Song Bảo Trăm Tỷ : Mommy, Tới Đánh Call !
Chương 140: Ăn cơm còn muốn đọc
Minh Nguyệt Khuynh Thành
27/09/2019
Hạ Tiểu Nịnh vừa mới đẩy mở cửa đi vào, liền thấy được người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.
Hiện tại nhiệt độ không khí không nóng không lạnh, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngang tàng đĩnh bạt ngồi ở chỗ kia, tay áo vén đến chỗ khuỷu tay, lộ ra một đường cánh tay rắn chắc mịn màng.
Phong Thanh Ngạn cũng không ngẩng đầu lên, vẫn còn nghiêm túc mà nhìn văn kiện trong tay.
Mà Hạ Tiểu Nịnh lại thấy được trên bàn làm việc của anh trừ bỏ các tài liệu còn có một đồ vật ——
Đó là một hộp cơm tương đương đẹp, cái nắp trong suốt, bên trong những miếnn sashami cá ngừ đại dương được xếp chồng lên nhau gọn gàng, rất hấp dẫn.
Chỉ cần nhìn vào màu sắc của nó, liền biết nó tươi đến bao nhiêu, từ việc câu lên lại đến giết mổ, cắt lát, cuối cùng đưa cái này lên trên bàn làm việc, phỏng chừng tổng cộng sẽ không vượt quá ba giờ.
Không cần cố sức suy nghĩ, cũng biết nó đến từ ai.
Xem ra phần cơm trưa này của mình đưa đến là có chút dư thừa. Hạ Tiểu Nịnh có chút ngượng ngùng mà nghĩ.
Cầm chặt hộp cơm trong tay, cô xoay người, định yên lặng đóng cửa lại, đến như thế nào thì trở về như thế nấy.
“Đứng lại. Tới đây.”
Phong Thanh Ngạn như cũ không có ngẩng đầu, môi mỏng thốt ra mấy chữ này.
Không phải mệnh lệnh, nhưng cũng không thể không theo.
Hạ Tiểu Nịnh lại căng da đầu đi qua đó, lần này, đem hộp cơm giấu ở phía sau lưng mình.
Rốt cuộc mình dùng nguyên liệu nấu ăn cùng với một sashami cá ngừ đại dương này so sánh vẫn là có chút chênh lệch.
Nếu là bị anh nhìn thấy, ghét bỏ việc nhỏ, giận chó đánh mèo với cô, vậy lớn chuyện.
Phong Thanh Ngạn lật đến tờ văn kiện cuối cùng, mạnh mẽ hữu lực mà ký tên xuống, sau đó buông bút xuống, ngước mắt nhàn nhạt nhìn cô, “Đồ vật phía sau lưng lấy ra đây.”
“Lấy cái gì?” Hạ Tiểu Nịnh giả ngu.
“Không lấy hộp cơm ra, chẳng lẽ lấy mạng cô tới?”
“……” Có muốn hù dọa người như vậy hay không a! Hạ Tiểu Nịnh le lưỡi một cái, bất đắc dĩ mà đem hộp cơm lấy ra tới đặt ở trên bàn.
Hai cái hộp cơm song song đặt ở cùng nhau, cô mang đến kia chỉ vài chút hoa văn nhỏ, thật là có chút thua chị kém em.
Nhưng mà Phong Thanh Ngạn lấy tay trực tiếp cầm lấy hộp cơm của Hạ Tiểu Nịnh.
“Làm món gì đây?” Anh hỏi.
“Qua cầu mễ tuyến.” (*tiếng việt gọi là món | Bún qua cầu|, một đặc sản ở tỉnh Vân Nam Trung Quốc)
Hạ Tiểu Nịnh máy móc mà đáp lại.
Cô suy xét về việc tới chỗ này khá xa, đồ ăn để lâu sẽ thay đổi vị, cho nên mới làm cái này.
Canh gà luộc đến đặc, dầu cũng đủ.
Rau xanh, mộc nhĩ, măng mảnh, đều rất tươi, phối hợp với thịt cắt lát mỏng, cùng bún gạo cùng nhau bỏ vào trong canh liền quen thuộc, mười phần tươi ngon.
Vậy cũng coi như là với tư cách một người đầu bếp tràn đầy thành ý.
Nhưng cô cũng biết, mấy thứ này chắc chắn so với sashimi cá ngừ đại dương kia không ngon bằng.
Cho nên cũng không trông cậy vào anh sẽ thật sự muốn ăn.
Ai ngờ nghe vậy, ngón tay Phong Thanh Ngạn đang muốn mở nắp dừng lại.
Ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín mà nhìn về phía cô, ngữ khí giống như nghiền ngẫm, “Qua cầu mễ tuyến?”
“Đúng vậy a, làm sao vậy?” Hạ Tiểu Nịnh bị anh nhìn đến cực kỳ không được tự nhiên, theo bản năng mà lặp lại lời anh nói, cố gắng nhìn hộp cơm, không cùng anh đối mặt.
“Cô biết ngọn nguồn của Qua cầu mễ tuyến như thế nào không?”
“……”
Ăn liền ăn, không ăn thì thôi ! Chưa thấy qua ai
ghét bỏ còn muốn tìm lý do! Anh không phải đại Boss sao! Giờ này phút này anh có lẽ là tùy hứng một chút nói thẳng không ăn a!
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng có chút phát điên, trên mặt cũng có chút cứng, qua loa nói, “Không biết.”
Phong Thanh Ngạn lấy ra điện thoại ra, mở bách khoa toàn thư ra tìm, nhấp vào bốn chữ Qua cầu mễ tuyến, sau đó đem điện thoại ném cho cô, “Đọc.”
“…… Anh ăn một bữa cơm còn phải muốn đọc cùng?” Hạ Tiểu Nịnh nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cô nói cái gì?”
“Không có gì!” Cô cầm lấy điện thoại, đọc to, “Qua cầu mễ tuyến, là rất lâu trước kia về trước một người vợ thư sinh đau lòng chồng mình……”
Hiện tại nhiệt độ không khí không nóng không lạnh, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngang tàng đĩnh bạt ngồi ở chỗ kia, tay áo vén đến chỗ khuỷu tay, lộ ra một đường cánh tay rắn chắc mịn màng.
Phong Thanh Ngạn cũng không ngẩng đầu lên, vẫn còn nghiêm túc mà nhìn văn kiện trong tay.
Mà Hạ Tiểu Nịnh lại thấy được trên bàn làm việc của anh trừ bỏ các tài liệu còn có một đồ vật ——
Đó là một hộp cơm tương đương đẹp, cái nắp trong suốt, bên trong những miếnn sashami cá ngừ đại dương được xếp chồng lên nhau gọn gàng, rất hấp dẫn.
Chỉ cần nhìn vào màu sắc của nó, liền biết nó tươi đến bao nhiêu, từ việc câu lên lại đến giết mổ, cắt lát, cuối cùng đưa cái này lên trên bàn làm việc, phỏng chừng tổng cộng sẽ không vượt quá ba giờ.
Không cần cố sức suy nghĩ, cũng biết nó đến từ ai.
Xem ra phần cơm trưa này của mình đưa đến là có chút dư thừa. Hạ Tiểu Nịnh có chút ngượng ngùng mà nghĩ.
Cầm chặt hộp cơm trong tay, cô xoay người, định yên lặng đóng cửa lại, đến như thế nào thì trở về như thế nấy.
“Đứng lại. Tới đây.”
Phong Thanh Ngạn như cũ không có ngẩng đầu, môi mỏng thốt ra mấy chữ này.
Không phải mệnh lệnh, nhưng cũng không thể không theo.
Hạ Tiểu Nịnh lại căng da đầu đi qua đó, lần này, đem hộp cơm giấu ở phía sau lưng mình.
Rốt cuộc mình dùng nguyên liệu nấu ăn cùng với một sashami cá ngừ đại dương này so sánh vẫn là có chút chênh lệch.
Nếu là bị anh nhìn thấy, ghét bỏ việc nhỏ, giận chó đánh mèo với cô, vậy lớn chuyện.
Phong Thanh Ngạn lật đến tờ văn kiện cuối cùng, mạnh mẽ hữu lực mà ký tên xuống, sau đó buông bút xuống, ngước mắt nhàn nhạt nhìn cô, “Đồ vật phía sau lưng lấy ra đây.”
“Lấy cái gì?” Hạ Tiểu Nịnh giả ngu.
“Không lấy hộp cơm ra, chẳng lẽ lấy mạng cô tới?”
“……” Có muốn hù dọa người như vậy hay không a! Hạ Tiểu Nịnh le lưỡi một cái, bất đắc dĩ mà đem hộp cơm lấy ra tới đặt ở trên bàn.
Hai cái hộp cơm song song đặt ở cùng nhau, cô mang đến kia chỉ vài chút hoa văn nhỏ, thật là có chút thua chị kém em.
Nhưng mà Phong Thanh Ngạn lấy tay trực tiếp cầm lấy hộp cơm của Hạ Tiểu Nịnh.
“Làm món gì đây?” Anh hỏi.
“Qua cầu mễ tuyến.” (*tiếng việt gọi là món | Bún qua cầu|, một đặc sản ở tỉnh Vân Nam Trung Quốc)
Hạ Tiểu Nịnh máy móc mà đáp lại.
Cô suy xét về việc tới chỗ này khá xa, đồ ăn để lâu sẽ thay đổi vị, cho nên mới làm cái này.
Canh gà luộc đến đặc, dầu cũng đủ.
Rau xanh, mộc nhĩ, măng mảnh, đều rất tươi, phối hợp với thịt cắt lát mỏng, cùng bún gạo cùng nhau bỏ vào trong canh liền quen thuộc, mười phần tươi ngon.
Vậy cũng coi như là với tư cách một người đầu bếp tràn đầy thành ý.
Nhưng cô cũng biết, mấy thứ này chắc chắn so với sashimi cá ngừ đại dương kia không ngon bằng.
Cho nên cũng không trông cậy vào anh sẽ thật sự muốn ăn.
Ai ngờ nghe vậy, ngón tay Phong Thanh Ngạn đang muốn mở nắp dừng lại.
Ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín mà nhìn về phía cô, ngữ khí giống như nghiền ngẫm, “Qua cầu mễ tuyến?”
“Đúng vậy a, làm sao vậy?” Hạ Tiểu Nịnh bị anh nhìn đến cực kỳ không được tự nhiên, theo bản năng mà lặp lại lời anh nói, cố gắng nhìn hộp cơm, không cùng anh đối mặt.
“Cô biết ngọn nguồn của Qua cầu mễ tuyến như thế nào không?”
“……”
Ăn liền ăn, không ăn thì thôi ! Chưa thấy qua ai
ghét bỏ còn muốn tìm lý do! Anh không phải đại Boss sao! Giờ này phút này anh có lẽ là tùy hứng một chút nói thẳng không ăn a!
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng có chút phát điên, trên mặt cũng có chút cứng, qua loa nói, “Không biết.”
Phong Thanh Ngạn lấy ra điện thoại ra, mở bách khoa toàn thư ra tìm, nhấp vào bốn chữ Qua cầu mễ tuyến, sau đó đem điện thoại ném cho cô, “Đọc.”
“…… Anh ăn một bữa cơm còn phải muốn đọc cùng?” Hạ Tiểu Nịnh nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cô nói cái gì?”
“Không có gì!” Cô cầm lấy điện thoại, đọc to, “Qua cầu mễ tuyến, là rất lâu trước kia về trước một người vợ thư sinh đau lòng chồng mình……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.