Chương 116: Gia cố tường thành
Phi Thiên Dạ Tường
23/12/2022
Không khí lạnh vừa tới, trong một đêm thành Lạc Nhạn gặp phải thử thách
xưa nay chưa từng có, binh lính buông vũ khí, hàng ngàn hàng vạn người
đi đến trong chỗ làm công sửa gấp tường thành. Xưởng làm công dừng sảng
xuất, sửa chữa phòng ốc bị phá hủy, người Để đưa tới vật tư cùng lương
thực cho người Ung sống qua mùa đông, các chiến sĩ Lâm Hồ không có chỗ
để đi, liền lưu lại trợ giúp người Ung tu chữa thành thị.
Trong mười ngày này Khương Hằng hoàn thành toàn bộ mọi việc, thương thế cũng đã gần khỏi hẳn. Lúc gần hoàng hôn Đông Chí, Thái Tử Lung nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi Khương Hằng. Giới Khuê, có thể bồi chúng ta một lát không?"
Giới Khuê kéo áo choàng, che đậy khuôn mặt, nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng vui vẻ gật đầu, hỏi: "Điện hạ muốn đi đâu?"
"Thăm ca ca chúng ta," Thái Tử Lung đáp, "Hắn lãnh quân tu sửa tường thành, đã mấy ngày chưa hồi cung.
Nhưng Thái Tử Lung không biết chính là, mỗi ngày lúc đêm khuya Cảnh Thự đều sẽ hồi cung, bồi Khương Hằng ngủ đến trời tờ mờ sáng, lại trong mệt mỏi đứng dậy, thay áo giáp, đi đến thành Nam, làm gương cho binh sĩ, đứng trong gió lạnh, giống như những binh sĩ khác, dùng sức của bản thân, kéo lên gạch đá, dựng xong nền móng mới, lại gia cố tường thành.
Khương Hằng cùng Thái Tử Lung lựa chọn đi bộ, bọn họ ăn mặt mộc mạc, giống như thiếu niên bình dân trong thành. Đây là nhà của bọn họ, tộc nhân của bọn họ. Bá tánh đã trải qua tai họa ngập đầu, nhưng dưới lời kêu gọi động viên của Thái Tử Lung, đều tự phát mà quyên tiền quyên vật, dành ra mảnh ngói che đầu.
"Điện hạ," Khương Hằng nói, "Đây là thần dân của ngươi, bá tánh của ngươi."
Thái Tử Lung đi qua đường lớn, không có người nào nhận ra bọn họ, có Giới Khuê đi theo phía sau hai người, rất an toàn.
"Bọn họ không phải súc vật," Khương Hằng nghĩ nghĩ, nhắc nhở nói, "Không phải con số, là người sống sờ sờ có hỉ nộ ái ố, có người nhà, cũng giống như ngươi cùng ta vậy."
"Ta hiểu," Thái Tử Lung nói, "Ta đều hiểu, ta đang làm như vậy."
Quản Ngụy đã giải thích với y, vì sao phụ thân muốn làm như vậy, thời đại "độc chiếm thiên hạ" đã qua, kết quả phân phong chính là giống như triều đình Tấn vậy, mặc cho chư hầu lớn mạnh hoặc tan rã.
Bọn họ cần phải càng mạnh mẽ hơn, hệ thống triều chính càng kiên cố hơn, sẽ làm người cùng lãnh thổ gắn bó vững vàng ở bên cạnh quốc quân, bọn họ thảo luận rất nhiều biện pháp, cuối cùng Trấp Tông đưa ra lựa chọn quá mức dã man. Nhưng hiện giờ Khương Hằng mang theo vương đạo tới đây, mang theo hy vọng nội thánh ngoại nho* tới, mỗi người đều cẩn phải thay đổi, mà thay đổi này ắt sẽ thương gân động cốt.
*Nội thánh ngoại nho: Trong có thánh nhân tài đức, ngoài có thi hành vương đạo giải thích nho học.
"Hằng Nhi, có khi ca ca cảm thấy, bản thân thật sự quá yếu đuối." Thái Tử Lung bỗng nhiên nói.
"Sao lại nói lời này?" Khương Hằng cười nói, "Ta nhưng ngược lại cảm thấy, ngươi thực lỗ mãng."
Thái Tử Lung nói: "Ta đã yếu đuối, lại còn lỗ mãng, khi nào có thể giống ngươi, hoặc là giống Vương huynh thì tốt rồi."
"Vậy cũng không giống, bởi vì ngươi đặt bản thân mình trong cuộc," Khương Hằng chỉ ra một điểm mấu chốt nhất, "Chúng ta đứng ngoài cuộc."
Trong lòng Thái Tử Lung thoải mái hơn không ít, người duy nhất sẽ thừa nhận y, cũng chỉ có Khương Hằng cùng Cảnh Thự, từ điểm đó mà nói, y sẽ đem bọn họ xem như anh em cả đời của chính mình.
"Hơn nữa so với đầu năm lúc mới vừa gặp mặt đó," Khương Hằng nói, "Ta cảm thấy ngươi đã uy phong hơn nhiều rồi."
Thái Tử Lung không khỏi bật cười, tuy rằng Khương Hằng nói như vậy, nhưng ngoại trừ Cảnh Thự, chỉ có hắn tán đồng chuyện y quay về viện trợ thủ đô.
Nhớ lại đầu xuân khi đó Khương Hằng mới đến Lạc Nhạn, Thái Tử Lung bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ dị, một năm này, tâm cảnh chính mình xác thật đã thay đổi rất nhiều. Khương Hằng đến phảng phất như thúc giục mỗi người mau chóng trưởng thành, ở trên người hắn có cổ sức mạnh thần kỳ, không chỉ có bản thân y, ngay cả Trấp Tông, Tằng Vanh, toàn bộ triều đình, đều dưới sự hiếp bức của hắn, bắt đầu tự xét lại.
Giống như một chiếc xe ngựa chậm rãi, theo một người Trung Nguyên đến đây, ngay lập tức tăng nhanh tốc độ. Khương Hằng mang đến khủng hoảng, cũng mang đến roi vọt, giống như một người giám sát, cho dù hắn chỉ là an tĩnh mà đứng im, vương tộc cũng cả người không được tự nhiên, thẳng sống lưng.
"Ngươi là hình mẫu của rất nhiều người." Thái Tử Lung nắm tay Khương Hằng, nói.
"Cũng chưa chắc." Khương Hằng cười nói, "Nhưng mà có người nói vài lời lỗi thời, cũng tốt."
Cảnh Thự đang ở trần, giống như tướng sĩ thủ hạ hắn, ăn mặc võ quần màu đen hơi mỏng, mang theo ủng chống trượt dẫm trên mặt đất, trên bả vai vác một cái bánh xe lớn cao bằng một người trưởng thành trên chỗ cao thành lâu, đem bánh xe đẩy mạnh vào mộng, bằng cách này, bánh xe kéo cửa thành đã được sữa chữa.
"Điện hạ! Điện hạ!" Thân vệ tới báo.
"Không được kêu la om sòm!" Cảnh Thự đang bận rộn, thình lình kêu một cái, suýt nữa thả lỏng dây thừng.
"Đó là Khương đại nhân phải không?" Thân vệ nói, "Giống như Khương đại nhân tới!"
Cảnh Thự mặc kệ bánh xe kéo, lập tức xoa xoa tay, ngửi thấy trên người toàn mùi mồ hôi, lấy tới khăn lông lau lung tung cái, thò đầu xuống thành lâu xem.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự thấy Khương Hằng, lại không thấy rõ Thái Tử Lung, Thái Tử Lung khi xuất cung mang áo choàng, để che đậy lỗ tai mất đi.
"Ai!" Khương Hằng ngửa đầu cười nói, "Ca!"
"Sao ngươi lại tới đây?" Cảnh Thự nói, "Mau trở về! Chỗ này không phải chỗ ngươi tới!"
Dưới tòa tháp canh gác, trong căn phòng nhỏ, Thái Tử Lung cởi xuống áo choàng, đám tướng sĩ lập tức sôi nổi hành lễ với y.
Vương gia không màng tất cả, ở thời điểm cuối cùng liều mạng đồng quy vu tận, vì thế Thái Tử Lung nhận được tôn kính, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên lỗ tai bị mất đi của y.
"Ta mang theo rượu tới cho ngươi," Khương Hằng nói, "Thuận tiện xem một chút tình huống."
Cảnh Thự có chút không được tự nhiên, để cho người nổi lửa lên, Thái Tử Lung để Giới Khuê phân phát rượu thịt khao quân, liền an tĩnh mà ngồi ở một bên. Cảnh Thự lại đưa lưng về phía Thái Tử Lung, vội vàng mặc vào áo ngoài, đeo lên đai lưng. Thái Tử Lung không khỏi mà nhìn lưng hắn không chớp mắt.
Cảnh Thự đã là người trưởng thành rồi, 5 năm trước khi hắn đi tới Ung Đô, còn chỉ là dáng người thiếu niên, hiện giờ hắn đã giống như Trấp Tông, vai lưng rộng lớn, đường eo xinh đẹp, tràn ngập cảm giác an toàn của một người nam nhân thành niên.
Hắn dần dần thay thế được Trấp Tông, trở thành vị thần bảo hộ mới của nước Ung.
"Tới uống rượu đi, ca?" Khương Hằng nói.
"Không uống," Cảnh Thự nghiêm túc nói, "Thương thế ngươi còn chưa khỏi, không được uống, Trấp Lang cũng không cho uống, ai cũng không được uống."
"Ai ——" Khương Hằng nói.
Khương Hằng muốn nhéo eo hắn, nhưng mà Cảnh Thự võ nghệ cao cường, thật sự không thể nào xuống tay, cánh tay lập tức đã bị khóa lại, Khương Hằng chỉ không cam lòng, cùng hắn lăn lộn, Thái Tử Lung ngồi nhìn, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.
Y đã từng cũng muốn cùng Cảnh Thự nói giỡn, nghĩ ra một vài trò đùa không ảnh hưởng toàn cục, nhưng Cảnh Thự biểu lộ không thích quá rõ ràng, Thái Tử Lung chỉ phải từ bỏ.
Cảnh Thự ngăn tay Khương Hằng, cuối cùng nhượng bộ: "Chỉ có thể uống một chút, một ngụm."
Cảnh Thự để Khương Hằng uống một ngụm trong chén hắn, liền cướp đi.
"Cho ta cũng uống một chút, ca." Thái Tử Lung nhịn không được nói.
Vì thế Cảnh Thự đưa cho y, để Thái Tử Lung ở cùng trong một cái chén uống lên, lại nhanh chóng thu lại.
"Các ngươi làm xong việc rồi?" Cảnh Thự hỏi.
Khương Hằng vỗ vỗ vạt áo, nói: "Sao có thể làm xong được? Vĩnh viễn cũng làm không xong."
Thái Tử Lung cười nói: "Làm không xong liền không thể tới sao?"
Cảnh Thự: "Tới chỗ này làm cái gì?"
"Nhớ ngươi thôi," Khương Hằng tùy tiện, nói, "Không được sao?"
Trên mặt Cảnh Thự bỗng nhiên đỏ lên, thoáng nghiêng đầu, nhìn chậu than đang cháy, Thái Tử Lung chưa bao giờ nói những lời này với Cảnh Thự, nhưng mỗi lần Khương Hằng nói ra, lại mang theo mị lực khó có thể kháng cự.
"Đúng vậy," Thái Tử Lung cười nói, "Nhớ ngươi."
Trong căn phòng nhỏ lâm vào yên tĩnh, Giới Khuê đi ra ngoài cùng bọn lính uống rượu, Cảnh Thự muốn tìm vài câu để nói, lại không biết nên nói cái gì, nhìn Khương Hằng cùng Thái Tử Lung ở cùng nhau, bỗng nhiên hắn có một cái suy nghĩ kì quái, xưa nay chưa từng có.
Nhìn Thái Tử Lung như là quốc quân tương lai của cái quốc gia này, nhưng Khương Hằng tự nhiên mà chiếm thế chủ đạo, phảng phất như hắn mới là Thái Tử, mà Thái Tử Lung lại là huynh đệ hắn.
"Ta còn nhớ rõ lần ở vọng lâu uống rượu," Khương Hằng nhìn Thái Tử Lung nói, "Là ở Lạc Dương."
Thái Tử Lung nói: "Ồ? Cũng là mùa đông sao?"
Cảnh Thự cũng nghĩ tới, không muốn nhắc lại chuyện cũ, Khương Hằng lại tự mình khơi dậy, nói tới mùa đông 6 năm trước. Thái Tử Lung dĩ nhiên là nhớ rõ, lúc ấy Võ Anh công chúa tự mình đi sứ Lạc Dương, đó là vì khuyên bảo Cơ Tuần tới thành Lạc Nhạn.
Nhưng lần đó, Khương Hằng trăm triệu không nghĩ tới, sau khi tới xem qua Cảnh Thự đóng quân, chờ đợi hai huynh đệ bọn họ, đó là ly biệt dài đến 5 năm, suýt nữa thiên nhân vĩnh cách.
"Sau đó ca ngươi đi Linh Sơn, đúng không?" Khương Hằng hỏi.
"Ừm." Cảnh Thự đơn giản mà đáp, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn Khương Hằng.
Thái Tử Lung mang theo lo lắng, dò hỏi chuyện kinh tâm động phách năm đó trải qua, Cảnh Thự lại nghe đến thất thần, một giọng nói ở trong lòng hắn không ngừng vang vọng, đem những tâm sự hắn không muốn đối mặt mấy ngày này, toàn bộ lật ra trước mắt.
Hắn không thể lại làm như không thấy, hắn cần phải tra ra hết thảy chân tướng, cho dù hắn đã tiếp nhận nó rồi.
"Sau đó, ta được sư phụ nhặt được." Khương Hằng giải thích nói, "Lúc này nhớ tới, cũng thật sự là mạng lớn......"
Hằng Nhi không phải đệ đệ ruột của ta.
Trong lòng Cảnh Thự, vang vọng giọng nói lạnh lẽo kia.
"Đó là đề nghị của Lục tướng," Thái Tử Lung thở dài, nói, "Nhưng mà Quản tướng phản đối, không phải phản đối hành động này của y, mà là cảm thấy, còn chưa phải lúc.".
||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí |||||
"Bọn họ nói, trong thân thể người nhà họ Cơ, chảy dòng máu điên cuồng," Khương Hằng cười nói, "Lúc này ta xem như đã hiểu."
Hắn không phải con trai cha ta...... trong lòng Cảnh Thự, giọng nói kia thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng máu chảy xuôi trong thân thể bọn họ là đến từ cùng một người, đó là mối liên kết duy nhất giữa bọn họ, nhưng lời nói ngày đó của Lang Hoàng, trong nháy mắt điên đảo toàn bộ thế giới của hắn.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
"A?" Khương Hằng nói.
Mấy ngày nay Cảnh Thự biểu hiện thực không bình thường, nhưng Thái Tử Lung cùng Khương Hằng cũng không có chú ý tới, chỉ vì phần lớn thời điểm hắn đều không ở trong cung.
Hắn không phải đệ đệ ruột ta, ta cùng với hắn...... bây giờ là cái gì?
Nhưng hắn vẫn là Hằng Nhi của ta.
Cảnh Thự ngơ ngẩn nhìn Khương Hằng, nhìn khuôn mặt hắn bị ngọn lửa chiếu lên, lông mày Khương Hằng hơi nhướng lên, nhìn hắn, khó hiểu, trong mắt lại mang theo ý cười thường ngày.
"Đừng nói chuyện trước kia," Cảnh Thự nói, "Ta không thích nghe."
Khương Hằng lý giải là Cảnh Thự không muốn nghe thấy những ngày hắn chịu khổ, liền tự giễu mà cười cười.
Thái Tử Lung nói: "Đều đã qua."
"Chưa từng qua." Cảnh Thự lại nói.
Một câu vô lí này, làm Khương Hằng cùng Thái Tử Lung đều vô cùng nghi hoặc.
Cảnh Thự tránh đi tầm mắt Khương Hằng mờ mịt, đứng dậy đẩy cửa ra, nói: "Trở về đi, đừng ở bên ngoài lâu quá, trong cung lại sẽ lo lắng cho các ngươi."
"Ca, ngươi không có việc gì chứ?" Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự lắc đầu, đứng ở trên tường thành nhìn về phía bên trong thành, chuyện tu sửa tường thành đã gần kết thúc, kế tiếp, chính là đón ngày Đông Chí, cùng với năm mới đã đến.
Một bàn tay ấm áp kéo ngón tay Cảnh Thự, bỗng nhiên Cảnh Thự quay đầu, phát hiện là Khương Hằng đi ra.
Hắn nhìn về phía vọng lâu, Thái Tử Lung còn ở bên trong.
Khương Hằng hoài nghi mà nhìn hai mắt Cảnh Thự, Cảnh Thự theo bản năng muốn tránh ra tay hắn, tình cảm lại chiến thắng lý trí, trở tay nắm lấy bàn tay Khương Hằng, nắm chặt hơn.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự lẩm bẩm nói, đem hắn ôm vào trong lòng ngực mình. Khương Hằng lại có chút ngại ngùng, bọn họ đã sớm thành niên, ở trong cung thân cận miễn cưỡng còn được, ở trên thành lâu ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?
"Ngươi làm sao vậy?" Khương Hằng nói.
"Không có gì." Cảnh Thự không có miễn cưỡng Khương Hằng, vươn tay, áp ở trên sườn mặt hắn, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa, "Chỉ là nhớ tới một ít chuyện lúc trước."
Khương Hằng nói: "Bận xong chưa? Đêm nay có về không?"
Cảnh Thự gật gật đầu, nói: "Chờ ta."
Hắn biết rõ, một khi thân phận Khương Hằng bại lộ, chờ đợi bọn họ, sẽ là điều gì. Nhưng vào lúc này, một người cưỡi ngựa tới dưới tường thành, nhìn lên chỗ cao kêu: "Thái Tử điện hạ! Vương tử điện hạ! Khương đại nhân ——!"
"Vương bệ hạ có lệnh!" Người mang tin tức nói, "Nhanh chóng hồi cung."
"Ngươi xem," Cảnh Thự nói, "Tới tìm rồi, các ngươi đi trước, ta sẽ tới sau."
Trong mười ngày này Khương Hằng hoàn thành toàn bộ mọi việc, thương thế cũng đã gần khỏi hẳn. Lúc gần hoàng hôn Đông Chí, Thái Tử Lung nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi Khương Hằng. Giới Khuê, có thể bồi chúng ta một lát không?"
Giới Khuê kéo áo choàng, che đậy khuôn mặt, nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng vui vẻ gật đầu, hỏi: "Điện hạ muốn đi đâu?"
"Thăm ca ca chúng ta," Thái Tử Lung đáp, "Hắn lãnh quân tu sửa tường thành, đã mấy ngày chưa hồi cung.
Nhưng Thái Tử Lung không biết chính là, mỗi ngày lúc đêm khuya Cảnh Thự đều sẽ hồi cung, bồi Khương Hằng ngủ đến trời tờ mờ sáng, lại trong mệt mỏi đứng dậy, thay áo giáp, đi đến thành Nam, làm gương cho binh sĩ, đứng trong gió lạnh, giống như những binh sĩ khác, dùng sức của bản thân, kéo lên gạch đá, dựng xong nền móng mới, lại gia cố tường thành.
Khương Hằng cùng Thái Tử Lung lựa chọn đi bộ, bọn họ ăn mặt mộc mạc, giống như thiếu niên bình dân trong thành. Đây là nhà của bọn họ, tộc nhân của bọn họ. Bá tánh đã trải qua tai họa ngập đầu, nhưng dưới lời kêu gọi động viên của Thái Tử Lung, đều tự phát mà quyên tiền quyên vật, dành ra mảnh ngói che đầu.
"Điện hạ," Khương Hằng nói, "Đây là thần dân của ngươi, bá tánh của ngươi."
Thái Tử Lung đi qua đường lớn, không có người nào nhận ra bọn họ, có Giới Khuê đi theo phía sau hai người, rất an toàn.
"Bọn họ không phải súc vật," Khương Hằng nghĩ nghĩ, nhắc nhở nói, "Không phải con số, là người sống sờ sờ có hỉ nộ ái ố, có người nhà, cũng giống như ngươi cùng ta vậy."
"Ta hiểu," Thái Tử Lung nói, "Ta đều hiểu, ta đang làm như vậy."
Quản Ngụy đã giải thích với y, vì sao phụ thân muốn làm như vậy, thời đại "độc chiếm thiên hạ" đã qua, kết quả phân phong chính là giống như triều đình Tấn vậy, mặc cho chư hầu lớn mạnh hoặc tan rã.
Bọn họ cần phải càng mạnh mẽ hơn, hệ thống triều chính càng kiên cố hơn, sẽ làm người cùng lãnh thổ gắn bó vững vàng ở bên cạnh quốc quân, bọn họ thảo luận rất nhiều biện pháp, cuối cùng Trấp Tông đưa ra lựa chọn quá mức dã man. Nhưng hiện giờ Khương Hằng mang theo vương đạo tới đây, mang theo hy vọng nội thánh ngoại nho* tới, mỗi người đều cẩn phải thay đổi, mà thay đổi này ắt sẽ thương gân động cốt.
*Nội thánh ngoại nho: Trong có thánh nhân tài đức, ngoài có thi hành vương đạo giải thích nho học.
"Hằng Nhi, có khi ca ca cảm thấy, bản thân thật sự quá yếu đuối." Thái Tử Lung bỗng nhiên nói.
"Sao lại nói lời này?" Khương Hằng cười nói, "Ta nhưng ngược lại cảm thấy, ngươi thực lỗ mãng."
Thái Tử Lung nói: "Ta đã yếu đuối, lại còn lỗ mãng, khi nào có thể giống ngươi, hoặc là giống Vương huynh thì tốt rồi."
"Vậy cũng không giống, bởi vì ngươi đặt bản thân mình trong cuộc," Khương Hằng chỉ ra một điểm mấu chốt nhất, "Chúng ta đứng ngoài cuộc."
Trong lòng Thái Tử Lung thoải mái hơn không ít, người duy nhất sẽ thừa nhận y, cũng chỉ có Khương Hằng cùng Cảnh Thự, từ điểm đó mà nói, y sẽ đem bọn họ xem như anh em cả đời của chính mình.
"Hơn nữa so với đầu năm lúc mới vừa gặp mặt đó," Khương Hằng nói, "Ta cảm thấy ngươi đã uy phong hơn nhiều rồi."
Thái Tử Lung không khỏi bật cười, tuy rằng Khương Hằng nói như vậy, nhưng ngoại trừ Cảnh Thự, chỉ có hắn tán đồng chuyện y quay về viện trợ thủ đô.
Nhớ lại đầu xuân khi đó Khương Hằng mới đến Lạc Nhạn, Thái Tử Lung bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ dị, một năm này, tâm cảnh chính mình xác thật đã thay đổi rất nhiều. Khương Hằng đến phảng phất như thúc giục mỗi người mau chóng trưởng thành, ở trên người hắn có cổ sức mạnh thần kỳ, không chỉ có bản thân y, ngay cả Trấp Tông, Tằng Vanh, toàn bộ triều đình, đều dưới sự hiếp bức của hắn, bắt đầu tự xét lại.
Giống như một chiếc xe ngựa chậm rãi, theo một người Trung Nguyên đến đây, ngay lập tức tăng nhanh tốc độ. Khương Hằng mang đến khủng hoảng, cũng mang đến roi vọt, giống như một người giám sát, cho dù hắn chỉ là an tĩnh mà đứng im, vương tộc cũng cả người không được tự nhiên, thẳng sống lưng.
"Ngươi là hình mẫu của rất nhiều người." Thái Tử Lung nắm tay Khương Hằng, nói.
"Cũng chưa chắc." Khương Hằng cười nói, "Nhưng mà có người nói vài lời lỗi thời, cũng tốt."
Cảnh Thự đang ở trần, giống như tướng sĩ thủ hạ hắn, ăn mặc võ quần màu đen hơi mỏng, mang theo ủng chống trượt dẫm trên mặt đất, trên bả vai vác một cái bánh xe lớn cao bằng một người trưởng thành trên chỗ cao thành lâu, đem bánh xe đẩy mạnh vào mộng, bằng cách này, bánh xe kéo cửa thành đã được sữa chữa.
"Điện hạ! Điện hạ!" Thân vệ tới báo.
"Không được kêu la om sòm!" Cảnh Thự đang bận rộn, thình lình kêu một cái, suýt nữa thả lỏng dây thừng.
"Đó là Khương đại nhân phải không?" Thân vệ nói, "Giống như Khương đại nhân tới!"
Cảnh Thự mặc kệ bánh xe kéo, lập tức xoa xoa tay, ngửi thấy trên người toàn mùi mồ hôi, lấy tới khăn lông lau lung tung cái, thò đầu xuống thành lâu xem.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự thấy Khương Hằng, lại không thấy rõ Thái Tử Lung, Thái Tử Lung khi xuất cung mang áo choàng, để che đậy lỗ tai mất đi.
"Ai!" Khương Hằng ngửa đầu cười nói, "Ca!"
"Sao ngươi lại tới đây?" Cảnh Thự nói, "Mau trở về! Chỗ này không phải chỗ ngươi tới!"
Dưới tòa tháp canh gác, trong căn phòng nhỏ, Thái Tử Lung cởi xuống áo choàng, đám tướng sĩ lập tức sôi nổi hành lễ với y.
Vương gia không màng tất cả, ở thời điểm cuối cùng liều mạng đồng quy vu tận, vì thế Thái Tử Lung nhận được tôn kính, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên lỗ tai bị mất đi của y.
"Ta mang theo rượu tới cho ngươi," Khương Hằng nói, "Thuận tiện xem một chút tình huống."
Cảnh Thự có chút không được tự nhiên, để cho người nổi lửa lên, Thái Tử Lung để Giới Khuê phân phát rượu thịt khao quân, liền an tĩnh mà ngồi ở một bên. Cảnh Thự lại đưa lưng về phía Thái Tử Lung, vội vàng mặc vào áo ngoài, đeo lên đai lưng. Thái Tử Lung không khỏi mà nhìn lưng hắn không chớp mắt.
Cảnh Thự đã là người trưởng thành rồi, 5 năm trước khi hắn đi tới Ung Đô, còn chỉ là dáng người thiếu niên, hiện giờ hắn đã giống như Trấp Tông, vai lưng rộng lớn, đường eo xinh đẹp, tràn ngập cảm giác an toàn của một người nam nhân thành niên.
Hắn dần dần thay thế được Trấp Tông, trở thành vị thần bảo hộ mới của nước Ung.
"Tới uống rượu đi, ca?" Khương Hằng nói.
"Không uống," Cảnh Thự nghiêm túc nói, "Thương thế ngươi còn chưa khỏi, không được uống, Trấp Lang cũng không cho uống, ai cũng không được uống."
"Ai ——" Khương Hằng nói.
Khương Hằng muốn nhéo eo hắn, nhưng mà Cảnh Thự võ nghệ cao cường, thật sự không thể nào xuống tay, cánh tay lập tức đã bị khóa lại, Khương Hằng chỉ không cam lòng, cùng hắn lăn lộn, Thái Tử Lung ngồi nhìn, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.
Y đã từng cũng muốn cùng Cảnh Thự nói giỡn, nghĩ ra một vài trò đùa không ảnh hưởng toàn cục, nhưng Cảnh Thự biểu lộ không thích quá rõ ràng, Thái Tử Lung chỉ phải từ bỏ.
Cảnh Thự ngăn tay Khương Hằng, cuối cùng nhượng bộ: "Chỉ có thể uống một chút, một ngụm."
Cảnh Thự để Khương Hằng uống một ngụm trong chén hắn, liền cướp đi.
"Cho ta cũng uống một chút, ca." Thái Tử Lung nhịn không được nói.
Vì thế Cảnh Thự đưa cho y, để Thái Tử Lung ở cùng trong một cái chén uống lên, lại nhanh chóng thu lại.
"Các ngươi làm xong việc rồi?" Cảnh Thự hỏi.
Khương Hằng vỗ vỗ vạt áo, nói: "Sao có thể làm xong được? Vĩnh viễn cũng làm không xong."
Thái Tử Lung cười nói: "Làm không xong liền không thể tới sao?"
Cảnh Thự: "Tới chỗ này làm cái gì?"
"Nhớ ngươi thôi," Khương Hằng tùy tiện, nói, "Không được sao?"
Trên mặt Cảnh Thự bỗng nhiên đỏ lên, thoáng nghiêng đầu, nhìn chậu than đang cháy, Thái Tử Lung chưa bao giờ nói những lời này với Cảnh Thự, nhưng mỗi lần Khương Hằng nói ra, lại mang theo mị lực khó có thể kháng cự.
"Đúng vậy," Thái Tử Lung cười nói, "Nhớ ngươi."
Trong căn phòng nhỏ lâm vào yên tĩnh, Giới Khuê đi ra ngoài cùng bọn lính uống rượu, Cảnh Thự muốn tìm vài câu để nói, lại không biết nên nói cái gì, nhìn Khương Hằng cùng Thái Tử Lung ở cùng nhau, bỗng nhiên hắn có một cái suy nghĩ kì quái, xưa nay chưa từng có.
Nhìn Thái Tử Lung như là quốc quân tương lai của cái quốc gia này, nhưng Khương Hằng tự nhiên mà chiếm thế chủ đạo, phảng phất như hắn mới là Thái Tử, mà Thái Tử Lung lại là huynh đệ hắn.
"Ta còn nhớ rõ lần ở vọng lâu uống rượu," Khương Hằng nhìn Thái Tử Lung nói, "Là ở Lạc Dương."
Thái Tử Lung nói: "Ồ? Cũng là mùa đông sao?"
Cảnh Thự cũng nghĩ tới, không muốn nhắc lại chuyện cũ, Khương Hằng lại tự mình khơi dậy, nói tới mùa đông 6 năm trước. Thái Tử Lung dĩ nhiên là nhớ rõ, lúc ấy Võ Anh công chúa tự mình đi sứ Lạc Dương, đó là vì khuyên bảo Cơ Tuần tới thành Lạc Nhạn.
Nhưng lần đó, Khương Hằng trăm triệu không nghĩ tới, sau khi tới xem qua Cảnh Thự đóng quân, chờ đợi hai huynh đệ bọn họ, đó là ly biệt dài đến 5 năm, suýt nữa thiên nhân vĩnh cách.
"Sau đó ca ngươi đi Linh Sơn, đúng không?" Khương Hằng hỏi.
"Ừm." Cảnh Thự đơn giản mà đáp, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn Khương Hằng.
Thái Tử Lung mang theo lo lắng, dò hỏi chuyện kinh tâm động phách năm đó trải qua, Cảnh Thự lại nghe đến thất thần, một giọng nói ở trong lòng hắn không ngừng vang vọng, đem những tâm sự hắn không muốn đối mặt mấy ngày này, toàn bộ lật ra trước mắt.
Hắn không thể lại làm như không thấy, hắn cần phải tra ra hết thảy chân tướng, cho dù hắn đã tiếp nhận nó rồi.
"Sau đó, ta được sư phụ nhặt được." Khương Hằng giải thích nói, "Lúc này nhớ tới, cũng thật sự là mạng lớn......"
Hằng Nhi không phải đệ đệ ruột của ta.
Trong lòng Cảnh Thự, vang vọng giọng nói lạnh lẽo kia.
"Đó là đề nghị của Lục tướng," Thái Tử Lung thở dài, nói, "Nhưng mà Quản tướng phản đối, không phải phản đối hành động này của y, mà là cảm thấy, còn chưa phải lúc.".
||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí |||||
"Bọn họ nói, trong thân thể người nhà họ Cơ, chảy dòng máu điên cuồng," Khương Hằng cười nói, "Lúc này ta xem như đã hiểu."
Hắn không phải con trai cha ta...... trong lòng Cảnh Thự, giọng nói kia thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng máu chảy xuôi trong thân thể bọn họ là đến từ cùng một người, đó là mối liên kết duy nhất giữa bọn họ, nhưng lời nói ngày đó của Lang Hoàng, trong nháy mắt điên đảo toàn bộ thế giới của hắn.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
"A?" Khương Hằng nói.
Mấy ngày nay Cảnh Thự biểu hiện thực không bình thường, nhưng Thái Tử Lung cùng Khương Hằng cũng không có chú ý tới, chỉ vì phần lớn thời điểm hắn đều không ở trong cung.
Hắn không phải đệ đệ ruột ta, ta cùng với hắn...... bây giờ là cái gì?
Nhưng hắn vẫn là Hằng Nhi của ta.
Cảnh Thự ngơ ngẩn nhìn Khương Hằng, nhìn khuôn mặt hắn bị ngọn lửa chiếu lên, lông mày Khương Hằng hơi nhướng lên, nhìn hắn, khó hiểu, trong mắt lại mang theo ý cười thường ngày.
"Đừng nói chuyện trước kia," Cảnh Thự nói, "Ta không thích nghe."
Khương Hằng lý giải là Cảnh Thự không muốn nghe thấy những ngày hắn chịu khổ, liền tự giễu mà cười cười.
Thái Tử Lung nói: "Đều đã qua."
"Chưa từng qua." Cảnh Thự lại nói.
Một câu vô lí này, làm Khương Hằng cùng Thái Tử Lung đều vô cùng nghi hoặc.
Cảnh Thự tránh đi tầm mắt Khương Hằng mờ mịt, đứng dậy đẩy cửa ra, nói: "Trở về đi, đừng ở bên ngoài lâu quá, trong cung lại sẽ lo lắng cho các ngươi."
"Ca, ngươi không có việc gì chứ?" Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự lắc đầu, đứng ở trên tường thành nhìn về phía bên trong thành, chuyện tu sửa tường thành đã gần kết thúc, kế tiếp, chính là đón ngày Đông Chí, cùng với năm mới đã đến.
Một bàn tay ấm áp kéo ngón tay Cảnh Thự, bỗng nhiên Cảnh Thự quay đầu, phát hiện là Khương Hằng đi ra.
Hắn nhìn về phía vọng lâu, Thái Tử Lung còn ở bên trong.
Khương Hằng hoài nghi mà nhìn hai mắt Cảnh Thự, Cảnh Thự theo bản năng muốn tránh ra tay hắn, tình cảm lại chiến thắng lý trí, trở tay nắm lấy bàn tay Khương Hằng, nắm chặt hơn.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự lẩm bẩm nói, đem hắn ôm vào trong lòng ngực mình. Khương Hằng lại có chút ngại ngùng, bọn họ đã sớm thành niên, ở trong cung thân cận miễn cưỡng còn được, ở trên thành lâu ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?
"Ngươi làm sao vậy?" Khương Hằng nói.
"Không có gì." Cảnh Thự không có miễn cưỡng Khương Hằng, vươn tay, áp ở trên sườn mặt hắn, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa, "Chỉ là nhớ tới một ít chuyện lúc trước."
Khương Hằng nói: "Bận xong chưa? Đêm nay có về không?"
Cảnh Thự gật gật đầu, nói: "Chờ ta."
Hắn biết rõ, một khi thân phận Khương Hằng bại lộ, chờ đợi bọn họ, sẽ là điều gì. Nhưng vào lúc này, một người cưỡi ngựa tới dưới tường thành, nhìn lên chỗ cao kêu: "Thái Tử điện hạ! Vương tử điện hạ! Khương đại nhân ——!"
"Vương bệ hạ có lệnh!" Người mang tin tức nói, "Nhanh chóng hồi cung."
"Ngươi xem," Cảnh Thự nói, "Tới tìm rồi, các ngươi đi trước, ta sẽ tới sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.