Chương 51: Hoa hạ kiếm
Phi Thiên Dạ Tường
27/10/2022
Khi Tống Trâu nghe tin tới, đứng ở dưới hành lang nhìn thoáng qua, không có nói cái gì.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự nghiêng đầu, cùng Tống Trâu xa xa nhìn nhau, Cảnh Thự ý bảo không có việc gì, gật gật đầu, kéo tay Khương Hằng quay vào trong phòng.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thự ngồi ở bên cạnh giường, sau khi uống qua thuốc đã khá hơn nhiều, ngơ ngác mà nhìn trên mặt đất.
Một tay Khương Hằng phủ lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, Cảnh Thự liền chợt quay đầu.
"Chúng ta ngủ đi." Khương Hằng nói, "Ta mệt mỏi, ta mệt mỏi quá a, ca."
Cảnh Thự gật gật đầu, nói: "Được."
Cảnh Thự nghiêng thân qua, cầm áo ngoài Khương Hằng treo lên, hai người chỉ mặc áo trong, nổi lòng Cảnh Thự tựa như chưa bình tĩnh, hô hấp vẫn từng đợt mà đứt quãng, có chút gấp gáp.
Khương Hằng nói: "Cái giường này so với thời điểm chúng ta ở Lạc Dương lớn hơn không ít."
"Ừm." Cảnh Thự nói, khóe miệng còn mang theo vết máu, khi cởi ra võ bào trên ngực lộ ra Ngọc Quyết quang hoa lưu chuyển.
Khương Hằng dịch đến bên trong, Cảnh Thự nằm lên giường, Khương Hằng lấy qua cánh tay hắn gối lên, lại trở về tới thời gian ở vương đô.
"Ca," Khương Hằng lau đi vệt máu ở khóe miệng Cảnh Thự, nói, "Ngủ một lát, tỉnh lại sẽ ổn thôi."
Cảnh Thự đáp: "Ta không dám ngủ."
Khương Hằng ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự nhẹ nhàng mà nói: "Ta sợ khi nhắm mắt lại, ngươi đã không thấy tăm hơi. Tựa như một giấc mộng."
Khương Hằng không có trả lời, Cảnh Thự nghiêng thân, cùng hắn mặt đối mặt, ánh mắt không muốn rời đi khuôn mặt hắn, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Ngươi trưởng thành rồi, Hằng Nhi." Cảnh Thự nói, "Ta mơ thấy rất nhiều chuyện về ngươi, ở trong mộng của ta, ngươi vẫn luôn là tiểu hài nhi."
"Cho nên ta là sự thật," Khương Hằng đáp, "Huynh xem? Ta trưởng thành rồi."
Hai người vui buồn đan xen, đều nở nụ cười, Cảnh Thự tươi cười mang theo đau đớn như cũ.
Khương Hằng sờ sờ cánh tay Cảnh Thự, nắm cánh tay hữu lực của hắn, nói: "Huynh cũng đã trưởng thành, cao lớn và cường tráng hơn."
Dáng người Cảnh Thự đã là người trưởng thành, tay chân hắn cân xứng, vòng eo săn chắc, hàng năm luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, có hình dáng cơ ngực thon gầy, trên cánh tay, trên đùi, ẩn ẩn có lực bạo phát.
Mới vừa rồi khoảnh khắc năm ngón tay hắn nắm cánh tay Khương Hằng, thiếu chút nữa đem cổ tay của Khương Hằng bóp nát.
Ngũ quan hắn cũng không giống khi còn nhỏ, mặt mày hiện giờ càng thêm thâm thúy, khi ở dưới Hào Quan gặp lại hắn, Khương Hằng suýt chút nữa đã không nhận ra.
"Ngươi lớn lên cũng không giống trước đây." Cảnh Thự dùng mu bàn tay trái nhẹ nhàng để trên sườn mặt Khương Hằng, cẩn thận mà chạm vào, tựa giống như sợ làm vỡ vụn lá cây.
Khương Hằng nhỏ giọng hỏi: "Có phải không nhận ra ta hay không?"
"Không," Cảnh Thự nói, "Ta ánh mắt đầu tiên liền nhận ra ngươi." Nói, ngón tay hắn lại đặt ở trên khóe miệng Khương Hằng.
Khương Hằng cúi đầu, nhìn đến Ngọc Quyết buông xuống ở trước ngực Cảnh Thự, lại giương mắt cùng Cảnh Thự nhìn nhau, khuôn mặt hắn có vẻ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Sở dĩ quen thuộc, nguyên nhân chính là hắn vẫn là hắn, vẫn là Cảnh Thự. Mà cảm giác xa lạ mơ hồ kia, lại là bộ dáng hắn sau 5 năm, như thể đúc vào khuôn mặt một người khác.
"Cha trước kia giống như huynh sao?" Khương Hằng ngơ ngẩn nói.
"Ta không biết." Cảnh Thự nói, "Nhưng Khương thái hậu nói, ta lớn lên giống cha."
Khương Hằng "Ừm" một tiếng, nằm ở trong lòng ngực Cảnh Thự, tùy tay đem Ngọc Quyết hắn lật qua lật lại, lật tới lật lui, nghịch mảnh ngọc này tựa giống như khi còn nhỏ.
"Thái Tử Lang thế nhưng cũng có một mảnh." Vừa rồi Khương Hằng nghe lời nói Cảnh Thự, đại khái minh bạch được, đại biểu cho khối Ngọc Quyết này là trách nhiệm, cũng là số mệnh.
"Đem nó ném đi," Cảnh Thự nói, "Ta không muốn giữ nó."
"Giữ lại đi." Khương Hằng mệt mỏi nói, "Huynh nói đúng, những chuyện đó đều không quan trọng, ca."
Khương Hằng ôm lấy hắn, ở trong lòng ngực Cảnh Thự đi vào giấc ngủ. Cảnh Thự chậm rãi nhắm lại hai mắt, nâng tay lên đặt ở trên đầu Khương Hằng, theo bản năng mà sờ sờ đầu của hắn.
Ung đô, thành Lạc Nhạn, vương cung.
Trấp Tông từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy, điên cuồng thở dốc.
"Cảnh Uyên ——!" Trấp Tông khàn cả giọng mà điên cuồng gào thét, một kiếm kia của Khương Hằng, chạm đến sự sợ hãi sâu nhất trong nội tâm y, nhiều năm như vậy, y thường thường mơ thấy một kiếm Cảnh Uyên cho y kia, hắn rốt cuộc tới thay Trấp Lang, thay vương Đại Ung báo thù!
Tiếng gào thét kia vang vọng trong thâm cung, trong khoảnh khắc làm kinh động thị vệ, thái y, cùng con trai ruột y Thái Tử Lang.
Thái Tử Lang bước nhanh vọt tới, chỉ thấy Trấp Tông trên trán tràn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, các thái y vây ở một chỗ, xem bệnh cho Ung Vương.
Thái y lại đối Thái Tử Lang nói: "Chúc mừng Thái Tử điện hạ, Vương bệ hạ đã không còn nguy hiểm, độc tố đã rút hết, cần chú thời gian chậm rãi điều trị, không thể lại chinh chiến."
Thái Tử Lang nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở bên giường.
Trấp Tông bệnh nặng mới khỏi vô cùng suy yếu, bọc thảm, tựa như trong một đêm đã già đi gần mười tuổi.
"Tiền tuyến tình hình như thế nào?" Trấp Tông trầm giọng nói, "Nói, có phải đã hoàn toàn xong rồi."
Thái Tử Lang chua xót cười, nói: "Thích khách chạy thoát, Vương huynh cùng Giới Khuê chia nhau đuổi theo nhưng không đuổi được, Ngọc Bích quan mất, Vương huynh mới đầu nằm ở trong tay Thái Tử Linh, nhưng căn cứ theo thám tử tìm hiểu được báo về, có người đem hắn cứu đi, hiện giờ tung tích không rõ."
Trấp Tông trên mặt hiện ra nụ cười chua xót, lại là nghĩ sai thì hỏng hết, vô số ý niệm rắc rối phức tạp thúc đẩy y rút ra chủy thủ, cũng đem Khương Hằng ôm vào trong lòng ngực...... Rất có ý tứ, rất có ý tứ!
"Vương huynh ngươi cứ như vậy đi rồi?" Trấp Tông đã đoán được hoàn chỉnh sự kiện trải qua.
Thái Tử Lang nói: "Phụ vương! Hắn liều mạng tánh mạng chính mình, đem chúng ta đưa ra Ngọc Bích quan!"
"Hắn là vương tử," Trấp Tông trầm giọng nói, "Vốn nên như thế."
Thái Tử chủ chưởng triều chính, vương tử thống lĩnh quân đội, huynh đệ máu mủ tình thâm, từ trước đến nay là truyền thống của nước Ung. Trấp Tông chỉ có một đứa con trai, y không muốn lại có người tới chia sẽ sự thương yêu này, thậm chí quyền lực. Vì thế Cảnh Thự trở thành một "Vương huynh" theo nghĩa khác, gánh vác nghĩa vụ người bảo hộ.
Nhưng hết thảy những điều này này, đều bị Khương Hằng đột nhiên xuất hiện đánh vỡ, hắn sao có thể sống sót? Trấp Tông không còn biện pháp khác, ngày đó sau khi thấy Khương Hằng, ý niệm đầu tiên trong lòng y chính là: Cần phải giết chết.
Bằng không, đệ đệ ruột tới, lòng trung thành của Cảnh Thự đối với Trấp Lang liền sẽ suy giảm mạnh, Trấp Tông so với ai khác đều rõ ràng hơn, ở trong lòng nghĩa tử, Khương Hằng trước sau xếp hạng vị trí đứng đầu.
Y muốn bảo đảm Cảnh Thự đối với Trấp Lang tuyệt đối trung thành, nhất định phải làm Khương Hằng biến mất ở trên đời này.
Hiện giờ y nhưng thật ra luyến tiếc giết Khương Hằng, hai đứa con trai của Cảnh Uyên đều có bản lĩnh, cũng có sự kiên trì, nếu không vì con trai ruột của y, y vốn có thể không cần hạ chiêu này...... Rốt cuộc chỉ cần Khương Hằng còn sống, nhà họ Trấp liền không thể hoàn toàn giữ chân Cảnh Thự.
Thất bại, liền cần phải phải nghĩ biện pháp bổ cứu, trước mắt hết thảy còn không muộn.
Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, kế hoạch của Trấp Tông bị lệch khỏi quỹ đạo của chính mình, ngược lại phải chịu một kiếm đến từ con của cố nhân.
Y đem hành động của Khương Hằng, lý giải là một lời cảnh cáo của quỷ hồn Cảnh Uyên.
Trấp Tông trầm mặc thật lâu sau, lại nói: "Cô cô ngươi đâu?"
Thái Tử Lang nói: "Nàng ở phía bắc Ngọc Bích quan hạ trại, đại quân đều ở trong tay nàng, chuẩn bị đoạt lại quan ải."
Trấp Tông: "Chỉ dựa vào nàng là không được, truyền Quản Ngụy, ngươi dùng Hải Đông Thanh truyền tin cho Vương huynh ngươi."
Thái Tử Lang lo âu nói: "Nhưng mà ta không biết hắn hiện giờ đang ở phương nào."
Trấp Tông nhìn về phía Thái Tử Lang, trầm mặc một lát, phun ra hai chữ: "Tung huyện."
Một giấc này của Khương Hằng ngủ đến trời đất u ám, sau vài ngày, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, mà gặp lại Cảnh Thự lại tựa như một giấc mộng, mới đầu vẫn còn làm hắn không thể tin tưởng, hết thảy đều không quá chân thật.
"Ca." Khương Hằng nói.
Khương Hằng trong chốc lát liền không biết nên làm cái gì, chỉ phải ngồi suốt ngày.
"Hửm." Cảnh Thự cũng đột nhiên mất đi mục tiêu sinh hoạt, mỗi ngày việc duy nhất chính là ngồi ở trước mặt Khương Hằng, nhìn chằm chằm hắn. Khương Hằng kháng nghị qua vài lần, nói bởi vì bị Cảnh Thự nhìn chằm chằm không được tự nhiên, Cảnh Thự mới thoái nhượng, thoáng dịch đến một bên, nghiêng mắt nhìn hắn.
Cảnh Thự nhất định phải nắm tay Khương Hằng, hoặc là cùng hắn thân thể tiếp xúc, lại muốn cởi bỏ đai lưng, đem hai người buộc ở bên nhau.
"Huynh đi luyện võ đi," Khương Hằng nói, "Cả ngày ngồi như vậy, không nhàm chán sao?"
"Không nhàm chán." Cảnh Thự nghiêm mặt nói.
Khương Hằng cầm lấy quyển sách trong tay, làm bộ muốn đánh hắn, nói: "Mau đi! Đừng có ngồi ngơ ngẩn ở chỗ này."
"Cản trở ngươi sao?" Cảnh Thự nhịn không được nói.
"Huynh đến trong viện đi," Khương Hằng nói, "Luyện một bộ kiếm pháp hắc kiếm cho ta nhìn xem. Sư phụ dạy ta không ít võ nghệ, đều là nuốt cả quả táo, rất nhiều chiêu số ta nghĩ không rõ ràng lắm."
"Công phu mèo ba chân kia của ngươi," Cảnh Thự nói, "Luyện võ cái gì?"
"Công phu mèo ba chân," Khương Hằng đem sách đóng lại, không vui nói, "Ngược lại là thiếu chút nữa tiễn cha cha nuôi huynh về Tây Thiên a, có thể thấy sơ ý khinh địch là không được."
Cảnh Thự phát huy tính tình nhẫn nhục chịu đựng từ trước tới nay của hắn, tự giác không hề tranh luận cùng Khương Hằng, sau khi gặp lại, ngay cả một chút quyền uy huynh trưởng 5 năm trước cũng không còn sót lại chút gì. Khương Hằng bảo hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó, chỉ cần đừng đuổi hắn rời đi xa quá, Cảnh Thự liền chấp nhận tất cả.
Ánh mắt Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, thường thường làm Khương Hằng cảm thấy, hắn muốn đem mình ăn vào trong bụng, hoặc là giống như nặn tượng đất, đem hai người hòa thành làm một, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, như vậy liền vĩnh viễn sẽ không lại tách ra.
Khương Hằng muốn xem kiếm pháp, Cảnh Thự tự nhiên ngoan ngoãn đi diễn luyện.
Khương Hằng bất quá là bảo hắn đi làm chút chuyện, miễn cho hắn suốt ngày ngồi ngây người nghĩ lung tung, suy nghĩ nhiều lại khó chịu. Thấy Cảnh Thự ở trong đình viện bắt đầu luyện kiếm, Khương Hằng liền nhàm chán mà bắt đầu lật sách.
Nhưng mà dần dần, kiếm kỹ Cảnh Thự thu hút ánh mắt hắn, dáng người Cảnh Thự càng cao hơn La Tuyên, đã sắp cao bằng Hạng Châu lúc trước, 5 năm này Cảnh Thự khổ luyện kiếm pháp, lại ngồi ở địa vị cao, tự nhiên mà có một cổ nghiêm nghị. Khi xuất kiếm hoa mai tung bay đầy trời, khi thu kiếm mũi kiếm ngưng thần đứng thẳng, thật sự ngọc thụ lâm phong.
Khương Hằng bắt đầu hiểu được mẫu thân vì sao sẽ đối phụ thân nhớ mãi không quên. Nghĩ đến rất nhiều năm trước, ngày đó Chiêu phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Uyên, đã định khắc ghi cả đời.
So với khi còn nhỏ, hiện giờ Khương Hằng đã không còn là thiếu niên bị tường cao ngăn cản, ngoại trừ những năm ở trong Hải Các ngăn cách với thế nhân, hắn đã thấy qua rất nhiều chuyện, cũng gặp qua rất nhiều người. Mà Cảnh Thự so với bất kỳ một người nào, đều phải sặc sỡ loá mắt hơn, không giống người thường.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự thu kiếm, nghiêm mặt nói.
Khương Hằng ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, nhướng mày làm cái biểu tình dò hỏi.
"Còn xem nữa không?" Cảnh Thự nói, "Ta còn biết chiêu khác."
Khương Hằng bỗng nhiên cũng muốn hoạt động gân cốt, đứng dậy nói: "Luận bàn mấy chiêu không?"
Trong mắt Cảnh Thự mang theo ý cười không rõ ràng, nói: "Chấp ngươi một tay, không, ta chỉ dùng hai ngón tay."
Khương Hằng nói: "Đừng quá xem thường người khác!"
Cảnh Thự thay đổi dùng kiếm gỗ, chỉ dùng hai ngón tay trỏ giữa nắm chuôi kiếm, tùy ý đứng ở trong sân, mặt nhìn Khương Hằng. Khương Hằng vốn tưởng rằng với những gì mình đã học được ở La Tuyên, dù thế nào cũng có sức đánh trả, nhưng mà cho đến khi Cảnh Thự ra tay, Khương Hằng mới biết được chính mình đã sai đến quá sai.
Cảnh Thự nói cùng La Tuyên giống nhau như đúc.
"Hoa hòe loè loẹt."
Cho dù Khương Hằng xuất kiếm như thế nào, Cảnh Thự đều chỉ cần dùng một kiếm, liền có thể dễ dàng để ở dưới yết hầu Khương Hằng, dưới chân thậm chí không có dịch ra một bước.
Khương Hằng mồ hôi đầm đìa, dùng hết thủ đoạn của bản thân, cuối cùng chỉ phải đem kiếm ném tới một bên, hậm hực nhận thua.
"Ngươi hiện tại thừa nhận phụ...... Trấp Tông là sơ ý khinh địch, mới trúng một chiêu kia của ngươi? Sau này lại gặp người thấy không đối phó được," Cảnh Thự nói, "Ngàn vạn không thể tự tiện động thủ."
Khương Hằng nói: "Dù sao cũng phải nghênh địch, nếu không thì sao?"
"Kêu ta." Cảnh Thự như thế nói.
Khương Hằng nghĩ cũng đúng, có Cảnh Thự ở bên người, về sau đã không cần hắn phải tự mình cùng người động thủ.
Cảnh Thự thu kiếm, đi theo phía sau Khương Hằng, quan sát sắc mặt của hắn, sợ hắn thua mất mặt, an ủi nói: "Nhưng ngươi từ nhỏ không tập võ, luyện đến trình độ này đã coi như không tồi rồi. Thí dụ như Giới Khuê, ta cần phải dùng toàn lực mới có thể ứng phó."
Khương Hằng thua dưới tay Cảnh Thự, lại không có một chút không cam lòng, dù sao ở trong lòng hắn, năng lực của Cảnh Thự từ trước đến nay là thiên hạ đệ nhị, sớm ở khi còn rất nhỏ, cái quan niệm này đã ăn sâu bén rễ.
Lúc này hắn suy nghĩ, ngược lại là có liên quan đến thích khách thiên hạ.
"Năm đại thích khách đều là những ai?" Khương Hằng trong lòng vừa động, hỏi. Đọc thê???? các chươ????g ????ới tại ⩶ Тr????????tr????????ệ ????.V???? ⩶
Cảnh Thự cùng Khương Hằng trở lại trong phòng, ngồi xuống trở lại, Cảnh Thự nói: "Hạng Châu, Giới Khuê, sư phụ ngươi La Tuyên, cha, cùng với 'thích khách thần bí'."
Khương Hằng nói: "Thật lâu trước kia, ta còn tưởng rằng thích khách thần bí chính là sư phụ ta."
Cảnh Thự lắc đầu, đáp: "Mười ba năm trước, La Tuyên từng rời đi Hải Các, y cùng Hạng Châu phối hợp tàn sát gần 3000 quân Dĩnh, từ đó về sau, lại không có người dám tiến đến Thương Sơn một bước."
Hóa ra là có chuyện như vậy...... Khương Hằng tò mò mà nhìn Cảnh Thự, nói: "Huynh từ đâu biết được?"
"Võ Anh công chúa." Khi Cảnh Thự ngồi ngay ngắn, như cũ vẫn duy trì tư thế quân nhân, tác phong Ung quân trong mấy năm này giống như một lưỡi dao sắc bén tu dưỡng hắn, làm hắn thời thời khắc khắc vẫn duy trì khí chất nghiêm chỉnh cùng trang nghiêm, đi như gió, ngồi như chuông, so với phong cách lười nhác được nhìn thấy ở chổ người Trịnh kia, Cảnh Thự tựa như một thanh kiếm sắc bén chưa ra khỏi vỏ.
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "Nàng không thường thích kể chuyện xưa cho chúng ta, nói được nhiều nhất, chính là cha, cùng với thiên hạ thích khách giang hồ, phong tục tập quán, truyền thuyết giang hồ, nàng dạy cho ta rất nhiều."
Khương Hằng nói: "Nhìn ra được, huynh nói chuyện nhiều hơn trước."
"Chỉ đối với ngươi." Cảnh Thự đáp, "Ta hiện tại có rất nhiều lời để nói, hận không thể đều toàn bộ nói với ngươi, chỉ là miệng vụng."
"Có rất nhiều thời gian chậm rãi nói," Khương Hằng dở khóc dở cười, "Huynh gấp cái gì?"
Nhất thời hai huynh đệ lại trầm mặc không nói chuyện, Khương Hằng bỗng nhiên nhớ tới, nói: "Đúng rồi, đã quên nói cho huynh."
Cảnh Thự nhướng mày, chờ mong mà nhìn Khương Hằng, Khương Hằng lại thấp giọng nói: "Nương đã chết."
Cảnh Thự không biết trả lời như thế nào, trên thực tế hắn sớm ở ngày đó khi Chiêu phu nhân rời đi đã đoán trước được, nàng là một nữ nhân cứng cỏi bất khuất, cho dù ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cũng quyết đoán ngăn lại con trai khóc sướt mướt, nàng đem cái chết chuyển hóa thành một hồi ly biệt, để Khương Hằng quen với việc nàng rời đi, cuối cùng đem nàng đặt ở trong trí nhớ.
Mà mục đích của nàng, cũng rốt cuộc đạt thành.
Cả đời nàng, mỗi thời mỗi khắc đều đang làm chủ con đường của bản thân, cho dù cái chết sắp đến cũng không hề sợ hãi.
"Tro cốt Hạng Châu chôn ở Thương Sơn." Khương Hằng nói, "Nếu có cơ hội có thể tìm được di vật của nương, cũng mang về, đem bọn họ đặt ở cùng nhau."
"Được." Cảnh Thự nói, "Sau này chúng ta cùng nhau làm."
Tống Trâu lại tới nữa, sau khi hai huynh đệ đến Tung huyện ba ngày, cãi cũng đã cãi, khóc cũng đã khóc, cảm xúc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Mà Tống Trâu cũng bỏ ra mười phần kiên nhẫn, thời gian còn rất dài, có cái gì cần phải sốt ruột làm ngay lập tức đâu?
Tống Trâu ôm một chồng công văn, dẫn dắt hai gã chủ bộ, ở ngoài sảnh đối với Khương Hằng cùng Cảnh Thự cùng nhau thi lễ.
"Công vụ bắt đầu từ mùa đông trước đã kết thúc," Tống Trâu nói, "Hiện tới hồi báo tướng quân."
Cảnh Thự dựa ở trên giường, mặc áo trong, để chân trần, trong lòng ngực ôm Khương Hằng, luôn nhịn không được muốn cùng hắn thân mật, để hắn ghé vào trên người mình, không được rời đi nửa bước, giống như khi còn nhỏ, xoa xoa mặt, bóp bóp mũi, ở trên lưng hắn sờ tới sờ lui, còn chải tóc cho hắn, trêu đùa hắn giống như trêu đùa động vật nhỏ. Khương Hằng lại vài lần chống cự mang tính tượng trưng, sau đó liền tùy Cảnh Thự lăn lộn, vuốt ve cùng thân mật này làm Khương Hằng cũng vô cùng hưởng thụ, tựa như mèo phơi nắng.
Cảnh Thự đang muốn bảo Tống Trâu buông sổ sách liền đi, Khương Hằng lại từ trước ngực Cảnh Thự bò dậy, sửa sang lại áo đơn, mặc vào áo ngoài, trên mặt đỏ lên, hơi thẹn thùng, cười nói: "Tống đại nhân mời, đang muốn tìm ngài tâm sự. Các tướng sĩ dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, để cho bọn họ thay bá tánh đi khai hoang một chút đi."
"Chuyện này thật sự là không còn gì tốt hơn." Tống Trâu cười nói.
Khương Hằng khi đối mặt quan văn, ngữ khí cùng hành sự tựa như thói quen tự nhiên mà xuất hiện. Lúc trước hắn là quan viên nhỏ nhất trong triều đình Tấn, đối với toàn bộ sự vụ, làm từng bước như thế nào, tự nhiên thành thục đến không thể nào thành thục hơn. Nơi phát huy tài năng của hắn không phải là ở trên chiến trường, mà là ở trên triều đình, ở điểm này, Thái Tử Linh xác thật đã bỏ lỡ cơ hội thật tốt.
Tống Trâu cười nói: "Khương đại nhân ở Tung huyện có quen không?"
Cảnh Thự chưa thông cáo cho quan viên địa phương về lai lịch của Khương Hằng, khi nghe được ba chữ "Khương đại nhân", Khương Hằng bỗng nhiên nhớ tới một màn đã lâu.
"Tống đại nhân?" Khương Hằng nghĩ tới.
5 năm trước, Tống Trâu đi tới Lạc Dương báo cáo công tác, còn ở ngoài đình hỏi đường Khương Hằng!
Tống Trâu thở dài, đầy ẩn ý mà nói: "Thái Sử đại nhân, đã lâu không gặp."
Hai người lập tức hiểu ý cười, Khương Hằng nói: "Ngươi là làm sao nhận ra ta?"
Tống Trâu nói: "Có một số người cho dù trải qua thời gian lớn lên, ánh mắt cũng sẽ không thay đổi."
Khương Hằng đối Cảnh Thự nói: "Ca, ngươi còn nhớ y không?"
Cảnh Thự lắc đầu, nói: "Không nhớ rõ."
Cảnh Thự trước nay trong mắt không có mấy người, trước đây khi ở dưới trướng Triệu Kiệt, trong mắt cũng chỉ có Khương Hằng, việc suy nghĩ cũng vô cùng đơn giản, một quan viên địa phương với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự nghiêng đầu, cùng Tống Trâu xa xa nhìn nhau, Cảnh Thự ý bảo không có việc gì, gật gật đầu, kéo tay Khương Hằng quay vào trong phòng.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thự ngồi ở bên cạnh giường, sau khi uống qua thuốc đã khá hơn nhiều, ngơ ngác mà nhìn trên mặt đất.
Một tay Khương Hằng phủ lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, Cảnh Thự liền chợt quay đầu.
"Chúng ta ngủ đi." Khương Hằng nói, "Ta mệt mỏi, ta mệt mỏi quá a, ca."
Cảnh Thự gật gật đầu, nói: "Được."
Cảnh Thự nghiêng thân qua, cầm áo ngoài Khương Hằng treo lên, hai người chỉ mặc áo trong, nổi lòng Cảnh Thự tựa như chưa bình tĩnh, hô hấp vẫn từng đợt mà đứt quãng, có chút gấp gáp.
Khương Hằng nói: "Cái giường này so với thời điểm chúng ta ở Lạc Dương lớn hơn không ít."
"Ừm." Cảnh Thự nói, khóe miệng còn mang theo vết máu, khi cởi ra võ bào trên ngực lộ ra Ngọc Quyết quang hoa lưu chuyển.
Khương Hằng dịch đến bên trong, Cảnh Thự nằm lên giường, Khương Hằng lấy qua cánh tay hắn gối lên, lại trở về tới thời gian ở vương đô.
"Ca," Khương Hằng lau đi vệt máu ở khóe miệng Cảnh Thự, nói, "Ngủ một lát, tỉnh lại sẽ ổn thôi."
Cảnh Thự đáp: "Ta không dám ngủ."
Khương Hằng ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự nhẹ nhàng mà nói: "Ta sợ khi nhắm mắt lại, ngươi đã không thấy tăm hơi. Tựa như một giấc mộng."
Khương Hằng không có trả lời, Cảnh Thự nghiêng thân, cùng hắn mặt đối mặt, ánh mắt không muốn rời đi khuôn mặt hắn, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Ngươi trưởng thành rồi, Hằng Nhi." Cảnh Thự nói, "Ta mơ thấy rất nhiều chuyện về ngươi, ở trong mộng của ta, ngươi vẫn luôn là tiểu hài nhi."
"Cho nên ta là sự thật," Khương Hằng đáp, "Huynh xem? Ta trưởng thành rồi."
Hai người vui buồn đan xen, đều nở nụ cười, Cảnh Thự tươi cười mang theo đau đớn như cũ.
Khương Hằng sờ sờ cánh tay Cảnh Thự, nắm cánh tay hữu lực của hắn, nói: "Huynh cũng đã trưởng thành, cao lớn và cường tráng hơn."
Dáng người Cảnh Thự đã là người trưởng thành, tay chân hắn cân xứng, vòng eo săn chắc, hàng năm luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, có hình dáng cơ ngực thon gầy, trên cánh tay, trên đùi, ẩn ẩn có lực bạo phát.
Mới vừa rồi khoảnh khắc năm ngón tay hắn nắm cánh tay Khương Hằng, thiếu chút nữa đem cổ tay của Khương Hằng bóp nát.
Ngũ quan hắn cũng không giống khi còn nhỏ, mặt mày hiện giờ càng thêm thâm thúy, khi ở dưới Hào Quan gặp lại hắn, Khương Hằng suýt chút nữa đã không nhận ra.
"Ngươi lớn lên cũng không giống trước đây." Cảnh Thự dùng mu bàn tay trái nhẹ nhàng để trên sườn mặt Khương Hằng, cẩn thận mà chạm vào, tựa giống như sợ làm vỡ vụn lá cây.
Khương Hằng nhỏ giọng hỏi: "Có phải không nhận ra ta hay không?"
"Không," Cảnh Thự nói, "Ta ánh mắt đầu tiên liền nhận ra ngươi." Nói, ngón tay hắn lại đặt ở trên khóe miệng Khương Hằng.
Khương Hằng cúi đầu, nhìn đến Ngọc Quyết buông xuống ở trước ngực Cảnh Thự, lại giương mắt cùng Cảnh Thự nhìn nhau, khuôn mặt hắn có vẻ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Sở dĩ quen thuộc, nguyên nhân chính là hắn vẫn là hắn, vẫn là Cảnh Thự. Mà cảm giác xa lạ mơ hồ kia, lại là bộ dáng hắn sau 5 năm, như thể đúc vào khuôn mặt một người khác.
"Cha trước kia giống như huynh sao?" Khương Hằng ngơ ngẩn nói.
"Ta không biết." Cảnh Thự nói, "Nhưng Khương thái hậu nói, ta lớn lên giống cha."
Khương Hằng "Ừm" một tiếng, nằm ở trong lòng ngực Cảnh Thự, tùy tay đem Ngọc Quyết hắn lật qua lật lại, lật tới lật lui, nghịch mảnh ngọc này tựa giống như khi còn nhỏ.
"Thái Tử Lang thế nhưng cũng có một mảnh." Vừa rồi Khương Hằng nghe lời nói Cảnh Thự, đại khái minh bạch được, đại biểu cho khối Ngọc Quyết này là trách nhiệm, cũng là số mệnh.
"Đem nó ném đi," Cảnh Thự nói, "Ta không muốn giữ nó."
"Giữ lại đi." Khương Hằng mệt mỏi nói, "Huynh nói đúng, những chuyện đó đều không quan trọng, ca."
Khương Hằng ôm lấy hắn, ở trong lòng ngực Cảnh Thự đi vào giấc ngủ. Cảnh Thự chậm rãi nhắm lại hai mắt, nâng tay lên đặt ở trên đầu Khương Hằng, theo bản năng mà sờ sờ đầu của hắn.
Ung đô, thành Lạc Nhạn, vương cung.
Trấp Tông từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy, điên cuồng thở dốc.
"Cảnh Uyên ——!" Trấp Tông khàn cả giọng mà điên cuồng gào thét, một kiếm kia của Khương Hằng, chạm đến sự sợ hãi sâu nhất trong nội tâm y, nhiều năm như vậy, y thường thường mơ thấy một kiếm Cảnh Uyên cho y kia, hắn rốt cuộc tới thay Trấp Lang, thay vương Đại Ung báo thù!
Tiếng gào thét kia vang vọng trong thâm cung, trong khoảnh khắc làm kinh động thị vệ, thái y, cùng con trai ruột y Thái Tử Lang.
Thái Tử Lang bước nhanh vọt tới, chỉ thấy Trấp Tông trên trán tràn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, các thái y vây ở một chỗ, xem bệnh cho Ung Vương.
Thái y lại đối Thái Tử Lang nói: "Chúc mừng Thái Tử điện hạ, Vương bệ hạ đã không còn nguy hiểm, độc tố đã rút hết, cần chú thời gian chậm rãi điều trị, không thể lại chinh chiến."
Thái Tử Lang nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở bên giường.
Trấp Tông bệnh nặng mới khỏi vô cùng suy yếu, bọc thảm, tựa như trong một đêm đã già đi gần mười tuổi.
"Tiền tuyến tình hình như thế nào?" Trấp Tông trầm giọng nói, "Nói, có phải đã hoàn toàn xong rồi."
Thái Tử Lang chua xót cười, nói: "Thích khách chạy thoát, Vương huynh cùng Giới Khuê chia nhau đuổi theo nhưng không đuổi được, Ngọc Bích quan mất, Vương huynh mới đầu nằm ở trong tay Thái Tử Linh, nhưng căn cứ theo thám tử tìm hiểu được báo về, có người đem hắn cứu đi, hiện giờ tung tích không rõ."
Trấp Tông trên mặt hiện ra nụ cười chua xót, lại là nghĩ sai thì hỏng hết, vô số ý niệm rắc rối phức tạp thúc đẩy y rút ra chủy thủ, cũng đem Khương Hằng ôm vào trong lòng ngực...... Rất có ý tứ, rất có ý tứ!
"Vương huynh ngươi cứ như vậy đi rồi?" Trấp Tông đã đoán được hoàn chỉnh sự kiện trải qua.
Thái Tử Lang nói: "Phụ vương! Hắn liều mạng tánh mạng chính mình, đem chúng ta đưa ra Ngọc Bích quan!"
"Hắn là vương tử," Trấp Tông trầm giọng nói, "Vốn nên như thế."
Thái Tử chủ chưởng triều chính, vương tử thống lĩnh quân đội, huynh đệ máu mủ tình thâm, từ trước đến nay là truyền thống của nước Ung. Trấp Tông chỉ có một đứa con trai, y không muốn lại có người tới chia sẽ sự thương yêu này, thậm chí quyền lực. Vì thế Cảnh Thự trở thành một "Vương huynh" theo nghĩa khác, gánh vác nghĩa vụ người bảo hộ.
Nhưng hết thảy những điều này này, đều bị Khương Hằng đột nhiên xuất hiện đánh vỡ, hắn sao có thể sống sót? Trấp Tông không còn biện pháp khác, ngày đó sau khi thấy Khương Hằng, ý niệm đầu tiên trong lòng y chính là: Cần phải giết chết.
Bằng không, đệ đệ ruột tới, lòng trung thành của Cảnh Thự đối với Trấp Lang liền sẽ suy giảm mạnh, Trấp Tông so với ai khác đều rõ ràng hơn, ở trong lòng nghĩa tử, Khương Hằng trước sau xếp hạng vị trí đứng đầu.
Y muốn bảo đảm Cảnh Thự đối với Trấp Lang tuyệt đối trung thành, nhất định phải làm Khương Hằng biến mất ở trên đời này.
Hiện giờ y nhưng thật ra luyến tiếc giết Khương Hằng, hai đứa con trai của Cảnh Uyên đều có bản lĩnh, cũng có sự kiên trì, nếu không vì con trai ruột của y, y vốn có thể không cần hạ chiêu này...... Rốt cuộc chỉ cần Khương Hằng còn sống, nhà họ Trấp liền không thể hoàn toàn giữ chân Cảnh Thự.
Thất bại, liền cần phải phải nghĩ biện pháp bổ cứu, trước mắt hết thảy còn không muộn.
Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, kế hoạch của Trấp Tông bị lệch khỏi quỹ đạo của chính mình, ngược lại phải chịu một kiếm đến từ con của cố nhân.
Y đem hành động của Khương Hằng, lý giải là một lời cảnh cáo của quỷ hồn Cảnh Uyên.
Trấp Tông trầm mặc thật lâu sau, lại nói: "Cô cô ngươi đâu?"
Thái Tử Lang nói: "Nàng ở phía bắc Ngọc Bích quan hạ trại, đại quân đều ở trong tay nàng, chuẩn bị đoạt lại quan ải."
Trấp Tông: "Chỉ dựa vào nàng là không được, truyền Quản Ngụy, ngươi dùng Hải Đông Thanh truyền tin cho Vương huynh ngươi."
Thái Tử Lang lo âu nói: "Nhưng mà ta không biết hắn hiện giờ đang ở phương nào."
Trấp Tông nhìn về phía Thái Tử Lang, trầm mặc một lát, phun ra hai chữ: "Tung huyện."
Một giấc này của Khương Hằng ngủ đến trời đất u ám, sau vài ngày, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, mà gặp lại Cảnh Thự lại tựa như một giấc mộng, mới đầu vẫn còn làm hắn không thể tin tưởng, hết thảy đều không quá chân thật.
"Ca." Khương Hằng nói.
Khương Hằng trong chốc lát liền không biết nên làm cái gì, chỉ phải ngồi suốt ngày.
"Hửm." Cảnh Thự cũng đột nhiên mất đi mục tiêu sinh hoạt, mỗi ngày việc duy nhất chính là ngồi ở trước mặt Khương Hằng, nhìn chằm chằm hắn. Khương Hằng kháng nghị qua vài lần, nói bởi vì bị Cảnh Thự nhìn chằm chằm không được tự nhiên, Cảnh Thự mới thoái nhượng, thoáng dịch đến một bên, nghiêng mắt nhìn hắn.
Cảnh Thự nhất định phải nắm tay Khương Hằng, hoặc là cùng hắn thân thể tiếp xúc, lại muốn cởi bỏ đai lưng, đem hai người buộc ở bên nhau.
"Huynh đi luyện võ đi," Khương Hằng nói, "Cả ngày ngồi như vậy, không nhàm chán sao?"
"Không nhàm chán." Cảnh Thự nghiêm mặt nói.
Khương Hằng cầm lấy quyển sách trong tay, làm bộ muốn đánh hắn, nói: "Mau đi! Đừng có ngồi ngơ ngẩn ở chỗ này."
"Cản trở ngươi sao?" Cảnh Thự nhịn không được nói.
"Huynh đến trong viện đi," Khương Hằng nói, "Luyện một bộ kiếm pháp hắc kiếm cho ta nhìn xem. Sư phụ dạy ta không ít võ nghệ, đều là nuốt cả quả táo, rất nhiều chiêu số ta nghĩ không rõ ràng lắm."
"Công phu mèo ba chân kia của ngươi," Cảnh Thự nói, "Luyện võ cái gì?"
"Công phu mèo ba chân," Khương Hằng đem sách đóng lại, không vui nói, "Ngược lại là thiếu chút nữa tiễn cha cha nuôi huynh về Tây Thiên a, có thể thấy sơ ý khinh địch là không được."
Cảnh Thự phát huy tính tình nhẫn nhục chịu đựng từ trước tới nay của hắn, tự giác không hề tranh luận cùng Khương Hằng, sau khi gặp lại, ngay cả một chút quyền uy huynh trưởng 5 năm trước cũng không còn sót lại chút gì. Khương Hằng bảo hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó, chỉ cần đừng đuổi hắn rời đi xa quá, Cảnh Thự liền chấp nhận tất cả.
Ánh mắt Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, thường thường làm Khương Hằng cảm thấy, hắn muốn đem mình ăn vào trong bụng, hoặc là giống như nặn tượng đất, đem hai người hòa thành làm một, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, như vậy liền vĩnh viễn sẽ không lại tách ra.
Khương Hằng muốn xem kiếm pháp, Cảnh Thự tự nhiên ngoan ngoãn đi diễn luyện.
Khương Hằng bất quá là bảo hắn đi làm chút chuyện, miễn cho hắn suốt ngày ngồi ngây người nghĩ lung tung, suy nghĩ nhiều lại khó chịu. Thấy Cảnh Thự ở trong đình viện bắt đầu luyện kiếm, Khương Hằng liền nhàm chán mà bắt đầu lật sách.
Nhưng mà dần dần, kiếm kỹ Cảnh Thự thu hút ánh mắt hắn, dáng người Cảnh Thự càng cao hơn La Tuyên, đã sắp cao bằng Hạng Châu lúc trước, 5 năm này Cảnh Thự khổ luyện kiếm pháp, lại ngồi ở địa vị cao, tự nhiên mà có một cổ nghiêm nghị. Khi xuất kiếm hoa mai tung bay đầy trời, khi thu kiếm mũi kiếm ngưng thần đứng thẳng, thật sự ngọc thụ lâm phong.
Khương Hằng bắt đầu hiểu được mẫu thân vì sao sẽ đối phụ thân nhớ mãi không quên. Nghĩ đến rất nhiều năm trước, ngày đó Chiêu phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Uyên, đã định khắc ghi cả đời.
So với khi còn nhỏ, hiện giờ Khương Hằng đã không còn là thiếu niên bị tường cao ngăn cản, ngoại trừ những năm ở trong Hải Các ngăn cách với thế nhân, hắn đã thấy qua rất nhiều chuyện, cũng gặp qua rất nhiều người. Mà Cảnh Thự so với bất kỳ một người nào, đều phải sặc sỡ loá mắt hơn, không giống người thường.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự thu kiếm, nghiêm mặt nói.
Khương Hằng ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, nhướng mày làm cái biểu tình dò hỏi.
"Còn xem nữa không?" Cảnh Thự nói, "Ta còn biết chiêu khác."
Khương Hằng bỗng nhiên cũng muốn hoạt động gân cốt, đứng dậy nói: "Luận bàn mấy chiêu không?"
Trong mắt Cảnh Thự mang theo ý cười không rõ ràng, nói: "Chấp ngươi một tay, không, ta chỉ dùng hai ngón tay."
Khương Hằng nói: "Đừng quá xem thường người khác!"
Cảnh Thự thay đổi dùng kiếm gỗ, chỉ dùng hai ngón tay trỏ giữa nắm chuôi kiếm, tùy ý đứng ở trong sân, mặt nhìn Khương Hằng. Khương Hằng vốn tưởng rằng với những gì mình đã học được ở La Tuyên, dù thế nào cũng có sức đánh trả, nhưng mà cho đến khi Cảnh Thự ra tay, Khương Hằng mới biết được chính mình đã sai đến quá sai.
Cảnh Thự nói cùng La Tuyên giống nhau như đúc.
"Hoa hòe loè loẹt."
Cho dù Khương Hằng xuất kiếm như thế nào, Cảnh Thự đều chỉ cần dùng một kiếm, liền có thể dễ dàng để ở dưới yết hầu Khương Hằng, dưới chân thậm chí không có dịch ra một bước.
Khương Hằng mồ hôi đầm đìa, dùng hết thủ đoạn của bản thân, cuối cùng chỉ phải đem kiếm ném tới một bên, hậm hực nhận thua.
"Ngươi hiện tại thừa nhận phụ...... Trấp Tông là sơ ý khinh địch, mới trúng một chiêu kia của ngươi? Sau này lại gặp người thấy không đối phó được," Cảnh Thự nói, "Ngàn vạn không thể tự tiện động thủ."
Khương Hằng nói: "Dù sao cũng phải nghênh địch, nếu không thì sao?"
"Kêu ta." Cảnh Thự như thế nói.
Khương Hằng nghĩ cũng đúng, có Cảnh Thự ở bên người, về sau đã không cần hắn phải tự mình cùng người động thủ.
Cảnh Thự thu kiếm, đi theo phía sau Khương Hằng, quan sát sắc mặt của hắn, sợ hắn thua mất mặt, an ủi nói: "Nhưng ngươi từ nhỏ không tập võ, luyện đến trình độ này đã coi như không tồi rồi. Thí dụ như Giới Khuê, ta cần phải dùng toàn lực mới có thể ứng phó."
Khương Hằng thua dưới tay Cảnh Thự, lại không có một chút không cam lòng, dù sao ở trong lòng hắn, năng lực của Cảnh Thự từ trước đến nay là thiên hạ đệ nhị, sớm ở khi còn rất nhỏ, cái quan niệm này đã ăn sâu bén rễ.
Lúc này hắn suy nghĩ, ngược lại là có liên quan đến thích khách thiên hạ.
"Năm đại thích khách đều là những ai?" Khương Hằng trong lòng vừa động, hỏi. Đọc thê???? các chươ????g ????ới tại ⩶ Тr????????tr????????ệ ????.V???? ⩶
Cảnh Thự cùng Khương Hằng trở lại trong phòng, ngồi xuống trở lại, Cảnh Thự nói: "Hạng Châu, Giới Khuê, sư phụ ngươi La Tuyên, cha, cùng với 'thích khách thần bí'."
Khương Hằng nói: "Thật lâu trước kia, ta còn tưởng rằng thích khách thần bí chính là sư phụ ta."
Cảnh Thự lắc đầu, đáp: "Mười ba năm trước, La Tuyên từng rời đi Hải Các, y cùng Hạng Châu phối hợp tàn sát gần 3000 quân Dĩnh, từ đó về sau, lại không có người dám tiến đến Thương Sơn một bước."
Hóa ra là có chuyện như vậy...... Khương Hằng tò mò mà nhìn Cảnh Thự, nói: "Huynh từ đâu biết được?"
"Võ Anh công chúa." Khi Cảnh Thự ngồi ngay ngắn, như cũ vẫn duy trì tư thế quân nhân, tác phong Ung quân trong mấy năm này giống như một lưỡi dao sắc bén tu dưỡng hắn, làm hắn thời thời khắc khắc vẫn duy trì khí chất nghiêm chỉnh cùng trang nghiêm, đi như gió, ngồi như chuông, so với phong cách lười nhác được nhìn thấy ở chổ người Trịnh kia, Cảnh Thự tựa như một thanh kiếm sắc bén chưa ra khỏi vỏ.
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "Nàng không thường thích kể chuyện xưa cho chúng ta, nói được nhiều nhất, chính là cha, cùng với thiên hạ thích khách giang hồ, phong tục tập quán, truyền thuyết giang hồ, nàng dạy cho ta rất nhiều."
Khương Hằng nói: "Nhìn ra được, huynh nói chuyện nhiều hơn trước."
"Chỉ đối với ngươi." Cảnh Thự đáp, "Ta hiện tại có rất nhiều lời để nói, hận không thể đều toàn bộ nói với ngươi, chỉ là miệng vụng."
"Có rất nhiều thời gian chậm rãi nói," Khương Hằng dở khóc dở cười, "Huynh gấp cái gì?"
Nhất thời hai huynh đệ lại trầm mặc không nói chuyện, Khương Hằng bỗng nhiên nhớ tới, nói: "Đúng rồi, đã quên nói cho huynh."
Cảnh Thự nhướng mày, chờ mong mà nhìn Khương Hằng, Khương Hằng lại thấp giọng nói: "Nương đã chết."
Cảnh Thự không biết trả lời như thế nào, trên thực tế hắn sớm ở ngày đó khi Chiêu phu nhân rời đi đã đoán trước được, nàng là một nữ nhân cứng cỏi bất khuất, cho dù ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cũng quyết đoán ngăn lại con trai khóc sướt mướt, nàng đem cái chết chuyển hóa thành một hồi ly biệt, để Khương Hằng quen với việc nàng rời đi, cuối cùng đem nàng đặt ở trong trí nhớ.
Mà mục đích của nàng, cũng rốt cuộc đạt thành.
Cả đời nàng, mỗi thời mỗi khắc đều đang làm chủ con đường của bản thân, cho dù cái chết sắp đến cũng không hề sợ hãi.
"Tro cốt Hạng Châu chôn ở Thương Sơn." Khương Hằng nói, "Nếu có cơ hội có thể tìm được di vật của nương, cũng mang về, đem bọn họ đặt ở cùng nhau."
"Được." Cảnh Thự nói, "Sau này chúng ta cùng nhau làm."
Tống Trâu lại tới nữa, sau khi hai huynh đệ đến Tung huyện ba ngày, cãi cũng đã cãi, khóc cũng đã khóc, cảm xúc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Mà Tống Trâu cũng bỏ ra mười phần kiên nhẫn, thời gian còn rất dài, có cái gì cần phải sốt ruột làm ngay lập tức đâu?
Tống Trâu ôm một chồng công văn, dẫn dắt hai gã chủ bộ, ở ngoài sảnh đối với Khương Hằng cùng Cảnh Thự cùng nhau thi lễ.
"Công vụ bắt đầu từ mùa đông trước đã kết thúc," Tống Trâu nói, "Hiện tới hồi báo tướng quân."
Cảnh Thự dựa ở trên giường, mặc áo trong, để chân trần, trong lòng ngực ôm Khương Hằng, luôn nhịn không được muốn cùng hắn thân mật, để hắn ghé vào trên người mình, không được rời đi nửa bước, giống như khi còn nhỏ, xoa xoa mặt, bóp bóp mũi, ở trên lưng hắn sờ tới sờ lui, còn chải tóc cho hắn, trêu đùa hắn giống như trêu đùa động vật nhỏ. Khương Hằng lại vài lần chống cự mang tính tượng trưng, sau đó liền tùy Cảnh Thự lăn lộn, vuốt ve cùng thân mật này làm Khương Hằng cũng vô cùng hưởng thụ, tựa như mèo phơi nắng.
Cảnh Thự đang muốn bảo Tống Trâu buông sổ sách liền đi, Khương Hằng lại từ trước ngực Cảnh Thự bò dậy, sửa sang lại áo đơn, mặc vào áo ngoài, trên mặt đỏ lên, hơi thẹn thùng, cười nói: "Tống đại nhân mời, đang muốn tìm ngài tâm sự. Các tướng sĩ dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, để cho bọn họ thay bá tánh đi khai hoang một chút đi."
"Chuyện này thật sự là không còn gì tốt hơn." Tống Trâu cười nói.
Khương Hằng khi đối mặt quan văn, ngữ khí cùng hành sự tựa như thói quen tự nhiên mà xuất hiện. Lúc trước hắn là quan viên nhỏ nhất trong triều đình Tấn, đối với toàn bộ sự vụ, làm từng bước như thế nào, tự nhiên thành thục đến không thể nào thành thục hơn. Nơi phát huy tài năng của hắn không phải là ở trên chiến trường, mà là ở trên triều đình, ở điểm này, Thái Tử Linh xác thật đã bỏ lỡ cơ hội thật tốt.
Tống Trâu cười nói: "Khương đại nhân ở Tung huyện có quen không?"
Cảnh Thự chưa thông cáo cho quan viên địa phương về lai lịch của Khương Hằng, khi nghe được ba chữ "Khương đại nhân", Khương Hằng bỗng nhiên nhớ tới một màn đã lâu.
"Tống đại nhân?" Khương Hằng nghĩ tới.
5 năm trước, Tống Trâu đi tới Lạc Dương báo cáo công tác, còn ở ngoài đình hỏi đường Khương Hằng!
Tống Trâu thở dài, đầy ẩn ý mà nói: "Thái Sử đại nhân, đã lâu không gặp."
Hai người lập tức hiểu ý cười, Khương Hằng nói: "Ngươi là làm sao nhận ra ta?"
Tống Trâu nói: "Có một số người cho dù trải qua thời gian lớn lên, ánh mắt cũng sẽ không thay đổi."
Khương Hằng đối Cảnh Thự nói: "Ca, ngươi còn nhớ y không?"
Cảnh Thự lắc đầu, nói: "Không nhớ rõ."
Cảnh Thự trước nay trong mắt không có mấy người, trước đây khi ở dưới trướng Triệu Kiệt, trong mắt cũng chỉ có Khương Hằng, việc suy nghĩ cũng vô cùng đơn giản, một quan viên địa phương với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.