Chương 28: Định Thân Phù (2)
Dược Thiên Sầu
29/08/2024
Điều kỳ lạ là, mặc dù những sợi xúc tu này đang quấn chặt lấy hắn, nhưng cơ thể hắn lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của chúng.
Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng những sợi xúc tu này không có sức ép mạnh mẽ đến vậy, vì hắn có thể cảm nhận và thấy rằng áp lực thực sự đến từ đâu.
Trong khung cảnh kỳ lạ hiện ra trước mắt từ mắt phải, màu xanh ngọc lấp lánh giống như nền của bức tranh, sự hiện diện của nó nhiều như mặt đất và núi non trong thế giới thực, ổn định và cố định, trước đây hắn nghĩ đó là ảo giác, hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng lúc này, một bộ phận của nó đã tụ lại nhanh chóng dưới tác động của ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ những sợi xúc tu, kết tụ trên các sợi xúc tu.
Sau khi thay đổi hình dạng, nó như thể xâm nhập vào thế giới thực, bám lấy cơ thể của Sư Xuân như một tồn tại có thực thể vật lý, toàn bộ pháp lực của hắn bị áp chế như bị một vật thực đè nặng.
Những sợi xúc tu mở rộng ra tứ phía vẫn tiếp tục kéo dài, cũng thu hút thêm nhiều vật chất màu xanh ngọc lấp lánh kết tụ.
Những sợi xúc tu và vật chất xanh ngọc lấp lánh thậm chí còn xuyên qua cơ thể của Kỳ Tự Như và những người khác, nhưng không gây ra bất kỳ tác động nào đối với họ. Kỳ Tự Như và những người khác giống như những người và vật trong ảo giác, khiến Sư Xuân không thể phân biệt đâu là ảo giác, đâu là thực tế, không biết phải xác định kiểu gì.
Khi sức mạnh từ tờ phù lục được giải phóng hoàn toàn, hàng loạt sợi xúc tu lơ lửng ngừng phát triển, vật chất màu xanh ngọc cũng dần ngừng kết tụ, rõ ràng sức mạnh của những sợi xúc tu này liên quan đến phạm vi mở rộng của chúng.
Lúc này, ở một mức độ nào đó, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng giống như hai quả cầu gai khổng lồ bị nhét vào mặt đất, nhìn từ bên ngoài trông giống như bị đè nặng bởi một ngọn núi nhỏ đứng sừng sững, với độ dày và sức nặng làm cho hai người không thể lay động dù chỉ một chút.
Nếu không nhìn thấy, hắn chỉ có thể vùng vẫy vô ích, nhưng bây giờ đã thấy rõ sức mạnh của phù lục là do những sợi xúc tu phát sáng gây ra, tất nhiên phải cố gắng tìm cách đối phó, dù không thể thoát khỏi sự trói buộc, Sư Xuân cũng không cam lòng ngồi yên chờ chết.
Hắn thử sử dụng pháp thuật để làm đứt những sợi dây xúc tu quanh cơ thể, nhưng phát hiện ra rằng chúng rất dai, có thể kéo dài ra và mỏng đi nhưng không thể cắt đứt.
Có thể không phải là không thể cắt đứt, mà là do sức ép của vật chất xanh ngọc khiến pháp lực chỉ có thể tác động lên bề mặt, không đủ sức mạnh để kéo đứt sợi xúc tu.
Nhưng điều kỳ lạ là, mặc dù không thể cảm nhận được sự tồn tại của những sợi xúc tu này, nhưng pháp lực vẫn có tác dụng đối với chúng.
Nếu không thể kéo đứt, hắn thử dùng pháp thuật để cắt chúng, nhưng kết quả cũng không thành công, pháp lực dễ dàng cắt đứt những sợi xúc tu, nhưng sau khi cắt đứt, chúng lại tự động nối lại, giống như nước chảy không ngừng, hơi bị ảo ma.
Nếu đã cắt đứt rồi nhưng lại nối lại, hắn thử giữ pháp lực để ngăn cách chúng một lúc lâu hơn.
Không còn cách nào khác, thực sự không còn cách nào khác, hắn nghĩ ra bất kỳ ý tưởng gì cũng đều phải thử, thử để xem có hiệu quả gì, còn nước còn tát, không thể ngồi yên chờ chết.
Tuy nhiên, đôi khi niềm vui lại đến một cách bất ngờ.
Khoảng sau năm, sáu giây, ánh mắt hoảng sợ của Sư Xuân thoáng hiện vẻ kinh ngạc, vài sợi xúc tu trên tay cầm đao dần dần tách ra, sau khi rời khỏi vẫn tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, và chất xanh ngọc bám trên chúng không tan ra, mà cùng nhau rời đi.
Sau khi rời khỏi, rõ ràng chúng không còn liên quan đến ngọn núi nhỏ đang đè nặng nữa. Cảnh tượng hư thực khác biệt lại diễn ra.
Sự giằng co và thử nghiệm cả về thể xác và tinh thần của Sư Xuân, nói thì có vẻ chậm, nhưng thực tế toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh.
Đối với người khác, chỉ là bất ngờ lao tới, rồi bị đứng hình tại không trung một lúc, trong khi Thân Vưu Côn vẫn chưa chạy tới nơi.
Bội đao trong tay Sư Xuân khi chém xuống, chỉ còn cách đầu của tráng sĩ bịt mặt nửa thước.
Tráng sĩ bịt mặt nhìn chằm chằm vào lưỡi đao trên đỉnh đầu, chắc chắn rằng không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, lúc này mới từ từ thu tay lại, quay đầu nhìn về phía Kỳ Tự Như đang ngồi ung dung trên ghế nằm, chờ đợi mệnh lệnh của ông ta.
Kỳ Tự Như giơ tay lên, ra hiệu cho hai kiệu phu đang bảo vệ phía trước nhường đường, nhân cơ hội này quan sát kỹ hai người tấn công.
Sư Xuân vẫn giữ nguyên tư thế tung mình chém đao, còn Ngô Cân Lượng thì vừa mới bật lên, một mũi chân chỉ còn cách mặt đất khoảng hai thước, thanh đao lớn kéo theo phía sau, cảnh tượng hai người bị đứng hình giữa không trung trông có phần buồn cười.
Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng những sợi xúc tu này không có sức ép mạnh mẽ đến vậy, vì hắn có thể cảm nhận và thấy rằng áp lực thực sự đến từ đâu.
Trong khung cảnh kỳ lạ hiện ra trước mắt từ mắt phải, màu xanh ngọc lấp lánh giống như nền của bức tranh, sự hiện diện của nó nhiều như mặt đất và núi non trong thế giới thực, ổn định và cố định, trước đây hắn nghĩ đó là ảo giác, hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng lúc này, một bộ phận của nó đã tụ lại nhanh chóng dưới tác động của ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ những sợi xúc tu, kết tụ trên các sợi xúc tu.
Sau khi thay đổi hình dạng, nó như thể xâm nhập vào thế giới thực, bám lấy cơ thể của Sư Xuân như một tồn tại có thực thể vật lý, toàn bộ pháp lực của hắn bị áp chế như bị một vật thực đè nặng.
Những sợi xúc tu mở rộng ra tứ phía vẫn tiếp tục kéo dài, cũng thu hút thêm nhiều vật chất màu xanh ngọc lấp lánh kết tụ.
Những sợi xúc tu và vật chất xanh ngọc lấp lánh thậm chí còn xuyên qua cơ thể của Kỳ Tự Như và những người khác, nhưng không gây ra bất kỳ tác động nào đối với họ. Kỳ Tự Như và những người khác giống như những người và vật trong ảo giác, khiến Sư Xuân không thể phân biệt đâu là ảo giác, đâu là thực tế, không biết phải xác định kiểu gì.
Khi sức mạnh từ tờ phù lục được giải phóng hoàn toàn, hàng loạt sợi xúc tu lơ lửng ngừng phát triển, vật chất màu xanh ngọc cũng dần ngừng kết tụ, rõ ràng sức mạnh của những sợi xúc tu này liên quan đến phạm vi mở rộng của chúng.
Lúc này, ở một mức độ nào đó, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng giống như hai quả cầu gai khổng lồ bị nhét vào mặt đất, nhìn từ bên ngoài trông giống như bị đè nặng bởi một ngọn núi nhỏ đứng sừng sững, với độ dày và sức nặng làm cho hai người không thể lay động dù chỉ một chút.
Nếu không nhìn thấy, hắn chỉ có thể vùng vẫy vô ích, nhưng bây giờ đã thấy rõ sức mạnh của phù lục là do những sợi xúc tu phát sáng gây ra, tất nhiên phải cố gắng tìm cách đối phó, dù không thể thoát khỏi sự trói buộc, Sư Xuân cũng không cam lòng ngồi yên chờ chết.
Hắn thử sử dụng pháp thuật để làm đứt những sợi dây xúc tu quanh cơ thể, nhưng phát hiện ra rằng chúng rất dai, có thể kéo dài ra và mỏng đi nhưng không thể cắt đứt.
Có thể không phải là không thể cắt đứt, mà là do sức ép của vật chất xanh ngọc khiến pháp lực chỉ có thể tác động lên bề mặt, không đủ sức mạnh để kéo đứt sợi xúc tu.
Nhưng điều kỳ lạ là, mặc dù không thể cảm nhận được sự tồn tại của những sợi xúc tu này, nhưng pháp lực vẫn có tác dụng đối với chúng.
Nếu không thể kéo đứt, hắn thử dùng pháp thuật để cắt chúng, nhưng kết quả cũng không thành công, pháp lực dễ dàng cắt đứt những sợi xúc tu, nhưng sau khi cắt đứt, chúng lại tự động nối lại, giống như nước chảy không ngừng, hơi bị ảo ma.
Nếu đã cắt đứt rồi nhưng lại nối lại, hắn thử giữ pháp lực để ngăn cách chúng một lúc lâu hơn.
Không còn cách nào khác, thực sự không còn cách nào khác, hắn nghĩ ra bất kỳ ý tưởng gì cũng đều phải thử, thử để xem có hiệu quả gì, còn nước còn tát, không thể ngồi yên chờ chết.
Tuy nhiên, đôi khi niềm vui lại đến một cách bất ngờ.
Khoảng sau năm, sáu giây, ánh mắt hoảng sợ của Sư Xuân thoáng hiện vẻ kinh ngạc, vài sợi xúc tu trên tay cầm đao dần dần tách ra, sau khi rời khỏi vẫn tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, và chất xanh ngọc bám trên chúng không tan ra, mà cùng nhau rời đi.
Sau khi rời khỏi, rõ ràng chúng không còn liên quan đến ngọn núi nhỏ đang đè nặng nữa. Cảnh tượng hư thực khác biệt lại diễn ra.
Sự giằng co và thử nghiệm cả về thể xác và tinh thần của Sư Xuân, nói thì có vẻ chậm, nhưng thực tế toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh.
Đối với người khác, chỉ là bất ngờ lao tới, rồi bị đứng hình tại không trung một lúc, trong khi Thân Vưu Côn vẫn chưa chạy tới nơi.
Bội đao trong tay Sư Xuân khi chém xuống, chỉ còn cách đầu của tráng sĩ bịt mặt nửa thước.
Tráng sĩ bịt mặt nhìn chằm chằm vào lưỡi đao trên đỉnh đầu, chắc chắn rằng không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, lúc này mới từ từ thu tay lại, quay đầu nhìn về phía Kỳ Tự Như đang ngồi ung dung trên ghế nằm, chờ đợi mệnh lệnh của ông ta.
Kỳ Tự Như giơ tay lên, ra hiệu cho hai kiệu phu đang bảo vệ phía trước nhường đường, nhân cơ hội này quan sát kỹ hai người tấn công.
Sư Xuân vẫn giữ nguyên tư thế tung mình chém đao, còn Ngô Cân Lượng thì vừa mới bật lên, một mũi chân chỉ còn cách mặt đất khoảng hai thước, thanh đao lớn kéo theo phía sau, cảnh tượng hai người bị đứng hình giữa không trung trông có phần buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.