trách cứ, lẽ nào quốc khố trống rỗng, đến cả bổng lộc của đệ cũng không còn?”
Dận Tự rên rỉ: “Bát ca, huynh đừng chọc đệ mà, nhà nào chẳng có nỗi khổ riêng, Bảo Âm vì mấy thiếp thất ở hậu viện, suốt ngày kiếm đủ chuyện sinh sự với đệ, đệ thật lòng thích nàng ấy, nhưng ngày nào cũng ầm ĩ, gà chó không yên riết thôi, đệ thật sự không muốn về nhà.”
Dận Tự bật cười: “Không nhận ra đệ ở bên ngoài thì hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, về tới nhà thì không đủ uy quyền người làm chồng, nếu như truyền ra ngoài, Thập A ca anh minh, còn đâu nữa.”
“Được rồi bát ca, bát ca tốt của đệ, huynh đừng chọc đệ, mau giúp đệ nghĩ cách đi, đệ dù có thích nàng, cũng không theo nỗi nữa đâu, ai cũng nói nữ nhân Mông Cổ dũng mãnh, quả nhiên không xạo, không biết năm xưa sao đệ lại thấy nàng ấy đáng yêu, sớm biết vậy trước đây không đánh nhau với nàng ấy ở Thảo Nguyên . . . .”
Dận Nga bức bối trong lòng, bất tri bất giác lải nhải cằn nhằn một thôi một hồi, Dận Tự nghe mà buồn cười, đợi hắn trút hết, mới nói: “Ngày mai đệ bảo đệ muội đến phủ chơi một chuyến, huynh bảo bát tẩu đệ khuyên muội ấy.”
Dận Nga mừng nỡ: “Vậy thì cám ơn bát ca!”
Buông được tảng đá lớn trong lòng, Dận Nga lại ngồi không yên, đứng dậy cáo từ, Dận Tự tiễn hắn ra ngoài, đi được mấy bước, Dận Nga như nhớ đến chuyện gì, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Bát ca, ba năm huynh không ở đây, có một số việc huynh không rõ, Thập Tứ đã không còn là Thập Tứ năm xưa, phải cẩn thận.”
Dừng một thoáng, châm chước nói: “Còn một người . . . .”
Dận Tự thấy sắc mặt kỳ quái của hắn, trong lòng khẽ động, mơ hồ đoán được hắn muốn nói tới ai.
Quả nhiên, nghe hắn nói tiếp: “Tứ ca là người sắc sảo mưu kế, lại chịu nhẫn nhịn ngủ đông, Thập Tam thất sủng, tuy huynh ấy mất đi một cánh tay, nhưng nhờ vậy mất cởi bỏ hiềm nghe phe cánh, trái lại được Hoàng a mã coi trọng hơn,” Dận Nga lắc đầu, “Haiz, đệ cũng không biết nên nói thế nào, có thể là do đệ đa nghi, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, tóm lại bát ca cứ biết vậy.”
Dận Tự biết hắn thật lòng quan tâm mình, cảm thấy xúc động, vỗ vai hắn nói: “Bát ca nhận tấm lòng của đệ.”
Bên Ung Vương Phủ, cuộc đối thoại của hai huynh đệ ruột thịt lại không thoải mái.
Thập Tứ ngồi nửa ngày, Dận Chân vẫn lãnh đạm như trước, gạt phăng việc hắn muốn nhờ, khiến nụ cười trên mặt hắn khó lòng giữ được.
“Tứ ca, năm xưa đệ không hiểu chuyện, gây không ít phiền hà cho huynh, trong lòng chắc cảm thấy gút mắc, cũng là lẽ thường.” Thập Tứ mím môi, khẽ cười khổ, viền mắt phiếm hồng.
Dận Chân nhìn điệu bộ thật lòng thật dạ của hắn, sắc mặt dịu đi không ít, có điều khẩu khí vẫn lạnh lùng quyết đoán: “Hộ Bộ trống rỗng, quả thật không trích được tiền, chuyện đệ nói, huynh cũng bất lực, trận chiến này, hiện tại tuyệt đối không thể đánh.”
Lửa giận tuôn trào, Thập Tứ lại cố dằn xuống, tiếp tục mềm giọng xuống nước: “Tứ ca có điều không biết, mấy ngày trước Hoàng a mã mới nói với đệ về chuyện này . . . .”
“Về phía Hoàng a mã, huynh sẽ thuyết phục, hiện tại dụng binh, tuyệt đối không thích hợp.” Dận Chân chặn ngang lời hắn, điềm nhiên nói.
Nói chuyện không hợp, nhiều lần đạp trúng đinh, Thập Tứ không muốn nhịn nữa, cũng lạnh mặt.
“Tứ ca không hiểu tình người như vậy, khó trách ngạc nương không gần gũi với huynh.”
Dận Chân biến sắc.
Mối quan hệ với Đức Phi chính là vết thương trong lòng y, lúc này bị người khác thẳng thắng bóc trần, không khác gì máu tươi đầm đìa.
Thập Tứ cũng ý thức được bản thân vừa nói một câu cực kỳ không ổn, nhưng nước đổ khó hốt, hắn cũng không có khả năng cúi đầu.
Dận Chân đứng lên, lạnh lùng nói: “Tô Bồi Thịnh, tiễn khách.”
Thập Tứ sửng sốt, tiện thế trưng ra nụ cười mỉa mai, chắp tay nói: “Đã vậy, đệ đệ xin cáo từ.”
Dứt lời xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Dận Chân nhìn theo bóng lưng hắn, đáy mắt để lộ lo lắng sâu sắc.
Đới Đạc từ phía sau bình phong đi ra, nhìn sắc mặt tối tăm chẳng ừ hử của y, châm chước lựa từ nói: “Tứ gia, trong phủ Thập Tứ gia hiện tại chỉ có một tai mắt, có cần phái thêm người qua không?”
Dận Chân lắc đầu: “Một người đủ rồi, nhiều hơn khiến người khác nghi ngờ.”
Đới Đạc gật đầu, lại nói: “Mới rồi Thập gia đến chỗ Bát gia, hình như nán lại khá lâu, sau khi Thập gia đi, Bát gia lên xe ngựa, một mình đi về phía ngoại thành.”
Dận Chân ngẩn ra: “Đi đâu?”
“Hình như là đến nơi ở của Thập Tam gia.”
“Gia đừng dung túng nó quá, thằng nhóc này được mọi người nâng niu từ bé, cực kỳ cưng chiều.”
Bảo bảo mềm mại loi nhoi trong lòng, cực kỳ giống cái bánh bao trắng trắng tròn tròn.
Dận Tự cười nói: “Nó vừa chào đời, ta phải đi Vân Nam, nói sao thì hiện tại cũng phải bù đắp khoảng thời gian ba năm ấy.”
Người thời này quan niệm ôm cháu không ôm con, nhưng Dận Tự không lo lắng, vào khoảnh khắc thấy Hoằng Vượng chạy về phía hắn, gọi một tiếng a mã, chỉ hận không thể dành hết những thứ bản thân có thể cho ra cho nó.
Ký ức kiếp trước đã dần phai nhạt, đến cả đứa con trai tên Hoằng Vượng ấy, cũng từ từ trùng lắp lên hình ảnh cái bánh bao bé trước mặt hắn, bất luận là kiếp nào, trong cơ thể ấy đều nối tiếp huyết mạch bản thân, đặc biệt khi tiếng nói trẻ thơ ấy vang lên bên tai, Dận Tự lập tức cảm thấy an tâm lạ lùng.
“A mã,” bảo bảo ôm cổ hắn, “Lúc người đi vắng, con có ngoan ngoãn chăm sóc ngạc nương đó!”
Bánh bao bé trắng trắng tròn tròn vội vã tranh công.
“Chăm sóc cách nào?” Dận Tự cố ý ghẹo nó.
“Vậy này!” bánh bao nhỏ ló đầu khỏi ngực Dận Tự, cố nhướng cổ, vỗ vỗ hai má Đình Xu rồi thổi lên mặt. “Đau đau bay mau!”
Sắc mặt Đình Xu vốn đang tái nhợt, bị nó quấy rầy một hồi, nhịn không được bật cười.
Dận Tự búng nhẹ lên trán nó, rồi thả người xuống. “Đi ra ngoài chơi đi, để a mã nói chuyện với ngạc nương con.”
Tuy rằng bảo bảo mang tâm tính trẻ con, nhưng cũng biết phân nặng nhẹ, dạ một tiếng, hào hứng chạy ra ngoài.
Hoằng Vượng vừa đi khỏi, Đình Xu lập tức không giấu được mệt mỏi trên mặt, cơ thể thoáng cái rã rời, tựa vào đầu giường.
Dận Tự kéo cao chăn đắp lại cho nàng, rồi cầm tay nàng.
Trong phòng hai người đặt một chậu than, khô ráo mà ấm áp, nhưng Dận Tự vừa chạm tay lập tức cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, không hề giống người sống, không khỏi hãi hùng.
“Ngày mai ta thỉnh Thái y đến xem bệnh cho nàng.”
“Gia đừng phí công,” Đình Xu lắc đầu, trên mặt một sắc màu mệt mỏi. “Mấy năm nay, đừng nói đại phu nổi tiếng dân gian, đến cả Ngự y cũng đã thỉnh mấy lần, đều nói thiếp khí huyết âm hư, điều dưỡng nhiều là được.”
“Đây là bệnh mắc phải từ sau khi sinh Hoằng Vượng.” Dận Tự giúp nàng vén sợi tóc trên trán, ôn nhu nói: “Nàng cố gắng nghỉ ngơi, không nên nghỉ ngợi nhiều, ta thấy Trương thị cũng biết giữ bổn phận, có một số việc có thể giao cho nàng ấy quản lý.”
Đình Xu gật đầu, lộ ra nụ cười khổ: “Không giấu gì gia, một hai năm nay mọi việc lặt vặt trong phủ, đều do muội ấy quản lý, nếu không nhờ có muội ấy, thiếp càng mệt hơn, hiếm có được người tâm địa lương thiện như muội ấy, đáng tiếc không thể sinh con . . . .”
Nàng thở dài, rồi tiếp tục: “Có mấy lời, thiếp muốn nói với gia, sợ không nói, sẽ không còn cơ hội.”
Dận Tự cau mày: “Đừng nói mấy câu xui xẻo như vậy.”
“Thiếp không muốn nói, có điều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nên xin gia hãy nghe thiếp cằn nhằn mấy câu.” nàng nhìn Dận Tự, ánh mắt dịu dàng nhu hòa, phảng phất mang theo chút ngượng ngùng, tình cảnh cứ như lúc mới gả tới đây năm nào.
“Có thể gả cho gia, là phúc phận của Đình Xu, vốn tưởng rằng nàng dâu thiên gia, phải ngày ngày chứng kiến cảnh lục đục trong nhà, nhưng nhờ gia nhân hậu, mấy năm nay thiếp chưa từng vì vậy mà chịu tủi thân, ông trời thương xót, còn ban cho Hoằng Vượng.”
Dận Tự càng nghe càng khó lòng chịu được, không khỏi siết chặt tay nàng.
Lại nghe Đình Xu hít sâu một hơi, thở dài: “Việc trên thế gian, nghĩ đến cũng công bằng, cho ngươi cái này, thì cướp mất cái khác, hai năm qua thiếp luôn cảm thấy cơ thể nặng nề, có đôi khi vừa chợp mắt là một ngày một đêm, thật sự sợ đến một ngày không thể tỉnh lại.”
“Là do ta không tốt, một thân một mình đi xa, bỏ lại nàng và Hoằng Vượng . . . .”
Đình Xu lắc đầu, dịu dàng nói: “Thiếp chưa từng trách gia, nam nhi chí tại bốn phương, huống hồ gia là hậu duệ hoàng tộc, đường đường Quận Vương, thiếp chỉ là phận nữ nhi, cũng không hiểu triều chính mưu đồ, chỉ biết chốn cung đình xưa nay nhiều phân tranh, dù là phụ tử huynh đệ, cũng phải cẩn thận, như đi trên lớp băng mỏng, gia ở bên ngoài, nói vậy chắc rất mệt. Nếu ta lỡ như có bề gì, gia hãy tìm một Phúc Tấn mới về hầu hạ người, cũng tiện có người quản lý việc trong phủ, nếu không phải do muội muội thân phận quá thấp, lại không có con . . . .”
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng không thể nghe thấy nữa.
Dận Tự cúi đầu nhìn, đối phương đã nhắm mắt ngủ.
Hắn chỉnh chăn lại cho nàng, nhưng không đứng dậy, vẫn ngồi ở đấy, lẳng lặng nhìn nàng.
Giai Kỳ khe khẽ đi vào, cúi người nhỏ giọng nói: “Gia, Thập gia đến, đang ở đại sảnh.”
Dận Tự gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Gần đến cửa, thoáng dừng lại, ngoảnh đầu dặn dò mấy câu, bảo nàng cẩn thận chăm sóc Phúc Tấn, rồi mới rời đi.
Giai Kỳ nhìn theo hắn đi xa, xoay người trở lại phòng, nhìn Đình Xu đang mê man, thở dài trong im lặng.
Phúc Tấn vẫn gạt gia, nhưng không biết còn có thể giấu được bao lâu nữa . . . .
Dận Nga đang đi qua đi lại trong sảnh.
Tính tình hắn xưa nay hấp tấp, dù đã thành thân, cũng không chững chạc hơn bao nhiêu, mỗi lần tâm trạng nôn nóng, từ cử chỉ đến nét mặt đều hiện hết ra, trên phương diện hành động thì có vẻ hơi kích động, người như vậy, đương nhiên sẽ không bị người khác liệt vào hàng đối thủ, nên dù hắn xuất thân cao quý, Khang Hy cũng không sủng ái hắn nhiều, trong chúng huynh đệ lại càng không ra sức lôi kéo hắn.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Dận Nga ngẩng phắt đầu dậy, mừng rỡ gọi: “Bát ca!”
Sải bước đến gần, hai tay nắm chặt cánh tay y.
Dận Nga rất khỏe, cộng thêm kích động không biết khống chế, Dận Tự bị hắn cầm đến phát đau, lộ ra nụ cười khổ: “Đệ cũng lớn đầu rồi, vẫn nôn nóng hấp tấp thế, chừng nào mới sửa được đây?”
Nói xong còn giống như thuở bé, vươn tay xoa đầu hắn.
Dận Nga cũng không cảm thấy bất thường, trái lại há miệng cười ngây ngô.
“Còn không phải do thấy bát ca về mà mừng rõ sao?” hắn gãi đầu.
“Lão Cửu đâu?” Dận Tự lấy làm ngạc nhiên, hai người này đại đa số thời điểm luôn xuất hiện cùng nhau, hôm nay không thấy bóng dáng Dận Đường, hơi kỳ lạ.
Sắc mặt Dận Nga xoạt cái trở nên kỳ quái, muốn nói lại thôi, ấp úng cả buổi, mới thở dài thườn thượt, đặt mông ngồi xuống ghế.
“Bát ca, đệ nói rồi, huynh đừng cụt hứng nha.”
“Nói đi.”
“Lão Cửu đầu quân về Thập Tứ.” thấy Dận Tự không có vẻ tức giận, Dận Nga tiếp tục: “Lúc Đại A ca bị nhốt, Lão Cửu vẫn không cam lòng, sau muốn đề cử bát ca làm Thái tử, lại bị huynh cự tuyệt, cho nên huynh ấy lại thay đổi suy nghĩ, muốn tiếp tục tìm một huynh đệ có hi vọng với đại vị, khoảng thời gian huynh ở Vân Nam, huynh ấy cũng có tìm tứ ca, sau đó đoán chừng cụt hứng bỏ về, nên nay mới đi theo Thập Tứ.”
Dận Tự day day trán, chỉ cảm thấy tin tức đến rất đột ngột, rồi lại cảm thấy có lý.
Dận Đường còn trẻ bốc đồng, tính tình lại thù dai, năm ấy Thái tử sinh sự với y, để lật đổ hắn, không tiếc đầu quân cho Đại A ca.
Vả lại Dận Đường muốn kinh doanh kiếm tiền, tất nhiên phải có căn cơ có nhân mạch, nếu chỉ dựa vào mỗi cái danh Hoàng a ca, không nói cái khác, cứ như đám buôn muối ở Giang Nam, chưa chắc chịu mua bán, Đại A ca thất sủng, y không còn ai để nhờ cậy, đương nhiên phải tìm mục tiêu khác.
Thuở ban đầu có thể chỉ để xả giận, sau lại dần dần ăn riết bén mùi, không muốn buông tha chỗ ngon đã tới tay, đây chính là sức hút của tiền tài và quyền lực.
“Hôm nay huynh ấy không đến chung với đệ, cũng vì thấy hổ thẹn, không mặt mũi tới gặp huynh, bát ca, huynh đừng chấp nhất với huynh ấy.”
Chả trách ba năm qua, đến cả Lão Thập cũng biết viết mấy phong thư, chỉ mỗi Lão Cửu, một phong duy nhất, lác đác mấy chữ, nói mấy chuyện vu vơ.
“Huynh chấp nhất gì đệ ấy, huynh là sợ đệ ấy tự cho mình thông minh, cuối cùng bị thông minh hại.” Dận Tự sắc mặt bình đạm.
“Huynh nói không sai!” Dận Nga nghe vậy giậm chân nói: “Lão Cửu cũng thật hồ đồ, Thập Tam đã bị giam, huynh ấy còn muốn đi theo bầu bạn với đệ ấy sao, bát ca, đệ chờ huynh về để xin ý kiến, Thập Tứ hiện tại đang trên đỉnh cao, sắp bì kịp Thái tử, hay trong lòng ông . . . .”
Nói đến đó thì dừng, Dận Tự biết ý hắn, lãnh đạm nói: “Thập Tứ ngày nay, thì đã là gì so với Thập Tam, Đại A ca năm xưa?”
Dận Nga lỗ mãng, nhưng không ngu, sửng sốt một hồi, tiếp đó như bừng tỉnh, sau lại cười nhạo: “Bát ca nói có lý, Lão Thập Tứ, từ nhỏ đã chạy theo sau chúng ta, không ngờ đến lại là hạng người bừng bừng dã tâm.”
Dận Tự lắc đầu: “Lão Cửu đã đạp một chân vào, đệ đừng để đệ ấy lún sâu xuống.”
“Bát ca yên tâm, chuyện kiểu này theo đệ thấy chính là phiền phức nhất, nếu không phải hiện tại Lão Cửu như vậy, đệ mới không thèm để ý, nếu rảnh rỗi, còn không bằng ở nhà sưởi lò với vợ con.” Dận Nga thoáng chần chờ. “Chẳng qua Lão Cửu và chúng ta, dù sao cũng từng là huynh đệ, đệ không khuyên được huynh ấy, bát ca lúc nào rảnh, hãy giúp khuyên can.”
“Huynh biết rồi,” Dận Tự gật đầu, bỗng nhớ đến một chuyện. “Tại sao Thập Tam lại bị nhốt?”
Dận Nga gãi đầu, nhăn mày nói: “Nội tình thế nào thì đệ không biết, chỉ biết lúc đầu là Thập Tam và Tứ ca cùng tiến cung, sau đó chẳng biết ông vì chuyện gì mà nổi giận, nghe nói còn rút kiếm của thị vệ đòi chém Thập Tam, sau nữa, ông nói ra bên ngoài rằng Thập Tam bất nhân bất hiếu, không xứng làm Hoàng a ca.”
Dận Tự hoảng sợ ra mặt, rốt cuộc Thập Tam đã làm gì, khiến ông tức giận thất thố đến vậy?
“Tứ ca không bị liên lụy?”
Dận Nga lắc tay: “Hình như là không, huynh ấy vẫn quản lý Hộ Bộ, có điều mấy năm nay thiên tai dồn dập, ở đâu cũng cần bạn cứu tế thiên tai, Hộ Bộ gần như tiêu tốn trống rỗng, không thể trích ra ngân lượng nữa, nghĩ đến ngày tháng sau này cũng không dễ chịu gì.”
Huynh đệ hai người đều im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên ngưng trọng.
Dận Tự thấy hắn nhăn mặt nhíu mày, thoáng thả lỏng, ghẹo hắn: “Chuyện gì đây, đệ rảnh rang như vậy, cũng không bị Hoàng a mã trách cứ, lẽ nào quốc khố trống rỗng, đến cả bổng lộc của đệ cũng không còn?”
Dận Tự rên rỉ: “Bát ca, huynh đừng chọc đệ mà, nhà nào chẳng có nỗi khổ riêng, Bảo Âm vì mấy thiếp thất ở hậu viện, suốt ngày kiếm đủ chuyện sinh sự với đệ, đệ thật lòng thích nàng ấy, nhưng ngày nào cũng ầm ĩ, gà chó không yên riết thôi, đệ thật sự không muốn về nhà.”
Dận Tự bật cười: “Không nhận ra đệ ở bên ngoài thì hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, về tới nhà thì không đủ uy quyền người làm chồng, nếu như truyền ra ngoài, Thập A ca anh minh, còn đâu nữa.”
“Được rồi bát ca, bát ca tốt của đệ, huynh đừng chọc đệ, mau giúp đệ nghĩ cách đi, đệ dù có thích nàng, cũng không theo nỗi nữa đâu, ai cũng nói nữ nhân Mông Cổ dũng mãnh, quả nhiên không xạo, không biết năm xưa sao đệ lại thấy nàng ấy đáng yêu, sớm biết vậy trước đây không đánh nhau với nàng ấy ở Thảo Nguyên . . . .”
Dận Nga bức bối trong lòng, bất tri bất giác lải nhải cằn nhằn một thôi một hồi, Dận Tự nghe mà buồn cười, đợi hắn trút hết, mới nói: “Ngày mai đệ bảo đệ muội đến phủ chơi một chuyến, huynh bảo bát tẩu đệ khuyên muội ấy.”
Dận Nga mừng nỡ: “Vậy thì cám ơn bát ca!”
Buông được tảng đá lớn trong lòng, Dận Nga lại ngồi không yên, đứng dậy cáo từ, Dận Tự tiễn hắn ra ngoài, đi được mấy bước, Dận Nga như nhớ đến chuyện gì, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Bát ca, ba năm huynh không ở đây, có một số việc huynh không rõ, Thập Tứ đã không còn là Thập Tứ năm xưa, phải cẩn thận.”
Dừng một thoáng, châm chước nói: “Còn một người . . . .”
Dận Tự thấy sắc mặt kỳ quái của hắn, trong lòng khẽ động, mơ hồ đoán được hắn muốn nói tới ai.
Quả nhiên, nghe hắn nói tiếp: “Tứ ca là người sắc sảo mưu kế, lại chịu nhẫn nhịn ngủ đông, Thập Tam thất sủng, tuy huynh ấy mất đi một cánh tay, nhưng nhờ vậy mất cởi bỏ hiềm nghe phe cánh, trái lại được Hoàng a mã coi trọng hơn,” Dận Nga lắc đầu, “Haiz, đệ cũng không biết nên nói thế nào, có thể là do đệ đa nghi, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, tóm lại bát ca cứ biết vậy.”
Dận Tự biết hắn thật lòng quan tâm mình, cảm thấy xúc động, vỗ vai hắn nói: “Bát ca nhận tấm lòng của đệ.”
Bên Ung Vương Phủ, cuộc đối thoại của hai huynh đệ ruột thịt lại không thoải mái.
Thập Tứ ngồi nửa ngày, Dận Chân vẫn lãnh đạm như trước, gạt phăng việc hắn muốn nhờ, khiến nụ cười trên mặt hắn khó lòng giữ được.
“Tứ ca, năm xưa đệ không hiểu chuyện, gây không ít phiền hà cho huynh, trong lòng chắc cảm thấy gút mắc, cũng là lẽ thường.” Thập Tứ mím môi, khẽ cười khổ, viền mắt phiếm hồng.
Dận Chân nhìn điệu bộ thật lòng thật dạ của hắn, sắc mặt dịu đi không ít, có điều khẩu khí vẫn lạnh lùng quyết đoán: “Hộ Bộ trống rỗng, quả thật không trích được tiền, chuyện đệ nói, huynh cũng bất lực, trận chiến này, hiện tại tuyệt đối không thể đánh.”
Lửa giận tuôn trào, Thập Tứ lại cố dằn xuống, tiếp tục mềm giọng xuống nước: “Tứ ca có điều không biết, mấy ngày trước Hoàng a mã mới nói với đệ về chuyện này . . . .”
“Về phía Hoàng a mã, huynh sẽ thuyết phục, hiện tại dụng binh, tuyệt đối không thích hợp.” Dận Chân chặn ngang lời hắn, điềm nhiên nói.
Nói chuyện không hợp, nhiều lần đạp trúng đinh, Thập Tứ không muốn nhịn nữa, cũng lạnh mặt.
“Tứ ca không hiểu tình người như vậy, khó trách ngạc nương không gần gũi với huynh.”
Dận Chân biến sắc.
Mối quan hệ với Đức Phi chính là vết thương trong lòng y, lúc này bị người khác thẳng thắng bóc trần, không khác gì máu tươi đầm đìa.
Thập Tứ cũng ý thức được bản thân vừa nói một câu cực kỳ không ổn, nhưng nước đổ khó hốt, hắn cũng không có khả năng cúi đầu.
Dận Chân đứng lên, lạnh lùng nói: “Tô Bồi Thịnh, tiễn khách.”
Thập Tứ sửng sốt, tiện thế trưng ra nụ cười mỉa mai, chắp tay nói: “Đã vậy, đệ đệ xin cáo từ.”
Dứt lời xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Dận Chân nhìn theo bóng lưng hắn, đáy mắt để lộ lo lắng sâu sắc.
Đới Đạc từ phía sau bình phong đi ra, nhìn sắc mặt tối tăm chẳng ừ hử của y, châm chước lựa từ nói: “Tứ gia, trong phủ Thập Tứ gia hiện tại chỉ có một tai mắt, có cần phái thêm người qua không?”
Dận Chân lắc đầu: “Một người đủ rồi, nhiều hơn khiến người khác nghi ngờ.”
Đới Đạc gật đầu, lại nói: “Mới rồi Thập gia đến chỗ Bát gia, hình như nán lại khá lâu, sau khi Thập gia đi, Bát gia lên xe ngựa, một mình đi về phía ngoại thành.”
Dận Chân ngẩn ra: “Đi đâu?”
“Hình như là đến nơi ở của Thập Tam gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.