Chương 168: Kế sách chịu chết
Phi Thiên Dạ Tường
09/02/2023
Nước Trịnh rốt cuộc cũng kết thúc đại hạn kéo dài, lại nghênh đón liên
tiếp bảy ngày mưa to. Mưa như trút nước từ trên trời rơi xuống, thành Tế Châu bắt đầu ngập nước, năm đó vương cung được chọn xây dựng ở vùng đất thấp, dòng nước tràn vào ngập dưới giường, bàn dài cũng nổi lềnh bềnh
trên mặt nước.
Cảnh Thự nhặt mấy viên gạch nâng cao ngạch cửa, ngăn lại dòng nước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đoán xem trận mưa này khi nào mới có thể dừng.
Mưa to bao trùm mảnh đất phương Nam, lại cũng ngăn trở bước chân xâm lược của Trấp Tông, ít nhất mấy ngày này không cần lo lắng ông ta xâm lấn ba thành Tầm Thủy.
Nhưng nước Ung sẽ không vĩnh viễn ngừng ở giữa Trung Nguyên, nên tới rồi cũng sẽ tới, mấy ngày nay, lời đồn đãi liên tục truyền tới Tế Châu, Trấp Tông đã dọc theo bờ Bắc Trường Giang tới phía Đông, tiến vào đất Việt. Trong thành công khanh thu thập gia sản, lòng người hoảng sợ, chuẩn bị đào vong.
Nhưng mà còn có thể chạy trốn đến chỗ nào đâu? Nước Dĩnh? Nước Đại?
Tế Châu bắt đầu có ý kiến đầu hàng, dù sao nhóm công khanh sĩ phu cũng không để ý ai làm quốc quân, chỉ cần gia tộc có thể bảo toàn, nước có thể vứt bỏ, duy chỉ có một điều quan trọng hơn một chút là, vứt bỏ cũng cần phải có giá trị.
"Ta nghe thấy có người đang nói," Cảnh Thự luyện kiếm trở về, nói với Khương Hằng, "Muốn đem Triệu Linh dâng ra cho Trấp Tông, đổi lấy người Trịnh tự trị."
Cảnh Thự ở trong hoa viên vương cung luyện kiếm, lúc đó mưa vẫn rơi không ngừng, ngoài hoa viên có hai gã sĩ phu nói chuyện với nhau, cho rằng trời mưa không có người nghe thấy, nhưng tai Cảnh Thự rất thính, nghe được rành mạch.
Khương Hằng dở khóc dở cười nói: "Như vậy khi chúng ta lại chạy trốn, nói không chừng phải mang nhiều thêm một người."
Khương Hằng tốn ba ngày thời gian để giúp Thái Tử Linh giải quyết những vấn đề khó chính vụ, nước Trịnh không thể giống như nước Ung thương gân động cốt mà biến pháp, đặc biệt ở cái thời điểm mấu chốt này, nếu không trong nước tất sẽ làm phản. Hắn chỉ có thể ở trong phạm vi khả năng cho phép quy hoạch lại một lần nữa, làm thế cục trong nước tạm thời ổn định trở lại.
Nhưng mà chỉ cần chiến hỏa bùng lên, sự cân bằng nguy hiểm được xây dựng lại một lần nữa liền sẽ suy sụp trở lại.
Đúng vào giờ phút này, một người thiếu nữ nhẹ nhàng đi đến, tới bên ngoài tẩm điện hai người.
"Khương tiên sinh." Thiếu nữ kia cười nói.
"A! Là ngươi!" Khương Hằng lập tức nở nụ cười, nói, "Lưu Hoa! Ngươi đã đến rồi, mau mời vào!"
Cảnh Thự đánh giá Lưu Hoa một cái, nhìn Khương Hằng nhướng mày, ý tứ là các ngươi quen nhau sao? Khương Hằng nhìn thấy cố nhân, vô cùng vui vẻ, chỉ tiếc Triệu Khởi không có ở đây.
"Năm đó nàng làm bạn cùng ta một đoạn thời gian rất dài." Khương Hằng giới thiệu nàng với huynh trưởng.
Cảnh Thự: "?"
"Không không," Khương Hằng lập tức biết Cảnh Thự hiểu sai, nói, "Không phải giống như ngươi nghĩ."
Lưu Hoa chỉ cười nói: "Vương bệ hạ cho mời hai vị đại nhân."
Khương Hằng suy đoán hẳn là tiền tuyến lại đưa tới tin tức, liền cùng Cảnh Thự tiến đến gặp Thái Tử Linh. Mưa dần tạnh, trong chính điện hôm nay chỉ có Triệu Linh cùng tiểu Lương Vương Tất Thiệu, cùng với một nam hài bảy tuổi, một tiểu cô nương mười bốn tuổi.
Tất Thiệu đang cùng hai hài tử một nam một nữ nói chuyện phiếm, thấy Khương Hằng cùng Cảnh Thự tiến vào, Thái Tử Linh liền nói với bọn nhỏ: "Mau bái kiến Khương đại nhân, Nhiếp tướng quân."
"Tiên sinh!" Triệu Tuệ đã trưởng thành, năm nay đã mười bốn tuổi.
"Có chuyên cần luyện võ không?" Khương Hằng cười nói.
Triệu Tuệ ngượng ngùng mà cười cười, đang muốn đứng dậy, Thái Tử Linh lại nói: "Không cần múa rìu qua mắt thợ, cũng không nhìn xem là ai?"
Triệu Tuệ nhìn Cảnh Thự, biết hắn chính là người đánh bại Lý Hoành "Thiên hạ đệ nhất", nàng có hứng thú với Cảnh Thự còn nhiều hơn Khương Hằng, nhưng mà ở trước mặt phụ thân, không dám làm càn.
Lễ pháp Vương tộc học rất khá, Triệu Tuệ rất anh khí, Triệu Thông tuy chỉ có bảy tuổi, lại cũng rất thông minh lanh lợi.
Khương Hằng nắm tay Triệu Thông, Thái Tử Linh thở dài: "Nếu có cơ hội, chỉ muốn để Triệu Thông cũng bái vào môn hạ ngươi. Chỉ tiếc thời gian không còn nhiều."
Khương Hằng nói: "Cơ duyên mỗi người cưỡng cầu là không được, ta thấy nó như vậy đã khá tốt."
"Năm đó nếu không phải nghe lời ngươi," Thái Tử Linh nói, "Ta thật sự không muốn để Tuệ Nhi tập võ. Tuệ Nhi, đoạn thời gian này, Khương tiên sinh Nhiếp tiên sinh đều rất bận, không được đi quấy rầy bọn họ, biết không?"
Triệu Tuệ rõ ràng có một bụng lời nói, lại không thể không đáp: "Đã biết."
"Thời điểm không có việc gì," Khương Hằng cười nói, "Có thể cho Nhiếp Hải chỉ điểm nàng mấy chiêu."
"Được," Thái Tử Linh nói với con trai cùng con gái mình, "Hai ngươi đi xuống trước đi."
"Trấp Tông công phá Tầm Dương," Thái Tử Linh đi thẳng vào vấn đề nói, "Tằng Vũ chiếm lĩnh Tầm Đông. Trước mắt vùng Tầm Thủy tập kết mười ba vạn binh mã. Ba ngày trước hoả lực Trấp Lăng tập trung dưới Hào Quan, chỉ đợi Long tướng quân rút quân xuôi Nam cứu viện đất Việt, liền sẽ tấn công Hào Quan."
Bốn người nhất thời đều không có lên tiếng, Thái Tử Linh nghĩ nghĩ, lại nói: "Hôm nay Xa Lôi tướng quân mang đi bốn vạn người cuối cùng, đi tới ba thành Tầm Thủy ngăn chặn Trấp Tông."
Tất Thiệu tuy chỉ có mười hai tuổi, lại đã có bộ dáng quốc quân, nói: "Người Ung không có giết hại bá tánh Tầm Đông, chỉ ở trong thành quy mô điều tra, ta đoán bọn họ đang tìm ngươi."
Khương Hằng gật gật đầu, trước khi bọn họ tới Thái Tử Linh hiển nhiên đã cùng Tất Thiệu thương lượng không ít chuyện, ánh mắt nhìn về phía Khương Hằng mang theo một chút nghi hoặc, lại không có đặt ra bất kỳ câu hỏi nào.
Tiếng mưa rơi dần nhỏ, Cảnh Thự đi đến dưới hành lang nhìn lên không trung, mưa to liên tục bảy ngày cũng nên ngừng, kế tiếp, không có thế mưa ngăn trở, Trấp Tông sẽ toàn diện chiếm lĩnh đất Việt.
Cuối cùng, Thái Tử Linh hỏi: "Nhiếp tướng quân, chúng ta có bao nhiêu phần thắng? Chỉ cần là ngươi nói, một phần cũng được."
Khương Hằng nhìn về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự trước sau không nói gì.
Tất Thiệu cùng Thái Tử Linh nhìn nhau, hai người đều trầm mặc không nói.
Thái Tử Linh nói: "Ta còn nhớ, năm đó Khương tiên sinh đã từng nói qua, ám sát Trấp Tông là vì hàng ngàn hàng vạn hài tử trong thiên hạ, sẽ không phải thiên nhân vĩnh cách giống như các ngươi đã từng."
Khương Hằng nhẹ nhàng nói: "Vương bệ hạ còn nhớ rõ."
"Nhớ rõ," Thái Tử Linh nói, "Ta vẫn luôn nhớ rõ."
Tất Thiệu nói: "Không thể lại ám sát Trấp Tông thêm một lần sao?"
"Ngươi đã nói vậy sao?" Cảnh Thự đột nhiên hỏi.
Khương Hằng có chút ngoài ý muốn, nhìn về phía Cảnh Thự gật gật đầu.
Vẻ mặt kia của Cảnh Thự hình như có chút buông lỏng, Thái Tử Linh nhắc lại: "Nhiếp tướng quân, nếu ta đem binh mã cả nước toàn bộ giao cho ngươi chỉ huy, chúng ta có được mấy phần thắng?"
Cảnh Thự trầm ngâm không nói, Thái Tử Linh lại nói: "Nếu như có năm phần thắng, ta liền nguyện ý thử xem. Dĩ nhiên, nếu thật sự đánh không được, tử chiến cũng không có ý nghĩa, không bằng ta đầu hàng dâng nước, bảo toàn tánh mạng bá tánh mới là thượng sách."
Khương Hằng nghe được lời này, liền biết trong lòng Thái Tử Linh sớm đã rõ ràng, dư luận trong nước hiện giờ nhất định là làm y không thể lại tiếp tục chống đỡ, làm một vị quân vương đầu hàng mất nước, cũng tốt hơn so với tử chiến không hàng, làm bá tánh sinh linh đồ thán.
"Nếu ta nói có năm phần phần thắng, nhưng ngươi phải bỏ ra một cái giá lớn hơn," Cảnh Thự quay đầu hỏi, "Ngươi nguyện ý sao?"
Thái Tử Linh cười nói: "Có cái giá gì mà ta không muốn trả? Ngài hãy nói xem."
"Đầu ngươi." Cảnh Thự đáp.
Trong điện trong nháy mắt yên lặng, ngay cả Khương Hằng cũng không nghĩ tới Cảnh Thự sẽ nói như vậy.
"Lấy của ta đi thôi," một lát sau, Tất Thiệu đánh vỡ sự trầm mặc, "Ta kỳ thật không phải người Tất gia, chẳng qua là Xuân tướng cùng Trọng tướng quân tìm tới giả mạo họ Tất......"
"Đầu của ngươi vô dụng," Cảnh Thự không khách khí mà nói, "Ngươi cùng Trấp Tông không có mối thù Lạc Nhạn."
"Có thể," Thái Tử Linh cười nói, "Chỉ cần Trấp Tông chết, ta chuyện gì cũng có thể làm."
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng thầm nghĩ không phải ngươi đang nói dỡn đi? Hắn nghi hoặc mà nhìn về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự lại rất tự tin, nhìn Khương Hằng gật đầu.
"Này......" Khương Hằng trầm ngâm một lát, nói, "Không có biện pháp tốt hơn sao?"
"Nghĩ kĩ rồi thì không thể hối hận." Cảnh Thự nói với Thái Tử Linh.
"Dĩ nhiên không hối hận." Thái Tử Linh nói, "Ngươi yêu cầu cái gì?"
"Toàn bộ binh lực nước Trịnh đều cần phải giao cho ta," Cảnh Thự nói, "Dù vậy, phần thắng cũng chỉ có năm phần, cẩn thận suy xét rõ ràng."
"Không cần lại suy xét, Lương Vương, ta đem bọn nhỏ của ta phó thác cho ngươi." Thái Tử Linh nhìn Tất Thiệu nói.
Tất Thiệu gật gật đầu, nói: "Ta sẽ đối đãi bọn họ giống như huynh đệ."
Khương Hằng ngồi xuống, Cảnh Thự nói: "Cho người đem toàn bộ bố trí binh lực đưa tới, ta ở chỗ này xem."
Thái Tử Linh phân phó người đưa tới quân sách, Cảnh Thự mở ra sổ sách bắt đầu kiểm tra từng dòng, đọc tình huống quân đội nước Trịnh.
Suốt buổi ba người đều trầm mặc không rên một tiếng, Cảnh Thự giương mắt thoáng nhìn Khương Hằng, nói: "Hằng Nhi, các ngươi nói chuyện các ngươi, không cần phải để ý ta."
Khương Hằng thầm nghĩ đề nghị của ngươi thật sự quá chấn động, hơn nữa chỉ trong ngắn ngủn một lát, Thái Tử Linh liền hạ quyết định quan trọng như vậy, không khí tức khắc trở nên nghiêm trang giống như đêm trước khi chịu chết, còn có thể nói cái gì?
Nhưng nhìn lại những lời hôm nay, Thái Tử Linh đặc biệt còn để con trai con gái nhìn thấy Khương Hằng một lần, quá nữa lại muốn tiễn bọn họ đi.
"Ngươi bao lớn rồi?" Khương Hằng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ cách hóa giải không khí xấu hổ này, nhìn Tất Thiệu hỏi.
"Mười hai tuổi," tiểu Lương Vương nói, "Sang năm liền mười ba."
Thái Tử Linh ngồi uống trà, nhưng ngược lại vân đạm phong khinh, nói: "Mẹ đẻ Lương Vương là người Trịnh."
Tất Thiệu nói: "Nàng là thị nữ trong cung."
Khương Hằng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác, cười nói: "Ta nhìn thấy Lưu Hoa."
Thái Tử Linh cười nói: "Mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở trong cung, ta vốn định lại qua chút thời gian, đem các ngươi cùng Lương Vương tiễn đi, để nàng đi theo bên cạnh các ngươi cũng coi như một chút niệm tưởng. Ngươi còn chưa có cưới vợ đi, Khương Hằng? Ta còn nhớ ngươi không có."
"Ách......" Khi Khương Hằng đang muốn lại từ chối, Cảnh Thự lại từ trong trang giấy ngẩng đầu, nói: "Hằng Nhi, ngươi thích nàng sao?"
Đây là chuyện gì a? Sao đột nhiên lại đàm luận đến chung thân đại sự của ta chứ? Khương Hằng ngay lập tức dở khóc dở cười, bầu không khí cuối cùng cũng sôi nổi lên.
"Khương Thái Sử đã sắp hai mươi," Tất Thiệu nói, "Còn chưa có gia quyến? Vốn dĩ nếu An Dương chưa phá, sang năm ta liền phải thành hôn."
"Ngươi quá nhỏ," Thái Tử Linh nói với Tất Thiệu, "Cái gì cũng không biết, còn chưa tới tuổi thành hôn."
Tất Thiệu nhíu mày nói: "Ta biết!"
Lúc này Tất Thiệu ngược lại giống một tiểu hài nhi, Khương Hằng chỉ cảm thấy buồn cười, muốn hỏi vị hôn thê Tất Thiệu ở đâu, lại đột nhiên nghĩ đến thành An Dương đã phá, vạn nhất đã chôn thân trong thành, lại là một cọc tội nghiệt của nước Ung, liền không dám hỏi nhiều.
"Nước Lương cũng có ý liên hôn với nước Đại," Thái Tử Linh nói với Khương Hằng, "Lý Tiêu có một đứa con gái năm nay vừa mới mười bốn. Nhưng mà trước mắt xem ra, khả năng không lớn."
Khương Hằng gật gật đầu, Cảnh Thự lại lật qua một tờ, nói: "Hằng Nhi, nếu ngươi thích Lưu Hoa, cũng có thể cưới nàng."
Thái Tử Linh nói: "Không không, Khương tiên sinh dĩ nhiên có có mối lương duyên tương xứng, chỉ là hai người các ngươi bôn ba lâu ngày, bên người không có người hầu hạ......"
"Xuất thân không thành vấn đề." Cảnh Thự đáp.
"Ca." Khương Hằng dở khóc dở cười nói.
"Ngươi không thích?" Cảnh Thự lại ở trước mặt Trịnh vương cùng Lương Vương, muốn Khương Hằng tỏ rõ thái độ. Khương Hằng thật sự vô cùng quẫn bách, nói: "Thành Tế Châu sẽ không phá, không cần như thế."
Thái Tử Linh nói: "Nếu ngươi thích nam nhân, thị vệ dưới trướng ta tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đều là bộ dáng trăm dặm mới tìm được một, tựa giống như Triệu Khởi, sau đó ngươi chọn ra mấy người, vui vẻ ở chung cùng bọn họ cũng được."
"Vương bệ hạ!" Khương Hằng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, "Các ngươi vì sao lại quan tâm chung thân đại sự của ta như vậy?"
Tất Thiệu cùng Thái Tử Linh đồng thời cười to, Khương Hằng đầy mặt đỏ bừng. Người Việt xưa nay liền đã thích nam phong, sau khi nước Việt mất nước, bị nhập vào hai nước Trịnh Dĩnh, trong dân gian nam tử lấy văn khế ở bên nhau xuất hiện phổ biến, Trịnh vương sủng hạnh Long Vu, trên làm dưới theo, Thái Tử Linh tuy đã thành hôn, nhưng từ nhỏ được Long Vu nuôi dạy, Long Vu đối đãi y như mẹ, dĩ nhiên cũng không kỳ quái.
Nhưng mỗi lần Khương Hằng đề cập đến chuyện này, da mặt đều rất mỏng, liền làm Thái Tử Linh luôn nhịn không được muốn trêu chọc hắn.
Tất Thiệu hỏi: "Khương đại nhân là người Việt sao?"
"Phụ thân bọn họ là Cảnh Uyên, ngươi đã quên?" Thái Tử Linh lại nói với Tất Thiệu.
Tất Thiệu gật gật đầu không hề tiếp tục hỏi, đề cập đến Cảnh Uyên, mọi người đều chỉ cảm thấy không thú vị.
Cảnh Thự nhặt mấy viên gạch nâng cao ngạch cửa, ngăn lại dòng nước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đoán xem trận mưa này khi nào mới có thể dừng.
Mưa to bao trùm mảnh đất phương Nam, lại cũng ngăn trở bước chân xâm lược của Trấp Tông, ít nhất mấy ngày này không cần lo lắng ông ta xâm lấn ba thành Tầm Thủy.
Nhưng nước Ung sẽ không vĩnh viễn ngừng ở giữa Trung Nguyên, nên tới rồi cũng sẽ tới, mấy ngày nay, lời đồn đãi liên tục truyền tới Tế Châu, Trấp Tông đã dọc theo bờ Bắc Trường Giang tới phía Đông, tiến vào đất Việt. Trong thành công khanh thu thập gia sản, lòng người hoảng sợ, chuẩn bị đào vong.
Nhưng mà còn có thể chạy trốn đến chỗ nào đâu? Nước Dĩnh? Nước Đại?
Tế Châu bắt đầu có ý kiến đầu hàng, dù sao nhóm công khanh sĩ phu cũng không để ý ai làm quốc quân, chỉ cần gia tộc có thể bảo toàn, nước có thể vứt bỏ, duy chỉ có một điều quan trọng hơn một chút là, vứt bỏ cũng cần phải có giá trị.
"Ta nghe thấy có người đang nói," Cảnh Thự luyện kiếm trở về, nói với Khương Hằng, "Muốn đem Triệu Linh dâng ra cho Trấp Tông, đổi lấy người Trịnh tự trị."
Cảnh Thự ở trong hoa viên vương cung luyện kiếm, lúc đó mưa vẫn rơi không ngừng, ngoài hoa viên có hai gã sĩ phu nói chuyện với nhau, cho rằng trời mưa không có người nghe thấy, nhưng tai Cảnh Thự rất thính, nghe được rành mạch.
Khương Hằng dở khóc dở cười nói: "Như vậy khi chúng ta lại chạy trốn, nói không chừng phải mang nhiều thêm một người."
Khương Hằng tốn ba ngày thời gian để giúp Thái Tử Linh giải quyết những vấn đề khó chính vụ, nước Trịnh không thể giống như nước Ung thương gân động cốt mà biến pháp, đặc biệt ở cái thời điểm mấu chốt này, nếu không trong nước tất sẽ làm phản. Hắn chỉ có thể ở trong phạm vi khả năng cho phép quy hoạch lại một lần nữa, làm thế cục trong nước tạm thời ổn định trở lại.
Nhưng mà chỉ cần chiến hỏa bùng lên, sự cân bằng nguy hiểm được xây dựng lại một lần nữa liền sẽ suy sụp trở lại.
Đúng vào giờ phút này, một người thiếu nữ nhẹ nhàng đi đến, tới bên ngoài tẩm điện hai người.
"Khương tiên sinh." Thiếu nữ kia cười nói.
"A! Là ngươi!" Khương Hằng lập tức nở nụ cười, nói, "Lưu Hoa! Ngươi đã đến rồi, mau mời vào!"
Cảnh Thự đánh giá Lưu Hoa một cái, nhìn Khương Hằng nhướng mày, ý tứ là các ngươi quen nhau sao? Khương Hằng nhìn thấy cố nhân, vô cùng vui vẻ, chỉ tiếc Triệu Khởi không có ở đây.
"Năm đó nàng làm bạn cùng ta một đoạn thời gian rất dài." Khương Hằng giới thiệu nàng với huynh trưởng.
Cảnh Thự: "?"
"Không không," Khương Hằng lập tức biết Cảnh Thự hiểu sai, nói, "Không phải giống như ngươi nghĩ."
Lưu Hoa chỉ cười nói: "Vương bệ hạ cho mời hai vị đại nhân."
Khương Hằng suy đoán hẳn là tiền tuyến lại đưa tới tin tức, liền cùng Cảnh Thự tiến đến gặp Thái Tử Linh. Mưa dần tạnh, trong chính điện hôm nay chỉ có Triệu Linh cùng tiểu Lương Vương Tất Thiệu, cùng với một nam hài bảy tuổi, một tiểu cô nương mười bốn tuổi.
Tất Thiệu đang cùng hai hài tử một nam một nữ nói chuyện phiếm, thấy Khương Hằng cùng Cảnh Thự tiến vào, Thái Tử Linh liền nói với bọn nhỏ: "Mau bái kiến Khương đại nhân, Nhiếp tướng quân."
"Tiên sinh!" Triệu Tuệ đã trưởng thành, năm nay đã mười bốn tuổi.
"Có chuyên cần luyện võ không?" Khương Hằng cười nói.
Triệu Tuệ ngượng ngùng mà cười cười, đang muốn đứng dậy, Thái Tử Linh lại nói: "Không cần múa rìu qua mắt thợ, cũng không nhìn xem là ai?"
Triệu Tuệ nhìn Cảnh Thự, biết hắn chính là người đánh bại Lý Hoành "Thiên hạ đệ nhất", nàng có hứng thú với Cảnh Thự còn nhiều hơn Khương Hằng, nhưng mà ở trước mặt phụ thân, không dám làm càn.
Lễ pháp Vương tộc học rất khá, Triệu Tuệ rất anh khí, Triệu Thông tuy chỉ có bảy tuổi, lại cũng rất thông minh lanh lợi.
Khương Hằng nắm tay Triệu Thông, Thái Tử Linh thở dài: "Nếu có cơ hội, chỉ muốn để Triệu Thông cũng bái vào môn hạ ngươi. Chỉ tiếc thời gian không còn nhiều."
Khương Hằng nói: "Cơ duyên mỗi người cưỡng cầu là không được, ta thấy nó như vậy đã khá tốt."
"Năm đó nếu không phải nghe lời ngươi," Thái Tử Linh nói, "Ta thật sự không muốn để Tuệ Nhi tập võ. Tuệ Nhi, đoạn thời gian này, Khương tiên sinh Nhiếp tiên sinh đều rất bận, không được đi quấy rầy bọn họ, biết không?"
Triệu Tuệ rõ ràng có một bụng lời nói, lại không thể không đáp: "Đã biết."
"Thời điểm không có việc gì," Khương Hằng cười nói, "Có thể cho Nhiếp Hải chỉ điểm nàng mấy chiêu."
"Được," Thái Tử Linh nói với con trai cùng con gái mình, "Hai ngươi đi xuống trước đi."
"Trấp Tông công phá Tầm Dương," Thái Tử Linh đi thẳng vào vấn đề nói, "Tằng Vũ chiếm lĩnh Tầm Đông. Trước mắt vùng Tầm Thủy tập kết mười ba vạn binh mã. Ba ngày trước hoả lực Trấp Lăng tập trung dưới Hào Quan, chỉ đợi Long tướng quân rút quân xuôi Nam cứu viện đất Việt, liền sẽ tấn công Hào Quan."
Bốn người nhất thời đều không có lên tiếng, Thái Tử Linh nghĩ nghĩ, lại nói: "Hôm nay Xa Lôi tướng quân mang đi bốn vạn người cuối cùng, đi tới ba thành Tầm Thủy ngăn chặn Trấp Tông."
Tất Thiệu tuy chỉ có mười hai tuổi, lại đã có bộ dáng quốc quân, nói: "Người Ung không có giết hại bá tánh Tầm Đông, chỉ ở trong thành quy mô điều tra, ta đoán bọn họ đang tìm ngươi."
Khương Hằng gật gật đầu, trước khi bọn họ tới Thái Tử Linh hiển nhiên đã cùng Tất Thiệu thương lượng không ít chuyện, ánh mắt nhìn về phía Khương Hằng mang theo một chút nghi hoặc, lại không có đặt ra bất kỳ câu hỏi nào.
Tiếng mưa rơi dần nhỏ, Cảnh Thự đi đến dưới hành lang nhìn lên không trung, mưa to liên tục bảy ngày cũng nên ngừng, kế tiếp, không có thế mưa ngăn trở, Trấp Tông sẽ toàn diện chiếm lĩnh đất Việt.
Cuối cùng, Thái Tử Linh hỏi: "Nhiếp tướng quân, chúng ta có bao nhiêu phần thắng? Chỉ cần là ngươi nói, một phần cũng được."
Khương Hằng nhìn về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự trước sau không nói gì.
Tất Thiệu cùng Thái Tử Linh nhìn nhau, hai người đều trầm mặc không nói.
Thái Tử Linh nói: "Ta còn nhớ, năm đó Khương tiên sinh đã từng nói qua, ám sát Trấp Tông là vì hàng ngàn hàng vạn hài tử trong thiên hạ, sẽ không phải thiên nhân vĩnh cách giống như các ngươi đã từng."
Khương Hằng nhẹ nhàng nói: "Vương bệ hạ còn nhớ rõ."
"Nhớ rõ," Thái Tử Linh nói, "Ta vẫn luôn nhớ rõ."
Tất Thiệu nói: "Không thể lại ám sát Trấp Tông thêm một lần sao?"
"Ngươi đã nói vậy sao?" Cảnh Thự đột nhiên hỏi.
Khương Hằng có chút ngoài ý muốn, nhìn về phía Cảnh Thự gật gật đầu.
Vẻ mặt kia của Cảnh Thự hình như có chút buông lỏng, Thái Tử Linh nhắc lại: "Nhiếp tướng quân, nếu ta đem binh mã cả nước toàn bộ giao cho ngươi chỉ huy, chúng ta có được mấy phần thắng?"
Cảnh Thự trầm ngâm không nói, Thái Tử Linh lại nói: "Nếu như có năm phần thắng, ta liền nguyện ý thử xem. Dĩ nhiên, nếu thật sự đánh không được, tử chiến cũng không có ý nghĩa, không bằng ta đầu hàng dâng nước, bảo toàn tánh mạng bá tánh mới là thượng sách."
Khương Hằng nghe được lời này, liền biết trong lòng Thái Tử Linh sớm đã rõ ràng, dư luận trong nước hiện giờ nhất định là làm y không thể lại tiếp tục chống đỡ, làm một vị quân vương đầu hàng mất nước, cũng tốt hơn so với tử chiến không hàng, làm bá tánh sinh linh đồ thán.
"Nếu ta nói có năm phần phần thắng, nhưng ngươi phải bỏ ra một cái giá lớn hơn," Cảnh Thự quay đầu hỏi, "Ngươi nguyện ý sao?"
Thái Tử Linh cười nói: "Có cái giá gì mà ta không muốn trả? Ngài hãy nói xem."
"Đầu ngươi." Cảnh Thự đáp.
Trong điện trong nháy mắt yên lặng, ngay cả Khương Hằng cũng không nghĩ tới Cảnh Thự sẽ nói như vậy.
"Lấy của ta đi thôi," một lát sau, Tất Thiệu đánh vỡ sự trầm mặc, "Ta kỳ thật không phải người Tất gia, chẳng qua là Xuân tướng cùng Trọng tướng quân tìm tới giả mạo họ Tất......"
"Đầu của ngươi vô dụng," Cảnh Thự không khách khí mà nói, "Ngươi cùng Trấp Tông không có mối thù Lạc Nhạn."
"Có thể," Thái Tử Linh cười nói, "Chỉ cần Trấp Tông chết, ta chuyện gì cũng có thể làm."
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng thầm nghĩ không phải ngươi đang nói dỡn đi? Hắn nghi hoặc mà nhìn về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự lại rất tự tin, nhìn Khương Hằng gật đầu.
"Này......" Khương Hằng trầm ngâm một lát, nói, "Không có biện pháp tốt hơn sao?"
"Nghĩ kĩ rồi thì không thể hối hận." Cảnh Thự nói với Thái Tử Linh.
"Dĩ nhiên không hối hận." Thái Tử Linh nói, "Ngươi yêu cầu cái gì?"
"Toàn bộ binh lực nước Trịnh đều cần phải giao cho ta," Cảnh Thự nói, "Dù vậy, phần thắng cũng chỉ có năm phần, cẩn thận suy xét rõ ràng."
"Không cần lại suy xét, Lương Vương, ta đem bọn nhỏ của ta phó thác cho ngươi." Thái Tử Linh nhìn Tất Thiệu nói.
Tất Thiệu gật gật đầu, nói: "Ta sẽ đối đãi bọn họ giống như huynh đệ."
Khương Hằng ngồi xuống, Cảnh Thự nói: "Cho người đem toàn bộ bố trí binh lực đưa tới, ta ở chỗ này xem."
Thái Tử Linh phân phó người đưa tới quân sách, Cảnh Thự mở ra sổ sách bắt đầu kiểm tra từng dòng, đọc tình huống quân đội nước Trịnh.
Suốt buổi ba người đều trầm mặc không rên một tiếng, Cảnh Thự giương mắt thoáng nhìn Khương Hằng, nói: "Hằng Nhi, các ngươi nói chuyện các ngươi, không cần phải để ý ta."
Khương Hằng thầm nghĩ đề nghị của ngươi thật sự quá chấn động, hơn nữa chỉ trong ngắn ngủn một lát, Thái Tử Linh liền hạ quyết định quan trọng như vậy, không khí tức khắc trở nên nghiêm trang giống như đêm trước khi chịu chết, còn có thể nói cái gì?
Nhưng nhìn lại những lời hôm nay, Thái Tử Linh đặc biệt còn để con trai con gái nhìn thấy Khương Hằng một lần, quá nữa lại muốn tiễn bọn họ đi.
"Ngươi bao lớn rồi?" Khương Hằng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ cách hóa giải không khí xấu hổ này, nhìn Tất Thiệu hỏi.
"Mười hai tuổi," tiểu Lương Vương nói, "Sang năm liền mười ba."
Thái Tử Linh ngồi uống trà, nhưng ngược lại vân đạm phong khinh, nói: "Mẹ đẻ Lương Vương là người Trịnh."
Tất Thiệu nói: "Nàng là thị nữ trong cung."
Khương Hằng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác, cười nói: "Ta nhìn thấy Lưu Hoa."
Thái Tử Linh cười nói: "Mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở trong cung, ta vốn định lại qua chút thời gian, đem các ngươi cùng Lương Vương tiễn đi, để nàng đi theo bên cạnh các ngươi cũng coi như một chút niệm tưởng. Ngươi còn chưa có cưới vợ đi, Khương Hằng? Ta còn nhớ ngươi không có."
"Ách......" Khi Khương Hằng đang muốn lại từ chối, Cảnh Thự lại từ trong trang giấy ngẩng đầu, nói: "Hằng Nhi, ngươi thích nàng sao?"
Đây là chuyện gì a? Sao đột nhiên lại đàm luận đến chung thân đại sự của ta chứ? Khương Hằng ngay lập tức dở khóc dở cười, bầu không khí cuối cùng cũng sôi nổi lên.
"Khương Thái Sử đã sắp hai mươi," Tất Thiệu nói, "Còn chưa có gia quyến? Vốn dĩ nếu An Dương chưa phá, sang năm ta liền phải thành hôn."
"Ngươi quá nhỏ," Thái Tử Linh nói với Tất Thiệu, "Cái gì cũng không biết, còn chưa tới tuổi thành hôn."
Tất Thiệu nhíu mày nói: "Ta biết!"
Lúc này Tất Thiệu ngược lại giống một tiểu hài nhi, Khương Hằng chỉ cảm thấy buồn cười, muốn hỏi vị hôn thê Tất Thiệu ở đâu, lại đột nhiên nghĩ đến thành An Dương đã phá, vạn nhất đã chôn thân trong thành, lại là một cọc tội nghiệt của nước Ung, liền không dám hỏi nhiều.
"Nước Lương cũng có ý liên hôn với nước Đại," Thái Tử Linh nói với Khương Hằng, "Lý Tiêu có một đứa con gái năm nay vừa mới mười bốn. Nhưng mà trước mắt xem ra, khả năng không lớn."
Khương Hằng gật gật đầu, Cảnh Thự lại lật qua một tờ, nói: "Hằng Nhi, nếu ngươi thích Lưu Hoa, cũng có thể cưới nàng."
Thái Tử Linh nói: "Không không, Khương tiên sinh dĩ nhiên có có mối lương duyên tương xứng, chỉ là hai người các ngươi bôn ba lâu ngày, bên người không có người hầu hạ......"
"Xuất thân không thành vấn đề." Cảnh Thự đáp.
"Ca." Khương Hằng dở khóc dở cười nói.
"Ngươi không thích?" Cảnh Thự lại ở trước mặt Trịnh vương cùng Lương Vương, muốn Khương Hằng tỏ rõ thái độ. Khương Hằng thật sự vô cùng quẫn bách, nói: "Thành Tế Châu sẽ không phá, không cần như thế."
Thái Tử Linh nói: "Nếu ngươi thích nam nhân, thị vệ dưới trướng ta tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đều là bộ dáng trăm dặm mới tìm được một, tựa giống như Triệu Khởi, sau đó ngươi chọn ra mấy người, vui vẻ ở chung cùng bọn họ cũng được."
"Vương bệ hạ!" Khương Hằng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, "Các ngươi vì sao lại quan tâm chung thân đại sự của ta như vậy?"
Tất Thiệu cùng Thái Tử Linh đồng thời cười to, Khương Hằng đầy mặt đỏ bừng. Người Việt xưa nay liền đã thích nam phong, sau khi nước Việt mất nước, bị nhập vào hai nước Trịnh Dĩnh, trong dân gian nam tử lấy văn khế ở bên nhau xuất hiện phổ biến, Trịnh vương sủng hạnh Long Vu, trên làm dưới theo, Thái Tử Linh tuy đã thành hôn, nhưng từ nhỏ được Long Vu nuôi dạy, Long Vu đối đãi y như mẹ, dĩ nhiên cũng không kỳ quái.
Nhưng mỗi lần Khương Hằng đề cập đến chuyện này, da mặt đều rất mỏng, liền làm Thái Tử Linh luôn nhịn không được muốn trêu chọc hắn.
Tất Thiệu hỏi: "Khương đại nhân là người Việt sao?"
"Phụ thân bọn họ là Cảnh Uyên, ngươi đã quên?" Thái Tử Linh lại nói với Tất Thiệu.
Tất Thiệu gật gật đầu không hề tiếp tục hỏi, đề cập đến Cảnh Uyên, mọi người đều chỉ cảm thấy không thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.