Chương 22: Lửa đốt Lạc Dương
Phi Thiên Dạ Tường
13/10/2022
Khương Hằng cảnh giác nhìn gã, không có trả lời, chỉ thấy gã một thân y
phục màu đen, so với Hạng Châu càng cao hơn, tay trái cầm một móc câu
sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể đem người mổ bụng, tựa như lệ quỷ
truy hồn ở trong đêm tối.
Thích khách lại nói: "Y không có giao cho ngươi đồ vật quan trọng gì sao?" Đồng thời đánh giá bao vải vàng trong lòng ngực Khương Hằng có hình dáng Kim Tỉ, lông mày trên mặt gã trụi lủi, vừa nâng mắt liền hiện ra tròng mắt trắng sát vô thần, giống như người chết vậy, rét lạnh nói: "Tiểu bằng hữu, y có sai ngươi đem đồ vật đó giao cho ai hay không?"
Khương Hằng lại lui ra phía sau, lưng đụng phải một thân cây, đã không thể lui được nữa.
"Muốn đến như vậy," Khương Hằng lạnh lùng nói, "Vì cái gì không tự mình đi đòi thiên tử đâu? Hóa ra ngươi cũng sợ người sao?"
Thích khách kia tựa hồ không chút nào nghĩ tới, Khương Hằng bất quá bộ dáng thiếu niên lại thành thục như thế, không những không sợ gã, còn đối gã tràn ngập khinh thường.
"Hắc," thích khách nói, "Thú vị. Tổi còn nhỏ đã làm quan Thái Sử, quả nhiên lợi hại."
Khương Hằng nói: "Mặc kệ là cái gì ta cũng sẽ không cho ngươi, ngươi nếu có gan cứ việc xuống tay tới đoạt, thậm chí giết ta vậy cũng không sao."
Sau đó, Khương Hằng ngược lại bước tới một bước về phía thích khách kia, thấp giọng nói: "Nơi này chỉ có hai người ngươi với ta, người trong thiên hạ cũng sẽ không biết. Đem nó cướp đi cho chủ nhân ngươi, giao cho quốc quân ngươi, mặc kệ vị quốc quân nào, nếu y có thể kế thừa chính thống thiên hạ, ngươi cũng sẽ lập được một công lớn, có phải hay không?"
Khương Hằng nhướng mày, thần bí mà nói: "Chỉ là không có ta tự tay trao tặng di chiếu của thiên tử, ngươi cảm thấy thứ này có giá trị sao? Chỉ sợ sẽ đưa tới các quốc gia chinh phạt, rơi vào kết cục mất nước thôi?"
Thích khách sắc mặt hơi thay đổi, Khương Hằng bất quá nhẹ nhàng nói mấy câu, liền chỉ ra điểm yếu hại. Thứ các nước chư hầu muốn, đều là tượng trưng cho quyền kế thừa chính thống của thiên tử, các quốc gia nhiều thế hệ trước cũng cùng vương thất có quan hệ thông gia. Kim Tỉ ai cũng đều muốn, có được nó, liền có thể ở trên danh nghĩa hiệu lệnh các nước chư hầu.
Nhưng nếu không có người nhận mệnh Cơ Tuần lúc lâm chung, lại là một chuyện khác, bởi vì đó là cướp về. Tất nhiên bị các nước chư hầu tạm thời buông bỏ thành kiến, liên thủ thảo phạt.
Thích khách kia hiển nhiên ở trước khi tới đã được dặn dò cẩn thận, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xuống tay cướp lấy hay không. . harry potter fanfic
Nhưng mà bất quá trong khoảnh khắc ngắn ngủn, đã không còn do y định đoạt. Một đạo kình phong nháy mắt đánh úp lại, Khương Hằng lập tức lui về phía sau, nấp phía sau thân cây, chỉ thấy một bóng hình kéo theo vết máu, bổ nhào đến trước mặt thích khách kia!
"Ngươi đã tới muộn." Giọng nói vô tình của Hạng Châu vang lên, mang theo một cổ sát khí ập đến trước mặt!
Trong mắt Khương Hằng, tức khắc phản chiếu ra đầy trời bông tuyết, chỉ thấy thích khách mặt đầy sẹo kia quyết đoán xoay người một cái, tung móc câu trong tay ra, Hạng Châu một bước đạp lên vách tường, lại hai bước thuận tường tiến thẳng đến, xuất kiếm!
Rào rào tiếng vang, tay Hạng Châu lại run lên, chuỗi hạt trên tay bay tứ tung, như mạn thiên hoa vũ* vọt tới! Thích khách kia lại lui ra, phi thân tới sau tường, giơ tay, Hạng Châu một chân dẫm lên tường.
*Mạn thiên hoa vũ: Hoa rơi đầy trời.
Chỉ thấy một thanh chủy thủ vụt nhanh bay tới, phóng về Khương Hằng phía sau thân cây!
Trong khoảnh khắc, Hạng Châu đã đến trước người, tay không chặn đi chủy thủ đang bay về phía Khương Hằng, trong tay chớp mắt máu tươi đầm đìa, chủy thủ lại sắc bén vô cùng, đâm thủng bàn tay y bị xương chặn lại.
Khương Hằng hô to một tiếng, theo tới, mà thích khách kia càn rỡ cười to, cũng biến mất ở sau tường.
Hạng Châu không có đuổi theo, dừng lại bước chân.
Khương Hằng từ sau thân cây chạy ra, Hạng Châu mày nhíu chặt, rút ra thanh chủy thủ gim trên bàn tay ném xuống đất.
Khương Hằng lập tức xé xuống vạt áo, băng bó lại cho y, Hạng Châu lại một tay ôm bả vai Khương Hằng, nói: "Ám sát thất bại, chỉ cho Thân Trác một kiếm, không biết gã đã chết hay chưa. Ta đã quá coi thường Thái Tử Linh, Ung quân cũng tới rồi! Lúc trước trăm triệu không dự đoán được bọn họ tới nhanh như vậy, đi!"
"Cảnh Thự đâu?!" Khương Hằng đem cánh tay Hạng Châu khiêng tên vai, một tay vòng qua eo y, Hạng Châu thất tha thất thểu, hô hấp trầm trọng, nói: "Ra khỏi thành tìm hắn, ra cổng Tây, thổi còi làm tín hiệu......"
"Người chảy máu nhiều quá!" Khương Hằng lớn tiếng nói.
Bả vai xương sườn Hạng Châu đều là trúng tên, máu theo y phục dạ hành của y chảy xuống, thấm đẫm một bên thân thể thon dài, vệt máu tím đen chảy ở trên nền tuyết, trên tay lại thêm vết thương mới, máu đỏ thắm không ngừng nhỏ giọt.
"Ta đi không nổi," Hạng Châu hô hấp trầm trọng, "Con......"
Y vốn định bảo Khương Hằng trốn trước, nhưng bốn phương tám hướng toàn bộ đều là loạn quân, Khương Hằng không hề có năng lực tự bảo vệ mình, nếu bị đuổi theo, nhất định sẽ bị loạn tiễn bắn chết ở trên nền tuyết, chính mình cho dù kiệt sức, nhưng nếu như thật phải động thủ, còn có thể miễn cưỡng tái chiến với mấy binh lính bình thường.
Khương Hằng ngắt lời Hạng Châu, nói: "Đi tìm thuốc, trước cầm máu cho người đã."
Hạng Châu nói: "Không đáng ngại...... Không đáng ngại...... Nơi đó có chiếc xe...... Thấy không?"
Khương Hằng thấy một chiếc xe đẩy vận chuyển củi lửa, vội vàng đỡ Hạng Châu đi qua, để y nằm ở trên xe, lại đem dây thừng trên xe tròng lên trước người mình, nắm lên kéo động chiếc xe.
Hạng Châu phát ra một tiếng kêu rên một đầu ngã xuống, dùng hết một chút sức lực cuối cùng của mình.
"Sẽ ổn thôi." Khương Hằng nôn nóng nói, "Đi hiệu thuốc trước."
Hạng Châu run giọng nói: "Trước ra khỏi thành...... Mười ngày trước, ta truyền tin cho tiên sinh, hắn liền sắp tới rồi, chỉ cần hắn đuổi tới......"
"Ai?" Khương Hằng quay đầu lại nói.
Hạng Châu sắc mặt tái nhợt, trên xe gỗ tràn đầy máu tươi của y, theo càng xe chảy xuống ở trên nền tuyết lưu lại hai vệt máu.
Chiến mã hướng qua, Khương Hằng suýt nữa bị đâm phải, lập tức xoay người che ở trước người Hạng Châu.
Người tới là kỵ binh nước Ung một thân giáp đen, đang phóng ngựa vụt qua, từ phía sau đuổi theo hai gã bộ binh nước Lương, một đao vung lên đem người giết chết tại chỗ.
Kỵ binh kia kiêu ngạo ngồi trên ngựa, mang mũ giáp, quay đầu nhìn về phía Khương Hằng cùng Hạng Châu nằm ở trên xe.
"Dẫn gã lại đây." Hạng Châu thấp giọng nói, trong tay thủ sẵn một mảnh tiền đồng.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Hằng, cảm thấy chính mình cách cái chết ở gần như thế.
Kỵ binh kia giống như còn đang do dự, có nên đem này tiểu hài tử này giết hay không, nhưng mà phương xa nổi lên tiếng kích trống, triệu hoán Ung quân toàn thành, kỵ binh liền quay đầu ngựa lại rời đi.
Trong thành khắp nơi đều đang nổi lửa, khắp nơi đều có Lương quân cùng Trịnh Quân đánh cướp, sau khi bọn họ vào thành, nhận được mệnh lệnh là trước đến đoạt thiên tử, nhưng mà thiên tử một mồi lửa đốt chính điện. Trịnh quân giống như bầy sói thấy không còn có thể mưu lợi, bắt đầu rút lui mà mưu cầu bước tiếp theo, tiến đến tông miếu tranh đoạt chín đỉnh thanh đồng lớn tượng trưng cho vương quyền.
Nhưng mà Thái Tế sớm đã có chuẩn bị, đồng thời một mồi lửa đốt đi tông miếu.
Dưới hành động đồng quy vô tận cực kỳ thảm thiết này, tông miếu triều đại nhà Tấn đã trở thành một ngọn đuốc, đỉnh thanh đồng ở trong lửa lớn hóa thành nước, khi liên quân mở ra đại môn tông miếu, nước đồng trong nháy mắt giống như biển giận bừng lên.
Nước đồng đỏ rực mang theo lửa giận của Thái Tế cùng một đám thần tử Tấn đã sớm hóa thành tro bụi, giống như trời phạt từ đài cao mạnh mẽ ập xuống.
Thi thể, máu tươi, liệt hỏa...... Lạc Dương thế lửa lấy chính điện tông miếu làm trung tâm, hướng tới toàn bộ hoàng cung bắt đầu lan tràn, cắn nuốt quân đội vọt vào hoàng cung, binh lính bị phân tán cùng các bá tánh đã trốn ra khỏi Lạc Dương, còn lại mấy trăm lão thần, lừng lẫy hi sinh cho tổ quốc.
Ngày này, hàng ngàn hàng vạn bá tánh Lạc Dương, dìu già dắt trẻ ở vùng ngoại ô phía xa, nhìn thiên tử bọn họ táng thân trong biển lửa.
Khương Hằng nhặt được một thanh kiếm, ở thành Bắc nắm dây thừng kéo xe, gian nan mà đi qua, khỏi lửa xông đến hắn không ngừng ho khan.
"Có người đuổi tới." Khương Hằng run giọng nói.
Hắn rời đi cửa thành Bắc, Hạng Châu đã hôn mê, trong một tay kia còn gắt gao nắm một cái còi trúc ở trạm canh gác.
Hẻm núi Linh Sơn, hơn mười người binh sĩ hiệp lực, đem cái chuông đồng lớn ở vương đô lên chỗ cao hẻm núi, mấy tràng đại tuyết năm ấy, tuyết đọng đến đầu gối, trên núi đã đọng tuyết đến cực hạn.
Binh lính nói: "Cảnh đại nhân, Lương quân vào thành, chúng ta phải đi rồi, già trẻ còn ở trong thành."
"Đi đi," Cảnh Thự không ngừng thở dốc, phương xa thành Lạc Dương hiện ra ánh lửa, "Đều đi hết đi."
"Không có trụ đâm," binh lính lại nói, "Làm sao bây giờ?"
Cảnh Thự không có trả lời.
Bọn lính sôi nổi hành lễ với Cảnh Thự sau đó rời đi. Cảnh Thự cúi đầu nhìn bức huyết thư cuối cùng của Triệu Kiệt, ở trong gió lạnh buông ra, huyết thư theo gió bay đi ra ngoài, dừng ở trên nền tuyết hẻm núi Linh Sơn. Sau khi gõ vang tiếng chuông, hết thảy liền đã kết thúc, tuyên cáo với thiên hạ, Tấn vong.
Hắn không biết vương cung có nổi lửa hay không, trong đêm tối hết thảy đều nhìn không rõ, hắn vài lần muốn ném xuống chuông đồng trở về. Nhưng một câu hứa hẹn của Hạng Châu chống đỡ hắn.
Đó là chạng vạng tối đêm hôm đó, y leo trên tường thành đi tới Lạc Dương nói với Cảnh Thự.
"Ta sẽ bảo hộ nó," Hạng Châu nói với Cảnh Thự, "Nhất định."
Có lẽ là bởi vì từ trước nay đối với Hạng Châu tín nhiệm, có lẽ là hắn minh bạch được trên đời này, còn có một người khác, tuân thủ lời hứa với Chiêu phu nhân. Nếu không y không cần ngàn dặm xa xôi một đường đi tới Lạc Dương.
Nguyên nhân chỉ có một, Hạng Châu sợ Khương Hằng mãi cho đến khi thành phá, còn lưu tại trong thành chờ đợi mẫu thân, ở trong loạn quân chết oan chết uổng.
Nhất định phải tồn tại đi ra. Cảnh Thự thầm nghĩ.
Lương quân cùng Trịnh quân phá tan cửa thành, mà Ung quân lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hành quân gấp gáp xuôi nam, đây là tất cả mọi người đều bất ngờ. Triệu Kiệt thậm chí không có nhận được bất luận một cái tin tức gì Ung quân xuất quan, nguyên nhân chỉ có một —— bọn họ căn bản không tính toán cho bất luận kẻ nào biết.
Ung quân đã có hai mươi năm chưa ra khỏi Ngọc Bích, mục đích đã thực rõ ràng, Trấp Tông muốn nhân lúc bốn nước liên quân chưa thành công, lấy mau đánh mau, đem toàn bộ bọn họ chặn lại ở Lạc Dương, sau đó tiêu diệt.
Nếu đã không nắm chắc cướp được thiên tử, bá tánh Lạc Dương sống hay chết bọn họ cũng không quan tâm, phái ra sứ giả đi trước thông tri, mục đích đã đạt được. Trước mắt Lạc Dương đã giống như một cái lồng sắt, bên trong sinh linh cao đến thiên tử, dưới đến heo chó, trời cao không đường dưới đất không cửa, chờ đợi bọn họ là cuốn vào trong hỗn chiến, tất cả mọi người đều phải chết chết ở trong tòa thành này, chết ở dưới gót sắt bốn nước Trung Nguyên.
Nhưng Triệu Kiệt sẽ không buông tha bọn họ như vậy, cho dù chính mình táng thân trong biển lửa, cũng phải làm liên quân trả một cái giá đau thương.
Cửa bắc mở ra một con đường cho toàn quân, trên con đường này chỉ có một mình Cảnh Thự thủ cái chuông chuẩn bị gõ vang kia, chuông tang cho thiện hạ 600 năm của Đại Tấn.
Khương Hằng nghiêng ngả lảo đảo, kéo xe, trên mặt một mảnh đen nhánh.
"Toàn là người!" Khương Hằng quay đầu lại, nhìn Hạng Châu nói, "Chúng ta không qua được!"
Cửa thành Tây mũi tên bay đầy trời, Trịnh quân từ trong lúc ban đầu giao chiến trở tay không kịp phục hồi tinh thần lại, bắt đầu thu thập tàn binh cùng Ung quân triển khai đánh giằng co. Cùng thời gian đó, nước Lương từ cửa thành Đông một đường tiến vào, máu tươi phủ kín đường cái. Cửa Nam lại là nơi nước Ung đột nhập, Khương Hằng thấy vại hỏa như sao băng bay vào trong thành.
Phương xa thổi lên hiệu lệnh, thêm quân đội một nước chạy tới, quân kỳ nước "Đại" ở trên thành lâu tung bay.
Nhưng mà, nước Đại vẫn chưa vào thành, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, muốn để quân đội ba nước bên trong thành hỗn chiến, hết thảy táng thân biển lửa.
Khương Hằng kêu: "Hạng Châu! Hạng Châu! Đừng chết!"
Hạng Châu đã lâm vào hôn mê, máu không còn chảy xuống, Khương Hằng lay động y, muốn đem y bế lên, nhưng mà thân thể Hạng Châu quá nặng. Khương Hằng né tránh hỏa vại, thấy cửa thành sườn Tây sập xuống, nháy mắt ý thức được nếu như lại muốn ra thành, chính mình nhất định sẽ bị chiến mã dẫm chết trước.
Hắn xoay người kéo xe, đem hết toàn lực chạy đi, phương xa lại có tiếng kèn vang, Ung quân đổ sập nhà cửa hướng tới cửa Bắc phóng đi.
Ba nước Trịnh, Lương, Ung ý thức được hung hiểm, bắt đầu lui lại.
Khương Hằng đi theo dòng người, nghiêng ngả lảo đảo, chạy ra khỏi cửa Bắc trốn vào trong núi.
Ngay sau đó, lại có viện quân mới đuổi tới, gia nhập chiến trường, trong khoảnh khắc ba nước binh bại như núi đổ, ngựa va chạm hí vang, Khương Hằng không ngừng tránh né, nhưng trong mắt ngược lại một mảnh thanh minh, phản chiếu hình ảnh Linh Sơn mênh mông ngoài thành.
Linh Sơn tuyết tùng trắng xóa, yên tĩnh vô cùng, giống như một vị thần minh cư trú trong một thế giới linh hoạt kỳ ảo, chờ đợi phàm nhân bất lực tiến đến khẩn cầu ngọn núi tuyết vĩnh hằng cứu rỗi.
Bá tánh Lạc Dương chen lấn xô đẩy thoát ra ngoài thành, cuối cùng đại quân hai nước Dĩnh Đại đuổi tới vọt vào trong thành, lấy truy kích và tiêu diệt Ung quân làm lí do, không phân biệt trận doanh, gặp phải binh lính liền một kiếm chém giết.
Đại quân như sóng triều, Khương Hằng toàn bộ thế giới đều đi theo an tĩnh lại, phảng phất cuồn cuộn gót sắt, núi non chấn động cách đến vô cùng xa xôi.
"Hạng Châu?" Khương Hằng nói, "Nghe thấy không?"
Hạng Châu nằm ở trên xe, một tay rũ ở trước càng xe nhỏ máu, không có trả lời.
Khương Hằng không ngừng thở dốc, đem còi ngậm ở trong miệng, dùng sức thổi lên.
"Tít —— tít ——" tiếng còi truyền ra, nhưng ngay lập tức bị nhấn chìm bởi thanh âm hỗn chiến rung chuyển.
Trên sườn dốc Linh Sơn hiu quạnh, Cảnh Thự cởi xuống Hắc Kiếm sau lưng, mắt nhìn gần mười vạn quân địch ầm ầm dũng mãnh mà vào trong thung lũng.
Ung quân, Trịnh quân, Lương quân, binh lính ba nước đều đang điên cuồng giết chóc, chiếm đến trước cửa hẻm núi Linh Sơn, chuẩn bị chiếm cứ cửa ra lại quay lại nghênh địch liều chết một trận.
Khói đen thiêu đốt Lạc Dương phủ kín phía chân trời, mặt trời mọc.
Chính điện Vương đô hơn ngàn năm cuối cùng đốt đến sạch sẽ, toàn bộ sập xuống, truyền đến tiếng vang lớn chấn động trời đất.
Cảnh Thự đề khí, cầm Hắc Kiếm, lấy lưng kiếm chỉ vào chuông cổ, vận khí đâm vào.
"Đương ——!"
Một triều đại mới bắt đầu, vạn vật đổi mới.
Tiếng chuông chấn động đất trời, ở trong dãy núi truyền đến tiếng vang lớn chưa từng có, đánh thức toàn bộ Thần Châu mênh mông rộng lớn.
Toàn bộ binh lính sôi nổi ngẩng đầu, nhìn phía chỗ cao.
"Đương ——!" Tiếng thứ hai chấn động, Cảnh Thự vận lên toàn bộ sức lực của hắn, đánh vang lên chuông cổ.
Tướng lãnh Ung quân phảng phất ý thức được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn phía hai ngọn núi lớn nhất Linh Sơn!
"Đương ——" tiếng chuông thứ ba vang lên, giống như một đạo lực mạnh mẽ vô hình quét ngang qua.
Bên dưới cùng dãy núi tuyết tùng ầm ầm đổ xuống, trên đỉnh núi, băng tích tụ lâu ngày, ngay sau đó, Cảnh Thự một kiếm chặt đứt dây thừng chuông lớn, làm nó từ trên đỉnh núi lăn đi xuống!
Dư âm không ngừng, ầm ầm vang lên, chợt bị một chấn động phá hủy trời đất khác che lấp.
Cảnh Thự thu kiếm về sau lưng, đang muốn nhảy xuống huyền nhai, đi tìm tung tích Khương Hằng, nhưng mà lúc này trong nháy mắt, hắn nghe thấy được trong dư âm tiếng chuông cổ cùng tuyết lở ngập trời, một tiếng huýt gió mỏng manh.
Tiếng huýt gió đột nhiên im bặt.
Một đạo hàn ý đến tận xương tủy từ đầu đến chân vồ lấy Cảnh Thự, hắn phát run, nhìn phía trong hẻm núi.
Khương Hằng kéo xe, trên vai bị siết ra dấu, mờ mịt quay đầu, nhìn về phía đỉnh núi tuyết sụp đổ, tuyết lở hình thành một đường gào thét cắn nuốt rừng thông ven đường, lôi cuốn theo vô số đá lớn vật thể bên ngoài vọt vào trong hẻm núi.
Hắn thoáng giương miệng, cái còi rơi trên mặt đất.
"Ca." Khương Hằng biết, sinh mệnh chính mình đi tới một khắc cuối cùng.
"Hằng Nhi ——!" Cảnh Thự gào lên.
Trong nháy mắt, Khương Hằng quay đầu, kéo xe, dùng hết toàn lực phóng vào trong hẻm núi, xa xa mà thoát đi Cảnh Thự, để hắn chặt đứt ý niệm tới cứu.
"Đừng xuống dưới!" Khương Hằng vừa chạy vừa quay đầu lại điên cuồng gào thét nói, "Đừng tới a ——! Huynh cứu không được ta ——"
Cảnh Thự lao xuống vách núi, va vào trên một thân cây tùng, bốn phía mũi tên như mưa, trên đầu hắn, trên người hắn đều là máu tươi, phóng về phía Khương Hằng.
"Đi a ——! Đi!" Khương Hằng thấy khuyên không được Cảnh Thự, lập tức kéo xe lên, hướng tới phương hướng ngược lại chạy tới, hét lên, "Đừng tới!"
Cảnh Thự: "......"
Cảnh Thự cách Khương Hằng còn hơn ngàn bước, chỉ thấy Khương Hằng vì muốn bảo mệnh cho hắn, thế nhưng nhằm về phía phương hướng tuyết lở, thậm chí không quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Cảnh Thự cầm Hắc Kiếm trong tay, khắp nơi chém giết, ngược dòng mà lên, chỉ vì muốn mau chóng đuổi tới bên người Khương Hằng.
Nhưng mà, trong phút chốc, hắn bị chiến mã chạy trốn đâm ngã trên mặt đất, đột nhiên một mũi tên vụt tới, đâm thủng hắn đem hắn ghim ở trên một thân cây.
Cảnh Thự nắm mũi tên xuyên qua bả vai, chịu đựng đau đớn xuyên tim đem nó bẻ gãy.
Khương Hằng xoay người, lại muốn chạy về phía Cảnh Thự, tuyết lở cách hắn đã không đến 50 bước, hắn biết chạy không đến.
Bọn họ chỉ có thể xa xa nhìn lẫn nhau.
Cảnh Thự môi giật giật, trong mắt mang theo tuyệt vọng.
Khương Hằng: "......"
Tất cả thanh âm ở trong nháy mắt đó, toàn bộ biến mất. Tuyết lở vọt tới, khoảnh khắc qua đỉnh đầu Khương Hằng.
Cảnh Thự nhắm hai mắt, cầm lấy mũi tên rút ra, quỳ rạp xuống đất, trở tay đem mũi tên hướng vào trái tim chính mình.
Tuấn mã giẫm đạp, gần mười vạn loạn quân ở dưới tuyết lở cuồng chạy tứ tán, lại lần nữa đâm ngã Cảnh Thự, hướng về phía cửa hẻm núi chạy tới.
Cảnh Thự máu tươi nhiễm đỏ tuyết địa, ngay sau đó bị càng nhiều tuyết bao trùm, hai bên sơn cốc tuyết bắt đầu sụp đổ xuống càng nhiều càng nhiều tuyết, tạo nên tiếng vang lớn như vạn tiếng sấm rền.
Tấn Huệ thiên tử năm thứ hai mươi chín.
Thiên tử Cơ Tuần băng hà, 600 năm truyền thừa, thiên hạ nhà Tấn vong.
Mùng một tết cùng năm đó, năm nước Ung Trịnh Lương Đại Dĩnh hội chiến ở Lạc Dương, vương đô toàn bộ thiêu rụi. Mười vạn liên quân bị chôn ở dưới tuyết lở trong hẻm núi Linh Sơn.
Thế gian một mảnh yên tĩnh, trên ngàn dặm tuyết địa, tuyết nhỏ lần thứ hai nhẹ nhàng rơi xuống, chôn chiến mã cùng chủ nhân của nó trong tuyết sâu mấy trượng.
Vô số cành tùng gãy đổ giống như từng tòa mộ bia của hàng vạn người bị chôn sâu ở dưới đất tuyết.
Dãy núi san bằng, sét đánh ngày đông, trời đất tương hợp.
Đợi đến mùa xuân năm tới lại qua, băng tuyết tan chảy, cuối cùng hết thảy đều sẽ bị chôn sâu dưới lòng đất, đào hoa lại nở rộ rực rỡ như xưa.
Thích khách lại nói: "Y không có giao cho ngươi đồ vật quan trọng gì sao?" Đồng thời đánh giá bao vải vàng trong lòng ngực Khương Hằng có hình dáng Kim Tỉ, lông mày trên mặt gã trụi lủi, vừa nâng mắt liền hiện ra tròng mắt trắng sát vô thần, giống như người chết vậy, rét lạnh nói: "Tiểu bằng hữu, y có sai ngươi đem đồ vật đó giao cho ai hay không?"
Khương Hằng lại lui ra phía sau, lưng đụng phải một thân cây, đã không thể lui được nữa.
"Muốn đến như vậy," Khương Hằng lạnh lùng nói, "Vì cái gì không tự mình đi đòi thiên tử đâu? Hóa ra ngươi cũng sợ người sao?"
Thích khách kia tựa hồ không chút nào nghĩ tới, Khương Hằng bất quá bộ dáng thiếu niên lại thành thục như thế, không những không sợ gã, còn đối gã tràn ngập khinh thường.
"Hắc," thích khách nói, "Thú vị. Tổi còn nhỏ đã làm quan Thái Sử, quả nhiên lợi hại."
Khương Hằng nói: "Mặc kệ là cái gì ta cũng sẽ không cho ngươi, ngươi nếu có gan cứ việc xuống tay tới đoạt, thậm chí giết ta vậy cũng không sao."
Sau đó, Khương Hằng ngược lại bước tới một bước về phía thích khách kia, thấp giọng nói: "Nơi này chỉ có hai người ngươi với ta, người trong thiên hạ cũng sẽ không biết. Đem nó cướp đi cho chủ nhân ngươi, giao cho quốc quân ngươi, mặc kệ vị quốc quân nào, nếu y có thể kế thừa chính thống thiên hạ, ngươi cũng sẽ lập được một công lớn, có phải hay không?"
Khương Hằng nhướng mày, thần bí mà nói: "Chỉ là không có ta tự tay trao tặng di chiếu của thiên tử, ngươi cảm thấy thứ này có giá trị sao? Chỉ sợ sẽ đưa tới các quốc gia chinh phạt, rơi vào kết cục mất nước thôi?"
Thích khách sắc mặt hơi thay đổi, Khương Hằng bất quá nhẹ nhàng nói mấy câu, liền chỉ ra điểm yếu hại. Thứ các nước chư hầu muốn, đều là tượng trưng cho quyền kế thừa chính thống của thiên tử, các quốc gia nhiều thế hệ trước cũng cùng vương thất có quan hệ thông gia. Kim Tỉ ai cũng đều muốn, có được nó, liền có thể ở trên danh nghĩa hiệu lệnh các nước chư hầu.
Nhưng nếu không có người nhận mệnh Cơ Tuần lúc lâm chung, lại là một chuyện khác, bởi vì đó là cướp về. Tất nhiên bị các nước chư hầu tạm thời buông bỏ thành kiến, liên thủ thảo phạt.
Thích khách kia hiển nhiên ở trước khi tới đã được dặn dò cẩn thận, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xuống tay cướp lấy hay không. . harry potter fanfic
Nhưng mà bất quá trong khoảnh khắc ngắn ngủn, đã không còn do y định đoạt. Một đạo kình phong nháy mắt đánh úp lại, Khương Hằng lập tức lui về phía sau, nấp phía sau thân cây, chỉ thấy một bóng hình kéo theo vết máu, bổ nhào đến trước mặt thích khách kia!
"Ngươi đã tới muộn." Giọng nói vô tình của Hạng Châu vang lên, mang theo một cổ sát khí ập đến trước mặt!
Trong mắt Khương Hằng, tức khắc phản chiếu ra đầy trời bông tuyết, chỉ thấy thích khách mặt đầy sẹo kia quyết đoán xoay người một cái, tung móc câu trong tay ra, Hạng Châu một bước đạp lên vách tường, lại hai bước thuận tường tiến thẳng đến, xuất kiếm!
Rào rào tiếng vang, tay Hạng Châu lại run lên, chuỗi hạt trên tay bay tứ tung, như mạn thiên hoa vũ* vọt tới! Thích khách kia lại lui ra, phi thân tới sau tường, giơ tay, Hạng Châu một chân dẫm lên tường.
*Mạn thiên hoa vũ: Hoa rơi đầy trời.
Chỉ thấy một thanh chủy thủ vụt nhanh bay tới, phóng về Khương Hằng phía sau thân cây!
Trong khoảnh khắc, Hạng Châu đã đến trước người, tay không chặn đi chủy thủ đang bay về phía Khương Hằng, trong tay chớp mắt máu tươi đầm đìa, chủy thủ lại sắc bén vô cùng, đâm thủng bàn tay y bị xương chặn lại.
Khương Hằng hô to một tiếng, theo tới, mà thích khách kia càn rỡ cười to, cũng biến mất ở sau tường.
Hạng Châu không có đuổi theo, dừng lại bước chân.
Khương Hằng từ sau thân cây chạy ra, Hạng Châu mày nhíu chặt, rút ra thanh chủy thủ gim trên bàn tay ném xuống đất.
Khương Hằng lập tức xé xuống vạt áo, băng bó lại cho y, Hạng Châu lại một tay ôm bả vai Khương Hằng, nói: "Ám sát thất bại, chỉ cho Thân Trác một kiếm, không biết gã đã chết hay chưa. Ta đã quá coi thường Thái Tử Linh, Ung quân cũng tới rồi! Lúc trước trăm triệu không dự đoán được bọn họ tới nhanh như vậy, đi!"
"Cảnh Thự đâu?!" Khương Hằng đem cánh tay Hạng Châu khiêng tên vai, một tay vòng qua eo y, Hạng Châu thất tha thất thểu, hô hấp trầm trọng, nói: "Ra khỏi thành tìm hắn, ra cổng Tây, thổi còi làm tín hiệu......"
"Người chảy máu nhiều quá!" Khương Hằng lớn tiếng nói.
Bả vai xương sườn Hạng Châu đều là trúng tên, máu theo y phục dạ hành của y chảy xuống, thấm đẫm một bên thân thể thon dài, vệt máu tím đen chảy ở trên nền tuyết, trên tay lại thêm vết thương mới, máu đỏ thắm không ngừng nhỏ giọt.
"Ta đi không nổi," Hạng Châu hô hấp trầm trọng, "Con......"
Y vốn định bảo Khương Hằng trốn trước, nhưng bốn phương tám hướng toàn bộ đều là loạn quân, Khương Hằng không hề có năng lực tự bảo vệ mình, nếu bị đuổi theo, nhất định sẽ bị loạn tiễn bắn chết ở trên nền tuyết, chính mình cho dù kiệt sức, nhưng nếu như thật phải động thủ, còn có thể miễn cưỡng tái chiến với mấy binh lính bình thường.
Khương Hằng ngắt lời Hạng Châu, nói: "Đi tìm thuốc, trước cầm máu cho người đã."
Hạng Châu nói: "Không đáng ngại...... Không đáng ngại...... Nơi đó có chiếc xe...... Thấy không?"
Khương Hằng thấy một chiếc xe đẩy vận chuyển củi lửa, vội vàng đỡ Hạng Châu đi qua, để y nằm ở trên xe, lại đem dây thừng trên xe tròng lên trước người mình, nắm lên kéo động chiếc xe.
Hạng Châu phát ra một tiếng kêu rên một đầu ngã xuống, dùng hết một chút sức lực cuối cùng của mình.
"Sẽ ổn thôi." Khương Hằng nôn nóng nói, "Đi hiệu thuốc trước."
Hạng Châu run giọng nói: "Trước ra khỏi thành...... Mười ngày trước, ta truyền tin cho tiên sinh, hắn liền sắp tới rồi, chỉ cần hắn đuổi tới......"
"Ai?" Khương Hằng quay đầu lại nói.
Hạng Châu sắc mặt tái nhợt, trên xe gỗ tràn đầy máu tươi của y, theo càng xe chảy xuống ở trên nền tuyết lưu lại hai vệt máu.
Chiến mã hướng qua, Khương Hằng suýt nữa bị đâm phải, lập tức xoay người che ở trước người Hạng Châu.
Người tới là kỵ binh nước Ung một thân giáp đen, đang phóng ngựa vụt qua, từ phía sau đuổi theo hai gã bộ binh nước Lương, một đao vung lên đem người giết chết tại chỗ.
Kỵ binh kia kiêu ngạo ngồi trên ngựa, mang mũ giáp, quay đầu nhìn về phía Khương Hằng cùng Hạng Châu nằm ở trên xe.
"Dẫn gã lại đây." Hạng Châu thấp giọng nói, trong tay thủ sẵn một mảnh tiền đồng.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Hằng, cảm thấy chính mình cách cái chết ở gần như thế.
Kỵ binh kia giống như còn đang do dự, có nên đem này tiểu hài tử này giết hay không, nhưng mà phương xa nổi lên tiếng kích trống, triệu hoán Ung quân toàn thành, kỵ binh liền quay đầu ngựa lại rời đi.
Trong thành khắp nơi đều đang nổi lửa, khắp nơi đều có Lương quân cùng Trịnh Quân đánh cướp, sau khi bọn họ vào thành, nhận được mệnh lệnh là trước đến đoạt thiên tử, nhưng mà thiên tử một mồi lửa đốt chính điện. Trịnh quân giống như bầy sói thấy không còn có thể mưu lợi, bắt đầu rút lui mà mưu cầu bước tiếp theo, tiến đến tông miếu tranh đoạt chín đỉnh thanh đồng lớn tượng trưng cho vương quyền.
Nhưng mà Thái Tế sớm đã có chuẩn bị, đồng thời một mồi lửa đốt đi tông miếu.
Dưới hành động đồng quy vô tận cực kỳ thảm thiết này, tông miếu triều đại nhà Tấn đã trở thành một ngọn đuốc, đỉnh thanh đồng ở trong lửa lớn hóa thành nước, khi liên quân mở ra đại môn tông miếu, nước đồng trong nháy mắt giống như biển giận bừng lên.
Nước đồng đỏ rực mang theo lửa giận của Thái Tế cùng một đám thần tử Tấn đã sớm hóa thành tro bụi, giống như trời phạt từ đài cao mạnh mẽ ập xuống.
Thi thể, máu tươi, liệt hỏa...... Lạc Dương thế lửa lấy chính điện tông miếu làm trung tâm, hướng tới toàn bộ hoàng cung bắt đầu lan tràn, cắn nuốt quân đội vọt vào hoàng cung, binh lính bị phân tán cùng các bá tánh đã trốn ra khỏi Lạc Dương, còn lại mấy trăm lão thần, lừng lẫy hi sinh cho tổ quốc.
Ngày này, hàng ngàn hàng vạn bá tánh Lạc Dương, dìu già dắt trẻ ở vùng ngoại ô phía xa, nhìn thiên tử bọn họ táng thân trong biển lửa.
Khương Hằng nhặt được một thanh kiếm, ở thành Bắc nắm dây thừng kéo xe, gian nan mà đi qua, khỏi lửa xông đến hắn không ngừng ho khan.
"Có người đuổi tới." Khương Hằng run giọng nói.
Hắn rời đi cửa thành Bắc, Hạng Châu đã hôn mê, trong một tay kia còn gắt gao nắm một cái còi trúc ở trạm canh gác.
Hẻm núi Linh Sơn, hơn mười người binh sĩ hiệp lực, đem cái chuông đồng lớn ở vương đô lên chỗ cao hẻm núi, mấy tràng đại tuyết năm ấy, tuyết đọng đến đầu gối, trên núi đã đọng tuyết đến cực hạn.
Binh lính nói: "Cảnh đại nhân, Lương quân vào thành, chúng ta phải đi rồi, già trẻ còn ở trong thành."
"Đi đi," Cảnh Thự không ngừng thở dốc, phương xa thành Lạc Dương hiện ra ánh lửa, "Đều đi hết đi."
"Không có trụ đâm," binh lính lại nói, "Làm sao bây giờ?"
Cảnh Thự không có trả lời.
Bọn lính sôi nổi hành lễ với Cảnh Thự sau đó rời đi. Cảnh Thự cúi đầu nhìn bức huyết thư cuối cùng của Triệu Kiệt, ở trong gió lạnh buông ra, huyết thư theo gió bay đi ra ngoài, dừng ở trên nền tuyết hẻm núi Linh Sơn. Sau khi gõ vang tiếng chuông, hết thảy liền đã kết thúc, tuyên cáo với thiên hạ, Tấn vong.
Hắn không biết vương cung có nổi lửa hay không, trong đêm tối hết thảy đều nhìn không rõ, hắn vài lần muốn ném xuống chuông đồng trở về. Nhưng một câu hứa hẹn của Hạng Châu chống đỡ hắn.
Đó là chạng vạng tối đêm hôm đó, y leo trên tường thành đi tới Lạc Dương nói với Cảnh Thự.
"Ta sẽ bảo hộ nó," Hạng Châu nói với Cảnh Thự, "Nhất định."
Có lẽ là bởi vì từ trước nay đối với Hạng Châu tín nhiệm, có lẽ là hắn minh bạch được trên đời này, còn có một người khác, tuân thủ lời hứa với Chiêu phu nhân. Nếu không y không cần ngàn dặm xa xôi một đường đi tới Lạc Dương.
Nguyên nhân chỉ có một, Hạng Châu sợ Khương Hằng mãi cho đến khi thành phá, còn lưu tại trong thành chờ đợi mẫu thân, ở trong loạn quân chết oan chết uổng.
Nhất định phải tồn tại đi ra. Cảnh Thự thầm nghĩ.
Lương quân cùng Trịnh quân phá tan cửa thành, mà Ung quân lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hành quân gấp gáp xuôi nam, đây là tất cả mọi người đều bất ngờ. Triệu Kiệt thậm chí không có nhận được bất luận một cái tin tức gì Ung quân xuất quan, nguyên nhân chỉ có một —— bọn họ căn bản không tính toán cho bất luận kẻ nào biết.
Ung quân đã có hai mươi năm chưa ra khỏi Ngọc Bích, mục đích đã thực rõ ràng, Trấp Tông muốn nhân lúc bốn nước liên quân chưa thành công, lấy mau đánh mau, đem toàn bộ bọn họ chặn lại ở Lạc Dương, sau đó tiêu diệt.
Nếu đã không nắm chắc cướp được thiên tử, bá tánh Lạc Dương sống hay chết bọn họ cũng không quan tâm, phái ra sứ giả đi trước thông tri, mục đích đã đạt được. Trước mắt Lạc Dương đã giống như một cái lồng sắt, bên trong sinh linh cao đến thiên tử, dưới đến heo chó, trời cao không đường dưới đất không cửa, chờ đợi bọn họ là cuốn vào trong hỗn chiến, tất cả mọi người đều phải chết chết ở trong tòa thành này, chết ở dưới gót sắt bốn nước Trung Nguyên.
Nhưng Triệu Kiệt sẽ không buông tha bọn họ như vậy, cho dù chính mình táng thân trong biển lửa, cũng phải làm liên quân trả một cái giá đau thương.
Cửa bắc mở ra một con đường cho toàn quân, trên con đường này chỉ có một mình Cảnh Thự thủ cái chuông chuẩn bị gõ vang kia, chuông tang cho thiện hạ 600 năm của Đại Tấn.
Khương Hằng nghiêng ngả lảo đảo, kéo xe, trên mặt một mảnh đen nhánh.
"Toàn là người!" Khương Hằng quay đầu lại, nhìn Hạng Châu nói, "Chúng ta không qua được!"
Cửa thành Tây mũi tên bay đầy trời, Trịnh quân từ trong lúc ban đầu giao chiến trở tay không kịp phục hồi tinh thần lại, bắt đầu thu thập tàn binh cùng Ung quân triển khai đánh giằng co. Cùng thời gian đó, nước Lương từ cửa thành Đông một đường tiến vào, máu tươi phủ kín đường cái. Cửa Nam lại là nơi nước Ung đột nhập, Khương Hằng thấy vại hỏa như sao băng bay vào trong thành.
Phương xa thổi lên hiệu lệnh, thêm quân đội một nước chạy tới, quân kỳ nước "Đại" ở trên thành lâu tung bay.
Nhưng mà, nước Đại vẫn chưa vào thành, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, muốn để quân đội ba nước bên trong thành hỗn chiến, hết thảy táng thân biển lửa.
Khương Hằng kêu: "Hạng Châu! Hạng Châu! Đừng chết!"
Hạng Châu đã lâm vào hôn mê, máu không còn chảy xuống, Khương Hằng lay động y, muốn đem y bế lên, nhưng mà thân thể Hạng Châu quá nặng. Khương Hằng né tránh hỏa vại, thấy cửa thành sườn Tây sập xuống, nháy mắt ý thức được nếu như lại muốn ra thành, chính mình nhất định sẽ bị chiến mã dẫm chết trước.
Hắn xoay người kéo xe, đem hết toàn lực chạy đi, phương xa lại có tiếng kèn vang, Ung quân đổ sập nhà cửa hướng tới cửa Bắc phóng đi.
Ba nước Trịnh, Lương, Ung ý thức được hung hiểm, bắt đầu lui lại.
Khương Hằng đi theo dòng người, nghiêng ngả lảo đảo, chạy ra khỏi cửa Bắc trốn vào trong núi.
Ngay sau đó, lại có viện quân mới đuổi tới, gia nhập chiến trường, trong khoảnh khắc ba nước binh bại như núi đổ, ngựa va chạm hí vang, Khương Hằng không ngừng tránh né, nhưng trong mắt ngược lại một mảnh thanh minh, phản chiếu hình ảnh Linh Sơn mênh mông ngoài thành.
Linh Sơn tuyết tùng trắng xóa, yên tĩnh vô cùng, giống như một vị thần minh cư trú trong một thế giới linh hoạt kỳ ảo, chờ đợi phàm nhân bất lực tiến đến khẩn cầu ngọn núi tuyết vĩnh hằng cứu rỗi.
Bá tánh Lạc Dương chen lấn xô đẩy thoát ra ngoài thành, cuối cùng đại quân hai nước Dĩnh Đại đuổi tới vọt vào trong thành, lấy truy kích và tiêu diệt Ung quân làm lí do, không phân biệt trận doanh, gặp phải binh lính liền một kiếm chém giết.
Đại quân như sóng triều, Khương Hằng toàn bộ thế giới đều đi theo an tĩnh lại, phảng phất cuồn cuộn gót sắt, núi non chấn động cách đến vô cùng xa xôi.
"Hạng Châu?" Khương Hằng nói, "Nghe thấy không?"
Hạng Châu nằm ở trên xe, một tay rũ ở trước càng xe nhỏ máu, không có trả lời.
Khương Hằng không ngừng thở dốc, đem còi ngậm ở trong miệng, dùng sức thổi lên.
"Tít —— tít ——" tiếng còi truyền ra, nhưng ngay lập tức bị nhấn chìm bởi thanh âm hỗn chiến rung chuyển.
Trên sườn dốc Linh Sơn hiu quạnh, Cảnh Thự cởi xuống Hắc Kiếm sau lưng, mắt nhìn gần mười vạn quân địch ầm ầm dũng mãnh mà vào trong thung lũng.
Ung quân, Trịnh quân, Lương quân, binh lính ba nước đều đang điên cuồng giết chóc, chiếm đến trước cửa hẻm núi Linh Sơn, chuẩn bị chiếm cứ cửa ra lại quay lại nghênh địch liều chết một trận.
Khói đen thiêu đốt Lạc Dương phủ kín phía chân trời, mặt trời mọc.
Chính điện Vương đô hơn ngàn năm cuối cùng đốt đến sạch sẽ, toàn bộ sập xuống, truyền đến tiếng vang lớn chấn động trời đất.
Cảnh Thự đề khí, cầm Hắc Kiếm, lấy lưng kiếm chỉ vào chuông cổ, vận khí đâm vào.
"Đương ——!"
Một triều đại mới bắt đầu, vạn vật đổi mới.
Tiếng chuông chấn động đất trời, ở trong dãy núi truyền đến tiếng vang lớn chưa từng có, đánh thức toàn bộ Thần Châu mênh mông rộng lớn.
Toàn bộ binh lính sôi nổi ngẩng đầu, nhìn phía chỗ cao.
"Đương ——!" Tiếng thứ hai chấn động, Cảnh Thự vận lên toàn bộ sức lực của hắn, đánh vang lên chuông cổ.
Tướng lãnh Ung quân phảng phất ý thức được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn phía hai ngọn núi lớn nhất Linh Sơn!
"Đương ——" tiếng chuông thứ ba vang lên, giống như một đạo lực mạnh mẽ vô hình quét ngang qua.
Bên dưới cùng dãy núi tuyết tùng ầm ầm đổ xuống, trên đỉnh núi, băng tích tụ lâu ngày, ngay sau đó, Cảnh Thự một kiếm chặt đứt dây thừng chuông lớn, làm nó từ trên đỉnh núi lăn đi xuống!
Dư âm không ngừng, ầm ầm vang lên, chợt bị một chấn động phá hủy trời đất khác che lấp.
Cảnh Thự thu kiếm về sau lưng, đang muốn nhảy xuống huyền nhai, đi tìm tung tích Khương Hằng, nhưng mà lúc này trong nháy mắt, hắn nghe thấy được trong dư âm tiếng chuông cổ cùng tuyết lở ngập trời, một tiếng huýt gió mỏng manh.
Tiếng huýt gió đột nhiên im bặt.
Một đạo hàn ý đến tận xương tủy từ đầu đến chân vồ lấy Cảnh Thự, hắn phát run, nhìn phía trong hẻm núi.
Khương Hằng kéo xe, trên vai bị siết ra dấu, mờ mịt quay đầu, nhìn về phía đỉnh núi tuyết sụp đổ, tuyết lở hình thành một đường gào thét cắn nuốt rừng thông ven đường, lôi cuốn theo vô số đá lớn vật thể bên ngoài vọt vào trong hẻm núi.
Hắn thoáng giương miệng, cái còi rơi trên mặt đất.
"Ca." Khương Hằng biết, sinh mệnh chính mình đi tới một khắc cuối cùng.
"Hằng Nhi ——!" Cảnh Thự gào lên.
Trong nháy mắt, Khương Hằng quay đầu, kéo xe, dùng hết toàn lực phóng vào trong hẻm núi, xa xa mà thoát đi Cảnh Thự, để hắn chặt đứt ý niệm tới cứu.
"Đừng xuống dưới!" Khương Hằng vừa chạy vừa quay đầu lại điên cuồng gào thét nói, "Đừng tới a ——! Huynh cứu không được ta ——"
Cảnh Thự lao xuống vách núi, va vào trên một thân cây tùng, bốn phía mũi tên như mưa, trên đầu hắn, trên người hắn đều là máu tươi, phóng về phía Khương Hằng.
"Đi a ——! Đi!" Khương Hằng thấy khuyên không được Cảnh Thự, lập tức kéo xe lên, hướng tới phương hướng ngược lại chạy tới, hét lên, "Đừng tới!"
Cảnh Thự: "......"
Cảnh Thự cách Khương Hằng còn hơn ngàn bước, chỉ thấy Khương Hằng vì muốn bảo mệnh cho hắn, thế nhưng nhằm về phía phương hướng tuyết lở, thậm chí không quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Cảnh Thự cầm Hắc Kiếm trong tay, khắp nơi chém giết, ngược dòng mà lên, chỉ vì muốn mau chóng đuổi tới bên người Khương Hằng.
Nhưng mà, trong phút chốc, hắn bị chiến mã chạy trốn đâm ngã trên mặt đất, đột nhiên một mũi tên vụt tới, đâm thủng hắn đem hắn ghim ở trên một thân cây.
Cảnh Thự nắm mũi tên xuyên qua bả vai, chịu đựng đau đớn xuyên tim đem nó bẻ gãy.
Khương Hằng xoay người, lại muốn chạy về phía Cảnh Thự, tuyết lở cách hắn đã không đến 50 bước, hắn biết chạy không đến.
Bọn họ chỉ có thể xa xa nhìn lẫn nhau.
Cảnh Thự môi giật giật, trong mắt mang theo tuyệt vọng.
Khương Hằng: "......"
Tất cả thanh âm ở trong nháy mắt đó, toàn bộ biến mất. Tuyết lở vọt tới, khoảnh khắc qua đỉnh đầu Khương Hằng.
Cảnh Thự nhắm hai mắt, cầm lấy mũi tên rút ra, quỳ rạp xuống đất, trở tay đem mũi tên hướng vào trái tim chính mình.
Tuấn mã giẫm đạp, gần mười vạn loạn quân ở dưới tuyết lở cuồng chạy tứ tán, lại lần nữa đâm ngã Cảnh Thự, hướng về phía cửa hẻm núi chạy tới.
Cảnh Thự máu tươi nhiễm đỏ tuyết địa, ngay sau đó bị càng nhiều tuyết bao trùm, hai bên sơn cốc tuyết bắt đầu sụp đổ xuống càng nhiều càng nhiều tuyết, tạo nên tiếng vang lớn như vạn tiếng sấm rền.
Tấn Huệ thiên tử năm thứ hai mươi chín.
Thiên tử Cơ Tuần băng hà, 600 năm truyền thừa, thiên hạ nhà Tấn vong.
Mùng một tết cùng năm đó, năm nước Ung Trịnh Lương Đại Dĩnh hội chiến ở Lạc Dương, vương đô toàn bộ thiêu rụi. Mười vạn liên quân bị chôn ở dưới tuyết lở trong hẻm núi Linh Sơn.
Thế gian một mảnh yên tĩnh, trên ngàn dặm tuyết địa, tuyết nhỏ lần thứ hai nhẹ nhàng rơi xuống, chôn chiến mã cùng chủ nhân của nó trong tuyết sâu mấy trượng.
Vô số cành tùng gãy đổ giống như từng tòa mộ bia của hàng vạn người bị chôn sâu ở dưới đất tuyết.
Dãy núi san bằng, sét đánh ngày đông, trời đất tương hợp.
Đợi đến mùa xuân năm tới lại qua, băng tuyết tan chảy, cuối cùng hết thảy đều sẽ bị chôn sâu dưới lòng đất, đào hoa lại nở rộ rực rỡ như xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.