Chương 7: Đi tới sơn trang (3)
Nhất Thì
27/09/2022
Tuy rằng dọc theo đường đi có bóng râm che khuất, nhưng dù sao cũng là mùa hè, nhiệt độ hơn ba mươi độ đủ để cho người ta đầy mồ hôi.
Thường Trường nhìn bóng lưng màu vàng cách đó không xa, mồ hôi lạnh sau lưng càng đổ càng nhiều.
Sáng nay, Vương Tự hỏi cậu nên mặc loại quần áo nào, cậu tiện tay chỉ chọn một chiếc áo thun màu vàng có in doge sau lưng.
Bây giờ con dog đó đang nhìn cậu, cười một cách quỷ dị.
Cậu cố gắng giữ nhịp thở đều đặn và âm thầm tăng tốc độ đi bộ. Nhưng bất kể cậu đi như thế nào, người phía trước vẫn luôn duy trì khoảng cách với cậu, cậu thậm chí nhìn thấy Vương Tự và Nhậm Lục vừa nói vừa cười.
Giống như cậu không tồn tại, cảm giác bị bỏ rơi càng lúc càng dữ dội gây ra nỗi sợ hãi kinh khủng.
Người phía sau còn đi theo. Càng làm cho Thường Trường sợ hãi chính là, người này không có tiếng bước chân! Nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy ai đó ở phía sau mình.
Ai biết được có phải là "con người" hay không?
Trong đầu cậu hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ, tim gần như ngừng đập.
Cậu có chút đau khổ. Cậu cũng không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết linh dị gì, vì sao mấy ngày nay chuyện quỷ dị liên tiếp xảy ra vậy cơ chứ?
Đôi khi bản thân có quá nhiều cảm xúc, sẽ bỏ qua những ảnh hưởng bên ngoài. Thường Trường nghĩ dù là người quỷ cũng phải làm cho mình chết dễ chịu một tí, vì vậy cậu cắn răng mạnh mẽ xoay người.
Nhưng đối phương giống như biết cậu muốn xoay người, đã dừng lại từ sớm.
Ngoài dự liệu của Thường Trường chính là, "người" sau lưng này, thật sự là một người.
Đó là một người đàn ông cao lớn, làn da hơi nhợt nhạt, trạc tuổi cậu. Trên mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, chỉ có một đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm hồn cậu.
Dù là ánh mắt hay là cảm giác, Thường Trường luôn cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu. Cho đến khi ngước mắt lên và nhìn thấy mái tóc đen, Thường Trường mới nhận ra anh ta chính là người đàn ông ngồi ở ghế trước vừa rồi.
Thường Trường dừng lại một giây trước khi nhận ra rằng hành vi của mình vừa rồi rất kỳ lạ, lập tức xin lỗi nói: "Tôi xin lỗi..."
"Đi nhanh đi."
Thường Trường chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã cắt lời cậu.
"Có thứ gì đó đang theo dõi tôi". Người đàn ông tiếp tục nói.
Ban đầu Thường Trường không nghe thấy gì, nhưng khi người đàn ông nói xong câu này, cậu cũng nghe thấy âm thanh nào đó.
Binh binh. Binh binh. Binh binh.
Đây là âm thanh gì?
Đó là âm thanh của quả bóng. Thường Trường lập tức kết luận.
Bởi vì ký túc xá rất gần sân vận động, Thường Trường rất quen thuộc với tiếng bóng rổ.
Nhưng điều kỳ lạ là khoảng thời gian giữa các âm thanh của quả bóng cực kì chính xác.
Đi trong núi sâu bùn lầy không dễ dàng gì, còn có người có thể đánh bóng chuẩn xác như vậy sao? Hoặc... Quả bóng tự di chuyển.
Bỗng nhiên người đàn ông nắm lấy tay Thường Trường, kéo cậu chạy lên.
Thanh âm phía sau bỗng nhiên trở nên nặng nề, sau đó tiếng bóng cũng càng ngày càng dồn dập!
Binh binh. Binh binh. Binh binh!!!!
Thường Trường vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, muốn quay đầu lại nhìn.
"Đừng quay đầu lại." Người đàn ông kéo cậu về phía trước.
Thường Trường nghe lời quay đầu lại về phía trước, một thân cây nhô lên thiếu chút nữa rạch vào mặt cậu. Thường Trường chật vật tránh đi, ngẩng đầu nhìn sợ ngây người: Nào còn bóng dáng đội ngũ, phía trước rõ ràng là một vách đá!
Bọn họ càng chạy càng nhanh, mắt thấy vách núi đang ở trước mắt ——
Thường Trường mải chạy, tư duy không theo kịp hành vi, nhưng cậu vẫn hiểu được giờ nhảy xuống đơn giản là sẽ nghẻo luôn.
Quay sang người đàn ông, phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn mình, trong đôi mắt kia có cảm xúc cậu nhìn không hiểu.
Giây sau, người đàn ông nắm lấy tay cậu và nhảy ra khỏi vách đá.
Trong nháy mắt trên không trung, Thường Trường nhìn thấy bóng đen đuổi theo bọn họ. Một người rất dài, có hai bím tóc cực kì lớn trên đầu.
Nhưng chẳng bao lâu sau họ đã lao xuống biển dưới vách đá.
Cảm giác rơi xuống biển rất chân thật, áp lực nước mạnh mẽ nuốt chửng cậu trong bóng tối.
Thường Trường thiếu chút nữa ngất đi, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh trên cổ tay mình. Từ đầu đến cuối, tay của người đàn ông không hề buông ra.
Mẹ kiếp, tư thế này là muốn tuẫn tình à..
"Thường Trường? Này người anh em? "Ngay khi cậu sắp bất tỉnh, Thường Trường cảm giác có ai đó đang đẩy mạnh mình.
"Người anh em, cậu có khỏe không? Trời đất ơi, không lẽ vừa rồi bị đè bẹp rồi à? ”
Theo âm thanh bên ngoài dội vào, dòng nước bao bọc quanh người trong nháy mắt rút đi. Cậu cảm thấy bong bóng do mình thở ra đang dần dần bay lên bay lên,cuối cùng chạm vào nước.
Thường Trường giãy dụa mở mắt, ôm ngực thở hổn hển.
Vương Tự ở bên cạnh lo lắng nhìn cậu, Nhậm Lục cũng lấy ra một chai nước từ trong túi đưa cho cậu.
"Thường Trường, gần đây cậu gặp ác mộng rất thường xuyên đó." Vương Tự nhớ lại lần cuối cùng trên tàu.
"Ngủ không ngon." Thường Trường tiếp nhận nước, một lúc sau mới hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào?
Lão Đảng nãy giờ vẫn không lên tiếng xen vào một câu: "Chen chúc thành như vậy còn có thể ngủ say thế. ”
Thường Trường vô tình nhìn thấy biểu hiện lạ của Nhậm Lục, nhưng nhanh chóng bị tiếng hoan hô reo hò thay thế.
"Chúng ta đến rồi!"
Người phía trước phỏng chừng đã vào rồi, xe đưa đón chỉ dừng ở ngoài sơn trang, vào đại sảnh thì phải đi bộ. Nghe nói đây cũng là một trong những đặc trưng của khu du lịch này.
Đoàn người Thường Trường đi tới cổng vào, không khỏi choáng váng trước tòa nhà kiến trúc đầy uy nghiêm và hoành tráng.
Không nói tới Thường Trường Vương Tự là ở nơi khác đến, ngay cả lão Đảng và Nhậm Lục ở trong thành phố cũng kinh ngạc vì ở ngoại ô thành phố lại có một khách sạn kiểu cách như vậy.
Nhậm Lục dẫn đầu chạy vào, lão Đảng theo sau.
Vương Tự quay đầu lại nhìn Thường Trường đứng tại chỗ, do dự trong chốc lát vẫn đi trước.
Thường Trường đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn hai kí tự mạ vàng trên cột cửa màu đỏ: Mỹ Lệ.
Nhìn một lúc cậu mới bước vào.
Sơn trang yên tĩnh nằm ở đó, chào đón mọi người bước vào.
Thường Trường đi cuối cùng, không nói một lời.
Kỳ thật lúc tỉnh lại cậu cảm giác được cổ tay bị đau. Đó không phải là mơ, nhưng cậu không biết đó là gì.
Có lẽ mình thực sự cần nghỉ ngơi, Thường Trường nghĩ.
Trong khoảnh khắc bước vào đại sảnh, một cơn gió ập về phía cậu. Một tờ giấy bay đến chân Thường Trường, Thường Trường khom lưng nhặt lên.
Đây là một bảng thông tin nhân viên đơn giản, cột tên chỉ có một từ.
Đồng tử Thường Trường co rút lại, há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh, ngón tay cậu lướt qua chữ kia, đầu lưỡi niệm một chữ: "Linh. ”
Thường Trường nhìn bóng lưng màu vàng cách đó không xa, mồ hôi lạnh sau lưng càng đổ càng nhiều.
Sáng nay, Vương Tự hỏi cậu nên mặc loại quần áo nào, cậu tiện tay chỉ chọn một chiếc áo thun màu vàng có in doge sau lưng.
Bây giờ con dog đó đang nhìn cậu, cười một cách quỷ dị.
Cậu cố gắng giữ nhịp thở đều đặn và âm thầm tăng tốc độ đi bộ. Nhưng bất kể cậu đi như thế nào, người phía trước vẫn luôn duy trì khoảng cách với cậu, cậu thậm chí nhìn thấy Vương Tự và Nhậm Lục vừa nói vừa cười.
Giống như cậu không tồn tại, cảm giác bị bỏ rơi càng lúc càng dữ dội gây ra nỗi sợ hãi kinh khủng.
Người phía sau còn đi theo. Càng làm cho Thường Trường sợ hãi chính là, người này không có tiếng bước chân! Nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy ai đó ở phía sau mình.
Ai biết được có phải là "con người" hay không?
Trong đầu cậu hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ, tim gần như ngừng đập.
Cậu có chút đau khổ. Cậu cũng không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết linh dị gì, vì sao mấy ngày nay chuyện quỷ dị liên tiếp xảy ra vậy cơ chứ?
Đôi khi bản thân có quá nhiều cảm xúc, sẽ bỏ qua những ảnh hưởng bên ngoài. Thường Trường nghĩ dù là người quỷ cũng phải làm cho mình chết dễ chịu một tí, vì vậy cậu cắn răng mạnh mẽ xoay người.
Nhưng đối phương giống như biết cậu muốn xoay người, đã dừng lại từ sớm.
Ngoài dự liệu của Thường Trường chính là, "người" sau lưng này, thật sự là một người.
Đó là một người đàn ông cao lớn, làn da hơi nhợt nhạt, trạc tuổi cậu. Trên mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, chỉ có một đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm hồn cậu.
Dù là ánh mắt hay là cảm giác, Thường Trường luôn cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu. Cho đến khi ngước mắt lên và nhìn thấy mái tóc đen, Thường Trường mới nhận ra anh ta chính là người đàn ông ngồi ở ghế trước vừa rồi.
Thường Trường dừng lại một giây trước khi nhận ra rằng hành vi của mình vừa rồi rất kỳ lạ, lập tức xin lỗi nói: "Tôi xin lỗi..."
"Đi nhanh đi."
Thường Trường chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã cắt lời cậu.
"Có thứ gì đó đang theo dõi tôi". Người đàn ông tiếp tục nói.
Ban đầu Thường Trường không nghe thấy gì, nhưng khi người đàn ông nói xong câu này, cậu cũng nghe thấy âm thanh nào đó.
Binh binh. Binh binh. Binh binh.
Đây là âm thanh gì?
Đó là âm thanh của quả bóng. Thường Trường lập tức kết luận.
Bởi vì ký túc xá rất gần sân vận động, Thường Trường rất quen thuộc với tiếng bóng rổ.
Nhưng điều kỳ lạ là khoảng thời gian giữa các âm thanh của quả bóng cực kì chính xác.
Đi trong núi sâu bùn lầy không dễ dàng gì, còn có người có thể đánh bóng chuẩn xác như vậy sao? Hoặc... Quả bóng tự di chuyển.
Bỗng nhiên người đàn ông nắm lấy tay Thường Trường, kéo cậu chạy lên.
Thanh âm phía sau bỗng nhiên trở nên nặng nề, sau đó tiếng bóng cũng càng ngày càng dồn dập!
Binh binh. Binh binh. Binh binh!!!!
Thường Trường vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, muốn quay đầu lại nhìn.
"Đừng quay đầu lại." Người đàn ông kéo cậu về phía trước.
Thường Trường nghe lời quay đầu lại về phía trước, một thân cây nhô lên thiếu chút nữa rạch vào mặt cậu. Thường Trường chật vật tránh đi, ngẩng đầu nhìn sợ ngây người: Nào còn bóng dáng đội ngũ, phía trước rõ ràng là một vách đá!
Bọn họ càng chạy càng nhanh, mắt thấy vách núi đang ở trước mắt ——
Thường Trường mải chạy, tư duy không theo kịp hành vi, nhưng cậu vẫn hiểu được giờ nhảy xuống đơn giản là sẽ nghẻo luôn.
Quay sang người đàn ông, phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn mình, trong đôi mắt kia có cảm xúc cậu nhìn không hiểu.
Giây sau, người đàn ông nắm lấy tay cậu và nhảy ra khỏi vách đá.
Trong nháy mắt trên không trung, Thường Trường nhìn thấy bóng đen đuổi theo bọn họ. Một người rất dài, có hai bím tóc cực kì lớn trên đầu.
Nhưng chẳng bao lâu sau họ đã lao xuống biển dưới vách đá.
Cảm giác rơi xuống biển rất chân thật, áp lực nước mạnh mẽ nuốt chửng cậu trong bóng tối.
Thường Trường thiếu chút nữa ngất đi, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh trên cổ tay mình. Từ đầu đến cuối, tay của người đàn ông không hề buông ra.
Mẹ kiếp, tư thế này là muốn tuẫn tình à..
"Thường Trường? Này người anh em? "Ngay khi cậu sắp bất tỉnh, Thường Trường cảm giác có ai đó đang đẩy mạnh mình.
"Người anh em, cậu có khỏe không? Trời đất ơi, không lẽ vừa rồi bị đè bẹp rồi à? ”
Theo âm thanh bên ngoài dội vào, dòng nước bao bọc quanh người trong nháy mắt rút đi. Cậu cảm thấy bong bóng do mình thở ra đang dần dần bay lên bay lên,cuối cùng chạm vào nước.
Thường Trường giãy dụa mở mắt, ôm ngực thở hổn hển.
Vương Tự ở bên cạnh lo lắng nhìn cậu, Nhậm Lục cũng lấy ra một chai nước từ trong túi đưa cho cậu.
"Thường Trường, gần đây cậu gặp ác mộng rất thường xuyên đó." Vương Tự nhớ lại lần cuối cùng trên tàu.
"Ngủ không ngon." Thường Trường tiếp nhận nước, một lúc sau mới hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào?
Lão Đảng nãy giờ vẫn không lên tiếng xen vào một câu: "Chen chúc thành như vậy còn có thể ngủ say thế. ”
Thường Trường vô tình nhìn thấy biểu hiện lạ của Nhậm Lục, nhưng nhanh chóng bị tiếng hoan hô reo hò thay thế.
"Chúng ta đến rồi!"
Người phía trước phỏng chừng đã vào rồi, xe đưa đón chỉ dừng ở ngoài sơn trang, vào đại sảnh thì phải đi bộ. Nghe nói đây cũng là một trong những đặc trưng của khu du lịch này.
Đoàn người Thường Trường đi tới cổng vào, không khỏi choáng váng trước tòa nhà kiến trúc đầy uy nghiêm và hoành tráng.
Không nói tới Thường Trường Vương Tự là ở nơi khác đến, ngay cả lão Đảng và Nhậm Lục ở trong thành phố cũng kinh ngạc vì ở ngoại ô thành phố lại có một khách sạn kiểu cách như vậy.
Nhậm Lục dẫn đầu chạy vào, lão Đảng theo sau.
Vương Tự quay đầu lại nhìn Thường Trường đứng tại chỗ, do dự trong chốc lát vẫn đi trước.
Thường Trường đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn hai kí tự mạ vàng trên cột cửa màu đỏ: Mỹ Lệ.
Nhìn một lúc cậu mới bước vào.
Sơn trang yên tĩnh nằm ở đó, chào đón mọi người bước vào.
Thường Trường đi cuối cùng, không nói một lời.
Kỳ thật lúc tỉnh lại cậu cảm giác được cổ tay bị đau. Đó không phải là mơ, nhưng cậu không biết đó là gì.
Có lẽ mình thực sự cần nghỉ ngơi, Thường Trường nghĩ.
Trong khoảnh khắc bước vào đại sảnh, một cơn gió ập về phía cậu. Một tờ giấy bay đến chân Thường Trường, Thường Trường khom lưng nhặt lên.
Đây là một bảng thông tin nhân viên đơn giản, cột tên chỉ có một từ.
Đồng tử Thường Trường co rút lại, há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh, ngón tay cậu lướt qua chữ kia, đầu lưỡi niệm một chữ: "Linh. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.