Song Bảo Trăm Tỷ : Mommy, Tới Đánh Call !
Chương 146: Lay động trái tim thiếu nữ
Minh Nguyệt Khuynh Thành
27/09/2019
Hạ Tiểu Nịnh mơ màng ngủ một lát, lại bị Diệp Anh từ trên giường kéo dậy, ăn cháo, đo nhiệt độ cơ thể, lại đắp một miếng
băng dán lên trên trán.
Lần này, cô là hoàn toàn bị giày vò đến buồn ngủ đều không có.
Hai cô gái cùng nhau ngồi trên sô pha nhỏ ở phòng khách Hạ gia, mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Anh không nói cho cô chuyện biết lát nữa Mộ Đình Tiêu có thể đến đây, ý định làm cô ngạc nhiên một chút.
Hạ Tiểu Nịnh ngồi một lát, uống xong toàn bộ cháo nước, rồi đứng lên, đi rửa tay.
Cô vừa mới đi vào, cửa Hạ gia liền bỗng nhiên bị gõ.
“Tới rồi tới rồi!!” Diệp Anh một bên mang theo mong đợi đi qua.
Liền mắt mèo cũng không xem, cô trực tiếp cửa mở ra.
Sau đó liền…… Ngây ngẩn cả người.
Là ảo giác ư? Ngoài cửa vì sao lại có một anh chàng siêu cấp siêu cấp siêu cấp đẹp trai đứng đấy?
Một thân áo khoác đen, quần đen, quả thực soái phá chân trời!
Còn có ngũ quan tinh xảo thâm thúy kia, không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt! Ngay cả dáng người đều là hoàn mỹ như vậy!
Diệp Anh chớp chớp mắt, anh chàng đẹp trai này quả thực cùng Mộ Đình Tiêu chẳng phân cao thấp được, sàn sàn như nhau, đều là siêu cấp vô địch đại vưu vật a!
Còn đứng ở ngoài cửa Phong Thanh Ngạn cũng là sửng sốt.
Lão Cao không phải nói chỉ có Hạ Tiểu Nịnh một mình ở nhà sao? Làm sao người đến mở cửa người không phải cô ấy?
Chẳng lẽ là mình đi nhầm?
“Nơi này là……”
Lời nói anh còn chưa nói hết, bịch một tiếng, cửa đã bị Diệp Anh đóng sầm lại.
Cô dựa vào sau cánh cửa, che lại trái tim nhỏ đang bùm bùm nhảy loạn của mình, lại một lần nữa trăm phần trăm xác định, vừa rồi chẳng qua là ảo giác của mình!
Bởi vì diện mạo dáng người đều hoàn mỹ, ngay cả giọng nói đều dễ nghe như vậy, đây là chuyện không khoa học chút nào!
Hạ Tiểu Nịnh mới từ toilet đi ra, liền nhìn thấy vẻ mặt hoa si của Diệp Anh đang dựa vào sau cửa nhà mình, tay còn ôm ngực.
Cô nghi ngờ mà nhíu mày, “Cậu đang ở đây làm gì vậy? Trúng tà?”
“…… Không phải, nhưng mà cũng không sai biệt lắm,” Diệp An mắt lấp lánh vì sao, “Vừa rồi tớ rõ ràng tưởng tượng ra một vị siêu cấp đẹp trai đứng ở ngoài cửa nhà cậu, cậu nói tớ có phải trúng tà rồi hay không?”
“……” Hạ Tiểu Nịnh nghe được không hiểu ra sao, đi qua, “Siêu cấp đẹp trai? Cậu sẽ không phải là đem anh trai tớ nhốt ở ngoài cửa đi à nha?”
"Cậu có bị ngốc hay không vậy? Anh trai cậu Hạ Ngật Khôn tớ không biết sao?” Diệp Anh mắt trợn trắng, “Anh cậu tuyệt đối là người đàn ông rắn rỏi nam tính! Nhưng vừa rồi vị kia quả thực, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, mấu chốt còn quý khí ! Hoàn toàn có thể làm lay động tất cả trái tim thiếu nữ!!”
Hạ Tiểu Nịnh: “…… Cậu rốt cuộc có mấy viên trái tim thiếu nữ?”
Giọng nói vừa mới rơi xuống đất, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hạ Tiểu Nịnh nhìn thoáng qua cánh cửa, trực tiếp kéo Diệp Anh ra, lần này tự mình đi mở cửa.
Nhìn đến người ngoài cửa, cô lập tức trừng lớn đôi mắt, hít một hơi thật sâu, “Anh anh anh……”
“Nhìn thấy tôi kích động như vậy?” Phong Thanh Ngạn đang chuẩn bị lướt qua cô đi vào bên trong.
Bỗng nhiên bả vai xiết chặt, cúi đầu, liền thấy Hạ Tiểu Nịnh đưa tay nhỏ ngăn lại ở ngực mình, “Anh chờ một chút!!”
“Chờ cái gì?” Phong Thanh Ngạn khó hiểu.
Hạ Tiểu Nịnh thu lại cánh tay, sau đó lùi một bước dài, sau đó nhanh chóng giữ cửa dùng sức mà đóng lại!
Lại lần nữa không cho vào, đứng ngoài cửa, Phong Thanh Ngạn: “……”
“Bên ngoài thật sự có người?” Diệp Anh sợ ngây người, lập tức ghé vào sau mắt mèo nhìn ra bên ngoài xem, “Bà mẹ nó, anh chàng đẹp trai này lại là người thật! Anh ta là ai a?”
“Là ông chủ của tớ a ! A a a a, anh ta đến làm gì!!” Hạ Tiểu Nịnh ở phòng khách bạo nổ, thiếu chút nữa đem đầu tóc của mình đều nắm mất.
Chẳng lẽ là biết cô ngã bệnh, cố ý đến bỏ đá xuống giếng, cười nhạo cô, châm chọc cô, chế nhạo cô sao?
Lần này, cô là hoàn toàn bị giày vò đến buồn ngủ đều không có.
Hai cô gái cùng nhau ngồi trên sô pha nhỏ ở phòng khách Hạ gia, mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Anh không nói cho cô chuyện biết lát nữa Mộ Đình Tiêu có thể đến đây, ý định làm cô ngạc nhiên một chút.
Hạ Tiểu Nịnh ngồi một lát, uống xong toàn bộ cháo nước, rồi đứng lên, đi rửa tay.
Cô vừa mới đi vào, cửa Hạ gia liền bỗng nhiên bị gõ.
“Tới rồi tới rồi!!” Diệp Anh một bên mang theo mong đợi đi qua.
Liền mắt mèo cũng không xem, cô trực tiếp cửa mở ra.
Sau đó liền…… Ngây ngẩn cả người.
Là ảo giác ư? Ngoài cửa vì sao lại có một anh chàng siêu cấp siêu cấp siêu cấp đẹp trai đứng đấy?
Một thân áo khoác đen, quần đen, quả thực soái phá chân trời!
Còn có ngũ quan tinh xảo thâm thúy kia, không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt! Ngay cả dáng người đều là hoàn mỹ như vậy!
Diệp Anh chớp chớp mắt, anh chàng đẹp trai này quả thực cùng Mộ Đình Tiêu chẳng phân cao thấp được, sàn sàn như nhau, đều là siêu cấp vô địch đại vưu vật a!
Còn đứng ở ngoài cửa Phong Thanh Ngạn cũng là sửng sốt.
Lão Cao không phải nói chỉ có Hạ Tiểu Nịnh một mình ở nhà sao? Làm sao người đến mở cửa người không phải cô ấy?
Chẳng lẽ là mình đi nhầm?
“Nơi này là……”
Lời nói anh còn chưa nói hết, bịch một tiếng, cửa đã bị Diệp Anh đóng sầm lại.
Cô dựa vào sau cánh cửa, che lại trái tim nhỏ đang bùm bùm nhảy loạn của mình, lại một lần nữa trăm phần trăm xác định, vừa rồi chẳng qua là ảo giác của mình!
Bởi vì diện mạo dáng người đều hoàn mỹ, ngay cả giọng nói đều dễ nghe như vậy, đây là chuyện không khoa học chút nào!
Hạ Tiểu Nịnh mới từ toilet đi ra, liền nhìn thấy vẻ mặt hoa si của Diệp Anh đang dựa vào sau cửa nhà mình, tay còn ôm ngực.
Cô nghi ngờ mà nhíu mày, “Cậu đang ở đây làm gì vậy? Trúng tà?”
“…… Không phải, nhưng mà cũng không sai biệt lắm,” Diệp An mắt lấp lánh vì sao, “Vừa rồi tớ rõ ràng tưởng tượng ra một vị siêu cấp đẹp trai đứng ở ngoài cửa nhà cậu, cậu nói tớ có phải trúng tà rồi hay không?”
“……” Hạ Tiểu Nịnh nghe được không hiểu ra sao, đi qua, “Siêu cấp đẹp trai? Cậu sẽ không phải là đem anh trai tớ nhốt ở ngoài cửa đi à nha?”
"Cậu có bị ngốc hay không vậy? Anh trai cậu Hạ Ngật Khôn tớ không biết sao?” Diệp Anh mắt trợn trắng, “Anh cậu tuyệt đối là người đàn ông rắn rỏi nam tính! Nhưng vừa rồi vị kia quả thực, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, mấu chốt còn quý khí ! Hoàn toàn có thể làm lay động tất cả trái tim thiếu nữ!!”
Hạ Tiểu Nịnh: “…… Cậu rốt cuộc có mấy viên trái tim thiếu nữ?”
Giọng nói vừa mới rơi xuống đất, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hạ Tiểu Nịnh nhìn thoáng qua cánh cửa, trực tiếp kéo Diệp Anh ra, lần này tự mình đi mở cửa.
Nhìn đến người ngoài cửa, cô lập tức trừng lớn đôi mắt, hít một hơi thật sâu, “Anh anh anh……”
“Nhìn thấy tôi kích động như vậy?” Phong Thanh Ngạn đang chuẩn bị lướt qua cô đi vào bên trong.
Bỗng nhiên bả vai xiết chặt, cúi đầu, liền thấy Hạ Tiểu Nịnh đưa tay nhỏ ngăn lại ở ngực mình, “Anh chờ một chút!!”
“Chờ cái gì?” Phong Thanh Ngạn khó hiểu.
Hạ Tiểu Nịnh thu lại cánh tay, sau đó lùi một bước dài, sau đó nhanh chóng giữ cửa dùng sức mà đóng lại!
Lại lần nữa không cho vào, đứng ngoài cửa, Phong Thanh Ngạn: “……”
“Bên ngoài thật sự có người?” Diệp Anh sợ ngây người, lập tức ghé vào sau mắt mèo nhìn ra bên ngoài xem, “Bà mẹ nó, anh chàng đẹp trai này lại là người thật! Anh ta là ai a?”
“Là ông chủ của tớ a ! A a a a, anh ta đến làm gì!!” Hạ Tiểu Nịnh ở phòng khách bạo nổ, thiếu chút nữa đem đầu tóc của mình đều nắm mất.
Chẳng lẽ là biết cô ngã bệnh, cố ý đến bỏ đá xuống giếng, cười nhạo cô, châm chọc cô, chế nhạo cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.