Chương 16: Tử chiến! Lời thề của kẻ ra đi! (thượng)
Tô Du Bính
15/10/2020
Không gian đen ngòm bên trên hệt như tầng tầng lớp lớp mây mù dày đặc, ẩn chứa những mối nguy hiểm khó có thể lường trước. Giữa bóng tối mịt mờ, ánh sáng bừng bừng phát ra từ cầu lửa chẳng khác nào ánh sáng le lói của đom đóm.
Sừng rồng cạ vào mái tóc Ung Hoài, hắn quay lại thì nhìn thấy hai tay Thanh Phong đang giữ lấy eo mình và hiếu kỳ hỏi: “Có người đang đi tiểu à?”
Đã quen với lối suy nghĩ đâu đâu của nó, Ung Hoài không hề lấy làm kinh ngạc mà chỉ nhỏ giọng đáp: “Đây là ám hiệu bọn ta dùng để cảnh báo nguy hiểm cho đối phương.” Hắn vừa nói vừa rút chủy thủ ra, rón rén bước lên trên.
“Khoan đã.” Thanh Phong kéo Ung Hoài ra sau lưng, chen lên phía trước, ngẩng đầu lên, thò một tay vào miệng tìm kiếm thứ gì đó. Một lúc sau, nó lôi thứ đó ra đưa cho Ung Hoài.
“Cái gì vậy?” Ung Hoài bực bội nhìn hai tấm gương đồng to bàn bàn tay.
Trên gương có nối một sợi dây thừng. Thanh Phong quàng dây qua cổ Ung Hoài rồi đặt gương vào lòng hắn, “Đây là gương hộ tâm. Ta lấy của Đại Mao đấy.”
Gương dán vào lồng ngực nhưng không mang lại cảm giác lạnh lẽo mà như gợi lên thứ gì đó ấm áp, Ung Hoài ngạc nhiên hỏi: “Ngươi moi từ trong cổ họng ra hả?”
“Điều này không quan trọng.” Thanh Phong lẩm bẩm, xoay người nhảy lên trên, cầu lửa vút một tiếng bay tới trước mặt soi đường cho nó.
Dưới ánh lửa, Thanh Phong tựa như thiên sứ đứng vững giữa những tầng mây, trên mình dù chỉ mỗi chiếc áo khoác mỏng manh, không phải chiến giáp nhưng vẫn oai phong lẫm lẫm, khí thế ngất trời.
Ung Hoài ngẩn ngơ. Hắn là đại sư huynh, từ nhỏ đến lớn đều được dạy phải bảo vệ các sư đệ, sư muội cho tốt. Bao nhiêu năm nay hắn đã quen với việc xung phong đi đầu, giờ đây bỗng nhiên bị đẩy xuống vị trí được bảo vệ làm hắn có đôi chút chưa quen – Đương nhiên là một chút mà thôi, vì cảm động và ấm áp đã nhanh chóng lấn át tất cả cảm giác của hắn. Sự ấm cúng trong lòng cộng thêm hơi ấm của gương hộ tâm khiến Ung Hoài nhiệt huyết tăng cao. Dường như chỉ cần nhìn thấy bóng người phía trước, nỗi sợ hãi và lo lắng hắn luôn cố dằn xuống bỗng chốc vơi đi, dù có rơi vào tuyệt cảnh cũng vẫn cảm thấy hy vọng.
Hắn khom dưng toan bước lên, bất thình lình, bóng dáng oai phong ngời ngời trước mặt bị thứ gì đó quấn lấy rồi biến mất không còn tăm hơi!
“Thanh Phong!” Giữa gian mộ im ắng, tiếng hét thất thanh buột miệng thốt ra vang vọng chẳng khác nào sấm giữa trời quang, đánh thức ác ma vốn chìm trong giấc ngủ say.
Gò má bên trái của Ung Hoài bỗng đau xót, cả người mất tự chủ bị quấn lấy rồi quẳng vào tường một cú nặng nề.
“A!”
“Ui.”
Hai tiếng kêu đau một to một nhỏ đồng thời vang lên.
Lưng Ung Hoài va phải thứ gì đó mềm hơn tường đá. Hắn chưa kịp có phản ứng thì đã bị bắn rơi xuống đất.
Thanh Phong cách đó không xa giận dữ quát lên: “Hoa hút máu, ta giận thật đấy!”
Ung Hoài gắng gượng ngóc đầu dậy thì nhìn thấy quả cầu lửa vốn chỉ to bằng đầu người bỗng nhiên phình ra gấp năm, sáu lần, lửa cháy phừng phừng soi cả gian mộ sáng như ban ngày, tình huống chung quanh hiện rõ mồn một.
Lũ hoa hút máu sợ hãi, bất mãn rụt cành về giả làm chuông gió, dán sát vào tường run lên nhè nhẹ.
Thanh Phong và Ung Hoài từng chứng kiến bộ mặt hung tợn của nó nên đương nhiên sẽ không bị dáng vẻ e ấp như con dâu mới về nhà chồng kia lừa gạt. Ung Hoài xoa ngực đứng dậy, bắt đầu hô hoán: “A Tư, A Tưởng, Tiểu…”
“Hự… Hự…” Phía sau truyền đến tiếng gọi rất khẽ, “Sư huynh…”
Ung Hoài quay ngoắt đầu lại, A Tư, A Tưởng một ngang một dọc bị trói trên vách tường sau lưng hắn.
A Tư dán thẳng vào tường, vết thương ở cổ, tay và đùi không ngừng rỉ máu, máu chưa kịp chảy xuống đã bị cành của hoa hút máu hút sạch. Đôi mắt A Tư nhìn chằm chằm vào Ung Hoài, miệng mấp máy, môi run khẽ, “Đi…Đi mau…” Lệ từ khóe mắt gã chảy xuống, chẳng mấy chốc cũng bị cuống hoa hút mất.
A Tưởng nằm ngang bên cạnh, đầu ghé vào thắt lưng A Tư, dáng vẻ nom càng thê thảm, miệng gã há hốc nhưng khí thở ra lại nhiều hơn hít vào.
Ung Hoài dùng chủy thủ cắt đứt cuống hoa hút máu chắn trước mặt nhưng vừa nhấc chân bước được một bước thì đường đi lại bị cuống hoa vươn ra ngăn lại. Nhìn hoa hút máu hợp lại thành lưới giam lỏng A Tư, A Tưởng, hắn rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, thò tay vào ngực lấy bình “nước thần kỳ”.
Dáng vẻ Tôn Phú Sinh hóa đá vẫn rõ mồn một trước mắt, cái giá phải trả hắn cũng được chứng kiến quá rõ. Ung Hoài biết uống thứ nước đó tuyệt không có khả năng biến thành vô địch nhưng so với thân thể xác thịt của người phàm hiện giờ, người đá không có máu thịt rõ ràng sẽ dễ đối phó được hoa hút máu hơn nhiều, ít ra có thể tranh thủ đủ thời gian để cứu người.
Không còn thời gian để do dự nữa.
Hắn mở nắp bình ra, ngưỡng cổ lên, miệng bình đặt ngay bên môi, chất lỏng vừa chảy vào cổ thì khuỷu tay chợt bị đẩy mạnh một cái, chiếc bình tuột khỏi tay hắn và bay đi.
“Ối!” Ung Hoài giật thót, xông về phía chiếc bình theo bản năng.
Thanh Phong ngu ngơ đẩy xong lại còn giữ hắn lại, vừa tránh vừa nói: “Lấy ra làm gì? Ở đây nguy hiểm lắm.”
“Ta…”
“Người, ta sẽ cứu!” Lão già cao to và lão già thấp bé chết đi nó không có cảm giác gì, nhưng A Tư, A Tưởng thì khác, bọn họ từng gọi nó là “sư tẩu”, nhìn bọn họ bị hoa hút máu làm cho hấp hối, nó bỗng nhiên thấy đôi chút khó chịu.
“Hoa hút máu, thả bọn họ ra!” Thanh Phong phun một quả cầu lửa về phía hoa hút máu, đôi đồng tử dưới phản xạ của ánh lửa bừng lên như rực cháy. Cầu lửa dưới sự chỉ huy của nó đập vào cành hoa trên tường.
Hoa hút máu quấn lấy A Tư, A Tưởng giữ làm con tin, chúng uốn lượn quanh cây cột duy nhất trong thạch thất để né tránh, tránh không khỏi thì lấy A Tư, A Tưởng ra chắn.
Ung Hoài thừa cơ vùng khỏi tay Thanh Phong, linh hoạt phóng đến chỗ chiếc bình, nhưng tiếc rằng cú nhảy của hắn chưa đủ cự ly, ngón tay chỉ vừa chạm tới chiếc bình. Chiếc bình bị ngón tay đẩy nhẹ thì càng lăn ra xa.
“Chết tiệt.” Nhìn nước chảy lênh láng trên mặt đất, lòng hắn nóng như lửa đốt, hoàn toàn không chú ý đến một cành hoa hút máu đang lén lút vươn tới. Hoa hút máu sau lưng Ung Hoài chăm chú đánh giá hắn như rắn độc, chúng đang ước lượng xem nơi nào dễ xuống tay nhất – Phần gáy dưới tóc của hắn lộ hết ra ngoài, chúng thấy thế bèn hút vào cổ hắn một cái!
Tình cờ Ung Hoài lại nhào về phía trước, mục tiêu di chuyển nên hoa hút máu chỉ hút trúng lưng áo của hắn, chúng bất mãn lắc qua lắc lại.
“Thả Ung Hoài ra!” Thanh Phong đang chiến đấu bỗng chú ý thấy có chuyện nguy cấp sau lưng bèn vội vã trở về, dùng một chân giẫm mạnh lên cành hoa đang uốn éo.
Cành hoa bị đau bèn rụt về, chúng trừng mắt với nó, dường như không hiểu vì sao Tiểu Long thân thiết hằng ngày lại đối phó với mình.
Lấy lại được tự do, Ung Hoài lại phóng về phía chiếc bình.
Hoa hút máu không biết Ung Hoài đang làm gì nhưng suy nghĩ “thứ kẻ địch muốn có chính là thứ ta muốn có” vốn đã tồn tại từ trước khi chúng có ý thức. Vì thế lúc đầu ngón tay Ung Hoài một lần nữa tiếp cận chiếc bình, chiếc bình lại bị cành hoa cuốn lên không trung. Chúng hiếu kỳ lật chiếc bình qua qua lại lại rồi dùng sức lắc lắc.
Số chất lỏng còn lại dưới sự lay động của hoa hút máu mà biến thành vô vàn giọt nước nhỏ xíu, chẳng mấy chốc đã biến mất không chút tăm hơi.
Ung Hoài mắt mở trừng trừng, sắc mặt trắng bệch như bị đả kích rất lớn.
“Ngươi muốn à?” Thanh Phong đưa tay ra chộp lấy.
Hoa hút máu theo bản năng đưa A Tư ra đỡ.
Thanh Phong thấy thế thì chẳng buồn quan tâm chai lọ gì sất mà chỉ vươn vuốt kéo lấy quần của A Tư.
Soạt một tiếng, quần gã bị xé thành hai mảnh, để lộ cặp giò cường tráng, bên trên còn có bốn, năm vết vuốt cào hồng nhạt do Thanh Phong bất cẩn gây ra trong cơn kích động.
Vốn đang mơ màng, sắp bất tỉnh tới nơi thì cảm giác mát mát ở chân lại kéo ý thức của gã quay về. A Tư căm hận nghĩ: Mình đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ ung dung hy sinh, cũng chỉ hy vọng chết đàng hoàng tí xíu… Gã đến cả chết trong quang vinh còn chả dám mơ cơ mà. Nhưng sao chỉ yêu cầu nhỏ nhoi ấy mà cũng không để gã toại nguyện?
“A Tư!” Thanh Phong gọi to một tiếng, đuổi theo thân thể của gã định kéo tiếp.
Đầu óc A Tư lại tỉnh táo thêm vài phần, gã híp mắt nhìn về phía Thanh Phong. Chưa nhìn còn đỡ, vừa nhìn gã thiếu chút nữa đã hồn bay phách lạc! Móng vuốt của Thanh Phong đang nhắm thẳng vào “thằng nhỏ” của gã…
“Ngừng tay…” Tiếng hét vốn phải thất thanh giờ chỉ như rên rỉ, đến cả chính A Tư còn chẳng nghe thấy.
Mắt thấy vải quần không thể chống lại thế công mãnh liệt của móng vuốt, A Tư thầm than thôi rồi: Nhọ quá, thằng nhỏ nhà tôi hãy an nghỉ đi!
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh.
Móng vuốt của Thanh Phong không hạ xuống nơi A Tư lo lắng mà chệch sang trái một chút, trực tiếp kéo A Tưởng bị chìm vào quên lãng nãy giờ ra khỏi đám hoa hút máu.
Cứu xong A Tưởng, Thanh Phong định ném gã cho Ung Hoài nhưng quay đầu lại thì phát hiện Ung Hoài vốn nên theo sát bên mình giờ chẳng thấy đâu. Nỗi hoảng hốt này nào phải chuyện đùa, nếu bảo ban nãy với hoa hút máu nó chỉ hơi hơi bất mãn thì hiện tại chính là bất mãn vô cùng, vô cùng to tát!
“UNG HOÀI!” Nó vừa gân cổ hô gọi vừa ôm A Tưởng chạy lung tung.
Nó vừa di chuyển, hoa hút máu cũng di chuyển theo.
Tìm hết một vòng vẫn không thấy người đâu, Thanh Phong sốt ruột phun ra ba quả cầu lửa liên tiếp, cộng thêm quả dẫn đường là bốn, cùng vây ở bốn góc, ép hoa hút máu không còn đường chạy, hoảng loạn đung đưa.
Thanh Phong mặt lạnh như tiền gào lên với hoa hút máu: “Ngươi dám động vào một sợi tóc của y ta sẽ nhổ cả gốc rễ ngươi lên!” Ban nãy nó chỉ muốn đoạt người nên cùng lắm chỉ dùng cầu lửa ngăn cản, tuyệt đối chưa từng chân chính ra tay, nhưng nếu như chúng làm Ung Hoài bị thương thì đừng trách nó không nể tình nghĩa sống cùng một mộ bao năm.
Thấy Thanh Phong nổi giận, hoa hút máu cũng nổi cơn tam bành, cành hoa thoắt cái dựng đứng, từ trên cao nhìn xuống và lắc lư dữ dội, hoa cùng lá hệt như đang nhe nanh múa vuốt chẳng khác nào ả đàn bà chanh chua.
Thanh Phong bỗng “phụt” một cái.
Hoa hút múa lách cành tránh đi.
Thanh Phong lấy tay lau miệng, “Chỉ nhổ ngụm nước bọt thôi mà.”
“…” Hoa hút máu tiếp tục lắc, tiếp tục chửi…
“Cứu…” Cắt ngang cuộc trò chuyện của họ chính là A Tư. Hoa hút máu bận chơi mèo vờn chuột với Thanh Phong nên không rảnh hút máu của gã, để gã có cơ hội lấy hơi đôi chút. Nhưng gã rõ ràng không biết cơ hội này chỉ để lấy hơi mà thôi, “Cứu… Cứu…”
Thanh Phong cau mày nói: “Ngươi hút nãy giờ cũng no rồi, mau thả hắn ra.”
Hoa hút máu run lên nhè nhẹ như đang cười nhạo sự ngây thơ của nó. Giả sử có thể mở miệng, nhất định chúng sẽ nói: Máu người không phải ngươi thích là có ngay. Muốn giành về ư, cầu xin ta đi. Ha ha, có cầu xin cũng không cho đâu nhé!
“Ngươi…” Thanh Phong mới nói một chữ đã nhìn thấy vách tường đối diện bỗng nhiên hiện ra một kẽ hở thẳng tắp đang mở rộng về phía hai bên, sau đó Ung Hoài thoăn thoắt từ kẽ hở đó chui ra. Một trong những ngón nghề trấn gia của họ Ngư ở Hà Đông chính là Súc Cốt Công, sự thần kỳ của nó chỉ cần xem Ung Hoài cao to như vậy mà vẫn có thể lách qua khe hở chỉ rộng hơn gang tay là biết.
Sau khi hắn chui ra, kẽ hở tự động khép lại, trừ phi ghé sát vào tường nhìn kỹ thì không cách nào nhìn thấy kẽ hở ấy.
Thanh Phong đã quen với việc lăng mộ cứ chốc chốc lại đẻ ra vài cơ quan cổ quái, thấy Ung Hoài không sao, nó đang định mang quả tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực trả về chỗ cũ thì nhìn thấy hắn rút chủy thủ tấn công hoa hút máu một cách điên cuồng.
Chẳng biết do kiêng kỵ Thanh Phong hay e dè kẻ điên, hoa hút máu ngóc hoa lên, trườn lên vách tường chung quanh vội vã tránh né.
Thanh Phong thấy A Tư bị kéo lướt qua người mình bèn lập tức vứt A Tưởng cho Ung Hoài rồi xoay người đuổi theo.
Ung Hoài tuy điên rồ nhưng trong đầu vẫn sót lại chút lý trí, nhìn thấy bên cạnh có thứ gì đó to đùng bị ném qua thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là… Né.
Bị hoa hút máu hút cho mê man, năm giây sau khi rơi tự do và tiếp đất, A Tưởng rốt cuộc cũng cảm giác được cơn đau từ mông và lưng truyền lên não, gã bất giác “Oái!” lên một tiếng.
Ung Hoài nhìn rõ mặt mũi của gã bèn vội vàng đỡ gã dậy.
A Tưởng cố gắng há miệng, đôi môi mấp máy hiện rõ một màu gần như thâm đen, nửa buổi mới thốt ra thành tiếng: “Ai quẳng đệ vậy?”
Ung Hoài mặt không đổi sắc trả lời: “Hoa hút máu.”
“Ăn đã rồi quẳng… Đúng là không có tính người.” A Tưởng trợn trắng hai mắt.
Ung Hoài sợ gã hôn mê nên dùng ngón tay đè vào nhân trung của gã.
Một lúc sau A Tưởng mới hỏi: “Ai cấu đệ vậy?”
Ung Hoài vừa định mở miệng thì nghe A Tưởng nói tiếp: “Đừng… Đừng hòng đổ thừa cho hoa hút máu, chúng không có… ngón tay.”
“Huynh cấu đấy.” Ung Hoài đỡ gã lên, lấy từ trong ngực ra một túi nước, mở nắp ra đưa đến miệng gã.
A Tưởng lắc đầu nhưng trông chẳng khác nào đang run lẩy bẩy, “Không được… Để dành, cho mình.” Như bỗng nhớ đến chuyện gì đó, đôi con ngươi của gã chợt lóe lên.
Ung Hoài tưởng rằng gã bắt đầu lấy lại tinh thần, mừng rỡ cúi xuống nhìn gã nhưng lại nhìn thấy nước mắt.
“Sư phụ, sư phụ…”
Nghĩ đến kết cục của sư phụ và tam sư thúc, vòng tay ôm lấy A Tưởng của Ung Hoài càng lúc càng siết chặt, “Huynh sẽ dẫn đệ rời khỏi đây.” Hắn cố gắng thuyết phục A Tưởng, cũng là thuyết phục chính bản thân hắn.
A Tưởng nhướng mày, ngón tay đặt trên lồng ngực đột nhiên siết lấy vạt áo của chính mình rồi gắng sức thốt: “Cẩn thận, hoa… có độc… Nhất định phải… sống sót. Nhà họ Ngư…” Những âm cuối nhỏ đến mức khó mà nghe thấy.
Ung Hoài cúi đầu xuống, ghé vào đôi môi dần cứng đờ của A Tưởng như đang cố gắng lắng nghe. Hắn tham lam cảm nhận hơi ấm bên tai, cũng chính là những hơi thở cuối cùng mà A Tưởng để lại trên cuộc đời này. Không có áo liệm, không có hoa tươi, cả một tấm phảng cũng chẳng có, cũng không có vợ con đưa tiễn, gã chỉ có một tên sư huynh mà thôi.
Viền mắt Ung Hoài dần dần ướt lên, ý niệm cầu sinh bỗng trở nên vô cùng rõ nét.
Sư phụ, tam sư thúc mất rồi, A Tưởng cũng đi, Tiểu Tình…
“Cướp về rồi nè!” Thanh Phong lướt như cơn gió đến bên cạnh hắn, trong tay đang túm lấy A Tư bị dày vò thừa sống thiếu chết, hơi thở thoi thóp, vui vẻ giành công cười bảo: “Ung Hoài, ta cừ không?”
Ung Hoài đặt A Tưởng xuống, bước qua thăm mạch cho A Tư, phát hiện mạch đập không hề theo quy luật, thoắt nhanh thoắt chậm như gảy đàn tranh.
A Tư bị xoay mòng mòng choáng hết cả đầu, bấy giờ hé mắt nhìn khắp chung quanh, bắt gặp thi thể của A Tưởng thì cả kinh thốt: “Đệ… Hồn của đệ… Bay ra rồi? Chết rồi?” Hai người bọn họ là anh em sinh đôi, quá trình trưởng thành cũng tương tự, tính cách sở thích gần giống, hai gương mặt sau khi thành niên chẳng khác nào một tên trong gương, một tên trước gương, chỉ là lúc bé đùa giỡn đã để lại mặt bên trái của A Tưởng một vết sẹo. Giờ đây trong đầu A Tư chỉ toàn những suy nghĩ như “Mình sắp chết rồi.”, “Lần này chết là cái chắc.” hoặc “Chết thê thảm quá mà.” đại loại, bởi vậy nhất thời chưa kịp lấy lại phản ứng, đến lúc nhận ra chuyện gì thì đã bị Ung Hoài ôm vào trong lòng, bên miệng còn kề sát một túi nước.
A Tư thuận thế nhấp một ngụm nhưng lại sặc ra. Gã há to miệng cố gắng hít thở, lồng ngực phập phồng liên tục như không thở nổi.
Ung Hoài vỗ nhẹ vào vai gã, phát hiện môi gã cũng hiện lên sắc thâm đen như môi A Tưởng thì trong lòng vừa lo vừa hoảng. Hắn rống về phía hoa hút máu: “Ngươi hạ thứ độc gì?”
Hoa hút máu đang giành A Tưởng với Thanh Phong, bị bốn quả cầu lửa của Thanh Phong dồn vào góc tường, cành lá đều co quắp lại như những nắm tay màu xanh trông rất đáng thương, nghe Ung Hoài quát mình thì giơ lá ra kháng nghị đầy vẻ không phục.
Thanh Phong cau mày. Cầu lửa nảy lên nảy xuống xèo xèo, chốc chốc xếp thành hình vuông, chốc chốc lại đổi sang hình thoi, biến hóa chẳng khác nào chiếc bàn xoay.
Hoa hút máu ủ rũ rụt lá về, quay sang Thanh Phong lắc khẽ những chiếc lá ở giữa thân như đang lắc mông.
Thanh Phong hỏi: “Ngươi không có hạ độc?”
Hoa hút máu lắc đầu nguầy nguậy, cành lá đều dựng thẳng lên ra vẻ ta đây trong sạch.
“Nó nói nó không có.” Thanh Phong thuật lại với Ung Hoài, “Ta tin nó, nó ngốc lắm, không biết nói dối đâu.” Nhìn gương mặt xanh lè dưới ánh lửa của A Tư, nó nhỏ giọng hỏi: “Hắn cũng không sống nổi ư?”
Ung Hoài để ngoài tai lời nó nói. Hắn ôm chầm lấy A Tư. Hắn là cô nhi, lúc bé được sư phụ nuôi dưỡng, sư môn là nhà của hắn, sư phụ, sư thúc, sư huynh đệ tất cả đều có thể bỏ chữ “sư” đi. Trong lòng hắn bọn họ là thân nhân thân thiết nhất của hắn, ấy thế chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, hắn lần lượt mất đi bọn họ, và hắn chỉ biết trơ mắt nhìn mà chẳng thể làm gì.
Hắn căm thù cái cảm giác bất lực ấy!
“A Tưởng ca ấy…” A Tư dùng ngón tay níu chặt áo Ung Hoài, bình tĩnh nhìn hắn và hỏi.
Cổ họng Ung Hoài khô khốc. Hắn biết rõ ẩn sâu trong đôi mắt ngập tràn kỳ vọng đang nhìn vào chính hắn chính là tuyệt vọng vô bờ, không chịu nổi thêm bất cứ đả kích nào.
“A Tưởng?” Chà đạp hoa hút máu một phen đã đời, Thanh Phong quay về xách thi thể A Tưởng lên, không để Ung Hoài kịp cản đã ném đến trước mặt A Tư, “Nè, ở đây, chết rồi.”
Đồng tử A Tư co rút, hơi thở nghẹn lại trong cổ, thiếu điều không thở nổi.
Sợ gã không chịu nổi mà đi theo, Ung Hoài vội vã kéo thi thể A Tưởng ra sau lưng rồi an ủi gã: “Lúc hồi quang phản chiếu sẽ nhìn thấy những chuyện mình không muốn thấy, chưa chắc đã là thật.”
“Là giả sao?” A Tư hỏi.
Ung Hoài gật đầu.
“Hồi quang… Chỉ có tự mình nhìn thấy… chứ nhỉ? Sao huynh lại biết?”
Ung Hoài nghẹn họng.
“Tiểu Tình,” A Tư ngừng lại một chốc, giọng nói bỗng nhiên thay đổi, có phần nghẹn ngào và run rẩy, “Muội ấy…”
Những ngón tay nắm lấy túi nước của Ung Hoài siết lại, gân xanh hiện rõ mồn một như muốn trút hết tất cả phẫn nộ ra ngoài nhưng lại bị da thịt giữ lại. Hắn bình tĩnh nói: “Huynh sẽ tìm được muội ấy.”
“Đệ thích muội ấy.”
“…Huynh biết.” Thiếu nam thiếu nữ, thanh mai trúc mã, rất khó tránh khỏi những tình cảm vu vơ. Lúc nhỏ tò mò về chuyện nam nữ, Ung Hoài cũng từng nảy sinh chút tình cảm đặc biệt Tiểu Tình, chỉ là tuổi tác hơi lớn nên dần mang tình cảm này chuyển hóa thành tình anh em.
A Tư nói: “Nước.”
Ung Hoài nâng túi nước đưa lên miệng gã nhưng lại bị gã từ chối.
A Tư nhấc tay nhẹ nhàng đặt lên túi nước, từ từ nhắm mắt lại, “Đệ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, nghỉ…”
Ung Hoài cúi đầu xuống và ôm gã thật chặt.
Hai người không ai nhắc đến chuyện rời mộ mà chỉ giữ im lặng, an tĩnh hưởng thụ những giây phút cuối cùng được ở bên nhau.
Thanh Phong vò đầu bứt tai đi vòng vòng chung quanh bọn họ rồi đột nhiên xông về phía hoa hút máu, bẻ một cành hoa mang đến trước mặt Ung Hoài: “Ung Hoài, đừng buồn. Nó hư nhất, ngươi bẻ nó, cào nó, giày vò nó đi. Trút giận đi nha!”
Ung Hoài cảm nhận được thân thể trong lòng dần dần cứng lại. Hắn đứng dậy, ôm lấy A Tư đi về phía kẽ hở trên tường ban nãy mở ra rồi tung người đá một cước.
“Ung Hoài,” Thấy hắn như vậy, trái tim Thanh Phong nhói lên, cành hoa hút máu trong tay bị bẻ thành nhiều đoạn nhỏ. Nửa cành còn lại trên thân hoa hút máu vội vã rụt về.
“Muốn đá thì đá ta nè. Mông ta mềm, dễ đán hơn tường nhiều lắm.”
Ung Hoài không nói lời nào mà chỉ đá thêm một cước!
Vách tường bị đá rung lên, kẽ hở xuất hiện, mở rộng về phía hai bên.
Ung Hoài muốn đưa A Tư lách qua kẽ hở nhưng lại phát hiện kẽ hở quá nhỏ, cơ bản không thể đưa vào. Nếu A Tư còn sống đương nhiên có thể dùng Súc Cốt Công ra vào không chút vấn đề, còn hiện tại trừ phi bẻ gãy tất cả xương cốt.
Thanh Phong thấy Ung Hoài chốc chốc gập A Tư lại, chốc chốc dựng gã lên, chốc chốc đỡ gã nghiêng qua, chốc chốc lật gã sấp lại, cố gắng nửa ngày cũng chẳng có kết quả, rốt cuộc đi thẳng đến vách tường và dùng sức đá vào kẽ hở, dường như muốn đá thành một cái động.
Gian mộ vốn đang chấn động sau mấy cú đá của hắn lại càng lung lay dữ dội, đỉnh mộ bắt đầu rơi xuống vài mẩu đá vụn cứ như chỉ tí nữa thôi là sẽ sập xuống.
Lũ hoa hút máu bất mãn tụ lại với nhau tạo thành một tấm lưới xanh biếc, lặng lẽ vây hai người vào giữa ba mặt hoa và vách tường, tiện thể vươn ra vài cành hoa làm trụ chống đỡ đỉnh mộ.
Đánh hơi được nguy cơ, Ung Hoài quay phắt đầu lại. Một nhị hoa vàng nhạt tỏa ra ánh sáng rực rỡ trông cứ như tròng mắt đảo lia đảo lịa trừu tính âm mưu đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn không biết nó định làm gì, Thanh Phong bên cạnh đang muốn giúp hắn đá thêm mấy cước bỗng bị cành hoa quấn vào mắt cá chân, sau đó thình lình bị hất vào tường.
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Thanh Phong chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lưng đã nặng nề giáng vào tường. Nó chẳng đau mấy nhưng vách tường thì sụp rồi.
“Ung Hoài!” Nó theo bản năng gân cổ gào lên nhưng lại mấy lớp đất đá nhấn chìm. Chưa tới nửa giây, nó phóng ra từ đống đất đá, phủi bụi, phun đất ra rồi chạy ào về phía Ung Hoài.
Ung Hoài cùng với thi thể của A Tư, A Tưởng đều bị hoa hút máu bao vây, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một cái lưới hoa khổng lồ xanh biếc không ngừng chuyển động, hoa hút máu liên tục đan xen vào nhau tạo thành không gian không một kẽ hở. Người bị vây giữa lưới hoa dù không bị siết chết thì sớm muộn cũng bị ngộp chết tươi.
Hai mắt Thanh Phong đỏ lên, một sức mạnh kỳ lạ bên trong cơ thể bỗng chốc như đập tan gông xiềng. Nó cảm thấy thân thể nhẹ dần, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ – Trong đôi mắt vàng ánh của nó không còn chút gì ngây thơ mà chỉ tràn ngập khát khao chiếm hữu dữ tợn.
“Gừ!”
Một con rồng lượn giữa không trung.
Hoa hút máu nhất thời bị dọa giật thót.
Thanh Phong khẽ uốn mình, cầu lửa không ngừng phun ra như pháo nổ, liên tiếp giáng lên lưới hoa. Hoa hút máu bắt lửa cháy lên, ánh lửa đỏ rực, cả gian mộ sáng bừng lên như giữa trưa đến chói cả mắt.
Bị đốt cháy thế mà hoa hút máu lại không bỏ trốn, nó uể oải vặn vẹo, chút sức phản kháng cũng không có, chỉ nằm sấp xuống mặc cho cầu lửa thiêu đốt. Trên mặt đất, máu loãng tí tách rỉ ra từ những cành hoa bị gãy có màu như rỉ sét, đỏ thẫm có pha chút vàng nhạt.
Thanh Phong bay lượn trên không trung một vòng rồi đột nhiên đáp xuống mặt đất, thân thể trở về hình người, mất một chốc mới ngơ ngác bừng tỉnh. Nó ngờ nghệch nhìn khắp chung quanh, lúc cái lồng hoa hút máu đập vào mắt thì mặt Thanh Phong lập tức biến sắc, nó liều mạng dùng vuốt cào bới lưới hoa, cố gắng cả nửa ngày cuối cùng cũng túm được một cánh tay của Ung Hoài, thế nhưng cảm giác cứng ngắc trong tay lại khiến nó ngẩn ngơ. Nó nhớ rõ cảm giác khi nắm tay Ung Hoài, tuy không mềm mại nhưng cũng không cứng ngắc như thế này, cứng chẳng khác nào đá.
Nó nhéo một cái, rồi lại nhéo một cái. Quần áo thì đúng đấy, nhưng còn tay… Khác xa lắm.
Cầu lửa thiêu cho hoa hút máu tơi tả, cành hoa chắn giữa hai người đột nhiên rơi phịch xuống đất, vô số giọt nước như những mưa đọng trên cành hoa bắn ra. Những “giọt nước” bám trên sừng rồng theo chuyển động của nó mà đong đưa.
Ung Hoài đứng cách nó khoảng một mét.
Mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt, ngũ quan của hắn chẳng hề mảy may thay đổi. Thế nhưng… Làn da thì khác. Nước da trắng nõn biến thành xám xịt, những đường nét rạch ròi trên mặt của hắn càng được tôn lên rõ ràng. Hắn đang cắn một cành hoa hút máu thô to, chất lỏng chảy xuống từ khóe miệng lại khiến gương mặt xám xịt của hắn trông hệt như pho tượng.
Thanh Phong thất thanh hỏi: “Bình sứ chẳng phải đổ hết rồi sao?” Cớ gì Ung Hoài vẫn biến thành đá thế kia?!
Ánh sáng trong mắt Ung Hoài tối lại, hắn phun cành hoa ra, “Ngươi cố ý?”
Thanh Phong cắn môi, trả lời qua loa: “Nước thần không phải thứ tốt…”
Ung Hoài bồng A Tư nằm dưới đất lên. Kẽ hở sau lưng quả nhiên bị hắn đá nứt ra thêm nhiều, miễn cưỡng đủ để một người chui lọt.
Thanh Phong ôm lấy A Tưởng, tâm sự ngổn ngang lẽo đẽo theo sau.
Phía sau bức tường lại là một gian mộ.
Thanh Phong cảm thấy quen mắt hết sức, nhất là những cơn gió lạnh lẽo cứ ào ạt phả vào mặt, “Chỗ này hình như là…”
“Mộ Nhị Mao.” Ung Hoài đặt A Tư nằm xuống cạnh tấm hàn ngọc mà Nhị Mao đã giấu thật kỹ.
Thanh Phong gật đầu, cầu lửa theo sau theo đó mà lay động nhè nhẹ, “Ủa? Mộ của Nhị Mao vẫn còn à?” Nó cứ tưởng lăng mộ sau khi bị Phi Cương kích hoạt đã thay đổi hoàn toàn, nào ngờ những căn phòng cũ vẫn chưa bị vứt xó. Lẽ nào là tồn tại cùng nhau chứ không phải thay thế?
Nó đặt A Tưởng xuống cạnh A Tư, len lén liếc qua bên cạnh thì nhìn thấy Ung Hoài đang đưa lưng về phía mình, hai tay dùng sức làm động tác “nhổ” gì đó trên vách tường.
“Ngươi đang làm gì thế?” Nó hỏi.
Ung Hoài quát khẽ một tiếng, lùi lại hai bước, hình như đang ôm gì đó trước ngực.
Thanh Phong nhìn sơ qua thì suýt chút đã giậm chân, nó chỉ vào hắn và nói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi ôm cô ta làm gì?”
Ung Hoài vốn chỉ đang đỡ lấy, nghe nó nói thế bèn dứt khoát bế ngang “thứ đó” lên, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh A Tư, A Tưởng rồi đặt xuống. “Thứ đó” lộ ra mặt thật, chính là Tiểu Tình mà A Tư trước khi lâm chung vẫn luôn nhung nhớ.
Thanh Phong ghen tỵ theo qua, nhỏ tiếng nói: “Ngực ta tuy không gồ lên nhưng bụng ta gồ lên, cũng có đường cong lắm mà.”
“Muội ấy chết rồi.” Ung Hoài cuối đầu nhìn về phía ngực và bụng của cô bé, bên trên có hai vết máu thấm ra.
Thanh Phong trước là ngạc nhiên, sau lại hoảng sợ bảo: “Không phải ta!” Nó cùng lắm chỉ nghĩ mà thôi, tuyệt đối chưa từng làm.
Ung Hoài ném ra hai thanh chủy thủ nhỏ bằng bạc, xem kích thước lớn bé của lưỡi dao thì vừa khớp với vết thương.
Thanh Phong thè lưỡi. Tiểu Tình vừa xuất hiện nó đã không thích cô ả. Nó là rồng, ả là người, nó là đực, ả là cái, nó và Ung Hoài quen biết chưa đầy một ngày, ả và Ung Hoài là thanh mai trúc mã, bất luận nhìn từ góc độ nào thì cô ả vẫn hợp với Ung Hoài hơn nó. Bảo nó nhỏ mọn cũng được, ác độc cũng được, xấu xa cũng được, tóm lại nó ghen tỵ với cô ả.
Có đôi khi phong độ chỉ là phân chó!
Chỉ là nó mừng thì mừng đấy nhưng nhìn Ung Hoài đau lòng lại là chuyện khác. Thanh Phong thấy hắn đau lòng cũng khó tránh buồn lây: “Ai giết cô ta?”
Ung Hoài cười lạnh hỏi lại: “Chẳng phải ngươi rõ hơn ta sao?”
Thanh Phong nghẹn họng. Nơi này là địa bàn của nó, Ung Hoài nói không sai. Nhưng sống bao năm nay nó mới nhận ra, những thứ nó vốn cho rằng mình hiểu rất rõ hóa ra chẳng biết gì cả.
“Xin lỗi.” Ung Hoài nhanh chóng xin lỗi nó vì đã giận cá chém thớt. Nếu không có Thanh Phong, A Tư, A Tưởng cũng không ra đi yên bình như vậy, nếu không có Thanh Phong, hắn sớm đã trở thành một cỗ thi thể. Tuy Thanh Phong là một trong những yêu quái giữ mộ song từ đầu đến cuối người nó bảo vệ lại chính là mình. Hắn nhẹ giọng, vuốt ve mái tóc của Tiểu Tình, “Đừng để bọn họ biến thành cương thi.”
Nhìn A Tư, A Tưởng và Tiểu Tình xếp thành hàng nằm đó, Thanh Phong cau mày nói: “Nếu ngươi ở lại thì có thể tự mình chăm sóc bọn họ.”
Ung Hoài giơ tay lên, nhìn mu bàn tay chẳng khác gì đá của mình và cười khổ: “Ngươi thấy ta làm được sao?”
“Nước thần không có tác dụng ngược lại sao?” Thanh phong buồn rầu hỏi.
Biểu tình của Ung Hoài bỗng trở nên khá kỳ quái, hắn từ tốn lắc đầu, “Không, ta chưa uống nước thần.”
Nhớ đến kết cục của A Tư, A Tưởng, Thanh Phong lo lắng nắm lấy tay hắn, “Trúng độc?”
“Ta chỉ cắn vào cành của hoa hút máu… Sau đó cảm thấy có chất lỏng bắn vào miệng nên nuốt xuống theo nước bọt.” Ung Hoài ngồi xổm dậy, vung quyền đánh vào đất, mặt đất lún xuống một cái hố cạn, còn hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn. Tất cả chứng cứ đều cho thấy quả thật hắn đang nối gót Tôn Phú Sinh.
Thanh Phong trố mắt nhìn hắn, không nói nên lời: “Chất lỏng trong cành hoa hút máu chính là nước thần?” Xưa nay nó không biết quanh mình lại có nhiều chuyện kỳ lạ đến vậy. A Tư, A Tưởng bị hoa hút máu hút máu rồi bị độc chết. Ung Hoài nuốt phải nhựa của hoa hút máu thì bị hóa đá.
Hoa hút máu… Hoa hút máu… Rốt cuộc hoa hút máu là thứ gì?
Ung Hoài lấy lại bình tĩnh, nói: “Việc cấp bách là phải tìm thấy nhị thúc.”
“Tại sao?” Thanh Phong với vị nhị thúc này chẳng mấy hảo cảm – Quan hệ chú cháu giữa ông ta và Tiểu Tình là một trong những nguyên nhân, còn nguyên nhân khác chính là nó cảm thấy ông ta rất nham hiểm, không phải nham hiểm bình thường mà là loại nham hiểm thâm tàng bất lộ.
“Thúc ấy là người duy nhất của nhà họ Ngư có thể sống sót rời khỏi lăng mộ.” Ung Hoài đã nghĩ kỹ, dáng vẻ này của hắn dù có may mắn không chết cũng không thể nào xuất hiện trước mặt con người, trọng trách kế thừa nhà họ Ngư ở Hà Đông chỉ còn nhị thúc có thể gánh vác.
Thanh Phong bĩu môi nói: “Biết đâu số ông ta không được tốt như vậy.”
Ung Hoài quyến luyến ngắm nhìn di thể của A Tư, A Tưởng và Tiểu Tình như muốn khắc ghi hình ảnh của họ vào tim.
Thanh Phong lặng lẽ thở dài, “Ta sẽ bảo vệ thi thể của bọn họ, không để bọn họ biến thành cương thi.”
“Cảm ơn.” Ung Hoài nhét túi nước vào ngực, dứt khoát xoay lưng bước ra ngoài.
Sừng rồng cạ vào mái tóc Ung Hoài, hắn quay lại thì nhìn thấy hai tay Thanh Phong đang giữ lấy eo mình và hiếu kỳ hỏi: “Có người đang đi tiểu à?”
Đã quen với lối suy nghĩ đâu đâu của nó, Ung Hoài không hề lấy làm kinh ngạc mà chỉ nhỏ giọng đáp: “Đây là ám hiệu bọn ta dùng để cảnh báo nguy hiểm cho đối phương.” Hắn vừa nói vừa rút chủy thủ ra, rón rén bước lên trên.
“Khoan đã.” Thanh Phong kéo Ung Hoài ra sau lưng, chen lên phía trước, ngẩng đầu lên, thò một tay vào miệng tìm kiếm thứ gì đó. Một lúc sau, nó lôi thứ đó ra đưa cho Ung Hoài.
“Cái gì vậy?” Ung Hoài bực bội nhìn hai tấm gương đồng to bàn bàn tay.
Trên gương có nối một sợi dây thừng. Thanh Phong quàng dây qua cổ Ung Hoài rồi đặt gương vào lòng hắn, “Đây là gương hộ tâm. Ta lấy của Đại Mao đấy.”
Gương dán vào lồng ngực nhưng không mang lại cảm giác lạnh lẽo mà như gợi lên thứ gì đó ấm áp, Ung Hoài ngạc nhiên hỏi: “Ngươi moi từ trong cổ họng ra hả?”
“Điều này không quan trọng.” Thanh Phong lẩm bẩm, xoay người nhảy lên trên, cầu lửa vút một tiếng bay tới trước mặt soi đường cho nó.
Dưới ánh lửa, Thanh Phong tựa như thiên sứ đứng vững giữa những tầng mây, trên mình dù chỉ mỗi chiếc áo khoác mỏng manh, không phải chiến giáp nhưng vẫn oai phong lẫm lẫm, khí thế ngất trời.
Ung Hoài ngẩn ngơ. Hắn là đại sư huynh, từ nhỏ đến lớn đều được dạy phải bảo vệ các sư đệ, sư muội cho tốt. Bao nhiêu năm nay hắn đã quen với việc xung phong đi đầu, giờ đây bỗng nhiên bị đẩy xuống vị trí được bảo vệ làm hắn có đôi chút chưa quen – Đương nhiên là một chút mà thôi, vì cảm động và ấm áp đã nhanh chóng lấn át tất cả cảm giác của hắn. Sự ấm cúng trong lòng cộng thêm hơi ấm của gương hộ tâm khiến Ung Hoài nhiệt huyết tăng cao. Dường như chỉ cần nhìn thấy bóng người phía trước, nỗi sợ hãi và lo lắng hắn luôn cố dằn xuống bỗng chốc vơi đi, dù có rơi vào tuyệt cảnh cũng vẫn cảm thấy hy vọng.
Hắn khom dưng toan bước lên, bất thình lình, bóng dáng oai phong ngời ngời trước mặt bị thứ gì đó quấn lấy rồi biến mất không còn tăm hơi!
“Thanh Phong!” Giữa gian mộ im ắng, tiếng hét thất thanh buột miệng thốt ra vang vọng chẳng khác nào sấm giữa trời quang, đánh thức ác ma vốn chìm trong giấc ngủ say.
Gò má bên trái của Ung Hoài bỗng đau xót, cả người mất tự chủ bị quấn lấy rồi quẳng vào tường một cú nặng nề.
“A!”
“Ui.”
Hai tiếng kêu đau một to một nhỏ đồng thời vang lên.
Lưng Ung Hoài va phải thứ gì đó mềm hơn tường đá. Hắn chưa kịp có phản ứng thì đã bị bắn rơi xuống đất.
Thanh Phong cách đó không xa giận dữ quát lên: “Hoa hút máu, ta giận thật đấy!”
Ung Hoài gắng gượng ngóc đầu dậy thì nhìn thấy quả cầu lửa vốn chỉ to bằng đầu người bỗng nhiên phình ra gấp năm, sáu lần, lửa cháy phừng phừng soi cả gian mộ sáng như ban ngày, tình huống chung quanh hiện rõ mồn một.
Lũ hoa hút máu sợ hãi, bất mãn rụt cành về giả làm chuông gió, dán sát vào tường run lên nhè nhẹ.
Thanh Phong và Ung Hoài từng chứng kiến bộ mặt hung tợn của nó nên đương nhiên sẽ không bị dáng vẻ e ấp như con dâu mới về nhà chồng kia lừa gạt. Ung Hoài xoa ngực đứng dậy, bắt đầu hô hoán: “A Tư, A Tưởng, Tiểu…”
“Hự… Hự…” Phía sau truyền đến tiếng gọi rất khẽ, “Sư huynh…”
Ung Hoài quay ngoắt đầu lại, A Tư, A Tưởng một ngang một dọc bị trói trên vách tường sau lưng hắn.
A Tư dán thẳng vào tường, vết thương ở cổ, tay và đùi không ngừng rỉ máu, máu chưa kịp chảy xuống đã bị cành của hoa hút máu hút sạch. Đôi mắt A Tư nhìn chằm chằm vào Ung Hoài, miệng mấp máy, môi run khẽ, “Đi…Đi mau…” Lệ từ khóe mắt gã chảy xuống, chẳng mấy chốc cũng bị cuống hoa hút mất.
A Tưởng nằm ngang bên cạnh, đầu ghé vào thắt lưng A Tư, dáng vẻ nom càng thê thảm, miệng gã há hốc nhưng khí thở ra lại nhiều hơn hít vào.
Ung Hoài dùng chủy thủ cắt đứt cuống hoa hút máu chắn trước mặt nhưng vừa nhấc chân bước được một bước thì đường đi lại bị cuống hoa vươn ra ngăn lại. Nhìn hoa hút máu hợp lại thành lưới giam lỏng A Tư, A Tưởng, hắn rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, thò tay vào ngực lấy bình “nước thần kỳ”.
Dáng vẻ Tôn Phú Sinh hóa đá vẫn rõ mồn một trước mắt, cái giá phải trả hắn cũng được chứng kiến quá rõ. Ung Hoài biết uống thứ nước đó tuyệt không có khả năng biến thành vô địch nhưng so với thân thể xác thịt của người phàm hiện giờ, người đá không có máu thịt rõ ràng sẽ dễ đối phó được hoa hút máu hơn nhiều, ít ra có thể tranh thủ đủ thời gian để cứu người.
Không còn thời gian để do dự nữa.
Hắn mở nắp bình ra, ngưỡng cổ lên, miệng bình đặt ngay bên môi, chất lỏng vừa chảy vào cổ thì khuỷu tay chợt bị đẩy mạnh một cái, chiếc bình tuột khỏi tay hắn và bay đi.
“Ối!” Ung Hoài giật thót, xông về phía chiếc bình theo bản năng.
Thanh Phong ngu ngơ đẩy xong lại còn giữ hắn lại, vừa tránh vừa nói: “Lấy ra làm gì? Ở đây nguy hiểm lắm.”
“Ta…”
“Người, ta sẽ cứu!” Lão già cao to và lão già thấp bé chết đi nó không có cảm giác gì, nhưng A Tư, A Tưởng thì khác, bọn họ từng gọi nó là “sư tẩu”, nhìn bọn họ bị hoa hút máu làm cho hấp hối, nó bỗng nhiên thấy đôi chút khó chịu.
“Hoa hút máu, thả bọn họ ra!” Thanh Phong phun một quả cầu lửa về phía hoa hút máu, đôi đồng tử dưới phản xạ của ánh lửa bừng lên như rực cháy. Cầu lửa dưới sự chỉ huy của nó đập vào cành hoa trên tường.
Hoa hút máu quấn lấy A Tư, A Tưởng giữ làm con tin, chúng uốn lượn quanh cây cột duy nhất trong thạch thất để né tránh, tránh không khỏi thì lấy A Tư, A Tưởng ra chắn.
Ung Hoài thừa cơ vùng khỏi tay Thanh Phong, linh hoạt phóng đến chỗ chiếc bình, nhưng tiếc rằng cú nhảy của hắn chưa đủ cự ly, ngón tay chỉ vừa chạm tới chiếc bình. Chiếc bình bị ngón tay đẩy nhẹ thì càng lăn ra xa.
“Chết tiệt.” Nhìn nước chảy lênh láng trên mặt đất, lòng hắn nóng như lửa đốt, hoàn toàn không chú ý đến một cành hoa hút máu đang lén lút vươn tới. Hoa hút máu sau lưng Ung Hoài chăm chú đánh giá hắn như rắn độc, chúng đang ước lượng xem nơi nào dễ xuống tay nhất – Phần gáy dưới tóc của hắn lộ hết ra ngoài, chúng thấy thế bèn hút vào cổ hắn một cái!
Tình cờ Ung Hoài lại nhào về phía trước, mục tiêu di chuyển nên hoa hút máu chỉ hút trúng lưng áo của hắn, chúng bất mãn lắc qua lắc lại.
“Thả Ung Hoài ra!” Thanh Phong đang chiến đấu bỗng chú ý thấy có chuyện nguy cấp sau lưng bèn vội vã trở về, dùng một chân giẫm mạnh lên cành hoa đang uốn éo.
Cành hoa bị đau bèn rụt về, chúng trừng mắt với nó, dường như không hiểu vì sao Tiểu Long thân thiết hằng ngày lại đối phó với mình.
Lấy lại được tự do, Ung Hoài lại phóng về phía chiếc bình.
Hoa hút máu không biết Ung Hoài đang làm gì nhưng suy nghĩ “thứ kẻ địch muốn có chính là thứ ta muốn có” vốn đã tồn tại từ trước khi chúng có ý thức. Vì thế lúc đầu ngón tay Ung Hoài một lần nữa tiếp cận chiếc bình, chiếc bình lại bị cành hoa cuốn lên không trung. Chúng hiếu kỳ lật chiếc bình qua qua lại lại rồi dùng sức lắc lắc.
Số chất lỏng còn lại dưới sự lay động của hoa hút máu mà biến thành vô vàn giọt nước nhỏ xíu, chẳng mấy chốc đã biến mất không chút tăm hơi.
Ung Hoài mắt mở trừng trừng, sắc mặt trắng bệch như bị đả kích rất lớn.
“Ngươi muốn à?” Thanh Phong đưa tay ra chộp lấy.
Hoa hút máu theo bản năng đưa A Tư ra đỡ.
Thanh Phong thấy thế thì chẳng buồn quan tâm chai lọ gì sất mà chỉ vươn vuốt kéo lấy quần của A Tư.
Soạt một tiếng, quần gã bị xé thành hai mảnh, để lộ cặp giò cường tráng, bên trên còn có bốn, năm vết vuốt cào hồng nhạt do Thanh Phong bất cẩn gây ra trong cơn kích động.
Vốn đang mơ màng, sắp bất tỉnh tới nơi thì cảm giác mát mát ở chân lại kéo ý thức của gã quay về. A Tư căm hận nghĩ: Mình đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ ung dung hy sinh, cũng chỉ hy vọng chết đàng hoàng tí xíu… Gã đến cả chết trong quang vinh còn chả dám mơ cơ mà. Nhưng sao chỉ yêu cầu nhỏ nhoi ấy mà cũng không để gã toại nguyện?
“A Tư!” Thanh Phong gọi to một tiếng, đuổi theo thân thể của gã định kéo tiếp.
Đầu óc A Tư lại tỉnh táo thêm vài phần, gã híp mắt nhìn về phía Thanh Phong. Chưa nhìn còn đỡ, vừa nhìn gã thiếu chút nữa đã hồn bay phách lạc! Móng vuốt của Thanh Phong đang nhắm thẳng vào “thằng nhỏ” của gã…
“Ngừng tay…” Tiếng hét vốn phải thất thanh giờ chỉ như rên rỉ, đến cả chính A Tư còn chẳng nghe thấy.
Mắt thấy vải quần không thể chống lại thế công mãnh liệt của móng vuốt, A Tư thầm than thôi rồi: Nhọ quá, thằng nhỏ nhà tôi hãy an nghỉ đi!
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh.
Móng vuốt của Thanh Phong không hạ xuống nơi A Tư lo lắng mà chệch sang trái một chút, trực tiếp kéo A Tưởng bị chìm vào quên lãng nãy giờ ra khỏi đám hoa hút máu.
Cứu xong A Tưởng, Thanh Phong định ném gã cho Ung Hoài nhưng quay đầu lại thì phát hiện Ung Hoài vốn nên theo sát bên mình giờ chẳng thấy đâu. Nỗi hoảng hốt này nào phải chuyện đùa, nếu bảo ban nãy với hoa hút máu nó chỉ hơi hơi bất mãn thì hiện tại chính là bất mãn vô cùng, vô cùng to tát!
“UNG HOÀI!” Nó vừa gân cổ hô gọi vừa ôm A Tưởng chạy lung tung.
Nó vừa di chuyển, hoa hút máu cũng di chuyển theo.
Tìm hết một vòng vẫn không thấy người đâu, Thanh Phong sốt ruột phun ra ba quả cầu lửa liên tiếp, cộng thêm quả dẫn đường là bốn, cùng vây ở bốn góc, ép hoa hút máu không còn đường chạy, hoảng loạn đung đưa.
Thanh Phong mặt lạnh như tiền gào lên với hoa hút máu: “Ngươi dám động vào một sợi tóc của y ta sẽ nhổ cả gốc rễ ngươi lên!” Ban nãy nó chỉ muốn đoạt người nên cùng lắm chỉ dùng cầu lửa ngăn cản, tuyệt đối chưa từng chân chính ra tay, nhưng nếu như chúng làm Ung Hoài bị thương thì đừng trách nó không nể tình nghĩa sống cùng một mộ bao năm.
Thấy Thanh Phong nổi giận, hoa hút máu cũng nổi cơn tam bành, cành hoa thoắt cái dựng đứng, từ trên cao nhìn xuống và lắc lư dữ dội, hoa cùng lá hệt như đang nhe nanh múa vuốt chẳng khác nào ả đàn bà chanh chua.
Thanh Phong bỗng “phụt” một cái.
Hoa hút múa lách cành tránh đi.
Thanh Phong lấy tay lau miệng, “Chỉ nhổ ngụm nước bọt thôi mà.”
“…” Hoa hút máu tiếp tục lắc, tiếp tục chửi…
“Cứu…” Cắt ngang cuộc trò chuyện của họ chính là A Tư. Hoa hút máu bận chơi mèo vờn chuột với Thanh Phong nên không rảnh hút máu của gã, để gã có cơ hội lấy hơi đôi chút. Nhưng gã rõ ràng không biết cơ hội này chỉ để lấy hơi mà thôi, “Cứu… Cứu…”
Thanh Phong cau mày nói: “Ngươi hút nãy giờ cũng no rồi, mau thả hắn ra.”
Hoa hút máu run lên nhè nhẹ như đang cười nhạo sự ngây thơ của nó. Giả sử có thể mở miệng, nhất định chúng sẽ nói: Máu người không phải ngươi thích là có ngay. Muốn giành về ư, cầu xin ta đi. Ha ha, có cầu xin cũng không cho đâu nhé!
“Ngươi…” Thanh Phong mới nói một chữ đã nhìn thấy vách tường đối diện bỗng nhiên hiện ra một kẽ hở thẳng tắp đang mở rộng về phía hai bên, sau đó Ung Hoài thoăn thoắt từ kẽ hở đó chui ra. Một trong những ngón nghề trấn gia của họ Ngư ở Hà Đông chính là Súc Cốt Công, sự thần kỳ của nó chỉ cần xem Ung Hoài cao to như vậy mà vẫn có thể lách qua khe hở chỉ rộng hơn gang tay là biết.
Sau khi hắn chui ra, kẽ hở tự động khép lại, trừ phi ghé sát vào tường nhìn kỹ thì không cách nào nhìn thấy kẽ hở ấy.
Thanh Phong đã quen với việc lăng mộ cứ chốc chốc lại đẻ ra vài cơ quan cổ quái, thấy Ung Hoài không sao, nó đang định mang quả tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực trả về chỗ cũ thì nhìn thấy hắn rút chủy thủ tấn công hoa hút máu một cách điên cuồng.
Chẳng biết do kiêng kỵ Thanh Phong hay e dè kẻ điên, hoa hút máu ngóc hoa lên, trườn lên vách tường chung quanh vội vã tránh né.
Thanh Phong thấy A Tư bị kéo lướt qua người mình bèn lập tức vứt A Tưởng cho Ung Hoài rồi xoay người đuổi theo.
Ung Hoài tuy điên rồ nhưng trong đầu vẫn sót lại chút lý trí, nhìn thấy bên cạnh có thứ gì đó to đùng bị ném qua thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là… Né.
Bị hoa hút máu hút cho mê man, năm giây sau khi rơi tự do và tiếp đất, A Tưởng rốt cuộc cũng cảm giác được cơn đau từ mông và lưng truyền lên não, gã bất giác “Oái!” lên một tiếng.
Ung Hoài nhìn rõ mặt mũi của gã bèn vội vàng đỡ gã dậy.
A Tưởng cố gắng há miệng, đôi môi mấp máy hiện rõ một màu gần như thâm đen, nửa buổi mới thốt ra thành tiếng: “Ai quẳng đệ vậy?”
Ung Hoài mặt không đổi sắc trả lời: “Hoa hút máu.”
“Ăn đã rồi quẳng… Đúng là không có tính người.” A Tưởng trợn trắng hai mắt.
Ung Hoài sợ gã hôn mê nên dùng ngón tay đè vào nhân trung của gã.
Một lúc sau A Tưởng mới hỏi: “Ai cấu đệ vậy?”
Ung Hoài vừa định mở miệng thì nghe A Tưởng nói tiếp: “Đừng… Đừng hòng đổ thừa cho hoa hút máu, chúng không có… ngón tay.”
“Huynh cấu đấy.” Ung Hoài đỡ gã lên, lấy từ trong ngực ra một túi nước, mở nắp ra đưa đến miệng gã.
A Tưởng lắc đầu nhưng trông chẳng khác nào đang run lẩy bẩy, “Không được… Để dành, cho mình.” Như bỗng nhớ đến chuyện gì đó, đôi con ngươi của gã chợt lóe lên.
Ung Hoài tưởng rằng gã bắt đầu lấy lại tinh thần, mừng rỡ cúi xuống nhìn gã nhưng lại nhìn thấy nước mắt.
“Sư phụ, sư phụ…”
Nghĩ đến kết cục của sư phụ và tam sư thúc, vòng tay ôm lấy A Tưởng của Ung Hoài càng lúc càng siết chặt, “Huynh sẽ dẫn đệ rời khỏi đây.” Hắn cố gắng thuyết phục A Tưởng, cũng là thuyết phục chính bản thân hắn.
A Tưởng nhướng mày, ngón tay đặt trên lồng ngực đột nhiên siết lấy vạt áo của chính mình rồi gắng sức thốt: “Cẩn thận, hoa… có độc… Nhất định phải… sống sót. Nhà họ Ngư…” Những âm cuối nhỏ đến mức khó mà nghe thấy.
Ung Hoài cúi đầu xuống, ghé vào đôi môi dần cứng đờ của A Tưởng như đang cố gắng lắng nghe. Hắn tham lam cảm nhận hơi ấm bên tai, cũng chính là những hơi thở cuối cùng mà A Tưởng để lại trên cuộc đời này. Không có áo liệm, không có hoa tươi, cả một tấm phảng cũng chẳng có, cũng không có vợ con đưa tiễn, gã chỉ có một tên sư huynh mà thôi.
Viền mắt Ung Hoài dần dần ướt lên, ý niệm cầu sinh bỗng trở nên vô cùng rõ nét.
Sư phụ, tam sư thúc mất rồi, A Tưởng cũng đi, Tiểu Tình…
“Cướp về rồi nè!” Thanh Phong lướt như cơn gió đến bên cạnh hắn, trong tay đang túm lấy A Tư bị dày vò thừa sống thiếu chết, hơi thở thoi thóp, vui vẻ giành công cười bảo: “Ung Hoài, ta cừ không?”
Ung Hoài đặt A Tưởng xuống, bước qua thăm mạch cho A Tư, phát hiện mạch đập không hề theo quy luật, thoắt nhanh thoắt chậm như gảy đàn tranh.
A Tư bị xoay mòng mòng choáng hết cả đầu, bấy giờ hé mắt nhìn khắp chung quanh, bắt gặp thi thể của A Tưởng thì cả kinh thốt: “Đệ… Hồn của đệ… Bay ra rồi? Chết rồi?” Hai người bọn họ là anh em sinh đôi, quá trình trưởng thành cũng tương tự, tính cách sở thích gần giống, hai gương mặt sau khi thành niên chẳng khác nào một tên trong gương, một tên trước gương, chỉ là lúc bé đùa giỡn đã để lại mặt bên trái của A Tưởng một vết sẹo. Giờ đây trong đầu A Tư chỉ toàn những suy nghĩ như “Mình sắp chết rồi.”, “Lần này chết là cái chắc.” hoặc “Chết thê thảm quá mà.” đại loại, bởi vậy nhất thời chưa kịp lấy lại phản ứng, đến lúc nhận ra chuyện gì thì đã bị Ung Hoài ôm vào trong lòng, bên miệng còn kề sát một túi nước.
A Tư thuận thế nhấp một ngụm nhưng lại sặc ra. Gã há to miệng cố gắng hít thở, lồng ngực phập phồng liên tục như không thở nổi.
Ung Hoài vỗ nhẹ vào vai gã, phát hiện môi gã cũng hiện lên sắc thâm đen như môi A Tưởng thì trong lòng vừa lo vừa hoảng. Hắn rống về phía hoa hút máu: “Ngươi hạ thứ độc gì?”
Hoa hút máu đang giành A Tưởng với Thanh Phong, bị bốn quả cầu lửa của Thanh Phong dồn vào góc tường, cành lá đều co quắp lại như những nắm tay màu xanh trông rất đáng thương, nghe Ung Hoài quát mình thì giơ lá ra kháng nghị đầy vẻ không phục.
Thanh Phong cau mày. Cầu lửa nảy lên nảy xuống xèo xèo, chốc chốc xếp thành hình vuông, chốc chốc lại đổi sang hình thoi, biến hóa chẳng khác nào chiếc bàn xoay.
Hoa hút máu ủ rũ rụt lá về, quay sang Thanh Phong lắc khẽ những chiếc lá ở giữa thân như đang lắc mông.
Thanh Phong hỏi: “Ngươi không có hạ độc?”
Hoa hút máu lắc đầu nguầy nguậy, cành lá đều dựng thẳng lên ra vẻ ta đây trong sạch.
“Nó nói nó không có.” Thanh Phong thuật lại với Ung Hoài, “Ta tin nó, nó ngốc lắm, không biết nói dối đâu.” Nhìn gương mặt xanh lè dưới ánh lửa của A Tư, nó nhỏ giọng hỏi: “Hắn cũng không sống nổi ư?”
Ung Hoài để ngoài tai lời nó nói. Hắn ôm chầm lấy A Tư. Hắn là cô nhi, lúc bé được sư phụ nuôi dưỡng, sư môn là nhà của hắn, sư phụ, sư thúc, sư huynh đệ tất cả đều có thể bỏ chữ “sư” đi. Trong lòng hắn bọn họ là thân nhân thân thiết nhất của hắn, ấy thế chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, hắn lần lượt mất đi bọn họ, và hắn chỉ biết trơ mắt nhìn mà chẳng thể làm gì.
Hắn căm thù cái cảm giác bất lực ấy!
“A Tưởng ca ấy…” A Tư dùng ngón tay níu chặt áo Ung Hoài, bình tĩnh nhìn hắn và hỏi.
Cổ họng Ung Hoài khô khốc. Hắn biết rõ ẩn sâu trong đôi mắt ngập tràn kỳ vọng đang nhìn vào chính hắn chính là tuyệt vọng vô bờ, không chịu nổi thêm bất cứ đả kích nào.
“A Tưởng?” Chà đạp hoa hút máu một phen đã đời, Thanh Phong quay về xách thi thể A Tưởng lên, không để Ung Hoài kịp cản đã ném đến trước mặt A Tư, “Nè, ở đây, chết rồi.”
Đồng tử A Tư co rút, hơi thở nghẹn lại trong cổ, thiếu điều không thở nổi.
Sợ gã không chịu nổi mà đi theo, Ung Hoài vội vã kéo thi thể A Tưởng ra sau lưng rồi an ủi gã: “Lúc hồi quang phản chiếu sẽ nhìn thấy những chuyện mình không muốn thấy, chưa chắc đã là thật.”
“Là giả sao?” A Tư hỏi.
Ung Hoài gật đầu.
“Hồi quang… Chỉ có tự mình nhìn thấy… chứ nhỉ? Sao huynh lại biết?”
Ung Hoài nghẹn họng.
“Tiểu Tình,” A Tư ngừng lại một chốc, giọng nói bỗng nhiên thay đổi, có phần nghẹn ngào và run rẩy, “Muội ấy…”
Những ngón tay nắm lấy túi nước của Ung Hoài siết lại, gân xanh hiện rõ mồn một như muốn trút hết tất cả phẫn nộ ra ngoài nhưng lại bị da thịt giữ lại. Hắn bình tĩnh nói: “Huynh sẽ tìm được muội ấy.”
“Đệ thích muội ấy.”
“…Huynh biết.” Thiếu nam thiếu nữ, thanh mai trúc mã, rất khó tránh khỏi những tình cảm vu vơ. Lúc nhỏ tò mò về chuyện nam nữ, Ung Hoài cũng từng nảy sinh chút tình cảm đặc biệt Tiểu Tình, chỉ là tuổi tác hơi lớn nên dần mang tình cảm này chuyển hóa thành tình anh em.
A Tư nói: “Nước.”
Ung Hoài nâng túi nước đưa lên miệng gã nhưng lại bị gã từ chối.
A Tư nhấc tay nhẹ nhàng đặt lên túi nước, từ từ nhắm mắt lại, “Đệ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, nghỉ…”
Ung Hoài cúi đầu xuống và ôm gã thật chặt.
Hai người không ai nhắc đến chuyện rời mộ mà chỉ giữ im lặng, an tĩnh hưởng thụ những giây phút cuối cùng được ở bên nhau.
Thanh Phong vò đầu bứt tai đi vòng vòng chung quanh bọn họ rồi đột nhiên xông về phía hoa hút máu, bẻ một cành hoa mang đến trước mặt Ung Hoài: “Ung Hoài, đừng buồn. Nó hư nhất, ngươi bẻ nó, cào nó, giày vò nó đi. Trút giận đi nha!”
Ung Hoài cảm nhận được thân thể trong lòng dần dần cứng lại. Hắn đứng dậy, ôm lấy A Tư đi về phía kẽ hở trên tường ban nãy mở ra rồi tung người đá một cước.
“Ung Hoài,” Thấy hắn như vậy, trái tim Thanh Phong nhói lên, cành hoa hút máu trong tay bị bẻ thành nhiều đoạn nhỏ. Nửa cành còn lại trên thân hoa hút máu vội vã rụt về.
“Muốn đá thì đá ta nè. Mông ta mềm, dễ đán hơn tường nhiều lắm.”
Ung Hoài không nói lời nào mà chỉ đá thêm một cước!
Vách tường bị đá rung lên, kẽ hở xuất hiện, mở rộng về phía hai bên.
Ung Hoài muốn đưa A Tư lách qua kẽ hở nhưng lại phát hiện kẽ hở quá nhỏ, cơ bản không thể đưa vào. Nếu A Tư còn sống đương nhiên có thể dùng Súc Cốt Công ra vào không chút vấn đề, còn hiện tại trừ phi bẻ gãy tất cả xương cốt.
Thanh Phong thấy Ung Hoài chốc chốc gập A Tư lại, chốc chốc dựng gã lên, chốc chốc đỡ gã nghiêng qua, chốc chốc lật gã sấp lại, cố gắng nửa ngày cũng chẳng có kết quả, rốt cuộc đi thẳng đến vách tường và dùng sức đá vào kẽ hở, dường như muốn đá thành một cái động.
Gian mộ vốn đang chấn động sau mấy cú đá của hắn lại càng lung lay dữ dội, đỉnh mộ bắt đầu rơi xuống vài mẩu đá vụn cứ như chỉ tí nữa thôi là sẽ sập xuống.
Lũ hoa hút máu bất mãn tụ lại với nhau tạo thành một tấm lưới xanh biếc, lặng lẽ vây hai người vào giữa ba mặt hoa và vách tường, tiện thể vươn ra vài cành hoa làm trụ chống đỡ đỉnh mộ.
Đánh hơi được nguy cơ, Ung Hoài quay phắt đầu lại. Một nhị hoa vàng nhạt tỏa ra ánh sáng rực rỡ trông cứ như tròng mắt đảo lia đảo lịa trừu tính âm mưu đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn không biết nó định làm gì, Thanh Phong bên cạnh đang muốn giúp hắn đá thêm mấy cước bỗng bị cành hoa quấn vào mắt cá chân, sau đó thình lình bị hất vào tường.
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Thanh Phong chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lưng đã nặng nề giáng vào tường. Nó chẳng đau mấy nhưng vách tường thì sụp rồi.
“Ung Hoài!” Nó theo bản năng gân cổ gào lên nhưng lại mấy lớp đất đá nhấn chìm. Chưa tới nửa giây, nó phóng ra từ đống đất đá, phủi bụi, phun đất ra rồi chạy ào về phía Ung Hoài.
Ung Hoài cùng với thi thể của A Tư, A Tưởng đều bị hoa hút máu bao vây, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một cái lưới hoa khổng lồ xanh biếc không ngừng chuyển động, hoa hút máu liên tục đan xen vào nhau tạo thành không gian không một kẽ hở. Người bị vây giữa lưới hoa dù không bị siết chết thì sớm muộn cũng bị ngộp chết tươi.
Hai mắt Thanh Phong đỏ lên, một sức mạnh kỳ lạ bên trong cơ thể bỗng chốc như đập tan gông xiềng. Nó cảm thấy thân thể nhẹ dần, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ – Trong đôi mắt vàng ánh của nó không còn chút gì ngây thơ mà chỉ tràn ngập khát khao chiếm hữu dữ tợn.
“Gừ!”
Một con rồng lượn giữa không trung.
Hoa hút máu nhất thời bị dọa giật thót.
Thanh Phong khẽ uốn mình, cầu lửa không ngừng phun ra như pháo nổ, liên tiếp giáng lên lưới hoa. Hoa hút máu bắt lửa cháy lên, ánh lửa đỏ rực, cả gian mộ sáng bừng lên như giữa trưa đến chói cả mắt.
Bị đốt cháy thế mà hoa hút máu lại không bỏ trốn, nó uể oải vặn vẹo, chút sức phản kháng cũng không có, chỉ nằm sấp xuống mặc cho cầu lửa thiêu đốt. Trên mặt đất, máu loãng tí tách rỉ ra từ những cành hoa bị gãy có màu như rỉ sét, đỏ thẫm có pha chút vàng nhạt.
Thanh Phong bay lượn trên không trung một vòng rồi đột nhiên đáp xuống mặt đất, thân thể trở về hình người, mất một chốc mới ngơ ngác bừng tỉnh. Nó ngờ nghệch nhìn khắp chung quanh, lúc cái lồng hoa hút máu đập vào mắt thì mặt Thanh Phong lập tức biến sắc, nó liều mạng dùng vuốt cào bới lưới hoa, cố gắng cả nửa ngày cuối cùng cũng túm được một cánh tay của Ung Hoài, thế nhưng cảm giác cứng ngắc trong tay lại khiến nó ngẩn ngơ. Nó nhớ rõ cảm giác khi nắm tay Ung Hoài, tuy không mềm mại nhưng cũng không cứng ngắc như thế này, cứng chẳng khác nào đá.
Nó nhéo một cái, rồi lại nhéo một cái. Quần áo thì đúng đấy, nhưng còn tay… Khác xa lắm.
Cầu lửa thiêu cho hoa hút máu tơi tả, cành hoa chắn giữa hai người đột nhiên rơi phịch xuống đất, vô số giọt nước như những mưa đọng trên cành hoa bắn ra. Những “giọt nước” bám trên sừng rồng theo chuyển động của nó mà đong đưa.
Ung Hoài đứng cách nó khoảng một mét.
Mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt, ngũ quan của hắn chẳng hề mảy may thay đổi. Thế nhưng… Làn da thì khác. Nước da trắng nõn biến thành xám xịt, những đường nét rạch ròi trên mặt của hắn càng được tôn lên rõ ràng. Hắn đang cắn một cành hoa hút máu thô to, chất lỏng chảy xuống từ khóe miệng lại khiến gương mặt xám xịt của hắn trông hệt như pho tượng.
Thanh Phong thất thanh hỏi: “Bình sứ chẳng phải đổ hết rồi sao?” Cớ gì Ung Hoài vẫn biến thành đá thế kia?!
Ánh sáng trong mắt Ung Hoài tối lại, hắn phun cành hoa ra, “Ngươi cố ý?”
Thanh Phong cắn môi, trả lời qua loa: “Nước thần không phải thứ tốt…”
Ung Hoài bồng A Tư nằm dưới đất lên. Kẽ hở sau lưng quả nhiên bị hắn đá nứt ra thêm nhiều, miễn cưỡng đủ để một người chui lọt.
Thanh Phong ôm lấy A Tưởng, tâm sự ngổn ngang lẽo đẽo theo sau.
Phía sau bức tường lại là một gian mộ.
Thanh Phong cảm thấy quen mắt hết sức, nhất là những cơn gió lạnh lẽo cứ ào ạt phả vào mặt, “Chỗ này hình như là…”
“Mộ Nhị Mao.” Ung Hoài đặt A Tư nằm xuống cạnh tấm hàn ngọc mà Nhị Mao đã giấu thật kỹ.
Thanh Phong gật đầu, cầu lửa theo sau theo đó mà lay động nhè nhẹ, “Ủa? Mộ của Nhị Mao vẫn còn à?” Nó cứ tưởng lăng mộ sau khi bị Phi Cương kích hoạt đã thay đổi hoàn toàn, nào ngờ những căn phòng cũ vẫn chưa bị vứt xó. Lẽ nào là tồn tại cùng nhau chứ không phải thay thế?
Nó đặt A Tưởng xuống cạnh A Tư, len lén liếc qua bên cạnh thì nhìn thấy Ung Hoài đang đưa lưng về phía mình, hai tay dùng sức làm động tác “nhổ” gì đó trên vách tường.
“Ngươi đang làm gì thế?” Nó hỏi.
Ung Hoài quát khẽ một tiếng, lùi lại hai bước, hình như đang ôm gì đó trước ngực.
Thanh Phong nhìn sơ qua thì suýt chút đã giậm chân, nó chỉ vào hắn và nói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi ôm cô ta làm gì?”
Ung Hoài vốn chỉ đang đỡ lấy, nghe nó nói thế bèn dứt khoát bế ngang “thứ đó” lên, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh A Tư, A Tưởng rồi đặt xuống. “Thứ đó” lộ ra mặt thật, chính là Tiểu Tình mà A Tư trước khi lâm chung vẫn luôn nhung nhớ.
Thanh Phong ghen tỵ theo qua, nhỏ tiếng nói: “Ngực ta tuy không gồ lên nhưng bụng ta gồ lên, cũng có đường cong lắm mà.”
“Muội ấy chết rồi.” Ung Hoài cuối đầu nhìn về phía ngực và bụng của cô bé, bên trên có hai vết máu thấm ra.
Thanh Phong trước là ngạc nhiên, sau lại hoảng sợ bảo: “Không phải ta!” Nó cùng lắm chỉ nghĩ mà thôi, tuyệt đối chưa từng làm.
Ung Hoài ném ra hai thanh chủy thủ nhỏ bằng bạc, xem kích thước lớn bé của lưỡi dao thì vừa khớp với vết thương.
Thanh Phong thè lưỡi. Tiểu Tình vừa xuất hiện nó đã không thích cô ả. Nó là rồng, ả là người, nó là đực, ả là cái, nó và Ung Hoài quen biết chưa đầy một ngày, ả và Ung Hoài là thanh mai trúc mã, bất luận nhìn từ góc độ nào thì cô ả vẫn hợp với Ung Hoài hơn nó. Bảo nó nhỏ mọn cũng được, ác độc cũng được, xấu xa cũng được, tóm lại nó ghen tỵ với cô ả.
Có đôi khi phong độ chỉ là phân chó!
Chỉ là nó mừng thì mừng đấy nhưng nhìn Ung Hoài đau lòng lại là chuyện khác. Thanh Phong thấy hắn đau lòng cũng khó tránh buồn lây: “Ai giết cô ta?”
Ung Hoài cười lạnh hỏi lại: “Chẳng phải ngươi rõ hơn ta sao?”
Thanh Phong nghẹn họng. Nơi này là địa bàn của nó, Ung Hoài nói không sai. Nhưng sống bao năm nay nó mới nhận ra, những thứ nó vốn cho rằng mình hiểu rất rõ hóa ra chẳng biết gì cả.
“Xin lỗi.” Ung Hoài nhanh chóng xin lỗi nó vì đã giận cá chém thớt. Nếu không có Thanh Phong, A Tư, A Tưởng cũng không ra đi yên bình như vậy, nếu không có Thanh Phong, hắn sớm đã trở thành một cỗ thi thể. Tuy Thanh Phong là một trong những yêu quái giữ mộ song từ đầu đến cuối người nó bảo vệ lại chính là mình. Hắn nhẹ giọng, vuốt ve mái tóc của Tiểu Tình, “Đừng để bọn họ biến thành cương thi.”
Nhìn A Tư, A Tưởng và Tiểu Tình xếp thành hàng nằm đó, Thanh Phong cau mày nói: “Nếu ngươi ở lại thì có thể tự mình chăm sóc bọn họ.”
Ung Hoài giơ tay lên, nhìn mu bàn tay chẳng khác gì đá của mình và cười khổ: “Ngươi thấy ta làm được sao?”
“Nước thần không có tác dụng ngược lại sao?” Thanh phong buồn rầu hỏi.
Biểu tình của Ung Hoài bỗng trở nên khá kỳ quái, hắn từ tốn lắc đầu, “Không, ta chưa uống nước thần.”
Nhớ đến kết cục của A Tư, A Tưởng, Thanh Phong lo lắng nắm lấy tay hắn, “Trúng độc?”
“Ta chỉ cắn vào cành của hoa hút máu… Sau đó cảm thấy có chất lỏng bắn vào miệng nên nuốt xuống theo nước bọt.” Ung Hoài ngồi xổm dậy, vung quyền đánh vào đất, mặt đất lún xuống một cái hố cạn, còn hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn. Tất cả chứng cứ đều cho thấy quả thật hắn đang nối gót Tôn Phú Sinh.
Thanh Phong trố mắt nhìn hắn, không nói nên lời: “Chất lỏng trong cành hoa hút máu chính là nước thần?” Xưa nay nó không biết quanh mình lại có nhiều chuyện kỳ lạ đến vậy. A Tư, A Tưởng bị hoa hút máu hút máu rồi bị độc chết. Ung Hoài nuốt phải nhựa của hoa hút máu thì bị hóa đá.
Hoa hút máu… Hoa hút máu… Rốt cuộc hoa hút máu là thứ gì?
Ung Hoài lấy lại bình tĩnh, nói: “Việc cấp bách là phải tìm thấy nhị thúc.”
“Tại sao?” Thanh Phong với vị nhị thúc này chẳng mấy hảo cảm – Quan hệ chú cháu giữa ông ta và Tiểu Tình là một trong những nguyên nhân, còn nguyên nhân khác chính là nó cảm thấy ông ta rất nham hiểm, không phải nham hiểm bình thường mà là loại nham hiểm thâm tàng bất lộ.
“Thúc ấy là người duy nhất của nhà họ Ngư có thể sống sót rời khỏi lăng mộ.” Ung Hoài đã nghĩ kỹ, dáng vẻ này của hắn dù có may mắn không chết cũng không thể nào xuất hiện trước mặt con người, trọng trách kế thừa nhà họ Ngư ở Hà Đông chỉ còn nhị thúc có thể gánh vác.
Thanh Phong bĩu môi nói: “Biết đâu số ông ta không được tốt như vậy.”
Ung Hoài quyến luyến ngắm nhìn di thể của A Tư, A Tưởng và Tiểu Tình như muốn khắc ghi hình ảnh của họ vào tim.
Thanh Phong lặng lẽ thở dài, “Ta sẽ bảo vệ thi thể của bọn họ, không để bọn họ biến thành cương thi.”
“Cảm ơn.” Ung Hoài nhét túi nước vào ngực, dứt khoát xoay lưng bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.