Chương 6: Bắc khứ thu Sơn Quỷ - Nam hồi ngộ Thần quân
Ưu Đàm Hoa
21/05/2013
Đồng thời chàng rùn người thấp xuống để thiết trượng đi sượt qua vai, cắm phập vào thân cây ngô đồng.
Gỗ ngô đồng khá mềm nên bị gậy sắt đâm sâu một đoạn hai gang khiến Sở Phóng không sao thu ngay về được. Vả lại, lão cũng chẳng còn cách nào khác là phải bỏ vũ khí để tránh chiếc vòng sắc bén kia.
Với thân thủ của Thần Trượng Tẩu thì không thể bị thương bởi thiết hoàn nhưng lão cũng chẳng còn gậy sắt, phải dùng sở đoản để đối phó với Thiên Cơ.
Chàng đã như ánh chớp lao đến tấn công bằng pho Long Hổ thần thức lừng danh vũ nội. Sở Phóng tuy có thần lực cao cường nhưng lại không chuyên về quyền cước trong khi Thiên Cơ khổ luyện đã mười năm. Thân pháp của chàng lại nhanh hơn họ Sở nên chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thiên Cơ vung đôi tay dài thượt tấn công như bão táp. Chỉ sau hai mươi chiêu đã cắm được năm ngón tay thép vào ngực phải Thần Trượng Tẩu, bóc di lớp thịt nơi vú.
Lão đau đớn rên rỉ và bắt đầu khiếp sợ. Thiên Cơ vẫn ra đòn như mưa, quyết không để đối thủ đào vong. Song trảo của chàng liên tiếp rạch nát chân tay Sở Phóng, còn song cước liên tục công phá hai sườn và bụng dưới. Dù có đến hoa giáp tu vi và thần lực thiên sinh, Thần Trượng Tẩu cũng chẳng chịu nổi, máu miệng rỉ ra không ngớt.
Những ngọn đuốc gỗ thông đã tắt hết vì tám gã hắc y đều bị Tiểu Mao giết sạch.
Nguồn sáng duy nhất là vầng trăng tròn trịa giữa trời cao đang chiếu xuyên qua cành lá.
Thần Trượng Tẩu vừa đánh vừa lùi dần, chỉ sợ quái vật lông lá kia tham chiến.
Chợt có đám mây đen dày đặc bay đến, che khuất vầng trăng khiến không gian tối sầm lại. Sở Phóng mừng rỡ phi thân đào tẩu ngay. Thiên Cơ không đuổi theo mà quay lại chỗ Tiểu Mao. Con vật này đang hí hứng nhổ cây trượng sắt ra khỏi thân cây ngô đồng. Trăng đã sáng trở lại giúp Thiên Cơ tìm lại thiết hoàn và cũng giúp chàng nhận ra Sơn Đông Thiết Địch cũng đã mất dạng. Chàng ngắm nghía cây trượng trong tay Tiểu Mao rồi giành lấy, dùng thiết hoàn chặt bớt một đoạn ba gang. Chiều dài còn lại thích hợp với Tiểu Mao hơn. Với vũ khí này không ai có thể lại gần nó.
Được chàng trả lại vật yêu thích, Tiểu Mao mừng rỡ hú lên lảnh lót. Ngày còn ở rừng Thần Y Giá, nó đánh nhau với cọp beo bằng một cây gỗ, chẳng vừa tay chút nào cả.
Thiên Cơ thừ người suy nghĩ đến việc giải cứu thủ hạ và Ngọc Đường Xuân Nữ.
Cũng như đối với Tiểu Mao, chàng không thể bỏ họ được.
Thiên Cơ lướt nhanh về phía bìa rừng, định lấy bọc hành lý trong xe và đi đến Hoan Lạc cung. Tiểu Mao kéo lê thiết trượng chạy theo. Trừ lúc đứng và đi chậm thì Sơn Quỷ thẳng người, còn lúc chạy thì bao giờ cũng bằng cả tứ chi. Tập tính này thường thấy ở loài khỉ vượn.
Khi ra đến cỗ xe, Thiên Cơ phát hiện có hai thớt ngựa phi đến. Dáng vóc to béo của Bất Bão Vũ Sĩ khiến chàng mừng rỡ. Nhưng người áo đen bịt mặt kia có vẻ nhỏ thó hơn Hắc Báo Tử. Bất Bão tập tễnh rời yên ngựa, phục xuống khóc ròng :
- Công tử ơi, Kim Yết đã bỏ mạng rồi. Bần đạo còn sống cũng là nhờ Cốc cô nương đây.
Thiên Cơ choáng váng bởi niềm xót thương vô hạn. Chàng lặng người đi một lúc lâu và bị đánh thức bởi giọng nói của Hắc Y Nhân :
- Công tử. Cả Ngọc Đường Xuân Nữ cũng bị giết chết cách nay năm ngày.
Thiên Cơ nhận ra giọng nói quen thuộc, bùi ngùi hỏi :
- Cốc cô nương đấy ư?
Độc Hồ Điệp tháo khăn che mặt để lộ dung nhan xinh đẹp của Cốc Dao Trì.
Thiên Cơ gật đầu :
- Cảm tạ cô nương. Giờ tại hạ phải đến Hoan Lạc cung ngay. Xin cáo biệt.
Độc Hồ Điệp xua tay :
- Công tử đừng đi vô ích. Tiểu muội vì muốn cứu đạo sĩ béo này nên đã dùng đến Cửu Tuyền Độc Châu. Hoan Lạc cung sợ oai gia phụ nên rút cả về căn cứ chính ở Kiều Sơn rồi.
Thiên Cơ cau mày :
- Sao tại hạ nghe nói Kiều Sơn là trọng địa của Huyết Ấn bang mà?
Dao Trì che miệng cười :
- Hoan Lạc cung chính là một cơ sở của Huyết Ấn bang, do Phó bang chủ là Thần Tượng Tẩu phụ trách, lợi dụng nơi này để kiếm tiền, chiêu mộ cao thủ và tổ chức cướp bóc bằng đám Lạc Hồn Nhân.
Thiên Cơ cười lạnh :
- Vậy thì tại hạ sẽ đi Kiều Sơn.
Độc Hồ Điệp can ngăn :
- Tổng đàn Huyết Ấn bang kiên cố như tường đồng vách sắt, nhân thủ nhiều như lá rừng. Đó là chưa kể đến võ công tuyệt thế của Huyết Ấn Thần Quân Khang Nhẫn. Công tử liều lĩnh đến đó cũng chỉ uổng mạng mà thôi. Vả lại, theo lời gia phụ nói thì dã tâm của Khang lão rất lớn, quyết tâm làm bá chủ võ lâm. Và mục tiêu đầu tiên của lão chính là Bắc Đẩu môn ở Nghi Xương vì tổ phụ họ Trầm là Bắc Đẩu thư sinh đã từng dồn Thần quân xuống vực thẳm. Lúc ấy, công tử liên thủ cùng Bắc Đẩu môn mà tiêu diệt Huyết Ấn bang cũng không muộn.
Thiên Cơ phải dùng kế mới đả thương được Thần Trượng Tẩu nên tự lượng không địch lại Huyết Ấn Thần Quân. Chàng liền nghe lời Độc Hồ Điệp, tạm gác hận thù lại.
Dao Trì vòng tay cáo từ nhưng trong lòng chỉ mong Thiên Cơ giữ lại. Nào ngờ chàng thản nhiên tống tiễn khiến dạ mĩ nhân chua chát.
Nàng ngần ngừ nói :
- Tiểu muội quên không hỏi kết quả cuộc chiến giữa công tử cùng Thần Trượng Tẩu và Sơn Đông Thiết Địch.
Thiên Cơ đáp :
- Tại hạ may mắn đả thương được họ. Hai lão ấy chạy mất rồi.
Dao Tri cau mày :
- Nếu thế thì Huyết Ấn Thần Quân sẽ chận kín đường xuôi nam. Công tử phải cẩn trọng đấy.
Bất Bão Vũ Sĩ thấy Độc Hồ Điệp nói câu từ giã rồi mà cứ lần khân chẳng chịu đi, liền lờ mờ đoán ra tâm sự của nàng. Gã chịu ơn cứu mạng nên cố báo đáp nhưng chẳng biết phải làm sao vì chẳng thể nào mở miệng mời Độc Hồ Điệp đi cùng được.
Cốc Dao Trì vòng tay chào, lên ngựa lủi thủi rời cánh rừng ngô đồng. Lát sau, bọn Thiên Cơ cũng lên đường.
Chiều ngày mười chín, bọn Thiên Cơ dừng chân ở cửa nam thành Trịnh Châu, ghé vào một khách điếm hạng trung. Đêm xuống, Bất Bão xách gối chăn ra xe ngủ chung với Tiểu Mao.
Từ ngày Hắc Báo Tử thiệt mạng, Bất Bão đành chọn con Sơn Quỷ làm bạn. Nói chuyện với Tiểu Mao xem ra dễ chịu hơn với Thiên Cơ. Thứ nhất là vì Bất Bão tự trách mình có lỗi trong cái chết của Kim Yết. Thứ hai là Thiên Cơ cứ lặng lẽ như tượng đá, chẳng hề mở miệng. Bất Bão chẳng cần biết Tiểu Mao có hiểu hay không. Ít ra nó cũng chăm chú lắng nghe và có những cử chỉ đáp lại.
Bất Bão biết Thiên Cơ đang ôn luyện võ công để trả thù cho Hắc Báo Tử. Họ Trần đã bị Thần Trượng Tẩu đập vỡ sọ, Bất Bão cũng trúng ba cây thiết địch của Hoàng Lam Viên nhưng nhờ người đầy thịt nên chỉ thọ thương nhẹ.
Do vậy, năm ngày qua, Thiên Cơ thường bắt cả bọn nghỉ ngơi ở ven rừng hay chân núi. Trong lúc Bất Bão đi mua lương thực hay cùng Tiểu Mao săn thú thì chàng khổ luyện bảy mươi hai chiêu phi hoàn. Cuộc chiến khốc liệt với Thần Trượng Tẩu trong khu rừng ngô đồng phía Bắc An Dương đã giúp cho Thiên Cơ nhìn ra những khiếm khuyết của mình.
Năm xưa, Thiết Hoàn Ma Quân ngạo thị giang hồ, chưa hề biết bại là gì. Vậy tại sao chàng lại lép vế trước cây thiết trượng của Sở Phóng? Phải chăng Thiên Cơ chưa thực sự nắm được tinh túy của pho Phi Hoàn thất thập nhị thủ?
Thấy chủ nhân luyện võ, Bất Bão cũng xách đao ra múa và dạy cho Tiểu Mao vài đòn căn bản của côn pháp. Theo tập tính của loài linh trưởng, Tiểu Mao chỉ biết giơ cao giáng xuống mà thôi. Nay được Bất Bão dạy dỗ, con vật linh thông này đã biết tấn công theo nhiều góc độ và biết cả vài thế đỡ đòn.
Sáng hai mươi, họ rời Trịnh Châu đi tiếp về phương nam. Được mươi dặm, đường quan đạo đi xuyên qua một vùng gò đống ngổn ngang, đất khô cằn sỏi đá chỉ toàn lau sậy và bụi rậm. Nắng hạ nung nóng vạn vật khiến một gã béo phì như Bất Bão ướt sũng mồ hôi. Gã làm xà ích đánh xe nên còn núp bóng được đôi chút nên rất khâm phục Thiên Cơ. Chàng chỉ có chiếc nón tre trên đầu mà vẫn thản nhiên dong ruổi, trán chỉ lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Bất Bão ra roi, giục đôi ngựa phi mau để tìm nơi râm mát. Hơn khắc sau, cánh rừng lưa thưa hiện ra an ủi lòng đạo sĩ. Nhưng khi đến nơi, gã giật mình nhận thấy gần trăm kị sĩ áo đen đã chờ sẵn. Dưới gốc cây liễu già cắm cây đại kỳ nền vàng, giữa thêu bàn tay đỏ như máu. Đấy chính là tiêu chí của Huyết Ấn bang đất Kiều Sơn.
Huyết Ấn Thần Quân có công phu cách không Huyết Ấn chưởng, giết người ở khoảng cách nửa trượng và lưu lại dấu bàn tay nơi da thịt. Do vậy, chữ ấn ở đây có nghĩa là lưu lại dấu vết chứ chẳng phải ấn tín vua quan. Huyết Ấn Thần Quân Khang Nhẫn là người luyện Cách Không chưởng đến mức thượng thừa. Ngay bản thân Thiên Cơ cùng chỉ dồn chân khí ra khỏi lòng bàn tay được hơn gang.
Hai mươi bảy năm trước, Khang Nhẫn giết người như ngóe, bị Bắc Đẩu thư sinh Trầm Thiên Khu và các Chưởng môn bạch đạo vây đánh. Họ Trầm đâm thủng ngực và đẩy Huyết Ấn Thần Quân xuống Vô Âm Giản ở cạnh núi Khuyết Sơn. Không ngờ lão thoát chết và giờ đây dựng nên Huyết Ấn bang.
Dù không biết mặt mũi Khang Nhẫn nhưng Bất Bão và Thiên Cơ cùng ngờ ngợ đoán rằng lão già cao lớn, râu tóc bạc phơ, mặc đại bào vàng chóe, ngực thêu huyết thủ kia là ai.
Thiên Cơ lạnh lùng nói nhỏ :
- Ngươi phải tìm cách đưa Tiểu Mao bỏ chạy vào rừng, không được ham đánh.
Bất Bão nghe giọng nói nghiêm khắc, vội gật đầu ngay. Lòng gã thầm cảm kích thái độ quan hoài của chủ nhân.
Lúc này bọn kị sĩ đã vây chặt cỗ xe, chờ lệnh Bang chủ. Song Huyết Ấn Thần Quân lại cười ha hả, sang sảng nói :
- Lão phu nghe tin Mục tiểu tử ngươi đả thương được Sở phó bang chủ cùng Hoàng tổng quản, lòng rất kinh ngạc và luyến tiếc bậc anh tài trẻ tuổi. Nay nếu ngươi chịu qui phục, lão phu sẽ bỏ qua hiềm khích, phong ngay cho chức Đại Hộ pháp. Tiểu hài tử nghĩ sao?
Tuổi lão đã chín mươi, vai vế ngang với tổ phụ Thiên Cơ nên chàng phải xưng hô đúng lễ, nhưng giọng lạnh như băng :
- Cảm tạ tiền bối. Rất tiếc là vãn bối không thể nhận lời.
Khang Nhẫn nổi giận trước sự bướng bỉnh của chàng trai. Lão cười nhạt :
- Chẳng lẽ ngươi không tiếc cái mạng của mình sao?
Thiên Cơ hờ hững đáp :
- Mạng tại hạ lớn lắm, lão không giết được đâu.
Khang Nhãn điên tiết quát :
- Sát.
Bọn hắc y rời lưng ngựa nhất tề xông vào. Toán này chỉ độ hai mươi người, được chỉ huy bởi năm lão già áo trắng, tuổi sáu chục, có lẽ là Đường chủ hay Hộ pháp gì đấy.
Tiểu Mao tông cửa xe nhảy ra. Thân hình lông lá đáng sợ của nó đã khiến phe đối phương khiếp vía. Con Sơn Quỷ áp dụng ngay những bài học của Bất Bão, quét ngang thanh thiết côn, đánh bạt ba cây đao, rồi gõ bể sọ một tên.
Thần lực của Tiểu Mao không thua gì Thần Trượng Tẩu nên đòn đánh ra nặng như núi. Bọn lục lục thường tài kia làm sao chống nổi. Nó lại có lớp lông dài và dày, xương cốt cứng rắn nên chẳng biết sợ là gì, cứ lao thẳng vào phe đối phương mà càn quét.
Bất Bão thấy học trò hiển lộng thần oai, sử dụng nhuần nhuyễn những điều mình dạy, lòng khoan khoái phi thường, hứng chí múa đao phối hợp. Hai lão bạch y thấy đôi hung thần quá dũng mãnh vội chặn đánh. Vũ khí của họ là trường kiếm, thủ pháp nhanh nhẹn và ác độc, chứng tỏ chẳng phải kẻ vô danh trong võ lâm.
Tiểu Mao tuy thần dũng nhưng đấu pháp vụng về, lập tức bị đâm vào bả vai trái.
Vết thương nhẹ kia càng làm nó say máu, gầm gừ ghê rợn và liều mạng xông lên.
Phần Thiên Cơ bị ba lão áo trắng vây đánh. Họ dùng pháp Tam Tài kiếm trận, phối hợp nhịp nhàng nên dồn được Thiên Cơ vào thế thủ. Tiếng thép chạm nhau liên tục và chát chúa nhưng cục diện vẫn dằng co, chưa hề ngã ngũ ngay được.
Thiên Cơ là người thông tuệ tuyệt luân, chỉ tiếc rằng Vô Tích Thần Y lại chẳng phải minh sư. Ông dạy rất tốt pho Long Hổ thần thức nhưng đối với Phi Hoàn thất thập nhị thủ thì lại chỉ có thể là cố vấn, cùng Thiên Cơ tham luyện. Trong giao đấu, hai người cùng nương tay với nhau nên Thiên Cơ cũng chẳng thu thập được bao nhiêu kinh nghiệm. Do đó, mỗi lần gập địch thủ lão luyện là chàng lúng túng.
Nhưng bù lại, với căn cơ mẫn tiệp, chỉ sau vài chục hiệp là chàng có thể tìm ra cách khắc phục đối phương. Trong trường hợp này cũng vậy, chịu đựng gần trăm chiêu liên thủ kia rồi mới phản công. Chàng muốn mình chiến thắng mà hoàn toàn lành lặn để đối phó với Huyết Ấn Thần Quân.
Thiên Cơ thấy ba lão bạch bào sử dụng lại thế kiếm trận khởi đầu, lòng thầm mừng rỡ. Chàng tràn người sang mé hữu để tránh bốn nhát kiếm trước mặt, đồng thời thò tay phải chụp lấy lưỡi kiếm của lão thứ hai kéo mạnh.
Theo quán tính, lão ta cố giữ chặt vũ khí và xoay bản để chặt đứt ngón tay chàng.
Vì vậy, lão bị lôi về phía Thiên Cơ. Thiết hoàn đủ tầm cắt ngang cổ họng lão ngay.
Cùng lúc ấy, chân trái Thiên Cơ thọc ngược về phía sau, phá nát bàng quang lão thứ ba. Chàng biết rõ lão sẽ đâm vào lưng mình.
Sau đòn Nhất Tiễn Xạ Song Điêu, Thiên Cơ nhảy xổ vào lão còn lại. Khi sau lưng không còn người tập kích, chàng yên tâm dồn toàn lực vào chiêu “Đăng Chiếu Ly Tịch” (đèn soi chén rượu biệt ly).
Thiết hoàn loang loáng dưới ánh dương quang, khóa chặt đường kiếm và liếm vào ngực nạn nhân. Ba tiếng gào cất lên liên tiếp khiến Huyết Ấn Thần Quân rúng động.
Lão căm hận phi thân về phía Thiền Cơ nhưng chàng đã lướt đến đối thủ của Tiểu Mao, kịp thời đánh bạt mũi kiếm trước khi lão đâm thủng mắt nó.
Rồi Thiên Cơ ập vào bồi thêm chiêu “Lộ Kiều Vãn Địch” (cầu sương nghe sáo).
Hoàn ảnh mờ mờ văng vẳng nhẹ tiếng vi vu. Công lực chàng chỉ tương đương đối phương nhưng nhờ chiêu thức ảo diệu vô song nên dễ dàng phá được đường kiếm kia và xẻ dọc lồng ngực lão.
Tiếng rên chưa dứt thì Thiên Cơ đã quát vang :
- Rút lui.
Bất Bão vội hoành đao quét lão bạch y ra xa. Đối phương xui xẻo lùi ngay về hướng Thiên Cơ. Thực ra thì chàng còn ở xa đến hơn trượng, chẳng có vẻ gì đáng sợ.
Tuy nhiên, chiếc vòng sắt đen sì kia không hề biết đến lễ nghi qui củ, bay vút đến như ánh chớp. Bao giờ Thiên Cơ cũng bám theo để thu hồi vũ khí. Chàng giật chiếc vòng sắt ra khỏi lưng Hộ pháp Huyết Ấn bang trước khi lão ngã xuống.
Thấy Tiểu Mao vẫn còn ham đánh với bọn hắc y, Thiên Cơ hú lên lảnh lót. Lúc ấy, Tiểu Mao mới chịu cùng Bất Bão phá vây bỏ chạy vào cánh rừng đối diện. Thiên Cơ yên tâm đứng chờ Huyết Ấn Thần Quân. Khang Nhẫn đã đến nơi, không tấn công ngay mà quắc đôi mắt dài nhỏ, chậm rãi gằn từng tiếng :
- Mục Thiên Cơ. Lão phu và Thiết Hoàn Ma Quân có chút uyên nguyên sâu xa nên không muốn giết truyền nhân của ông ấy. Nếu ngươi chịu qui hàng, lão phu sẽ truyền cho yếu quyết của pho Phi Hoàn thất thập nhị thủ và còn nhận làm đệ tử kế thừa cơ nghiệp Huyết Ấn bang.
Thiên Cơ biết lão nói thực vì trong pho bí kíp Phi Hoàn không hề có khẩu quyết vận khí.
Chàng cau mày hỏi :
- Lão và Thiết Hoàn Ma Quân quan hệ thế nào?
Khang Nhẫn đáp :
- Ông ấy là cậu ruột của lão phu.
Lão thấy chàng bỏ thiết hoàn vào ngực áo tưởng đã thu phục được, nào ngờ chàng điềm nhiên nói :
- Thế thì tại hạ sẽ dùng công phu khác đánh nhau với lão vậy.
Dứt lời, Thiên Cơ nhảy xổ đến, vung quyền đánh ngay. Quyền chưởng là sở trường của chàng và cũng là sở trường của đối phương. Thiên Cơ từng nghe Hắc Báo Tử nói về công phu Cách Không Huyết Ấn chưởng của Khang Nhẫn, nay lại được biết lão là cháu ruột của Thiết Hoàn Ma Quân, đành dùng võ công lạ để đối phó.
Huyết Ấn Thần Quân thấy Thiên Cơ có vẻ dám múa rìu qua mắt thợ, nhếch mép cười hiểm ác, vỗ một chưởng thị uy. Chưởng kình chạm vào lưới quyền phong nổ ì ầm khiến Thiên Cơ chựng lại nhưng chàng vẫn kiêu dũng tiến lên.
Khang lão kinh ngạc trước pho quyền kỳ ảo và đành chấp nhận cận chiến. Thiên Cơ liên tiếp ra đòn, thủ cước chập chờn, linh hoạt phi thường, đẩy Thần quân lùi hơn một trượng. Lão giận dữ gầm vang, giở toàn lực phản công, tạo thành lưới chưởng đỏ như sương máu.
Thiên Cơ bắt đầu kém thế sau khi đón liền tám chưởng. Thần quân có đến hơn hoa giáp công lực, chương kình như búa bổ khiến tay chàng đau nhức, khí huyết nhộn nhạo. Dù đã tận dụng thân pháp Long Hổ Thần Bộ để tránh né, Thiên Cơ cũng chỉ cầm cự trên mười mấy chiêu nữa là thất thế, trúng một chưởng sượt qua sườn phải.
Bản năng cầu sinh thúc giục chàng đào tẩu nhưng Huyết Ấn Thần Quân đã đan lưới chưởng chặn đứng mọi phương. Thiên Cơ không còn cách nào khác là đổi mạng với kẻ thù. Chàng xông thẳng vào, mặt đối mặt cùng Thần quân, song thủ xòe ra, đỡ liền hai phát chưởng, miệng rỉ máu và hai tay buông thõng như đã gãy.
Khang Nhẫn là người quyết đoán và tàn ác, không thu phục được thì phải tiêu diệt để trừ hậu hoạn. Lão thấy chàng bỏ trống tâm thất bèn vung song chưởng giáng vào. Nào ngờ Thiên Cơ ngả người ra sau theo thế Thiết Bản Kiều để chưởng kình lướt qua. Đồng thời thân hình chàng cũng trượt dài trên mặt cỏ, lướt về phía Khang Nhẫn.
Đến nơi, song cước của Thiên Cơ vun vút đá vào hạ bàn của Thần quân.
Khang Nhẫn kinh hoàng trước quái chiêu, rùn người đỡ gạt. Tiếc rằng đã khá muộn vì chiêu Ngọa Hổ Hí Điệp này có đến tám thức. Thiên Cơ như con cọp nằm ngửa, vươn trảo chụp bướm. Tuy đối phương biến hóa thần tốc nhưng vẫn không tránh được cú đá cuối cùng.
Mũi giày Thiên Cơ thọc ngay vào sườn trái của Thần quân. Lão đau đớn hự lên, thân mình rung chuyển, lùi lại ba bước. Khang Nhẫn nghiến răng vung tả thủ giáng xuống. Thiên Cơ chập song chưởng đỡ chiêu, máu trong phổi trào ra, hai cổ tay trật khớp.
Huyết Ấn Thần Quân chưa kịp kết liễu Thiên Cơ thì nghe luồng gió mạnh ập vào lưng. Với kinh nghiệm mấy chục năm, lão biết rằng lực đạo kia vô cùng hùng hậu, chẳng thể xem thường được. Nếu lão giết Thiên Cơ thì cũng khó mà toàn mạng. Huyết Ấn Thần Quân đành bấm bụng tung mình về phía trước để tránh đòn.
Lúc quay lại, lão nhận ra kẻ tập kích mình lại là con dã nhân lông đen. Con vật này đang lúng túng lay gọi Thiên Cơ. Khang Nhẫn cả giận lướt đến tấn công. Tiểu Mao trúng liền hai chưởng, thét lên đau đớn nhưng vẫn không ngã gục, vung gậy sắt đập nhầu cố bảo vệ Thiên Cơ.
Ngoài kia, Bất Bão đang hùng hục múa đao đánh bọn hắc y, mở lối vào với Tiểu Mao. Gã gọi vang :
- Tiểu Mao. Mau mang công tử đào tẩu.
May mà con Sơn Quỷ hiểu được, thò tay chụp lấy xác Thiên Cơ. Huyết Ấn Thần Quân nhân dịp này tung ra ba chưởng, hai cho Tiểu Mao và một cho Thiên Cơ. Cả hai đều hộc máu nhưng lớp lông rậm rạp đã làm giảm bớt lực đạo của Huyết Ấn chưởng nên Tiểu Mao vẫn còn chạy được.
Khang Nhẫn đuổi theo sát nút, liên tiếp xạ ra những đạo chưởng phong mãnh liệt.
Tiểu Mao bị đẩy văng lông lốc nhưng vẫn kiên cường giữ chặt Thiên Cơ, phóng đi như gió. Xương cốt của loài Sơn Quỷ lớn gấp hai con người mới chịu nổi những đòn vũ bão của Thần quân.
Bất Bão cũng đã giết được sáu tên hắc y, xông tới chận đánh Thần quân cho Tiểu Mao mang Thiên Cơ đào thoát. Hy vong này rất mong manh vì đệ tử Huyết Ấn bang còn lại đến nửa trăm, đã vây kín chung quanh. Bất Bão liều mạng xông vào lưới chưởng của họ Khang, nghe thân đao rung lên bần bật, lòng ngao ngán vô cùng. Nhờ thần lực bẩm sinh, gã cầm cự được mười mấy chiêu mà chưa trúng đòn nhưng cũng như cá nằm trên thớt mà thôi.
Bất Bão vừa đánh vừa bị đẩày lùi dần về phía Tiểu Mao. Con Sơn Quỷ chỉ còn rảnh có một tay nên uy lực giảm đi nhiều, bị bọn hắc y áp đảo.
Trong cảnh thập tử nhất sinh, bỗng có ai đó ném vào giữa đấu trường một quả cầu màu đen. Vật này phát nổ tỏa khói đen mù mịt. Bất Bão mừng rỡ chụp túm lông ở sườn Tiểu Mao kéo đi.
Gã chẳng thấy gì, cứ vung đao chém đại để mở đường, cuối cùng cũng lọt được vào cánh rừng liễu ở mé tây quan đạo. Bất Bão nghe được tiếng chửi mắng của Huyết Ấn Thần Quân :
- Độc Hồ Điệp. Lão phu thề sẽ xé xác ngươi ra.
Sau đó lão quát vang :
- Đuổi theo.
Nhưng Độc Hồ Điệp liên tiếp ném ra những trái Yên Cầu và Mê Cầu biến khu rừng liễu trở thành chốn u ám và đáng sợ. Bọn hắc y ngã lăn ra mê man khiến Huyết Ấn Thần Quân càng thêm tức giận. Lão chửi rủa thêm một hồi rồi ra lệnh thu quân.
Cốc Dao Trì mừng rỡ đuổi theo bọn Bất Bão. Được vài dặm, nàng thấy gã đứng ngẩn ngơ, còn Tiểu Mao và Thiên Cơ thì mất dạng.
Đạo sĩ béo vò đầu bứt tóc than :
- Con Sơn Quỷ này thật đáng ghét. Chẳng hiểu nó đem Mục công tử đi hướng nào rồi.
Độc Hồ Điệp bực bội nói :
- Ngươi quả là vô tích sự. Chạy một mình mà không theo kịp Tiểu Mao. Tiếp giáp cánh rừng liễu này là một khu rừng già rậm rạp, kéo dài đến tận rặng Tung Sơn. Nó mà vào đấy thì có trời mới tìm được.
Bất Bão hổ thẹn, gãi tai :
- Nữ thí chủ mắng rất phải. Bần đạo quả là chậm chạp, bất tài.
Hai người lùng sục, cố tìm cho ra dấu vết của Tiểu Mao, nhắm hướng Tung Sơn mà đi.
Nhắc lại Tiểu Mao mang bản năng sinh tồn mạnh mẽ, gặp hiểm nguy thì đào tẩu với tất cả sức mình. Nó mang Thiên Cơ phóng đi chẳng kể gì đến tiếng gọi của Bất Bão.
Tiểu Mao đánh hơi được mùi của cánh rừng già trước mặt, hăm hở tìm đến môi trường quen thuộc và an toàn. Ở nơi ấy, chẳng có kẻ thù nào làm hại được nó và Thiên Cơ.
Chạy đến trưa, Tiểu Mao đói bụng, chân tay rã rời, liền dừng chân bên một dòng suối trong xanh. Nhìn thấy những con cá béo tròn dưới nước, nó mừng rỡ đặt Thiên Cơ lên thảm cỏ rồi nhảy xuống bắt. Cả nửa khắc sau, Tiểu Mao đã quăng lên bờ năm sáu con cá lớn. Nó mãn nguyện lay gọi Thiên Cơ dậy ăn. Chàng vẫn hôn mê trầm trầm, máu miệng rỉ ra không ngớt.
Tiểu Mao bối rối vì ý thức rằng đồng loại sắp chết. Đối với nó, Thiên Cơ cũng là một con Sơn Quỷ. Tiểu Mao chụp lấy con cá lớn nhất, vừa ăn vừa chạy quanh tìm những lá cây trị thương. Nhưng nơi đây không phải rừng Thần Y Giá nên không có những dược thảo quen thuộc.
Tiểu Mao thất vọng quay lại với Thiên Cơ. Nhìn đôi môi khô héo, tái nhợt, Tiểu Mao đau lòng hú lên lảnh lót. Tiếng hú ảo não thê lương làm chấn động cả khu rừng già u tịch nhưng không đến được tai Độc Hồ Điệp và Bất Bão. Họ đi sai hướng nên giờ này ở cách xa đến hàng chục dặm đường rừng.
Nhưng âm thanh bi thương này lại đánh thức Thiên Cơ khỏi cơn hôn mê dài dằng dặc. Chàng mở mắt và đòi uống nước. Tiểu Mao mừng như điên dại, vốc nước suối nhỏ vào miệng Thiên Cơ. Trong mười chín năm ở rừng Thần Y Giá, Thiên Cơ đã được ăn rất nhiều kỳ trân dị dược nên cơ thể tiềm tàng một sức sống mãnh liệt. Nếu là người khác thì đã chết ngay bởi Huyết Ấn chưởng của Thần quân.
Hớp nước mát lạnh khiến chàng tỉnh táo lại đôi chút, ngồi lên vận khí điều thương. Thấy tâm mạch bị tổn hại, Thiên Cơ biết mình cần phải có linh đan diệu dược mới bình phục được. Chàng thở dài, bảo Tiểu Mao cõng mình đi khắp khu rừng để tìm lá thuốc. Vài vị dược thảo tầm thường chẳng giúp được gì cho Thiên Cơ nhưng chàng vẫn nhai ngấu nghiến, nuốt lấy nước.
Không có thuốc, Thiên Cơ đành phải dựa vào chân khí bản thân để tự điều trị. Ăn đỡ hai con cá sống, Thiên Cơ tĩnh tọa cho đến nửa đêm. Thái Hư chân khí đã khiến thương thế bớt đau nhức nhưng chẳng thể trị lành được.
Trong trạng thái hư tĩnh, Thiên Cơ bỗng nghe mơ hồ có tiếng chuông chùa vẳng lại. Chàng không chắc đây có phải là sự thật hay mơ nhưng ít ra điều này cũng nhắc nhở rằng núi Tung Sơn chỉ cách đây vài chục dặm.
Thiên Cơ được chân truyền của Vô Tích Thần Y nên biết Đại Hoàn đan của Thiếu Lâm tự là loại linh dược mình đang cần. Lý Dĩ từng kể về mối giao tình của ông với Nhị trưởng lão Pháp Hiền. Thiên Cơ hy vọng xin được một viên Đại Hoàn đan.
Mờ sáng, chàng bảo Tiểu Mao cõng mình đi về hướng Tây. Trưa hôm sau, trên đường sơn đạo núi Thiếu Thất xuất hiện một con dã nhân lớn, lưng cõng một chàng trai áo lam, mặt xanh như tàu lá.
Thiếu Lâm tự là chùa Thiền Tông nên ít tín đồ lui tới lễ Phật nhưng hôm nay cũng có vài người gánh vật thực, vải vóc lên cúng đường chư tăng. Họ sợ hãi quẳng cả quang gánh, chay lên chùa báo động, khiến các tăng lữ tuần sơn phải xách vũ khí ra phong tỏa cửa Tam Quan.
Thiếu Lâm tự được xây dựng từ thời Bắc Ngụy, đến nay đã hơn ngàn năm. Trong chùa ngoài kinh sách, bí kíp còn có rất nhiều cổ vật quí giá. Do vậy họ phải canh phòng nghiêm mật.
Nhiệm vụ phòng vệ thuộc về La Hán đường, dưới sự thống lãnh của Vân Thông thiền sư. Vị cao tăng này đã từng gặp Thiên Cơ trong ngày giỗ tổ của Bát Quái môn nên giờ đây ông nhận ra chàng và cất tiếng hỏi :
- A di đà Phật. Có phải Mục tiểu thí chủ đấy không?
Thiên Cơ đang mê mang nên chẳng thể trả lời nhưng Tiểu Mao đã gật đầu, phục xuống lạy rối rít.
Gỗ ngô đồng khá mềm nên bị gậy sắt đâm sâu một đoạn hai gang khiến Sở Phóng không sao thu ngay về được. Vả lại, lão cũng chẳng còn cách nào khác là phải bỏ vũ khí để tránh chiếc vòng sắc bén kia.
Với thân thủ của Thần Trượng Tẩu thì không thể bị thương bởi thiết hoàn nhưng lão cũng chẳng còn gậy sắt, phải dùng sở đoản để đối phó với Thiên Cơ.
Chàng đã như ánh chớp lao đến tấn công bằng pho Long Hổ thần thức lừng danh vũ nội. Sở Phóng tuy có thần lực cao cường nhưng lại không chuyên về quyền cước trong khi Thiên Cơ khổ luyện đã mười năm. Thân pháp của chàng lại nhanh hơn họ Sở nên chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thiên Cơ vung đôi tay dài thượt tấn công như bão táp. Chỉ sau hai mươi chiêu đã cắm được năm ngón tay thép vào ngực phải Thần Trượng Tẩu, bóc di lớp thịt nơi vú.
Lão đau đớn rên rỉ và bắt đầu khiếp sợ. Thiên Cơ vẫn ra đòn như mưa, quyết không để đối thủ đào vong. Song trảo của chàng liên tiếp rạch nát chân tay Sở Phóng, còn song cước liên tục công phá hai sườn và bụng dưới. Dù có đến hoa giáp tu vi và thần lực thiên sinh, Thần Trượng Tẩu cũng chẳng chịu nổi, máu miệng rỉ ra không ngớt.
Những ngọn đuốc gỗ thông đã tắt hết vì tám gã hắc y đều bị Tiểu Mao giết sạch.
Nguồn sáng duy nhất là vầng trăng tròn trịa giữa trời cao đang chiếu xuyên qua cành lá.
Thần Trượng Tẩu vừa đánh vừa lùi dần, chỉ sợ quái vật lông lá kia tham chiến.
Chợt có đám mây đen dày đặc bay đến, che khuất vầng trăng khiến không gian tối sầm lại. Sở Phóng mừng rỡ phi thân đào tẩu ngay. Thiên Cơ không đuổi theo mà quay lại chỗ Tiểu Mao. Con vật này đang hí hứng nhổ cây trượng sắt ra khỏi thân cây ngô đồng. Trăng đã sáng trở lại giúp Thiên Cơ tìm lại thiết hoàn và cũng giúp chàng nhận ra Sơn Đông Thiết Địch cũng đã mất dạng. Chàng ngắm nghía cây trượng trong tay Tiểu Mao rồi giành lấy, dùng thiết hoàn chặt bớt một đoạn ba gang. Chiều dài còn lại thích hợp với Tiểu Mao hơn. Với vũ khí này không ai có thể lại gần nó.
Được chàng trả lại vật yêu thích, Tiểu Mao mừng rỡ hú lên lảnh lót. Ngày còn ở rừng Thần Y Giá, nó đánh nhau với cọp beo bằng một cây gỗ, chẳng vừa tay chút nào cả.
Thiên Cơ thừ người suy nghĩ đến việc giải cứu thủ hạ và Ngọc Đường Xuân Nữ.
Cũng như đối với Tiểu Mao, chàng không thể bỏ họ được.
Thiên Cơ lướt nhanh về phía bìa rừng, định lấy bọc hành lý trong xe và đi đến Hoan Lạc cung. Tiểu Mao kéo lê thiết trượng chạy theo. Trừ lúc đứng và đi chậm thì Sơn Quỷ thẳng người, còn lúc chạy thì bao giờ cũng bằng cả tứ chi. Tập tính này thường thấy ở loài khỉ vượn.
Khi ra đến cỗ xe, Thiên Cơ phát hiện có hai thớt ngựa phi đến. Dáng vóc to béo của Bất Bão Vũ Sĩ khiến chàng mừng rỡ. Nhưng người áo đen bịt mặt kia có vẻ nhỏ thó hơn Hắc Báo Tử. Bất Bão tập tễnh rời yên ngựa, phục xuống khóc ròng :
- Công tử ơi, Kim Yết đã bỏ mạng rồi. Bần đạo còn sống cũng là nhờ Cốc cô nương đây.
Thiên Cơ choáng váng bởi niềm xót thương vô hạn. Chàng lặng người đi một lúc lâu và bị đánh thức bởi giọng nói của Hắc Y Nhân :
- Công tử. Cả Ngọc Đường Xuân Nữ cũng bị giết chết cách nay năm ngày.
Thiên Cơ nhận ra giọng nói quen thuộc, bùi ngùi hỏi :
- Cốc cô nương đấy ư?
Độc Hồ Điệp tháo khăn che mặt để lộ dung nhan xinh đẹp của Cốc Dao Trì.
Thiên Cơ gật đầu :
- Cảm tạ cô nương. Giờ tại hạ phải đến Hoan Lạc cung ngay. Xin cáo biệt.
Độc Hồ Điệp xua tay :
- Công tử đừng đi vô ích. Tiểu muội vì muốn cứu đạo sĩ béo này nên đã dùng đến Cửu Tuyền Độc Châu. Hoan Lạc cung sợ oai gia phụ nên rút cả về căn cứ chính ở Kiều Sơn rồi.
Thiên Cơ cau mày :
- Sao tại hạ nghe nói Kiều Sơn là trọng địa của Huyết Ấn bang mà?
Dao Trì che miệng cười :
- Hoan Lạc cung chính là một cơ sở của Huyết Ấn bang, do Phó bang chủ là Thần Tượng Tẩu phụ trách, lợi dụng nơi này để kiếm tiền, chiêu mộ cao thủ và tổ chức cướp bóc bằng đám Lạc Hồn Nhân.
Thiên Cơ cười lạnh :
- Vậy thì tại hạ sẽ đi Kiều Sơn.
Độc Hồ Điệp can ngăn :
- Tổng đàn Huyết Ấn bang kiên cố như tường đồng vách sắt, nhân thủ nhiều như lá rừng. Đó là chưa kể đến võ công tuyệt thế của Huyết Ấn Thần Quân Khang Nhẫn. Công tử liều lĩnh đến đó cũng chỉ uổng mạng mà thôi. Vả lại, theo lời gia phụ nói thì dã tâm của Khang lão rất lớn, quyết tâm làm bá chủ võ lâm. Và mục tiêu đầu tiên của lão chính là Bắc Đẩu môn ở Nghi Xương vì tổ phụ họ Trầm là Bắc Đẩu thư sinh đã từng dồn Thần quân xuống vực thẳm. Lúc ấy, công tử liên thủ cùng Bắc Đẩu môn mà tiêu diệt Huyết Ấn bang cũng không muộn.
Thiên Cơ phải dùng kế mới đả thương được Thần Trượng Tẩu nên tự lượng không địch lại Huyết Ấn Thần Quân. Chàng liền nghe lời Độc Hồ Điệp, tạm gác hận thù lại.
Dao Trì vòng tay cáo từ nhưng trong lòng chỉ mong Thiên Cơ giữ lại. Nào ngờ chàng thản nhiên tống tiễn khiến dạ mĩ nhân chua chát.
Nàng ngần ngừ nói :
- Tiểu muội quên không hỏi kết quả cuộc chiến giữa công tử cùng Thần Trượng Tẩu và Sơn Đông Thiết Địch.
Thiên Cơ đáp :
- Tại hạ may mắn đả thương được họ. Hai lão ấy chạy mất rồi.
Dao Tri cau mày :
- Nếu thế thì Huyết Ấn Thần Quân sẽ chận kín đường xuôi nam. Công tử phải cẩn trọng đấy.
Bất Bão Vũ Sĩ thấy Độc Hồ Điệp nói câu từ giã rồi mà cứ lần khân chẳng chịu đi, liền lờ mờ đoán ra tâm sự của nàng. Gã chịu ơn cứu mạng nên cố báo đáp nhưng chẳng biết phải làm sao vì chẳng thể nào mở miệng mời Độc Hồ Điệp đi cùng được.
Cốc Dao Trì vòng tay chào, lên ngựa lủi thủi rời cánh rừng ngô đồng. Lát sau, bọn Thiên Cơ cũng lên đường.
Chiều ngày mười chín, bọn Thiên Cơ dừng chân ở cửa nam thành Trịnh Châu, ghé vào một khách điếm hạng trung. Đêm xuống, Bất Bão xách gối chăn ra xe ngủ chung với Tiểu Mao.
Từ ngày Hắc Báo Tử thiệt mạng, Bất Bão đành chọn con Sơn Quỷ làm bạn. Nói chuyện với Tiểu Mao xem ra dễ chịu hơn với Thiên Cơ. Thứ nhất là vì Bất Bão tự trách mình có lỗi trong cái chết của Kim Yết. Thứ hai là Thiên Cơ cứ lặng lẽ như tượng đá, chẳng hề mở miệng. Bất Bão chẳng cần biết Tiểu Mao có hiểu hay không. Ít ra nó cũng chăm chú lắng nghe và có những cử chỉ đáp lại.
Bất Bão biết Thiên Cơ đang ôn luyện võ công để trả thù cho Hắc Báo Tử. Họ Trần đã bị Thần Trượng Tẩu đập vỡ sọ, Bất Bão cũng trúng ba cây thiết địch của Hoàng Lam Viên nhưng nhờ người đầy thịt nên chỉ thọ thương nhẹ.
Do vậy, năm ngày qua, Thiên Cơ thường bắt cả bọn nghỉ ngơi ở ven rừng hay chân núi. Trong lúc Bất Bão đi mua lương thực hay cùng Tiểu Mao săn thú thì chàng khổ luyện bảy mươi hai chiêu phi hoàn. Cuộc chiến khốc liệt với Thần Trượng Tẩu trong khu rừng ngô đồng phía Bắc An Dương đã giúp cho Thiên Cơ nhìn ra những khiếm khuyết của mình.
Năm xưa, Thiết Hoàn Ma Quân ngạo thị giang hồ, chưa hề biết bại là gì. Vậy tại sao chàng lại lép vế trước cây thiết trượng của Sở Phóng? Phải chăng Thiên Cơ chưa thực sự nắm được tinh túy của pho Phi Hoàn thất thập nhị thủ?
Thấy chủ nhân luyện võ, Bất Bão cũng xách đao ra múa và dạy cho Tiểu Mao vài đòn căn bản của côn pháp. Theo tập tính của loài linh trưởng, Tiểu Mao chỉ biết giơ cao giáng xuống mà thôi. Nay được Bất Bão dạy dỗ, con vật linh thông này đã biết tấn công theo nhiều góc độ và biết cả vài thế đỡ đòn.
Sáng hai mươi, họ rời Trịnh Châu đi tiếp về phương nam. Được mươi dặm, đường quan đạo đi xuyên qua một vùng gò đống ngổn ngang, đất khô cằn sỏi đá chỉ toàn lau sậy và bụi rậm. Nắng hạ nung nóng vạn vật khiến một gã béo phì như Bất Bão ướt sũng mồ hôi. Gã làm xà ích đánh xe nên còn núp bóng được đôi chút nên rất khâm phục Thiên Cơ. Chàng chỉ có chiếc nón tre trên đầu mà vẫn thản nhiên dong ruổi, trán chỉ lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Bất Bão ra roi, giục đôi ngựa phi mau để tìm nơi râm mát. Hơn khắc sau, cánh rừng lưa thưa hiện ra an ủi lòng đạo sĩ. Nhưng khi đến nơi, gã giật mình nhận thấy gần trăm kị sĩ áo đen đã chờ sẵn. Dưới gốc cây liễu già cắm cây đại kỳ nền vàng, giữa thêu bàn tay đỏ như máu. Đấy chính là tiêu chí của Huyết Ấn bang đất Kiều Sơn.
Huyết Ấn Thần Quân có công phu cách không Huyết Ấn chưởng, giết người ở khoảng cách nửa trượng và lưu lại dấu bàn tay nơi da thịt. Do vậy, chữ ấn ở đây có nghĩa là lưu lại dấu vết chứ chẳng phải ấn tín vua quan. Huyết Ấn Thần Quân Khang Nhẫn là người luyện Cách Không chưởng đến mức thượng thừa. Ngay bản thân Thiên Cơ cùng chỉ dồn chân khí ra khỏi lòng bàn tay được hơn gang.
Hai mươi bảy năm trước, Khang Nhẫn giết người như ngóe, bị Bắc Đẩu thư sinh Trầm Thiên Khu và các Chưởng môn bạch đạo vây đánh. Họ Trầm đâm thủng ngực và đẩy Huyết Ấn Thần Quân xuống Vô Âm Giản ở cạnh núi Khuyết Sơn. Không ngờ lão thoát chết và giờ đây dựng nên Huyết Ấn bang.
Dù không biết mặt mũi Khang Nhẫn nhưng Bất Bão và Thiên Cơ cùng ngờ ngợ đoán rằng lão già cao lớn, râu tóc bạc phơ, mặc đại bào vàng chóe, ngực thêu huyết thủ kia là ai.
Thiên Cơ lạnh lùng nói nhỏ :
- Ngươi phải tìm cách đưa Tiểu Mao bỏ chạy vào rừng, không được ham đánh.
Bất Bão nghe giọng nói nghiêm khắc, vội gật đầu ngay. Lòng gã thầm cảm kích thái độ quan hoài của chủ nhân.
Lúc này bọn kị sĩ đã vây chặt cỗ xe, chờ lệnh Bang chủ. Song Huyết Ấn Thần Quân lại cười ha hả, sang sảng nói :
- Lão phu nghe tin Mục tiểu tử ngươi đả thương được Sở phó bang chủ cùng Hoàng tổng quản, lòng rất kinh ngạc và luyến tiếc bậc anh tài trẻ tuổi. Nay nếu ngươi chịu qui phục, lão phu sẽ bỏ qua hiềm khích, phong ngay cho chức Đại Hộ pháp. Tiểu hài tử nghĩ sao?
Tuổi lão đã chín mươi, vai vế ngang với tổ phụ Thiên Cơ nên chàng phải xưng hô đúng lễ, nhưng giọng lạnh như băng :
- Cảm tạ tiền bối. Rất tiếc là vãn bối không thể nhận lời.
Khang Nhẫn nổi giận trước sự bướng bỉnh của chàng trai. Lão cười nhạt :
- Chẳng lẽ ngươi không tiếc cái mạng của mình sao?
Thiên Cơ hờ hững đáp :
- Mạng tại hạ lớn lắm, lão không giết được đâu.
Khang Nhãn điên tiết quát :
- Sát.
Bọn hắc y rời lưng ngựa nhất tề xông vào. Toán này chỉ độ hai mươi người, được chỉ huy bởi năm lão già áo trắng, tuổi sáu chục, có lẽ là Đường chủ hay Hộ pháp gì đấy.
Tiểu Mao tông cửa xe nhảy ra. Thân hình lông lá đáng sợ của nó đã khiến phe đối phương khiếp vía. Con Sơn Quỷ áp dụng ngay những bài học của Bất Bão, quét ngang thanh thiết côn, đánh bạt ba cây đao, rồi gõ bể sọ một tên.
Thần lực của Tiểu Mao không thua gì Thần Trượng Tẩu nên đòn đánh ra nặng như núi. Bọn lục lục thường tài kia làm sao chống nổi. Nó lại có lớp lông dài và dày, xương cốt cứng rắn nên chẳng biết sợ là gì, cứ lao thẳng vào phe đối phương mà càn quét.
Bất Bão thấy học trò hiển lộng thần oai, sử dụng nhuần nhuyễn những điều mình dạy, lòng khoan khoái phi thường, hứng chí múa đao phối hợp. Hai lão bạch y thấy đôi hung thần quá dũng mãnh vội chặn đánh. Vũ khí của họ là trường kiếm, thủ pháp nhanh nhẹn và ác độc, chứng tỏ chẳng phải kẻ vô danh trong võ lâm.
Tiểu Mao tuy thần dũng nhưng đấu pháp vụng về, lập tức bị đâm vào bả vai trái.
Vết thương nhẹ kia càng làm nó say máu, gầm gừ ghê rợn và liều mạng xông lên.
Phần Thiên Cơ bị ba lão áo trắng vây đánh. Họ dùng pháp Tam Tài kiếm trận, phối hợp nhịp nhàng nên dồn được Thiên Cơ vào thế thủ. Tiếng thép chạm nhau liên tục và chát chúa nhưng cục diện vẫn dằng co, chưa hề ngã ngũ ngay được.
Thiên Cơ là người thông tuệ tuyệt luân, chỉ tiếc rằng Vô Tích Thần Y lại chẳng phải minh sư. Ông dạy rất tốt pho Long Hổ thần thức nhưng đối với Phi Hoàn thất thập nhị thủ thì lại chỉ có thể là cố vấn, cùng Thiên Cơ tham luyện. Trong giao đấu, hai người cùng nương tay với nhau nên Thiên Cơ cũng chẳng thu thập được bao nhiêu kinh nghiệm. Do đó, mỗi lần gập địch thủ lão luyện là chàng lúng túng.
Nhưng bù lại, với căn cơ mẫn tiệp, chỉ sau vài chục hiệp là chàng có thể tìm ra cách khắc phục đối phương. Trong trường hợp này cũng vậy, chịu đựng gần trăm chiêu liên thủ kia rồi mới phản công. Chàng muốn mình chiến thắng mà hoàn toàn lành lặn để đối phó với Huyết Ấn Thần Quân.
Thiên Cơ thấy ba lão bạch bào sử dụng lại thế kiếm trận khởi đầu, lòng thầm mừng rỡ. Chàng tràn người sang mé hữu để tránh bốn nhát kiếm trước mặt, đồng thời thò tay phải chụp lấy lưỡi kiếm của lão thứ hai kéo mạnh.
Theo quán tính, lão ta cố giữ chặt vũ khí và xoay bản để chặt đứt ngón tay chàng.
Vì vậy, lão bị lôi về phía Thiên Cơ. Thiết hoàn đủ tầm cắt ngang cổ họng lão ngay.
Cùng lúc ấy, chân trái Thiên Cơ thọc ngược về phía sau, phá nát bàng quang lão thứ ba. Chàng biết rõ lão sẽ đâm vào lưng mình.
Sau đòn Nhất Tiễn Xạ Song Điêu, Thiên Cơ nhảy xổ vào lão còn lại. Khi sau lưng không còn người tập kích, chàng yên tâm dồn toàn lực vào chiêu “Đăng Chiếu Ly Tịch” (đèn soi chén rượu biệt ly).
Thiết hoàn loang loáng dưới ánh dương quang, khóa chặt đường kiếm và liếm vào ngực nạn nhân. Ba tiếng gào cất lên liên tiếp khiến Huyết Ấn Thần Quân rúng động.
Lão căm hận phi thân về phía Thiền Cơ nhưng chàng đã lướt đến đối thủ của Tiểu Mao, kịp thời đánh bạt mũi kiếm trước khi lão đâm thủng mắt nó.
Rồi Thiên Cơ ập vào bồi thêm chiêu “Lộ Kiều Vãn Địch” (cầu sương nghe sáo).
Hoàn ảnh mờ mờ văng vẳng nhẹ tiếng vi vu. Công lực chàng chỉ tương đương đối phương nhưng nhờ chiêu thức ảo diệu vô song nên dễ dàng phá được đường kiếm kia và xẻ dọc lồng ngực lão.
Tiếng rên chưa dứt thì Thiên Cơ đã quát vang :
- Rút lui.
Bất Bão vội hoành đao quét lão bạch y ra xa. Đối phương xui xẻo lùi ngay về hướng Thiên Cơ. Thực ra thì chàng còn ở xa đến hơn trượng, chẳng có vẻ gì đáng sợ.
Tuy nhiên, chiếc vòng sắt đen sì kia không hề biết đến lễ nghi qui củ, bay vút đến như ánh chớp. Bao giờ Thiên Cơ cũng bám theo để thu hồi vũ khí. Chàng giật chiếc vòng sắt ra khỏi lưng Hộ pháp Huyết Ấn bang trước khi lão ngã xuống.
Thấy Tiểu Mao vẫn còn ham đánh với bọn hắc y, Thiên Cơ hú lên lảnh lót. Lúc ấy, Tiểu Mao mới chịu cùng Bất Bão phá vây bỏ chạy vào cánh rừng đối diện. Thiên Cơ yên tâm đứng chờ Huyết Ấn Thần Quân. Khang Nhẫn đã đến nơi, không tấn công ngay mà quắc đôi mắt dài nhỏ, chậm rãi gằn từng tiếng :
- Mục Thiên Cơ. Lão phu và Thiết Hoàn Ma Quân có chút uyên nguyên sâu xa nên không muốn giết truyền nhân của ông ấy. Nếu ngươi chịu qui hàng, lão phu sẽ truyền cho yếu quyết của pho Phi Hoàn thất thập nhị thủ và còn nhận làm đệ tử kế thừa cơ nghiệp Huyết Ấn bang.
Thiên Cơ biết lão nói thực vì trong pho bí kíp Phi Hoàn không hề có khẩu quyết vận khí.
Chàng cau mày hỏi :
- Lão và Thiết Hoàn Ma Quân quan hệ thế nào?
Khang Nhẫn đáp :
- Ông ấy là cậu ruột của lão phu.
Lão thấy chàng bỏ thiết hoàn vào ngực áo tưởng đã thu phục được, nào ngờ chàng điềm nhiên nói :
- Thế thì tại hạ sẽ dùng công phu khác đánh nhau với lão vậy.
Dứt lời, Thiên Cơ nhảy xổ đến, vung quyền đánh ngay. Quyền chưởng là sở trường của chàng và cũng là sở trường của đối phương. Thiên Cơ từng nghe Hắc Báo Tử nói về công phu Cách Không Huyết Ấn chưởng của Khang Nhẫn, nay lại được biết lão là cháu ruột của Thiết Hoàn Ma Quân, đành dùng võ công lạ để đối phó.
Huyết Ấn Thần Quân thấy Thiên Cơ có vẻ dám múa rìu qua mắt thợ, nhếch mép cười hiểm ác, vỗ một chưởng thị uy. Chưởng kình chạm vào lưới quyền phong nổ ì ầm khiến Thiên Cơ chựng lại nhưng chàng vẫn kiêu dũng tiến lên.
Khang lão kinh ngạc trước pho quyền kỳ ảo và đành chấp nhận cận chiến. Thiên Cơ liên tiếp ra đòn, thủ cước chập chờn, linh hoạt phi thường, đẩy Thần quân lùi hơn một trượng. Lão giận dữ gầm vang, giở toàn lực phản công, tạo thành lưới chưởng đỏ như sương máu.
Thiên Cơ bắt đầu kém thế sau khi đón liền tám chưởng. Thần quân có đến hơn hoa giáp công lực, chương kình như búa bổ khiến tay chàng đau nhức, khí huyết nhộn nhạo. Dù đã tận dụng thân pháp Long Hổ Thần Bộ để tránh né, Thiên Cơ cũng chỉ cầm cự trên mười mấy chiêu nữa là thất thế, trúng một chưởng sượt qua sườn phải.
Bản năng cầu sinh thúc giục chàng đào tẩu nhưng Huyết Ấn Thần Quân đã đan lưới chưởng chặn đứng mọi phương. Thiên Cơ không còn cách nào khác là đổi mạng với kẻ thù. Chàng xông thẳng vào, mặt đối mặt cùng Thần quân, song thủ xòe ra, đỡ liền hai phát chưởng, miệng rỉ máu và hai tay buông thõng như đã gãy.
Khang Nhẫn là người quyết đoán và tàn ác, không thu phục được thì phải tiêu diệt để trừ hậu hoạn. Lão thấy chàng bỏ trống tâm thất bèn vung song chưởng giáng vào. Nào ngờ Thiên Cơ ngả người ra sau theo thế Thiết Bản Kiều để chưởng kình lướt qua. Đồng thời thân hình chàng cũng trượt dài trên mặt cỏ, lướt về phía Khang Nhẫn.
Đến nơi, song cước của Thiên Cơ vun vút đá vào hạ bàn của Thần quân.
Khang Nhẫn kinh hoàng trước quái chiêu, rùn người đỡ gạt. Tiếc rằng đã khá muộn vì chiêu Ngọa Hổ Hí Điệp này có đến tám thức. Thiên Cơ như con cọp nằm ngửa, vươn trảo chụp bướm. Tuy đối phương biến hóa thần tốc nhưng vẫn không tránh được cú đá cuối cùng.
Mũi giày Thiên Cơ thọc ngay vào sườn trái của Thần quân. Lão đau đớn hự lên, thân mình rung chuyển, lùi lại ba bước. Khang Nhẫn nghiến răng vung tả thủ giáng xuống. Thiên Cơ chập song chưởng đỡ chiêu, máu trong phổi trào ra, hai cổ tay trật khớp.
Huyết Ấn Thần Quân chưa kịp kết liễu Thiên Cơ thì nghe luồng gió mạnh ập vào lưng. Với kinh nghiệm mấy chục năm, lão biết rằng lực đạo kia vô cùng hùng hậu, chẳng thể xem thường được. Nếu lão giết Thiên Cơ thì cũng khó mà toàn mạng. Huyết Ấn Thần Quân đành bấm bụng tung mình về phía trước để tránh đòn.
Lúc quay lại, lão nhận ra kẻ tập kích mình lại là con dã nhân lông đen. Con vật này đang lúng túng lay gọi Thiên Cơ. Khang Nhẫn cả giận lướt đến tấn công. Tiểu Mao trúng liền hai chưởng, thét lên đau đớn nhưng vẫn không ngã gục, vung gậy sắt đập nhầu cố bảo vệ Thiên Cơ.
Ngoài kia, Bất Bão đang hùng hục múa đao đánh bọn hắc y, mở lối vào với Tiểu Mao. Gã gọi vang :
- Tiểu Mao. Mau mang công tử đào tẩu.
May mà con Sơn Quỷ hiểu được, thò tay chụp lấy xác Thiên Cơ. Huyết Ấn Thần Quân nhân dịp này tung ra ba chưởng, hai cho Tiểu Mao và một cho Thiên Cơ. Cả hai đều hộc máu nhưng lớp lông rậm rạp đã làm giảm bớt lực đạo của Huyết Ấn chưởng nên Tiểu Mao vẫn còn chạy được.
Khang Nhẫn đuổi theo sát nút, liên tiếp xạ ra những đạo chưởng phong mãnh liệt.
Tiểu Mao bị đẩy văng lông lốc nhưng vẫn kiên cường giữ chặt Thiên Cơ, phóng đi như gió. Xương cốt của loài Sơn Quỷ lớn gấp hai con người mới chịu nổi những đòn vũ bão của Thần quân.
Bất Bão cũng đã giết được sáu tên hắc y, xông tới chận đánh Thần quân cho Tiểu Mao mang Thiên Cơ đào thoát. Hy vong này rất mong manh vì đệ tử Huyết Ấn bang còn lại đến nửa trăm, đã vây kín chung quanh. Bất Bão liều mạng xông vào lưới chưởng của họ Khang, nghe thân đao rung lên bần bật, lòng ngao ngán vô cùng. Nhờ thần lực bẩm sinh, gã cầm cự được mười mấy chiêu mà chưa trúng đòn nhưng cũng như cá nằm trên thớt mà thôi.
Bất Bão vừa đánh vừa bị đẩày lùi dần về phía Tiểu Mao. Con Sơn Quỷ chỉ còn rảnh có một tay nên uy lực giảm đi nhiều, bị bọn hắc y áp đảo.
Trong cảnh thập tử nhất sinh, bỗng có ai đó ném vào giữa đấu trường một quả cầu màu đen. Vật này phát nổ tỏa khói đen mù mịt. Bất Bão mừng rỡ chụp túm lông ở sườn Tiểu Mao kéo đi.
Gã chẳng thấy gì, cứ vung đao chém đại để mở đường, cuối cùng cũng lọt được vào cánh rừng liễu ở mé tây quan đạo. Bất Bão nghe được tiếng chửi mắng của Huyết Ấn Thần Quân :
- Độc Hồ Điệp. Lão phu thề sẽ xé xác ngươi ra.
Sau đó lão quát vang :
- Đuổi theo.
Nhưng Độc Hồ Điệp liên tiếp ném ra những trái Yên Cầu và Mê Cầu biến khu rừng liễu trở thành chốn u ám và đáng sợ. Bọn hắc y ngã lăn ra mê man khiến Huyết Ấn Thần Quân càng thêm tức giận. Lão chửi rủa thêm một hồi rồi ra lệnh thu quân.
Cốc Dao Trì mừng rỡ đuổi theo bọn Bất Bão. Được vài dặm, nàng thấy gã đứng ngẩn ngơ, còn Tiểu Mao và Thiên Cơ thì mất dạng.
Đạo sĩ béo vò đầu bứt tóc than :
- Con Sơn Quỷ này thật đáng ghét. Chẳng hiểu nó đem Mục công tử đi hướng nào rồi.
Độc Hồ Điệp bực bội nói :
- Ngươi quả là vô tích sự. Chạy một mình mà không theo kịp Tiểu Mao. Tiếp giáp cánh rừng liễu này là một khu rừng già rậm rạp, kéo dài đến tận rặng Tung Sơn. Nó mà vào đấy thì có trời mới tìm được.
Bất Bão hổ thẹn, gãi tai :
- Nữ thí chủ mắng rất phải. Bần đạo quả là chậm chạp, bất tài.
Hai người lùng sục, cố tìm cho ra dấu vết của Tiểu Mao, nhắm hướng Tung Sơn mà đi.
Nhắc lại Tiểu Mao mang bản năng sinh tồn mạnh mẽ, gặp hiểm nguy thì đào tẩu với tất cả sức mình. Nó mang Thiên Cơ phóng đi chẳng kể gì đến tiếng gọi của Bất Bão.
Tiểu Mao đánh hơi được mùi của cánh rừng già trước mặt, hăm hở tìm đến môi trường quen thuộc và an toàn. Ở nơi ấy, chẳng có kẻ thù nào làm hại được nó và Thiên Cơ.
Chạy đến trưa, Tiểu Mao đói bụng, chân tay rã rời, liền dừng chân bên một dòng suối trong xanh. Nhìn thấy những con cá béo tròn dưới nước, nó mừng rỡ đặt Thiên Cơ lên thảm cỏ rồi nhảy xuống bắt. Cả nửa khắc sau, Tiểu Mao đã quăng lên bờ năm sáu con cá lớn. Nó mãn nguyện lay gọi Thiên Cơ dậy ăn. Chàng vẫn hôn mê trầm trầm, máu miệng rỉ ra không ngớt.
Tiểu Mao bối rối vì ý thức rằng đồng loại sắp chết. Đối với nó, Thiên Cơ cũng là một con Sơn Quỷ. Tiểu Mao chụp lấy con cá lớn nhất, vừa ăn vừa chạy quanh tìm những lá cây trị thương. Nhưng nơi đây không phải rừng Thần Y Giá nên không có những dược thảo quen thuộc.
Tiểu Mao thất vọng quay lại với Thiên Cơ. Nhìn đôi môi khô héo, tái nhợt, Tiểu Mao đau lòng hú lên lảnh lót. Tiếng hú ảo não thê lương làm chấn động cả khu rừng già u tịch nhưng không đến được tai Độc Hồ Điệp và Bất Bão. Họ đi sai hướng nên giờ này ở cách xa đến hàng chục dặm đường rừng.
Nhưng âm thanh bi thương này lại đánh thức Thiên Cơ khỏi cơn hôn mê dài dằng dặc. Chàng mở mắt và đòi uống nước. Tiểu Mao mừng như điên dại, vốc nước suối nhỏ vào miệng Thiên Cơ. Trong mười chín năm ở rừng Thần Y Giá, Thiên Cơ đã được ăn rất nhiều kỳ trân dị dược nên cơ thể tiềm tàng một sức sống mãnh liệt. Nếu là người khác thì đã chết ngay bởi Huyết Ấn chưởng của Thần quân.
Hớp nước mát lạnh khiến chàng tỉnh táo lại đôi chút, ngồi lên vận khí điều thương. Thấy tâm mạch bị tổn hại, Thiên Cơ biết mình cần phải có linh đan diệu dược mới bình phục được. Chàng thở dài, bảo Tiểu Mao cõng mình đi khắp khu rừng để tìm lá thuốc. Vài vị dược thảo tầm thường chẳng giúp được gì cho Thiên Cơ nhưng chàng vẫn nhai ngấu nghiến, nuốt lấy nước.
Không có thuốc, Thiên Cơ đành phải dựa vào chân khí bản thân để tự điều trị. Ăn đỡ hai con cá sống, Thiên Cơ tĩnh tọa cho đến nửa đêm. Thái Hư chân khí đã khiến thương thế bớt đau nhức nhưng chẳng thể trị lành được.
Trong trạng thái hư tĩnh, Thiên Cơ bỗng nghe mơ hồ có tiếng chuông chùa vẳng lại. Chàng không chắc đây có phải là sự thật hay mơ nhưng ít ra điều này cũng nhắc nhở rằng núi Tung Sơn chỉ cách đây vài chục dặm.
Thiên Cơ được chân truyền của Vô Tích Thần Y nên biết Đại Hoàn đan của Thiếu Lâm tự là loại linh dược mình đang cần. Lý Dĩ từng kể về mối giao tình của ông với Nhị trưởng lão Pháp Hiền. Thiên Cơ hy vọng xin được một viên Đại Hoàn đan.
Mờ sáng, chàng bảo Tiểu Mao cõng mình đi về hướng Tây. Trưa hôm sau, trên đường sơn đạo núi Thiếu Thất xuất hiện một con dã nhân lớn, lưng cõng một chàng trai áo lam, mặt xanh như tàu lá.
Thiếu Lâm tự là chùa Thiền Tông nên ít tín đồ lui tới lễ Phật nhưng hôm nay cũng có vài người gánh vật thực, vải vóc lên cúng đường chư tăng. Họ sợ hãi quẳng cả quang gánh, chay lên chùa báo động, khiến các tăng lữ tuần sơn phải xách vũ khí ra phong tỏa cửa Tam Quan.
Thiếu Lâm tự được xây dựng từ thời Bắc Ngụy, đến nay đã hơn ngàn năm. Trong chùa ngoài kinh sách, bí kíp còn có rất nhiều cổ vật quí giá. Do vậy họ phải canh phòng nghiêm mật.
Nhiệm vụ phòng vệ thuộc về La Hán đường, dưới sự thống lãnh của Vân Thông thiền sư. Vị cao tăng này đã từng gặp Thiên Cơ trong ngày giỗ tổ của Bát Quái môn nên giờ đây ông nhận ra chàng và cất tiếng hỏi :
- A di đà Phật. Có phải Mục tiểu thí chủ đấy không?
Thiên Cơ đang mê mang nên chẳng thể trả lời nhưng Tiểu Mao đã gật đầu, phục xuống lạy rối rít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.