Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 134: Người đánh xe ngựa

Phi Thiên Dạ Tường

15/01/2023

Bầu trời đất Dĩnh quang đãng vạn dặm, lướt qua những dãy núi cùng con sông trên mảnh đất Trung Nguyên, vạn dặm hoang vu ngoài Ngọc Bích quan, dãy núi cao chót vót lại giống như là sống lưng của những thần thú thượng cổ ngã xuống Thần Châu, hoang vắng mà hùng vĩ.

Sau gần nửa tháng, Thành Lạc Nhạn rơi tuyết nhỏ, tuy là Lập Xuân, nhưng cách thời điểm có thể gieo trồng còn có ít hơn hơn ba tháng.

Trấp Tông vẫn luôn cảm thấy mình có một việc mình cần phải xác nhận lại.

Y bước nhanh đi vào trong Đào Hoa điện, lúc này Khương thái hậu đang uống thuốc.

"Thương Thế mẫu thân như thế nào rồi?" Trấp Tông vừa ngồi xuống liền hỏi.

"Sắp hỏi hẳn rồi." Khương thái hậu nói, "Công Tôn đại nhân đến, điều chế cho ta một loại thuốc mới, vương thượng chớ có nghĩ nhiều, chuyên tâm vào chính sự triều đình đi."

Biến pháp đã thi hành xuống, hiệu quả rất tốt, nước Ung đang phục hồi với tốc độ trước nay chưa từng thấy.

"Con trai có một việc," Trấp Tông nói, "Muốn xin mẫu thân giúp đỡ."

Khương thái hậu nhàn nhạt nói: "Ta biết ngươi tới lúc này, nhất định không phải là tới nói chuyện phiếm, nói đi."

Trấp Tông ngẩng đầu nhìn mẹ ruột, trong ánh mắt mang theo sự hoài nghi.

Khương thái hậu nói: "Giữa mẹ con, còn có điều gì không thể nói sao?"

Trấp Tông nói: "Ngày hội minh, đã định vào mùng 5 tháng 5, đến lúc đó, ta cần Giới Khuê đi theo ta đến buổi họp, nhưng ở trong cung nghe nói, mấy ngày gần đây hình như Giới Khuê không có ở đây?"

Khương thái hậu nhìn bình qua phong, Giới Khuê từ sau bình phong đi ra, nhìn Trấp Tông gật gật đầu.

Trấp Tông ngay tức khắc ngây ngẩn cả người, khi nhận được tin tức, y liền lập tức tới Đào Hoa điện xác nhận, Giới Khuê ở trong cung, như vậy ở trong thành Giang Châu, giết chết thích khách Vệ Trác phái tới lại là ai?

Giang Châu cách Lạc Nhạn hơn ba ngàn dặm, ngày đêm lên đường không ngủ không nghỉ, cũng không phải là không quay về kịp. Chỉ là...... Nếu hắn đi Giang Châu, theo lý nên lưu lại ở đó.

Bỗng nhiên Trấp Tông có chút hồ đồ, hay là không phải hắn?

Khương thái hậu: "Nghe thấy rồi?"

Giới Khuê: "Vâng."

Khương thái hậu: "Vậy đi thôi."

Trấp Tông không có nói thêm nữa, liếc nhìn đánh giá Giới Khuê một chút, thấy y phục thích khách trên người hắn không nhiễm một hạt bụi, trên mặt mang theo một chút mệt mỏi, nhìn không ra có phải là mới vừa vội vàng trở về Ung Cung hay không.

Khương thái hậu lại nói: "Đúng rồi, vương thượng, nếu đã tới, có vài chuyện liền gom lại nói một lần cho xong."

Trấp Tông đang muốn đứng dậy, lại ngồi xuống trở lại, trầm mặc không nói. Khương thái hậu nói: "Mấy ngày trước đây, Giới Khuê nói hắn tuổi tác cũng đã lớn, đầu tiên là hầu hạ ca ngươi, sau lại là hầu hạ ngươi, lại hầu hạ Lung Nhi, sau lại bị ta phái đi hầu hạ hài tử Khương Chiêu......"

Trấp Tông nghe vậy liền biết có ý gì, nói: "Không muốn ở lại nữa sao."

Giới Khuê trước sau không rên một tiếng, Khương thái hậu nói: "Hắn muốn sau khi hội minh kết thúc, sẽ quay về đất Việt, ta liền thế Vương gia làm chủ, đồng ý với hắn."

"Tự nhiên như thế," Trấp Tông nói, "Năm sau nhập quan, rất nhanh sẽ gặp lại."

Giới Khuê rốt cuộc trầm giọng nói: "Tạ Vương bệ hạ ân điển."

Sắc mặt Trấp Tông không quá đẹp, lại vẫn khách khí mà đáp: "Ngươi đi theo nhà họ Trấp, dốc sức làm việc đã 23 năm, là Cô Vương nên cảm tạ ngươi, cũng không biết ngươi muốn cái gì, không biết làm sao để thưởng cho ngươi, lúc đi ở trong cung chọn lấy một người, khi quay về đất Việt cùng nhau sống qua ngày thôi, chọn ai cũng được."

Giới Khuê hình như có lời muốn nói, lại nhịn xuống.

"Thưởng cho hắn cái gì, các ngươi cứ từ từ mà nói." Khương thái hậu nói, "Bây giờ liền thu dọn đồ, đi theo vương thượng đi, không có triệu kiến, thì không cần lại đến Đào Hoa điện."

Giới Khuê: "Vâng."

Trấp Tông trăm triệu không nghĩ tới mẫu thân thế nhưng sẽ ra một chiêu như vậy, thật đúng là thông minh bị thông minh hại, Vệ Trác đã bắt đầu xuống tay với Khương Hằng, y cần phải xác nhận Giới Khuê ở Lạc Nhạn, để tránh gây thêm rắc rối, làm hết mọi chuyện trong khả năng giữ chân hắn. Kết quả Khương thái hậu lại đem Giới Khuê phái tới bên cạnh y làm hộ vệ, bởi vậy, khi Trấp Tông cùng Vệ Trác thương lượng, Giới Khuê ở bên cạnh, có để hắn nghe không? Kế hoạch ám sát Khương Hằng của mình, làm sao có thể cho hắn biết?

Trấp Tông chỉ phải nói: "Còn gì nữa?"

Khương thái hậu nói: "Tình huống đất Dĩnh như thế nào?"

Trấp Tông nheo lại mắt, không biết vì sao mẫu thân quan tâm tới chuyện này.

"Thuận nước đẩy thuyền thôi." Trấp Tông đáp.

"Vương thượng muốn khai chiến sao," Khương thái hậu nói, "Ta thấy không giống hội minh năm nước, nói không chừng sẽ bớt đi một quốc gia."

Trong lòng Trấp Tông nhất thời "Lộp bộp", nghĩ thầm nàng là làm sao mà biết được?

Khương thái hậu giống như nhìn ra Trấp Tông đang thấp thỏm, nhàn nhạt nói: "Điều động binh lực, Trấp Lăng đã nói cho ta, ta nghĩ, Vương bệ hạ nếu dám phát động đánh úp nước Lương, nhất định phải cùng người Dĩnh đạt thành hiệp nghị bí mật."



"Vâng." Trấp Tông lúc này chỉ phải thành thật công đạo, nếu là trước đây, có lẽ y sẽ không để Thái Hậu can thiệp, nhưng không lâu trước đây, Lạc Nhạn suýt nữa luân hãm, nếu không phải Khương thái hậu tử thủ tông miếu, hôm nay có lẽ y sẽ không còn đứng ở chỗ này. Y cần phải thừa nhận quyền uy của mẫu thân, hiện giờ nàng ngồi không yên muốn xen vào, y cũng chỉ phải chọn lọc mà nói cho nàng sự thật.

"Con trai cùng nước Dĩnh đã dùng thư từ mật đàm qua," Trấp Tông nói, "Hùng Lỗi không màng chiến sự, con trai Hùng An thì lại gấp không chờ nổi, muốn lấy Chiếu Thủy để lập uy trữ quân."

Khương thái hậu bưng chén thuốc không, vẫn là vẻ mặt không dao động kia: "Cho nên hai ngươi phối hợp với nhau, chuẩn bị trước hội minh, chia cắt nước Lương mới là thượng sách."

"Đây cũng là ý kiến của Khương Hằng khi mới tới đây," Trấp Tông ở trong điện đi dạo vài bước, giải thích, "Trước lấy Lương, sau lại lấy Trịnh, cùng Dĩnh Vương chia đều thiên hạ, phân chia Thần Châu trở thành cách cục Nam Bắc mà trị."

Khương thái hậu nói: "Muốn đánh giặc, liền không tránh được phải phân chia lợi ích, cứ cho là ta già rồi dong dài đi, vương thượng."

Trấp Tông gật gật đầu, Khương thái hậu lại nói: "Chất tử của chúng ta còn ở trong tay người khác, ta chỉ quan tâm một việc này."

"Ta sẽ chú ý." Trấp Tông nói, y biết rõ cùng Thái Tử nước Dĩnh tuy là minh hữu, nhưng cũng là đối thủ, hai bên sau khi đánh hạ nước Lương như ước định, nhất định sẽ phát sinh ra nhiều mâu thuẫn, đến lúc đó Khương Hằng ở nước Dĩnh làm chất, liền phải đối mặt với những vấn đề trước mắt. Một khi Ung đổi ý, nhân cơ hội ngầm chiếm đất Lương, đối phương quá nửa là sẽ giết Khương Hằng cho hả giận.

Đây là điều Khương thái hậu không muốn thấy, cho dù nàng không biết thân phận Khương Hằng, nếu có chuyện không hay xảy ra với chất tử, cũng sẽ làm danh dự quốc gia bị hao tổn.

Trước mắt Trấp Tông còn không tính toán làm như vậy, dù sao Cảnh Thự cũng ở phương Nam.

"Đi thôi." Môi Khương thái hậu khẽ mở, lạnh lùng nói.

Đất Dĩnh, Lập Xuân ngày thứ 23.

Sau đêm hôm đó, thích khách lại không có xuất đầu lộ diện nữa. Cảnh Thự cuối cùng cũng được như ý nguyện, mấy ngày nay, không có bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy bọn họ, mỗi ngày Khương Hằng không có được đi đâu hết, chỉ có thể ở trong tẩm điện cùng Cảnh Thự, Khương Hằng xem sách nước Dĩnh, cùng Cảnh Thự chơi cờ làm vui, ban ngày Cảnh Thự lại dạy hắn tập luyện võ nghệ đơn giản.

Những ngày này thật sự là những ngày tự tại nhất của Cảnh Thự, nhưng mà xuân về hoa nở, càng nhiều cảm xúc sâu trong lòng hắn bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hắn luôn muốn lại tiến thêm một bước, lại không biết nên làm như thế nào, giống như cùng Khương Hằng thân cận, đối với hắn mà nói bao nhiêu cũng không đủ.

Hắn muốn nhiều hơn nữa, nhưng khi nhìn Khương Hằng tươi cười, hắn lại lúng túng.

Hắn thậm chí nghĩ tới, nếu có một ngày hắn cùng Khương Hằng ẩn cư trong thành, như vậy thành Giang Châu cũng không tồi, khoảng thời gian này để lại cho hắn rất nhiều hồi ức tốt đẹp, là khoảng thời gian tiêu dao tự tại nhất của bọn họ sau khi gặp lại nhau.

"Ôi chao uy, ngươi xem, Khương Hằng......" Hôm nay, Hùng Lỗi đặc biệt gọi hai người tới trong Ngự Hoa Viên, để cho Khương Hằng xem thành quả y tu luyện.

"...... Hai mắt bổn vương," Hùng Lỗi nói, "Đã có thể nhìn thấy rõ ràng ngay lập tức, ngươi xem, ngươi xem? Thật sự là thân nhẹ như yến!"

Cảnh Thự: "......"

Thân là quốc quân, không uống rượu, không ăn thức ăn mặn, ăn nhiều rau dưa ngũ cốc, ăn uống có chừng mực, cuộc sống có kỷ luật, mỗi ngày sáng sớm rời giường hít thở không khí trong lành, uống chút sương sớm, thân thể dĩ nhiên sẽ tốt lên.

Khương Hằng nói: "Xem đi, ta đã nói, rất nhanh sẽ thấy hiệu quả."

"Nhưng mà cứ đói bụng hoài." Hùng Lỗi sờ sờ bụng nói.

Khương Hằng nói: "Nếu đói, Vương bệ hạ có thể ăn thêm mấy bữa, dù sao cũng có thể ăn được."

"Đúng vậy đúng vậy." Hùng Lỗi hoạt động cánh tay, đi lại khắp nơi trong hoa viên. Chính cái gọi là ngũ sắc làm người ta mờ mắt, ngũ âm làm người ù tai, ngũ vị làm người ta tê lưỡi, tận tình săn bắn làm lòng người mê loạn, vàng bạc châu báu, làm cho hành vi người ta đồi bại. Đạo lý của đại đạo, đơn giản là như vậy.

Khương Hằng vốn cũng không tính toán để Hùng Lỗi liên tục làm như vậy trong một năm, sau 49 ngày, y liền có thể khôi phục, nếu cứ luôn không ăn thịt, sớm hay muộn thân thể cũng sẽ suy nhược, dễ dàng sinh bệnh.

Vấn đề của Dĩnh Vương là ở chỗ ngày thường ăn uống quá độ, đắm chìm trong tửu sắc không có tiết chế, Khương Hằng chỉ trước tiên giúp y làm điều trị đơn giản. Đồng thời hắn cũng thông qua những hồ sơ đọc được ở trong cung, cũng hiểu được Hùng Lỗi bên ngoài thì như thế, nhưng tâm kế lại tuyệt không phải là người đơn giản. Năm đó người được chọn kế vị Dĩnh cung đã nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, Hùng Lỗi thân là Thái Tử, sau khi giả ngu giả ngơ thượng vị, đã triển khai một trận thanh tẩy triều dã mạnh mẽ.

Chỉ là hiện giờ tuổi đã lớn, lại một lòng cầu trường sinh, mới ở trước đại thần hiện ra bộ dáng này, quân quyền lại vẫn chặt chẽ nằm trong tay y, Thái Tử dù có cố ý, cũng không gây ra được sóng gió gì.

Người ta nói rằng Dĩnh Vương tầm thường, trên thực tế gia hỏa này lại không hề ngu một chút nào. Thậm chí có khi Khương Hằng cảm thấy, cùng là quốc quân, nhưng Hùng Lỗi so với Trấp Tông thông minh hơn nhiều, Trấp Tông mệt chết mệt sống, ngày đêm nhọc lòng, cuối cùng bản thân không chiếm được một chút ích lợi gì, chẳng qua là thỏa mãn được ham muốn quyền lực cùng khống chế quyền lực mà thôi. Hùng Lỗi lại nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, biết quan trọng nhất của đời người là sống được đủ dài, nếu không cơ nghiệp dù nhiều bao nhiêu, cũng không có mạng mà hưởng.

"Thích khách thế nào rồi?" Hùng Lỗi lại hỏi.

"Không có chút tin tức nào." Khương Hằng buông tay, bất đắc dĩ nói.

"Không có là tốt, không có là tốt," Hùng Lỗi nói, "Không có là chuyện tốt a. Nhiếp Hải, ngươi không nên luôn xụ mặt như vậy, đứng lên chúng ta so một chút?"

Cảnh Thự: "......"

Cảnh Thự chỉ phải chống đầu gối đứng dậy, tay không nhìn Hùng Lỗi.

Khương Hằng cảm thấy kỳ quái, lời này của Hùng Lỗi tuy kỳ lạ, nhưng lại giống như là y nhận định, thích khách tới ám sát mình chính là Thái Tử phái tới.

"Hắn xuống tay không có chừng mực." Khương Hằng nói, "Vương bệ hạ vẫn là lại đây, ta đem tâm pháp truyền cho ngài trước, tu luyện một đoạn thời gian xem tình huống lại nói."

Điều này làm Hùng Lỗi nổi lên phấn khích, vội vàng gật đầu. Khương Hằng ở trên một mảnh lụa mạ viền vàng viết xuống mấy hàng chữ, giao cho Hùng Lỗi, nói: "Đây là quy tắc chung, nhưng chỉ có quy tắc chung cũng vô dụng, còn cần khẩu thuật tâm pháp."

Khương Hằng thuật, chính là năm đó La Tuyên dạy cho hắn, sau khi chữa khỏi hai chân bắt đầu điều trị hơi thở bên trong, thanh trừ ứ khí cùng máu đen trong cơ thể, đả thông kinh mạch. Cảnh Thự chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, công pháp tuy không tồi, cũng có cơ sở, lại tràn ngập ảo diệu, mỗi ngày luyện xác thật có thể "Thân nhẹ như yến", dù sao luyện phần lớn là kinh mạch trên đùi, nhưng muốn dựa vào cái này để trường sinh bất lão, vẫn là nằm mơ còn thực tế hơn.

Hùng Lỗi nghiêm túc vô cùng, từng câu từng chữ nhớ xuống, Khương Hằng liền bảo y mỗi ngày sáng trưa tối phối hợp tu luyện vừa tĩnh vừa động, Hùng Lỗi nói: "Chỉ như vậy thôi?"

Khương Hằng nói: "Đây chỉ là bước đầu tiên, mọi việc đều phải làm từng bước mới được."

Hùng Lỗi nói: "Không cần uống kinh nguyệt, uống nam tinh? Phương sĩ đều nói......"



Khương Hằng thiếu chút nữa liền nổ tung, nói: "Đó là cái đồ quỷ gì vậy? Ngàn vạn không thể ăn bậy uống bạ! Vương bệ hạ! Kẻ nào nói lời này?"

Hùng Lỗi gật gật đầu, còn có chút hoài nghi, công pháp này tuy rằng huyền diệu, nhưng lại không cần phối hợp với tuyết liên ngàn năm, rùa đen vạn năm gì, cũng không có thủy ngân thạch tín gì xuống bụng, cứ cảm thấy trong lòng không yên.

"Phương sĩ nào đề cử cho ngài?" Khương Hằng nghiêm mặt nói.

Hùng Lỗi lập tức vui vẻ nói: "Không đề cập tới, không đề cập tới."

Khương Hằng nói: "Qua thời gian chuẩn bị, ngài luyện một chút xem, trong vòng một tháng liền thấy được kết quả."

"Được!" Hùng Lỗi nói.

Cảnh Thự nhìn Hùng Lỗi ra hiệu, bảo y nhìn Khương Hằng: "Ngươi nhìn hắn đi, hắn đã 160 tuổi."

Khương Hằng: "......"

Khương Hằng đứng dậy rời đi, nói: "Ngươi thế nhưng còn biết nói giỡn?"

Cảnh Thự tự cười một mình, Khương Hằng ở trong cung chịu đựng hơn nửa tháng, đã đợi đến bực mình, nghĩ tới nghĩ lui, lại nói: "Nói không chừng thích khách kia chỉ có hai người, sẽ không đến nữa."

Cảnh Thự nói: "Không có khả năng."

Khương Hằng nói: "Nếu không ngươi nói xem, vì sao Giới Khuê không tới?"

Cảnh Thự cũng muốn gặp Giới Khuê một lần, ngày đó thấy y mang mặt nạ kia, hắn rốt cuộc biết vấn đề này không thể trốn tránh được nữa.

Nhưng hắn cần phải tự mình xác nhận với Giới Khuê, nếu không hắn tuyệt không thể cứ như vậy mà tiếp thu.

"Y có lẽ còn ở thành Giang Châu." Cuối cùng Cảnh Thự nói.

Khương Hằng gật đầu, nói: "Đúng vậy, hơn nữa ta đoán nếu y còn ở đây, nơi có khả năng nhất, chính là......"

Nói, Khương Hằng lấy ra khối mộc bài "Đào Nguyên" kia, nhìn Cảnh Thự nói: "Ta muốn đi gặp người Đào Nguyên một lần."

Cảnh Thự trầm ngâm một lát, Khương Hằng nói: "Đi? Bây giờ ra cung được không?"

Hạng Dư ở trong cung tăng thêm nhân thủ bảo hộ bọn họ, nhưng đối với Cảnh Thự mà nói, vương cung cũng như giẫm trên đất bằng, không ra ngoài đơn giản là vì không muốn ra ngoài.

Cuối cùng Cảnh Thự không lay chuyển được Khương Hằng, gật đầu, lại nói: "Quang minh chính đại mà đi từ cửa chính, không cần trốn."

Hắn rõ ràng Hạng Dư làm việc vất vả, không cần thiết giấu y, quả nhiên, khi hai người ra khỏi cung thì bị Hạng Dư đuổi tới ngăn cản.

Khương Hằng nói rõ tình huống, lại nói: "Không cần lo lắng, hôm nay đã báo qua cho Vương bệ hạ."

Hạng Dư nói: "Không được, Khương đại nhân, xin hãy thông cảm cho ta, đây là trách nhiệm của ta."

Cảnh Thự ôm cánh tay, biếng nhác mà đứng dựa cây hoa đào.

Khương Hằng quay đầu lại nhìn Cảnh Thự, bỗng nhiên trong lòng hoảng hốt, thật sự là mỹ nam tử trong gió xuân.

"Ngươi đừng nhìn bộ dáng này của hắn," Khương Hằng chỉ vào Cảnh Thự, nói với Hạng Dư, "Có hắn ở đây, sẽ không có một chút vấn đề gì."

"Có ý gì?" Cảnh Thự không vui nói, "Cái bộ dáng này gì?"

"Thích khách bộ dáng đẹp mắt, chưa chắc sẽ biết giết người." Khương Hằng nói.

Cảnh Thự: "Hoàn toàn sai rồi, ta hỏi ngươi, Cảnh Uyên kia thì sao?"

Hạng Dư thấy hai người bọn họ đấu võ mồm giống như vợ chồng son, thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng nhượng bộ nói: "Để ta đi theo các ngươi được không? Ta bảo đảm sẽ không can thiệp, cũng không nghe, cho dù trong lúc vô ý nghe thấy, cũng nhất định sẽ giữ kín như bưng."

Khương Hằng nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự gật gật đầu, Hạng Dư liền an bài xe ngựa, ba người chen ở trong thùng xe nhỏ hẹp, Khương Hằng nói địa chỉ, quả nhiên Hạng Dư cũng không hỏi nhiều, phân phó xa phu.

"Hạng tướng quân, xa phu của ngươi đâu?" Cảnh Thự đột nhiên hỏi, "Sao không phải là người lần trước?"

Câu hỏi này thuần túy là thói quen, lần đầu tiên Cảnh Thự gặp xa phu của Hạng Dư, qua lần thứ hai thay đổi người, cho nên lập tức liền phát hiện. Dù sao việc này dù lớn hay nhỏ, không ít người trước khi bị ám sát, thậm chí dại dột không có phát hiện, người bên cạnh đã âm thầm bị thay đổi.

Hạng Dư dĩ nhiên rõ ràng nguyên do Cảnh Thự đặt câu hỏi, tự nhiên đáp: "Người trước đó đã về quê, tạm thời đổi một người khác, yên tâm đi."

Khương Hằng thuận miệng cười nói: "Tiểu tử kia còn rất hoạt bát."

"Các ngươi nói chuyện phiếm?" Hạng Dư hỏi.

"Ừm, nói chuyện phiếm vài câu." Khương Hằng có chút kỳ quái, vì sao bọn họ sẽ nói chuyện với một xa phu, nhưng chắc là lúc hàn huyên, không có chuyện nói tìm lời tới nói, đề tài này liền cho qua. Nhưng Khương Hằng lại phát hiện một chuyện, Hạng Dư giống như rất thích tiểu hài nhi hát kịch kia, mà nghĩ như vậy, trong phủ tướng quân của y, phần lớn gia đinh, cho dù là xa phu, cũng đều là nam tử trẻ tuổi gọn gàng đoan chính, tuy không tính là rất anh tuấn, nhưng người trẻ tuổi vẫn là có chỗ làm người thoải mái.

Ngược lại không biết vì sao, đối với phu nhân của mình, Hạng Dư lại không mấy quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sơn Hữu Mộc Hề

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook