Chương 131: Cung Chu Tước
Phi Thiên Dạ Tường
13/01/2023
Bỗng nhiên Khương Hằng nghĩ tới, lúc trước đều đắm chìm trong thông báo
sắp tới sẽ bị giết, thế nhưng đã quên hỏi lời nói của Thái Tử An.
"Thái Tử An nói cái gì?" Khương Hằng nói.
"Chưa nói cái gì," Cảnh Thự nói, "Niệm kinh tới niệm kinh lui, nhìn gương mặt của y, nhịn không được muốn động thủ đánh y."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Ngươi không phải cũng như vậy sao?"
Nói Khương Hằng vươn tay, nhẹ nhàng mà xoa huyệt thái dương giúp Cảnh Thự, Cảnh Thự hiển nhiên thực thoải mái, hơi động đậy một chút.
"Rốt cuộc nói cái gì?" Khương Hằng lại hỏi.
"Bảo ta điều động binh mã Tung huyện, lại tăng thêm cho ta tám vạn người, mang binh đi ra ngoài, thay nước Dĩnh đánh giặc." Cảnh Thự nói.
"Nước Lương sao?" Khương Hằng nghĩ nghĩ, "Ta đoán chắc không phải là nước Trịnh. Bọn họ nhiều lắm là muốn nhân lúc trước khi hội minh bắt đầu, chiếm thêm chút đất mà thôi."
"Ngươi là thiên tài, đều đã đoán được," Cảnh Thự nói, "Còn cần ta nói?"
"Điều kiện thì sao?" Khương Hằng lại hỏi.
"Thu lưu hai người chúng ta," Cảnh Thự nói, "Vô thời hạn. Trường Lăng Quân cùng bọn họ từ trước đến nay không thân thích, Dĩnh Vương không thích gã, Thái Tử cũng không thích gã, năm đó gã bị giết, trong nước cũng không có ai thế gã nói chuyện. Nước Dĩnh cùng cha ta...... Cùng cha chúng ta, cũng không có huyết hải thâm thù gì."
Khương Hằng lại nhớ tới một sự kiện khác, nói: "Thích khách có thể là môn khách của Trường Lăng Quân lúc sinh thời hay không?"
"Có khả năng là vậy." Cảnh Thự nói, "Nhưng võ nghệ người Dĩnh, sẽ không cao như vậy."
Cảnh Thự mở to mắt, nói: "Môn khách Trường Lăng Quân lúc sinh thời? Có lẽ ngươi tìm được manh mối rồi."
Khương Hằng dừng lại động tác, ngẩn ngơ nghĩ, năm đó Trường Lăng Quân chết ở dưới tay Cảnh Uyên, môn khách khi gã còn sống, sau khi chết thì tứ tán, khó tránh khỏi có người giang hồ muốn thay gã báo thù.
"Uy," Cảnh Thự thấy ngón tay Khương Hằng ngừng lại, nói, "Thù lao đâu?"
Khương Hằng cúi đầu nhìn Cảnh Thự nằm gối trên đùi mình, Cảnh Thự nói: "Tuy rằng sẽ không có mạnh lắm, nhưng vậy cũng phải cầm kiếm đi đối phó, tiểu công tử, tiền ngươi mướn ta bảo hộ ngươi còn chưa có cho, sẽ không muốn như vậy mà quỵt nợ chứ?"
Khương Hằng nở nụ cười, cúi đầu, Cảnh Thự ngay lập tức mở to mắt, tiếp theo, Khương Hằng hôn xuống mắt hắn.
Ngay tức khắc Cảnh Thự đầy mặt đỏ bừng, một tay chống đỡ muốn ngồi dậy, Khương Hằng lại ôm lấy hắn, để hắn ngủ như cũ, Cảnh Thự lại giãy giụa, ngồi thẳng, quay mặt qua chỗ khác, giống như sợ bị Khương Hằng nhìn thấy.
Khương Hằng nói: "Còn muốn thù lao sao?"
Cảnh Thự đối với Khương Hằng hận đến ngứa răng, kiềm chế rất nhiều xúc động, cuối cùng toàn bộ không cam lòng đều hóa thành một câu, uy hiếp nói:
"Dụng nhân triều tiền, bất dụng nhân triều hậu."*
*Dụng nhân triều tiền, bất dụng nhân triều hậu: Là một câu tục ngữ, ý tứ chỉ thời điểm có việc cầu người liền nhiệt tình cùng người lui tới, khi không cần nữa liền không hề để ý tới người ta.
Thành Giang Châu thật sự quá lớn, Khương Hằng chỉ cảm thấy bản thân mình cả ngày đều phải ngồi xe, cho dù đi chỗ nào cũng phải ngồi xe, thời gian đều hao phí ngồi trên xe. Thói quen đi lại của người Dĩnh cùng người Ung khác nhau, người Ung thích cưỡi ngựa, Dĩnh đô nhà cửa san sát, con đường cũng hẹp, đó là cách cục đã được quy hoạch ra gần trăm năm trước, phòng ốc đều chen ở một chỗ, khắp nơi đều là người, nếu phóng ngựa sẽ rất dễ đụng phải bá tánh.
Nơi này ở quá nhiều người, lúc ban đầu trong ba vòng Giang Châu chen vào gần 40 vạn dân cư, cho đến khi ở không được nữa, chỉ phải từng vòng từng vòng mà mở rộng ra bên ngoài, cũng nguyên nhân chính là như thế, cho nên trong thành Giang Châu, số lượng dân cư sống trên mỗi mẫu đất, là nhiều nhất trong thiên hạ, gần gấp 25 lần thành Lạc Nhạn.
Khương Hằng từ cửa sổ xe nhìn ra, toàn thành ánh sáng rực rỡ, chỉ là ở dưới những ngọn đèn này, không biết có bao nhiêu là xóm nghèo có một ánh đèn dầu, lại không biết có bao nhiêu là ánh sáng rực rỡ của hào phú phủ đệ trắng đêm sênh ca.
"Ca, ngươi mau nhìn!" Khương Hằng cả kinh rồi, bảo Cảnh Thự nhìn về nơi xa.
Đường thủy quanh co khúc khuỷu, tới thần trên phố Bính, mấy con sông hội tụ, trên mặt sông có bảy cây cầu, ở giữa mặt nước, sừng sững một tòa kiến trúc thật lớn được chế bằng gỗ, kiến trúc cao chừng bảy tầng, dựng lên hình một Chu Tước màu đỏ phi lên trời sinh động như thật, mười sáu mặt mái hiên được mạ vàng, ngói lưu ly tầng tầng lớp lớp, lóng lánh ánh đèn. Trước mỗi một mảnh đều treo một trản đèn sáng.
Tòa đèn lâu thật lớn nằm ở trung tâm khu vực, được bao quanh bởi vô số mái hành trên lang không trung, cùng với kiến trúc lớn lớn bé bé kéo dài đi ra ngoài, hình thành chợ đêm rực rỡ ánh đén, thành phố không bao giờ ngủ.
Cảnh Thự cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự quá chấn động.
"Đây là Nam Minh phường của chúng ta."
Lúc này bọn họ đã sớm cùng Thái Tử An tách ra, Hạng Dư cưỡi ngựa, không nhanh không chậm đi ở trước xe ngựa, trên mặt vẫn mang theo sầu lo, lại miễn cưỡng cười cười, giải thích cho Khương Hằng: "Nam Minh phường là hí nghệ của thiên hạ, là nơi cầm khúc hội tụ, khởi công từ 90 năm trước, dùng thời gian ba mươi năm xây dựng nên, không ít hội trường khác bên ngoài còn đang xây dựng, vờn quanh cung Chu Tước ở trung tâm, cung Chu Tước lúc vào đêm, sẽ điểm lên 3 vạn 6000 ngọn đèn dầu."
Khương Hằng hỏi: "Là chỗ tế tự sao?"
"Tế tự?" Hạng Dư sửng sốt, đáp, "Không, là hí phường, là nơi Vương gia nghe kịch, chẳng qua bọn họ không thường tới, ngày thường liền mở ra cho đại quan quý nhân tiêu khiển."
Cảnh Thự: "......"
Xây dựng nên một kỳ quan to lớn bậc nhất thiên hạ như vậy, mục đích chỉ là vì tiêu khiển, công trình này cho dù dùng hết toàn lực cả nước Ung, cũng chưa chắc có thể xây được.
Hạng Dư nhưng thật ra không giống Thái Tử An cùng Dĩnh Vương, nếu là bọn họ, Khương Hằng dự đoán được nhất định sẽ nói: "Ha ha, nước Ung các ngươi không có sao?"
Ngay cả Cảnh Thự cũng nhịn không được nói: "Thật sự là kỳ công nhân gian."
Hạng Dư lại nói: "Đều là mồ hôi và máu của bá tánh mà thôi......"
Nhưng lời còn chưa nói hết, Hạng Dư lập tức ý thức được bản thân đã nói lời không nên nói, Khương Hằng lại tự nhiên mà nói tiếp nửa câu sau, nói: "Nước Ung ngày ngắn đêm dài, buổi tối lại lạnh, muốn tìm niềm vui cũng không có tâm tư, không giống phía Nam, sau khi vào đêm, chính là một ngày mới bắt đầu."
"Đúng vậy," Hạng Dư nói, "Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân*. Tới rồi, chúng ta đi vào thôi."
*Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân: Khí hậu một phương dưỡng người một phương. Người sống trên vùng đất khác nhau, bởi vì hoàn cảnh khác nhau, phương thức sinh tồn khác nhau, địa lý khí hậu khác nhau, dẫn tới tư tưởng quan niệm cùng văn hóa tính cách cũng khác nhau.
Hạng Dư mời bọn họ tới xem diễn, chắc hẳn cũng bởi vì Dĩnh Vương phân phó, muốn cho hai kẻ nhà quê phương Bắc, hảo hảo lãnh hội một phen văn hóa rực rỡ của người Dĩnh, quốc lực cường đại, từ đó sinh ra lòng kính sợ. Nếu không trong buổi tối quan trọng này, ai muốn ra ngoài bồi bọn họ? Chẳng thà về nhà cùng người nhà ở bên nhau.
"Vất vả Hạng tướng quân," Khương Hằng cười nói, "Hai người chúng ta, gần đây làm ngươi bận rộn đến chân không chạm đất."
"Khương Thái Sử quá khách khí." Hạng Dư lại không giống Thái Tử An, sau khi đoán ra thân phận Cảnh Thự nháy mắt thay đổi sắc mặt, đối với vương tử một quốc gia lễ kính có thừa. Lúc trước y thái độ thế nào, hiện tại thái độ vẫn là như vậy, chỉ xem Khương Hằng là khách nhân quan trọng, trong lời nói còn rất thân thiết, nói: "Nhờ phúc của ngài, kỳ thật ta rất muốn tới."
Cung Chu Tước chính là hội trường hí khúc, đấu kỹ, mỗi đêm dựa theo an bài sẽ khác nhau, phân thành 72 lầu, mỗi lầu đó là một hội trường nhỏ, thường có người Việt phân tán ở bốn nước tới đây chơi đàn nhảy múa, hoặc là người Đại thuyết thư giảng cổ, người Trịnh đấu kiếm, nhiều vô số, không phải là ít.
Hạng Dư hiển nhiên là quyền cao chức trọng, sau khi xuống ngựa liền có người vây quanh lên, cung Chu Tước rõ ràng là nơi Dĩnh Vương chiêu đãi khách quý, đại chấp sự tự mình ra tới nghênh đón, cười đến như tắm mình trong gió xuân, nhìn mọi người nói: "Tướng quân, công tử, mời bên này."
Cảnh Thự biểu tình lãnh đạm, không hé răng, coi người chung quanh như không khí, lực chú ý chỉ dừng ở trên hoàn cảnh xung quanh, chỉ có khi Khương Hằng nói chuyện với hắn, Cảnh Thự mới quay đầu, hiện ra biểu tình nghiêm túc lắng nghe.
"Phía sau là giáo phường," Hạng Dư nói, "Muốn đi giáo phường nhìn xem không?"
Khương Hằng vội xua tay, nói: "Nghe tướng quân an bài là được."
Chấp sự ở phía trước dẫn đường, đối với Cảnh Thự hỏi han ân cần, Khương Hằng lại cùng Hạng Dư tụt lại phía sau một chút.
Hạng Dư nghĩ nghĩ, nói: "Khương đại nhân chưa thành hôn sao?"
"Không có." Khương Hằng nói.
"Trước khi thành thân có thể chơi nhiều chút," Hạng Dư cười nói, "Nếu không sau khi thành thân, liền không còn có cơ hội."
Khương Hằng ha ha cười, nói: "Đây là tâm tình Hạng tướng quân sao?"
Chấp sự dẫn bọn họ tới trong một cái phòng nhỏ, xung quanh dùng mành sa cánh ve ngăn cách nhau, xa xa nhìn thấy sân khấu kịch rõ ràng. Hạng Dư liền nói: "Hai vị mời ở chỗ này nghỉ ngơi, ta ở phòng bên cạnh."
Khương Hằng cùng Cảnh Thự ngồi xuống, bên dưới ghế lô chen chúc người, toàn bộ đều là quý tộc nước Dĩnh, hai người một bàn hoặc ba người một bàn, chờ đợi đêm diễn mở màn, ở giữa dựng một sân khấu kịch, ngồi hướng Bắc mặt hướng Nam, đèn đuốc sáng trưng, chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Chấp sự lại tự mình lãnh mười thị nữ, bày ra đồ ăn đêm, rực rỡ muôn màu, toàn bộ quá trình không nói nhiều một câu, khi mở hộp ngồi quỳ trên mặt đất, hành lễ với hai người: "Hai vị công tử có việc gì có thể phân phó."
"Đã biết," Cảnh Thự nói, "Đi xuống đi, không cần lưu lại."
Người đều đã tan, trong ghế lô chỉ còn lại Khương Hằng cùng Cảnh Thự, cách vách là Hạng Dư bị mành sa ngăn cách, đang một mình ngồi uống rượu, cảm thấy có vài phần tịch liêu.
"Ăn chút không?" Cảnh Thự nói với Khương Hằng.
Khương Hằng ngồi ở trong ghế lô rực rỡ ánh đèn đèn, bỗng nhiên cảm thấy giống như cảnh tượng trong mơ.
Cảnh Thự giống như trước đây nếm một chút, tựa hồ sợ có người hạ độc, cuối cùng nhìn Khương Hằng nói: "Này hẳn là thịt nướng trái cây, hương vị không tồi."
Khương Hằng liền từ tay Cảnh Thự ăn chút, nói: "Cuộc sống người nước Dĩnh so với người Ung thú vị hơn rất nhiều."
Tâm tính thiếu niên vẫn còn mê chơi, cho dù cuộc sống xa xỉ cực độ trong lòng biết là không nên, nhưng nhìn thấy những thứ mới mẻ, lại vẫn có hứng thú.
"Những chỗ đẹp trên đời này còn có rất nhiều," Cảnh Thự nói, "Đáp ứng ngươi mang ngươi đi xem biển, còn chưa có đi đâu. Về sau sẽ mang ngươi đi."
Khương Hằng nói: "Bản thân ngươi cũng chưa đi qua, những chỗ ngươi đi còn không nhiều bằng ta."
"Ta đã đi qua," Cảnh Thự thuận miệng đáp, "Trong mộng đều đã đi qua, trong mộng chỉ có hai người chúng ta."
Khương Hằng nở nụ cười, nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, hai người liền cùng nhau quay đầu nhìn, chỉ thấy thị vệ đến trong ghế lô Hạng Dư hồi báo, ở bên tai y nhẹ nhàng nói chuyện, Hạng Dư mặt vô biểu tình, chỉ trầm mặc lắng nghe.
Hiển nhiên chuyện xảy ra buổi chiều kia, những ngày tiếp theo cuộc sống của Hạng Dư lập tức sẽ không dễ chịu lắm, đang phân phó thủ hạ kịch liệt bài tra, bộ hạ đang đem tình huống báo cho y, ngay cả xem kịch cũng không yên.
"Y cũng không dễ dàng." Khương Hằng dở khóc dở cười nói.
Cảnh Thự nói: "Đã có thê tử hài tử, sao lại còn thích đi ra ngoài tìm hoan mua vui."
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ ngày thường cũng mệt mỏi, dù sao cũng phải tìm một chỗ giải sầu chứ."
Cảnh Thự: "Về nhà còn không phải là giải sầu sao? Cùng ngươi ở một chỗ, liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nghĩ không ra."
Khương Hằng thầm nghĩ còn không phải bởi vì chúng ta hại sao? Nếu không phải bọn họ tới, Hạng Dư cũng không cần tiếp khách.
"Phát hiện thích khách không?" Khương Hằng nhịn không được lại hỏi.
"Cái gì?" Cảnh Thự lấy lại tinh thần, đáp, "Không có. Không cần lo lắng, tới một kẻ, giết một kẻ, ngươi chơi phần ngươi đi." Nói vỗ vỗ kiếm trong tay, ý bảo hắn đừng nghĩ đến việc này.
Khi đang nói chuyện, Khương Hằng lại thấy một bên sân khấu kịch, xuất hiện một bóng người, người nọ ăn mặc một thân diễn phục, một đầu tóc đẹp như thác nước, dọc theo một bên thang lầu sân khấu kịch bước lên bậc thang, cầm theo vạt áo trước chậm rãi đi đến.
"Thật xinh đẹp!" Khương Hằng thấp giọng nói.
"Là một nam hài." Cảnh Thự quan sát động tác dáng người người này, nói.
Khi thiếu niên lang kia đi lên thang lầu, đám thiếu niên quý tộc bên dưới liền sôi nổi đánh trống reo hò, từng người ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy y bước đi nhẹ nhàng, giống như một con con bướm tuyết trắng, tới trên ghế lô, lập tức đi vào phòng Hạng Dư, sau đó, giọng nói nhu hòa ở cách vách vang lên.
"Tướng quân tới." Giọng nói kia cực kỳ dễ nghe, giống như tiếng trời.
"Có khách nhân," Hạng Dư đáp, "Quy củ chút, không được lộn xộn."
Hạng Dư thấp giọng nói nói vài câu, tựa hồ bảo y nói nhỏ chút, sau đó liền chỉ nghe tiếng nói chuyện đứt quãng, cách màn che, lại thấy thiếu niên tự tay rót rượu cho Hạng Dư.
Cảnh Thự liếc nhìn Khương Hằng một cái, lại nhìn cách vách, lại nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng thầm nghĩ khó trách, Hạng Dư hẳn là quen biết đào kép nơi này, đêm nay thừa dịp cơ hội chiêu đãi bọn họ, kỳ thật là lại đây gặp y. Nhưng cử chỉ của Hạng Dư lại vô cùng quy củ, không có chạm vào y, thậm chí khi tiếp nhận qua chén rượu, ngón tay cũng cố tình tránh cho đụng vào nhau, đào kép cầm dưới ly, Hạng Dư chỉ dùng một tay mang bao tay dùng ba ngón tay cầm lấy miệng ly, nhận lấy.
"Đừng suy nghĩ miên man," Khương Hằng nhìn Cảnh Thự cười nói, "Người khác không phải như vậy."
"Ta nghĩ cái gì?" Cảnh Thự lại nhìn cách vách, lại nhìn Khương Hằng, ánh mắt có chút phức tạp, "Ta chỉ cảm thấy, hài tử kia bộ dáng có chút giống ngươi."
Khương Hằng: "......"
Ngay lập tức Cảnh Thự liền tỉnh ngộ lại, đây là lời nói bậy, đem đệ đệ mình so sánh một đào kép, đổi lại là người khác nhất định sẽ tức giận.
"Ta là nói...... Ta không phải có ý tứ kia." Cảnh Thự vội vàng giải thích.
Khương Hằng lại không cảm thấy bị mạo phạm một chút nào, dù sao trong thói quen của hắn, trên đến thiên tử, dưới đến người buôn bán nhỏ, đều là giống nhau, cũng không phân chia đắt rẻ sang hèn.
"Giống sao?" Khương Hằng tò mò mà thăm dò nhìn xem, lại không dám làm đến quá rõ ràng.
Cảnh Thự cảm thấy diện mạo thiếu niên kia vô cùng giống Khương Hằng, thần vận cùng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Đương nhiên hắn không dám nói thêm gì nữa. Chỉ thấy thiếu niên kia rót cho Hạng Dư ba ly rượu, Hạng Dư liền thấp giọng cùng y nói chuyện, tuy rằng giữ lễ, nhưng thiếu niên kia lại rõ ràng là vô cùng vui vẻ.
*Thần vận: Vẻ mặt cùng bộ dáng. Khí chất: Tính tình, phong cách.
"Thật sự." Khương Hằng cũng phát hiện, thiếu niên kia chỉ mới 13-14 tuổi, mặt mày, mũi tựa là cố tình mà vẽ ra, chính là bộ dáng chính mình khi còn nhỏ.
"Ừm." Cảnh Thự đáp, ngồi qua, chặn đi tầm mắt Khương Hằng, quay đầu nhìn hai mắt hắn, Khương Hằng còn muốn nhìn tiếp, Cảnh Thự lại không vui, đem mặt nghiêng hắn qua, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chỉ có thể nhìn ta."
Khương Hằng nở nụ cười, mơ hồ đã nhận ra nguyên nhân Hạng Dư đối với hắn tỏ vẻ thân thiết, là vì vậy sao?
"Thái Tử An nói cái gì?" Khương Hằng nói.
"Chưa nói cái gì," Cảnh Thự nói, "Niệm kinh tới niệm kinh lui, nhìn gương mặt của y, nhịn không được muốn động thủ đánh y."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Ngươi không phải cũng như vậy sao?"
Nói Khương Hằng vươn tay, nhẹ nhàng mà xoa huyệt thái dương giúp Cảnh Thự, Cảnh Thự hiển nhiên thực thoải mái, hơi động đậy một chút.
"Rốt cuộc nói cái gì?" Khương Hằng lại hỏi.
"Bảo ta điều động binh mã Tung huyện, lại tăng thêm cho ta tám vạn người, mang binh đi ra ngoài, thay nước Dĩnh đánh giặc." Cảnh Thự nói.
"Nước Lương sao?" Khương Hằng nghĩ nghĩ, "Ta đoán chắc không phải là nước Trịnh. Bọn họ nhiều lắm là muốn nhân lúc trước khi hội minh bắt đầu, chiếm thêm chút đất mà thôi."
"Ngươi là thiên tài, đều đã đoán được," Cảnh Thự nói, "Còn cần ta nói?"
"Điều kiện thì sao?" Khương Hằng lại hỏi.
"Thu lưu hai người chúng ta," Cảnh Thự nói, "Vô thời hạn. Trường Lăng Quân cùng bọn họ từ trước đến nay không thân thích, Dĩnh Vương không thích gã, Thái Tử cũng không thích gã, năm đó gã bị giết, trong nước cũng không có ai thế gã nói chuyện. Nước Dĩnh cùng cha ta...... Cùng cha chúng ta, cũng không có huyết hải thâm thù gì."
Khương Hằng lại nhớ tới một sự kiện khác, nói: "Thích khách có thể là môn khách của Trường Lăng Quân lúc sinh thời hay không?"
"Có khả năng là vậy." Cảnh Thự nói, "Nhưng võ nghệ người Dĩnh, sẽ không cao như vậy."
Cảnh Thự mở to mắt, nói: "Môn khách Trường Lăng Quân lúc sinh thời? Có lẽ ngươi tìm được manh mối rồi."
Khương Hằng dừng lại động tác, ngẩn ngơ nghĩ, năm đó Trường Lăng Quân chết ở dưới tay Cảnh Uyên, môn khách khi gã còn sống, sau khi chết thì tứ tán, khó tránh khỏi có người giang hồ muốn thay gã báo thù.
"Uy," Cảnh Thự thấy ngón tay Khương Hằng ngừng lại, nói, "Thù lao đâu?"
Khương Hằng cúi đầu nhìn Cảnh Thự nằm gối trên đùi mình, Cảnh Thự nói: "Tuy rằng sẽ không có mạnh lắm, nhưng vậy cũng phải cầm kiếm đi đối phó, tiểu công tử, tiền ngươi mướn ta bảo hộ ngươi còn chưa có cho, sẽ không muốn như vậy mà quỵt nợ chứ?"
Khương Hằng nở nụ cười, cúi đầu, Cảnh Thự ngay lập tức mở to mắt, tiếp theo, Khương Hằng hôn xuống mắt hắn.
Ngay tức khắc Cảnh Thự đầy mặt đỏ bừng, một tay chống đỡ muốn ngồi dậy, Khương Hằng lại ôm lấy hắn, để hắn ngủ như cũ, Cảnh Thự lại giãy giụa, ngồi thẳng, quay mặt qua chỗ khác, giống như sợ bị Khương Hằng nhìn thấy.
Khương Hằng nói: "Còn muốn thù lao sao?"
Cảnh Thự đối với Khương Hằng hận đến ngứa răng, kiềm chế rất nhiều xúc động, cuối cùng toàn bộ không cam lòng đều hóa thành một câu, uy hiếp nói:
"Dụng nhân triều tiền, bất dụng nhân triều hậu."*
*Dụng nhân triều tiền, bất dụng nhân triều hậu: Là một câu tục ngữ, ý tứ chỉ thời điểm có việc cầu người liền nhiệt tình cùng người lui tới, khi không cần nữa liền không hề để ý tới người ta.
Thành Giang Châu thật sự quá lớn, Khương Hằng chỉ cảm thấy bản thân mình cả ngày đều phải ngồi xe, cho dù đi chỗ nào cũng phải ngồi xe, thời gian đều hao phí ngồi trên xe. Thói quen đi lại của người Dĩnh cùng người Ung khác nhau, người Ung thích cưỡi ngựa, Dĩnh đô nhà cửa san sát, con đường cũng hẹp, đó là cách cục đã được quy hoạch ra gần trăm năm trước, phòng ốc đều chen ở một chỗ, khắp nơi đều là người, nếu phóng ngựa sẽ rất dễ đụng phải bá tánh.
Nơi này ở quá nhiều người, lúc ban đầu trong ba vòng Giang Châu chen vào gần 40 vạn dân cư, cho đến khi ở không được nữa, chỉ phải từng vòng từng vòng mà mở rộng ra bên ngoài, cũng nguyên nhân chính là như thế, cho nên trong thành Giang Châu, số lượng dân cư sống trên mỗi mẫu đất, là nhiều nhất trong thiên hạ, gần gấp 25 lần thành Lạc Nhạn.
Khương Hằng từ cửa sổ xe nhìn ra, toàn thành ánh sáng rực rỡ, chỉ là ở dưới những ngọn đèn này, không biết có bao nhiêu là xóm nghèo có một ánh đèn dầu, lại không biết có bao nhiêu là ánh sáng rực rỡ của hào phú phủ đệ trắng đêm sênh ca.
"Ca, ngươi mau nhìn!" Khương Hằng cả kinh rồi, bảo Cảnh Thự nhìn về nơi xa.
Đường thủy quanh co khúc khuỷu, tới thần trên phố Bính, mấy con sông hội tụ, trên mặt sông có bảy cây cầu, ở giữa mặt nước, sừng sững một tòa kiến trúc thật lớn được chế bằng gỗ, kiến trúc cao chừng bảy tầng, dựng lên hình một Chu Tước màu đỏ phi lên trời sinh động như thật, mười sáu mặt mái hiên được mạ vàng, ngói lưu ly tầng tầng lớp lớp, lóng lánh ánh đèn. Trước mỗi một mảnh đều treo một trản đèn sáng.
Tòa đèn lâu thật lớn nằm ở trung tâm khu vực, được bao quanh bởi vô số mái hành trên lang không trung, cùng với kiến trúc lớn lớn bé bé kéo dài đi ra ngoài, hình thành chợ đêm rực rỡ ánh đén, thành phố không bao giờ ngủ.
Cảnh Thự cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự quá chấn động.
"Đây là Nam Minh phường của chúng ta."
Lúc này bọn họ đã sớm cùng Thái Tử An tách ra, Hạng Dư cưỡi ngựa, không nhanh không chậm đi ở trước xe ngựa, trên mặt vẫn mang theo sầu lo, lại miễn cưỡng cười cười, giải thích cho Khương Hằng: "Nam Minh phường là hí nghệ của thiên hạ, là nơi cầm khúc hội tụ, khởi công từ 90 năm trước, dùng thời gian ba mươi năm xây dựng nên, không ít hội trường khác bên ngoài còn đang xây dựng, vờn quanh cung Chu Tước ở trung tâm, cung Chu Tước lúc vào đêm, sẽ điểm lên 3 vạn 6000 ngọn đèn dầu."
Khương Hằng hỏi: "Là chỗ tế tự sao?"
"Tế tự?" Hạng Dư sửng sốt, đáp, "Không, là hí phường, là nơi Vương gia nghe kịch, chẳng qua bọn họ không thường tới, ngày thường liền mở ra cho đại quan quý nhân tiêu khiển."
Cảnh Thự: "......"
Xây dựng nên một kỳ quan to lớn bậc nhất thiên hạ như vậy, mục đích chỉ là vì tiêu khiển, công trình này cho dù dùng hết toàn lực cả nước Ung, cũng chưa chắc có thể xây được.
Hạng Dư nhưng thật ra không giống Thái Tử An cùng Dĩnh Vương, nếu là bọn họ, Khương Hằng dự đoán được nhất định sẽ nói: "Ha ha, nước Ung các ngươi không có sao?"
Ngay cả Cảnh Thự cũng nhịn không được nói: "Thật sự là kỳ công nhân gian."
Hạng Dư lại nói: "Đều là mồ hôi và máu của bá tánh mà thôi......"
Nhưng lời còn chưa nói hết, Hạng Dư lập tức ý thức được bản thân đã nói lời không nên nói, Khương Hằng lại tự nhiên mà nói tiếp nửa câu sau, nói: "Nước Ung ngày ngắn đêm dài, buổi tối lại lạnh, muốn tìm niềm vui cũng không có tâm tư, không giống phía Nam, sau khi vào đêm, chính là một ngày mới bắt đầu."
"Đúng vậy," Hạng Dư nói, "Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân*. Tới rồi, chúng ta đi vào thôi."
*Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân: Khí hậu một phương dưỡng người một phương. Người sống trên vùng đất khác nhau, bởi vì hoàn cảnh khác nhau, phương thức sinh tồn khác nhau, địa lý khí hậu khác nhau, dẫn tới tư tưởng quan niệm cùng văn hóa tính cách cũng khác nhau.
Hạng Dư mời bọn họ tới xem diễn, chắc hẳn cũng bởi vì Dĩnh Vương phân phó, muốn cho hai kẻ nhà quê phương Bắc, hảo hảo lãnh hội một phen văn hóa rực rỡ của người Dĩnh, quốc lực cường đại, từ đó sinh ra lòng kính sợ. Nếu không trong buổi tối quan trọng này, ai muốn ra ngoài bồi bọn họ? Chẳng thà về nhà cùng người nhà ở bên nhau.
"Vất vả Hạng tướng quân," Khương Hằng cười nói, "Hai người chúng ta, gần đây làm ngươi bận rộn đến chân không chạm đất."
"Khương Thái Sử quá khách khí." Hạng Dư lại không giống Thái Tử An, sau khi đoán ra thân phận Cảnh Thự nháy mắt thay đổi sắc mặt, đối với vương tử một quốc gia lễ kính có thừa. Lúc trước y thái độ thế nào, hiện tại thái độ vẫn là như vậy, chỉ xem Khương Hằng là khách nhân quan trọng, trong lời nói còn rất thân thiết, nói: "Nhờ phúc của ngài, kỳ thật ta rất muốn tới."
Cung Chu Tước chính là hội trường hí khúc, đấu kỹ, mỗi đêm dựa theo an bài sẽ khác nhau, phân thành 72 lầu, mỗi lầu đó là một hội trường nhỏ, thường có người Việt phân tán ở bốn nước tới đây chơi đàn nhảy múa, hoặc là người Đại thuyết thư giảng cổ, người Trịnh đấu kiếm, nhiều vô số, không phải là ít.
Hạng Dư hiển nhiên là quyền cao chức trọng, sau khi xuống ngựa liền có người vây quanh lên, cung Chu Tước rõ ràng là nơi Dĩnh Vương chiêu đãi khách quý, đại chấp sự tự mình ra tới nghênh đón, cười đến như tắm mình trong gió xuân, nhìn mọi người nói: "Tướng quân, công tử, mời bên này."
Cảnh Thự biểu tình lãnh đạm, không hé răng, coi người chung quanh như không khí, lực chú ý chỉ dừng ở trên hoàn cảnh xung quanh, chỉ có khi Khương Hằng nói chuyện với hắn, Cảnh Thự mới quay đầu, hiện ra biểu tình nghiêm túc lắng nghe.
"Phía sau là giáo phường," Hạng Dư nói, "Muốn đi giáo phường nhìn xem không?"
Khương Hằng vội xua tay, nói: "Nghe tướng quân an bài là được."
Chấp sự ở phía trước dẫn đường, đối với Cảnh Thự hỏi han ân cần, Khương Hằng lại cùng Hạng Dư tụt lại phía sau một chút.
Hạng Dư nghĩ nghĩ, nói: "Khương đại nhân chưa thành hôn sao?"
"Không có." Khương Hằng nói.
"Trước khi thành thân có thể chơi nhiều chút," Hạng Dư cười nói, "Nếu không sau khi thành thân, liền không còn có cơ hội."
Khương Hằng ha ha cười, nói: "Đây là tâm tình Hạng tướng quân sao?"
Chấp sự dẫn bọn họ tới trong một cái phòng nhỏ, xung quanh dùng mành sa cánh ve ngăn cách nhau, xa xa nhìn thấy sân khấu kịch rõ ràng. Hạng Dư liền nói: "Hai vị mời ở chỗ này nghỉ ngơi, ta ở phòng bên cạnh."
Khương Hằng cùng Cảnh Thự ngồi xuống, bên dưới ghế lô chen chúc người, toàn bộ đều là quý tộc nước Dĩnh, hai người một bàn hoặc ba người một bàn, chờ đợi đêm diễn mở màn, ở giữa dựng một sân khấu kịch, ngồi hướng Bắc mặt hướng Nam, đèn đuốc sáng trưng, chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Chấp sự lại tự mình lãnh mười thị nữ, bày ra đồ ăn đêm, rực rỡ muôn màu, toàn bộ quá trình không nói nhiều một câu, khi mở hộp ngồi quỳ trên mặt đất, hành lễ với hai người: "Hai vị công tử có việc gì có thể phân phó."
"Đã biết," Cảnh Thự nói, "Đi xuống đi, không cần lưu lại."
Người đều đã tan, trong ghế lô chỉ còn lại Khương Hằng cùng Cảnh Thự, cách vách là Hạng Dư bị mành sa ngăn cách, đang một mình ngồi uống rượu, cảm thấy có vài phần tịch liêu.
"Ăn chút không?" Cảnh Thự nói với Khương Hằng.
Khương Hằng ngồi ở trong ghế lô rực rỡ ánh đèn đèn, bỗng nhiên cảm thấy giống như cảnh tượng trong mơ.
Cảnh Thự giống như trước đây nếm một chút, tựa hồ sợ có người hạ độc, cuối cùng nhìn Khương Hằng nói: "Này hẳn là thịt nướng trái cây, hương vị không tồi."
Khương Hằng liền từ tay Cảnh Thự ăn chút, nói: "Cuộc sống người nước Dĩnh so với người Ung thú vị hơn rất nhiều."
Tâm tính thiếu niên vẫn còn mê chơi, cho dù cuộc sống xa xỉ cực độ trong lòng biết là không nên, nhưng nhìn thấy những thứ mới mẻ, lại vẫn có hứng thú.
"Những chỗ đẹp trên đời này còn có rất nhiều," Cảnh Thự nói, "Đáp ứng ngươi mang ngươi đi xem biển, còn chưa có đi đâu. Về sau sẽ mang ngươi đi."
Khương Hằng nói: "Bản thân ngươi cũng chưa đi qua, những chỗ ngươi đi còn không nhiều bằng ta."
"Ta đã đi qua," Cảnh Thự thuận miệng đáp, "Trong mộng đều đã đi qua, trong mộng chỉ có hai người chúng ta."
Khương Hằng nở nụ cười, nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, hai người liền cùng nhau quay đầu nhìn, chỉ thấy thị vệ đến trong ghế lô Hạng Dư hồi báo, ở bên tai y nhẹ nhàng nói chuyện, Hạng Dư mặt vô biểu tình, chỉ trầm mặc lắng nghe.
Hiển nhiên chuyện xảy ra buổi chiều kia, những ngày tiếp theo cuộc sống của Hạng Dư lập tức sẽ không dễ chịu lắm, đang phân phó thủ hạ kịch liệt bài tra, bộ hạ đang đem tình huống báo cho y, ngay cả xem kịch cũng không yên.
"Y cũng không dễ dàng." Khương Hằng dở khóc dở cười nói.
Cảnh Thự nói: "Đã có thê tử hài tử, sao lại còn thích đi ra ngoài tìm hoan mua vui."
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ ngày thường cũng mệt mỏi, dù sao cũng phải tìm một chỗ giải sầu chứ."
Cảnh Thự: "Về nhà còn không phải là giải sầu sao? Cùng ngươi ở một chỗ, liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nghĩ không ra."
Khương Hằng thầm nghĩ còn không phải bởi vì chúng ta hại sao? Nếu không phải bọn họ tới, Hạng Dư cũng không cần tiếp khách.
"Phát hiện thích khách không?" Khương Hằng nhịn không được lại hỏi.
"Cái gì?" Cảnh Thự lấy lại tinh thần, đáp, "Không có. Không cần lo lắng, tới một kẻ, giết một kẻ, ngươi chơi phần ngươi đi." Nói vỗ vỗ kiếm trong tay, ý bảo hắn đừng nghĩ đến việc này.
Khi đang nói chuyện, Khương Hằng lại thấy một bên sân khấu kịch, xuất hiện một bóng người, người nọ ăn mặc một thân diễn phục, một đầu tóc đẹp như thác nước, dọc theo một bên thang lầu sân khấu kịch bước lên bậc thang, cầm theo vạt áo trước chậm rãi đi đến.
"Thật xinh đẹp!" Khương Hằng thấp giọng nói.
"Là một nam hài." Cảnh Thự quan sát động tác dáng người người này, nói.
Khi thiếu niên lang kia đi lên thang lầu, đám thiếu niên quý tộc bên dưới liền sôi nổi đánh trống reo hò, từng người ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy y bước đi nhẹ nhàng, giống như một con con bướm tuyết trắng, tới trên ghế lô, lập tức đi vào phòng Hạng Dư, sau đó, giọng nói nhu hòa ở cách vách vang lên.
"Tướng quân tới." Giọng nói kia cực kỳ dễ nghe, giống như tiếng trời.
"Có khách nhân," Hạng Dư đáp, "Quy củ chút, không được lộn xộn."
Hạng Dư thấp giọng nói nói vài câu, tựa hồ bảo y nói nhỏ chút, sau đó liền chỉ nghe tiếng nói chuyện đứt quãng, cách màn che, lại thấy thiếu niên tự tay rót rượu cho Hạng Dư.
Cảnh Thự liếc nhìn Khương Hằng một cái, lại nhìn cách vách, lại nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng thầm nghĩ khó trách, Hạng Dư hẳn là quen biết đào kép nơi này, đêm nay thừa dịp cơ hội chiêu đãi bọn họ, kỳ thật là lại đây gặp y. Nhưng cử chỉ của Hạng Dư lại vô cùng quy củ, không có chạm vào y, thậm chí khi tiếp nhận qua chén rượu, ngón tay cũng cố tình tránh cho đụng vào nhau, đào kép cầm dưới ly, Hạng Dư chỉ dùng một tay mang bao tay dùng ba ngón tay cầm lấy miệng ly, nhận lấy.
"Đừng suy nghĩ miên man," Khương Hằng nhìn Cảnh Thự cười nói, "Người khác không phải như vậy."
"Ta nghĩ cái gì?" Cảnh Thự lại nhìn cách vách, lại nhìn Khương Hằng, ánh mắt có chút phức tạp, "Ta chỉ cảm thấy, hài tử kia bộ dáng có chút giống ngươi."
Khương Hằng: "......"
Ngay lập tức Cảnh Thự liền tỉnh ngộ lại, đây là lời nói bậy, đem đệ đệ mình so sánh một đào kép, đổi lại là người khác nhất định sẽ tức giận.
"Ta là nói...... Ta không phải có ý tứ kia." Cảnh Thự vội vàng giải thích.
Khương Hằng lại không cảm thấy bị mạo phạm một chút nào, dù sao trong thói quen của hắn, trên đến thiên tử, dưới đến người buôn bán nhỏ, đều là giống nhau, cũng không phân chia đắt rẻ sang hèn.
"Giống sao?" Khương Hằng tò mò mà thăm dò nhìn xem, lại không dám làm đến quá rõ ràng.
Cảnh Thự cảm thấy diện mạo thiếu niên kia vô cùng giống Khương Hằng, thần vận cùng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Đương nhiên hắn không dám nói thêm gì nữa. Chỉ thấy thiếu niên kia rót cho Hạng Dư ba ly rượu, Hạng Dư liền thấp giọng cùng y nói chuyện, tuy rằng giữ lễ, nhưng thiếu niên kia lại rõ ràng là vô cùng vui vẻ.
*Thần vận: Vẻ mặt cùng bộ dáng. Khí chất: Tính tình, phong cách.
"Thật sự." Khương Hằng cũng phát hiện, thiếu niên kia chỉ mới 13-14 tuổi, mặt mày, mũi tựa là cố tình mà vẽ ra, chính là bộ dáng chính mình khi còn nhỏ.
"Ừm." Cảnh Thự đáp, ngồi qua, chặn đi tầm mắt Khương Hằng, quay đầu nhìn hai mắt hắn, Khương Hằng còn muốn nhìn tiếp, Cảnh Thự lại không vui, đem mặt nghiêng hắn qua, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chỉ có thể nhìn ta."
Khương Hằng nở nụ cười, mơ hồ đã nhận ra nguyên nhân Hạng Dư đối với hắn tỏ vẻ thân thiết, là vì vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.