Chương 9
Prace
19/09/2017
Trong hộp thuốc không có nhiều đồ. Máy đo huyết áp, ống nghe vẫn đang để ở nhà vợ chồng ông cụ lúc nãy.
Trần Dật ngồi trước mặt Tiết Sơn, đầu hơi cúi xuống, lấy từng món đồ trong hòm thuốc, cẩn thận khử trùng vết thương cho anh.
Vết máu nhanh chóng được rửa sạch, để lộ lớp da cánh tay màu đồng nhạt ban đầu. Da anh hơi ửng đỏ, có lẽ do bị cháy nắng trong một thời gian dài.
Động tác của Trần Dật không quá nhẹ nhàng, thậm chí hơi mạnh tay. Lúc tẩy trùng, Tiết Sơn cảm thấy hơi đau một chút nhưng anh không để tâm, không rên lấy một tiếng.
Anh không nhìn tay mình, cũng không nhìn người trước mặt. Anh đưa mắt ra xa nhìn xuống vết nứt trên nền đất xi măng.
Một nhánh cỏ dại không biết tên vươn mấy chiếc lá non qua khe nứt, không sợ hãi thể hiện sức sống mãnh liệt của mình.
Anh nhìn chăm chú nhánh cỏ nhưng trong tầm mắt luôn ẩn hiện một góc áo màu trắng, một mái tóc đen mềm mại, không sao lái đi được.
Sắc trời không biết bắt đầu tối từ khi nào.
Giữa núi rừng tĩnh lặng, mưa bỗng tí tách rơi, gõ lên trán, lên tóc anh.
Phát giác động tác trì hoãn của đối phương, Tiết Sơn chậm rãi quay đầu, liếc nhìn Trần Dật.
Trần Dật đang cúi đầu chăm chú kết thúc công việc của mình, như có linh cảm, cô liền ngẩng lên.
Ánh mắt không hẹn mà gặp, không bất ngờ, không lúng túng, cô khẽ mỉm cười.
Gương mặt này, vóc dáng này, Tiết Sơn đã quá quen. Trong một năm rưỡi trị liệu, bọn họ thường xuyên chạm mặt nhau.
Cô thường hỏi thăm thông tin, tình trạng uống thuốc để điều chỉnh lượng thuốc, ghi chép bệnh án sau mỗi lần khám chữa cho anh.
Thậm chí, đêm hôm trước, cô còn giúp anh tìm Đồng Đồng mà không cần lưu danh.
Sau khi tìm thấy Đồng Đồng, Tiết Sơn có gọi đến số điện thoại hôm trước. Dù sao đi nữa thì anh vẫn muốn tự nói lời cảm ơn lấy một lần.
Nhưng sau khi điện thoại kết nối, đầu bên kia, cô gái trẻ nói mình chỉ thuận đường làm việc nhỏ, chuyện không đáng để tâm.
Hôm đó là thứ bảy, mới sáng sớm, tâm trạng quét qua sương mù của Dư Sanh Sanh đã được bạn trai gọi điện xin lỗi nên đâu còn chú ý tới mấy chuyện tạp nham này nữa.
Vả lại, cô nghĩ, làm việc tốt không cần lưu danh mới thần bí, thú vị.
Đã như vậy thì Tiết Sơn cũng không khách sáo, nhiệt tình cảm ơn thêm một lần nữa rồi cho qua.
Nhưng anh không thể ngờ, đêm hôm ấy, cùng giúp Đồng Đồng còn có Trần Dật.
Cho nên hôm nay Đồng Đồng mới tìm đến cô.
Mặc dù gặp gỡ rất nhiều lần, nhưng Trần Dật đối với anh mà nói, vĩnh viễn chỉ là người xa lạ.
Loại cảm giác lạ lẫm này đến từ chính hai con người với hai thuộc tính khác nhau.
Một người là bác sĩ cai nghiện, còn một người là kẻ nghiện ma túy.
+++
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng sấm.
Trần Dật ngẩng lên nhìn trời, mây đen từ phía bắc đang cuồn cuộn kéo tới, gió lạnh quanh quẩn núi rừng.
Đồng Đồng đứng bên nhìn Trần Dật thu dọn đồ nghề, ánh mắt lưu luyến, dõi theo từng động tác của cô.
Trần Dật thấy vậy liền mỉm cười với con bé: “Vết thương của bố cháu xử lý xong rồi, sẽ không sao đâu”.
Con bé ngẩng đầu nhìn Tiết Sơn, kéo nhẹ ống tay áo của anh xuống.
Tiết Sơn nhìn con bé, giơ tay xoa đầu, sau đó nhìn Trần Dật, nói: “Làm phiền bác sĩ Trần”.
Cô cười khẽ, trả lời: “Không có gì”.
Gió thổi tung lọn tóc đuôi ngựa, mái tóc đen dài bị hắt lên không trung, Trần Dật đưa tay giữ tóc, nói với Tiết Sơn: “Tôi về trước đây”.
Nói xong, cô vẫy tay chào từ biệt Tiết Sơn.
Tiết Sơn thoáng khựng lại, gọi cô: “Bác sĩ Trần”.
Trần Dật quay đầu.
“Trời sắp mưa, đường trên núi không dễ đi, hay là…”.
Tiết Sơn nói tiếp: “Để tôi đưa cô về”.
+++
Chiếc xe gắn máy phóng chậm rãi trên đường làng.
Trần Dật ngồi phía sau, một tay nắm chặt dây hòm thuốc khoác trên vai, tay kia túm lấy thanh ngang sau yên xe.
Đồng Đồng ngồi phía trước Tiết Sơn, hai tay vịn lên bình xăng, gấu bông lắc lư trong lòng.
Tiết Sơn ngồi kẹp giữa hai người, mắt dõi đằng trước, cẩn thận di chuyển trên con đường trơn trượt.
Theo ý của Trần Dật, anh dừng xe gần nhà ông bà cụ để cô đi bộ vào lấy máy đo huyết áp, rồi lại chở cô về thị trấn.
Thôn Thạch Tháp nằm ở phía Tây sông Đạt Ngõa, cách duy nhất vào thị trấn là phải đi qua chiếc cầu treo Đạt Ngõa.
Sắc trời ngày càng tối, sấm sét không ngừng đánh ầm ầm, đinh tai nhức óc.
Trần Dật vừa cầm máy đo huyết áp và ống nghe rời đi chưa đến mười phút thì mưa bắt đầu rơi lộp bộp.
Tiết Sơn dừng xe, lấy hai chiếc áo mưa trong cốp sau, đưa một cái cho Trần Dật, một cái khác rộng hơn thì chùm lên người Đồng Đồng.
Trần Dật không quen mặc áo mưa, lóng nga lóng ngóng, mất cả buổi không xỏ được tay vào.
Mưa xối ào ào, không buông tha ai, trên mặt ướt mèm nước mưa, mắt gần như không mở ra nổi.
Đột nhiên, ai đó cầm chiếc áo mưa trong tay Trần Dật, dũ hai ba phát xong giơ lên cao, chụp thẳng xuống đầu cô.
Giọng trầm khàn nhắc nhở: “Nhanh lên xe thôi”.
Sau đó, anh cũng chui vào trong chiếc áo mưa của Đồng Đồng.
Thoáng chốc, tiếng mưa rơi liên tục nổ vang, đỉnh trời như nứt toác thành nghìn lỗ hổng, xối xả như thác đổ.
Mưa quá lớn, cuồng phong cũng vui vẻ gia nhập, tạo nên những chiếc roi quất xuống áo mưa của ba người.
Trần Dật nghe thấy Tiết Sơn bảo: “Mưa to quá, qua cầu tìm chỗ trú trước đã”.
Trần Dật ngồi phía sau, rướn cao giọng để anh nghe cho rõ: “Được, không vấn đề gì”.
Vất vả một lúc mới đến nơi, cuối cùng cũng tới cầu treo Đạt Ngõa.
Trần Dật cảm giác xe đã dừng lại nhưng đứng mãi không nhúc nhích, cô liền nheo mắt nghiêng đầu nhìn ra.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, cô hoàn toàn bối rối.
Con sông Đạt Ngõa rộng khoảng chừng 10 mét. Mấy chục năm qua, đã có một chiếc cầu treo được dựng lên ở đây.
Đầu bên kia của cây cầu nằm gần con đường cái uốn lượn. Con đường này rất hẹp, một bên là sông, một bên là núi.
Sáng sớm, nhìn nước sông Đạt Ngõa lên cao, Trần Dật có nghe thư ký Triệu nói cấp trên đã ra chỉ thị, yêu cầu tất cả các thôn phải làm tốt công tác phòng chống lụt bão.
Thư ký Triệu cũng đã sớm đi giải quyết việc đó.
Hiện giờ, nước sông dâng cao, chạm gần vào bờ, nuốt chửng con đường.
Đầu cầu bên này, bình yên vô sự.
Ụ đá bên kia cầu, sụp hoàn toàn.
Cả chiếc cầu như người bị rút sạch xương, một đầu yếu ớt chìm sâu trong lòng sông Đạt Ngõa.
+++
Tiết Sơn đứng dưới mái hiên, nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên Phương Thanh Dã sau đó tự động cắt đứt.
Trong khi anh gọi đến cuộc thứ mười mấy, sau lưng tiếng Trần Dật bỗng vang lên:
“Thế nào? Vẫn không gọi được ạ?”.
Tiết Sơn ngồi xuống, Trần Dật cầm khăn lau tóc trong tay đi ra, đứng bên cạnh, cách anh một khoảng.
Trong ấn tượng của anh, cô thường hay mặc áo khoác trắng. Lúc này, chiếc áo trắng ẩm ướt đang được phơi trên cây gậy trúc dưới mái hiên, gió thổi phần phật.
Trút bỏ chiếc áo chuyên ngành, Trần Dật mặc sơ mi xanh xám và quần jeans trông có vẻ gần gũi hơn hẳn.
Mái tóc dài tản ra, phủ xuống vai. Trần Dật hết lau đuôi tóc bên này sang đuôi tóc bên kia, đuôi tóc nhỏ nước xuống áo, ướt sẫm một mảng trước ngực và đầu vai.
Tiết Sơn buông thõng tay, lắc đầu: “Vẫn không liên lạc được”.
Trong phạm vi hơn mười dặm, cầu treo Đạt Ngõa là con đường duy nhất để qua sông.
Lúc đứng bên này cầu, họ trông thấy thấp thoáng bóng người bên kia sông.
Qua màn mưa trùng trùng điệp điệp, họ thấy hình như mấy người kia đang ra sức trao đổi gì đó. Thi thoảng có người kích động cầm chiếc ô chỉ vào trụ cầu đã bị đổ, khoa tay múa chân, ý như miêu tả đã có người vô tình ngã từ đây xuống.
Mưa rất to, không suy nghĩ nhiều, Tiết Sơn quay đầu xe, chạy thẳng tới thôn gần nhất để trú mưa, và đây cũng chính là nhà của ông bà cụ lúc nãy.
Trần Dật lau tóc cho Đồng Đồng trước, còn Tiết Sơn gọi điện cho Phương Thanh Dã, muốn báo cho anh ta biết tình hình hư hại của chiếc cầu treo, dặn anh ta không cần phải tới đây gấp, nhưng điện thoại của Phương Thanh Dã liên tục tắt máy.
Trần Dật cũng mới gọi điện cho thư ký Triệu, thông báo tình hình chiếc cầu treo, hy vọng các ban ngành có liên quan kịp thời đưa người tới xử lý.
Đầu bên kia điện thoại rất ầm ĩ, tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng người, mơ hồ không rõ. Trần Dật chỉ nghe thấp thoáng thấy thư ký Triệu bảo đang ở chỗ trụ cầu, hình như có chiếc xe ba bánh vừa lên cầu rồi bị ngã ở đó.
Trần Dật nói tin này xong, thấy trong mắt Tiết Sơn ngập vẻ lo lắng.
“Đừng lo lắng quá, chưa chắc đã phải là bạn của anh”. Cô thật sự không tìm ra được khả năng nào khác để trấn an anh nên chỉ có thể nói được như vậy.
Tiết Sơn đảo mắt nhìn cô, khẽ gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn cô”.
Mưa mãi không dứt, cũng không có dấu hiệu ngừng lại, thế giới ảm đạm, ẩm ướt.
Trần Dật nhìn giờ, 2h30’ chiều.
Nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi Tiết Sơn: “Hai người vẫn chưa ăn cơm ạ?”.
Tiết Sơn mải ngẫm nghĩ, cơ thể như rơi vào một thế giới khác, không trả lời.
Trần Dật không phải là người thích truy vấn ngọn nguồn, huống chi hai người họ không hẳn quá quen biết nhau. Nếu như anh không để tâm nghe, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Cô nhìn màn mưa, định quay người trở về phòng.
“Đợi một chút”. Tiết Sơn bỗng gọi cô lại.
Trần Dật dừng bước, quay người.
Tiết Sơn giơ tay làm động tác giữ yên lặng, khẽ hỏi: “Cô nghe thấy gì không?”.
Nghe thấy gì?
Trần Dật vô thức lây vẻ căng thẳng của anh, nghiêng tai lắng nghe.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô có cảm giác nghe thấy tiếng nước sông chảy.
“Rào rào – rào rào – rào rào”.
Quay cuồng theo nhịp, lao về phía họ, âm thanh càng lúc càng gần.
Trần Dật theo bản năng đưa mắt về hướng âm thanh đang kéo tới, giọng bỗng run rẩy: “Tiết Sơn”.
Tiết Sơn cũng nhìn sang, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Đầu bên kia sông Đạt Ngõa, nước dâng cao gần nửa thước đang gào thét lao tới.
Thôn Thạch Tháp cao hơn đầu cầu một chút nhưng cơn lũ bất chấp tất cả, vẫn ầm ầm cuốn phăng tất cả.
Đường làng nằm ở vị trí thấp nhất kẹp giữa hai quả núi, hai bên đường là hoa cỏ dại và đồng ruộng, cũng đã bị nước lũ bao phủ.
Ngôi nhà nhỏ của đôi vợ chồng già mặc dù nằm ở chân núi, nhưng địa thế cao hơn đường, với tình hình trước mắt được xem là an toàn.
Vì an toàn nên phải hướng lên cao nhưng do xung quanh đều là núi, mưa lại to, trên núi như vậy cũng không hẳn là an toàn, đất đá có thể sạt lở bất kỳ lúc nào.
Rất nhiều suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tiết Sơn. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải lắc đầu buông tay.
Dòng nước lũ đỏ ngầu cuồn cuộn trào vào thôn Thạch Tháp. Chỗ đó địa thế thấp hơn, chỉ có một hai hộ gia đình.
Gió sông lạnh lẽo táp vào mặt, tạo thành những cơn đau âm ỉ.
Mưa to, đường ngập, lũ xuất hiện đột ngột.
Bỗng khiến người ta nảy sinh cảm giác bất lực.
Vợ chồng ông cụ nghe thấy tiếng động đi ra, hoảng hốt kêu to: “Lũ rồi, lũ rồi”.
Trần Dật vội vàng trấn an tâm trạng hai ông bà già: “Không sao đâu ạ, địa hình ở đây cao, tạm thời không việc gì hết”.
Cô liếc mắt vào trong thấy Đồng Đồng cũng đi ra, con bé đứng sau lưng Tiết Sơn, giơ tay túm chặt gấu áo của anh.
Tiết Sơn không quay đầu lại, bàn tay rủ bên người nắm lấy bàn tay Đồng Đồng.
Con bé chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này, sợ hãi đứng sau lưng Tiết Sơn, khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn lăm lăm cơn lũ đang không ngừng trào lên.
Thế giới đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi cùng tiếng nước chuyển vần.
Trần Dật lấy điện thoại định gọi cho thư ký Triệu, thông báo tình hình bên thôn Thạch Tháp. Nhưng cô vừa bấm số, Tiết Sơn đứng bên cạnh bỗng mở miệng: “Nguy rồi”.
Bà cụ nhà Phương Thanh Dã vẫn đang bị nhốt trong phòng. Nhà của bà ở vị trí rất thấp dễ bị lũ cuốn chìm.
Tiết Sơn nhanh chóng nhìn bốn xung quanh, đưa ra quyết định.
Chưa gọi được cho thư ký Triệu, điện thoại Trần Dật còn không đến 20% pin.
Cô hỏi Tiết Sơn: “Sao vậy?”.
Tiết Sơn nói lo lắng trong lòng, ngồi xổm xuống trước mặt Đồng Đồng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn buốt lạnh của con bé.
Anh đứng lên, nhìn hai vị bô lão mặt mũi ủ dột, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Trần Dật.
Anh im lặng một lát, nói với Trần Dật: “Bác sĩ Trần, phiền cô chăm sóc cho ông bà cụ và Đồng Đồng”.
Anh định quay về, đưa bà cụ tới đây.
Trần Dật không thể tin nổi, đường làng đều đã bị nước lũ bao phủ, anh định vượt qua thế nào đây?
Tiết Sơn biết rõ băn khoăn của cô, giải thích trên núi có một con đường nhỏ, có thể đi qua mà không cần xuống núi.
Không chỉ Trần Dật, vợ chồng ông bà lão cũng cảm thấy như vậy quá nguy hiểm, Đồng Đồng càng túm chặt vạt áo của Tiết Sơn không chịu buông.
Nhưng họ hiểu, anh nhất định phải đi, vì đó là cả một mạng người.
Mưa quất xuống mặt nước văng tung tóe, đất trời âm u trắng xóa một mảng.
Trần Dật kéo tay Đồng Đồng, ôm con bé vào trong lòng mình. Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh nhìn Tiết Sơn.
Cô nói: “Đi đường cẩn thận, phải bình yên trở về nhé”.
Trần Dật ngồi trước mặt Tiết Sơn, đầu hơi cúi xuống, lấy từng món đồ trong hòm thuốc, cẩn thận khử trùng vết thương cho anh.
Vết máu nhanh chóng được rửa sạch, để lộ lớp da cánh tay màu đồng nhạt ban đầu. Da anh hơi ửng đỏ, có lẽ do bị cháy nắng trong một thời gian dài.
Động tác của Trần Dật không quá nhẹ nhàng, thậm chí hơi mạnh tay. Lúc tẩy trùng, Tiết Sơn cảm thấy hơi đau một chút nhưng anh không để tâm, không rên lấy một tiếng.
Anh không nhìn tay mình, cũng không nhìn người trước mặt. Anh đưa mắt ra xa nhìn xuống vết nứt trên nền đất xi măng.
Một nhánh cỏ dại không biết tên vươn mấy chiếc lá non qua khe nứt, không sợ hãi thể hiện sức sống mãnh liệt của mình.
Anh nhìn chăm chú nhánh cỏ nhưng trong tầm mắt luôn ẩn hiện một góc áo màu trắng, một mái tóc đen mềm mại, không sao lái đi được.
Sắc trời không biết bắt đầu tối từ khi nào.
Giữa núi rừng tĩnh lặng, mưa bỗng tí tách rơi, gõ lên trán, lên tóc anh.
Phát giác động tác trì hoãn của đối phương, Tiết Sơn chậm rãi quay đầu, liếc nhìn Trần Dật.
Trần Dật đang cúi đầu chăm chú kết thúc công việc của mình, như có linh cảm, cô liền ngẩng lên.
Ánh mắt không hẹn mà gặp, không bất ngờ, không lúng túng, cô khẽ mỉm cười.
Gương mặt này, vóc dáng này, Tiết Sơn đã quá quen. Trong một năm rưỡi trị liệu, bọn họ thường xuyên chạm mặt nhau.
Cô thường hỏi thăm thông tin, tình trạng uống thuốc để điều chỉnh lượng thuốc, ghi chép bệnh án sau mỗi lần khám chữa cho anh.
Thậm chí, đêm hôm trước, cô còn giúp anh tìm Đồng Đồng mà không cần lưu danh.
Sau khi tìm thấy Đồng Đồng, Tiết Sơn có gọi đến số điện thoại hôm trước. Dù sao đi nữa thì anh vẫn muốn tự nói lời cảm ơn lấy một lần.
Nhưng sau khi điện thoại kết nối, đầu bên kia, cô gái trẻ nói mình chỉ thuận đường làm việc nhỏ, chuyện không đáng để tâm.
Hôm đó là thứ bảy, mới sáng sớm, tâm trạng quét qua sương mù của Dư Sanh Sanh đã được bạn trai gọi điện xin lỗi nên đâu còn chú ý tới mấy chuyện tạp nham này nữa.
Vả lại, cô nghĩ, làm việc tốt không cần lưu danh mới thần bí, thú vị.
Đã như vậy thì Tiết Sơn cũng không khách sáo, nhiệt tình cảm ơn thêm một lần nữa rồi cho qua.
Nhưng anh không thể ngờ, đêm hôm ấy, cùng giúp Đồng Đồng còn có Trần Dật.
Cho nên hôm nay Đồng Đồng mới tìm đến cô.
Mặc dù gặp gỡ rất nhiều lần, nhưng Trần Dật đối với anh mà nói, vĩnh viễn chỉ là người xa lạ.
Loại cảm giác lạ lẫm này đến từ chính hai con người với hai thuộc tính khác nhau.
Một người là bác sĩ cai nghiện, còn một người là kẻ nghiện ma túy.
+++
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng sấm.
Trần Dật ngẩng lên nhìn trời, mây đen từ phía bắc đang cuồn cuộn kéo tới, gió lạnh quanh quẩn núi rừng.
Đồng Đồng đứng bên nhìn Trần Dật thu dọn đồ nghề, ánh mắt lưu luyến, dõi theo từng động tác của cô.
Trần Dật thấy vậy liền mỉm cười với con bé: “Vết thương của bố cháu xử lý xong rồi, sẽ không sao đâu”.
Con bé ngẩng đầu nhìn Tiết Sơn, kéo nhẹ ống tay áo của anh xuống.
Tiết Sơn nhìn con bé, giơ tay xoa đầu, sau đó nhìn Trần Dật, nói: “Làm phiền bác sĩ Trần”.
Cô cười khẽ, trả lời: “Không có gì”.
Gió thổi tung lọn tóc đuôi ngựa, mái tóc đen dài bị hắt lên không trung, Trần Dật đưa tay giữ tóc, nói với Tiết Sơn: “Tôi về trước đây”.
Nói xong, cô vẫy tay chào từ biệt Tiết Sơn.
Tiết Sơn thoáng khựng lại, gọi cô: “Bác sĩ Trần”.
Trần Dật quay đầu.
“Trời sắp mưa, đường trên núi không dễ đi, hay là…”.
Tiết Sơn nói tiếp: “Để tôi đưa cô về”.
+++
Chiếc xe gắn máy phóng chậm rãi trên đường làng.
Trần Dật ngồi phía sau, một tay nắm chặt dây hòm thuốc khoác trên vai, tay kia túm lấy thanh ngang sau yên xe.
Đồng Đồng ngồi phía trước Tiết Sơn, hai tay vịn lên bình xăng, gấu bông lắc lư trong lòng.
Tiết Sơn ngồi kẹp giữa hai người, mắt dõi đằng trước, cẩn thận di chuyển trên con đường trơn trượt.
Theo ý của Trần Dật, anh dừng xe gần nhà ông bà cụ để cô đi bộ vào lấy máy đo huyết áp, rồi lại chở cô về thị trấn.
Thôn Thạch Tháp nằm ở phía Tây sông Đạt Ngõa, cách duy nhất vào thị trấn là phải đi qua chiếc cầu treo Đạt Ngõa.
Sắc trời ngày càng tối, sấm sét không ngừng đánh ầm ầm, đinh tai nhức óc.
Trần Dật vừa cầm máy đo huyết áp và ống nghe rời đi chưa đến mười phút thì mưa bắt đầu rơi lộp bộp.
Tiết Sơn dừng xe, lấy hai chiếc áo mưa trong cốp sau, đưa một cái cho Trần Dật, một cái khác rộng hơn thì chùm lên người Đồng Đồng.
Trần Dật không quen mặc áo mưa, lóng nga lóng ngóng, mất cả buổi không xỏ được tay vào.
Mưa xối ào ào, không buông tha ai, trên mặt ướt mèm nước mưa, mắt gần như không mở ra nổi.
Đột nhiên, ai đó cầm chiếc áo mưa trong tay Trần Dật, dũ hai ba phát xong giơ lên cao, chụp thẳng xuống đầu cô.
Giọng trầm khàn nhắc nhở: “Nhanh lên xe thôi”.
Sau đó, anh cũng chui vào trong chiếc áo mưa của Đồng Đồng.
Thoáng chốc, tiếng mưa rơi liên tục nổ vang, đỉnh trời như nứt toác thành nghìn lỗ hổng, xối xả như thác đổ.
Mưa quá lớn, cuồng phong cũng vui vẻ gia nhập, tạo nên những chiếc roi quất xuống áo mưa của ba người.
Trần Dật nghe thấy Tiết Sơn bảo: “Mưa to quá, qua cầu tìm chỗ trú trước đã”.
Trần Dật ngồi phía sau, rướn cao giọng để anh nghe cho rõ: “Được, không vấn đề gì”.
Vất vả một lúc mới đến nơi, cuối cùng cũng tới cầu treo Đạt Ngõa.
Trần Dật cảm giác xe đã dừng lại nhưng đứng mãi không nhúc nhích, cô liền nheo mắt nghiêng đầu nhìn ra.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, cô hoàn toàn bối rối.
Con sông Đạt Ngõa rộng khoảng chừng 10 mét. Mấy chục năm qua, đã có một chiếc cầu treo được dựng lên ở đây.
Đầu bên kia của cây cầu nằm gần con đường cái uốn lượn. Con đường này rất hẹp, một bên là sông, một bên là núi.
Sáng sớm, nhìn nước sông Đạt Ngõa lên cao, Trần Dật có nghe thư ký Triệu nói cấp trên đã ra chỉ thị, yêu cầu tất cả các thôn phải làm tốt công tác phòng chống lụt bão.
Thư ký Triệu cũng đã sớm đi giải quyết việc đó.
Hiện giờ, nước sông dâng cao, chạm gần vào bờ, nuốt chửng con đường.
Đầu cầu bên này, bình yên vô sự.
Ụ đá bên kia cầu, sụp hoàn toàn.
Cả chiếc cầu như người bị rút sạch xương, một đầu yếu ớt chìm sâu trong lòng sông Đạt Ngõa.
+++
Tiết Sơn đứng dưới mái hiên, nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên Phương Thanh Dã sau đó tự động cắt đứt.
Trong khi anh gọi đến cuộc thứ mười mấy, sau lưng tiếng Trần Dật bỗng vang lên:
“Thế nào? Vẫn không gọi được ạ?”.
Tiết Sơn ngồi xuống, Trần Dật cầm khăn lau tóc trong tay đi ra, đứng bên cạnh, cách anh một khoảng.
Trong ấn tượng của anh, cô thường hay mặc áo khoác trắng. Lúc này, chiếc áo trắng ẩm ướt đang được phơi trên cây gậy trúc dưới mái hiên, gió thổi phần phật.
Trút bỏ chiếc áo chuyên ngành, Trần Dật mặc sơ mi xanh xám và quần jeans trông có vẻ gần gũi hơn hẳn.
Mái tóc dài tản ra, phủ xuống vai. Trần Dật hết lau đuôi tóc bên này sang đuôi tóc bên kia, đuôi tóc nhỏ nước xuống áo, ướt sẫm một mảng trước ngực và đầu vai.
Tiết Sơn buông thõng tay, lắc đầu: “Vẫn không liên lạc được”.
Trong phạm vi hơn mười dặm, cầu treo Đạt Ngõa là con đường duy nhất để qua sông.
Lúc đứng bên này cầu, họ trông thấy thấp thoáng bóng người bên kia sông.
Qua màn mưa trùng trùng điệp điệp, họ thấy hình như mấy người kia đang ra sức trao đổi gì đó. Thi thoảng có người kích động cầm chiếc ô chỉ vào trụ cầu đã bị đổ, khoa tay múa chân, ý như miêu tả đã có người vô tình ngã từ đây xuống.
Mưa rất to, không suy nghĩ nhiều, Tiết Sơn quay đầu xe, chạy thẳng tới thôn gần nhất để trú mưa, và đây cũng chính là nhà của ông bà cụ lúc nãy.
Trần Dật lau tóc cho Đồng Đồng trước, còn Tiết Sơn gọi điện cho Phương Thanh Dã, muốn báo cho anh ta biết tình hình hư hại của chiếc cầu treo, dặn anh ta không cần phải tới đây gấp, nhưng điện thoại của Phương Thanh Dã liên tục tắt máy.
Trần Dật cũng mới gọi điện cho thư ký Triệu, thông báo tình hình chiếc cầu treo, hy vọng các ban ngành có liên quan kịp thời đưa người tới xử lý.
Đầu bên kia điện thoại rất ầm ĩ, tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng người, mơ hồ không rõ. Trần Dật chỉ nghe thấp thoáng thấy thư ký Triệu bảo đang ở chỗ trụ cầu, hình như có chiếc xe ba bánh vừa lên cầu rồi bị ngã ở đó.
Trần Dật nói tin này xong, thấy trong mắt Tiết Sơn ngập vẻ lo lắng.
“Đừng lo lắng quá, chưa chắc đã phải là bạn của anh”. Cô thật sự không tìm ra được khả năng nào khác để trấn an anh nên chỉ có thể nói được như vậy.
Tiết Sơn đảo mắt nhìn cô, khẽ gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn cô”.
Mưa mãi không dứt, cũng không có dấu hiệu ngừng lại, thế giới ảm đạm, ẩm ướt.
Trần Dật nhìn giờ, 2h30’ chiều.
Nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi Tiết Sơn: “Hai người vẫn chưa ăn cơm ạ?”.
Tiết Sơn mải ngẫm nghĩ, cơ thể như rơi vào một thế giới khác, không trả lời.
Trần Dật không phải là người thích truy vấn ngọn nguồn, huống chi hai người họ không hẳn quá quen biết nhau. Nếu như anh không để tâm nghe, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Cô nhìn màn mưa, định quay người trở về phòng.
“Đợi một chút”. Tiết Sơn bỗng gọi cô lại.
Trần Dật dừng bước, quay người.
Tiết Sơn giơ tay làm động tác giữ yên lặng, khẽ hỏi: “Cô nghe thấy gì không?”.
Nghe thấy gì?
Trần Dật vô thức lây vẻ căng thẳng của anh, nghiêng tai lắng nghe.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô có cảm giác nghe thấy tiếng nước sông chảy.
“Rào rào – rào rào – rào rào”.
Quay cuồng theo nhịp, lao về phía họ, âm thanh càng lúc càng gần.
Trần Dật theo bản năng đưa mắt về hướng âm thanh đang kéo tới, giọng bỗng run rẩy: “Tiết Sơn”.
Tiết Sơn cũng nhìn sang, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Đầu bên kia sông Đạt Ngõa, nước dâng cao gần nửa thước đang gào thét lao tới.
Thôn Thạch Tháp cao hơn đầu cầu một chút nhưng cơn lũ bất chấp tất cả, vẫn ầm ầm cuốn phăng tất cả.
Đường làng nằm ở vị trí thấp nhất kẹp giữa hai quả núi, hai bên đường là hoa cỏ dại và đồng ruộng, cũng đã bị nước lũ bao phủ.
Ngôi nhà nhỏ của đôi vợ chồng già mặc dù nằm ở chân núi, nhưng địa thế cao hơn đường, với tình hình trước mắt được xem là an toàn.
Vì an toàn nên phải hướng lên cao nhưng do xung quanh đều là núi, mưa lại to, trên núi như vậy cũng không hẳn là an toàn, đất đá có thể sạt lở bất kỳ lúc nào.
Rất nhiều suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tiết Sơn. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải lắc đầu buông tay.
Dòng nước lũ đỏ ngầu cuồn cuộn trào vào thôn Thạch Tháp. Chỗ đó địa thế thấp hơn, chỉ có một hai hộ gia đình.
Gió sông lạnh lẽo táp vào mặt, tạo thành những cơn đau âm ỉ.
Mưa to, đường ngập, lũ xuất hiện đột ngột.
Bỗng khiến người ta nảy sinh cảm giác bất lực.
Vợ chồng ông cụ nghe thấy tiếng động đi ra, hoảng hốt kêu to: “Lũ rồi, lũ rồi”.
Trần Dật vội vàng trấn an tâm trạng hai ông bà già: “Không sao đâu ạ, địa hình ở đây cao, tạm thời không việc gì hết”.
Cô liếc mắt vào trong thấy Đồng Đồng cũng đi ra, con bé đứng sau lưng Tiết Sơn, giơ tay túm chặt gấu áo của anh.
Tiết Sơn không quay đầu lại, bàn tay rủ bên người nắm lấy bàn tay Đồng Đồng.
Con bé chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này, sợ hãi đứng sau lưng Tiết Sơn, khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn lăm lăm cơn lũ đang không ngừng trào lên.
Thế giới đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi cùng tiếng nước chuyển vần.
Trần Dật lấy điện thoại định gọi cho thư ký Triệu, thông báo tình hình bên thôn Thạch Tháp. Nhưng cô vừa bấm số, Tiết Sơn đứng bên cạnh bỗng mở miệng: “Nguy rồi”.
Bà cụ nhà Phương Thanh Dã vẫn đang bị nhốt trong phòng. Nhà của bà ở vị trí rất thấp dễ bị lũ cuốn chìm.
Tiết Sơn nhanh chóng nhìn bốn xung quanh, đưa ra quyết định.
Chưa gọi được cho thư ký Triệu, điện thoại Trần Dật còn không đến 20% pin.
Cô hỏi Tiết Sơn: “Sao vậy?”.
Tiết Sơn nói lo lắng trong lòng, ngồi xổm xuống trước mặt Đồng Đồng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn buốt lạnh của con bé.
Anh đứng lên, nhìn hai vị bô lão mặt mũi ủ dột, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Trần Dật.
Anh im lặng một lát, nói với Trần Dật: “Bác sĩ Trần, phiền cô chăm sóc cho ông bà cụ và Đồng Đồng”.
Anh định quay về, đưa bà cụ tới đây.
Trần Dật không thể tin nổi, đường làng đều đã bị nước lũ bao phủ, anh định vượt qua thế nào đây?
Tiết Sơn biết rõ băn khoăn của cô, giải thích trên núi có một con đường nhỏ, có thể đi qua mà không cần xuống núi.
Không chỉ Trần Dật, vợ chồng ông bà lão cũng cảm thấy như vậy quá nguy hiểm, Đồng Đồng càng túm chặt vạt áo của Tiết Sơn không chịu buông.
Nhưng họ hiểu, anh nhất định phải đi, vì đó là cả một mạng người.
Mưa quất xuống mặt nước văng tung tóe, đất trời âm u trắng xóa một mảng.
Trần Dật kéo tay Đồng Đồng, ôm con bé vào trong lòng mình. Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh nhìn Tiết Sơn.
Cô nói: “Đi đường cẩn thận, phải bình yên trở về nhé”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.