Chương 139: Báo hiệu (2)
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
11/06/2024
Tạ Tế Xuyên nhíu mày, đặt ra nghi vấn: “Lẽ nào hung thủ đang cố ý trêu đùa chúng ta, chúng ta tìm ai thì hắn ta sẽ giết người đó?”
Suy đoán này khiến cho con người ta không rét mà run, Minh Hoa Thường nhíu mày suy tư cả một hồi lâu, nàng bất giác cảm thấy không đúng cho lắm nhưng lại không thể nói ra được nguyên nhân: “Nếu là như vậy, vậy thì tại sao Liễu thị vẫn còn sống cơ chứ? Nàng ta cũng là một manh mối rất quan trọng trong quá trình chúng ta phá án mà.”
Tạ Tế Xuyên sờ cằm, nói: “Muội đã nhắc nhở ta rồi. Có khi nào, việc Liễu thị còn sống mới chính là một điều bất ngờ không? Vụ nổ đầu tiên xảy ra vào lúc thả đèn hôm Tết Nguyên tiêu, theo như lẽ thường tình, Liễu thị thân làm mẹ sẽ đứng trước đèn bách tuế, lẽ ra nàng ta cũng sẽ bị nổ chết cùng với Tiền Ích. Chẳng qua là vì lúc đó đứa bé khóc, nàng ta phải chăm sóc đứa bé nên mới tránh được một kiếp nạn.”
Giang Lăng và Nhậm Dao gật đầu, cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý. Minh Hoa Chương yên lặng nghe bọn họ nói xong thì hắn mới nói: “Ta đã có cảm giác này từ trước rồi, dường như lúc nào hung thủ cũng có thể đi trước chúng ta một bước. Hôm qua Hắc Hổ qua đời, hôm nay lại đến Nghiêm Tinh Thành qua đời, ngược lại thì điều này càng khiến ta chắc chắn rằng, trong phủ Kinh Triệu có nội ứng, có người mật báo cho hung thủ.”
Trông Nhậm Dao và Giang Lăng như thể là đã bị dọa sợ, đến cả Tạ Tế Xuyên cũng nhướng mày, hỏi lại hắn: “Ngươi biết là ngươi đang nói cái gì không?”
“Ta biết.” Trông Minh Hoa Chương vừa bình tĩnh lại vừa trầm ổn, nói đâu ra đấy: “Hung thủ đã liên tục tạo ra ba vụ nổ, nhưng Nghiêm Tinh Thành thì bị nổ chết, còn Hắc Hổ lại chết trong lao một cách không rõ ràng, khoảng cách giữa hai cái chết gần nhau như thế, lẽ ra ở hung thủ không nên có một sự biến hoá lớn như thế mới phải. Điều này chỉ dẫn đến hai khả năng duy nhất, một, kẻ giết Hắc Hổ là một người hoàn toàn khác; hai, cái chết của Nghiêm Tinh Thành nằm trong kế hoạch của hung thủ, còn cái chết của Hắc Hổ mới là một sự bất ngờ.”
Minh Hoa Thường rất tán thành, nàng gật gù: “Đúng, muội cũng thấy vậy.”
Minh Hoa Chương thấy mọi người không có ý kiến gì thì tiếp tục nói: “Dù thuộc vào trường hợp một hay trường hợp hai thì đều có thể chứng tỏ được rằng, vào ngày hôm qua, sau khi chúng ta bắt được Hắc Hổ, chắc chắn là đã có thông tin gì đó mà chúng ta không chú ý tới, nhưng đã uy hiếp trực diện đến hung thủ. Cho nên hung thủ chỉ đành giết Hắc Hổ trước, rồi đến hôm nay lại dụ dỗ Nghiêm Tinh Thành tới đây để giết hắn ta.”
Giang Lăng đã hoàn toàn từ bỏ việc động não, yên chí làm một công cụ. Nhậm Dao càng nghe thì lại càng thấy hoang mang, nàng ấy kinh ngạc lắm, hỏi lại rằng: “Hắc Hổ giúp Nghiêm Tinh Thành phi tang bán thuốc, ngoài ra thì hắn ta cũng chẳng nói thêm gì nữa. Chúng ta đã bỏ qua chi tiết nào rồi?”
Tạ Tế Xuyên âm thầm ước lượng độ nặng của sổ sách trong tay áo, may mà bọn họ đã trộm sổ sách ra được rồi, nếu không thì, chắc chắn là bây giờ sẽ bị người có quyền lợi liên quan tiêu hủy. Tạ Tế Xuyên đảo mắt nhìn qua đám người bằng ánh mắt có dụng ý sâu xa, rồi hắn ta hỏi: “Là người đứng đằng sau Nghiêm Tinh Thành à?”
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào phía đằng sau, thân hình hắn cao gầy, thị lực tốt, thấy rõ Kinh Triệu Doãn và một đám quan viên áo đỏ đang đi đến. Hắn nói nhanh: “Bây giờ có hướng, thứ nhất, loại trừ đám người phủ Kinh Triệu, nhưng có rất nhiều người biết chuyện chúng ta muốn tìm Hắc Hổ, nếu quá manh động thì sẽ “đánh rắn động cỏ”, chỉ có thể âm thầm làm mà thôi; thứ hai, điều tra xem gần đây Nghiêm Tinh Thành đã gặp những ai, có hẹn với những người nào.”
Minh Hoa Chương vừa nói xong thì tùy tùng bên cạnh Kinh Triệu Doãn đã đi qua đây rồi. Minh Hoa Chương hơi đưa tay, ngăn lại lời đối phương muốn nói: “Ta biết các vị đại nhân của Hình bộ, Sát viện đã đến rồi, chỉ có thời gian để nói một câu thôi, sẽ không làm mất thời gian đâu. Tiếp sau đây, có thể là ta sẽ không có thời gian, không có cách nào hành động với các ngươi được, hướng đầu tiên thì cứ để ta sắp xếp, các ngươi tra theo hướng thứ hai là được, dù có tiến triển gì hay không thì hôm nay cũng phải gặp ở phủ Kinh Triệu vào giờ Dậu.”
Nói rồi, Minh Hoa Chương phất tay áo, gật đầu ra hiệu với tùy tùng: “Ta nói xong rồi, đi thôi.”
Tùy tùng liếc nhìn mấy người Minh Hoa Thường một cái rồi sầm mặt dẫn Minh Hoa Chương đi. Minh Hoa Thường nhìn hắn mà lòng không ngừng lo lắng, Minh Hoa Chương nhìn thấy nét mặt của Minh Hoa Thường thì chỉ cười một tiếng, điềm tĩnh nói: “Không sao.”
Ánh mắt hắn sáng trong, dáng người thẳng tắp, dù cho tam pháp ti là Hình bộ, Đại lý tự, Ngự sử đài thì đều bị ảnh hưởng bởi vụ án này, tình hình đang nghiêm trọng như thế nhưng khi đặt ở trước mặt hắn, dường như đây cũng chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.
Mà, đã là chuyện bình thường thì rồi sẽ có cách giải quyết. Hắn tự thấy mình làm việc thẳng thắn, không thẹn với lương tâm, nên hắn cũng không sợ bị soi xét hay chỉ trích.
Minh Hoa Chương đi theo người truyền lời, đã đi rất xa rồi, Minh Hoa Thường vẫn không nhúc nhích gì, vẫn cứ nhìn theo bóng lưng hắn như thế. Tạ Tế Xuyên vẫy vẫy tay ở trước mặt nàng rồi nói: “Lấy lại tinh thần đi Nhị muội muội à. Hắn không sao đâu, có thời gian làm việc này thì chẳng thà cứ nghĩ về chúng ta đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Não Giang Lăng là “não cá vàng”, dù có là chuyện gì thì cũng đừng hòng ghi lại được vết tích nào trong đầu Giang Lăng. Vì không nghĩ đến nên không biết đích đến vẫn còn rất xa, cho nên, đến tận bây giờ hắn ta mới không thấy nặng nề gì, vẫn có thể giữ tinh thần lạc quan mà nói: “Đi thôi, chúng ta đi thăm dò người hẹn Nghiêm Tinh Thành ra ngoài thôi, tra nhanh một chút thì còn có thể kịp giờ ăn cơm trưa đó!”
Nhưng mà, trên thực tế, đừng nói là ăn cơm trưa, vì đến cả một ngụm nước mà bọn họ cũng không có thời gian đâu để mà uống. Bốn người Minh Hoa Thường đã quay lại nhà của Nghiêm Tinh Thành, bấy giờ bọn họ đã có lý do “danh chính ngôn thuận” để tra hỏi, đáng tiếc thay, bốn người đã hỏi hết một vòng rồi nhưng không một ai biết là hôm nay Nghiêm Tinh Thành đã hẹn gặp ai.
Sau khi tiễn tiểu thiếp của Nghiêm Tinh Thành đi, Minh Hoa Thường để ý thấy Tạ Tế Xuyên hơi nhíu mày, ngón tay thon dài lặng lẽ đè phần bụng lại. Nàng mở túi gấm luôn mang theo bên mình, rồi lấy một bọc giấy ra mà đưa cho Tạ Tế Xuyên.
Tạ Tế Xuyên liếc mắt nhìn gói giấy dầu ấy, rồi lại nhìn về phía nàng, kinh ngạc hỏi: “Muội làm gì vậy?”
“Buổi sáng ta sợ đói nên đã tự gói chút bánh ngọt. Yên tâm đi, đích thân ta đã dùng khăn tay để lót gói bánh lại, chắc chắn rất sạch sẽ.”
Tạ Tế Xuyên cứ đứng bất động như thế mà nhìn chằm chằm vào nàng, Minh Hoa Thường cho rằng hắn ta sẽ không động vào, đang định tìm cách chữa ngượng rồi cất bánh đi, thì không ngờ rằng, Tạ Tế Xuyên lại đưa tay ra nhận lấy bánh ngọt. Minh Hoa Thường mừng rỡ, vội nói: “Nhanh ăn đi, buổi sáng huynh đã không ăn gì rồi, hôm nay lại còn bận rộn như thế nữa, sẽ không có thời gian rảnh để ăn trưa đâu, có lẽ là thân thể huynh sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ăn trưa?” Ngoài phòng, Giang Lăng “bắt lấy” được từ ngữ trọng tâm một cách vô cùng chính xác, hắn ta hăng hái thò đầu vào hóng hớt: “Ăn trưa gì thế? Này, Minh Hoa Thường, nhìn ngươi như thế ta cũng không ngờ là ngươi lại ăn mảnh đấy!”
“Biến đi!” Minh Hoa Thường không thể nhịn được nữa, đẩy đầu hắn ta ra, ép buộc hắn ta phải đi ra ngoài: “Làm việc của ngươi đi! Sao lúc tra án không thấy ngươi tích cực được như vậy vậy hả?”
Minh Hoa Thường kéo Giang Lăng ra ngoài phòng, cách một cánh cửa, không thể nghe rõ là bọn họ đang nói gì. Tạ Tế Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua gói giấy dầu, rõ ràng là nó đã được người gói dụng tâm gói lại, rồi hắn ta chậm rãi mở dây buộc ra.
Bên trong là những miếng bánh được xếp chỉnh tề, đều là những món ăn được ngay cả khi đã bị nguội, rất dễ tiêu. Nhìn thì cũng có thể đoán ra được rằng, đây không phải là kiểu thức ăn mà Minh Hoa Thường thích.
Tạ Tế Xuyên chậm rãi cầm một miếng lên rồi bỏ vào miệng. Bánh ngọt vào miệng là tan ra ngay, vị ngọt như hóa thành một dòng suối lặng lẽ chảy ra khắp toàn thân hắn ta, dạ dày đã co thắt lại và kêu gào được ăn như đã được xoa dịu, cơn đau cũng giảm đi rất nhiều.
Tạ gia ít người, Tạ Tế Xuyên lại là dòng độc đinh trong chi của bọn họ. Tạ Tế Xuyên đã từng cảm thấy như vậy rất tốt, hắn ta là duy nhất, gia tộc cũng chỉ có thể trút hết mọi tài nguyên vào hắn ta, toàn lực chu cấp cho hắn ta mà thôi. Nhưng giờ đây, Tạ Tế Xuyên bỗng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, vì sao hắn ta lại không có một vị tỷ tỷ hay là muội muội cơ chứ?
Thì ra cảm giác được người ta lo lắng, được người ta chú ý cũng không phiền phức đến thế.
Khó khăn lắm Minh Hoa Thường mới đuổi Giang Lăng đi được, nàng đứng dưới mái hiên, nhìn chằm chằm vào mầm cây mới nhú mà ngẩn người ra. Tạ Tế Xuyên đi từ trong nhà ra, hỏi nàng rằng: “Đang nghĩ gì vậy?”
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào ngọn cây, tự lẩm bẩm: “Ta luôn cảm thấy, chắc chắn là hung thủ đang lựa chọn nạn nhân theo một quy luật nào đó. Rốt cuộc là quy luật gì đây?”
Tạ Tế Xuyên lên tiếng: “Có thể là hắn ta chỉ muốn hưởng thụ cảm giác “mèo vờn chuột”, nếu hắn ta chỉ tuỳ tiện chọn thôi thì sao?”
“Không.” Minh Hoa Thường lắc đầu: “Nếu trong những vụ án riêng lẻ thì có khả năng việc hắn ta giết người chỉ là ngẫu nhiên, nhưng trong vụ án giết người liên hoàn, thì chắc chắn là không phải. Thật ra, ta cứ cảm thấy cái tên Nghiêm Tinh Thành này nghe vô cùng quen tai, nhưng dù có thế nào thì ta vẫn không thể nhớ ra được là ta từng nghe thấy ở đâu.”
Tạ Tế Xuyên liếc nàng một cái rồi nói: “Đi hỏi những người khác trong nhà họ Nghiêm đi. Không chừng là nếu có người nào đó nhắc nhở, muội sẽ có thể nhớ lại được đó.”
Minh Hoa Thường buồn bực không vui, chỉ đành gật đầu chấp thuận thôi, vì kế hoạch của ngày hôm nay cũng chỉ có như thế. Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường đi đến nhà họ Nghiêm, hắn ta quét mắt nhìn bức tranh tuấn mã trên tường, trào phúng mà chẳng nể nang ai: “Người ít học mà còn học theo người ta đi treo tranh tuấn mã nữa. Ngựa già nằm chuồng, chí tại bốn phương, ông ta mà cũng xứng đáng nữa à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thoáng chốc, Minh Hoa Thường khựng lại, nàng trợn mắt, bắt đầu suy tư gì đó. Tạ Tế Xuyên quay đầu lại và hỏi: “Sao vậy?”
Minh Hoa Thường sửng sốt cả một hồi rồi vỗ mạnh tay: “Ta nhớ ra rồi!”
Nhậm Dao đi ra tìm Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên, nàng ấy thấy hai người đang đứng trong hành lang thì bước nhanh qua: “Sao vậy? Hai người nhớ ra được gì rồi?”
Minh Hoa Thường đã sáng tỏ, mạch suy nghĩ cũng thông suốt, chỉ cảm thấy không thể đứng yên thêm được nữa, vội nói với Nhậm Dao rằng: “Nhậm tỷ tỷ, ba người các tỷ cứ tiếp tục tra hỏi đi, muội đi ra ngoài một chuyến!”
Nàng nói xong thì hùng hổ chạy mất, Nhậm Dao kêu một tiếng, sau đó lại kinh ngạc hỏi: “Muội muốn đi đâu?”
Tạ Tế Xuyên đưa gói giấy dầu cho Nhậm Dao rồi nói: “Các ngươi tiếp tục hỏi đi, ta đuổi theo muội ấy.”
Tạ Tế Xuyên nói xong thì cũng rời đi nhanh như một cơn gió, để lại một mình Nhậm Dao đứng trên hành lang, trong tay nàng ấy là nửa gói bánh ngọt, nàng ấy hoang mang chẳng hiểu gì. Giang Lăng nhanh chóng đi từ phía sau đến, nhận lấy đồ ăn trong tay Nhậm Dao bằng một cách vô cùng tự nhiên. Hắn ta thấy bóng lưng “vắt chân lên cổ” mà chạy của Minh Hoa Thường, vẫn không rõ nên mới hỏi: “Nàng ta đi đâu vậy? Có phải là chạy đi ăn cơm không?”
Nhậm Dao nghiến răng, siết chặt nắm đấm rồi nện một phát vào đầu hắn ta: “Ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi!”
Minh Hoa Thường vọt ra khỏi nhà họ Nghiêm, đang chạy trên đường đến nỗi không kịp thở thì bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng vó ngựa. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Tế Xuyên đang ghìm ngựa tới gần, duỗi một tay ra với nàng: “Muội định chạy đi thật đấy à? Lên đây đi, cưỡi ngựa nhanh hơn.”
Minh Hoa Thường đang vội xác minh giả thiết nên cũng không ra vẻ, cầm tay hắn ta rồi bước lên ngựa. Sau khi Tạ Tế Xuyên đỡ được Minh Hoa Thường thì hắn ta cũng không nói thêm câu nào nữa, sau đó hắn ta đá vào bụng ngựa mà không hề có bất kỳ điềm báo trước nào, tuấn mã gào thét một tiếng rồi chạy nhanh về phía trước như mũi tên rời cung.
Minh Hoa Thường lặng lẽ nắm chặt lông bờm trước người, đến cả hé miệng ra thôi mà nàng cũng không dám. Trước kia, nàng cũng đã từng được cưỡi ngựa cùng với Minh Hoa Chương, mặc dù Minh Hoa Chương cưỡi ngựa nhanh nhưng hắn lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác. Cái nhanh của Minh Hoa Chương mang đến một sự ổn định, có thể đoán trước được, còn Tạ Tế Xuyên thì lại mang phong cách trái ngược hoàn toàn, hắn ta thích sự mạo hiểm và kích thích, thích rẽ nhanh thắng gấp. Minh Hoa Thường bị xóc nảy đến nỗi hãi hùng khiếp vía, chỉ có thể cầu nguyện không ngừng, chỉ mong con đường đến Hồi Xuân Đường ngắn thêm một chút, ngắn thêm chút nữa.
Tạ Tế Xuyên cưỡi ngựa đi vòng qua hơn cả nửa Trường An, cuối cùng họ cũng đã đến được nơi cần đến. Ngựa dừng lại, Minh Hoa Thường không thể chờ nổi nữa mà nhảy nhanh xuống, rồi xách váy chạy vào Hồi Xuân Đường.
Tạ Tế Xuyên buộc ngựa lại, thản nhiên đi theo nàng. Hắn ta cứ tưởng rằng Minh Hoa Thường đã tìm ra được manh mối gì đó, không ngờ là nàng lại đứng trước một bức tường, nhìn chằm chằm vào tấm biển trên đó.
Tạ Tế Xuyên liếc mắt, nét chữ xấu đến mức dung tục, chất liệu gỗ cũng không quá đặc biệt, thật sự là không thể tìm ra được gì đáng chú ý. Nhưng mà trông Minh Hoa Thường lại rất kích động, nàng lẩm bẩm: “Đại Y Tinh Thành, Đại Y Tinh Thành… Không sai, chính là như vậy!”
Tạ Tế Xuyên cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả gì. Đây là lần hiếm hoi hắn ta không hiểu được suy nghĩ của người khác, nên hắn ta chỉ đành phải hỏi: “Muội nghĩ đến cái gì vậy?”
Minh Hoa Thường xoay người, hai mắt sáng đến kinh người: “Ta biết cách hung thủ chọn ra những đối tượng tiếp theo như thế nào rồi. Người chết đầu tiên là Tiền Ích, mấy ngày trước khi vụ nổ xảy ra, hắn ta đã nhận được một chiếc khóa trường mệnh, trên đó có điêu khắc tuấn mã; người chết thứ hai là Sở Ký, mấy ngày trước khi bị nổ chết, ông ta đã nhận được một tấm biển tặng nặc danh, trên đó biết “Đại Y Tinh Thành”; mà người chết thứ ba lại tên là Nghiêm Tinh Thành!”
Tạ Tế Xuyên nhướng mày, nghiền ngẫm ý nàng nói rồi lại nhìn nàng: “Ý của muội là…”
“Đây là báo hiệu!” Minh Hoa Thường kích động đến nỗi nắm chặt tay Tạ Tế Xuyên, tựa như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy trong mắt nàng, sáng ngời và rực rỡ, xinh đẹp đến bức người: “Hắn ta sẽ để lại tên của người bị hại tiếp theo ở hiện trường án mạng trước đó, khóa trường mệnh đầu ngựa, Sở Ký [*], Đại Y Tinh Thành, Nghiêm Tinh Thành. Cho nên, ở hiện trường nơi Nghiêm Tinh Thành chết, chắc chắn là sẽ có thông tin của người tiếp theo mà hung thủ muốn giết!”
[*] Tên của Sở Ký có Hán tự là 楚骥, trong đó chữ Ký (骥) có nghĩa là ngựa tốt, tuấn mã.
Suy đoán này khiến cho con người ta không rét mà run, Minh Hoa Thường nhíu mày suy tư cả một hồi lâu, nàng bất giác cảm thấy không đúng cho lắm nhưng lại không thể nói ra được nguyên nhân: “Nếu là như vậy, vậy thì tại sao Liễu thị vẫn còn sống cơ chứ? Nàng ta cũng là một manh mối rất quan trọng trong quá trình chúng ta phá án mà.”
Tạ Tế Xuyên sờ cằm, nói: “Muội đã nhắc nhở ta rồi. Có khi nào, việc Liễu thị còn sống mới chính là một điều bất ngờ không? Vụ nổ đầu tiên xảy ra vào lúc thả đèn hôm Tết Nguyên tiêu, theo như lẽ thường tình, Liễu thị thân làm mẹ sẽ đứng trước đèn bách tuế, lẽ ra nàng ta cũng sẽ bị nổ chết cùng với Tiền Ích. Chẳng qua là vì lúc đó đứa bé khóc, nàng ta phải chăm sóc đứa bé nên mới tránh được một kiếp nạn.”
Giang Lăng và Nhậm Dao gật đầu, cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý. Minh Hoa Chương yên lặng nghe bọn họ nói xong thì hắn mới nói: “Ta đã có cảm giác này từ trước rồi, dường như lúc nào hung thủ cũng có thể đi trước chúng ta một bước. Hôm qua Hắc Hổ qua đời, hôm nay lại đến Nghiêm Tinh Thành qua đời, ngược lại thì điều này càng khiến ta chắc chắn rằng, trong phủ Kinh Triệu có nội ứng, có người mật báo cho hung thủ.”
Trông Nhậm Dao và Giang Lăng như thể là đã bị dọa sợ, đến cả Tạ Tế Xuyên cũng nhướng mày, hỏi lại hắn: “Ngươi biết là ngươi đang nói cái gì không?”
“Ta biết.” Trông Minh Hoa Chương vừa bình tĩnh lại vừa trầm ổn, nói đâu ra đấy: “Hung thủ đã liên tục tạo ra ba vụ nổ, nhưng Nghiêm Tinh Thành thì bị nổ chết, còn Hắc Hổ lại chết trong lao một cách không rõ ràng, khoảng cách giữa hai cái chết gần nhau như thế, lẽ ra ở hung thủ không nên có một sự biến hoá lớn như thế mới phải. Điều này chỉ dẫn đến hai khả năng duy nhất, một, kẻ giết Hắc Hổ là một người hoàn toàn khác; hai, cái chết của Nghiêm Tinh Thành nằm trong kế hoạch của hung thủ, còn cái chết của Hắc Hổ mới là một sự bất ngờ.”
Minh Hoa Thường rất tán thành, nàng gật gù: “Đúng, muội cũng thấy vậy.”
Minh Hoa Chương thấy mọi người không có ý kiến gì thì tiếp tục nói: “Dù thuộc vào trường hợp một hay trường hợp hai thì đều có thể chứng tỏ được rằng, vào ngày hôm qua, sau khi chúng ta bắt được Hắc Hổ, chắc chắn là đã có thông tin gì đó mà chúng ta không chú ý tới, nhưng đã uy hiếp trực diện đến hung thủ. Cho nên hung thủ chỉ đành giết Hắc Hổ trước, rồi đến hôm nay lại dụ dỗ Nghiêm Tinh Thành tới đây để giết hắn ta.”
Giang Lăng đã hoàn toàn từ bỏ việc động não, yên chí làm một công cụ. Nhậm Dao càng nghe thì lại càng thấy hoang mang, nàng ấy kinh ngạc lắm, hỏi lại rằng: “Hắc Hổ giúp Nghiêm Tinh Thành phi tang bán thuốc, ngoài ra thì hắn ta cũng chẳng nói thêm gì nữa. Chúng ta đã bỏ qua chi tiết nào rồi?”
Tạ Tế Xuyên âm thầm ước lượng độ nặng của sổ sách trong tay áo, may mà bọn họ đã trộm sổ sách ra được rồi, nếu không thì, chắc chắn là bây giờ sẽ bị người có quyền lợi liên quan tiêu hủy. Tạ Tế Xuyên đảo mắt nhìn qua đám người bằng ánh mắt có dụng ý sâu xa, rồi hắn ta hỏi: “Là người đứng đằng sau Nghiêm Tinh Thành à?”
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào phía đằng sau, thân hình hắn cao gầy, thị lực tốt, thấy rõ Kinh Triệu Doãn và một đám quan viên áo đỏ đang đi đến. Hắn nói nhanh: “Bây giờ có hướng, thứ nhất, loại trừ đám người phủ Kinh Triệu, nhưng có rất nhiều người biết chuyện chúng ta muốn tìm Hắc Hổ, nếu quá manh động thì sẽ “đánh rắn động cỏ”, chỉ có thể âm thầm làm mà thôi; thứ hai, điều tra xem gần đây Nghiêm Tinh Thành đã gặp những ai, có hẹn với những người nào.”
Minh Hoa Chương vừa nói xong thì tùy tùng bên cạnh Kinh Triệu Doãn đã đi qua đây rồi. Minh Hoa Chương hơi đưa tay, ngăn lại lời đối phương muốn nói: “Ta biết các vị đại nhân của Hình bộ, Sát viện đã đến rồi, chỉ có thời gian để nói một câu thôi, sẽ không làm mất thời gian đâu. Tiếp sau đây, có thể là ta sẽ không có thời gian, không có cách nào hành động với các ngươi được, hướng đầu tiên thì cứ để ta sắp xếp, các ngươi tra theo hướng thứ hai là được, dù có tiến triển gì hay không thì hôm nay cũng phải gặp ở phủ Kinh Triệu vào giờ Dậu.”
Nói rồi, Minh Hoa Chương phất tay áo, gật đầu ra hiệu với tùy tùng: “Ta nói xong rồi, đi thôi.”
Tùy tùng liếc nhìn mấy người Minh Hoa Thường một cái rồi sầm mặt dẫn Minh Hoa Chương đi. Minh Hoa Thường nhìn hắn mà lòng không ngừng lo lắng, Minh Hoa Chương nhìn thấy nét mặt của Minh Hoa Thường thì chỉ cười một tiếng, điềm tĩnh nói: “Không sao.”
Ánh mắt hắn sáng trong, dáng người thẳng tắp, dù cho tam pháp ti là Hình bộ, Đại lý tự, Ngự sử đài thì đều bị ảnh hưởng bởi vụ án này, tình hình đang nghiêm trọng như thế nhưng khi đặt ở trước mặt hắn, dường như đây cũng chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.
Mà, đã là chuyện bình thường thì rồi sẽ có cách giải quyết. Hắn tự thấy mình làm việc thẳng thắn, không thẹn với lương tâm, nên hắn cũng không sợ bị soi xét hay chỉ trích.
Minh Hoa Chương đi theo người truyền lời, đã đi rất xa rồi, Minh Hoa Thường vẫn không nhúc nhích gì, vẫn cứ nhìn theo bóng lưng hắn như thế. Tạ Tế Xuyên vẫy vẫy tay ở trước mặt nàng rồi nói: “Lấy lại tinh thần đi Nhị muội muội à. Hắn không sao đâu, có thời gian làm việc này thì chẳng thà cứ nghĩ về chúng ta đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Não Giang Lăng là “não cá vàng”, dù có là chuyện gì thì cũng đừng hòng ghi lại được vết tích nào trong đầu Giang Lăng. Vì không nghĩ đến nên không biết đích đến vẫn còn rất xa, cho nên, đến tận bây giờ hắn ta mới không thấy nặng nề gì, vẫn có thể giữ tinh thần lạc quan mà nói: “Đi thôi, chúng ta đi thăm dò người hẹn Nghiêm Tinh Thành ra ngoài thôi, tra nhanh một chút thì còn có thể kịp giờ ăn cơm trưa đó!”
Nhưng mà, trên thực tế, đừng nói là ăn cơm trưa, vì đến cả một ngụm nước mà bọn họ cũng không có thời gian đâu để mà uống. Bốn người Minh Hoa Thường đã quay lại nhà của Nghiêm Tinh Thành, bấy giờ bọn họ đã có lý do “danh chính ngôn thuận” để tra hỏi, đáng tiếc thay, bốn người đã hỏi hết một vòng rồi nhưng không một ai biết là hôm nay Nghiêm Tinh Thành đã hẹn gặp ai.
Sau khi tiễn tiểu thiếp của Nghiêm Tinh Thành đi, Minh Hoa Thường để ý thấy Tạ Tế Xuyên hơi nhíu mày, ngón tay thon dài lặng lẽ đè phần bụng lại. Nàng mở túi gấm luôn mang theo bên mình, rồi lấy một bọc giấy ra mà đưa cho Tạ Tế Xuyên.
Tạ Tế Xuyên liếc mắt nhìn gói giấy dầu ấy, rồi lại nhìn về phía nàng, kinh ngạc hỏi: “Muội làm gì vậy?”
“Buổi sáng ta sợ đói nên đã tự gói chút bánh ngọt. Yên tâm đi, đích thân ta đã dùng khăn tay để lót gói bánh lại, chắc chắn rất sạch sẽ.”
Tạ Tế Xuyên cứ đứng bất động như thế mà nhìn chằm chằm vào nàng, Minh Hoa Thường cho rằng hắn ta sẽ không động vào, đang định tìm cách chữa ngượng rồi cất bánh đi, thì không ngờ rằng, Tạ Tế Xuyên lại đưa tay ra nhận lấy bánh ngọt. Minh Hoa Thường mừng rỡ, vội nói: “Nhanh ăn đi, buổi sáng huynh đã không ăn gì rồi, hôm nay lại còn bận rộn như thế nữa, sẽ không có thời gian rảnh để ăn trưa đâu, có lẽ là thân thể huynh sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ăn trưa?” Ngoài phòng, Giang Lăng “bắt lấy” được từ ngữ trọng tâm một cách vô cùng chính xác, hắn ta hăng hái thò đầu vào hóng hớt: “Ăn trưa gì thế? Này, Minh Hoa Thường, nhìn ngươi như thế ta cũng không ngờ là ngươi lại ăn mảnh đấy!”
“Biến đi!” Minh Hoa Thường không thể nhịn được nữa, đẩy đầu hắn ta ra, ép buộc hắn ta phải đi ra ngoài: “Làm việc của ngươi đi! Sao lúc tra án không thấy ngươi tích cực được như vậy vậy hả?”
Minh Hoa Thường kéo Giang Lăng ra ngoài phòng, cách một cánh cửa, không thể nghe rõ là bọn họ đang nói gì. Tạ Tế Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua gói giấy dầu, rõ ràng là nó đã được người gói dụng tâm gói lại, rồi hắn ta chậm rãi mở dây buộc ra.
Bên trong là những miếng bánh được xếp chỉnh tề, đều là những món ăn được ngay cả khi đã bị nguội, rất dễ tiêu. Nhìn thì cũng có thể đoán ra được rằng, đây không phải là kiểu thức ăn mà Minh Hoa Thường thích.
Tạ Tế Xuyên chậm rãi cầm một miếng lên rồi bỏ vào miệng. Bánh ngọt vào miệng là tan ra ngay, vị ngọt như hóa thành một dòng suối lặng lẽ chảy ra khắp toàn thân hắn ta, dạ dày đã co thắt lại và kêu gào được ăn như đã được xoa dịu, cơn đau cũng giảm đi rất nhiều.
Tạ gia ít người, Tạ Tế Xuyên lại là dòng độc đinh trong chi của bọn họ. Tạ Tế Xuyên đã từng cảm thấy như vậy rất tốt, hắn ta là duy nhất, gia tộc cũng chỉ có thể trút hết mọi tài nguyên vào hắn ta, toàn lực chu cấp cho hắn ta mà thôi. Nhưng giờ đây, Tạ Tế Xuyên bỗng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, vì sao hắn ta lại không có một vị tỷ tỷ hay là muội muội cơ chứ?
Thì ra cảm giác được người ta lo lắng, được người ta chú ý cũng không phiền phức đến thế.
Khó khăn lắm Minh Hoa Thường mới đuổi Giang Lăng đi được, nàng đứng dưới mái hiên, nhìn chằm chằm vào mầm cây mới nhú mà ngẩn người ra. Tạ Tế Xuyên đi từ trong nhà ra, hỏi nàng rằng: “Đang nghĩ gì vậy?”
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào ngọn cây, tự lẩm bẩm: “Ta luôn cảm thấy, chắc chắn là hung thủ đang lựa chọn nạn nhân theo một quy luật nào đó. Rốt cuộc là quy luật gì đây?”
Tạ Tế Xuyên lên tiếng: “Có thể là hắn ta chỉ muốn hưởng thụ cảm giác “mèo vờn chuột”, nếu hắn ta chỉ tuỳ tiện chọn thôi thì sao?”
“Không.” Minh Hoa Thường lắc đầu: “Nếu trong những vụ án riêng lẻ thì có khả năng việc hắn ta giết người chỉ là ngẫu nhiên, nhưng trong vụ án giết người liên hoàn, thì chắc chắn là không phải. Thật ra, ta cứ cảm thấy cái tên Nghiêm Tinh Thành này nghe vô cùng quen tai, nhưng dù có thế nào thì ta vẫn không thể nhớ ra được là ta từng nghe thấy ở đâu.”
Tạ Tế Xuyên liếc nàng một cái rồi nói: “Đi hỏi những người khác trong nhà họ Nghiêm đi. Không chừng là nếu có người nào đó nhắc nhở, muội sẽ có thể nhớ lại được đó.”
Minh Hoa Thường buồn bực không vui, chỉ đành gật đầu chấp thuận thôi, vì kế hoạch của ngày hôm nay cũng chỉ có như thế. Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường đi đến nhà họ Nghiêm, hắn ta quét mắt nhìn bức tranh tuấn mã trên tường, trào phúng mà chẳng nể nang ai: “Người ít học mà còn học theo người ta đi treo tranh tuấn mã nữa. Ngựa già nằm chuồng, chí tại bốn phương, ông ta mà cũng xứng đáng nữa à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thoáng chốc, Minh Hoa Thường khựng lại, nàng trợn mắt, bắt đầu suy tư gì đó. Tạ Tế Xuyên quay đầu lại và hỏi: “Sao vậy?”
Minh Hoa Thường sửng sốt cả một hồi rồi vỗ mạnh tay: “Ta nhớ ra rồi!”
Nhậm Dao đi ra tìm Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên, nàng ấy thấy hai người đang đứng trong hành lang thì bước nhanh qua: “Sao vậy? Hai người nhớ ra được gì rồi?”
Minh Hoa Thường đã sáng tỏ, mạch suy nghĩ cũng thông suốt, chỉ cảm thấy không thể đứng yên thêm được nữa, vội nói với Nhậm Dao rằng: “Nhậm tỷ tỷ, ba người các tỷ cứ tiếp tục tra hỏi đi, muội đi ra ngoài một chuyến!”
Nàng nói xong thì hùng hổ chạy mất, Nhậm Dao kêu một tiếng, sau đó lại kinh ngạc hỏi: “Muội muốn đi đâu?”
Tạ Tế Xuyên đưa gói giấy dầu cho Nhậm Dao rồi nói: “Các ngươi tiếp tục hỏi đi, ta đuổi theo muội ấy.”
Tạ Tế Xuyên nói xong thì cũng rời đi nhanh như một cơn gió, để lại một mình Nhậm Dao đứng trên hành lang, trong tay nàng ấy là nửa gói bánh ngọt, nàng ấy hoang mang chẳng hiểu gì. Giang Lăng nhanh chóng đi từ phía sau đến, nhận lấy đồ ăn trong tay Nhậm Dao bằng một cách vô cùng tự nhiên. Hắn ta thấy bóng lưng “vắt chân lên cổ” mà chạy của Minh Hoa Thường, vẫn không rõ nên mới hỏi: “Nàng ta đi đâu vậy? Có phải là chạy đi ăn cơm không?”
Nhậm Dao nghiến răng, siết chặt nắm đấm rồi nện một phát vào đầu hắn ta: “Ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi!”
Minh Hoa Thường vọt ra khỏi nhà họ Nghiêm, đang chạy trên đường đến nỗi không kịp thở thì bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng vó ngựa. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Tế Xuyên đang ghìm ngựa tới gần, duỗi một tay ra với nàng: “Muội định chạy đi thật đấy à? Lên đây đi, cưỡi ngựa nhanh hơn.”
Minh Hoa Thường đang vội xác minh giả thiết nên cũng không ra vẻ, cầm tay hắn ta rồi bước lên ngựa. Sau khi Tạ Tế Xuyên đỡ được Minh Hoa Thường thì hắn ta cũng không nói thêm câu nào nữa, sau đó hắn ta đá vào bụng ngựa mà không hề có bất kỳ điềm báo trước nào, tuấn mã gào thét một tiếng rồi chạy nhanh về phía trước như mũi tên rời cung.
Minh Hoa Thường lặng lẽ nắm chặt lông bờm trước người, đến cả hé miệng ra thôi mà nàng cũng không dám. Trước kia, nàng cũng đã từng được cưỡi ngựa cùng với Minh Hoa Chương, mặc dù Minh Hoa Chương cưỡi ngựa nhanh nhưng hắn lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác. Cái nhanh của Minh Hoa Chương mang đến một sự ổn định, có thể đoán trước được, còn Tạ Tế Xuyên thì lại mang phong cách trái ngược hoàn toàn, hắn ta thích sự mạo hiểm và kích thích, thích rẽ nhanh thắng gấp. Minh Hoa Thường bị xóc nảy đến nỗi hãi hùng khiếp vía, chỉ có thể cầu nguyện không ngừng, chỉ mong con đường đến Hồi Xuân Đường ngắn thêm một chút, ngắn thêm chút nữa.
Tạ Tế Xuyên cưỡi ngựa đi vòng qua hơn cả nửa Trường An, cuối cùng họ cũng đã đến được nơi cần đến. Ngựa dừng lại, Minh Hoa Thường không thể chờ nổi nữa mà nhảy nhanh xuống, rồi xách váy chạy vào Hồi Xuân Đường.
Tạ Tế Xuyên buộc ngựa lại, thản nhiên đi theo nàng. Hắn ta cứ tưởng rằng Minh Hoa Thường đã tìm ra được manh mối gì đó, không ngờ là nàng lại đứng trước một bức tường, nhìn chằm chằm vào tấm biển trên đó.
Tạ Tế Xuyên liếc mắt, nét chữ xấu đến mức dung tục, chất liệu gỗ cũng không quá đặc biệt, thật sự là không thể tìm ra được gì đáng chú ý. Nhưng mà trông Minh Hoa Thường lại rất kích động, nàng lẩm bẩm: “Đại Y Tinh Thành, Đại Y Tinh Thành… Không sai, chính là như vậy!”
Tạ Tế Xuyên cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả gì. Đây là lần hiếm hoi hắn ta không hiểu được suy nghĩ của người khác, nên hắn ta chỉ đành phải hỏi: “Muội nghĩ đến cái gì vậy?”
Minh Hoa Thường xoay người, hai mắt sáng đến kinh người: “Ta biết cách hung thủ chọn ra những đối tượng tiếp theo như thế nào rồi. Người chết đầu tiên là Tiền Ích, mấy ngày trước khi vụ nổ xảy ra, hắn ta đã nhận được một chiếc khóa trường mệnh, trên đó có điêu khắc tuấn mã; người chết thứ hai là Sở Ký, mấy ngày trước khi bị nổ chết, ông ta đã nhận được một tấm biển tặng nặc danh, trên đó biết “Đại Y Tinh Thành”; mà người chết thứ ba lại tên là Nghiêm Tinh Thành!”
Tạ Tế Xuyên nhướng mày, nghiền ngẫm ý nàng nói rồi lại nhìn nàng: “Ý của muội là…”
“Đây là báo hiệu!” Minh Hoa Thường kích động đến nỗi nắm chặt tay Tạ Tế Xuyên, tựa như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy trong mắt nàng, sáng ngời và rực rỡ, xinh đẹp đến bức người: “Hắn ta sẽ để lại tên của người bị hại tiếp theo ở hiện trường án mạng trước đó, khóa trường mệnh đầu ngựa, Sở Ký [*], Đại Y Tinh Thành, Nghiêm Tinh Thành. Cho nên, ở hiện trường nơi Nghiêm Tinh Thành chết, chắc chắn là sẽ có thông tin của người tiếp theo mà hung thủ muốn giết!”
[*] Tên của Sở Ký có Hán tự là 楚骥, trong đó chữ Ký (骥) có nghĩa là ngựa tốt, tuấn mã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.