Song Bích

Chương 182: Bức Vua Thoái Vị

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

31/07/2024

Đêm đông tĩnh lặng, mây đen không trăng, như có bông tuyết lơ lửng trong không khí. Nhà nhà đốt đèn im ắng, chỉ có ánh đèn lấm ta lấm tấm tô vẽ cho Trường An, thành Trường An lớn như thế kia nhưng lại bị bao phủ trong lớp tuyết đọng, xa ngút ngàn dặm, tựa như cung điện cõi trời.

Khi chuyển động, bánh răng vận mệnh luôn yên tĩnh. Đêm này, phần lớn mọi người vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ như thường ngày, không hề phát giác ra được tối nay sẽ có chuyện đặc biệt gì. Các cung nhân của cung Đại Minh nói chuyện phiếm một lúc thì lục tục đi ngủ, sợ ngày mai dậy không nổi. Ngụy Vương thần trí không rõ đang nằm trên giường, ông ta ho khan đứt quãng, hạ nhân hầu hạ ông ta thì đã buồn ngủ đến mức mắt không mở ra được, đã quên mệnh lệnh của Ngụy Vương phi từ lâu, bấy giờ chỉ biết dựa vào bên giường mà ngủ thiếp đi. Quận chúa An Lạc vừa mây mưa với trượng phu xong, phu thê bọn họ chôn mình trong màn hồng la, chìm vào giấc ngủ sau sự xoa dịu của xạ hương.

Nhưng có vài nơi lại sáng đèn, tựa như chiếc thuyền đơn độc trên sóng biển, trôi nổi quanh quẩn trong bóng đêm. Phủ Thái Bình Công chúa sênh ca hằng đêm, mà tối nay lại yên tĩnh đến lạ, Thái Bình Công chúa đứng trong phòng, đi qua đi lại, không ngừng nhìn sắc trời bên ngoài.

Đến giờ rồi, không biết bên phía Huyền Vũ Môn thế nào? Bà ta ép chính mình phải tỉnh táo lại, rồi bà ta cầm tràng hạt và ngồi xuống, nhắm mắt cầu nguyện trong lòng.

Cha, Nhị huynh, Tiết Thiệu, mọi người có nhìn thấy không? Nhị lang đã đi đến nơi tổ phụ từng bắt đầu, đang giành lại giang sơn của Lý gia chúng ta. Nếu như mọi người trên trời có thiêng, thì nhất định phải phù hộ Lý gia, vận đen qua, cơn may đến.

Trong phủ Trấn Quốc Công, nhị nương tử xưa nay ngủ sớm cũng lần đầu tiên thức khuya. Trong tay nàng là một chiếc kết bình an mà nàng vừa thắt xong, đang ở dưới đèn xâu ngọc. Không biết có phải vì ánh nến quá mờ hay không, mà nàng đã thử nhiều lần rồi, nhưng đều không thể xỏ hạt ngọc vào sợi dây đỏ được.

Ngón tay Minh Hoa Thường đang run lên không ngừng, Minh Vũ Tễ nhìn thấy thì thả chiếc kết bình an đã thắt được một nửa trong tay ra, rồi sau đó nhẹ nhàng cầm tay Minh Hoa Thường.

Nàng ấy không nói gì, mà vào thời điểm này, sự im lặng còn hơn cả ngàn vạn lời nói. Minh Hoa Thường hít sâu một hơi, không biết là đang nói cho Minh Vũ Tễ nghe hay tự nói với chính mình nữa: “Muội không sao. Mọi người đều sẽ bình an thôi.”

Giờ đây, trước Huyền Vũ Môn, cánh cổng gỗ nặng nề được đẩy ra một cách chậm rãi. Một bóng người màu đen cao ráo rắn rỏi giục ngựa đứng ngoài cổng thành, sau lưng hắn là binh sĩ đen nghịt.

Một đám người nghiêm nghị im lặng đứng ngoài cung thành, nhưng lại không có bất cứ một ai phát hiện ra họ.

Lý Hoa Chương ở trên cao nhìn xuống, chẳng mấy chốc đã tìm được Giang Lăng trong đám người. Hắn giục ngựa đi đến trước mặt Giang Lăng, khi xuống ngựa, bội đao bên hông và yên ngựa va vào nhau, phát ra tiếng kim loại lạnh lùng réo rắt, hắn hỏi: “Còn những người khác thì sao?”

“Tất cả đều đã được tiến hành theo kế hoạch, Nhậm Dao kiểm soát thành lầu, người ngựa tuần tra đều đã được đổi thành người của chúng ta, chỉ cần người đến đông đủ là có thể tiến cung ngay.”

“Được.” Lý Hoa Chương mở lồng chim ra, rồi hắn cột miếng vải màu vàng đặc chế vào chân bồ câu, vung cánh tay thả bồ câu bay đi. Chim bồ câu trắng vỗ cánh, thoáng cái, nó đã biến mất trong bầu trời đêm đen kịt. Lý Hoa Chương và Giang Lăng đưa mắt nhìn đồ câu đưa thư dần hóa thành một điểm trắng, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nó nữa. Khuôn mặt Lý Hoa Chương bình tĩnh, hắn nói: “Thành bại ở lần hành động này.”

Vì ngày này, bọn họ đã tính toán tỉ mỉ trong cả một năm.

Sau khi Lý Hoa Chương và Thái Bình Công chúa đạt thành thỏa thuận thì vẫn luôn chuẩn bị trong bí mật. Thái Bình Công chúa thì chủ yếu phụ trách ở phía sau, dựa vào sự hiểu biết về Nữ hoàng, về cung đình trong nhiều năm qua, mà bà ta lôi kéo Tể tướng và nữ quan có địa vị cao trong triều, nếu không thể lôi kéo thì nghĩ cách “diệt trừ” những người này. Thái Bình Công chúa đưa ra rất nhiều ý kiến, nhưng người thật sự tiến hành, vẫn chỉ là Lý Hoa Chương.

Trong một năm này, Lý Hoa Chương đã thuận lợi nắm giữ lực lượng phòng thủ của Trường An nhờ vào chức quyền, song song với đó, hắn lên kế hoạch lộ tuyến chính biến một cách hết sức cẩn thận, còn tỉ mỉ khai thông từng khớp nối như Kim Ngô vệ, Vũ Lâm quân và phủ Kinh Triệu, bảo đảm ngày đó hắn có thể điều động binh lực, nhanh chóng khống chế cung thành và hoàng thành trước lúc kinh động đến Nữ hoàng.

Mà, hắn có thể làm được tất cả những việc này một cách thuận lợi mà không khiến Nữ hoàng hoài nghi hay không, may mà đã có Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường là trung tâm truyền tin của tất cả mọi người, phía bọn họ có bất cứ yêu cầu hay biến động gì thì đều nói thẳng cho Minh Hoa Thường biết, rồi lại để Minh Hoa Thường nghĩ cách truyền đến tay của người tương ứng.

Trong toàn bộ quá trình này, chắc chắn Minh Hoa Thường là người phải mạo hiểm nhiều nhất, nhưng nàng đã lừa được tai mắt của Huyền Kiêu Vệ, chuyện này giống như là một kỳ tích vật, dù đã có mấy lần suýt bị phát hiện ra, nhưng nhờ sự ứng biến của nàng, lần nào cũng từ nguy thành an trong gang tấc. Ai có thể ngờ được rằng, một vị tiểu thư khuê các trông có vẻ ngọt ngào xinh xắn, đơn thuần vô hại, thật ra lại là một mật thám hai mặt, dùng sức của một mình mình mà bện nên một tấm lưới lớn, lớn đến nỗi đủ để “tắm máu” cả nửa cái thành Trường An kia chứ?

Minh Hoa Thường và Thái Bình Công chúa giống nhau, chủ yếu phụ trách việc tổ chức nhân thủ vào giai đoạn đầu, chờ đến ngày chính biến, nàng không có cách nào có thể làm thêm việc gì nữa. Chuyện còn lại, ngoại trừ tin tưởng Lý Hoa Chương ra, thì cũng chỉ có thể trao phó cho ông trời mà thôi.

Theo như kế hoạch, Nhậm Dao, Giang Lăng đã sớm thay ca với người ta, chọn giữ cửa cung vào ngày này. Đợi đến giờ Tý, sau khi mọi người đều đã ngủ say như chết, trong hai người bọn họ, một người canh gác một người đề phòng, mở cửa cung từ bên trong.

Lý Hoa Chương ở bên ngoài tiếp ứng phối hợp, điều hành toàn cục. Nếu như mở cổng thành thuận lợi, Lý Hoa Chương sẽ đưa tin cho Tạ Tế Xuyên, bảo Tạ Tế Xuyên hộ tống Thái tử đến Huyền Vũ Môn, đến lúc đó, các binh sĩ sẽ ủng hộ Thái tử xông vào cung đình, dùng tội danh mưu phản để giết chết hai huynh đệ Trương gia. Thái Bình Công chúa đã ở trong cung sắp xếp nhân lực, sau khi bọn họ vào cung, sẽ có người dẫn đường cho bọn họ, dẫn bọn họ tìm đến Nữ hoàng và hai huynh đệ Trương gia.

Về phần hai huynh đệ Trương gia, rốt cuộc là họ có mưu phản hay không, thì không ai quan tâm đến chuyện này cả. Vì mọi người đều ngầm hiểu rõ, bọn họ tiến cung phản đối Nữ hoàng, chỉ là do hai huynh đệ Trương gia gây nên nhiều sự chú ý nhất, kiêu căng nhất, thích hợp lấy ra để “tế cờ” nhất. Trong quá trình dẹp “loạn đảng” này, bọn họ sẽ nhân cơ hội tiêu diệt thân tín của Nữ hoàng, đợi đến lúc Nữ hoàng nhận ra, thì bà ấy đã chẳng thể làm nên việc gì nữa, cũng chỉ có thể nhường ngôi cho Thái tử mà thôi.

Lý Đường hưng hay vong, đều phải dựa vào chiến dịch đêm nay.

Lý Hoa Chương biết, mũi tên đã bắn ra rồi thì sẽ không thể thu lại được nữa, một khi bọn họ đã dấy binh, nếu không thể vây chặt Nữ hoàng, thì người chết sẽ là bọn họ. Cho nên hắn đã chuẩn bị rất lâu chỉ vì lần hành động tối nay, mỗi một khâu đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng rất nhiều lần, để lại rất nhiều đường lui. May mà cho đến bây giờ, mọi thứ vẫn rất thuận lợi, chỉ cần chờ đến khi Thái tử xuất hiện nữa thôi, vậy là bọn họ có thể hành động rồi.



Nhưng, rõ ràng là chỉ còn thiếu mỗi bước vào cửa nữa thôi, mà vẫn cứ phải xảy ra rủi ro. Lý Hoa Chương tính toán thời gian đi từ Đông Cung đến Huyền Vũ Môn, lẽ ra Thái tử phải đến được đây rồi mới phải, nhưng đã qua lâu rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Thái tử đâu. Binh sĩ bên dưới đã bắt đầu rối ren, Lý Hoa Chương nghiêm mặt, ý thức được ở Đông Cung đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.

Bấy giờ, ở Đông Cung.

Tạ Tế Xuyên nhìn thấy một con chim bồ câu trắng bay tới từ bầu trời đêm, trên chân cột dây lụa màu vàng, lượn qua lượn lại gần đây. Tạ Tế Xuyên biết bên phía Huyền Vũ Môn đã được chuẩn bị xong xuôi, hắn ta bước nhanh đến điện Đông Cung, nói với Thái tử: “Thái tử điện hạ, Ung Vương đã mở Huyền Vũ Môn, ngài có thể xuất phát rồi.”

Trên danh nghĩa, lần hành động này tồn tại là vì Thái tử dẫn binh tiêu diệt hai huynh đệ Trương gia làm nhiễu loạn triều cương, nhưng thực chất, chuyện này lại không liên quan đến Thái tử. Thái tử không chỉ không biết cụ thể thời gian, cũng không biết nội dung chi tiết, mà ông ấy chỉ cần xuất hiện vào thời điểm thích hợp, đi ngang qua trước mặt người ta một lần, thì sẽ có người đưa ông ấy lên hoàng vị.

Việc Thái tử cần làm đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn được nữa, gần như không có khả năng xảy ra sai sót gì. Tạ Tế Xuyên và Lý Hoa Chương đã suy diễn rất nhiều chuyện bất ngờ có thể gặp trên đường đi, bị người ta phát hiện hay xuất hiện người phản bội,… nhưng bọn họ không ngờ rằng, cuối cùng, khâu mắc kẹt lại nằm ở chỗ Thái tử.

Rõ ràng là trước đó đã bàn bạc xong xuôi, nhưng khi ra ngoài, Thái tử đột nhiên nhớ đến vẻ uy nghiêm và thủ đoạn trong mấy năm qua của mẫu thân, rồi ông ấy sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có nói gì cũng không chịu đi nữa.

Mặt mày Thái tử trắng bệch, nắm chặt tay Thái tử phi Vi thị mà nói với Tạ Tế Xuyên: “Mẫu thân thần thông quảng đại, thủ đoạn chồng chất, nếu như bị mẫu thân phát hiện, chắc chắn bà ấy sẽ không tha cho chúng ta đâu. Hay là, lần này thôi đi nhé?”

Tạ Tế Xuyên nghe thấy thế thì thật sự là chỉ muốn phun ra máu ra, thôi ư? Bên ngoài, binh lính đã đứng ngay ngắn hết rồi, sao có thể thôi cho được đây?

Tạ Tế Xuyên nghiêm mặt và nói: “Điện hạ yên tâm, bên ngoài chúng thần đã sắp xếp xong xuôi, binh sĩ cũng sẵn lòng vào sinh ra tử vì Thái tử, sao điện hạ có thể lùi bước cho được? Nếu như tối nay thành công, Lý gia có thể đường đường chính chính ra vào cung đình, không cần phải dè chừng hay lo sợ ánh mắt người khác nữa. Chẳng lẽ ngài không muốn kết thúc những ngày tháng uất ức này hay sao?”

Tất nhiên Thái tử cũng muốn chứ, nhưng ông ấy sợ chết hơn. Cả đời ông ấy đều sống dưới cái bóng cường thế của mẫu thân, ông ấy đã từng hăng hái, đắc ý, ngập tràn lòng tin, muốn tạo nên cơ nghiệp lẫy lừng. Nhưng mà, dù ông ấy có làm Hoàng đế đi chăng nữa, mẫu thân chỉ cần nói một câu thôi thì cũng đã đủ để kéo ông ấy xuống khỏi hoàng vị, giam cầm ở Phòng Châu, mười năm sống không bằng chết, ăn bữa nay lo bữa mai.

Sự sợ hãi đối với mẫu thân đã khắc sâu vào tận xương tủy ông ấy, trước đó, khi nghe Tạ Tế Xuyên nói đến kế hoạch chính biến, Thái tử không hề có cảm giác chán thực nào. Nhưng bây giờ, việc đến nước này rồi, ông ấy mới ý thức được rằng, ông ấy muốn lật đổ mẫu thân thật ư? Sao mà ông ấy dám kia chứ?

Thái tử không ngừng lắc đầu, bàn tay đang giữ lấy Thái tử phi cũng không dám buông ra: “Không được, không chừng bà ấy đã biết chúng ta muốn làm gì từ trước rồi, bây giờ chỉ đợi chúng ta tự chui đầu vào lưới mà thôi. Nếu như bây giờ dừng lại, bà ấy vẫn sẽ mở ra một con đường sống, bỏ qua cho chúng ta.”

Tạ Tế Xuyên nhìn dáng vẻ Thái tử rụt người lại và nép sau lưng Thái tử phi, quả thật là hắn ta sắp tức chết đến nơi rồi. Một Thái tử từng làm Hoàng đế, sao có thể ngu dốt và mềm yếu, chút tâm huyết của nam nhân mà cũng không có như thế này kia chứ?

Người nhà và nhi tử của Thái tử phi Vi thị đã bị Nữ hoàng giết, quả thật là bà ta đã hận Nữ hoàng thấu xương. Nhưng Nữ hoàng đã xây dựng sự ảnh hưởng của mình trong nhiều năm liền, không phải chỉ cần nói một câu phẫn hận thôi là có thể khắc phục được. Vi thị nghĩ đến ngày tháng bị giam ở Phòng Châu, chợt cảm thấy, ở lại Đông Cung cũng không tệ.

Mặc dù Trọng Nhuận và Tiên Huệ đã chết rồi, nhưng ít nhất, bọn họ vẫn còn sống. Thật sự là bà ta không muốn sống trong những ngày tháng giống như trước kia, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, khó nghèo đến nỗi sau khi sinh con ở trên xe ngựa, đến cả tấm vải để bọc con lại mà cũng không tìm ra được.

Không làm gì cả thì sẽ không mất đi thứ gì hết, Vi Phi cũng do dự, bà ta nói: “Dù sao thì cũng không có ai biết hết, nhân lúc bây giờ còn sớm, bảo các binh sĩ quay về đi, thế chẳng phải là sẽ không sao à?”

Trong quãng thời gian Thái tử và Vi Phi sống ở Phòng Châu, họ đều nương tựa vào nhau, cũng có mấy lần ông ấy muốn tự chấm dứt hết tất cả cho xong, nhưng đều nhờ có Vi Phi ủng hộ ông ấy sống tiếp. Với Thái tử mà nói, Vi Phi chính là một vị “mẫu thân” khác, bây giờ Vi Phi cũng nói thôi, Thái tử càng co đầu rụt cổ như lẽ hiển nhiên, ông ta nói: “Đúng vậy, Thái tử phi nói có lý. Lẽ ra tà ác phải bị tiêu diệt, nhưng sức khỏe thánh nhan không tốt, nếu chúng ta vào cung như thế này, chắc chắn là sẽ làm kinh hãi thánh thể, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn. Chuyện này, để sau rồi hẵng nói đi.” [*]

[*] Từ đây, mình xin chuyển sang đại từ “ông ta” cho Thái tử.

Tạ Tế Xuyên liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đã quá thời gian hẹn lâu rồi. Chính biến chính là dựa vào một tiếng trống để tăng khí thế, một khi kêu dừng giữa chừng, thì sự do dự, đa nghi, sợ hãi trong lòng đám binh sĩ đó sẽ chiếm thế thượng phong, khởi sự [*] tất bại.

[*] Khởi sự (起事): Phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang.

Bọn họ còn ở đây trì hoãn thêm một chút nữa thôi, thì nguy cơ thất bại sẽ tăng lên gấp đôi, hắn ta cũng không thể kéo toàn bộ Tạ gia theo chỉ để phò tá một tên vô dụng được. Tạ Tế Xuyên quyết định theo ý mình, nói với Thái tử hai tiếng “Mạo phạm”, rồi đột ngột tiến lên, ép Thái tử buông tay ra, sau cùng là kéo ông ta đi ra ngoài.

Thái tử không kịp đề phòng gì mà đã bị kéo đi như thế, Vi Phi giật mình, vô thức muốn tiến lên cứu Thái tử: “To gan, ngươi làm gì vậy!”

Tạ Tế Xuyên trông hào hoa phong nhã, gầy gò yếu đuối, nhưng lực tay lại mạnh mẽ đến bất ngờ, hắn ta cứ để mặc cho Thái tử giãy giụa như thế, có thế nào cũng không thể làm gì được hắn ta. Tạ Tế Xuyên nhìn thẳng vào Thái tử, nói một cách cay nghiệt: “Điện hạ, khi đã đặt cờ thì không thể hối hận, nước đã đổ đi thì khó mà hốt lại được. Ngài cũng đã nói bệ hạ có thủ đoạn chồng chất, binh biến đã được phát động, chúng ta không có cơ hội hối hận nữa. Nếu chúng ta thành công thì vẫn còn có chút hy vọng sống sót; nếu cứ như vậy mà thu tay lại, chờ đến ngày mai Nữ hoàng phát hiện ra dấu vết, chúng ta nào có còn con đường sống nữa đâu?”



Giọng điệu Tạ Tế Xuyên lạnh lùng hung ác, nhưng như thế lại trấn áp được Thái tử. Thoáng chốc, Vi Phi cũng tỉnh táo lại, đúng vậy, sao bọn họ còn dám hy vọng xa vời vào lòng nhân ái của Nữ hoàng kia chứ? Nữ nhân đó còn tàn nhẫn hơn cả hổ báo, chuyện gì bà ấy cũng có thể làm ra được.

Vi Phi dừng lại, không ngăn cản Tạ Tế Xuyên nữa. Nhiều năm qua, Thái tử đã quen với việc phục tùng mẫu thân cường thế, thê tử cường thế, bây giờ lại xuất hiện thêm một người cường thế hơn thế, ông ta cũng vô thức vâng theo.

Tạ Tế Xuyên nửa mời nửa uy hiếp, cuối cùng cũng đã mang Thái tử đi ra khỏi Đông Cung được. Thị vệ tiếp ứng ở cửa sau của Đông Cung đã vô cùng lo lắng, bọn họ đều cho rằng chuyện hôm nay đã thất bại rồi, nhưng rồi, cuối cùng lại nhìn thấy Tạ Tế Xuyên và Thái tử đi ra. Bọn họ thở phào một hơi, lập tức hỏi han: “Tạ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì à?”

Tạ Tế Xuyên sợ làm lòng quân dao động, không nói thẳng ta là Thái tử lâm trận bỏ chạy, chỉ thản nhiên nói: “Không có gì, trên đường gặp chút chuyện ngoài ý muốn thôi. Xuất phát đến Huyền Vũ Môn đi.”

Mặc dù đã chậm trễ một lúc, nhưng cuối cùng thì kế hoạch này cũng đã được thực hiện tiếp rồi, các binh sĩ cũng an lòng, chắp tay và đáp: “Vâng.”

Tạ Tế Xuyên hộ tống… hoặc là nói, là “áp giải” Thái tử đi được nửa đường thì gặp binh sĩ mà Lý Hoa Chương phái tới tiếp ứng. Sau khi hai bên nhanh chóng kiểm tra đối chiếu thân phận, binh sĩ không nhịn được mà phàn nàn: “Tạ đại nhân, sao bây giờ các ngài mới đến? Ung Vương cho rằng đã xảy ra chuyện rồi đấy.”

Quả thật, suýt chút nữa là xảy ra chuyện thật rồi, Tạ Tế Xuyên không kịp giải thích, chỉ nói: “Đừng nói những chuyện này nữa, đi đến Huyền Vũ Môn trước đã.”

Lý Hoa Chương đã có dự tính xấu nhất rồi, nhưng cuối cùng thì hắn cũng đã nhìn thấy Tạ Tế Xuyên và Thái tử xuất hiện ở cuối con đường. Lý Hoa Chương nhìn thấy Thái tử mặt mày trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, hắn bèn nhìn về phía Tạ Tế Xuyên ngầm hỏi.

Tạ Tế Xuyên khẽ lắc đầu, đại khái thì Lý Hoa Chương cũng đã biết chút ít, thế nên hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, vẫn giữ vẻ trấn định như lúc ban đầu mà đi đến trước các binh sĩ, nói năng có khí phách: “Hai huynh đệ Trương gia ức hiếp bách tính, hại người đã lâu, bây giờ lại sinh lòng phản loạn, muốn giành lấy Đại Đường. Thái tử không thể nhịn được nữa, quyết tâm thay trời hành đạo, thay dân chúng trong thiên hạ tiêu diệt hai kẻ tặc này. Các ngươi hộ tống Thái tử vào cung, diệt phản đảng, thanh quân trắc, lập lại xã tắc, công lao thiên thu. Các vị tướng sĩ nghe lệnh, người giết hai huynh đệ Trương gia được thưởng bách kim, phong ngàn hộ hầu! Đi theo ta, giết!”

Binh sĩ im lặng đã lâu chợt bộc phát lên một hồi hò hét, tựa như dòng lũ, đều vừa gào thét “Giết” vừa xông vào hoàng cung. Giang Lăng dẫn theo Vũ Lâm quân, mở đường ở phía trước; còn Nhậm Dao canh giữ ở khán đài, nàng ấy trông thấy đèn đuốc trong thành bị “đánh thức” bởi tiếng chém giết, từng chiếc nối tiếp nhau sáng lên. Nàng ấy bèn kéo cung cài tên, mũi tên lạnh băng nhắm vào đường, mặt không cảm xúc: “Bảo vệ cửa cung cho thật tốt, trước lúc trời sáng, không cho phép bất kỳ một kẻ nào được tới gần Huyền Vũ Môn.”

Bắt đầu kể từ khi ra khỏi Đông Cung, Thái tử chỉ cảm thấy ánh mắt ông ta luôn trong trạng thái mờ mịt. Ông ta không biết mình đang ở đâu, không biết mình đang làm gì, ông ta cứ như là một con diều bị người ta kéo đi, buộc phải chạy tới chạy lui, nói mấy lời mà bản thân ông ta cũng không hiểu. Nhưng mà, người bên cạnh đều không cần phải nghe ông ta nói, tiếng la “Giết!” bên tai đột nhiên trở nên mạnh mẽ, không biết là đã qua bao lâu, phía Đông đã nổi lên màu trắng bạc, có người máu me đầy mặt chạy đến, cao giọng nói với Tạ Tế Xuyên: “Tạ đại nhân, Ung Vương lệnh cho ta đến báo với ngài, khắp điện Tử Thần đã bị khống chế, có thể đưa Thái tử vào điện được rồi.”

“Được!” Cuối cùng Tạ Tế Xuyên cũng nở nụ cười đầu tiên trong tối nay. Dường như bấy giờ hắn ta mới nhớ ra rằng mình là thần tử, bèn buông bàn tay siết chặt Thái tử ra, sửa sang lại áo mũ, quay về phía Thái tử, chắp tay và nói: “Điện hạ, phản đảng đã bị khống chế, xin ngài chỉ thị.”

Bọn họ đâu có cần ông ta chỉ thị gì đâu chứ? Thái tử lặng lẽ xoa bàn tay đã bị siết đến mức xanh tím, nói: “Đi xem đi.”

Nói là đi xem “phản đảng”, nhưng Thái tử hoàn toàn không nhìn thấy hai huynh đệ Trương gia đâu. Khi ông ta đi vào điện, ông ta thoáng nhìn thấy trên hành lang có đọng một vũng máu, một cái đầu mặt trắng không râu rơi ở nơi cách đó không xa. Thái tử không dám nhìn kỹ mặt mũi kẻ ấy, chỉ đi theo Lý Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên vào đại điện.

Điện Tử Thần vẫn giống như trong ấn tượng của ông ta – vẫn cao lớn trống trải, nguy nga lộng lẫy, giống như một cơn ác mộng vô biên vô tận. Nhưng tối nay, điện Tử Thần vô cùng vắng vẻ, màn che rũ thấp xuống, che khuất tất cả mọi thứ ánh sáng.

Lý Hoa Chương đi đầu, vung đao chém từng tầng màn che. Trong lúc vẫn còn ngơ ngác, Thái tử đột nhiên nhìn thấy bóng người nửa nằm nửa ngồi sau bức màn.

Rõ ràng là không thấy rõ, nhưng lại mang đến cho ông ta cảm giác uy nghiêm và bức bách mà ông ta không có cách nào có thể nói rõ ra được. Dường như người đằng sau đó vừa mới bị đánh thức, dù rằng đang ở trong thời điểm này đi chăng nữa, thì bà ấy cũng không hề bối rối, cất giọng nói bình tĩnh nhưng nghiêm nghị lên mà hỏi: “Thái tử, muộn thế này rồi, ngươi vào cung làm gì?”

Giọng nói của bà ấy không lớn, nhưng đầu gối Thái tử đã mềm nhũn ra ngay lập tức, gần như là chỉ muốn quỳ xuống thôi, sao dám trả lời nữa kia chứ. Tạ Tế Xuyên đã biết là sẽ không thể trông cậy vào Thái tử được, hắn ta không kiêu ngạo, không tự ti mà đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông có âm mưu tạo phản, chúng thần đã phụng mệnh Thái tử, tiêu diệt bọn chúng. Thần lo là sẽ để lộ tin tức nên chưa bẩm báo với ngài. Ở trong cấm địa hoàng cung dẫn binh tiêu diệt nghịch tặc, làm kinh động thiên tử, tội chúng thần đáng muôn lần chết!”

Người sau màn che nhàn nhạt đáp một tiếng, không hỏi hai huynh đệ Trương gia phản loạn thế nào, như thể là có chuyện như vậy tồn tại thật, bà ấy lạnh nhạt nói: “Bây giờ đã dẹp phản loạn rồi, Thái tử, ngươi có thể quay về Đông Cung rồi.”

Thái tử do dự. Đã đến bước này rồi, trong lòng Nữ hoàng và bọn họ đều biết rõ, bọn họ có thể đi được đến đây, tuyệt đối không phải là vì cái gọi là “phản loạn”, mà là vì “bức vua thoái vị”. Nhưng Thái tử lại không dám vén bức màn này lên, cũng chẳng dám phơi bày sự việc. Gần như là ông ta đã muốn hồi cung theo lời mẫu thân rồi, nhưng bấy giờ Lý Hoa Chương lại tiến lên một bước, lẫm liệt nói: “Thánh nhan, trước khi Cao Tông bệnh chết đã truyền hoàng vị cho Thái tử, lệnh cho ngài ở bên cạnh phò tá, bây giờ cũng đã mười sáu năm trôi qua, Thái tử ở Đông Cung lâu quá thì không hợp lễ nghĩa. Dân chúng nhớ mong Lý thị, quần thần không quên ân đức của Thái Tông, Cao Tông, cho nên tôn kính Thái tử, tiêu diệt tặc thần. Mong bệ hạ truyền vị cho Thái tử, thuận theo trông mong của thiên nhân.”

Cuối cùng Nữ hoàng cũng nhìn về phía Lý Hoa Chương, bà ấy nhìn hắn như thế cả một hồi lâu, ý tứ không rõ: “Trẫm không ngờ rằng ngươi lại là người dẫn binh bức thoái vị. Trẫm đối xử với ngươi không bạc, ngươi làm như vậy có xứng đáng với hai chữ “trung hiếu” hay không?”

Ngón tay Lý Hoa Chương siết chặt, cuối cùng, ánh mắt hắn kiên định, hắn nói rõ ràng từng chữ một: “Thần trung thành với đại nghĩa đất nước, hiếu lương tâm với trời đất, thần không thẹn. Xin thánh nhan hạ chỉ, truyền vị cho Thái tử.”

Lý Hoa Chương ôm đao hành lễ, Nữ hoàng bất động, hắn cũng không đứng dậy, binh sĩ phía sau đều im lặng chờ đợi. Không khí đối địch cứ hiện diện bên trong điện Tử Thần cả một lúc lâu như thế, ngoài điện cũng không hề vang lên tiếng cứu giá, cũng không thấy Huyền Kiêu Vệ xuất hiện. Cuối cùng, Nữ hoàng thở dài một hơi, như thể là đã chấp nhận.

“Lấy bút đến đây đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook