Chương 51: Đi bán dưa
Sakura Nganle
18/01/2023
Cứ như vậy, các quán trà, tửu lâu trong kinh thành dạo gần đây đều có một đám người đến bàn tán chuyện về Trấn Bắc vương và Bình An hầu phủ. Bọn họ nói một hồi liền sẽ dẫn dắt câu chuyện hướng về phía thừa tướng Trịnh Tông, lời trong ý ngoài đều ám chỉ hắn đã âm mưu hãm hại rất nhiều trung thần lương tướng. Thậm chí còn suy diễn đến một âm mưu lớn kinh thiên động địa hơn như soán vị đoạt ngôi.
Dân chúng bình thường vốn không ưa gì tác phong của Trịnh thừa tướng kia, nay nghe được chuyện mà lão làm đều âm thầm nhổ một ngụm nước miếng. Nhân sĩ có tri thức thì tỉnh táo hơn một chút, yên lặng nghe ngóng rồi phân tích một phen, thế nhưng cuối cùng cũng không có ai đứng ra nói tốt cho lão ta. Rất nhiều người trước đây từng bị đám người nhà và thân thích của lão ức hiếp cũng nhân cơ hội này lên tiếng vạch trần bộ mặt thối nát của Trịnh gia.
Bởi vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng xấu của thừa tướng đương triều như nước lũ tràn ngập khắp kinh thành. Lúc lão biết được thì đã không thể nào ngăn cản.
La Nhị Gia vừa mới bước chân ra khỏi một tửu lâu, sau lưng liền cảm giác được có người đang theo dõi. Hắn bình tĩnh đi tiếp giống như không có việc gì, đợi đến gần một con hẻm lập tức nhanh chân quẹo vào trong.
Nơi này vốn là một con phố buôn bán, bình thường người qua lại cũng khá nhiều, sơ ý một chút thì sẽ mất dấu ngay. Vài người bám theo lập tức chạy tới, thế nhưng bên trong con hẻm ngoại trừ một vài tiểu thương bán hàng rong ra cũng không thấy thân ảnh nam nhân áo xanh nào. Sau một hồi quan sát tìm kiếm, nam nhân cầm đầu đám người bực bội nhăn mặt nhíu mày:
"Đi.. chúng ta sang nơi khác tìm thử."
Mấy tên thuộc hạ vâng lệnh, lập tức chia nhau thành hai nhóm nhỏ tản ra xung quanh.
Đợi bọn chúng đi xa, lúc này La Nhị Gia mới từ bên trong sân viện của một phú hộ nhảy ra ngoài. Hắn đưa tay phủi phủi y phục dính bụi, sau đó xòe quạt ra phe phẩy tiêu sái đi về. Có vẻ như người của Trịnh thừa tướng đã để mắt đến bọn họ, về phải nhắc nhở mấy người kia một phen.
Kế tiếp có lẽ nên tung ra tin giật gân rồi a.
Trịnh thừa tướng mấy ngày này cho người lùng sục tra xét mọi nơi, muốn tìm ra những kẻ phao tin về mình dạy dỗ một trận. Thế nhưng tin tức đã lan khắp mọi ngóc ngách, lão tức giận liền hạ lệnh tống giam tất cả những ai bàn tán về lão ta, lấy lý do là cố ý bôi nhọ mệnh quan triều đình. Điều này dẫn đến người dân trong kinh thành càng tin rằng hắn có tật giật mình hơn.
Trong lúc làn sóng bắt giam vẫn chưa hạ xuống, một tin tức kinh thiên động địa nữa càng khiến cho mọi người khiếp sợ hơn được truyền đi.
"Trịnh thừa tướng và hoàng hậu âm mưu đầu độc hoàng thượng, muốn cướp ngôi cửu ngũ chí tôn?"
"Thái tử chẳng phải là nhi tử do hoàng hậu sở sinh hay sao? Vì sao hoàng hậu lại muốn cướp ngôi của con mình chứ?" Một nhân sĩ nghi hoặc nói.
"Hừ, thái tử vẫn còn nhỏ tuổi, nếu hoàng đế thật sự băng hà, giang sơn này còn không phải do một tay họ Trịnh của hoàng hậu thao túng hay sao. Đến lúc đó cũng có khác gì đổi họ đâu."
Người này vừa nói xong, một giọng nam tử ôn hòa như gió xuân mang theo ý vị cười như không cười nói:
"Tin tức của các vị thật là không linh thông, tại hạ vừa nghe được một tin sốt dẻo mới. Thái tử thế mà không phải là nhi tử thân sinh của hoàng hậu, là do nàng cướp về từ trong tay một phi tần khác a. Mà mẹ đẻ của thái tử thì đã bị nàng ta âm thầm hạ độc thủ chết rồi nha."
"Ngươi là nghe ai nói?" Một nam nhân híp mắt nghi hoặc hỏi.
Đám người bên trong tửu lâu cũng đều không nhịn được tò mò, ánh mắt chăm chú nhìn vào nam tử ôn hòa nho nhã đang ung dung ngồi đó.
"Cái này là ta nghe một bằng hữu vốn là người nhà của con gái của bà cô của cung nữ của mẹ đẻ thái tử may mắn trốn thoát khỏi cung lúc bị người của hoàng hậu truy sát đã tiết lộ cho biết nha."
Đám người: "..."
Rốt cuộc là cái gì với cái gì hả? Sao mà rắc rối lung tung như mê cung thế?
La Nhị Gia thấy mọi người mặt đờ ra, có chút xấu hổ ho khan một tiếng:
"Nói tóm lại thì thái tử chẳng có quan hệ máu mủ gì với Trịnh gia cả, bọn họ muốn soán ngôi cũng đúng thôi."
Đám người trong tửu lâu lúc này mới tỉnh ra, có chút đồng tình với vị tiểu thái tử đáng thương vẫn luôn bị lừa dối bên trong cung cấm. Đúng lúc này, một nam nhân thô kệch bỗng nêu lên nghi vấn:
"Mọi người thử nói xem, thái tử không phải do hoàng hậu hạ sinh mà do một phi tần khác mang thai. Ta nghe nói trước đó bệ hạ chỉ sinh toàn con gái, đột nhiên lại có một người sinh được con trai như thế, có khi nào.. bệ hạ bị cắm sừng hay không?"
La Nhị Gia: "..."
Huynh đệ, ngươi hình như đi quá xa rồi đó. Trọng điểm cần biết bây giờ là cái này hay sao?
Dân chúng bình thường vốn không ưa gì tác phong của Trịnh thừa tướng kia, nay nghe được chuyện mà lão làm đều âm thầm nhổ một ngụm nước miếng. Nhân sĩ có tri thức thì tỉnh táo hơn một chút, yên lặng nghe ngóng rồi phân tích một phen, thế nhưng cuối cùng cũng không có ai đứng ra nói tốt cho lão ta. Rất nhiều người trước đây từng bị đám người nhà và thân thích của lão ức hiếp cũng nhân cơ hội này lên tiếng vạch trần bộ mặt thối nát của Trịnh gia.
Bởi vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng xấu của thừa tướng đương triều như nước lũ tràn ngập khắp kinh thành. Lúc lão biết được thì đã không thể nào ngăn cản.
La Nhị Gia vừa mới bước chân ra khỏi một tửu lâu, sau lưng liền cảm giác được có người đang theo dõi. Hắn bình tĩnh đi tiếp giống như không có việc gì, đợi đến gần một con hẻm lập tức nhanh chân quẹo vào trong.
Nơi này vốn là một con phố buôn bán, bình thường người qua lại cũng khá nhiều, sơ ý một chút thì sẽ mất dấu ngay. Vài người bám theo lập tức chạy tới, thế nhưng bên trong con hẻm ngoại trừ một vài tiểu thương bán hàng rong ra cũng không thấy thân ảnh nam nhân áo xanh nào. Sau một hồi quan sát tìm kiếm, nam nhân cầm đầu đám người bực bội nhăn mặt nhíu mày:
"Đi.. chúng ta sang nơi khác tìm thử."
Mấy tên thuộc hạ vâng lệnh, lập tức chia nhau thành hai nhóm nhỏ tản ra xung quanh.
Đợi bọn chúng đi xa, lúc này La Nhị Gia mới từ bên trong sân viện của một phú hộ nhảy ra ngoài. Hắn đưa tay phủi phủi y phục dính bụi, sau đó xòe quạt ra phe phẩy tiêu sái đi về. Có vẻ như người của Trịnh thừa tướng đã để mắt đến bọn họ, về phải nhắc nhở mấy người kia một phen.
Kế tiếp có lẽ nên tung ra tin giật gân rồi a.
Trịnh thừa tướng mấy ngày này cho người lùng sục tra xét mọi nơi, muốn tìm ra những kẻ phao tin về mình dạy dỗ một trận. Thế nhưng tin tức đã lan khắp mọi ngóc ngách, lão tức giận liền hạ lệnh tống giam tất cả những ai bàn tán về lão ta, lấy lý do là cố ý bôi nhọ mệnh quan triều đình. Điều này dẫn đến người dân trong kinh thành càng tin rằng hắn có tật giật mình hơn.
Trong lúc làn sóng bắt giam vẫn chưa hạ xuống, một tin tức kinh thiên động địa nữa càng khiến cho mọi người khiếp sợ hơn được truyền đi.
"Trịnh thừa tướng và hoàng hậu âm mưu đầu độc hoàng thượng, muốn cướp ngôi cửu ngũ chí tôn?"
"Thái tử chẳng phải là nhi tử do hoàng hậu sở sinh hay sao? Vì sao hoàng hậu lại muốn cướp ngôi của con mình chứ?" Một nhân sĩ nghi hoặc nói.
"Hừ, thái tử vẫn còn nhỏ tuổi, nếu hoàng đế thật sự băng hà, giang sơn này còn không phải do một tay họ Trịnh của hoàng hậu thao túng hay sao. Đến lúc đó cũng có khác gì đổi họ đâu."
Người này vừa nói xong, một giọng nam tử ôn hòa như gió xuân mang theo ý vị cười như không cười nói:
"Tin tức của các vị thật là không linh thông, tại hạ vừa nghe được một tin sốt dẻo mới. Thái tử thế mà không phải là nhi tử thân sinh của hoàng hậu, là do nàng cướp về từ trong tay một phi tần khác a. Mà mẹ đẻ của thái tử thì đã bị nàng ta âm thầm hạ độc thủ chết rồi nha."
"Ngươi là nghe ai nói?" Một nam nhân híp mắt nghi hoặc hỏi.
Đám người bên trong tửu lâu cũng đều không nhịn được tò mò, ánh mắt chăm chú nhìn vào nam tử ôn hòa nho nhã đang ung dung ngồi đó.
"Cái này là ta nghe một bằng hữu vốn là người nhà của con gái của bà cô của cung nữ của mẹ đẻ thái tử may mắn trốn thoát khỏi cung lúc bị người của hoàng hậu truy sát đã tiết lộ cho biết nha."
Đám người: "..."
Rốt cuộc là cái gì với cái gì hả? Sao mà rắc rối lung tung như mê cung thế?
La Nhị Gia thấy mọi người mặt đờ ra, có chút xấu hổ ho khan một tiếng:
"Nói tóm lại thì thái tử chẳng có quan hệ máu mủ gì với Trịnh gia cả, bọn họ muốn soán ngôi cũng đúng thôi."
Đám người trong tửu lâu lúc này mới tỉnh ra, có chút đồng tình với vị tiểu thái tử đáng thương vẫn luôn bị lừa dối bên trong cung cấm. Đúng lúc này, một nam nhân thô kệch bỗng nêu lên nghi vấn:
"Mọi người thử nói xem, thái tử không phải do hoàng hậu hạ sinh mà do một phi tần khác mang thai. Ta nghe nói trước đó bệ hạ chỉ sinh toàn con gái, đột nhiên lại có một người sinh được con trai như thế, có khi nào.. bệ hạ bị cắm sừng hay không?"
La Nhị Gia: "..."
Huynh đệ, ngươi hình như đi quá xa rồi đó. Trọng điểm cần biết bây giờ là cái này hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.