Chương 39: Âm mưu! Làm sao giết được chủ nhân đây? (hạ)
Tô Du Bính
15/10/2020
Chân Lục Cương run lên, niềm phấn khích sắp được trở thành cương thi bay từ từ lùi ra khỏi đầu, thay vào đó là đủ loại thủ đoạn của Phi Cương, đủ loại phép thuật thần thông của chủ nhân. Hai tòa núi khổng lồ dần dần chèn ép khiến gã không thể hô hấp, gã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, nhưng chân vừa nhúc nhích, gã đã bị một bàn tay giữ lại.
Sở Diệm nhảy xuống khỏi lưng Thanh Phong, một tay xách giỏ, một tay đặt lên vai gã, dáng vẻ thoải mái, thản nhiên, hoàn toàn đối lập với sự sắc bén trong mắt.
Lục Cương hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
Sở Diệm hỏi ngược lại gã: “Ngươi muốn làm gì đó?”
Lục Cương đáp: “Đi tiểu.”
Sở Diệm hỏi Thanh Phong: “Cương thi có nhu cầu này không?”
Thanh Phong ngạc nhiên đáp: “Chưa thấy bao giờ.”
Ánh mắt chúng vậy là sao? “…” Lục Cương nói: “Những cương thi khác không tiểu, ta muốn tiểu, không được hả?”
“Được.” Sở Diệm và Thanh Phong cùng gật đầu.
“…Vậy các ngươi còn chưa chịu tránh ra?”
Thanh Phong chỉ vào chỗ cạnh đó, “Ở kia đi.”
“Là… Là ý gì?” Lục Cương ngây người. Ý của chúng không phải là ý hắn đang nghĩ đấy chứ?
Sở Diệm vuốt cằm và bảo: “Cương thi đi tiểu chắc có thể xếp vào một trong mười hiện tượng lạ nhất trên thế giới ấy chứ?”
Thanh Phong càng nói thẳng hơn: “Muốn xem quá.”
Lục Cương: “…” Đồ con người mất nết! Đồ con rồng mất nết!
Thanh Phong đẩy kéo gã chạy vào góc khuất, “Mau lên, đừng nín.”
Lục Cương hai tay chống tường, cắn răng nói: “Tự nhiên ta không muốn đi nữa.”
Thanh Phong dùng im lặng để khiếu nại gã.
Sở Diệm cười giễu.
Lục Cương đi tới bên cạnh Bạch Cương, nhỏ giọng bảo: “Tụi mình đánh không lại chủ nhân đâu.”
Bạch Cương nghiêng người.
Lục Cương tưởng ả muốn quay sang nói chuyện đàng hoàng với mình, nào ngờ vừa chớp mắt, ả đã đá gã rơi thẳng xuống hố.
Bạch Cương bảo với những người khác: “Chúng ta cũng xuống thôi.”
Ở đây ngoài Lục Cương, kẻ cảm thấy bất an nhất không ai khác ngoài Thanh Phong. Chủ nhân với nó chưa hẳn là thân, dù chủ nhân từng thi thoảng kể chuyện cho nó nghe trước khi chủ nhân chìm vào giấc ngủ. Nhưng còn Phi Cương… Gã nuôi nấng nó khôn lớn, xem như nửa người cha của nó, giờ đây nó lại cùng kẻ khác đánh gã.
Chắc Phi Cương sẽ thất vọng lắm.
Thanh Phong thấy hơi sợ.
Sở Diệm thấy những người khác đều xuống hết rồi liền nhéo mặt nó, “Còn chưa chịu đi?”
Thanh Phong nói: “Ta sợ.”
Sở Diệm hỏi: “Ngươi có tin ta là Ung Hoài không?”
Thanh Phong gật đầu không chút do dự.
“Cũng có nghĩa ta là người từng chết một lần.” Sở Diệm lấy trong túi ra một tép kẹo cao su cho vào miệng nhai, “Thật ra chết chẳng đáng sợ chút nào, mắt nhắm lại, chân duỗi ra, cả hô hấp cũng không cần làm nữa.”
Thanh Phong nói: “Ta không sợ chết.”
Một bàn tay lông lá bỗng dưng xuất hiện trên mặt đất túm lấy chân Thanh Phong.
Thanh Phong đá đá.
Nhị Mao nói: “Đừng đá, ta té xuống bây giờ.”
Chân Sở Diệm giẫm lên mu bàn tay của gã, hắn mỉm cười nói: “Ta thích nhất là nhìn người khác té xuống.”
“Ta không phải người, ta là cương thi!” Nhị Mao nói: “Các ngươi mau xuống đây coi, Bạch Cương sắp lên cơn kìa.” Thật ra là lên cơn rồi.
Thanh Phong còn đang do dự thì Sở Diệm đã giơ tay lên che mắt nó.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Thanh Phong cảm thấy Sở Diệm đang dán sát vào tai nó để nói, lỗ tai nó bị hơi thở của hắn phà vào khiến cho vừa nhũn ra, vừa nóng lên, trước mắt tuy là một màu đen nhưng trong lòng thấy rất sáng sủa, mỗi động tác của người bên cạnh đều hiện lên rất rõ ràng trong đầu nó.
“Ngươi.”
Khóe miệng Sở Diệm nhếch lên, hắn thả tay ra, “Chốc nữa cứ thế nhé.”
“Cứ thế nào cơ?”
“Lúc không muốn nhìn thì cứ nhắm mắt lại.” Hắn ngừng lại một thoáng rồi tiếp: “Thế là ngươi chỉ có thể nhìn thấy ta thôi.” Hắn nhẹ nhàng nói xong thì cúi người bám vào thành hố thoăn thoắt nhảy xuống.
Thanh Phong thấy hơi lo cho hắn nên vội vàng nhảy xuống, giơ móng vuốt ra bám vào thành hố chỗ ngay cạnh hắn.
Động tác của Sở Diệm rất nhanh, cơ thể hơi mất khống chế nhưng may mà phản ứng của hắn nhanh, tính cách bình tĩnh, tuy trên đường bị trọng lực kéo xuống nhưng động tác vẫn không cuống quít hay rối loạn, lúc gần tới đáy, hắn đột nhiên nhảy ngược về sau, lộn mèo một vòng rồi đáp xuống đất, trông oách vô cùng!
Nhị Mao bắt đầu khóc hu hu.
Bảo là khóc nhưng sấm tuy to mà mưa lại không rơi được.
Bạch Cương nghe mà thấy phiền bèn đạp cho gã một cước: “Câm mồm!”
Nhị Mao nghiêng đầu một cách gian nan, nhìn chằm chằm vào tên Sở Diệm đang đứng trên lưng mình, uất ức hỏi: “Ngươi còn định đứng tới chừng nào?”
Sở Diệm đáp: “Ngươi không đứng dậy được à?”
Vèo một cái, Nhị Mao đứng phắt dậy.
Hai chân Sở Diệm trượt khỏi lưng gã như trượt ván, sau đó thản nhiên đứng vững trên đất, quay đầu nhìn Sở Hiểu Hải. Sau khi bị thương, thể lực của hắn kém hẳn, không thể không dùng dây thừng chầm chậm bò xuống.
Bạch Cương cũng nhìn Sở Hiểu Hải như đang đánh giá có nên lôi kéo tên này vào đội hay không.
Sở Hiểu Hải đáp xuống đất, đứng lau mồ hôi, cười mỉm chi và nói: “May mà chưa làm lỡ thời gian.”
Bạch Cương ngẫm nghĩ, có vẻ cũng thấy hắn chưa làm trễ nãi thật nên không dài dòng nữa, cúi đầu nhìn xuống cái hố nhỏ chỉ đủ cho một người chui qua trong cái hố to này. “Chính là ở đây.”
Mấy cái đầu quay sang nhìn cái hố nhỏ.
Bạch Cương nói: “Chủ nhân sợ lửa, sợ độc. Nhược điểm của Phi Cương chính là chủ nhân.”
Sở Diệm và Thanh Phong đều biết chuyện này có liên quan tới Hỏa Thần và Trùng Thần.
Sở Hiểu Hải nói: “Chủ nhân của các vị chẳng phải sống trong tiên thủy linh tuyền ư? Vậy dùng lửa là không được rồi, chỉ có thể dùng độc.”
Bạch Cương nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời.
Ban đầu Sở Hiểu Hải tưởng ả đồng ý với cách của mình, nhưng khi thời gian từng giây một trôi qua, ánh mắt của đối phương càng ngày càng hiện rõ sự mất kiên nhẫn, hắn mới ý thức được đối phương đang chờ hắn giao độc dược ra. Hắn nghẹn họng một lúc mới nói: “Tôi từng nghĩ đến rất nhiều tình huống sẽ gặp phải… Nhưng không bao gồm hạ độc.” Chưa bàn về chuyện yêu quái giữ mộ có trúng độc hay không, hắn trên cơ bản chưa từng tưởng tượng cảnh mình sẽ đút thức ăn cho chúng, chứ đừng nói tới đứng chung chiến tuyến với chúng và bàn bạc kế hoạch giết chết chủ nhân của chúng.
…
Nghĩ tới đây, hắn mới kinh hãi phát hiện mình đã leo lên thuyền giặc. Nhưng tới nước này rồi hắn đã không còn đường để lùi, cũng may là hắn còn sống. Sở Hiểu Hải quay đầu nhìn Sở Diệm.
Sở Diệm cảm giác được bèn nhìn lại. Hai người không nói tiếng nào.
Vào lúc này, những ân oán trong quá khứ dường như chẳng còn quan trọng nữa.
Cả đám vẫn chưa phát giác, Lục Cương lúc này đây hai mắt đang đảo lia lịa nhưng ngầm mưu tính gì đó.
Cảm giác thất vọng lui dần, Bạch Cương lấy lại tinh thần, ả nói: “Giết Phi Cương trước đi.”
Lục Cương hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạch Cương đáp: “Sau đó cái gì?”
“Giết Phi Cương xong thì sao? Ngươi tính làm thế nào để giết chủ nhân?”
Bạch Cương nói: “Phi Cương vừa chết, chủ nhân nhất định sẽ ra khỏi mặt nước, đến lúc đó chúng ta dùng lửa thiêu hắn.”
Lục Cương ha hả cười bảo: “Nếu chủ nhân không ra mặt thì sao?”
Những người khác cũng nhìn sang Bạch Cương.
Mắt Bạch Cương lóe lên, ả nói: “Nếu chủ nhân không ra mặt thì càng tốt, những tên nhân loại này có thể tự do ra vào, còn tụi mình có thể mượn tiên thủy linh tuyền gia tăng công lực.”
Lục Cương đưa ra tình huống xấu nhất: “Chưa chắc tụi mình đánh bại được Phi Cương.”
Nhị Mao thì lại nóng lòng muốn thử, “Cũng chưa chắc đánh không lại cơ mà. Cơ hội ngàn năm một thuở, mau đi thôi!”
Bạch Cương nhìn Lục Cương một cách lộ liễu, mỉm cười bảo: “Đúng, cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ qua thì sau này sẽ hối hận lắm đấy.”
Lục Cương: “…” Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, chỉ có thằng ngu mới không nhận ra.
Vây quanh gã là một vòng những “thằng ngu” đang quyết định chiến đấu. Tìm không ra đường thì vội vã tìm đường, giờ tìm được rồi, bọn chúng lại không vội nữa, hết người này tới người khác lần lượt ngồi xuống, mạnh ai nấy nghỉ ngơi, ăn uống.
Sở Diệm vốn đang dựa vào tường, sau đó Thanh Phong lại kéo đầu hắn qua nhấn vào vai mình, đĩnh đạc nói: “Sở Diệm, ta cho ngươi dựa nè.”
Sở Diệm rũ mắt, buông bỏ hết cảnh giác, chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi để nguyên vậy ngồi nghỉ.
Bạch Cương ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cái hố nhỏ.
Lục Cương giở giọng quái gở nói: “Những kẻ còn sống phải dày vò những kẻ chết đi cho thảm vào.”
Bạch Cương hỏi: “Tụi mình thật sự sẽ còn sống sao?”
Lục Cương ngây người.
Bạch Cương quay đầu nhìn gã, “Đôi khi tao nghĩ, nếu lúc chủ nhân xây dựng lăng mộ không đào trúng vào mộ của tụi mình, có phải tụi mình đã được đầu thai, một lần nữa làm người rồi chăng.”
“Mày muốn làm người?”
“Mày không muốn sao?”
Nghe Bạch Cương hỏi, Lục Cương cả nửa ngày mới trả lời: “Làm người rất ngắn ngủi.”
“Nhưng có thể phơi nắng!”
“Mày bị Tử Cương ảnh hưởng nặng quá rồi!”
“Mày không muốn sao?”
Lục Cương mãi không trả lời, đến khi Bạch Cương cho rằng gã sẽ không trả lời luôn thì gã lại lẩm bẩm một câu: “Ai lại không muốn chứ?”
Nhị Mao không biết đào đâu ra một cây chùy sắc gỉ sét loang lổ dâng lên cho Bạch Cương như đang dâng bảo vật, “Dùng cái này đi.”
Bạch Cương nhìn về phía Sở Diệm và Sở Hiểu Hải.
Sở Hiểu Hải duỗi người, chầm chậm đứng dậy.
Sở Diệm mở mắt ra, trông hắn không giống vừa tỉnh lại từ giấc ngủ say chút nào, đôi mắt hắn hệt như phủ lên lớp tuyết mùa đông, trong trẻo, lạnh lẽo nhưng sáng ngời.
Bạch Cương chỉ vào Sở Hiểu Hải, “Ngươi và Nhị Mao xuống trước.”
Sở Hiểu Hải nheo mắt nhìn Sở Diệm. Hắn tự biết mình không đủ sức chiến đấu, nhất định phải tìm một đồng bọn, Sở Diệm cũng là người nên trở thành sự lựa chọn tốt nhất, có điều nhìn vẻ mặt Sở Diệm, hắn không trông cậy được rồi.
Sở Hiểu Hải thầm cau mày nhìn về phía Lục Cương.
Lục Cương chớp mắt.
Có những lúc, giao ước ngầm chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Sở Hiểu Hải mỉm cười đi đến bên cạnh Nhị Mao.
Nhị Mao lấy chùy đập vào cái hố.
Từng mảng đất một rơi xuống tạo thành một cái động.
Nhị Mao tính tình bộc trực, chưa cần Bạch Cương thúc giục, gã đã tự động nhảy xuống. Sở Hiểu Hải vốn có đầu óc hơn, trước khi nhảy xuống phải nhìn khắp các địa hình bên dưới, nhưng chỉ phát hiện bên dưới toàn một màu đen, không thể nhìn thấy gì cả.
May sao Nhị Mao bên dưới hô lên một tiếng, Sở Hiểu Hải đóng cây đinh thô to vào tường rồi buộc dây thừng vào, nhanh chóng leo xuống. Lúc hắn đáp đất, cây đinh cũng đúng lúc lỏng ra, cả dây thừng cũng rơi xuống theo.
Lục Cương thoáng do dự nhưng thấy Sở Diệm và Bạch Cương một trái một phải mặt mày vô cảm dán mắt vào mình, gã đành cắn răng nhảy xuống.
Giờ đây bên miệng hố chỉ còn lại Bạch Cương, Sở Diệm và Thanh Phong.
Bạch Cương thấy Sở Diệm và Thanh đứng im bất động thì nheo mắt bảo: “Các ngươi muốn nuốt lời?”
Sở Diệm cúi đầu như đang tính toán gì đó, bỗng hắn đẩy nhẹ Thanh Phong một cái, “Ngươi xuống trước đi.”
“Cùng xuống.” Thanh Phong không đợi hắn đồng ý đã ôm lấy hắn cùng nhảy xuống.
Trước khi nhảy xuống, Bạch Cương như cố ý lại như vô tình liếc nhìn lối họ đi vào ban đầu.
Đường mộ rất dài, cuối đường lại rất tối.
Sở Diệm nhảy xuống khỏi lưng Thanh Phong, một tay xách giỏ, một tay đặt lên vai gã, dáng vẻ thoải mái, thản nhiên, hoàn toàn đối lập với sự sắc bén trong mắt.
Lục Cương hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
Sở Diệm hỏi ngược lại gã: “Ngươi muốn làm gì đó?”
Lục Cương đáp: “Đi tiểu.”
Sở Diệm hỏi Thanh Phong: “Cương thi có nhu cầu này không?”
Thanh Phong ngạc nhiên đáp: “Chưa thấy bao giờ.”
Ánh mắt chúng vậy là sao? “…” Lục Cương nói: “Những cương thi khác không tiểu, ta muốn tiểu, không được hả?”
“Được.” Sở Diệm và Thanh Phong cùng gật đầu.
“…Vậy các ngươi còn chưa chịu tránh ra?”
Thanh Phong chỉ vào chỗ cạnh đó, “Ở kia đi.”
“Là… Là ý gì?” Lục Cương ngây người. Ý của chúng không phải là ý hắn đang nghĩ đấy chứ?
Sở Diệm vuốt cằm và bảo: “Cương thi đi tiểu chắc có thể xếp vào một trong mười hiện tượng lạ nhất trên thế giới ấy chứ?”
Thanh Phong càng nói thẳng hơn: “Muốn xem quá.”
Lục Cương: “…” Đồ con người mất nết! Đồ con rồng mất nết!
Thanh Phong đẩy kéo gã chạy vào góc khuất, “Mau lên, đừng nín.”
Lục Cương hai tay chống tường, cắn răng nói: “Tự nhiên ta không muốn đi nữa.”
Thanh Phong dùng im lặng để khiếu nại gã.
Sở Diệm cười giễu.
Lục Cương đi tới bên cạnh Bạch Cương, nhỏ giọng bảo: “Tụi mình đánh không lại chủ nhân đâu.”
Bạch Cương nghiêng người.
Lục Cương tưởng ả muốn quay sang nói chuyện đàng hoàng với mình, nào ngờ vừa chớp mắt, ả đã đá gã rơi thẳng xuống hố.
Bạch Cương bảo với những người khác: “Chúng ta cũng xuống thôi.”
Ở đây ngoài Lục Cương, kẻ cảm thấy bất an nhất không ai khác ngoài Thanh Phong. Chủ nhân với nó chưa hẳn là thân, dù chủ nhân từng thi thoảng kể chuyện cho nó nghe trước khi chủ nhân chìm vào giấc ngủ. Nhưng còn Phi Cương… Gã nuôi nấng nó khôn lớn, xem như nửa người cha của nó, giờ đây nó lại cùng kẻ khác đánh gã.
Chắc Phi Cương sẽ thất vọng lắm.
Thanh Phong thấy hơi sợ.
Sở Diệm thấy những người khác đều xuống hết rồi liền nhéo mặt nó, “Còn chưa chịu đi?”
Thanh Phong nói: “Ta sợ.”
Sở Diệm hỏi: “Ngươi có tin ta là Ung Hoài không?”
Thanh Phong gật đầu không chút do dự.
“Cũng có nghĩa ta là người từng chết một lần.” Sở Diệm lấy trong túi ra một tép kẹo cao su cho vào miệng nhai, “Thật ra chết chẳng đáng sợ chút nào, mắt nhắm lại, chân duỗi ra, cả hô hấp cũng không cần làm nữa.”
Thanh Phong nói: “Ta không sợ chết.”
Một bàn tay lông lá bỗng dưng xuất hiện trên mặt đất túm lấy chân Thanh Phong.
Thanh Phong đá đá.
Nhị Mao nói: “Đừng đá, ta té xuống bây giờ.”
Chân Sở Diệm giẫm lên mu bàn tay của gã, hắn mỉm cười nói: “Ta thích nhất là nhìn người khác té xuống.”
“Ta không phải người, ta là cương thi!” Nhị Mao nói: “Các ngươi mau xuống đây coi, Bạch Cương sắp lên cơn kìa.” Thật ra là lên cơn rồi.
Thanh Phong còn đang do dự thì Sở Diệm đã giơ tay lên che mắt nó.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Thanh Phong cảm thấy Sở Diệm đang dán sát vào tai nó để nói, lỗ tai nó bị hơi thở của hắn phà vào khiến cho vừa nhũn ra, vừa nóng lên, trước mắt tuy là một màu đen nhưng trong lòng thấy rất sáng sủa, mỗi động tác của người bên cạnh đều hiện lên rất rõ ràng trong đầu nó.
“Ngươi.”
Khóe miệng Sở Diệm nhếch lên, hắn thả tay ra, “Chốc nữa cứ thế nhé.”
“Cứ thế nào cơ?”
“Lúc không muốn nhìn thì cứ nhắm mắt lại.” Hắn ngừng lại một thoáng rồi tiếp: “Thế là ngươi chỉ có thể nhìn thấy ta thôi.” Hắn nhẹ nhàng nói xong thì cúi người bám vào thành hố thoăn thoắt nhảy xuống.
Thanh Phong thấy hơi lo cho hắn nên vội vàng nhảy xuống, giơ móng vuốt ra bám vào thành hố chỗ ngay cạnh hắn.
Động tác của Sở Diệm rất nhanh, cơ thể hơi mất khống chế nhưng may mà phản ứng của hắn nhanh, tính cách bình tĩnh, tuy trên đường bị trọng lực kéo xuống nhưng động tác vẫn không cuống quít hay rối loạn, lúc gần tới đáy, hắn đột nhiên nhảy ngược về sau, lộn mèo một vòng rồi đáp xuống đất, trông oách vô cùng!
Nhị Mao bắt đầu khóc hu hu.
Bảo là khóc nhưng sấm tuy to mà mưa lại không rơi được.
Bạch Cương nghe mà thấy phiền bèn đạp cho gã một cước: “Câm mồm!”
Nhị Mao nghiêng đầu một cách gian nan, nhìn chằm chằm vào tên Sở Diệm đang đứng trên lưng mình, uất ức hỏi: “Ngươi còn định đứng tới chừng nào?”
Sở Diệm đáp: “Ngươi không đứng dậy được à?”
Vèo một cái, Nhị Mao đứng phắt dậy.
Hai chân Sở Diệm trượt khỏi lưng gã như trượt ván, sau đó thản nhiên đứng vững trên đất, quay đầu nhìn Sở Hiểu Hải. Sau khi bị thương, thể lực của hắn kém hẳn, không thể không dùng dây thừng chầm chậm bò xuống.
Bạch Cương cũng nhìn Sở Hiểu Hải như đang đánh giá có nên lôi kéo tên này vào đội hay không.
Sở Hiểu Hải đáp xuống đất, đứng lau mồ hôi, cười mỉm chi và nói: “May mà chưa làm lỡ thời gian.”
Bạch Cương ngẫm nghĩ, có vẻ cũng thấy hắn chưa làm trễ nãi thật nên không dài dòng nữa, cúi đầu nhìn xuống cái hố nhỏ chỉ đủ cho một người chui qua trong cái hố to này. “Chính là ở đây.”
Mấy cái đầu quay sang nhìn cái hố nhỏ.
Bạch Cương nói: “Chủ nhân sợ lửa, sợ độc. Nhược điểm của Phi Cương chính là chủ nhân.”
Sở Diệm và Thanh Phong đều biết chuyện này có liên quan tới Hỏa Thần và Trùng Thần.
Sở Hiểu Hải nói: “Chủ nhân của các vị chẳng phải sống trong tiên thủy linh tuyền ư? Vậy dùng lửa là không được rồi, chỉ có thể dùng độc.”
Bạch Cương nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời.
Ban đầu Sở Hiểu Hải tưởng ả đồng ý với cách của mình, nhưng khi thời gian từng giây một trôi qua, ánh mắt của đối phương càng ngày càng hiện rõ sự mất kiên nhẫn, hắn mới ý thức được đối phương đang chờ hắn giao độc dược ra. Hắn nghẹn họng một lúc mới nói: “Tôi từng nghĩ đến rất nhiều tình huống sẽ gặp phải… Nhưng không bao gồm hạ độc.” Chưa bàn về chuyện yêu quái giữ mộ có trúng độc hay không, hắn trên cơ bản chưa từng tưởng tượng cảnh mình sẽ đút thức ăn cho chúng, chứ đừng nói tới đứng chung chiến tuyến với chúng và bàn bạc kế hoạch giết chết chủ nhân của chúng.
…
Nghĩ tới đây, hắn mới kinh hãi phát hiện mình đã leo lên thuyền giặc. Nhưng tới nước này rồi hắn đã không còn đường để lùi, cũng may là hắn còn sống. Sở Hiểu Hải quay đầu nhìn Sở Diệm.
Sở Diệm cảm giác được bèn nhìn lại. Hai người không nói tiếng nào.
Vào lúc này, những ân oán trong quá khứ dường như chẳng còn quan trọng nữa.
Cả đám vẫn chưa phát giác, Lục Cương lúc này đây hai mắt đang đảo lia lịa nhưng ngầm mưu tính gì đó.
Cảm giác thất vọng lui dần, Bạch Cương lấy lại tinh thần, ả nói: “Giết Phi Cương trước đi.”
Lục Cương hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạch Cương đáp: “Sau đó cái gì?”
“Giết Phi Cương xong thì sao? Ngươi tính làm thế nào để giết chủ nhân?”
Bạch Cương nói: “Phi Cương vừa chết, chủ nhân nhất định sẽ ra khỏi mặt nước, đến lúc đó chúng ta dùng lửa thiêu hắn.”
Lục Cương ha hả cười bảo: “Nếu chủ nhân không ra mặt thì sao?”
Những người khác cũng nhìn sang Bạch Cương.
Mắt Bạch Cương lóe lên, ả nói: “Nếu chủ nhân không ra mặt thì càng tốt, những tên nhân loại này có thể tự do ra vào, còn tụi mình có thể mượn tiên thủy linh tuyền gia tăng công lực.”
Lục Cương đưa ra tình huống xấu nhất: “Chưa chắc tụi mình đánh bại được Phi Cương.”
Nhị Mao thì lại nóng lòng muốn thử, “Cũng chưa chắc đánh không lại cơ mà. Cơ hội ngàn năm một thuở, mau đi thôi!”
Bạch Cương nhìn Lục Cương một cách lộ liễu, mỉm cười bảo: “Đúng, cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ qua thì sau này sẽ hối hận lắm đấy.”
Lục Cương: “…” Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, chỉ có thằng ngu mới không nhận ra.
Vây quanh gã là một vòng những “thằng ngu” đang quyết định chiến đấu. Tìm không ra đường thì vội vã tìm đường, giờ tìm được rồi, bọn chúng lại không vội nữa, hết người này tới người khác lần lượt ngồi xuống, mạnh ai nấy nghỉ ngơi, ăn uống.
Sở Diệm vốn đang dựa vào tường, sau đó Thanh Phong lại kéo đầu hắn qua nhấn vào vai mình, đĩnh đạc nói: “Sở Diệm, ta cho ngươi dựa nè.”
Sở Diệm rũ mắt, buông bỏ hết cảnh giác, chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi để nguyên vậy ngồi nghỉ.
Bạch Cương ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cái hố nhỏ.
Lục Cương giở giọng quái gở nói: “Những kẻ còn sống phải dày vò những kẻ chết đi cho thảm vào.”
Bạch Cương hỏi: “Tụi mình thật sự sẽ còn sống sao?”
Lục Cương ngây người.
Bạch Cương quay đầu nhìn gã, “Đôi khi tao nghĩ, nếu lúc chủ nhân xây dựng lăng mộ không đào trúng vào mộ của tụi mình, có phải tụi mình đã được đầu thai, một lần nữa làm người rồi chăng.”
“Mày muốn làm người?”
“Mày không muốn sao?”
Nghe Bạch Cương hỏi, Lục Cương cả nửa ngày mới trả lời: “Làm người rất ngắn ngủi.”
“Nhưng có thể phơi nắng!”
“Mày bị Tử Cương ảnh hưởng nặng quá rồi!”
“Mày không muốn sao?”
Lục Cương mãi không trả lời, đến khi Bạch Cương cho rằng gã sẽ không trả lời luôn thì gã lại lẩm bẩm một câu: “Ai lại không muốn chứ?”
Nhị Mao không biết đào đâu ra một cây chùy sắc gỉ sét loang lổ dâng lên cho Bạch Cương như đang dâng bảo vật, “Dùng cái này đi.”
Bạch Cương nhìn về phía Sở Diệm và Sở Hiểu Hải.
Sở Hiểu Hải duỗi người, chầm chậm đứng dậy.
Sở Diệm mở mắt ra, trông hắn không giống vừa tỉnh lại từ giấc ngủ say chút nào, đôi mắt hắn hệt như phủ lên lớp tuyết mùa đông, trong trẻo, lạnh lẽo nhưng sáng ngời.
Bạch Cương chỉ vào Sở Hiểu Hải, “Ngươi và Nhị Mao xuống trước.”
Sở Hiểu Hải nheo mắt nhìn Sở Diệm. Hắn tự biết mình không đủ sức chiến đấu, nhất định phải tìm một đồng bọn, Sở Diệm cũng là người nên trở thành sự lựa chọn tốt nhất, có điều nhìn vẻ mặt Sở Diệm, hắn không trông cậy được rồi.
Sở Hiểu Hải thầm cau mày nhìn về phía Lục Cương.
Lục Cương chớp mắt.
Có những lúc, giao ước ngầm chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Sở Hiểu Hải mỉm cười đi đến bên cạnh Nhị Mao.
Nhị Mao lấy chùy đập vào cái hố.
Từng mảng đất một rơi xuống tạo thành một cái động.
Nhị Mao tính tình bộc trực, chưa cần Bạch Cương thúc giục, gã đã tự động nhảy xuống. Sở Hiểu Hải vốn có đầu óc hơn, trước khi nhảy xuống phải nhìn khắp các địa hình bên dưới, nhưng chỉ phát hiện bên dưới toàn một màu đen, không thể nhìn thấy gì cả.
May sao Nhị Mao bên dưới hô lên một tiếng, Sở Hiểu Hải đóng cây đinh thô to vào tường rồi buộc dây thừng vào, nhanh chóng leo xuống. Lúc hắn đáp đất, cây đinh cũng đúng lúc lỏng ra, cả dây thừng cũng rơi xuống theo.
Lục Cương thoáng do dự nhưng thấy Sở Diệm và Bạch Cương một trái một phải mặt mày vô cảm dán mắt vào mình, gã đành cắn răng nhảy xuống.
Giờ đây bên miệng hố chỉ còn lại Bạch Cương, Sở Diệm và Thanh Phong.
Bạch Cương thấy Sở Diệm và Thanh đứng im bất động thì nheo mắt bảo: “Các ngươi muốn nuốt lời?”
Sở Diệm cúi đầu như đang tính toán gì đó, bỗng hắn đẩy nhẹ Thanh Phong một cái, “Ngươi xuống trước đi.”
“Cùng xuống.” Thanh Phong không đợi hắn đồng ý đã ôm lấy hắn cùng nhảy xuống.
Trước khi nhảy xuống, Bạch Cương như cố ý lại như vô tình liếc nhìn lối họ đi vào ban đầu.
Đường mộ rất dài, cuối đường lại rất tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.