Sơn Hải Đề Đăng

Chương 42: Nương (Mẹ) (2)

Dược Thiên Sầu

03/09/2024

Ngô Cân Lượng vội vàng đuổi theo, lải nhải: "Chúng ta thực sự sắp rời đi sao? Sao cảm giác giống như đang mơ vậy…"

Trong sân vườn rộng lớn, thành chủ Ba Ứng Sơn lại gõ cửa phòng của khách nhân.

Kỳ Nguyệt Như, người đã khóc sưng đỏ cả mắt, mở cửa mời hắn vào.

Ba Ứng Sơn đến để báo tin, không dài dòng: "Không ngoài dự đoán, hai thằng nhãi đầu sỏ ở Đông Cửu Nguyên đã vào thành rồi, còn mang theo hành lý, chắc chắn là chuẩn bị rời đi."

Theo lý mà nói, việc báo tin này chẳng đến lượt ông tự thân xuất mã, nhưng có một số việc không tiện để người khác làm thay.

Kỳ Nguyệt Như lóe mắt lên, hỏi: "Chúng định khi nào ra ngoài?"

Ba Ứng Sơn: "Còn phải xem chúng sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ ghé qua Bác Vọng Lâu một chuyến. Có người đang theo dõi, sẽ thông báo ngay cho ngươi."

Trong thành Chấp Từ, Ngô Cân Lượng vác đại đao, vừa đi vừa tỏ vẻ uy phong lẫm liệt.

Sư Xuân bên cạnh thì cố gắng tỏ ra nhã nhặn, trên khuôn mặt treo lên nụ cười đã qua vô số lần luyện tập, gặp ai cũng nở nụ cười thân thiện.

Sau khi được nữ lão sư đó dạy chữ, hắn cảm thấy mình là người đã được khai hóa, khác biệt với những kẻ man rợ ở vùng đất lưu đày này.

Hai người tiến thẳng đến Bác Vọng Lâu, trên đường đi, người qua lại không ngừng, gặp người quen thì gật đầu chào.



Đi ngang qua kho hàng bận rộn của Bác Vọng Lâu, hai người chỉ liếc mắt vào trong rồi đồng thời dừng lại. Trong kho hàng, có một nữ nhân đang đi đi lại lại, khiến họ không thể không chú ý.

Nữ nhân đó có dáng người đầy đặn, rất có phong thái, mặc một bộ quần áo giản dị. Đôi mắt to tròn rất sáng, tràn đầy sự năng động và nhiệt huyết, bà đi qua đi lại giữa các đống hàng hóa, chỉ trỏ liên tục.

Hai người đều nhận ra người đó, chính là bà chủ của Bác Vọng Lâu, cũng là mẫu thân của Miêu cô nương kia, tên là Lan Xảo Nhan.

Ông lão bên cạnh nữ nhân đó khi nhìn thấy hai người ngoài cổng liền cười khẽ, nhanh chóng nhắc nhở nữ nhân. Nữ nhân quay đầu lại nhìn.

Khi thấy bà ấy nhìn sang, Sư Xuân lập tức tỏ ra nhã nhặn, lễ phép chắp tay chào.

Ngô Cân Lượng thì vung tay, hào hứng hét lớn một tiếng: "Mẹ!"

Tiếng hét đó như tiếng sấm nổ, khiến mọi người trong và ngoài kho hàng đều quay đầu nhìn. Những người không biết chuyện thì thắc mắc, sao bà chủ lại có thêm một đứa con trai nữa?

Lan Xảo Nhan mặt đen lại, không biết đã nói gì với ông lão bên cạnh, ông lão vẫy tay gọi hai người vào.

Người gác cổng lập tức để họ vào.

Sư Xuân bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi, không nhanh không chậm. Ngô Cân Lượng thì như gặp lại người thân, mang theo đồ chạy ào về phía nữ nhân, vừa đến gần đã nhiệt tình kêu lên: "Mẹ!"

Lan Xảo Nhan nhìn Ngô Cân Lượng với vẻ mặt như muốn xé xác y, cười lạnh: "Câm miệng! Thằng to xác, dạo này ta nghe nói ngươi gọi không biết bao nhiêu nữ nhân là 'mẹ' rồi, ngươi bị bệnh gì mà cứ thấy nữ nhân liền to mồm gọi mẹ thế?"



Ngô Cân Lượng đứng sững lại, làm sao mà bà ta biết được, bây giờ phải giải thích thế nào?

Sư Xuân liền nghiêm túc, giơ tay thề: "Bà chủ, ta có thể chứng minh, tên này không bao giờ gọi bừa, hắn chỉ gọi những nữ nhân xinh đẹp là mẹ thôi."

Ngô Cân Lượng liền gật đầu liên tục đồng ý.

Thấy nữ nhân đẹp là gọi mẹ? Câu nịnh nọt này khiến Lan Xảo Nhan chỉ biết lắc đầu. Bà trừng mắt nhìn Ngô Cân Lượng, cảnh cáo: "Cút ra càng xa càng tốt, ta không có đứa con trai không biết xấu hổ như vậy. Sau này còn dám gọi bậy, ta sẽ xé nát miệng ngươi!"

Có những chuyện không biết thì thôi, biết rồi thì suýt nữa giận quá hóa cười.

Còn về việc tại sao Ngô Cân Lượng gọi mình là "mẹ", bà ta cũng nhớ rất rõ.

Nhớ lại lúc đó, y rất hay khen ngợi vẻ đẹp của bà. Vì chưa học được gì nhiều, y cứ lặp đi lặp lại những lời khen cũ rích, nghe nhiều thì thấy khó chịu. Vì vậy, bà đã bảo tên cao to kia đừng nói nữa, nói rằng mình đã đủ lớn để làm mẹ của y rồi…

Không ngờ lời vừa dứt, tên cao to này đã quỳ phịch xuống, gọi bà một tiếng mẹ.

Thật là đáng sợ, lúc đó bà ta đã bị dọa đến đơ người. Bà thực sự chỉ muốn Ngô Cân Lượng nói năng cẩn thận hơn, không phải là muốn nhận thêm một đứa con, vội vàng nói rằng mình không có ý đó, bảo rằng sau này đừng gọi như vậy nữa. Tuy nhiên, sau này dù có gặp lúc nào, họ Ngô kia cũng không thay đổi ý định, cứ thế mà gọi bà là mẹ.

Sau đó, mỗi lần họ gặp mặt là một người gọi mẹ, một người lại bảo đừng gọi mẹ.

Nếu không phải là do bị quy tắc của chốn lưu đày bó tay bó chân, ở trong thành Chấp Từ không tiện ra tay, bà ta nghĩ rằng dù mình không đánh chết được đứa con từ trên trời rơi xuống này thì cũng bứt lưỡi y ra rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sơn Hải Đề Đăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook