Chương 54
Lam
21/07/2023
Ngày mồng tám tháng một, dân làng Hà Tây được dịp náo động một phen, độ
gần trưa, trống kèn rôm rả kéo dài từ ngoài đình làng vào tận gia trang
nhà cô dâu, một dàn xe ngựa nối đuôi nhau thành một hàng dài, xếp dọc
theo căn nhà khang trang được xây dựng theo lối Tây Phương
Đáng ngạc nhiên hơn, không một ai hiểu được nguyên do vì sao mà lễ xin dâu lại không tổ chức ngay tại nhà cha má đẻ cô dâu, mà thay vào đó lại được tổ chức tại nhà ông ngoại cô dâu.
Lúc này đây, trước cổng nhà ông Chánh, một dàn thanh niên trai tráng xếp thành một hàng dọc thẳng băng, mỗi chàng bưng trên tay một mâm sính lễ, được phũ thêm một tấm vải nhung đỏ rực, người dẫn đầu không ai khác chính là ông Trịnh, kế bên ông là cậu con trai quý tử - Trịnh Thế Thành
Cậu Thành hôm nay vận một bộ côm-lê đen tuyền bảnh bao, chân mang giày tây bóng loáng, tóc tai được vuốt sáp gọn gàng, trên tay cậu bưng theo một khay trầu rượu, cùng một đôi đèn tiến vào, khách khứa bên nhà ông Dần được mời đến rất đông, do ông Dần cũng là một chủ xưởng dệt có tiếng nhất nhì Hà Châu, lại thêm cái danh con rể ông Chánh Tổng Trần Thanh, bởi lẽ đó, các mối quan hệ ngoại giao nhà ông Dần nhiều vô số kể, từ buôn lái đến thương gia, tất cả đều được mời đến tham dự lễ cưới của con gái út nhà ông Dần.
Mai Hân đi sát bên cạnh má, phía tay trái nàng còn có Thanh Tùng, nàng hôm nay vận cho mình một bộ áo dài hồng nhạt, cổ đeo thêm một chiếc khăn lụa trắng sứ, tóc được vấn gọn gàng ra sau, gương mặt sau khi được tô điểm thêm phấn son, càng trở nên mỹ lệ hơn bao giờ hết...
Sau khi đã tiến vào nhà, các mâm sính lễ được dàn thanh niên đặt gọn trên bàn, ông bà Trịnh cùng Mai Hân và cậu Tùng thong thả ngồi xuống bộ trường kỷ hình rồng phụng được chạm khắc tỉ mỉ trước gian nhà chính của ông Chánh, đối diện là ông Chánh, cùng hai vợ chồng ông Dần, khỏi phải nói, từ lúc nhà trai vừa sang, thái độ ông Dần mừng rơn như vừa trúng mùa, miệng ông cười toe toét không khép lại được
Riêng về phần ông Chánh, thì hoàn toàn trái ngược ông Dần, mặt mày ông lúc nào cũng lạnh toát, không có một chút thần sắc, khiến cho bà Cúc nhìn thôi cũng cảm thấy vả mồ hôi hột, vẫn là cái dáng vẻ uy nghiêm năm nào, qua bao năm ông Chánh vẫn không hề thay đổi.
Đứng sau lưng ông Chánh, còn có hai vợ chồng ông Đốc, xung quanh cô dì chú bác họ hàng nhà cô dâu bu đông kín mít, đám con cháu trong nhà ông Chánh, bao gồm luôn cả Trọng Quân, ngồi xếp dọc ngay bộ ngựa váng cập vách nhà, suốt từ lúc bước chân vào gia trang nhà ông Chánh đến giờ, bà Cúc không hề dám ngó đến bà Liên dù chỉ là một cái liếc mắt, và bà Liên cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến hành động bài xích từ Thu Cúc.
Thấy mọi thứ đã được bày trí chu toàn, ông Trịnh chống gậy lộp cộp đứng dậy, ôn tồn cất lời
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, nên gia đình tui có đem trầu trau cùng sính lễ sang đây, tất yếu là muốn xin rước cháu Trúc Linh, con gái út nhà ông anh về mần vợ thằng con trai trưởng nhà tui"
Ông Trịnh ngó đến mười hai mâm sính lễ trên bàn, ông Dần biết ý đành gật nhẹ đầu, ông nhẹ nhàng vén tấm vải nhung phũ trên bề mặt sính lễ ra, kiểm ra một loạt các mâm sính lễ được chuẩn bị tươm tất mà gia đình ông Trịnh đã đem qua dạm ngõ.
Ngó bộ đám cưới cậu hai Thành nên ông Trịnh chơi rất xộp, từng thỏi vàng được xếp thành từng miếng dẹp lấp đầy nguyên một mâm sính lễ, không chỉ có vàng, trang sức cũng không thiếu, kèm theo đó là bốn, năm bộ nữ trang được bà Cúc mở ra...
Sau khi đã trình lễ vật đầy đủ, phía sau tấm rèm, vợ ông Dần dìu nhẹ vai Trúc Linh ra, em vận một bộ áo tấc gấm vân đỏ rực, như một bông hoa hồng nở rộ đương độ xuân xanh, nhưng gương mặt Trúc Linh đâu đó thấp thoáng một vài tia u buồn, em liếc nhìn một loạt quan khách xung quanh, sau khi nhận ra chị ấy không xuất hiện, em thất vọng cúi mặt xuống đất, mím chặt môi
Cậu Thành nhìn thấy Trúc Linh đã ra, cậu vội vàng tiến lại gần, cầm nhẹ lấy tay em ấy, lòng cậu cảm thấy trống rỗng, cậu không có lấy một tia vui mừng nào khi cưới được một cô gái xinh đẹp rạng ngời, lại còn dịu dàng như em Linh đây...
Mai Hân đánh ánh nhìn sang Thế Thành, nàng hiểu tâm trạng cậu lúc này, nhìn thấy thân ảnh bé xíu của Trúc Linh trong bộ áo tấc gấm vân đỏ rực, có lẽ, em là cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày hôm nay, thay vì thấy mừng cho em, thì nàng lại thấy thương cảm cho em nhiều hơn.
Rồi mai này em sẽ ra sao khi chính thức trở thành mợ hai nhà hội đồng Trịnh đây?
Làm sao em có thể chịu đựng được cái cảnh làm vợ người ta, nhưng lúc nào cũng phải chứng kiến chồng mình đau khổ, vằn vặt, nhớ nhung đến một cô gái khác?
Vì chính nàng là người hiểu rõ nhất, người anh trai nàng yêu là một cô gái khác, và chính nàng cũng đang yêu sâu đậm người con gái trong mộng của Thế Thành..
Trọng Quân ngó qua sắc mặt hẩm hiu của Thế Thành, cậu đã nghe Thanh Tùng kể sạch toàn bộ mọi chuyện rồi, người Thế Thành thương không phải là Trúc Linh, mà chính xác người cậu Thành thương mến không ai khác ngoài em gái cậu, cũng may cho Giao Ánh, do còn kẹt chuyến buông hàng tận bên đất Pháp, mà em đã không về tham dự hôn sự của Trúc Linh được, nếu lúc này Giao Ánh thực sự xuất hiện ở đây, cậu sợ Thế Thành sẽ sốc đến mức lên máu luôn mất
Ông Chánh sau khi nhận thấy các lễ vật đã được nhà trai đem sang đây đầy đủ, con Tí kế bên cẩn thận dìu ông đứng dậy, tiến đến bàn thờ gia tiên, ông thắp đèn dầu, đốt lên ba cây nhan, ông đưa cho Thế Thành một cây, Trúc Linh một cây, còn ông thì đứng lặng mình một hồi lâu, miệng không ngừng khấn vái một số câu từ thông báo cho ông bà tổ tiên về việc sẽ cho cháu gái xuất giá trong hôm nay...
Sau khi đã hoàn thành xong các nghi thức như thấp đèn cùng dâng hương cho ông bà gia tiên, dòng họ con cháu nhà ông Chánh xúm xít chuẩn bị ra xe hơi, đặng có thể đưa cô dâu Trúc Linh về bên gia trang nhà họ Trịnh cho kịp giờ lành, bởi ông bà xưa hay có một quan niệm, vào mỗi dịp cưới hỏi phải tổ chức vào ngày lành tháng tốt, giờ giấc cũng phải theo quy chuẩn của thầy tướng số, có như vậy, cô dâu chú rể mới được hạnh phúc viên mãn, hòa thuận sung túc, sống cùng nhau cho đến lúc đầu bạc răng long
Đương lúc mọi người đang chuẩn bị đứng dậy ra xe, Thế Thành nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Trúc Linh ý muốn dìu nàng ra xe, nhưng mặc nhiên em lại đứng im như tượng, gương mặt cúi gầm xuống đất, khiến cho ông bà Trịnh nhìn nhau khó hiểu, không lẽ bây giờ cô út Linh dở chứng không muốn gả cho Thế Thành?
"Út Linh, giờ lành đến rồi, ra xe thôi con"
Ông Dần đặt hờ tay lên bã vai Trúc Linh, ông biết lý do vì sao mà con gái ông lại chần chờ, không chịu về nhà chồng, nhưng mà biết mần sao được, ông đã nhờ ông Chánh gửi thư lên tận nhà cho con bé Ánh rồi, nhưng đáng trách thay Giao Ánh lại bận việc hàng hóa mà không về được
"Con...hức...con muốn chờ chị Ánh"
Trúc Linh ấm ức đến mức rơi lệ, từ tối hôm qua đến giờ, nàng luôn trông ngóng chị ấy, mặc nhiên không thấy tăm hơi chị Ánh đâu, em có hỏi dì Liên, thì dì Liên có nói chị Ánh đang bận, không biết có về được không, nhưng đâu đó em vẫn có lòng tin, chị Ánh nhất định sẽ về
Sáng giờ em ngóng chờ, lòng dạ em sôi sục như lửa đốt, cầu mong sẽ có một phép màu nào đó xảy ra, em muốn được nhìn thấy Giao Ánh, đã bảy năm trôi qua rồi, chị ấy chưa một lần nào về thăm em, đến cả việc em đi lấy chồng, chị ấy cũng không thèm về chúc phúc
Tại sao chị lại nhẫn tâm đến như vậy?
Bà Liên thấy Trúc Linh ôm mặt khóc nức nở vì chuyện con gái mình không về, bà đau lòng tiến về phía em, ôm chặt lấy Trúc Linh vào lòng như muốn xoa dịu tâm hồn em, bà biết Trúc Linh đã mong ngóng Giao Ánh nhiều đến chừng nào, đến bà còn mong cho con gái có thể về kịp giờ lành, để có thể tận tay đưa Trúc Linh về nhà chồng
Ông Chánh chứng kiến một màn khóc lóc thảm thương của Trúc Linh, ông thở dài thườn thượt, ông cũng nào có khác gì Trúc Linh, ông đang từng ngày mong ngóng Giao Ánh trở về thăm ông, hồi bé ông cưng Ánh nhất nhà, vậy mà đến khi Ánh đã công thành danh toại, gầy dựng cho bản thân hàng loạt thương hiệu có tiếng tăm, trở thành bà này mợ kia, đến một lần về thăm ông con bé cũng không thèm
Ruột gan ông đứt lìa từng đoạn, nhưng nào có ai hay?
Mai Hân sau một hồi im lặng, nàng còn khá hoang mang về cái tên Giao Ánh một lần nữa xuất hiện, điều này đồng nghĩa với việc em đã quay trở lại sau gần một năm ròng mất tích, mọi thứ tại sao lại có thể trùng hợp đến như thế này? cuối cùng nàng đành lấy hết chút dũng khí còn sót lại, mạnh dạng đứng dậy thưa cha má
"Thưa cha má, hay nhà mình...đợi thêm một chút nữa xem sao"
Bà Cúc liếc sang cô con dâu đang khóc sướt mướt đến thảm thương, bà đành đánh nhẹ vào tay ông Trịnh vài cái ra hiệu, ông Trịnh hiểu ý bà, ông cười gượng ngạo rồi cất lời
"Được, mọi người cứ thông thả ngồi đây làm ít trà bánh, đợi khi nào cháu Ánh về đến thì mình hãy tiến hành lễ đưa dâu"
Ông Dần ngại ngùng rót trà vào chum cho hai vợ chồng ông Trịnh, ông thật thà đáp
"Chẳng giấu gì anh chị sui, con bé Linh nhà tui đó giờ nó quý mến Giao Ánh hết mực, tại do lúc bé tụi nhỏ hay chơi chung cùng nhau suốt hà, nên thành ra mến tay mến chân, mong anh chị chịu khó chờ thêm chốc lát dùm tui hen"
Ông Trịnh nhận lấy chum trà từ tay ông Dần, thật ra ông Trịnh không có khó chịu trước lời đề nghị mà gia đình ông Dần đưa ra, ngược lại ông còn thấy rất ưng cô con dâu ông chấm, ít ra con bé là một người sống thiên về mặt tình cảm, bụng dạ ngó bộ không có kiêu kì như mấy cô chiêu khác
"Ờ, nghe ông anh nhắc làm tui sực nhớ, hồi xưa con Mai Hân nhà tui suốt ngày bám dính lấy con bé Ánh, mỗi dịp hè đến thể nào cũng nằng nặc đòi tui dẫn nó sang nhà con Ánh chơi miết"
Ông Trịnh nhìn sang Mai Hân rồi bật cười, nàng cảm thấy hơi thẹn khi cha còn nhớ về mấy kỉ niệm lúc nhỏ của nàng và Ánh, đúng thật hồi trước Ánh hay qua nhà nàng chơi miết, mà cha má nàng cưng Giao Ánh như con gái ruột luôn đó đa
"Ừa, hồi xưa con bé có chút éc, ốm yếu thấy mà tội nghiệp, không biết bây giờ Giao Ánh nó ra sao rồi ha chị Liên?"
Nghe ông Dần hỏi về Giao Ánh, gương mặt bà Liên thấp thoáng nét cười, bà tự hào khoe khoang
"Nay con bé ra dáng thiếu nữ rồi, bây giờ mà chú thím mày gặp lại con Ánh, ngó không chừng là không nhận ra luôn đó đa"
Bà Dần bật cười khúc khích, bà vui miệng chêm vào thêm một câu
"Hình như hồi trước em có nghe tía kể, con bé hiện tại đang mần chủ cái xưởng lụa Ánh Mai đúng không chị tư?"
Ông An đứng bên cạnh bà Liên được dịp tự hào đến độ phồng lổ mũi, con gái cưng của ông mà, mần sao mà giống mấy đứa con gái quê tầm thường được chớ, không chỉ Ánh mần ăn buôn bán giỏi, mà còn được mấy cậu công tử đặt cho cái danh xưng bóng hồng chốn đô thành luôn đó đa.
"Ừa thím, hồi tháng trước bé Ánh nó sang tận bên Pháp nhập hàng, chị có kêu thôi hay để cậu Khả quản lý xưởng đi thay, nhưng mà con bé ham công tiếc việc, đó giờ một mình nó đảm đương việc nhập hàng, sổ sách đó đa"
Bà Liên thở dài thườn thượt, bà biết Ánh chăm lo mần ăn như vậy là rất tốt, vì quả thực đâu có đứa con gái nào được như Ánh, cô nào cũng muốn lấy đại một tấm chồng tốt đặng mà nương nhờ tấm thân, còn Ánh thì lại khác, bà hiểu rõ con gái bà hơn ai hết, Ánh thật sự không muốn ăn bám vào tiền của đàn ông
Mai Hân ngồi im thin thít, lóng tai nghe bà Liên kể về chiến tích của cô con gái nhỏ, lòng nàng chợt cảm thấy tự hào, hóa ra em ấy lại là một cô gái tài giỏi như vậy, sau này ai mà lấy được Giao Ánh làm vợ, ngó bộ phải tu tám chục kiếp mới có thể bưng cái cô út này về dinh.
"Giá mà, thằng Hai Trọng nhà em được một phần như con gái chị thì hay biết mấy"
Trên gương mặt bà Dần thấp thoáng vài tia buồn phiền, Hai Trọng từ nhỏ đã quậy phá, đua đòi, không chịu lo học hành đến nơi đến chốn, từ khi trở thành một cậu thanh niên trai tráng, Hai Trọng càng lúc càng ăn chơi đàn điếm mạt sát, bao nhiêu giấy bạc đưa cho Hai Trọng thì mặc nhiên cậu đem đốt hết vào mấy chốn lầu xanh, sòng bạc, riết rồi ông bà Dần chán nản đến mức không muốn rày la, vì ông bà biết Hai Trọng xưa giờ đã như vậy rồi, cha má sanh con nhưng trời sanh tính, bà biết mần sao bây giờ?
"Ủa? Liên quan gì đến con má?"
Hai Trọng đang ung dung ngồi trên bộ ngựa váng, tự dưng má lại réo tên cậu, làm cho cậu bực mình hằn học chất vấn lại má.
"Bộ má mày nói trật cho mày hay sao? Cái vụ tháng trước mày dám vay nợ giang hồ, để tụi nó đến đây đòi nợ cha má mày, tao còn chưa xử tội đó nghe chưa"
Ông Chánh đập bàn cái rầm, chỉ tay về phía Hai Trọng quát nạt, ông nói đâu có sai, đúng thiệt là phá gia chi tử, không nhờ có hai vợ chồng ông Dần năn nỉ, ông đã đánh chết thằng cháu mất dạy này từ lâu rồi
"Thôi mà cha, hôm nay là ngày vui của Út Linh, cha đừng có tức giận mần chi, Hai Trọng nó còn trẻ người non dạ, mong cha thương tình mà bỏ qua cho cháu nó"
Bà Liên ngó thấy sắc mặt ông Chánh không được tốt, bà đành bấm bụng lên tiếng giải vây cho Hai Trọng
Ông Chánh liếc sang Hai Trọng một cái, làm cho cậu run sợ mà nép sát vào góc tường, không dám hó hé nửa lời, sau khi đợi ông Chánh dời chú ý sang hướng khác, cậu bỗng thuận miệng nói lẫy môt câu
"Chỉ là một đứa con gái, cứ thích tưng bốc lên tận mây xanh mần chi không biết"
Ông Chánh tuy đã già nhưng lổ tai ông vẫn còn rất thính, vừa nghe đến câu đấy xong, cơn giận trong bụng ông như bị bùng phát dữ dội, ông đập bàn đứng dậy, quát thẳng vào mặt cậu Trọng
"Mất dạy, mày cút ra khỏi nhà tao"
Nghe thấy chất giọng khàn đặc uy nghiêm từ ông Chánh cất cao, dòng họ hai bên lẫn ông bà Trịnh cũng im bặc, không một ai dám lên tiếng cắt ngang lời ông Chánh, vì ai cũng biết chọc vào ông Chánh thì mần sao mà sống sót nổi.
Ông Dần hoảng hốt vội cầm lấy tay ông Chánh, miệng không ngừng cầu xin
"Hai Trọng nó còn nhỏ dại, cha mần ơn tha cho nó đi mà cha"
Ông Chánh đang tính mần cho ra lẽ, thì bên ngoài cửa Thu Hà đã ba chân bốn cẳng chạy vào, nó vội vàng thưa
"Thưa ông, cô Ánh vừa về đến cổng"
Chỉ một câu nói nhẹ tựa lông hồng, mà đã khiến cho ông Chánh vui mừng đến mức quên hẵn thằng cháu trai trời đánh, ông An và bà Liên như trút được một tảng đá đè nặng trong lòng, chỉ duy nhất có Trọng Quân là hốt hoảng không nói lên lời, cậu vội đưa ánh nhìn cầu cứu sang phía Thanh Tùng, cậu Tùng bất lực thở dài một cái thật khẽ.
Giờ có trời cũng không cản được!
Lòng ngực Mai Hân đột nhiên đập nhanh đến mức như muốn nổ tung ra ngoài, tim nàng đánh từng nhịp rõ mồn một, không hiểu vì sao khi nghe tin Giao Ánh đã về, nàng lại hồi hộp đến mức không nói nên lời
Liệu đây có phải là cảm giác nhớ nhung một vị tri kỉ hay không?
"Gì, mày nói thiệt không Hà?"
Trúc Linh sốc đến mức dường như không tin vào đôi tai mình, chị Ánh cuối cùng cũng chịu về thăm em rồi sao, như sợ mình nghe lầm, Trúc Linh vội hỏi lại Thu Hà
"Con nói thiệt mà cô, chị Ánh còn dẫn về thêm một cô gái người Tây á"
Nghe đến đây, Trọng Quân đã thầm đoán ra được mọi chuyện, cô gái Tây đó không ai khác chính là Misa, nếu vậy Giao Ánh đã về Cần Thơ thật rồi sao?
Tiếng giày cao gót lộp cộp ngày một vang vọng bên ngoài hành lang, Misa vận trên người một chiếc sườn sám tím đậm, mái tóc vàng được xõa bồng bềnh ngang lưng, gương mặt được trang điểm cực kì tinh xảo
Đi bên cạnh nàng không ai khác chính là Giao Ánh, em hôm nay vận một chiếc áo sơ mi tay thụng, phối cùng chân váy nâu đậm được bóp eo, tay trái đeo thêm một chiếc đồng hồ omega deville, trên cổ vẫn nguyên vẹn là sợi dây chuyền hoa mai, tóc tai em đã vấn gọn gàng lên cao, phần mái phớt phơ vài lọn tóc rủ xuống vần trán mịn màng đang đung đưa theo từng nhịp gió
Vừa đặt chân vào đến sân nhà, mọi ánh nhìn tập trung hết thảy vào Giao Ánh và Misa, nhưng em dường như không quan tâm đến hàng tá cặp mắt biến thái đang thèm thuồng cơ thể mình, Misa nhận thấy đám đàn ông ở quê sao mà sổ sàng quá, nàng vội cầm chặt tay áo em, hai nàng ung dung tiến thẳng vào gian nhà chính...
Đáng ngạc nhiên hơn, không một ai hiểu được nguyên do vì sao mà lễ xin dâu lại không tổ chức ngay tại nhà cha má đẻ cô dâu, mà thay vào đó lại được tổ chức tại nhà ông ngoại cô dâu.
Lúc này đây, trước cổng nhà ông Chánh, một dàn thanh niên trai tráng xếp thành một hàng dọc thẳng băng, mỗi chàng bưng trên tay một mâm sính lễ, được phũ thêm một tấm vải nhung đỏ rực, người dẫn đầu không ai khác chính là ông Trịnh, kế bên ông là cậu con trai quý tử - Trịnh Thế Thành
Cậu Thành hôm nay vận một bộ côm-lê đen tuyền bảnh bao, chân mang giày tây bóng loáng, tóc tai được vuốt sáp gọn gàng, trên tay cậu bưng theo một khay trầu rượu, cùng một đôi đèn tiến vào, khách khứa bên nhà ông Dần được mời đến rất đông, do ông Dần cũng là một chủ xưởng dệt có tiếng nhất nhì Hà Châu, lại thêm cái danh con rể ông Chánh Tổng Trần Thanh, bởi lẽ đó, các mối quan hệ ngoại giao nhà ông Dần nhiều vô số kể, từ buôn lái đến thương gia, tất cả đều được mời đến tham dự lễ cưới của con gái út nhà ông Dần.
Mai Hân đi sát bên cạnh má, phía tay trái nàng còn có Thanh Tùng, nàng hôm nay vận cho mình một bộ áo dài hồng nhạt, cổ đeo thêm một chiếc khăn lụa trắng sứ, tóc được vấn gọn gàng ra sau, gương mặt sau khi được tô điểm thêm phấn son, càng trở nên mỹ lệ hơn bao giờ hết...
Sau khi đã tiến vào nhà, các mâm sính lễ được dàn thanh niên đặt gọn trên bàn, ông bà Trịnh cùng Mai Hân và cậu Tùng thong thả ngồi xuống bộ trường kỷ hình rồng phụng được chạm khắc tỉ mỉ trước gian nhà chính của ông Chánh, đối diện là ông Chánh, cùng hai vợ chồng ông Dần, khỏi phải nói, từ lúc nhà trai vừa sang, thái độ ông Dần mừng rơn như vừa trúng mùa, miệng ông cười toe toét không khép lại được
Riêng về phần ông Chánh, thì hoàn toàn trái ngược ông Dần, mặt mày ông lúc nào cũng lạnh toát, không có một chút thần sắc, khiến cho bà Cúc nhìn thôi cũng cảm thấy vả mồ hôi hột, vẫn là cái dáng vẻ uy nghiêm năm nào, qua bao năm ông Chánh vẫn không hề thay đổi.
Đứng sau lưng ông Chánh, còn có hai vợ chồng ông Đốc, xung quanh cô dì chú bác họ hàng nhà cô dâu bu đông kín mít, đám con cháu trong nhà ông Chánh, bao gồm luôn cả Trọng Quân, ngồi xếp dọc ngay bộ ngựa váng cập vách nhà, suốt từ lúc bước chân vào gia trang nhà ông Chánh đến giờ, bà Cúc không hề dám ngó đến bà Liên dù chỉ là một cái liếc mắt, và bà Liên cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến hành động bài xích từ Thu Cúc.
Thấy mọi thứ đã được bày trí chu toàn, ông Trịnh chống gậy lộp cộp đứng dậy, ôn tồn cất lời
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, nên gia đình tui có đem trầu trau cùng sính lễ sang đây, tất yếu là muốn xin rước cháu Trúc Linh, con gái út nhà ông anh về mần vợ thằng con trai trưởng nhà tui"
Ông Trịnh ngó đến mười hai mâm sính lễ trên bàn, ông Dần biết ý đành gật nhẹ đầu, ông nhẹ nhàng vén tấm vải nhung phũ trên bề mặt sính lễ ra, kiểm ra một loạt các mâm sính lễ được chuẩn bị tươm tất mà gia đình ông Trịnh đã đem qua dạm ngõ.
Ngó bộ đám cưới cậu hai Thành nên ông Trịnh chơi rất xộp, từng thỏi vàng được xếp thành từng miếng dẹp lấp đầy nguyên một mâm sính lễ, không chỉ có vàng, trang sức cũng không thiếu, kèm theo đó là bốn, năm bộ nữ trang được bà Cúc mở ra...
Sau khi đã trình lễ vật đầy đủ, phía sau tấm rèm, vợ ông Dần dìu nhẹ vai Trúc Linh ra, em vận một bộ áo tấc gấm vân đỏ rực, như một bông hoa hồng nở rộ đương độ xuân xanh, nhưng gương mặt Trúc Linh đâu đó thấp thoáng một vài tia u buồn, em liếc nhìn một loạt quan khách xung quanh, sau khi nhận ra chị ấy không xuất hiện, em thất vọng cúi mặt xuống đất, mím chặt môi
Cậu Thành nhìn thấy Trúc Linh đã ra, cậu vội vàng tiến lại gần, cầm nhẹ lấy tay em ấy, lòng cậu cảm thấy trống rỗng, cậu không có lấy một tia vui mừng nào khi cưới được một cô gái xinh đẹp rạng ngời, lại còn dịu dàng như em Linh đây...
Mai Hân đánh ánh nhìn sang Thế Thành, nàng hiểu tâm trạng cậu lúc này, nhìn thấy thân ảnh bé xíu của Trúc Linh trong bộ áo tấc gấm vân đỏ rực, có lẽ, em là cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày hôm nay, thay vì thấy mừng cho em, thì nàng lại thấy thương cảm cho em nhiều hơn.
Rồi mai này em sẽ ra sao khi chính thức trở thành mợ hai nhà hội đồng Trịnh đây?
Làm sao em có thể chịu đựng được cái cảnh làm vợ người ta, nhưng lúc nào cũng phải chứng kiến chồng mình đau khổ, vằn vặt, nhớ nhung đến một cô gái khác?
Vì chính nàng là người hiểu rõ nhất, người anh trai nàng yêu là một cô gái khác, và chính nàng cũng đang yêu sâu đậm người con gái trong mộng của Thế Thành..
Trọng Quân ngó qua sắc mặt hẩm hiu của Thế Thành, cậu đã nghe Thanh Tùng kể sạch toàn bộ mọi chuyện rồi, người Thế Thành thương không phải là Trúc Linh, mà chính xác người cậu Thành thương mến không ai khác ngoài em gái cậu, cũng may cho Giao Ánh, do còn kẹt chuyến buông hàng tận bên đất Pháp, mà em đã không về tham dự hôn sự của Trúc Linh được, nếu lúc này Giao Ánh thực sự xuất hiện ở đây, cậu sợ Thế Thành sẽ sốc đến mức lên máu luôn mất
Ông Chánh sau khi nhận thấy các lễ vật đã được nhà trai đem sang đây đầy đủ, con Tí kế bên cẩn thận dìu ông đứng dậy, tiến đến bàn thờ gia tiên, ông thắp đèn dầu, đốt lên ba cây nhan, ông đưa cho Thế Thành một cây, Trúc Linh một cây, còn ông thì đứng lặng mình một hồi lâu, miệng không ngừng khấn vái một số câu từ thông báo cho ông bà tổ tiên về việc sẽ cho cháu gái xuất giá trong hôm nay...
Sau khi đã hoàn thành xong các nghi thức như thấp đèn cùng dâng hương cho ông bà gia tiên, dòng họ con cháu nhà ông Chánh xúm xít chuẩn bị ra xe hơi, đặng có thể đưa cô dâu Trúc Linh về bên gia trang nhà họ Trịnh cho kịp giờ lành, bởi ông bà xưa hay có một quan niệm, vào mỗi dịp cưới hỏi phải tổ chức vào ngày lành tháng tốt, giờ giấc cũng phải theo quy chuẩn của thầy tướng số, có như vậy, cô dâu chú rể mới được hạnh phúc viên mãn, hòa thuận sung túc, sống cùng nhau cho đến lúc đầu bạc răng long
Đương lúc mọi người đang chuẩn bị đứng dậy ra xe, Thế Thành nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Trúc Linh ý muốn dìu nàng ra xe, nhưng mặc nhiên em lại đứng im như tượng, gương mặt cúi gầm xuống đất, khiến cho ông bà Trịnh nhìn nhau khó hiểu, không lẽ bây giờ cô út Linh dở chứng không muốn gả cho Thế Thành?
"Út Linh, giờ lành đến rồi, ra xe thôi con"
Ông Dần đặt hờ tay lên bã vai Trúc Linh, ông biết lý do vì sao mà con gái ông lại chần chờ, không chịu về nhà chồng, nhưng mà biết mần sao được, ông đã nhờ ông Chánh gửi thư lên tận nhà cho con bé Ánh rồi, nhưng đáng trách thay Giao Ánh lại bận việc hàng hóa mà không về được
"Con...hức...con muốn chờ chị Ánh"
Trúc Linh ấm ức đến mức rơi lệ, từ tối hôm qua đến giờ, nàng luôn trông ngóng chị ấy, mặc nhiên không thấy tăm hơi chị Ánh đâu, em có hỏi dì Liên, thì dì Liên có nói chị Ánh đang bận, không biết có về được không, nhưng đâu đó em vẫn có lòng tin, chị Ánh nhất định sẽ về
Sáng giờ em ngóng chờ, lòng dạ em sôi sục như lửa đốt, cầu mong sẽ có một phép màu nào đó xảy ra, em muốn được nhìn thấy Giao Ánh, đã bảy năm trôi qua rồi, chị ấy chưa một lần nào về thăm em, đến cả việc em đi lấy chồng, chị ấy cũng không thèm về chúc phúc
Tại sao chị lại nhẫn tâm đến như vậy?
Bà Liên thấy Trúc Linh ôm mặt khóc nức nở vì chuyện con gái mình không về, bà đau lòng tiến về phía em, ôm chặt lấy Trúc Linh vào lòng như muốn xoa dịu tâm hồn em, bà biết Trúc Linh đã mong ngóng Giao Ánh nhiều đến chừng nào, đến bà còn mong cho con gái có thể về kịp giờ lành, để có thể tận tay đưa Trúc Linh về nhà chồng
Ông Chánh chứng kiến một màn khóc lóc thảm thương của Trúc Linh, ông thở dài thườn thượt, ông cũng nào có khác gì Trúc Linh, ông đang từng ngày mong ngóng Giao Ánh trở về thăm ông, hồi bé ông cưng Ánh nhất nhà, vậy mà đến khi Ánh đã công thành danh toại, gầy dựng cho bản thân hàng loạt thương hiệu có tiếng tăm, trở thành bà này mợ kia, đến một lần về thăm ông con bé cũng không thèm
Ruột gan ông đứt lìa từng đoạn, nhưng nào có ai hay?
Mai Hân sau một hồi im lặng, nàng còn khá hoang mang về cái tên Giao Ánh một lần nữa xuất hiện, điều này đồng nghĩa với việc em đã quay trở lại sau gần một năm ròng mất tích, mọi thứ tại sao lại có thể trùng hợp đến như thế này? cuối cùng nàng đành lấy hết chút dũng khí còn sót lại, mạnh dạng đứng dậy thưa cha má
"Thưa cha má, hay nhà mình...đợi thêm một chút nữa xem sao"
Bà Cúc liếc sang cô con dâu đang khóc sướt mướt đến thảm thương, bà đành đánh nhẹ vào tay ông Trịnh vài cái ra hiệu, ông Trịnh hiểu ý bà, ông cười gượng ngạo rồi cất lời
"Được, mọi người cứ thông thả ngồi đây làm ít trà bánh, đợi khi nào cháu Ánh về đến thì mình hãy tiến hành lễ đưa dâu"
Ông Dần ngại ngùng rót trà vào chum cho hai vợ chồng ông Trịnh, ông thật thà đáp
"Chẳng giấu gì anh chị sui, con bé Linh nhà tui đó giờ nó quý mến Giao Ánh hết mực, tại do lúc bé tụi nhỏ hay chơi chung cùng nhau suốt hà, nên thành ra mến tay mến chân, mong anh chị chịu khó chờ thêm chốc lát dùm tui hen"
Ông Trịnh nhận lấy chum trà từ tay ông Dần, thật ra ông Trịnh không có khó chịu trước lời đề nghị mà gia đình ông Dần đưa ra, ngược lại ông còn thấy rất ưng cô con dâu ông chấm, ít ra con bé là một người sống thiên về mặt tình cảm, bụng dạ ngó bộ không có kiêu kì như mấy cô chiêu khác
"Ờ, nghe ông anh nhắc làm tui sực nhớ, hồi xưa con Mai Hân nhà tui suốt ngày bám dính lấy con bé Ánh, mỗi dịp hè đến thể nào cũng nằng nặc đòi tui dẫn nó sang nhà con Ánh chơi miết"
Ông Trịnh nhìn sang Mai Hân rồi bật cười, nàng cảm thấy hơi thẹn khi cha còn nhớ về mấy kỉ niệm lúc nhỏ của nàng và Ánh, đúng thật hồi trước Ánh hay qua nhà nàng chơi miết, mà cha má nàng cưng Giao Ánh như con gái ruột luôn đó đa
"Ừa, hồi xưa con bé có chút éc, ốm yếu thấy mà tội nghiệp, không biết bây giờ Giao Ánh nó ra sao rồi ha chị Liên?"
Nghe ông Dần hỏi về Giao Ánh, gương mặt bà Liên thấp thoáng nét cười, bà tự hào khoe khoang
"Nay con bé ra dáng thiếu nữ rồi, bây giờ mà chú thím mày gặp lại con Ánh, ngó không chừng là không nhận ra luôn đó đa"
Bà Dần bật cười khúc khích, bà vui miệng chêm vào thêm một câu
"Hình như hồi trước em có nghe tía kể, con bé hiện tại đang mần chủ cái xưởng lụa Ánh Mai đúng không chị tư?"
Ông An đứng bên cạnh bà Liên được dịp tự hào đến độ phồng lổ mũi, con gái cưng của ông mà, mần sao mà giống mấy đứa con gái quê tầm thường được chớ, không chỉ Ánh mần ăn buôn bán giỏi, mà còn được mấy cậu công tử đặt cho cái danh xưng bóng hồng chốn đô thành luôn đó đa.
"Ừa thím, hồi tháng trước bé Ánh nó sang tận bên Pháp nhập hàng, chị có kêu thôi hay để cậu Khả quản lý xưởng đi thay, nhưng mà con bé ham công tiếc việc, đó giờ một mình nó đảm đương việc nhập hàng, sổ sách đó đa"
Bà Liên thở dài thườn thượt, bà biết Ánh chăm lo mần ăn như vậy là rất tốt, vì quả thực đâu có đứa con gái nào được như Ánh, cô nào cũng muốn lấy đại một tấm chồng tốt đặng mà nương nhờ tấm thân, còn Ánh thì lại khác, bà hiểu rõ con gái bà hơn ai hết, Ánh thật sự không muốn ăn bám vào tiền của đàn ông
Mai Hân ngồi im thin thít, lóng tai nghe bà Liên kể về chiến tích của cô con gái nhỏ, lòng nàng chợt cảm thấy tự hào, hóa ra em ấy lại là một cô gái tài giỏi như vậy, sau này ai mà lấy được Giao Ánh làm vợ, ngó bộ phải tu tám chục kiếp mới có thể bưng cái cô út này về dinh.
"Giá mà, thằng Hai Trọng nhà em được một phần như con gái chị thì hay biết mấy"
Trên gương mặt bà Dần thấp thoáng vài tia buồn phiền, Hai Trọng từ nhỏ đã quậy phá, đua đòi, không chịu lo học hành đến nơi đến chốn, từ khi trở thành một cậu thanh niên trai tráng, Hai Trọng càng lúc càng ăn chơi đàn điếm mạt sát, bao nhiêu giấy bạc đưa cho Hai Trọng thì mặc nhiên cậu đem đốt hết vào mấy chốn lầu xanh, sòng bạc, riết rồi ông bà Dần chán nản đến mức không muốn rày la, vì ông bà biết Hai Trọng xưa giờ đã như vậy rồi, cha má sanh con nhưng trời sanh tính, bà biết mần sao bây giờ?
"Ủa? Liên quan gì đến con má?"
Hai Trọng đang ung dung ngồi trên bộ ngựa váng, tự dưng má lại réo tên cậu, làm cho cậu bực mình hằn học chất vấn lại má.
"Bộ má mày nói trật cho mày hay sao? Cái vụ tháng trước mày dám vay nợ giang hồ, để tụi nó đến đây đòi nợ cha má mày, tao còn chưa xử tội đó nghe chưa"
Ông Chánh đập bàn cái rầm, chỉ tay về phía Hai Trọng quát nạt, ông nói đâu có sai, đúng thiệt là phá gia chi tử, không nhờ có hai vợ chồng ông Dần năn nỉ, ông đã đánh chết thằng cháu mất dạy này từ lâu rồi
"Thôi mà cha, hôm nay là ngày vui của Út Linh, cha đừng có tức giận mần chi, Hai Trọng nó còn trẻ người non dạ, mong cha thương tình mà bỏ qua cho cháu nó"
Bà Liên ngó thấy sắc mặt ông Chánh không được tốt, bà đành bấm bụng lên tiếng giải vây cho Hai Trọng
Ông Chánh liếc sang Hai Trọng một cái, làm cho cậu run sợ mà nép sát vào góc tường, không dám hó hé nửa lời, sau khi đợi ông Chánh dời chú ý sang hướng khác, cậu bỗng thuận miệng nói lẫy môt câu
"Chỉ là một đứa con gái, cứ thích tưng bốc lên tận mây xanh mần chi không biết"
Ông Chánh tuy đã già nhưng lổ tai ông vẫn còn rất thính, vừa nghe đến câu đấy xong, cơn giận trong bụng ông như bị bùng phát dữ dội, ông đập bàn đứng dậy, quát thẳng vào mặt cậu Trọng
"Mất dạy, mày cút ra khỏi nhà tao"
Nghe thấy chất giọng khàn đặc uy nghiêm từ ông Chánh cất cao, dòng họ hai bên lẫn ông bà Trịnh cũng im bặc, không một ai dám lên tiếng cắt ngang lời ông Chánh, vì ai cũng biết chọc vào ông Chánh thì mần sao mà sống sót nổi.
Ông Dần hoảng hốt vội cầm lấy tay ông Chánh, miệng không ngừng cầu xin
"Hai Trọng nó còn nhỏ dại, cha mần ơn tha cho nó đi mà cha"
Ông Chánh đang tính mần cho ra lẽ, thì bên ngoài cửa Thu Hà đã ba chân bốn cẳng chạy vào, nó vội vàng thưa
"Thưa ông, cô Ánh vừa về đến cổng"
Chỉ một câu nói nhẹ tựa lông hồng, mà đã khiến cho ông Chánh vui mừng đến mức quên hẵn thằng cháu trai trời đánh, ông An và bà Liên như trút được một tảng đá đè nặng trong lòng, chỉ duy nhất có Trọng Quân là hốt hoảng không nói lên lời, cậu vội đưa ánh nhìn cầu cứu sang phía Thanh Tùng, cậu Tùng bất lực thở dài một cái thật khẽ.
Giờ có trời cũng không cản được!
Lòng ngực Mai Hân đột nhiên đập nhanh đến mức như muốn nổ tung ra ngoài, tim nàng đánh từng nhịp rõ mồn một, không hiểu vì sao khi nghe tin Giao Ánh đã về, nàng lại hồi hộp đến mức không nói nên lời
Liệu đây có phải là cảm giác nhớ nhung một vị tri kỉ hay không?
"Gì, mày nói thiệt không Hà?"
Trúc Linh sốc đến mức dường như không tin vào đôi tai mình, chị Ánh cuối cùng cũng chịu về thăm em rồi sao, như sợ mình nghe lầm, Trúc Linh vội hỏi lại Thu Hà
"Con nói thiệt mà cô, chị Ánh còn dẫn về thêm một cô gái người Tây á"
Nghe đến đây, Trọng Quân đã thầm đoán ra được mọi chuyện, cô gái Tây đó không ai khác chính là Misa, nếu vậy Giao Ánh đã về Cần Thơ thật rồi sao?
Tiếng giày cao gót lộp cộp ngày một vang vọng bên ngoài hành lang, Misa vận trên người một chiếc sườn sám tím đậm, mái tóc vàng được xõa bồng bềnh ngang lưng, gương mặt được trang điểm cực kì tinh xảo
Đi bên cạnh nàng không ai khác chính là Giao Ánh, em hôm nay vận một chiếc áo sơ mi tay thụng, phối cùng chân váy nâu đậm được bóp eo, tay trái đeo thêm một chiếc đồng hồ omega deville, trên cổ vẫn nguyên vẹn là sợi dây chuyền hoa mai, tóc tai em đã vấn gọn gàng lên cao, phần mái phớt phơ vài lọn tóc rủ xuống vần trán mịn màng đang đung đưa theo từng nhịp gió
Vừa đặt chân vào đến sân nhà, mọi ánh nhìn tập trung hết thảy vào Giao Ánh và Misa, nhưng em dường như không quan tâm đến hàng tá cặp mắt biến thái đang thèm thuồng cơ thể mình, Misa nhận thấy đám đàn ông ở quê sao mà sổ sàng quá, nàng vội cầm chặt tay áo em, hai nàng ung dung tiến thẳng vào gian nhà chính...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.