Chương 121: Khúc tiễn biệt
Phi Thiên Dạ Tường
26/12/2022
Tiếng bước chân truyền đến, Cảnh Thự lập tức quay đầu, Khương Hằng tò mò mà nhìn theo.
Trong đầu Cảnh Thự một mảnh hỗn loạn, thế nhưng không hề phát hiện Giới Khuê trên tường thành.
"Sao lại đột nhiên rời đi?" Giới Khuê nói.
"Tìm không thấy ngươi." Khương Hằng cười nói, "Tới cùng ta cáo biệt sao?"
Giới Khuê vượt qua tường thành, ở cách bọn họ không xa ngồi xuống, nhìn về phương Nam, nói: "Người tới từ phương Nam, dù sao cũng phải trở về phương Nam thôi."
Cảnh Thự đối với chuyện Giới Khuê đột nhiên xuất hiện có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến sáng mai bọn họ liền phải khởi hành, bản thân mình sẽ bồi ở bên người Khương Hằng, một ngày cuối cùng, cũng không thể đuổi Giới Khuê đi, nên cũng chưa nói cái gì.
Khương Hằng biết Giới Khuê sẽ không theo mình đi nước Dĩnh, y sẽ lưu lại Ung cung, nói không chừng đến lúc đó lại bị phái cho Thái Tử.
"Đợi ta đi rồi," Khương Hằng nói, "Ngươi phải cùng Thái Tử ở chung hòa thuận."
Giới Khuê tự giễu nói: "Không đi Đông Cung, chỉ ở trong Đào Hoa điện thôi."
Giới Khuê quay mặt đi, không biết vì sao, Cảnh Thự bỗng nhiên nhớ tới thị vệ mang mặt nạ Lang Hoàng miêu tả kia.
Cảnh Thự nheo lại mắt, đánh giá Giới Khuê.
"Trên mặt có thương tích," Cảnh Thự nói, "Ta nhớ là lúc trước không có, từ đâu mà có?"
Giới Khuê nói: "Thật tinh mắt, lúc trước xác thật không có."
Giới Khuê một bộ dáng vân đạm phong khinh, Khương Hằng lại nhớ rõ —— ngày đó ở trong núi Đông Lan, hắn ném một khối than củi cháy đỏ, ở chỗ khóe mắt Giới Khuê để lại vết sẹo nhợt nhạt.
"Thực xin lỗi." Khương Hằng nói.
Giới Khuê nghiêm trang nói: "Ta tự làm tự chịu, vốn là xứng đáng, ngươi mềm lòng như vậy, về sau làm sao có thể thành đại sự? Này, cho ngươi."
Nói, Giới Khuê ném lại đây một cái lệnh bài, bên trên dùng thể chữ Triện để lại cái ký hiệu, Cảnh Thự giơ tay đón được.
"Sau khi đến Giang Đô," Giới Khuê nói, "Nếu nhân thủ không đủ, có thể đưa ra lệnh bài này, tìm người Đào Nguyên, bọn họ sẽ nghe ngươi phân phó."
Khương Hằng nhìn, bên trên đánh dấu một bông hoa đào, gật gật đầu.
"Người nước Việt?" Cảnh Thự hỏi.
"Tộc nhân." Giới Khuê đáp, "Sau khi đất Việt mất nước, có người đi theo Trấp Tông tới phương Bắc, có người vào Trịnh, có người vào Dĩnh, Đào Nguyên là một nhánh trong đó."
Khương Hằng nói cảm tạ, biết Giới Khuê nhất định cùng người cố quốc có liên lạc, người Việt tuy mất đi quốc thổ bọn họ, lại bị phân tán vào trong năm nước, trở thành huyết mạch vùng đất Thần Châu, nhưng tính cách của bọn họ không có lúc nào là không ở ảnh hưởng đến các quốc gia, bài ca của bọn họ, vẫn đang được hát vang ở trên đời này.
Khương Hằng nói: "Cảm tạ, hôm nay nghỉ lễ, ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Để y ở lại đi," Cảnh Thự nói, "Hôm nay là một ngày cuối cùng y bảo hộ ngươi."
Giới Khuê nhìn Khương Hằng nói: "Ngươi sao lại vẫn luôn ghét bỏ ta?"
"Ta không có," Khương Hằng dở khóc dở cười nói, nói thật, hắn còn rất thích Giới Khuê, "Ta sẽ nhớ ngươi."
"Hy vọng là vậy." Giới Khuê nói, "Đời này của ta a, chính là quá chân tình."
"Có thể." Cảnh Thự bắt đầu cảm thấy không thoải mái, Giới Khuê luôn cố ý vô tình đi quá giới hạn, điểm này làm hắn có khi rất muốn đánh y.
Lại có người thổi tiếng huýt sáo, Khương Hằng quay đầu, không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.
"Mạnh Hòa!" Mạnh Hòa xoay người một cái, lên tường thành.
"Chơi ném tuyết!" Mạnh Hòa nhìn Khương Hằng nói.
Lại một người tới cáo biệt, Cảnh Thự không kiên nhẫn nói: "Không đi!"
"Tìm các ngươi nửa ngày," Sơn Trạch dọc theo thềm đá thành lâu, bước lên bậc thang, nắm tay Thủy Tuấn, "Trốn ở chỗ này."
"Ta đã nói hai người bọn họ trốn rồi." Lang Hoàng nói.
Thế nhưng đều đã tới, Cảnh Thự biết, bọn họ quá nửa là đã thương lượng tốt, tới cùng Khương Hằng cáo biệt, rốt cuộc lần này đi, không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về.
"Ngồi đi." Cảnh Thự nói.
Vì thế Mạnh Hòa, Sơn Trạch, Thủy Tuấn, Lang Hoàng, xếp thành một hàng, ngồi ở trên tường thành, lấp đầy chỗ trống giữa Giới Khuê cùng Cảnh Thự Khương Hằng. Mọi người rũ chân xuống, Mạnh Hòa một chân đạp tường thành, tay gác ở trên đầu gối, cầm theo một túi rượu.
"Đang nhìn cái gì?" Mạnh Hòa nói.
"Nhìn Trường Thành." Khương Hằng đáp.
"Thấy được?" Mạnh Hòa quay đầu, nhìn mấy người bên cạnh, "Các ngươi thấy được? Chẳng lẽ là ta mù? Ta sao lại không thấy?"
Mọi người đều nở nụ cười.
"Tiếng Hán của ngươi càng nói càng tốt." Khương Hằng nói.
"Học." Mạnh Hòa nói.
"Vô nghĩa." Sơn Trạch nói.
Mọi người lại cười, Khương Hằng cảm thấy tình cảnh này thật sự vô cùng thú vị, người tới toàn bộ đều là vương tử! Vương tử người Để, Vương tử người Phong Nhung, Vương tử người Lâm Hồ...... Hiện giờ đã là Lâm Hồ vương, cùng với Vương tử người Ung bên cạnh mình.
Đây là tình cảnh hiếm thấy, mọi người lại không để ý thân phận chính mình bao nhiêu, ồn ào nhốn nháo, cực kỳ giống những tiểu tử đồng hành cùng nhau, kề vai sát cánh ở trên chợ thành Lạc Nhạn Thành
Thủy Tuấn nói: "Ngươi muốn về nhà, có phải hay không? Đều nói phương Nam mới là nhà người Ung."
Khương Hằng đáp: "Trời đất bao la chính là nhà của ta. Nhưng thật ra có một số người, hẳn là hy vọng người Ung nhanh nhanh cút đi?"
Mọi người lại cười, Lang Hoàng nói: "Thì sao? Người Ung sớm nên cút. Cút đến thật xa, không cần trở về. Đương nhiên, ngươi nguyện ý tới, chúng ta vẫn luôn hoan nghênh."
Cảnh Thự nhàn nhạt nói: "Ta thì sao?"
Lang Hoàng nói: "Ngươi thì quên đi."
Mạnh Hòa chỉ vào phương xa, nói: "Trường Thành! Ta cũng muốn đi xem."
Khương Hằng hỏi: "Các ngươi đã từng đến Trường Thành phương Nam sao?"
"Không có." Sơn Trạch nói.
Mạnh Hòa cũng lắc đầu, trong mấy người không có một người nào từng đi qua phía Nam Trường Thành.
"Phương Nam như thế nào?" Mạnh Hòa nói, "Ngươi nói ta nghe xem, Hằng Nhi."
Cảnh Thự nhíu mày, kiểu xưng hô này quá thân mật, ngày thường chỉ có mình có thể dùng.
Thủy Tuấn thần bí cười hề hề, nhìn Sơn Trạch chớp mắt, ý tứ là ngươi xem, ta nói đúng không? Sơn Trạch lại lộ ra ánh mắt trách cứ, bảo Thủy Tuấn quy củ chút, không cần đem hai người bọn họ ra nói giỡn lung tung, dù sao bọn họ là huynh đệ ruột, không giống kiểu thân mật giữa những thiếu niên lang, truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh.
Khương Hằng không có nhìn đến, nói: "Phương Nam a, kỳ thật không có tốt như trong tưởng tượng, Trung Nguyên trải qua chiến loạn lớn lớn bé bé, đã liên tục rất nhiều năm, đương nhiên, cũng có chỗ rất đẹp, chính là Tung huyện."
"Đất phong của ta," Cảnh Thự nói, "Ta là Võ Lăng Hầu."
"Ừm," Khương Hằng nhìn bọn họ nói, "Võ Lăng, liền ở bên cạnh Cầm Xuyên."
"Cầm?" Mạnh Hòa hỏi.
Sơn Trạch giải thích nói: "Dưới chân núi Ngọc Hành, có năm nhánh sông, tựa như dây đàn, cho nên gọi là Cầm Xuyên."
Mạnh Hòa gật gật đầu, làm cái động tác "Gảy đàn". Sơn Trạch nói: "Ta rất muốn đi Lạc Dương nhìn xem, nghe nói nơi đó là trung tâm thiên hạ, tri thức cùng sách vở Thần Châu, thơ, thư, lễ, nhạc, đều ở vương đô, giống như cung điện bầu trời."
"Đã bị đốt rồi." Khương Hằng nói, "Trước mắt được bảo tồn tốt nhất, là ở An Dương nước Lương."
Sơn Trạch thở dài: "Quá đáng tiếc."
Sơn Trạch từ nhỏ đã đọc sách người Hán, đối với Trung Nguyên tự nhiên vô cùng hướng tới, Khương Hằng liền nói: "Chờ Ung Quân vào quan, ngươi có thể tới Trung Nguyên nhìn xem."
Sơn Trạch nói: "Ta từ nhỏ đã muốn du lịch Thần Châu."
"Có cơ hội." Khương Hằng nói.
Thủy Tuấn nói: "Ngươi có mang ta theo không? Khương Hằng còn chưa đi đâu, ngươi nhưng ngược lại muốn chạy."
Sơn Trạch nở nụ cười, ôm lấy bả vai Thủy Tuấn, cũng không né tránh người khác, ở bên vành tai y hôn xuống, nói: "Dĩ nhiên cùng nhau, đến chỗ nào cũng đều được."
"Ai ——" mọi người thật sự chịu không nổi hai người bọn họ.
"Ta cũng muốn đi," Mạnh Hòa nhìn Khương Hằng nói, "Sang năm ta đi thăm ngươi."
Cảnh Thự đối với Mạnh Hòa vẫn luôn ôm một chút cảnh giác, nhưng hắn cùng huynh trưởng y, đại vương tử Phong Nhung Triều Lạc Văn chính là sinh tử chi giao, cho nên không chán ghét Mạnh Hòa mấy, hai huynh đệ lớn lên quá giống nhau.
"Ngươi thì sao?" Mạnh Hòa hỏi Lang Hoàng.
Trong lòng Khương Hằng có chút không nỡ, tuy rằng thời gian cùng bọn họ ở chung không dài, nhưng lại đã từng cùng nhau chiến đấu, tình nghĩa đồng sinh cộng tử, tự nhiên không giống nhau: "Chúng ta có thể ở Tung huyện gặp mặt, nếu có cơ hội."
"Sau lại nói," Lang Hoàng nói, "Ta đối với Trung Nguyên không có hứng thú gì mấy, đi dạo một chút thì có thể."
Mọi người an tĩnh một lúc, cùng nhìn về phía phương xa, từ nơi này nhìn không thấy Trường Thành, quá xa, cũng nhìn không thấy Ngọc Bích quan, lại thấy được dãy núi ngăn cách vùng đất Trung Nguyên cùng nước Ung phương Bắc, trùng trùng điệp điệp.
"Nhưng mà ta cũng từng nghe qua," Lang Hoàng nói, "Đó là một nơi rất đẹp."
"Thiên hạ khắp nơi đều rất đẹp," Khương Hằng nói, "Ngươi thích một chỗ, là bởi vì nơi này có người đối với ngươi mà nói, là người quan trọng."
Mọi người nghĩ nghĩ, sôi nổi gật đầu, Cảnh Thự lại biết, lời nói kia của Khương Hằng vốn ý là —— hắn tiếp nhận Ung, trước sau là bởi vì Cảnh Thự. Nguyên nhân này, chưa từng thay đổi.
Hắn ôm chặc Khương Hằng, nắng chiều dần dần trầm xuống, Mạnh Hòa nói: "Nghe nói ngươi biết gảy đàn, Khương Hằng, gảy đàn cho ta nghe đi."
Khương Hằng dở khóc dở cười: "Ta không biết."
Sơn Trạch nghiêm mặt nói: "Cha ngươi khi còn sống cầm nghệ là thiên hạ đệ nhất, ngươi không biết? Lừa ai?"
Giới Khuê nói: "Ta đi tìm đàn, hắn biết, ta từng nghe hắn đàn qua."
Khương Hằng: "Ngươi nghe được khi nào?"
"Đồng Quan!" Giới Khuê trong chớp mắt đã xuống tường thành, "Nửa đêm ——!"
Khương Hằng cùng Cảnh Thự liếc nhau, Cảnh Thự gật gật đầu, ý bảo đàn đi, hắn cũng muốn nghe.
Lang Hoàng nhìn bóng dáng Giới Khuê, như suy tư gì, Cảnh Thự không khỏi nhìn về phía Lang Hoàng, Lang Hoàng lại dường như không có việc gì, thu hồi tầm mắt, quan sát Khương Hằng, trong mắt mang theo ý cười, lấy ra sáo Vân Tiêu của y.
"Ta thổi Vân Tiêu cho ngươi." Lang Hoàng nói.
Không bao lâu, Giới Khuê đã trở lại, mang theo cây đàn Khương Hằng cất ở trong cung, còn mang theo mấy vò rượu. Khương Hằng trêu ghẹo nói: "Các ngươi muốn thừa dịp hôm nay không cấm rượu, đem phần trong một năm uống bù sao?"
Giới Khuê nói: "Không biết vì sao, hôm nay đặc biệt muốn uống."
Sau khi trở về, Lang Hoàng lại đặc biệt nhìn Giới Khuê thêm vài lần.
Khương Hằng nói: "Được rồi, tấu một khúc cầm, xem như tiễn đưa các đồng chí đồng sinh cộng tử."
"Ta không nghe nhạc buồn," Mạnh Hòa nói, "Đã tiễn đưa bọn họ rồi."
"Cần, ta còn chưa có đưa tiễn bọn họ đâu." Khương Hằng tiếp nhận cầm Giới Khuê đưa tới, điều chỉnh tư thế, Cảnh Thự liền tự giác nghiêng đi đầu gối, đặt ở trên tường thành, Khương Hằng quỳ gối đặt đàn lên đồi gối mình.
Ngay sau đó, Mạnh Hòa bảo mọi người chờ một lát, nhảy xuống tường thành, khi quay lại cũng mang theo một nhạc cụ, là một hồ cầm nho nhỏ, giống như tỳ bà, ngón tay nhẹ đàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Khương Hằng có chút kinh ngạc, Mạnh Hòa thế nhưng còn biết đàn tấu nhạc cụ?
"Mau cất đi!" Lang Hoàng đang điều âm, nói, "Đây lại không phải đại hội đua ngựa, không ai nghe ngươi đàn bông."
Mọi người cười vang, Mạnh Hòa lại quật cường mà muốn cùng Khương Hằng hòa âm. Sơn Trạch cùng Thủy Tuấn lại lấy ra một cái Đào Huyên, một đen một trắng.
Khương Hằng cười cười, trầm ngâm một lát, Cảnh Thự lại dành ra một tay, gác ở trên đàn, thay hắn ấn dây dàn.
Khương Hằng đàn như nước chảy mây trôi, tấu lên lại là《 Tiểu Nhã · Thường Đệ 》âm thanh ting ting hữu lực.
"Thường đệ chi hoa, ngạc bất vĩ vĩ......"*
Khương Hằng thấp giọng hát.
Cảnh Thự nối tiếp bài ca dao, thanh cổ họng hát: "Phàm kim chi nhân! Mạc như huynh đệ!"
Cùng với tiếng ca, ba nhạc cụ Huyên, Vân Tiêu, Hồ Cầm hưởng ứng, tiếng nhạc tức khắc dâng trào mênh mông.
"Tử tang chi uy! Huynh đệ khổng hoài! Nguyên thấp bầu hĩ! Huynh đệ cầu hĩ!" Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, hát lên.
Trên mặt Khương Hằng mang theo tươi cười bi thương, vốn là muốn nhớ lại những đồng chí ngoại tộc đã chết đi trong trận đại chiến này, nhưng dưới tiếng ca của Cảnh Thự, hoài niệm bi thương dần giảm đi, thay vào đó lại hóa thành động viên người đang còn sống.
Sau đó, cổ tay Cảnh Thự đổi dây đàn, Khương Hằng đàn tấu một tay, tiếng đàn tức khắc bị lấy đi, càng thêm dày nặng.
"Sống chết có nhau ——" Cảnh Thự nhắm hai mắt, nghiêm túc hát.
"Cùng người thề ước ——" mọi người sôi nổi ngừng nhạc cụ trong tay, bài hát này ở tái ngoại truyền xướng đã hơn trăm năm, ngay cả Mạnh Hòa cũng biết hát, khi nghe được giai điệu quen thuộc kia, tức khắc theo đó đáp lại.
"Nắm lấy tay người......" Cảnh Thự không thả tay ra, vẫn cứ nắm lấy tay Khương Hằng.
"Cùng nhau bạc đầu." Giới Khuê nhìn về phương xa, nhẹ nhàng mà hát theo.
Âm hưởng《 Kích Cổ 》 lan ra khắp mảnh đất Thần Châu, nơi có người, liền có bài hát này, sống chết có nhau, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu. Vừa là tình đồng chí chinh chiến phó thác tánh mạng lẫn nhau, lại vừa là bài ca sinh tử tương tùy giữa tình nhân, ngay cả binh lính trên tường thành cách đó không xa, nghe thấy tiếng đàn này, cũng sôi nổi hát lên 《 Quốc Phong Kích Cổ 》.
Khương Hằng dừng đàn, nói: "Hai bài, đủ rồi chứ?"
"Tiếp tục đi." Cảnh Thự ấn một dây đàn khác, Khương Hằng nghĩ nghĩ, tấu lên bài thứ ba.
"Trên núi có cây, cây có cành." Cảnh Thự nhắm hai mắt cũng biết bài thứ ba Khương Hằng đàn là bài gì.
Tiếng nhạc Vân Tiêu dừng, bài 《 Việt Nhân Ca 》này mấy người còn lại cũng chưa từng nghe qua, nhưng Giới Khuê, Cảnh Thự lại vô cùng rõ ràng.
"Lòng ta có người ——" Thanh âm Giới Khuê bỗng nhiên trở nên lảnh lót, bị tiếng đàn kia chạm đến, xúc động mà hát lên.
Khương Hằng: "Đêm nay đêm nào thế, đưa thuyền trôi giữa dòng......"
"Hôm nay hôm nào thế, được chung thuyền cùng vương tử." Cảnh Thự cùng Giới Khuê cùng hát lên.
Bài hát này thật sự vô cùng phụ hợp với hoàn cảnh, ngồi trên tường thành đều là vương tử, người chân chính "Chung thuyền cùng vương tử", đương nhiên chính là Khương Hằng.
"Thật lấy làm hổ thẹn, mong vương tử không trách......" Mỗi lần Khương Hằng hát đến câu này, luôn có chút ngượng ngùng, người Việt phóng khoáng, lời ca táo bạo, tựa hồ đang kể ra cho cả thế giới toàn bộ cảm tình của bản thân, mà tình cảm này, đúng là phần cảm động lòng người nhất trong bài hát này.
"Trong lòng ưu phiền không dứt, được quen biết vương tử........" Cảnh Thự nhìn về phía Khương Hằng, khóe miệng hơi cong lên.
Tiếng đàn dần lắng xuống, trong dư âm, thanh âm Giới Khuê nhỏ dần, cuối cùng hát: "Trên núi có cây, cây có cành......"
Mọi người đều biết, trong tiếng đàn lượn lờ tiêu tán, hát theo: "Lòng ta có người...... Người chẳng biết."
Khương Hằng thu tiếng đàn, đem đàn cổ đặt ở một bên.
"Thật là dễ nghe!" Mạnh Hòa chấn kinh rồi, đây là lần đầu tiên y nghe được "Việt Nhân Ca", nói, "Quá đẹp!"
Giới Khuê giải thích cho bọn họ: "Một câu cuối cùng, là không hát ra. Bởi vì nếu 'người chẳng biết', ngày thường liền không thể nói, chỉ có lúc 'hát một mình', mới có thể hát ra miệng, tức là một lần cuối cùng tấu cầm, sau khi tấu xong liền phải chết."
"Ồ." Cảnh Thự gật gật đầu, ngay cả hắn cũng không biết, nhưng hồi tưởng lại lúc phụ thân còn sống mỗi lần tấu bài hát này, tựa hồ trước nay không có đem ba chữ "Người chẳng biết" hát ra, xác thật như thế.
Khương Hằng lại nhớ tới Triệu Kiệt cùng Cơ Tuần, quả nhiên là vậy.
Hoàng hôn dần chìm xuống, mọi người lại xuất thần trong chốc lát, mãi cho đến khi tà dương như máu chìm xuống đường chân trời, ngày ngắn nhất trong một năm đã kết thúc.
"Làm đèn tuyết đi," Thủy Tuấn đề nghị nói, "Đi thôi!"
Khương Hằng hoan hô một tiếng, mọi người liền sôi nổi xuống tường thành. Bá tánh thành Lạc Nhạn hớn hở một ngày, rốt cuộc đã nghênh đón thời điểm đếm ngược của buổi lễ, toàn thành gần 40 vạn người rời khỏi nhà, ở phố lớn ngõ nhỏ, hoặc ngoài cửa nhà mình, hoặc ở trên đường lớn, dùng tuyết đọng đắp thành người tuyết chó tuyết, phi ưng hồ ly, cũng đào rỗng bên trong, đặt lên một trản đèn dầu.
Theo sắc trời dần tối, đó là ánh sáng đèn đuốc của vạn hộ nhà, ánh đèn lấp lánh ở trong tuyết phóng ra, hội tụ từ bốn phương tám hướng kéo dài như một dòng sông hướng tới Ung cung, giống như cảnh trong mơ.
Cuối cùng Trấp Tông tự mình ở trước tượng thần Huyền Vũ, điểm lên một trản vương đèn vạn dân chí tôn, dùng để bái tế, phù hộ năm sau mưa thuận gió hoà, bách chiến bách thắng.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự đắp lên người tuyết tay trong tay, bên trong mỗi người tuyết cũng điểm lên một ngọn đèn, xa xa đáp lại. Vương cung mở tiệc, cũng phân bá tánh toàn thành, bá tánh sôi nổi tới trước giáo trường, khấu kiến Trấp Tông cùng Trấp Lung.
Khương Hằng dùng qua cơm chiều, chơi cả ngày, đã vô cùng buồn ngủ, lại còn đang đợi nửa đêm năm mới đốt pháo trúc, Cảnh Thự giúp hắn đổi qua quần áo, nói: "Sáng mai còn phải ra ngoài đâu, mệt nhọc liền ngủ đi thôi."
"Ta nằm một lát," Khương Hằng nói, "Nửa đêm kêu ta dậy."
Cảnh Thự mới mặc kệ những chuyện đó, thấy Khương Hằng nằm xuống, liền cũng lên giường nằm xuống bên cạnh hắn ngủ, Khương Hằng đẩy đẩy y, nói: "Quay về tẩm điện của ngươi ngủ."
"Không đi." Cảnh Thự trực tiếp cự tuyệt hắn.
Khương Hằng chỉ nghĩ trêu đùa y, hát lên: "Hôm nay hôm nào thế, được chung thuyền cùng vương tử...... Thật lấy làm hổ thẹn, mong vương tử không trách......"
Cảnh Thự: "Đừng nháo!"
Khương Hằng muốn dùng chăn che mặt y, Cảnh Thự lại đè ngược hắn xuống, để hắn không lộn xộn, Khương Hằng liền thuận theo mà để Cảnh Thự ôm, mí mắt nặng nề, ngủ rồi.
................
*Thường lệ chi hoa, ngạc bất vĩ vĩ.
Phàm kim chi nhân, mạc như huynh đệ.
Tử tang chi uy, huynh đệ khổng hoài.
Nguyên thấp bầu hĩ, huynh đệ cầu hĩ. Xuất từ Kinh Thi - Tiểu Nhã · Thường Lệ của Khổng Tử.
Tạm dịch:
Cây thường lệ hoa đang mùa nở rộ, đài hoa cuống hoa rực rỡ tươi sáng.
Cảm tình giữa người với người khắp thiên hạ, cũng không thân thiết bằng tình huynh đệ.
Trong thời khắc sinh tử tồn vong, giữa huynh đệ luôn ràng buộc lẫn nhau.
Cho dù là ai bỏ mạng tha hương phơi thây ngoài đồng, người còn lại cũng sẽ qua muôn vàn khổ cực tìm thấy hắn.
Thơ: Sưu tầm.
Kìa xem thường lệ đơm hoa,
Hoa đơm rực rỡ biết là mấy mươi.
Đem gương nhân sự ra soi,
Mối tình huynh đệ trên đời vẫn hơn.
Tang ma những buổi u buồn,
Anh em thân thích lệ tuôn giòng sầu.
Xác phơi sơn dã đòi nau,
Kiếm tìm thôi cũng dễ dầu anh em.
Trong đầu Cảnh Thự một mảnh hỗn loạn, thế nhưng không hề phát hiện Giới Khuê trên tường thành.
"Sao lại đột nhiên rời đi?" Giới Khuê nói.
"Tìm không thấy ngươi." Khương Hằng cười nói, "Tới cùng ta cáo biệt sao?"
Giới Khuê vượt qua tường thành, ở cách bọn họ không xa ngồi xuống, nhìn về phương Nam, nói: "Người tới từ phương Nam, dù sao cũng phải trở về phương Nam thôi."
Cảnh Thự đối với chuyện Giới Khuê đột nhiên xuất hiện có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến sáng mai bọn họ liền phải khởi hành, bản thân mình sẽ bồi ở bên người Khương Hằng, một ngày cuối cùng, cũng không thể đuổi Giới Khuê đi, nên cũng chưa nói cái gì.
Khương Hằng biết Giới Khuê sẽ không theo mình đi nước Dĩnh, y sẽ lưu lại Ung cung, nói không chừng đến lúc đó lại bị phái cho Thái Tử.
"Đợi ta đi rồi," Khương Hằng nói, "Ngươi phải cùng Thái Tử ở chung hòa thuận."
Giới Khuê tự giễu nói: "Không đi Đông Cung, chỉ ở trong Đào Hoa điện thôi."
Giới Khuê quay mặt đi, không biết vì sao, Cảnh Thự bỗng nhiên nhớ tới thị vệ mang mặt nạ Lang Hoàng miêu tả kia.
Cảnh Thự nheo lại mắt, đánh giá Giới Khuê.
"Trên mặt có thương tích," Cảnh Thự nói, "Ta nhớ là lúc trước không có, từ đâu mà có?"
Giới Khuê nói: "Thật tinh mắt, lúc trước xác thật không có."
Giới Khuê một bộ dáng vân đạm phong khinh, Khương Hằng lại nhớ rõ —— ngày đó ở trong núi Đông Lan, hắn ném một khối than củi cháy đỏ, ở chỗ khóe mắt Giới Khuê để lại vết sẹo nhợt nhạt.
"Thực xin lỗi." Khương Hằng nói.
Giới Khuê nghiêm trang nói: "Ta tự làm tự chịu, vốn là xứng đáng, ngươi mềm lòng như vậy, về sau làm sao có thể thành đại sự? Này, cho ngươi."
Nói, Giới Khuê ném lại đây một cái lệnh bài, bên trên dùng thể chữ Triện để lại cái ký hiệu, Cảnh Thự giơ tay đón được.
"Sau khi đến Giang Đô," Giới Khuê nói, "Nếu nhân thủ không đủ, có thể đưa ra lệnh bài này, tìm người Đào Nguyên, bọn họ sẽ nghe ngươi phân phó."
Khương Hằng nhìn, bên trên đánh dấu một bông hoa đào, gật gật đầu.
"Người nước Việt?" Cảnh Thự hỏi.
"Tộc nhân." Giới Khuê đáp, "Sau khi đất Việt mất nước, có người đi theo Trấp Tông tới phương Bắc, có người vào Trịnh, có người vào Dĩnh, Đào Nguyên là một nhánh trong đó."
Khương Hằng nói cảm tạ, biết Giới Khuê nhất định cùng người cố quốc có liên lạc, người Việt tuy mất đi quốc thổ bọn họ, lại bị phân tán vào trong năm nước, trở thành huyết mạch vùng đất Thần Châu, nhưng tính cách của bọn họ không có lúc nào là không ở ảnh hưởng đến các quốc gia, bài ca của bọn họ, vẫn đang được hát vang ở trên đời này.
Khương Hằng nói: "Cảm tạ, hôm nay nghỉ lễ, ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Để y ở lại đi," Cảnh Thự nói, "Hôm nay là một ngày cuối cùng y bảo hộ ngươi."
Giới Khuê nhìn Khương Hằng nói: "Ngươi sao lại vẫn luôn ghét bỏ ta?"
"Ta không có," Khương Hằng dở khóc dở cười nói, nói thật, hắn còn rất thích Giới Khuê, "Ta sẽ nhớ ngươi."
"Hy vọng là vậy." Giới Khuê nói, "Đời này của ta a, chính là quá chân tình."
"Có thể." Cảnh Thự bắt đầu cảm thấy không thoải mái, Giới Khuê luôn cố ý vô tình đi quá giới hạn, điểm này làm hắn có khi rất muốn đánh y.
Lại có người thổi tiếng huýt sáo, Khương Hằng quay đầu, không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.
"Mạnh Hòa!" Mạnh Hòa xoay người một cái, lên tường thành.
"Chơi ném tuyết!" Mạnh Hòa nhìn Khương Hằng nói.
Lại một người tới cáo biệt, Cảnh Thự không kiên nhẫn nói: "Không đi!"
"Tìm các ngươi nửa ngày," Sơn Trạch dọc theo thềm đá thành lâu, bước lên bậc thang, nắm tay Thủy Tuấn, "Trốn ở chỗ này."
"Ta đã nói hai người bọn họ trốn rồi." Lang Hoàng nói.
Thế nhưng đều đã tới, Cảnh Thự biết, bọn họ quá nửa là đã thương lượng tốt, tới cùng Khương Hằng cáo biệt, rốt cuộc lần này đi, không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về.
"Ngồi đi." Cảnh Thự nói.
Vì thế Mạnh Hòa, Sơn Trạch, Thủy Tuấn, Lang Hoàng, xếp thành một hàng, ngồi ở trên tường thành, lấp đầy chỗ trống giữa Giới Khuê cùng Cảnh Thự Khương Hằng. Mọi người rũ chân xuống, Mạnh Hòa một chân đạp tường thành, tay gác ở trên đầu gối, cầm theo một túi rượu.
"Đang nhìn cái gì?" Mạnh Hòa nói.
"Nhìn Trường Thành." Khương Hằng đáp.
"Thấy được?" Mạnh Hòa quay đầu, nhìn mấy người bên cạnh, "Các ngươi thấy được? Chẳng lẽ là ta mù? Ta sao lại không thấy?"
Mọi người đều nở nụ cười.
"Tiếng Hán của ngươi càng nói càng tốt." Khương Hằng nói.
"Học." Mạnh Hòa nói.
"Vô nghĩa." Sơn Trạch nói.
Mọi người lại cười, Khương Hằng cảm thấy tình cảnh này thật sự vô cùng thú vị, người tới toàn bộ đều là vương tử! Vương tử người Để, Vương tử người Phong Nhung, Vương tử người Lâm Hồ...... Hiện giờ đã là Lâm Hồ vương, cùng với Vương tử người Ung bên cạnh mình.
Đây là tình cảnh hiếm thấy, mọi người lại không để ý thân phận chính mình bao nhiêu, ồn ào nhốn nháo, cực kỳ giống những tiểu tử đồng hành cùng nhau, kề vai sát cánh ở trên chợ thành Lạc Nhạn Thành
Thủy Tuấn nói: "Ngươi muốn về nhà, có phải hay không? Đều nói phương Nam mới là nhà người Ung."
Khương Hằng đáp: "Trời đất bao la chính là nhà của ta. Nhưng thật ra có một số người, hẳn là hy vọng người Ung nhanh nhanh cút đi?"
Mọi người lại cười, Lang Hoàng nói: "Thì sao? Người Ung sớm nên cút. Cút đến thật xa, không cần trở về. Đương nhiên, ngươi nguyện ý tới, chúng ta vẫn luôn hoan nghênh."
Cảnh Thự nhàn nhạt nói: "Ta thì sao?"
Lang Hoàng nói: "Ngươi thì quên đi."
Mạnh Hòa chỉ vào phương xa, nói: "Trường Thành! Ta cũng muốn đi xem."
Khương Hằng hỏi: "Các ngươi đã từng đến Trường Thành phương Nam sao?"
"Không có." Sơn Trạch nói.
Mạnh Hòa cũng lắc đầu, trong mấy người không có một người nào từng đi qua phía Nam Trường Thành.
"Phương Nam như thế nào?" Mạnh Hòa nói, "Ngươi nói ta nghe xem, Hằng Nhi."
Cảnh Thự nhíu mày, kiểu xưng hô này quá thân mật, ngày thường chỉ có mình có thể dùng.
Thủy Tuấn thần bí cười hề hề, nhìn Sơn Trạch chớp mắt, ý tứ là ngươi xem, ta nói đúng không? Sơn Trạch lại lộ ra ánh mắt trách cứ, bảo Thủy Tuấn quy củ chút, không cần đem hai người bọn họ ra nói giỡn lung tung, dù sao bọn họ là huynh đệ ruột, không giống kiểu thân mật giữa những thiếu niên lang, truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh.
Khương Hằng không có nhìn đến, nói: "Phương Nam a, kỳ thật không có tốt như trong tưởng tượng, Trung Nguyên trải qua chiến loạn lớn lớn bé bé, đã liên tục rất nhiều năm, đương nhiên, cũng có chỗ rất đẹp, chính là Tung huyện."
"Đất phong của ta," Cảnh Thự nói, "Ta là Võ Lăng Hầu."
"Ừm," Khương Hằng nhìn bọn họ nói, "Võ Lăng, liền ở bên cạnh Cầm Xuyên."
"Cầm?" Mạnh Hòa hỏi.
Sơn Trạch giải thích nói: "Dưới chân núi Ngọc Hành, có năm nhánh sông, tựa như dây đàn, cho nên gọi là Cầm Xuyên."
Mạnh Hòa gật gật đầu, làm cái động tác "Gảy đàn". Sơn Trạch nói: "Ta rất muốn đi Lạc Dương nhìn xem, nghe nói nơi đó là trung tâm thiên hạ, tri thức cùng sách vở Thần Châu, thơ, thư, lễ, nhạc, đều ở vương đô, giống như cung điện bầu trời."
"Đã bị đốt rồi." Khương Hằng nói, "Trước mắt được bảo tồn tốt nhất, là ở An Dương nước Lương."
Sơn Trạch thở dài: "Quá đáng tiếc."
Sơn Trạch từ nhỏ đã đọc sách người Hán, đối với Trung Nguyên tự nhiên vô cùng hướng tới, Khương Hằng liền nói: "Chờ Ung Quân vào quan, ngươi có thể tới Trung Nguyên nhìn xem."
Sơn Trạch nói: "Ta từ nhỏ đã muốn du lịch Thần Châu."
"Có cơ hội." Khương Hằng nói.
Thủy Tuấn nói: "Ngươi có mang ta theo không? Khương Hằng còn chưa đi đâu, ngươi nhưng ngược lại muốn chạy."
Sơn Trạch nở nụ cười, ôm lấy bả vai Thủy Tuấn, cũng không né tránh người khác, ở bên vành tai y hôn xuống, nói: "Dĩ nhiên cùng nhau, đến chỗ nào cũng đều được."
"Ai ——" mọi người thật sự chịu không nổi hai người bọn họ.
"Ta cũng muốn đi," Mạnh Hòa nhìn Khương Hằng nói, "Sang năm ta đi thăm ngươi."
Cảnh Thự đối với Mạnh Hòa vẫn luôn ôm một chút cảnh giác, nhưng hắn cùng huynh trưởng y, đại vương tử Phong Nhung Triều Lạc Văn chính là sinh tử chi giao, cho nên không chán ghét Mạnh Hòa mấy, hai huynh đệ lớn lên quá giống nhau.
"Ngươi thì sao?" Mạnh Hòa hỏi Lang Hoàng.
Trong lòng Khương Hằng có chút không nỡ, tuy rằng thời gian cùng bọn họ ở chung không dài, nhưng lại đã từng cùng nhau chiến đấu, tình nghĩa đồng sinh cộng tử, tự nhiên không giống nhau: "Chúng ta có thể ở Tung huyện gặp mặt, nếu có cơ hội."
"Sau lại nói," Lang Hoàng nói, "Ta đối với Trung Nguyên không có hứng thú gì mấy, đi dạo một chút thì có thể."
Mọi người an tĩnh một lúc, cùng nhìn về phía phương xa, từ nơi này nhìn không thấy Trường Thành, quá xa, cũng nhìn không thấy Ngọc Bích quan, lại thấy được dãy núi ngăn cách vùng đất Trung Nguyên cùng nước Ung phương Bắc, trùng trùng điệp điệp.
"Nhưng mà ta cũng từng nghe qua," Lang Hoàng nói, "Đó là một nơi rất đẹp."
"Thiên hạ khắp nơi đều rất đẹp," Khương Hằng nói, "Ngươi thích một chỗ, là bởi vì nơi này có người đối với ngươi mà nói, là người quan trọng."
Mọi người nghĩ nghĩ, sôi nổi gật đầu, Cảnh Thự lại biết, lời nói kia của Khương Hằng vốn ý là —— hắn tiếp nhận Ung, trước sau là bởi vì Cảnh Thự. Nguyên nhân này, chưa từng thay đổi.
Hắn ôm chặc Khương Hằng, nắng chiều dần dần trầm xuống, Mạnh Hòa nói: "Nghe nói ngươi biết gảy đàn, Khương Hằng, gảy đàn cho ta nghe đi."
Khương Hằng dở khóc dở cười: "Ta không biết."
Sơn Trạch nghiêm mặt nói: "Cha ngươi khi còn sống cầm nghệ là thiên hạ đệ nhất, ngươi không biết? Lừa ai?"
Giới Khuê nói: "Ta đi tìm đàn, hắn biết, ta từng nghe hắn đàn qua."
Khương Hằng: "Ngươi nghe được khi nào?"
"Đồng Quan!" Giới Khuê trong chớp mắt đã xuống tường thành, "Nửa đêm ——!"
Khương Hằng cùng Cảnh Thự liếc nhau, Cảnh Thự gật gật đầu, ý bảo đàn đi, hắn cũng muốn nghe.
Lang Hoàng nhìn bóng dáng Giới Khuê, như suy tư gì, Cảnh Thự không khỏi nhìn về phía Lang Hoàng, Lang Hoàng lại dường như không có việc gì, thu hồi tầm mắt, quan sát Khương Hằng, trong mắt mang theo ý cười, lấy ra sáo Vân Tiêu của y.
"Ta thổi Vân Tiêu cho ngươi." Lang Hoàng nói.
Không bao lâu, Giới Khuê đã trở lại, mang theo cây đàn Khương Hằng cất ở trong cung, còn mang theo mấy vò rượu. Khương Hằng trêu ghẹo nói: "Các ngươi muốn thừa dịp hôm nay không cấm rượu, đem phần trong một năm uống bù sao?"
Giới Khuê nói: "Không biết vì sao, hôm nay đặc biệt muốn uống."
Sau khi trở về, Lang Hoàng lại đặc biệt nhìn Giới Khuê thêm vài lần.
Khương Hằng nói: "Được rồi, tấu một khúc cầm, xem như tiễn đưa các đồng chí đồng sinh cộng tử."
"Ta không nghe nhạc buồn," Mạnh Hòa nói, "Đã tiễn đưa bọn họ rồi."
"Cần, ta còn chưa có đưa tiễn bọn họ đâu." Khương Hằng tiếp nhận cầm Giới Khuê đưa tới, điều chỉnh tư thế, Cảnh Thự liền tự giác nghiêng đi đầu gối, đặt ở trên tường thành, Khương Hằng quỳ gối đặt đàn lên đồi gối mình.
Ngay sau đó, Mạnh Hòa bảo mọi người chờ một lát, nhảy xuống tường thành, khi quay lại cũng mang theo một nhạc cụ, là một hồ cầm nho nhỏ, giống như tỳ bà, ngón tay nhẹ đàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Khương Hằng có chút kinh ngạc, Mạnh Hòa thế nhưng còn biết đàn tấu nhạc cụ?
"Mau cất đi!" Lang Hoàng đang điều âm, nói, "Đây lại không phải đại hội đua ngựa, không ai nghe ngươi đàn bông."
Mọi người cười vang, Mạnh Hòa lại quật cường mà muốn cùng Khương Hằng hòa âm. Sơn Trạch cùng Thủy Tuấn lại lấy ra một cái Đào Huyên, một đen một trắng.
Khương Hằng cười cười, trầm ngâm một lát, Cảnh Thự lại dành ra một tay, gác ở trên đàn, thay hắn ấn dây dàn.
Khương Hằng đàn như nước chảy mây trôi, tấu lên lại là《 Tiểu Nhã · Thường Đệ 》âm thanh ting ting hữu lực.
"Thường đệ chi hoa, ngạc bất vĩ vĩ......"*
Khương Hằng thấp giọng hát.
Cảnh Thự nối tiếp bài ca dao, thanh cổ họng hát: "Phàm kim chi nhân! Mạc như huynh đệ!"
Cùng với tiếng ca, ba nhạc cụ Huyên, Vân Tiêu, Hồ Cầm hưởng ứng, tiếng nhạc tức khắc dâng trào mênh mông.
"Tử tang chi uy! Huynh đệ khổng hoài! Nguyên thấp bầu hĩ! Huynh đệ cầu hĩ!" Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, hát lên.
Trên mặt Khương Hằng mang theo tươi cười bi thương, vốn là muốn nhớ lại những đồng chí ngoại tộc đã chết đi trong trận đại chiến này, nhưng dưới tiếng ca của Cảnh Thự, hoài niệm bi thương dần giảm đi, thay vào đó lại hóa thành động viên người đang còn sống.
Sau đó, cổ tay Cảnh Thự đổi dây đàn, Khương Hằng đàn tấu một tay, tiếng đàn tức khắc bị lấy đi, càng thêm dày nặng.
"Sống chết có nhau ——" Cảnh Thự nhắm hai mắt, nghiêm túc hát.
"Cùng người thề ước ——" mọi người sôi nổi ngừng nhạc cụ trong tay, bài hát này ở tái ngoại truyền xướng đã hơn trăm năm, ngay cả Mạnh Hòa cũng biết hát, khi nghe được giai điệu quen thuộc kia, tức khắc theo đó đáp lại.
"Nắm lấy tay người......" Cảnh Thự không thả tay ra, vẫn cứ nắm lấy tay Khương Hằng.
"Cùng nhau bạc đầu." Giới Khuê nhìn về phương xa, nhẹ nhàng mà hát theo.
Âm hưởng《 Kích Cổ 》 lan ra khắp mảnh đất Thần Châu, nơi có người, liền có bài hát này, sống chết có nhau, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu. Vừa là tình đồng chí chinh chiến phó thác tánh mạng lẫn nhau, lại vừa là bài ca sinh tử tương tùy giữa tình nhân, ngay cả binh lính trên tường thành cách đó không xa, nghe thấy tiếng đàn này, cũng sôi nổi hát lên 《 Quốc Phong Kích Cổ 》.
Khương Hằng dừng đàn, nói: "Hai bài, đủ rồi chứ?"
"Tiếp tục đi." Cảnh Thự ấn một dây đàn khác, Khương Hằng nghĩ nghĩ, tấu lên bài thứ ba.
"Trên núi có cây, cây có cành." Cảnh Thự nhắm hai mắt cũng biết bài thứ ba Khương Hằng đàn là bài gì.
Tiếng nhạc Vân Tiêu dừng, bài 《 Việt Nhân Ca 》này mấy người còn lại cũng chưa từng nghe qua, nhưng Giới Khuê, Cảnh Thự lại vô cùng rõ ràng.
"Lòng ta có người ——" Thanh âm Giới Khuê bỗng nhiên trở nên lảnh lót, bị tiếng đàn kia chạm đến, xúc động mà hát lên.
Khương Hằng: "Đêm nay đêm nào thế, đưa thuyền trôi giữa dòng......"
"Hôm nay hôm nào thế, được chung thuyền cùng vương tử." Cảnh Thự cùng Giới Khuê cùng hát lên.
Bài hát này thật sự vô cùng phụ hợp với hoàn cảnh, ngồi trên tường thành đều là vương tử, người chân chính "Chung thuyền cùng vương tử", đương nhiên chính là Khương Hằng.
"Thật lấy làm hổ thẹn, mong vương tử không trách......" Mỗi lần Khương Hằng hát đến câu này, luôn có chút ngượng ngùng, người Việt phóng khoáng, lời ca táo bạo, tựa hồ đang kể ra cho cả thế giới toàn bộ cảm tình của bản thân, mà tình cảm này, đúng là phần cảm động lòng người nhất trong bài hát này.
"Trong lòng ưu phiền không dứt, được quen biết vương tử........" Cảnh Thự nhìn về phía Khương Hằng, khóe miệng hơi cong lên.
Tiếng đàn dần lắng xuống, trong dư âm, thanh âm Giới Khuê nhỏ dần, cuối cùng hát: "Trên núi có cây, cây có cành......"
Mọi người đều biết, trong tiếng đàn lượn lờ tiêu tán, hát theo: "Lòng ta có người...... Người chẳng biết."
Khương Hằng thu tiếng đàn, đem đàn cổ đặt ở một bên.
"Thật là dễ nghe!" Mạnh Hòa chấn kinh rồi, đây là lần đầu tiên y nghe được "Việt Nhân Ca", nói, "Quá đẹp!"
Giới Khuê giải thích cho bọn họ: "Một câu cuối cùng, là không hát ra. Bởi vì nếu 'người chẳng biết', ngày thường liền không thể nói, chỉ có lúc 'hát một mình', mới có thể hát ra miệng, tức là một lần cuối cùng tấu cầm, sau khi tấu xong liền phải chết."
"Ồ." Cảnh Thự gật gật đầu, ngay cả hắn cũng không biết, nhưng hồi tưởng lại lúc phụ thân còn sống mỗi lần tấu bài hát này, tựa hồ trước nay không có đem ba chữ "Người chẳng biết" hát ra, xác thật như thế.
Khương Hằng lại nhớ tới Triệu Kiệt cùng Cơ Tuần, quả nhiên là vậy.
Hoàng hôn dần chìm xuống, mọi người lại xuất thần trong chốc lát, mãi cho đến khi tà dương như máu chìm xuống đường chân trời, ngày ngắn nhất trong một năm đã kết thúc.
"Làm đèn tuyết đi," Thủy Tuấn đề nghị nói, "Đi thôi!"
Khương Hằng hoan hô một tiếng, mọi người liền sôi nổi xuống tường thành. Bá tánh thành Lạc Nhạn hớn hở một ngày, rốt cuộc đã nghênh đón thời điểm đếm ngược của buổi lễ, toàn thành gần 40 vạn người rời khỏi nhà, ở phố lớn ngõ nhỏ, hoặc ngoài cửa nhà mình, hoặc ở trên đường lớn, dùng tuyết đọng đắp thành người tuyết chó tuyết, phi ưng hồ ly, cũng đào rỗng bên trong, đặt lên một trản đèn dầu.
Theo sắc trời dần tối, đó là ánh sáng đèn đuốc của vạn hộ nhà, ánh đèn lấp lánh ở trong tuyết phóng ra, hội tụ từ bốn phương tám hướng kéo dài như một dòng sông hướng tới Ung cung, giống như cảnh trong mơ.
Cuối cùng Trấp Tông tự mình ở trước tượng thần Huyền Vũ, điểm lên một trản vương đèn vạn dân chí tôn, dùng để bái tế, phù hộ năm sau mưa thuận gió hoà, bách chiến bách thắng.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự đắp lên người tuyết tay trong tay, bên trong mỗi người tuyết cũng điểm lên một ngọn đèn, xa xa đáp lại. Vương cung mở tiệc, cũng phân bá tánh toàn thành, bá tánh sôi nổi tới trước giáo trường, khấu kiến Trấp Tông cùng Trấp Lung.
Khương Hằng dùng qua cơm chiều, chơi cả ngày, đã vô cùng buồn ngủ, lại còn đang đợi nửa đêm năm mới đốt pháo trúc, Cảnh Thự giúp hắn đổi qua quần áo, nói: "Sáng mai còn phải ra ngoài đâu, mệt nhọc liền ngủ đi thôi."
"Ta nằm một lát," Khương Hằng nói, "Nửa đêm kêu ta dậy."
Cảnh Thự mới mặc kệ những chuyện đó, thấy Khương Hằng nằm xuống, liền cũng lên giường nằm xuống bên cạnh hắn ngủ, Khương Hằng đẩy đẩy y, nói: "Quay về tẩm điện của ngươi ngủ."
"Không đi." Cảnh Thự trực tiếp cự tuyệt hắn.
Khương Hằng chỉ nghĩ trêu đùa y, hát lên: "Hôm nay hôm nào thế, được chung thuyền cùng vương tử...... Thật lấy làm hổ thẹn, mong vương tử không trách......"
Cảnh Thự: "Đừng nháo!"
Khương Hằng muốn dùng chăn che mặt y, Cảnh Thự lại đè ngược hắn xuống, để hắn không lộn xộn, Khương Hằng liền thuận theo mà để Cảnh Thự ôm, mí mắt nặng nề, ngủ rồi.
................
*Thường lệ chi hoa, ngạc bất vĩ vĩ.
Phàm kim chi nhân, mạc như huynh đệ.
Tử tang chi uy, huynh đệ khổng hoài.
Nguyên thấp bầu hĩ, huynh đệ cầu hĩ. Xuất từ Kinh Thi - Tiểu Nhã · Thường Lệ của Khổng Tử.
Tạm dịch:
Cây thường lệ hoa đang mùa nở rộ, đài hoa cuống hoa rực rỡ tươi sáng.
Cảm tình giữa người với người khắp thiên hạ, cũng không thân thiết bằng tình huynh đệ.
Trong thời khắc sinh tử tồn vong, giữa huynh đệ luôn ràng buộc lẫn nhau.
Cho dù là ai bỏ mạng tha hương phơi thây ngoài đồng, người còn lại cũng sẽ qua muôn vàn khổ cực tìm thấy hắn.
Thơ: Sưu tầm.
Kìa xem thường lệ đơm hoa,
Hoa đơm rực rỡ biết là mấy mươi.
Đem gương nhân sự ra soi,
Mối tình huynh đệ trên đời vẫn hơn.
Tang ma những buổi u buồn,
Anh em thân thích lệ tuôn giòng sầu.
Xác phơi sơn dã đòi nau,
Kiếm tìm thôi cũng dễ dầu anh em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.