Chương 46
Prace
12/03/2018
"Chị Trần?".
Chiếc xe gắn máy vừa dừng trước mặt Trần Dật thì phía sau có tiếng gọi. Trần Dật quay lại thấy rõ người tới, liền gật đầu.
Đồng nghiệp Quách Hiểu Như mặc chiếc váy liền thân màu ngó sen tươi tắn, để lộ bắp chân nhỏ nhắn thẳng tắp, tinh thần tràn ngập vẻ phấn chấn.
Quách Hiểu nhìn chiếc va li bên cạnh Trần Dật, rồi quay sang nhìn Tiết Sơn đang dang chân ngồi trên xe máy, hỏi: "Chị Trần, chị định chuyển đi ạ?".
Trần Dật gật đầu, cười mỉm: "Ừ".
Cô hỏi Quách Hiểu Như: "Hôm nay không phải đi làm à?".
Cô gái trẻ cười ngọt ngào: "Vâng, có Tiểu Cổ thay ca, bạn trai em tới đón đưa đi chơi".
Nghĩ tới điều gì, Trần Dật nói: "Bữa trước gặp Hà tiên sinh ở thị trấn, lúc ấy chị không bắt được xe, anh ấy hảo tâm cho chị đi nhờ một đoạn, phiền em gửi lời cảm ơn đến anh ấy giúp chị".
Quách Hiểu Như ngẩn ra, nụ cười trên mặt nhạt đi chút ít: "Sao anh ấy không nói gì với em nhỉ. Nhưng không sao, việc nhỏ ấy mà, chị Trần đừng khách sáo quá".
Hai người đều cười lịch sự, ánh mắt Quách Hiểu Như thoáng rơi lên người Tiết Sơn nhưng nhanh chóng rời đi.
Thực ra, cô khá tò mò. Mặc dù đã nghe đồng nghiệp kể nhiều về bạn trai của Trần Dật nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần như vậy. Tưởng chất thế nào hóa ra cũng bình thường thôi.
Tiết Sơn chú ý tới ánh nhìn dò xét của Quách Hiểu Như, anh hờ hững rời mắt, xuống xe, im lặng cột chiếc va li của Trần Dật vào đuôi xe. Để đặt hành lý, chiếc giá nguyên bản lắp ở đuôi xe đã được anh gỡ xuống.
Thấy Tiết Sơn buộc xong hành lý, Trần Dật bảo Quách Hiểu Như: "Chị đi trước đây, hôm khác nói chuyện nhé".
Người đứng sau gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng, hẹn gặp lại chị Trần".
Vừa nói xong, Quách Hiểu Như trông thấy chiếc xe con màu đen lướt tới, mặt mũi tươi hẳn lên: "A, bạn trai em cũng đến rồi, chị Trần đi đường cẩn thận ạ".
Đang định bước lên yên xe, Trần Dật vô thức liếc ra sau một cái. Chiếc Audi màu đen chậm rãi giảm tốc độ, dừng bên đường.
Ngồi ngay ngắn xong, Trần Dật mỉm cười với Quách Hiểu Như: "Hẹn gặp lại".
"Hẹn gặp lại chị Trần".
Sau lưng vang tiếng còi xe, là Hà Giang đang nhắc nhở cô người yêu bé nhỏ của mình lên xe.
Trần Dật khẽ vòng tay ôm eo Tiết Sơn: "Xong rồi, đi thôi anh".
Nhưng Tiết Sơn không nhúc nhích, không biết bất động vì cái gì.
Trần Dật nhéo anh: "Tiết Sơn, đi thôi".
Cuối cùng, anh cũng dịch chuyển ánh mắt khỏi chiếc gương, khởi động chân ga.
Chiếc Audi màu đen cũng từ từ phóng vụt đi.
Trong xe, Quách Hiểu Như líu lo cả buổi về kế hoạch du lịch, thấy bạn trai ngồi bên không phản ứng, sắc mặt không vui: "Anh nói gì đi chứ".
Lái xe bằng một tay, người đàn ông đeo cặp kính râm, giọng điệu nhàn nhạt: "Em muốn đi đâu thì đi đó".
Quách Hiểu Như xịu mặt xuống: "Có phải anh không muốn đưa em ra ngoài chơi không? Không thích thì nói sớm, đừng miễn cưỡng như vậy, lãng phí biểu hiện tình cảm".
Giọng Hà Giang mềm hơn chút ít: "Giận à?".
Quách Hiểu Như quay mặt đi không thèm để ý đến anh ta.
"Được rồi". Anh ta kiên nhẫn dỗ đành: "Gần đây công việc làm ăn không tốt khiến tâm trạng buồn bực. Em yêu, thông cảm chút đi".
Nghe xong câu này, Quách Hiểu Như hết giận hơn phân nửa, vội vàng quan tâm: "Xảy ra chuyện gì ạ? Có nghiêm trọng không?".
"Không sao, chuyện nhỏ ấy mà". Người bên cạnh khẽ cười: "Hơn nữa, là chuyện lớn thì cũng không làm anh lỡ hẹn với em được".
Cô gái trẻ đang thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, nghe bạn trai nói lời ngon ngọt, nhanh chóng quên mất chuyện không vui vừa rồi.
Im lặng một lúc, như nhớ ra, cô nói: "Đúng rồi Hà Giang, vừa rồi anh có nhìn thấy không? Người lái moto ấy, chính là người em nói với anh lần trước, là bạn trai bị nghiện của đồng nghiệp em".
"Ồ?". Hà Giang thờ ơ đáp: "Anh không để ý lắm".
Quay sang nhìn anh ta, Quách Hiểu Như nói: "Không để ý mà lần trước cho đồng nghiệp của em đi nhờ sao không kể với em?".
Làm như bây giờ mới nhớ tới, Hà Giang trả lời: "Gặp bao nhiêu chuyện quên luôn, ai nhớ được".
Hàn huyên thêm vài câu, Quách Hiểu Như vô tình quay đầu trông thấy thùng giấy lớn phía sau xe, hiếu kỳ hỏi: "Kia là gì vậy anh?".
Hà Giang vẫn duy trì động tác lái xe bằng một tay: "Gỗ phù điêu trang trí ấy mà, người quen nhờ anh sửa, hôm nay làm xong mang đi trả".
"À". Cô gái không mấy hứng thú, khẽ rời mắt.
***
Bận rộn sửa sang phân loại hành lý, Trần Dật đổ mồ hôi đầy người. Tiết Sơn cũng không khá hơn, chiếc áo ngắn tay sẫm màu thấm mồ hôi ướt hơn phân nửa.
Nghỉ trong chốc lát, Trần Dật treo quần áo vào trong phòng. Tiết Sơn đi tới bảo cô: "Nước nóng bật rồi, em đi tắm trước đi, để anh cất quần áo cho".
Cầm chiếc áo trong tay vắt lên mắc, Trần Dật quay sang cười với anh: "Còn ít đồ, em sẽ dọn cho xong. Từ lúc về anh chưa ngơi tay chút nào, anh nghỉ trước đi, em tắm xong rồi đến lượt anh".
Không cho anh cơ hội phản đối, Trần Dật túm tay anh kéo ra khỏi phòng, ấn anh ngồi xuống sofa trong phòng khách: "Nghe lời, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi".
Phòng tắm xây bằng xi măng đặt cạnh ngôi nhà, lát gạch chống trơn, bốn vách tường dán giấy màu gạch trắng.
Vì không có cửa sổ, ánh sáng không rõ, Trần Dật lấy quần áo thay trở ra, bật đèn trần, sau đó đóng cửa lại.
Tiếng nước chảy rào rào. Cô đứng dưới vòi sen, từ từ nhắm mắt, mặc cho làn nước ấm chảy qua từng tấc da thịt, cảm giác mệt mỏi toàn thân rốt cuộc cũng tiêu tán ít nhiều.
Cô đưa tay vuốt nước trên mặt, lúc mở mắt, ánh mắt vừa vặn rơi vào góc tường, đột nhiên thét lên một tiếng.
Tiết Sơn đang nghỉ trong phòng khách, thoáng sửng sốt nghe tiếng hét thất thanh, vội vàng chạy ra ngoài.
Trần Dật lùi mấy bước, nhìn chằm chằm hai "con rết to tướng" ở góc tường, thấy chúng không ngọ nguậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa vang tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói lo lắng của Tiết Sơn: "Sao vậy?".
Trần Dật đứng im bất động, nói với ra: "Có con côn trùng".
"Côn trùng?". Tiết Sơn vội hỏi: "Côn trùng gì? Nó cắn em chưa?".
"Chưa, hình như là con rết. Em không sao, nó hiện đang...".
Chưa nói dứt câu, hai "con rết to" ở trong góc đột nhiên ngoe nguẩy, bò thẳng về phía Trần Dật.
Cô bất giác lui về sau một bước, lưng dán lên cánh cửa tôn màu đỏ, cùng cảm giác buốt lạnh là tiếng va chạm rầm một cái.
Nghe tiếng động, Tiết Sơn thật sự lo lắng, vội vã hỏi: "Em đứng sang bên để anh vào xem thế nào".
Trần Dật ngoan ngoãn dịch chuyển khỏi vị trí, mở cửa. Sau khi đi vào, Tiết Sơn trông thấy cô đang nhìn như thôi miên hai "con rết" nửa bò nửa dừng, ánh mắt toát vẻ sợ hãi.
"Chúng lại bò kìa". Cô bỗng hét lên, theo bản năng trốn phắt sau lưng Tiết Sơn.
Tiết Sơn chờ đúng thời cơ, đạp một phát, xác thịt hai con trùng to bay tứ tung. Anh dùng vòi sen phun, xả thi thể chúng xuống cống, quay sang an ủi Trần Dật; "Không sao không sao, không phải rết mà là trùng nghìn chân, chúng không có độc".
Vừa rồi vội vàng tiêu diệt côn trùng nên anh không để ý quá nhiều đến cơ thể cô gái trần truồng nấp sau lưng. Lúc này, hai tay cô ôm trước ngực, trên da lấm tấm những giọt nước, gò má phớt hồng nhìn anh.
Đối mặt hai giây, Trần Dật giật chiếc áo trên mắc, vội vàng phủ lên người.
"Tắm xong rồi hả?". Anh trầm giọng hỏi.
"Vâng, tắm xong rồi". Cô cúi đầu hơi thấp.
Anh lẳng lặng nhìn cô mặc áo sơ mi, cài cúc, giả vờ bình tĩnh mặc quần lót, Tiết Sơn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy. Chỉ có ánh mắt, dao động theo động tác của cô.
Trần Dật bị anh nhìn, tim đập thình thịch, dồn dập hơn cả nhìn thấy con trùng khi nãy.
Cô khẽ cắn môi, hỏi: "Anh không ra đi à?".
Anh im lặng, không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng đáp lại cô.
Trong hoàn cảnh này rất dễ phát sinh chuyện gì đó nhưng Trần Dật cảm thấy ở một nơi như vậy có vẻ không phù hợp. Cô mặc kệ Tiết Sơn, giơ quần jeans lên xỏ vào.
Nhưng chân chưa kịp với vào trong, chiếc quần trong tay cô đã bị giật ra, ném thẳng sang một bên.
Cô vừa kêu lên thì đã bị ôm ngang lấy, sau đó cơ thể xoay một vòng, áp lưng lên bức tường lạnh như băng.
"Tiết Sơn, em...". Lời chưa ra khỏi miệng đã bị nụ hôn mạnh mẽ của anh ngăn lại, khóa vào trong cổ họng.
Tiết Sơn vuốt chiếc trán ẩm ướt, gạt ra sau tai, nhẹ nhàng mân mê vành tai Trần Dật, bàn tay ôm khuôn mặt cô, hôn thật sâu.
Phòng tắm chưa đóng cửa, lưng Trần Dật áp lên tường, thoáng liếc ra sân viện ngợp nắng, cảm giác ngượng ngùng như bị ai đó chứng kiến hết.
Tiết Sơn dường như hiểu suy nghĩ của cô, vung tay đóng "rầm" cửa lại.
Trần Dật bị hôn đến nỗi hai chân mềm nhũn, thở hổn hển: "Anh định ở đây luôn à?".
Anh vẫn im lặng, nhưng hành động đã thay câu trả lời.
Anh vừa hôn cô, vừa nôn nóng gỡ nút áo vừa mới gài qua quýt. Do lực bất tòng tâm, hay do sốt ruột cởi cúc áo mất thời gian, lúc còn lại duy nhất hai chiếc khuy, anh như không thể chờ đợi, liền giật phăng lớp cản trở cuối cùng đó đi.
...Ba chấm...
Tiết Sơn lấy một chiếc khăn bọc Trần Dật lại, ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Trần Dật yếu ớt ôm cổ Tiết Sơn, đầu rủ xuống vai anh, nhẹ giọng hỏi: "Quần áo của em đâu?".
Cô được đặt xuống chiếc giường rộng thênh thang, đôi chân bủn rủn rốt cuộc cũng được phóng thích, toàn thân mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Tiết Sơn đắp chăn giúp Trần Dật, cúi xuống hôn khẽ lên trán cô: "Anh đi tắm đây, em ngủ trước đi".
Trần Dật nhắm mắt, lười biếng "vâng" một tiếng.
Anh tắm rất nhanh, mấy phút sau trở về đã thấy Trần Dật ngủ mất. Cô nằm nghiêng, hơi cuộn mình lại, một tay gối mặt.
Tiết Sơn lau mái tóc ẩm ướt, kéo kín rèm, nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm Trần Dật từ phía sau, chầm chậm nhắm mắt.
Ngủ không biết bao lâu, Trần Dật tỉnh dậy trước, vươn tay khỏi chăn, tìm chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường, nhìn giờ, đã gần 1h trưa.
Cô đặt di động xuống, chậm rãi xoay người rời lòng anh. Cô lặng lẽ ngắm nhìn, khẽ khàng sờ chóp mũi anh.
Thế giới của họ rất yên tĩnh, trong không khí chỉ còn tiếng hít thở quấn quýt. Trần Dật cứ như vậy nhìn anh, trong đầu dần hiện lên những câu chuyện anh kể hôm qua.
Lòng ngón tay mềm mại dọc theo đường cong của anh leo lên, chuyển qua xương lông mày, dừng lại một lúc, tiến tới khóe mắt.
Động tác của cô rất nhẹ nhưng không hề báo trước, Tiết Sơn đột nhiên mở choàng mắt. Trong ánh mắt anh, tựa như ẩn chứa một nỗi mất mát to lớn.
Trần Dật hỏi khẽ: "Anh tỉnh rồi à?".
"Ừ". Anh hừ nhẹ, lực ôm cô tăng thêm một chút: "Mấy giờ rồi?".
"Một giờ". Trần Dật nói: "Phải dậy nấu cơm thôi".
Dây dưa thêm một lát, Tiết Sơn mới buông cô ra, chống nửa người dậy, tựa đầu giường.
Trần Dật cũng ôm chăn ngồi dậy, nhìn anh: "Anh đang nghĩ gì thế?".
Thở hắt ra, ánh mắt chạm nhau, Tiết Sơn đáp: "Đột nhiên cảm thấy mình may mắn".
***
Anh vừa mơ, một giấc mơ rất chân thật.
Mơ thấy Tiết Hải, mơ thấy bố mẹ, mơ thấy Lý Phương. Họ đứng ở sân, dưới ánh mặt trời, vẫy tay với anh, mỉm cười với anh.
Anh vội vã đi đến, nghe thấy Tiết Hải hỏi anh: "Anh, Đồng Đồng khỏe không?".
Anh muốn nói rất nhiều, nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Vì vậy, anh gật đầu liên tục.
Bố anh lưng còng, đứng không vững, Tiết Sơn vươn tay giữ lấy ông, nghe ông hỏi: "A Sơn, rốt cuộc con cũng trở về thăm bố. Tốt quá, cuối cùng bố cũng đợi được con trở về, bố yên tâm đi được rồi".
Ngay sau đó là giọng của mẹ anh: "Con trai, con không cần lo lắng cho chúng ta. Dưới này có A Hải và Lý Phương, hai đứa chúng nó chăm sóc chúng ta rất tốt, con không cần phải lo lắng gì cả".
Tiết Sơn gật mạnh đầu, hốc mắt ướt đẫm.
Lý Phương đứng bên dìu Tiết Hải, cười chất phác: "Anh à, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tìm Đồng Đồng về cho em, cho con bé đi học. Có anh, vợ chồng em rất yên tâm".
Tiết Hải lẳng lặng nhìn anh, một lúc sau, mới cất giọng run run: "Anh, em thực sự xin lỗi anh, em không nên không nghe lời một mình chạy tới Vân Nam, cũng không nên nhiễm nghiện, lại càng không nên lôi kéo anh nghiện cùng em. Lỗi do em, em thực sự xin lỗi anh".
Tiết Sơn liên tục lắc đầu.
Anh không thể thốt nên lời, nhưng không sao, anh được nghe, được nhìn thấy họ là tốt rồi. Hãy để cho giấc mơ này lâu thêm một chút.
Nhưng, anh đột nhiên choàng tỉnh, mạch tưởng niệm về người thân, về mọi thứ đều biến mất.
Trong lúc anh nghĩ chỉ có một thân một mình, nghĩ chỉ có nỗi cô đơn đang chờ đợi, mở mắt ra, anh liền nhìn thấy Trần Dật.
Chiếc xe gắn máy vừa dừng trước mặt Trần Dật thì phía sau có tiếng gọi. Trần Dật quay lại thấy rõ người tới, liền gật đầu.
Đồng nghiệp Quách Hiểu Như mặc chiếc váy liền thân màu ngó sen tươi tắn, để lộ bắp chân nhỏ nhắn thẳng tắp, tinh thần tràn ngập vẻ phấn chấn.
Quách Hiểu nhìn chiếc va li bên cạnh Trần Dật, rồi quay sang nhìn Tiết Sơn đang dang chân ngồi trên xe máy, hỏi: "Chị Trần, chị định chuyển đi ạ?".
Trần Dật gật đầu, cười mỉm: "Ừ".
Cô hỏi Quách Hiểu Như: "Hôm nay không phải đi làm à?".
Cô gái trẻ cười ngọt ngào: "Vâng, có Tiểu Cổ thay ca, bạn trai em tới đón đưa đi chơi".
Nghĩ tới điều gì, Trần Dật nói: "Bữa trước gặp Hà tiên sinh ở thị trấn, lúc ấy chị không bắt được xe, anh ấy hảo tâm cho chị đi nhờ một đoạn, phiền em gửi lời cảm ơn đến anh ấy giúp chị".
Quách Hiểu Như ngẩn ra, nụ cười trên mặt nhạt đi chút ít: "Sao anh ấy không nói gì với em nhỉ. Nhưng không sao, việc nhỏ ấy mà, chị Trần đừng khách sáo quá".
Hai người đều cười lịch sự, ánh mắt Quách Hiểu Như thoáng rơi lên người Tiết Sơn nhưng nhanh chóng rời đi.
Thực ra, cô khá tò mò. Mặc dù đã nghe đồng nghiệp kể nhiều về bạn trai của Trần Dật nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần như vậy. Tưởng chất thế nào hóa ra cũng bình thường thôi.
Tiết Sơn chú ý tới ánh nhìn dò xét của Quách Hiểu Như, anh hờ hững rời mắt, xuống xe, im lặng cột chiếc va li của Trần Dật vào đuôi xe. Để đặt hành lý, chiếc giá nguyên bản lắp ở đuôi xe đã được anh gỡ xuống.
Thấy Tiết Sơn buộc xong hành lý, Trần Dật bảo Quách Hiểu Như: "Chị đi trước đây, hôm khác nói chuyện nhé".
Người đứng sau gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng, hẹn gặp lại chị Trần".
Vừa nói xong, Quách Hiểu Như trông thấy chiếc xe con màu đen lướt tới, mặt mũi tươi hẳn lên: "A, bạn trai em cũng đến rồi, chị Trần đi đường cẩn thận ạ".
Đang định bước lên yên xe, Trần Dật vô thức liếc ra sau một cái. Chiếc Audi màu đen chậm rãi giảm tốc độ, dừng bên đường.
Ngồi ngay ngắn xong, Trần Dật mỉm cười với Quách Hiểu Như: "Hẹn gặp lại".
"Hẹn gặp lại chị Trần".
Sau lưng vang tiếng còi xe, là Hà Giang đang nhắc nhở cô người yêu bé nhỏ của mình lên xe.
Trần Dật khẽ vòng tay ôm eo Tiết Sơn: "Xong rồi, đi thôi anh".
Nhưng Tiết Sơn không nhúc nhích, không biết bất động vì cái gì.
Trần Dật nhéo anh: "Tiết Sơn, đi thôi".
Cuối cùng, anh cũng dịch chuyển ánh mắt khỏi chiếc gương, khởi động chân ga.
Chiếc Audi màu đen cũng từ từ phóng vụt đi.
Trong xe, Quách Hiểu Như líu lo cả buổi về kế hoạch du lịch, thấy bạn trai ngồi bên không phản ứng, sắc mặt không vui: "Anh nói gì đi chứ".
Lái xe bằng một tay, người đàn ông đeo cặp kính râm, giọng điệu nhàn nhạt: "Em muốn đi đâu thì đi đó".
Quách Hiểu Như xịu mặt xuống: "Có phải anh không muốn đưa em ra ngoài chơi không? Không thích thì nói sớm, đừng miễn cưỡng như vậy, lãng phí biểu hiện tình cảm".
Giọng Hà Giang mềm hơn chút ít: "Giận à?".
Quách Hiểu Như quay mặt đi không thèm để ý đến anh ta.
"Được rồi". Anh ta kiên nhẫn dỗ đành: "Gần đây công việc làm ăn không tốt khiến tâm trạng buồn bực. Em yêu, thông cảm chút đi".
Nghe xong câu này, Quách Hiểu Như hết giận hơn phân nửa, vội vàng quan tâm: "Xảy ra chuyện gì ạ? Có nghiêm trọng không?".
"Không sao, chuyện nhỏ ấy mà". Người bên cạnh khẽ cười: "Hơn nữa, là chuyện lớn thì cũng không làm anh lỡ hẹn với em được".
Cô gái trẻ đang thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, nghe bạn trai nói lời ngon ngọt, nhanh chóng quên mất chuyện không vui vừa rồi.
Im lặng một lúc, như nhớ ra, cô nói: "Đúng rồi Hà Giang, vừa rồi anh có nhìn thấy không? Người lái moto ấy, chính là người em nói với anh lần trước, là bạn trai bị nghiện của đồng nghiệp em".
"Ồ?". Hà Giang thờ ơ đáp: "Anh không để ý lắm".
Quay sang nhìn anh ta, Quách Hiểu Như nói: "Không để ý mà lần trước cho đồng nghiệp của em đi nhờ sao không kể với em?".
Làm như bây giờ mới nhớ tới, Hà Giang trả lời: "Gặp bao nhiêu chuyện quên luôn, ai nhớ được".
Hàn huyên thêm vài câu, Quách Hiểu Như vô tình quay đầu trông thấy thùng giấy lớn phía sau xe, hiếu kỳ hỏi: "Kia là gì vậy anh?".
Hà Giang vẫn duy trì động tác lái xe bằng một tay: "Gỗ phù điêu trang trí ấy mà, người quen nhờ anh sửa, hôm nay làm xong mang đi trả".
"À". Cô gái không mấy hứng thú, khẽ rời mắt.
***
Bận rộn sửa sang phân loại hành lý, Trần Dật đổ mồ hôi đầy người. Tiết Sơn cũng không khá hơn, chiếc áo ngắn tay sẫm màu thấm mồ hôi ướt hơn phân nửa.
Nghỉ trong chốc lát, Trần Dật treo quần áo vào trong phòng. Tiết Sơn đi tới bảo cô: "Nước nóng bật rồi, em đi tắm trước đi, để anh cất quần áo cho".
Cầm chiếc áo trong tay vắt lên mắc, Trần Dật quay sang cười với anh: "Còn ít đồ, em sẽ dọn cho xong. Từ lúc về anh chưa ngơi tay chút nào, anh nghỉ trước đi, em tắm xong rồi đến lượt anh".
Không cho anh cơ hội phản đối, Trần Dật túm tay anh kéo ra khỏi phòng, ấn anh ngồi xuống sofa trong phòng khách: "Nghe lời, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi".
Phòng tắm xây bằng xi măng đặt cạnh ngôi nhà, lát gạch chống trơn, bốn vách tường dán giấy màu gạch trắng.
Vì không có cửa sổ, ánh sáng không rõ, Trần Dật lấy quần áo thay trở ra, bật đèn trần, sau đó đóng cửa lại.
Tiếng nước chảy rào rào. Cô đứng dưới vòi sen, từ từ nhắm mắt, mặc cho làn nước ấm chảy qua từng tấc da thịt, cảm giác mệt mỏi toàn thân rốt cuộc cũng tiêu tán ít nhiều.
Cô đưa tay vuốt nước trên mặt, lúc mở mắt, ánh mắt vừa vặn rơi vào góc tường, đột nhiên thét lên một tiếng.
Tiết Sơn đang nghỉ trong phòng khách, thoáng sửng sốt nghe tiếng hét thất thanh, vội vàng chạy ra ngoài.
Trần Dật lùi mấy bước, nhìn chằm chằm hai "con rết to tướng" ở góc tường, thấy chúng không ngọ nguậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa vang tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói lo lắng của Tiết Sơn: "Sao vậy?".
Trần Dật đứng im bất động, nói với ra: "Có con côn trùng".
"Côn trùng?". Tiết Sơn vội hỏi: "Côn trùng gì? Nó cắn em chưa?".
"Chưa, hình như là con rết. Em không sao, nó hiện đang...".
Chưa nói dứt câu, hai "con rết to" ở trong góc đột nhiên ngoe nguẩy, bò thẳng về phía Trần Dật.
Cô bất giác lui về sau một bước, lưng dán lên cánh cửa tôn màu đỏ, cùng cảm giác buốt lạnh là tiếng va chạm rầm một cái.
Nghe tiếng động, Tiết Sơn thật sự lo lắng, vội vã hỏi: "Em đứng sang bên để anh vào xem thế nào".
Trần Dật ngoan ngoãn dịch chuyển khỏi vị trí, mở cửa. Sau khi đi vào, Tiết Sơn trông thấy cô đang nhìn như thôi miên hai "con rết" nửa bò nửa dừng, ánh mắt toát vẻ sợ hãi.
"Chúng lại bò kìa". Cô bỗng hét lên, theo bản năng trốn phắt sau lưng Tiết Sơn.
Tiết Sơn chờ đúng thời cơ, đạp một phát, xác thịt hai con trùng to bay tứ tung. Anh dùng vòi sen phun, xả thi thể chúng xuống cống, quay sang an ủi Trần Dật; "Không sao không sao, không phải rết mà là trùng nghìn chân, chúng không có độc".
Vừa rồi vội vàng tiêu diệt côn trùng nên anh không để ý quá nhiều đến cơ thể cô gái trần truồng nấp sau lưng. Lúc này, hai tay cô ôm trước ngực, trên da lấm tấm những giọt nước, gò má phớt hồng nhìn anh.
Đối mặt hai giây, Trần Dật giật chiếc áo trên mắc, vội vàng phủ lên người.
"Tắm xong rồi hả?". Anh trầm giọng hỏi.
"Vâng, tắm xong rồi". Cô cúi đầu hơi thấp.
Anh lẳng lặng nhìn cô mặc áo sơ mi, cài cúc, giả vờ bình tĩnh mặc quần lót, Tiết Sơn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy. Chỉ có ánh mắt, dao động theo động tác của cô.
Trần Dật bị anh nhìn, tim đập thình thịch, dồn dập hơn cả nhìn thấy con trùng khi nãy.
Cô khẽ cắn môi, hỏi: "Anh không ra đi à?".
Anh im lặng, không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng đáp lại cô.
Trong hoàn cảnh này rất dễ phát sinh chuyện gì đó nhưng Trần Dật cảm thấy ở một nơi như vậy có vẻ không phù hợp. Cô mặc kệ Tiết Sơn, giơ quần jeans lên xỏ vào.
Nhưng chân chưa kịp với vào trong, chiếc quần trong tay cô đã bị giật ra, ném thẳng sang một bên.
Cô vừa kêu lên thì đã bị ôm ngang lấy, sau đó cơ thể xoay một vòng, áp lưng lên bức tường lạnh như băng.
"Tiết Sơn, em...". Lời chưa ra khỏi miệng đã bị nụ hôn mạnh mẽ của anh ngăn lại, khóa vào trong cổ họng.
Tiết Sơn vuốt chiếc trán ẩm ướt, gạt ra sau tai, nhẹ nhàng mân mê vành tai Trần Dật, bàn tay ôm khuôn mặt cô, hôn thật sâu.
Phòng tắm chưa đóng cửa, lưng Trần Dật áp lên tường, thoáng liếc ra sân viện ngợp nắng, cảm giác ngượng ngùng như bị ai đó chứng kiến hết.
Tiết Sơn dường như hiểu suy nghĩ của cô, vung tay đóng "rầm" cửa lại.
Trần Dật bị hôn đến nỗi hai chân mềm nhũn, thở hổn hển: "Anh định ở đây luôn à?".
Anh vẫn im lặng, nhưng hành động đã thay câu trả lời.
Anh vừa hôn cô, vừa nôn nóng gỡ nút áo vừa mới gài qua quýt. Do lực bất tòng tâm, hay do sốt ruột cởi cúc áo mất thời gian, lúc còn lại duy nhất hai chiếc khuy, anh như không thể chờ đợi, liền giật phăng lớp cản trở cuối cùng đó đi.
...Ba chấm...
Tiết Sơn lấy một chiếc khăn bọc Trần Dật lại, ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Trần Dật yếu ớt ôm cổ Tiết Sơn, đầu rủ xuống vai anh, nhẹ giọng hỏi: "Quần áo của em đâu?".
Cô được đặt xuống chiếc giường rộng thênh thang, đôi chân bủn rủn rốt cuộc cũng được phóng thích, toàn thân mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Tiết Sơn đắp chăn giúp Trần Dật, cúi xuống hôn khẽ lên trán cô: "Anh đi tắm đây, em ngủ trước đi".
Trần Dật nhắm mắt, lười biếng "vâng" một tiếng.
Anh tắm rất nhanh, mấy phút sau trở về đã thấy Trần Dật ngủ mất. Cô nằm nghiêng, hơi cuộn mình lại, một tay gối mặt.
Tiết Sơn lau mái tóc ẩm ướt, kéo kín rèm, nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm Trần Dật từ phía sau, chầm chậm nhắm mắt.
Ngủ không biết bao lâu, Trần Dật tỉnh dậy trước, vươn tay khỏi chăn, tìm chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường, nhìn giờ, đã gần 1h trưa.
Cô đặt di động xuống, chậm rãi xoay người rời lòng anh. Cô lặng lẽ ngắm nhìn, khẽ khàng sờ chóp mũi anh.
Thế giới của họ rất yên tĩnh, trong không khí chỉ còn tiếng hít thở quấn quýt. Trần Dật cứ như vậy nhìn anh, trong đầu dần hiện lên những câu chuyện anh kể hôm qua.
Lòng ngón tay mềm mại dọc theo đường cong của anh leo lên, chuyển qua xương lông mày, dừng lại một lúc, tiến tới khóe mắt.
Động tác của cô rất nhẹ nhưng không hề báo trước, Tiết Sơn đột nhiên mở choàng mắt. Trong ánh mắt anh, tựa như ẩn chứa một nỗi mất mát to lớn.
Trần Dật hỏi khẽ: "Anh tỉnh rồi à?".
"Ừ". Anh hừ nhẹ, lực ôm cô tăng thêm một chút: "Mấy giờ rồi?".
"Một giờ". Trần Dật nói: "Phải dậy nấu cơm thôi".
Dây dưa thêm một lát, Tiết Sơn mới buông cô ra, chống nửa người dậy, tựa đầu giường.
Trần Dật cũng ôm chăn ngồi dậy, nhìn anh: "Anh đang nghĩ gì thế?".
Thở hắt ra, ánh mắt chạm nhau, Tiết Sơn đáp: "Đột nhiên cảm thấy mình may mắn".
***
Anh vừa mơ, một giấc mơ rất chân thật.
Mơ thấy Tiết Hải, mơ thấy bố mẹ, mơ thấy Lý Phương. Họ đứng ở sân, dưới ánh mặt trời, vẫy tay với anh, mỉm cười với anh.
Anh vội vã đi đến, nghe thấy Tiết Hải hỏi anh: "Anh, Đồng Đồng khỏe không?".
Anh muốn nói rất nhiều, nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Vì vậy, anh gật đầu liên tục.
Bố anh lưng còng, đứng không vững, Tiết Sơn vươn tay giữ lấy ông, nghe ông hỏi: "A Sơn, rốt cuộc con cũng trở về thăm bố. Tốt quá, cuối cùng bố cũng đợi được con trở về, bố yên tâm đi được rồi".
Ngay sau đó là giọng của mẹ anh: "Con trai, con không cần lo lắng cho chúng ta. Dưới này có A Hải và Lý Phương, hai đứa chúng nó chăm sóc chúng ta rất tốt, con không cần phải lo lắng gì cả".
Tiết Sơn gật mạnh đầu, hốc mắt ướt đẫm.
Lý Phương đứng bên dìu Tiết Hải, cười chất phác: "Anh à, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tìm Đồng Đồng về cho em, cho con bé đi học. Có anh, vợ chồng em rất yên tâm".
Tiết Hải lẳng lặng nhìn anh, một lúc sau, mới cất giọng run run: "Anh, em thực sự xin lỗi anh, em không nên không nghe lời một mình chạy tới Vân Nam, cũng không nên nhiễm nghiện, lại càng không nên lôi kéo anh nghiện cùng em. Lỗi do em, em thực sự xin lỗi anh".
Tiết Sơn liên tục lắc đầu.
Anh không thể thốt nên lời, nhưng không sao, anh được nghe, được nhìn thấy họ là tốt rồi. Hãy để cho giấc mơ này lâu thêm một chút.
Nhưng, anh đột nhiên choàng tỉnh, mạch tưởng niệm về người thân, về mọi thứ đều biến mất.
Trong lúc anh nghĩ chỉ có một thân một mình, nghĩ chỉ có nỗi cô đơn đang chờ đợi, mở mắt ra, anh liền nhìn thấy Trần Dật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.