Chương 82: Thánh quyến
Mộng Khê Thạch
26/09/2016
Mấy dây khoai lang này chỉ vừa nhú mầm xanh nõn, nhưng từ lần bị chết cóng trước, Dận Tự cũng không dám bỏ mặc nữa, không chỉ chăm coi sóc hơn, mà mỗi lần rảnh rỗi quanh đi quẩn lại vẫn phải chạy đi nhìn chút xem sao.
“Bao giờ mới lớn?” Dận Chân đứng sau lưng, nhìn mẫu đất lỏm chỏm màu xanh lá, cũng bắt chước hắn ngồi xổm xuống, khẩy nhẹ lá cây.
“Độ chừng bảy tám tháng nữa, có người nói với gia đình nghèo khổ, lá cây khoai lang cũng xem như đồ ăn, đợi chúng lớn hơn một chút, cũng hái xuống để huynh đệ chúng ta nếm thử.” Dận Tự cười nói.
Dận Chân im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên lại nói: “Nếu không đợi qua một thời gian, đến khi tâm trạng Hoàng a mã tốt hơn, huynh đi xin tội dùm đệ, để người . . . .”
“Ý tốt của tứ ca, đệ nhận.” Dận Tự khẽ mỉm cười. “Thật ra như hiện giờ cũng không có gì xấu, «Nông chính toàn thư» quả thật bát đại tinh thâm, đệ vẫn chưa nghiên cứu thấu đáo.”
Dận Chân thở dài: “Đệ không tính đem chuyện khoai lang này nói với Hoàng a mã sao?”
Dù không thể lấy lại thánh quyến, ít nhất cũng có thể giúp tình cảnh bản thân không phải khó khăn như bây giờ, suy cho cùng những việc y có thể giúp hắn cũng có hạn, nếu muốn trở mình, vẫn phải chờ một câu của Khang Hy.
Hai người đưa lưng về phía hành lang, chưa kể đang chuyên tâm trò chuyện, cũng không để ý đoàn người đang từ góc ấy tới gần, khoảng cảnh giữa hai nơi không xa, có thể nghe rõ ràng rành mạch.
Dận Tự thoáng khựng lại, xong chỉ nghe hắn nói: “Tứ ca, huynh muốn vì Đại Thanh làm chút chuyện, đệ cũng vậy. Lúc trước lật xem sách xưa thấy thứ này, đệ quả thực từng nghĩ thượng tấu cho Hoàng a mã, nhưng hiện tại lại không nghĩ tới, có một số việc bản thân làm, không thẹn với lương tâm, cũng đủ rồi, đợi khoai lang này lớn rồi, huynh hãy đem nó tiến cung trình cho Hoàng a mã xem, để người nếm thử trước, cũng tiện nhân cơ hội đó thượng tấu xin phổ biến loài cây này.”
Dận Chân nhăn mày: “Đệ . . . .”
Dận Tự biểu tình bình thản, không hề oán hận. “Nếu đến lúc đó Hoàng a mã nghĩ đệ có tính toán trong lòng, vậy chuyện đệ làm đây, không chỉ không lấy lòng được người, trái lại sẽ khiến người nghĩ đệ dùng thứ này để giành thánh quyến. Khoai lang là vật ích nước lợi dân, tuyệt đối không thể bị hủy trong tay đệ, năm nạn đói, nếu có nó, biết đâu có thể sống lâu hơn.”
Khang Hy đứng ở đấy nghe trong chốc lát, đáy lòng lại dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Nói ra, đứa con này xưa này luôn thận trọng, an phận thủ thường, ông bảo nó đi Bình Dương, nó đi, thiếu chút nữa mù hai mắt, sai nó đi Giang Nam, nó cũng đi, tra xét đại án, lập công, nhưng quay về lại bị tước chức. Tại đại yến vạn thọ, ông trút giận lên nó, nó cũng không một câu oán hận, nếu không phải ngày hôm nay chính ông ở đây nghe được những lời này, thậm chí còn không biết nó đang lén lút làm gì.
Ông đối xử với nó, có phải quá nghiêm khắc không?
Không thể nghi ngờ, Dận Tự có thể xem là người cực kỳ xuất sắc trong số các con của ông, nhưng Khang Hy vì xuất thân của ngạc nương hắn, luôn tồn tại cảm giác vừa yêu vừa hận với hắn, khi ông có cảm giác xem trọng hắn, lại nhớ đến bản thân từng sủng hạnh một người tội phụ Tân Giả Khố, đấy đã xem như vết bẩn trong cuộc đời đế vương, nếu lại tiếp tục sủng ái Dận Tự, nhìn vào có vẻ như bản thân tham luyến mỹ sắc, yêu ai yêu cả đường đi, hơn nữa Thái tử từng đề cập hoài nghi Dận Tự và Đại A ca kết đảng, không cần nghi ngờ đã gieo mầm trong lòng ông.
Lương Cửu Công lia trộm nét mặt giấu diếm cảm xúc của Khang Hy, khẽ mở lời: “Tứ Bối lặc gia, Bát Bối lặc gia.”
Hai người rõ ràng giật bắn, quay đầu lại, thấy Khang Hy đứng đó, vội vàng đứng dậy tiến lên quỳ xuống hành lễ.
“Nhi thần tham kiến Hoàng a mã.”
“Đứng lên đi.” ngữ điệu Khang Hy ôn hòa, khồng hề tức giận, Lương Cửu Công lén thở phào nhẹ nhõm.
Ông dời tầm mắt từ hai người qua mẫu ruộng trước mắt.
“Đây là khoai lang?”
“Khởi bẩm Hoàng a mã, đúng vậy, nó thuộc họ khoai, tên khoai lang, vốn là giống cây nước ngoài, được truyền vào trung thổ từ thời nhà Minh, vùng Phúc Kiến có trồng giống cây này, nhưng không phổ biến, có người nói giống cây này dễ trồng lại thu hoạch nhiều, nhi thần nghĩ, nếu có thể gây trồng thành công, sau đó mở rộng phạm vi tới vùng Thiểm Cam, ít nhiều cũng có giúp giải quyết nỗi khổ nạn đói của bá tính.” Dận Tự cung kính đứng giải thích cho Khang Hy.
“Ừm.” Khang Hy không thể hiện thái độ gì. “Mấy ngày qua con bế môn, là vì loay hoay với chúng sao?”
Những lời này không nghe ra là khen ngợi hay chê trách, Dận Tự đáp: “Năm xưa nhi thần cứu tế ở Bình Dương, mắt thấy nghìn vạn bá tính trôi dạt khắp nơi, vào lúc cứu tế của triều đình còn chưa đến, ăn không thể ăn, cuối cùng xuất hiện thảm trạng nạn đói, tuy khoai lang này không thể giúp người người ấm no trong thiên tai, nhưng ít nhất cũng có thể giảm thiểu số bá tính vô tội bị chết đói.”
“Khoai lang này có thể nấu ăn à?” bản thân Khang Hy rất chú trọng nông canh, đối với việc này cũng có chút hiểu biết, cả mảnh đất chi chít màu xanh tươi mơn mởn, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó chăm sóc vô cùng chu đáo.
“Dạ, nhi thần đọc được qua một ít sách, cũng từng hỏi thăm lão nông ở lân cận, mùi vị của khoai lang rất ngon, có thể nấu ăn.”
“Vậy chờ khi trưởng thành, đưa một ít vào cung.”
Khang Hy liếc mắt nhìn hai đứa con đang tuân thủ phép tắc đứng yên một bên, lại nhớ đến bộ dáng đáng yêu thuở nhỏ của Dận Tự, không khỏi âm thầm thở dài.
“Mấy ngày qua, con đọc sách gì?” Khang Hy một bên hỏi, một bên đi về hướng đường cũ, hai người theo sau.
Dận Tự kể mấy tên sách, Khang Hy gật đầu, thuận miệng hỏi vài câu, thấy Dận Tự đều có thể trả lời lưu loát, không khỏi gật đầu.
“Từ mai, con bắt đầu quay về Lại Bộ làm việc đi.”
Dận Chân nghe vậy liền vui vẻ, thu hoạch hôm nay đúng là ngoài ý muốn, vốn không nghĩ tới Hoàng a mã sẽ cải trang đến đây, càng không nghĩ tới sẽ nghe thấy họ nói chuyện, cũng may Dận Tự không nói mấy câu oán hận ra miệng, bằng không với tâm tính của vị Hoàng a mã này, thật đúng không biết sẽ như thế nào đây.
Dận Tự sửng sốt, lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Kỳ thật trong lòng hắn không cảm thấy phấn khởi là bao, nhưng hiện giờ có công việc, nói chung ngày tháng trôi qua sẽ không đến nỗi quá buồn chán, nếu có thể chọn, Dận Tự thật tình nguyện đến nha môn như Công Bộ, có thể làm việc lại không gây chú ý.
Có lẽ Khang Hy tâm trạng đang vui, còn quyết định ở lại phủ ăn tối, hiển nhiên Đình Xu dồn hết tâm tư để hầu hạ, không chỉ căn dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn, còn tự tay xuống bếp làm ít món.
Nữ tử Bát Kỳ có thể xuống bếp không ít, nhưng quý tộc tôn thất thì không nhiều, cho tới giờ vẫn chưa có người con dâu nào tự tay nấu cho Khang Hy ăn, hiển nhiên ông cảm thấy hưởng thụ, không chỉ ăn nhiều hơn mọi ngày, lại còn hiếm được mở miệng khen ngợi Đình Xu.
Hôm sau, ý chỉ của Khang Hy liền được truyền xuống, khôi phục chức vụ cho Dận Tự, đồng thời ban thưởng hai điền trang, và năm lượng hoàng kim.
Trong ý chỉ nêu lên Dận Tự tài đức vẹn toàn, không kiêu căng, lại làm việc cần cù nghiêm túc, kính cẩn liêm khiết, nhưng trên thực tế có ai không biết chuyện không phải chỉ có vậy, nếu nói làm việc cần cù nghiêm túc, vậy sao lúc Dận Tự từ Giang Nam trở về không ban thưởng, ngược lại còn bị quở trách, nay lại đột nhiên chuyển biến, khiến người khác không nhìn thấu được.
Người có tâm đương nhiên sẽ đi dò hỏi, hỏi kỹ càng mới biết, hôm qua Khang Hy cải trang đi đến phủ Bát Bối lặc, đến lúc này lại bừng tỉnh đại ngộ, người không liên quan thì không khỏi cảm thán Bát A ca may mắn, người từng bỏ đá xuống giết lại lo lắng không biết bản thân có từng đắc tội vị Bát A ca lần nữa đắc sủng không.
Chuyện mở cửa hàng, tuy Khang Hy không nhắc đến, nhưng lại ngầm tỏ ý sẽ không cấm đoán, Dận Chân liền bảo Na Lạp thị giao trả hai cửa hàng cho hắn, Dận Tự cũng không từ chối, cửa hàng vỗn cũng có đồng ra đồng vào, Na Lạp thị tuy rằng tận tâm, nhưng lại không rành buôn bán, nên cũng không giúp nó khấm khá hơn, lúc Dận Tự tiếp nhận, lập tức đặt ra quy định, xong giao lại cho Đình Xu trông nom, nay buôn bán như cá gặp nước.
Đây cũng không phải do hắn thông minh, am hiểu buôn bán, mà do kiếp trước cửa hàng của Cửu A ca Dận Đường trải rộng khắp thiên hạ, người xưng thần tài Cửu gia, hắn và Dận Đường giao hảo, đương nhiên cũng sáng được tí, hơn nữa bản thân cũng đã bỏ công không ít, tìm không biết bao nhiêu là sách vở trau dồi, mới từ từ lên tay, nhưng hắn không muốn để người khác nắm được nhược điểm, chỉ đứng một bên chỉ đạo, đối ngoại vẫn để quản gia toàn quyền quản lý, tất cả sổ sách thì giao cho Đình Xu.
Cửa hàng có khoản thu, cộng thêm hai điền trang được Khang Hy ban thưởng, góp thêm vào sản nghiệp, chi tiêu trong phủ cũng dần dư dả hơn, không còn túng quẫn như trước. Chẳng qua vợ chồng Dận Tự sau khi trải qua quãng thời gian kia, trái lại càng thấu hiểu nhau hơn, tình cảm ngày càng hòa hợp, hơn nữa đang trong thời gian tân hôn, trong cung tạm thời còn chưa chỉ thêm người vào phủ, nhờ vậy hai người trở thành đôi phu thê cầm sắt hòa minh trong mắt người ngoài.
Vào khoảng tháng bảy tháng tám, khoai lang chín, kết thành củ, lá khoai lang cũng được hái đầy một sọt, Dận Tự chọn những củ ngon nhất, đưa vào cung, kèm theo cách chế biến, còn lại một ít gởi tới phủ của Dận Chân và mấy người Dận Kỳ.
Tuy thứ này là cây cao sản, nhưng người trong kinh từng gặp cũng không nhiều, hơn nữa cách chế biến đa dạng, hấp luộc chiên nướng đều được, chỉ cần lột một lớp vỏ mỏng, bên trong màu vàng óng ánh, hương vị ngọt bùi, tựa như tan ngay khi vào miệng, Khang Hy khen không dứt miệng, đồng thời rất tôn sùng, hạ lệnh phổ biến khắp vùng Thiểm Tây, cũng do vậy làm nổi lên làn sóng khoai lang trong giới đại quan quý nhân ở kinh thành, hầu như nhà nhà đều trồng một hai dây khoai lang, muốn nếm thử mùi vị khoai lang được Hoàng đế ca ngợi.
Tuy Dận Tự là người ổn thỏa chu đáo, cũng khó tránh khỏi đau đầu.
Vừa phải xử lý công vụ, lại phải mỗi ngày đối phó với người tới tận cửa viện cớ hỏi về khoai lang kỳ thực mưu đồ bất chính, từ một A ca bị rơi vào lãng quên, nháy mắt lại trở thành tâm điểm của cả kinh thành, thay đổi chóng mắt đến thế, khó tránh khỏi bị người ngoài lời ra tiếng vào, nhưng Dận Tự không muốn lãng phí thời gian đối phó với những người này, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ đến nha môn làm việc, tiến cung thỉnh an, thời gian rảnh rỗi không tiếp bất kỳ ai.
Vụ án quan viên Thiểm Tây tham ô ngân lượng cứu tế, tạm thời rơi vào ngõ cụt với cái chết bất ngờ của quản gia Bố Khách.
Theo như kết quả khám nghiệm tử thi của quan phủ là do rơi xuống nước chết đuối, dù sao nhà riêng của Bố Khách ở kinh thành cũng đã bị tịch thu, đồ đạt thu được cũng đã sung vào quốc khố, Khang Hy không hạ lệnh tiếp tục điều tra, nhưng chân tướng ra sao, có người đã quên, có người lại nhớ mãi.
Đảng Đại A ca và đảng Thái tử, vẫn tiếp tục long tranh hổ đấu, thường hay gây chút phiền phức cho đối phương. Cát Nhĩ Đan ở phương Bắc đã bình, sách lược của Khang Hy đối với các chư vương Mông Cổ xưa nay luôn là ân uy song hành, vừa an ủi vừa đe dọa, từ ngày nhà Thanh vừa thành lập đến nay, nhiều năm như vậy, cũng đã dần dần nắm giữ được đại cục, triều đình nhìn như yên bình, lại ẩn giấu không ít sóng ngầm không tên.
Chính trong ngày tháng yên bình ẩn giấu gian trá, người người chào đón năm Khang Hy thứ ba mươi chín.
“Bao giờ mới lớn?” Dận Chân đứng sau lưng, nhìn mẫu đất lỏm chỏm màu xanh lá, cũng bắt chước hắn ngồi xổm xuống, khẩy nhẹ lá cây.
“Độ chừng bảy tám tháng nữa, có người nói với gia đình nghèo khổ, lá cây khoai lang cũng xem như đồ ăn, đợi chúng lớn hơn một chút, cũng hái xuống để huynh đệ chúng ta nếm thử.” Dận Tự cười nói.
Dận Chân im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên lại nói: “Nếu không đợi qua một thời gian, đến khi tâm trạng Hoàng a mã tốt hơn, huynh đi xin tội dùm đệ, để người . . . .”
“Ý tốt của tứ ca, đệ nhận.” Dận Tự khẽ mỉm cười. “Thật ra như hiện giờ cũng không có gì xấu, «Nông chính toàn thư» quả thật bát đại tinh thâm, đệ vẫn chưa nghiên cứu thấu đáo.”
Dận Chân thở dài: “Đệ không tính đem chuyện khoai lang này nói với Hoàng a mã sao?”
Dù không thể lấy lại thánh quyến, ít nhất cũng có thể giúp tình cảnh bản thân không phải khó khăn như bây giờ, suy cho cùng những việc y có thể giúp hắn cũng có hạn, nếu muốn trở mình, vẫn phải chờ một câu của Khang Hy.
Hai người đưa lưng về phía hành lang, chưa kể đang chuyên tâm trò chuyện, cũng không để ý đoàn người đang từ góc ấy tới gần, khoảng cảnh giữa hai nơi không xa, có thể nghe rõ ràng rành mạch.
Dận Tự thoáng khựng lại, xong chỉ nghe hắn nói: “Tứ ca, huynh muốn vì Đại Thanh làm chút chuyện, đệ cũng vậy. Lúc trước lật xem sách xưa thấy thứ này, đệ quả thực từng nghĩ thượng tấu cho Hoàng a mã, nhưng hiện tại lại không nghĩ tới, có một số việc bản thân làm, không thẹn với lương tâm, cũng đủ rồi, đợi khoai lang này lớn rồi, huynh hãy đem nó tiến cung trình cho Hoàng a mã xem, để người nếm thử trước, cũng tiện nhân cơ hội đó thượng tấu xin phổ biến loài cây này.”
Dận Chân nhăn mày: “Đệ . . . .”
Dận Tự biểu tình bình thản, không hề oán hận. “Nếu đến lúc đó Hoàng a mã nghĩ đệ có tính toán trong lòng, vậy chuyện đệ làm đây, không chỉ không lấy lòng được người, trái lại sẽ khiến người nghĩ đệ dùng thứ này để giành thánh quyến. Khoai lang là vật ích nước lợi dân, tuyệt đối không thể bị hủy trong tay đệ, năm nạn đói, nếu có nó, biết đâu có thể sống lâu hơn.”
Khang Hy đứng ở đấy nghe trong chốc lát, đáy lòng lại dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Nói ra, đứa con này xưa này luôn thận trọng, an phận thủ thường, ông bảo nó đi Bình Dương, nó đi, thiếu chút nữa mù hai mắt, sai nó đi Giang Nam, nó cũng đi, tra xét đại án, lập công, nhưng quay về lại bị tước chức. Tại đại yến vạn thọ, ông trút giận lên nó, nó cũng không một câu oán hận, nếu không phải ngày hôm nay chính ông ở đây nghe được những lời này, thậm chí còn không biết nó đang lén lút làm gì.
Ông đối xử với nó, có phải quá nghiêm khắc không?
Không thể nghi ngờ, Dận Tự có thể xem là người cực kỳ xuất sắc trong số các con của ông, nhưng Khang Hy vì xuất thân của ngạc nương hắn, luôn tồn tại cảm giác vừa yêu vừa hận với hắn, khi ông có cảm giác xem trọng hắn, lại nhớ đến bản thân từng sủng hạnh một người tội phụ Tân Giả Khố, đấy đã xem như vết bẩn trong cuộc đời đế vương, nếu lại tiếp tục sủng ái Dận Tự, nhìn vào có vẻ như bản thân tham luyến mỹ sắc, yêu ai yêu cả đường đi, hơn nữa Thái tử từng đề cập hoài nghi Dận Tự và Đại A ca kết đảng, không cần nghi ngờ đã gieo mầm trong lòng ông.
Lương Cửu Công lia trộm nét mặt giấu diếm cảm xúc của Khang Hy, khẽ mở lời: “Tứ Bối lặc gia, Bát Bối lặc gia.”
Hai người rõ ràng giật bắn, quay đầu lại, thấy Khang Hy đứng đó, vội vàng đứng dậy tiến lên quỳ xuống hành lễ.
“Nhi thần tham kiến Hoàng a mã.”
“Đứng lên đi.” ngữ điệu Khang Hy ôn hòa, khồng hề tức giận, Lương Cửu Công lén thở phào nhẹ nhõm.
Ông dời tầm mắt từ hai người qua mẫu ruộng trước mắt.
“Đây là khoai lang?”
“Khởi bẩm Hoàng a mã, đúng vậy, nó thuộc họ khoai, tên khoai lang, vốn là giống cây nước ngoài, được truyền vào trung thổ từ thời nhà Minh, vùng Phúc Kiến có trồng giống cây này, nhưng không phổ biến, có người nói giống cây này dễ trồng lại thu hoạch nhiều, nhi thần nghĩ, nếu có thể gây trồng thành công, sau đó mở rộng phạm vi tới vùng Thiểm Cam, ít nhiều cũng có giúp giải quyết nỗi khổ nạn đói của bá tính.” Dận Tự cung kính đứng giải thích cho Khang Hy.
“Ừm.” Khang Hy không thể hiện thái độ gì. “Mấy ngày qua con bế môn, là vì loay hoay với chúng sao?”
Những lời này không nghe ra là khen ngợi hay chê trách, Dận Tự đáp: “Năm xưa nhi thần cứu tế ở Bình Dương, mắt thấy nghìn vạn bá tính trôi dạt khắp nơi, vào lúc cứu tế của triều đình còn chưa đến, ăn không thể ăn, cuối cùng xuất hiện thảm trạng nạn đói, tuy khoai lang này không thể giúp người người ấm no trong thiên tai, nhưng ít nhất cũng có thể giảm thiểu số bá tính vô tội bị chết đói.”
“Khoai lang này có thể nấu ăn à?” bản thân Khang Hy rất chú trọng nông canh, đối với việc này cũng có chút hiểu biết, cả mảnh đất chi chít màu xanh tươi mơn mởn, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó chăm sóc vô cùng chu đáo.
“Dạ, nhi thần đọc được qua một ít sách, cũng từng hỏi thăm lão nông ở lân cận, mùi vị của khoai lang rất ngon, có thể nấu ăn.”
“Vậy chờ khi trưởng thành, đưa một ít vào cung.”
Khang Hy liếc mắt nhìn hai đứa con đang tuân thủ phép tắc đứng yên một bên, lại nhớ đến bộ dáng đáng yêu thuở nhỏ của Dận Tự, không khỏi âm thầm thở dài.
“Mấy ngày qua, con đọc sách gì?” Khang Hy một bên hỏi, một bên đi về hướng đường cũ, hai người theo sau.
Dận Tự kể mấy tên sách, Khang Hy gật đầu, thuận miệng hỏi vài câu, thấy Dận Tự đều có thể trả lời lưu loát, không khỏi gật đầu.
“Từ mai, con bắt đầu quay về Lại Bộ làm việc đi.”
Dận Chân nghe vậy liền vui vẻ, thu hoạch hôm nay đúng là ngoài ý muốn, vốn không nghĩ tới Hoàng a mã sẽ cải trang đến đây, càng không nghĩ tới sẽ nghe thấy họ nói chuyện, cũng may Dận Tự không nói mấy câu oán hận ra miệng, bằng không với tâm tính của vị Hoàng a mã này, thật đúng không biết sẽ như thế nào đây.
Dận Tự sửng sốt, lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Kỳ thật trong lòng hắn không cảm thấy phấn khởi là bao, nhưng hiện giờ có công việc, nói chung ngày tháng trôi qua sẽ không đến nỗi quá buồn chán, nếu có thể chọn, Dận Tự thật tình nguyện đến nha môn như Công Bộ, có thể làm việc lại không gây chú ý.
Có lẽ Khang Hy tâm trạng đang vui, còn quyết định ở lại phủ ăn tối, hiển nhiên Đình Xu dồn hết tâm tư để hầu hạ, không chỉ căn dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn, còn tự tay xuống bếp làm ít món.
Nữ tử Bát Kỳ có thể xuống bếp không ít, nhưng quý tộc tôn thất thì không nhiều, cho tới giờ vẫn chưa có người con dâu nào tự tay nấu cho Khang Hy ăn, hiển nhiên ông cảm thấy hưởng thụ, không chỉ ăn nhiều hơn mọi ngày, lại còn hiếm được mở miệng khen ngợi Đình Xu.
Hôm sau, ý chỉ của Khang Hy liền được truyền xuống, khôi phục chức vụ cho Dận Tự, đồng thời ban thưởng hai điền trang, và năm lượng hoàng kim.
Trong ý chỉ nêu lên Dận Tự tài đức vẹn toàn, không kiêu căng, lại làm việc cần cù nghiêm túc, kính cẩn liêm khiết, nhưng trên thực tế có ai không biết chuyện không phải chỉ có vậy, nếu nói làm việc cần cù nghiêm túc, vậy sao lúc Dận Tự từ Giang Nam trở về không ban thưởng, ngược lại còn bị quở trách, nay lại đột nhiên chuyển biến, khiến người khác không nhìn thấu được.
Người có tâm đương nhiên sẽ đi dò hỏi, hỏi kỹ càng mới biết, hôm qua Khang Hy cải trang đi đến phủ Bát Bối lặc, đến lúc này lại bừng tỉnh đại ngộ, người không liên quan thì không khỏi cảm thán Bát A ca may mắn, người từng bỏ đá xuống giết lại lo lắng không biết bản thân có từng đắc tội vị Bát A ca lần nữa đắc sủng không.
Chuyện mở cửa hàng, tuy Khang Hy không nhắc đến, nhưng lại ngầm tỏ ý sẽ không cấm đoán, Dận Chân liền bảo Na Lạp thị giao trả hai cửa hàng cho hắn, Dận Tự cũng không từ chối, cửa hàng vỗn cũng có đồng ra đồng vào, Na Lạp thị tuy rằng tận tâm, nhưng lại không rành buôn bán, nên cũng không giúp nó khấm khá hơn, lúc Dận Tự tiếp nhận, lập tức đặt ra quy định, xong giao lại cho Đình Xu trông nom, nay buôn bán như cá gặp nước.
Đây cũng không phải do hắn thông minh, am hiểu buôn bán, mà do kiếp trước cửa hàng của Cửu A ca Dận Đường trải rộng khắp thiên hạ, người xưng thần tài Cửu gia, hắn và Dận Đường giao hảo, đương nhiên cũng sáng được tí, hơn nữa bản thân cũng đã bỏ công không ít, tìm không biết bao nhiêu là sách vở trau dồi, mới từ từ lên tay, nhưng hắn không muốn để người khác nắm được nhược điểm, chỉ đứng một bên chỉ đạo, đối ngoại vẫn để quản gia toàn quyền quản lý, tất cả sổ sách thì giao cho Đình Xu.
Cửa hàng có khoản thu, cộng thêm hai điền trang được Khang Hy ban thưởng, góp thêm vào sản nghiệp, chi tiêu trong phủ cũng dần dư dả hơn, không còn túng quẫn như trước. Chẳng qua vợ chồng Dận Tự sau khi trải qua quãng thời gian kia, trái lại càng thấu hiểu nhau hơn, tình cảm ngày càng hòa hợp, hơn nữa đang trong thời gian tân hôn, trong cung tạm thời còn chưa chỉ thêm người vào phủ, nhờ vậy hai người trở thành đôi phu thê cầm sắt hòa minh trong mắt người ngoài.
Vào khoảng tháng bảy tháng tám, khoai lang chín, kết thành củ, lá khoai lang cũng được hái đầy một sọt, Dận Tự chọn những củ ngon nhất, đưa vào cung, kèm theo cách chế biến, còn lại một ít gởi tới phủ của Dận Chân và mấy người Dận Kỳ.
Tuy thứ này là cây cao sản, nhưng người trong kinh từng gặp cũng không nhiều, hơn nữa cách chế biến đa dạng, hấp luộc chiên nướng đều được, chỉ cần lột một lớp vỏ mỏng, bên trong màu vàng óng ánh, hương vị ngọt bùi, tựa như tan ngay khi vào miệng, Khang Hy khen không dứt miệng, đồng thời rất tôn sùng, hạ lệnh phổ biến khắp vùng Thiểm Tây, cũng do vậy làm nổi lên làn sóng khoai lang trong giới đại quan quý nhân ở kinh thành, hầu như nhà nhà đều trồng một hai dây khoai lang, muốn nếm thử mùi vị khoai lang được Hoàng đế ca ngợi.
Tuy Dận Tự là người ổn thỏa chu đáo, cũng khó tránh khỏi đau đầu.
Vừa phải xử lý công vụ, lại phải mỗi ngày đối phó với người tới tận cửa viện cớ hỏi về khoai lang kỳ thực mưu đồ bất chính, từ một A ca bị rơi vào lãng quên, nháy mắt lại trở thành tâm điểm của cả kinh thành, thay đổi chóng mắt đến thế, khó tránh khỏi bị người ngoài lời ra tiếng vào, nhưng Dận Tự không muốn lãng phí thời gian đối phó với những người này, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ đến nha môn làm việc, tiến cung thỉnh an, thời gian rảnh rỗi không tiếp bất kỳ ai.
Vụ án quan viên Thiểm Tây tham ô ngân lượng cứu tế, tạm thời rơi vào ngõ cụt với cái chết bất ngờ của quản gia Bố Khách.
Theo như kết quả khám nghiệm tử thi của quan phủ là do rơi xuống nước chết đuối, dù sao nhà riêng của Bố Khách ở kinh thành cũng đã bị tịch thu, đồ đạt thu được cũng đã sung vào quốc khố, Khang Hy không hạ lệnh tiếp tục điều tra, nhưng chân tướng ra sao, có người đã quên, có người lại nhớ mãi.
Đảng Đại A ca và đảng Thái tử, vẫn tiếp tục long tranh hổ đấu, thường hay gây chút phiền phức cho đối phương. Cát Nhĩ Đan ở phương Bắc đã bình, sách lược của Khang Hy đối với các chư vương Mông Cổ xưa nay luôn là ân uy song hành, vừa an ủi vừa đe dọa, từ ngày nhà Thanh vừa thành lập đến nay, nhiều năm như vậy, cũng đã dần dần nắm giữ được đại cục, triều đình nhìn như yên bình, lại ẩn giấu không ít sóng ngầm không tên.
Chính trong ngày tháng yên bình ẩn giấu gian trá, người người chào đón năm Khang Hy thứ ba mươi chín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.