Chương 129: Chính danh (2)
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
02/06/2024
Trong lúc ngẩn người, Minh Hoa Thường đã vô tình trông thấy một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Tạ Tế Xuyên ngồi ở phía đối diện nàng, hắn ta đang quan sát nàng bằng ánh mắt mà nàng chẳng thể nào hiểu được. Khi thấy nàng nhìn qua phía mình, Tạ Tế Xuyên cười, hai mắt hắn ta trông càng giống hồ ly hơn, dùng khẩu hình hỏi nàng: “Nhị muội muội đang nghĩ gì thế?”
Minh Hoa Thường nhanh chóng thu lại biểu cảm hòa nhã trên gương mặt, rồi nàng nở nụ cười với người đối diện, dáng vẻ bối rối ngây thơ. Minh Hoa Chương nhận ra được sự giao tiếp bằng nét mặt của bọn họ, hắn lẳng lặng nhìn Tạ Tế Xuyên và đè tay Minh Hoa Thường lại.
Bị nhắc nhở, Minh Hoa Thường vội hoàn hồn lại, lại nhẫn nại nghe Kinh Triệu Doãn nói chuyện với Thái tử. Ai cũng nhận ra được rằng, thật sự là vị Thái tử này không có tài trị quốc, đã nói nhiều như thế rồi mà đến cả trọng tâm vấn đề cũng không thể nắm bắt được, còn muốn Kinh Triệu Doãn giải thích đi giải thích lại nhiều lần.
Đến vụ án mới nhất ở Hồi Xuân Đường, thật sự là Kinh Triệu Doãn không thấy gì có thể chiếm lấy để làm công lao của mình, nên ông ta bèn nói: “Chuyện của Hồi Xuân Đường thì thần đang phái thuộc hạ điều tra, chưa có kết luận gì, không dám nói ra mấy lời dối lừa điện hạ.”
Thái tử có chút bất mãn với tiến độ điều tra của bọn họ, ông ấy nhíu mày chất vấn: “Vụ án đã xảy ra lâu như vậy rồi, mà tại sao bên phía các ngươi lại không có chút tiến triển nào thế? Tiếp theo đây các ngươi định làm gì?”
Đến lúc phải “cõng nồi” gánh vác trách nhiệm, thì đã không còn thấy tăm hơi của những con người ban nãy hăng hái nịnh hót đâu nữa. Minh Hoa Chương chủ động tiếp lời: “Điện hạ dạy phải, chúng thần không có năng lực làm việc, cảm thấy hổ thẹn sâu sắc vô cùng. Cá nhân thần cho rằng, bất kể lý do hung thủ muốn giết Tiền Ích và Sở Ký là gì, thì thuốc nổ mới là hung khí chủ chốt để hắn ta gây án. Cho nên thần đã lên kế hoạch điều tra những người mua một lượng lớn thuốc nổ từ ghi chép của đá quặng, danh sách mua thuốc nổ. Chỉ là, một khoảng thời gian trước là Tết Nguyên tiêu, một lượng lớn pháo hoa, thuốc nổ mà nhà giàu tích trữ không có lai lịch vận chuyển rõ ràng, nhưng họ lại không chịu hợp tác với quan phủ để điều tra, làm ảnh hưởng rất nhiều đến tiến độ phá án. Thần cả gan xin điện hạ cho một ý chỉ, mong điện hạ điều phối người cho thần, khi cần thiết thì cho phép thần vào phủ điều tra.”
Thái tử nghe xong thì nhíu mày, đằng sau mấy nhà giàu có trong thành Trường An là tầng tầng lớp lớp quan hệ rắc rối khó gỡ, bây giờ ông ấy chỉ vừa mới ngồi vững “chiếc ghế” trong Đông cung mà thôi, đang là thời điểm mong cầu yên ổn, nếu như Minh Hoa Chương mang theo chỉ thị của Thái tử rồi đi điều tra nhà quan, há chẳng phải là sẽ khiến cho ông ấy đắc tội với người ta à?
Thái tử lắc đầu: “Không ổn, việc này không ổn. Còn có cách nào khác nữa không?”
Minh Hoa Chương nghe vậy thì mím chặt môi, rất bất mãn trước việc Thái tử không quả quyết. Hắn còn đang muốn biện luận bằng lý lẽ, mà Tạ Tế Xuyên ở phía đối diện cũng đã nhìn ra được tâm tư của Minh Hoa Chương, hắn ta bèn lên tiếng trước hắn: “Điện hạ, thần cảm thấy có thể tra từ chỗ Liễu thị trước.”
Thái tử nhìn về phía Tạ Tế Xuyên, ông ấy hỏi: “Lời ấy của Tạ khanh có nghĩa là gì?”
Tạ Tế Xuyên nói: “Cái chết của Tiền Ích và Sở Ký xảy ra quá trùng hợp. Một người là ông chủ quán rượu, một người là lang trung y quán; một người ở Thành Bắc, một người ở Thành Nam. Cuộc sống thường nhật của bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ một điểm chung nào cả, ngoại trừ Liễu thị ra. Bây giờ thần đang có hai suy đoán. Thứ nhất, Liễu thị muốn giết chết ông chủ Phùng để được ở cùng với người mà nàng ta yêu, nhưng một nữ tử bán cá như nàng ta thì sao mà biết về dược lý được, thế nên, là do Sở Ký đã tiếp tay cho nàng ta. Nàng ta và Tiền Ích hợp tác với nhau để giết chết ông chủ Phùng nhưng lại không phải lãnh nhận bất kỳ hậu quả gì, bởi vậy mà có người muốn báo thù giúp cho ông trưởng Phùng, người đó ra tay giết tên gian phu Tiền Ích và Sở Ký đã tiếp tay cho kẻ xấu làm việc ác. Thứ hai, Liễu thị oán hận Tiền Ích vì sau khi chiếm được lầu Cẩm Tú, hắn ta không những không trân trọng nàng ta, mà lại còn nuôi ngoại thất, cho nên nàng ta mới “vì yêu sinh hận”, giết chết Tiền Ích, nhưng sau đó lại kinh động đến quan phủ, nàng ta sợ mọi việc bị bại lộ nên lại xuống tay giết Sở Ký.”
Giọng điệu khi Tạ Tế Xuyên nói chuyện vừa điềm nhiên vừa lạnh lùng, nhưng lời nói lại sát với trọng tâm, trật tự rõ ràng, chỉ nói có hai, ba câu thôi mà đã chỉ rõ ra được từng nhân vật và những mối quan hệ nhân quả xung quanh nhân vật ấy. Ban nãy Kinh Triệu Doãn nói nhiều như thế mà Thái tử vẫn không thể hiểu rõ được quan hệ của những người này, nhưng sau khi Tạ Tế Xuyên lên tiếng, Thái tử đã hiểu ra được ngay.
Tạ Tế Xuyên chính là Xá nhân ở phủ Chiêm sự của Thái tử Đông Cung, tất nhiên là Thái tử tin tưởng người của mình hơn, ông ấy hỏi: “Theo Tạ khanh thấy, tiếp theo đây nên tra thế nào?”
Tạ Tế Xuyên không hoảng hốt mà cũng chẳng vội vàng, hắn ta đáp: “Nếu như là trường hợp đầu tiên, vậy thì nên điều tra người thân, bằng hữu, nô bộc trung thành của ông chủ Phùng, Minh Thiếu doãn đã tìm được người tận mắt nhìn thấy kẻ đó, chỉ cần để đối phương xác nhận chính xác là được; nếu như là trường hợp thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, Liễu thị là kẻ chủ mưu, chỉ cần điều tra hành tung của nàng ta là được.”
“Không được.” Minh Hoa Chương nói ngay: “Người chứng kiến là một lão phu nhân lớn tuổi, cả cơ thể và tinh thần của bà ấy đều không đảm bảo, nếu như bà ấy biết là mình đang giúp chỉ ra để xác nhận hung thủ, thì dù có không giống đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ cảm thấy giống. Nếu chỉ dựa vào lời nói đến từ một phía của bà ấy, chẳng may nhận sai hung thủ thì chúng ta biết phải làm sao? Chúng ta phải tìm kiếm hung thủ chứ không phải là tạo nên án oan sai, nếu như đổ oan cho ai đó, chúng ta khó lòng mà chuộc lỗi được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Tế Xuyên nói: “Lúc xác nhận có thể không nói cho bà ấy biết.”
“Quan phủ vừa tìm bà ấy để tra hỏi, rồi ngay sau đó lại bảo bà ấy xác nhận, sao bà ấy lại không đoán ra được là chúng ta đang làm gì cơ chứ?” Minh Hoa Chương nói tiếp: “Điều tra như vậy có nghĩa là đã ngầm thừa nhận kẻ tình nghi là hung thủ, sau đó tìm kiếm sơ hở từ bọn họ, sai dịch phá án mà lấy ấn tượng ban đầu làm đường hướng điều tra thì cực kỳ dễ đưa ra những phán đoán sai lầm. Chẳng thà cứ tra từ đầu, không cần biết vì sao hung thủ lại muốn giết người, vì chế ra được thuốc nổ có sức công phá mạnh mẽ như vậy mới là điểm sơ hở trí mạng của hắn ta. Bên cạnh đó, nếu hắn ta muốn cải tiến thuốc nổ thì chắc chắn hắn ta phải thử nghiệm trên một lượng lớn, chắc chắn là trong nhà hắn ta sẽ còn lại vết tích gì đó. Hướng đi tra đá quặng nghe thì thấy có vẻ phức tạp, nhưng con đường này mới là con đường chuẩn xác nhất.”
Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương nhìn nhau, trong chốc lát, hai người họ tựa như đang giao chiến với nhau, không ai chịu nhường ai. Tạ Tế Xuyên mím chặt môi, sự tức giận đã bị hắn ta nén hết trong ánh mắt. Sao Minh Hoa Chương cứ không chịu hiểu vậy chứ? Nếu như con đường này mà thành công thì sẽ rất chuẩn, nhưng nếu chẳng may là không thành thì sao? Người bị bọn họ “động chạm” sẽ tính tội lên đầu ai đây?
Rõ ràng là có cách khác nhanh hơn, bớt việc hơn, vì sao hắn cứ muốn chuốc lấy phiền phức như thế cơ chứ?
Giang Lăng yên lặng nhìn Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên cãi nhau, người thông minh quá thì cũng không tốt, vì ai cũng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng, không ai chịu từ bỏ ý kiến và đường hướng của mình, nếu cứ giống như hắn ta thì sẽ không có cái kiểu phiền phức này đâu.
Giang Lăng không nể nang ai mà ngáp một cái thật là dài, hắn ta thấy hơi buồn ngủ. Hắn ta đang ngáp được một nửa thì chợt nghe thấy một nữ tử cẩn trọng lên tiếng: “Cái đó… Thật ra ta nghĩ, còn có một cách khác nữa.”
Giang Lăng nghẹn cơn ngáp lại, suýt chút nữa là trật khớp cằm. Hắn ta vịn vào bàn mà ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Minh Hoa Thường với sự kinh ngạc.
Dưới cái nhìn của đông đảo mọi người, nếu nói Minh Hoa Thường nàng không sợ gì thì là giả, nàng cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: “Ta nghĩ, có lẽ là có thể điều tra từ Sở Ký. Chúng ta đều nhận định cái chết của Sở Ký có liên quan đến Liễu thị, nhưng thật ra cũng không có bằng chứng gì cả, mọi thứ đều chỉ là suy đoán của chúng ta thôi mà, chẳng phải sao?”
Minh Hoa Chương nhìn về phía nàng, đôi mắt hắn đen láy mà ánh mắt lại sáng trong, chờ nàng nói tiếp. Tạ Tế Xuyên thì nhướng mày, hắn ta thấy khó hiểu: “Vì sao lại là ông ta?”
Minh Hoa Chương thì có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, nhưng Minh Hoa Thường lại thường hay nói ra những lời mà Tạ Tế Xuyên hắn ta không thể nào đoán trước được.
“Bởi vì từ hiện trường vụ án của lầu Cẩm Tú và Hồi Xuân Đường, ta cảm nhận được sự thù hận sâu sắc.” Khi Minh Hoa Thường nói đến vụ án, tâm trạng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng nói liên tục: “Thật ra hung thủ có rất nhiều cơ hội để giết Tiền Ích, nhưng hắn ta lại cố ý để Tiền Ích leo lên lầu cao, chờ đến khi Tiền Ích nói xong lời khấn cho nhi tử, gần như có thể xem đó là thời điểm mà Tiền Ích thấy cuộc đời mình mỹ mãn nhất, hung thủ chọn thời điểm này, bất chợt khiến hắn ta bị nổ ra thành từng mảnh ngay trước mặt mọi người. Đây không phải là vì tình hoặc vì tài như lẽ thường, có vẻ giống như vì hận hơn. Thứ mà hung thủ muốn không chỉ là Tiền Ích chết đi, mà hắn ta càng muốn “xét xử” Tiền Ích ngay trước mặt mọi người, để phát tiết nỗi thù hận và sự phẫn nộ thấu xương đang được ẩn giấu trong hắn ta.”
Mọi người trong đại điện quay qua nhìn nhau, chẳng ai che giấu sự soi mói đối với Minh Hoa Thường. Rõ ràng là không có ai xem những lời ban nãy mà Minh Hoa Chương nói là thật. Dù bây giờ thế đạo đã khác, nữ nhân cũng có thể làm quan, nhưng cũng chỉ là giống như Thượng Quan Uyển Nhi thôi, muốn viết văn hay là làm thơ gì đó thì thôi cũng được đi, nhưng mà, nữ nhân sao có thể phá án được cơ chứ? Công việc này cực khổ và mệt nhọc như vậy, còn đòi hỏi phải có trí nhớ và thể lực nữa, từ trước đến nay chỉ có nam nhân mới có thể đảm nhiệm được thôi.
Việc Minh Hoa Chương dẫn theo muội muội vào phòng nghị sự là đã đủ làm trò hề cho cả thiên hạ rồi, nhưng mà nữ tử này còn định “hoa tay múa chân” với sự vụ thật sao?
Qua đám người, Nhậm Dao nhìn thấy Minh Hoa Thường chậm rãi nói ra những lời ấy ngay trước mặt Thái tử, Kinh Triệu Doãn, phủ Chiêm sự và một đám vương hầu khanh tước, nàng ấy thấy nở mày nở mặt theo từng lời nàng nói ra. Nàng ấy quay đầu lại, nhìn thấy Giang Lăng vừa run chân vừa ngẩn người ra thì tức giận đánh hắn ta một cái.
Giang Lăng bị đánh mà chẳng hiểu tại sao mình lại bị đánh, hắn ta che lấy cánh tay, kinh ngạc nhìn về phía nàng ấy. Nhậm Dao hung hăng liếc hắn ta một cái, uy hiếp: “Nghe cho đàng hoàng.”
Minh Hoa Thường không để ý đến sự phán xét của người khác, nàng càng nói ra suy nghĩ của mình thì lòng nàng lại càng bình tĩnh, nàng nói tiếp: “Sở Ký cũng như vậy. Một thầy thuốc thành danh khi còn trẻ, có được cả danh và lợi nhưng lại qua đời ngay trong tiệm thuốc của mình, bí dược mà ông ta lấy làm tự hào rơi vãi đầy đất, giống như là cỏ cây vậy, để mặc người ta chà đạp. Lúc ta nhìn thấy Hồi Xuân Đường đã hoàn toàn thay đổi thì thứ đầu tiên mà ta cảm nhận được đó chính là sự ác ý, sự ác ý mạnh mẽ đến độ “đinh tai nhức óc”, sự ác ý của một kẻ bề thế nhìn từ trên cao xuống. Nếu chỉ vì cần tiền hoặc tự vệ, vậy thì tại sao khuynh hướng cảm xúc lại phát triển theo chiều hướng tiêu cực này, tại sao lại đến nông nỗi ấy? Cho nên, ta nghĩ là có thể điều tra từ kẻ thù của Sở Ký, rồi sau đó lại so sánh với quan hệ của Tiền Ích, kẻ trùng khớp chính là đối tượng hiềm nghi trọng điểm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kinh Triệu Doãn cau mày, trách mắng: “Hoang đường! Phá án phải nói đến bằng chứng, chứ không phải là ăn nói lung tung bịa đặt nhiều chuyện như thế. Nữ nhân thì chính là nữ nhân, lúc nào trong đầu cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện yêu đương, bất kỳ thứ gì cũng có thể kéo tình cảm vào được. Ác ý gì? Xét xử gì hả? Công đường không phải là quầy kể chuyện đâu, không cho phép ngươi làm càn làm quấy!”
Minh Hoa Thường biết chắc là sẽ có người không chấp nhận suy nghĩ của mình, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nên vốn dĩ khi nghe thấy những gì mà Kinh Triệu Doãn nói, nàng không hề cảm thấy tổn thương, nhưng Minh Hoa Chương bên cạnh nàng lại chợt lạnh mặt.
Nhậm Dao nghe thấy Kinh Triệu Doãn sỉ nhục Minh Hoa Thường như vậy thì tức giận đến mức mặt đỏ rần lê, nàng ấy vỗ bàn đứng bật dậy: “Ông nói…”
May mà Giang Lăng nhanh tay lẹ mắt nên mới ngăn không cho Nhậm Dao nói ra mấy lời bất nhã trước mặt Thái tử điện hạ. Nhậm Dao tức giận giãy giụa, Giang Lăng một bên dùng sức khống chế Nhậm Dao, một bên nở nụ cười đúng chuẩn công tử bột: “Bọn ta đang thương lượng xem sau khi xong việc thì sẽ đi đâu ăn cơm. Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà, các vị đại nhân cứ tiếp tục đi.”
Minh Hoa Chương không hề nhìn ra phía sau, dáng người thẳng tắp mà lạnh lùng, giọng nói của hắn mang theo chính khí nghiêm nghị, dễ dàng áp chế được âm thanh nghèn nghẹn của Nhậm Dao: “Kinh Triệu Doãn, hôm nay có nhiều người tụ tập lại như vậy là vì để tiếp thu ý kiến quần chúng, tạo điều kiện cho mọi người phát biểu ý kiến, ông không nghe xem phân tích của muội ấy có lý hay không mà đã mắng muội ấy là nữ nhân trước, ông có ý gì thế hả? Hay là ông cảm thấy, nữ nhân không xứng đáng được bước vào quan trường, không xứng đáng được phát biểu ý kiến về triều chính?”
Quan viên trong điện đều bất giác nghĩ đến vị Nữ hoàng gần như đã tàn sát cả nửa Đại Đường ở trong cung, lưng ai nấy chợt lạnh toát. Tạ Tế Xuyên giận dữ trừng mắt nhìn Minh Hoa Chương, rồi hắn ta lớn tiếng nói: “To gan, Thái tử điện hạ ở đây, đúng sai tự có điện hạ định đoạt, nào có đến lượt ngươi lên tiếng? Bệ hạ còn đang bệnh, Thái tử điện hạ chủ động xin đi là vì muốn san sẻ cho bệ hạ, chính là vì lòng hiếu thảo thiết tha. Nếu tiến trình phá án trễ nải, há chẳng phải là đang ly gián tình mẹ con của Thái tử và bệ hạ à? Trong số những người các ngươi, ai chịu trách nhiệm cho việc này được?”
Thái tử nghe hắn ta nói như thế thì cũng giật mình kinh hãi, đúng vậy, Ngụy Vương còn đang chờ để được đâm chọc ông ấy đây, nếu như làm trễ nãi thời gian, không biết là Ngụy Vương sẽ còn bịa đặt về ông ấy thế nào nữa đây. Mẫu thân đã giao việc này cho ông ấy ngay trước mặt Tương Vương, Ngụy Vương, Lương Vương, chính là vì bà ấy đang muốn công nhận vị trí Thái tử của ông ấy, nếu như ông ấy làm hỏng mọi sự…
Thái tử không dám tưởng tượng ra hậu quả. Chỉ cần phá án được là được, còn việc dùng nam nhân hay dùng nữ nhân có gì khác nhau đâu? Thái tử xua tay, ông ấy nói: “Cô khao khát tìm kiếm người tài, không bám vào bất kỳ một khuôn mẫu nào. Các ngươi có suy nghĩ gì thì cứ thoải mái nói ra là được, không cần phải lo ngại gì.”
Thái tử nói như vậy cũng có nghĩa là đang công nhận Minh Hoa Thường, cho phép nàng tham gia vào vụ án này. Thế nên, sau này, dù có là Kinh Triệu Doãn thì cũng không thể chỉ trích nàng ấy được, vì nếu làm thế thì cũng có nghĩa là đang gạt bỏ mặt mũi của Thái tử ra ngoài. Nhậm Dao nghe tới đây thì miễn cưỡng hài lòng, Giang Lăng nhận ra nàng ấy đã dừng giãy giụa thì chậm rãi buông nàng ấy ra. Hắn ta đang muốn tranh công, nhưng ngón tay lại bị Nhậm Dao hung hăng nắm lấy rồi bẻ ngược ra.
Thoáng cái, hai mắt Giang Lăng trừng to ra, suýt chút nữa là nước mắt đã trào ra. May mà hắn ta cắn môi kịp lúc nên mới miễn cưỡng không bị mất mặt ngay trước mặt mọi người.
Không ai để ý đến động tĩnh ở phía sau đại điện cả, Thái tử nghe xong lời phân tích của Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường, thì đầu ông ấy vốn đã nặng nề nay lại càng nặng nề và đau dữ dội hơn.
Ba suy nghĩ đại diện cho ba hướng điều tra hoàn toàn khác nhau. Trên lý thuyết, nếu bọn họ có thể tiến hành cùng nhau thì sẽ ổn thỏa nhất. Nhưng mà, trên thực tế, dù đã điều động Vũ Lâm quân đến, nhưng nhân lực vẫn còn khan hiếm, nếu muốn phá án kịp lúc thì phải tập trung lực lượng vào một việc thôi.
Thái tử chọn lọc cả một hồi lâu, cuối cùng vẫn nghiêng về phía người của mình. Tạ Tế Xuyên đã vào phủ Chiêm sự gần nửa năm, Thái tử tận mắt chứng kiến sự thông minh và tinh tường của Tạ Tế Xuyên, càng ngày càng tin tưởng vào thế gia. Thái tử tin rằng, phán đoán của người thừa kế được dạy dỗ kỹ càng bởi vọng tộc có lịch sử hàng trăm năm, được gọi là thiên tài có hy vọng tái hiện lại phong thái của tổ tiên Tạ thị Trần Quận nhất, là đúng đắn nhất.
Thái tử nói: “Cô cảm thấy suy đoán của Tạ khanh rất có lý. Việc sau này sẽ do Xá nhân Thái tử Tạ Tế Xuyên toàn quyền quyết định, lời của hắn ta nói chính là lời của cô.”
Minh Hoa Thường nhanh chóng thu lại biểu cảm hòa nhã trên gương mặt, rồi nàng nở nụ cười với người đối diện, dáng vẻ bối rối ngây thơ. Minh Hoa Chương nhận ra được sự giao tiếp bằng nét mặt của bọn họ, hắn lẳng lặng nhìn Tạ Tế Xuyên và đè tay Minh Hoa Thường lại.
Bị nhắc nhở, Minh Hoa Thường vội hoàn hồn lại, lại nhẫn nại nghe Kinh Triệu Doãn nói chuyện với Thái tử. Ai cũng nhận ra được rằng, thật sự là vị Thái tử này không có tài trị quốc, đã nói nhiều như thế rồi mà đến cả trọng tâm vấn đề cũng không thể nắm bắt được, còn muốn Kinh Triệu Doãn giải thích đi giải thích lại nhiều lần.
Đến vụ án mới nhất ở Hồi Xuân Đường, thật sự là Kinh Triệu Doãn không thấy gì có thể chiếm lấy để làm công lao của mình, nên ông ta bèn nói: “Chuyện của Hồi Xuân Đường thì thần đang phái thuộc hạ điều tra, chưa có kết luận gì, không dám nói ra mấy lời dối lừa điện hạ.”
Thái tử có chút bất mãn với tiến độ điều tra của bọn họ, ông ấy nhíu mày chất vấn: “Vụ án đã xảy ra lâu như vậy rồi, mà tại sao bên phía các ngươi lại không có chút tiến triển nào thế? Tiếp theo đây các ngươi định làm gì?”
Đến lúc phải “cõng nồi” gánh vác trách nhiệm, thì đã không còn thấy tăm hơi của những con người ban nãy hăng hái nịnh hót đâu nữa. Minh Hoa Chương chủ động tiếp lời: “Điện hạ dạy phải, chúng thần không có năng lực làm việc, cảm thấy hổ thẹn sâu sắc vô cùng. Cá nhân thần cho rằng, bất kể lý do hung thủ muốn giết Tiền Ích và Sở Ký là gì, thì thuốc nổ mới là hung khí chủ chốt để hắn ta gây án. Cho nên thần đã lên kế hoạch điều tra những người mua một lượng lớn thuốc nổ từ ghi chép của đá quặng, danh sách mua thuốc nổ. Chỉ là, một khoảng thời gian trước là Tết Nguyên tiêu, một lượng lớn pháo hoa, thuốc nổ mà nhà giàu tích trữ không có lai lịch vận chuyển rõ ràng, nhưng họ lại không chịu hợp tác với quan phủ để điều tra, làm ảnh hưởng rất nhiều đến tiến độ phá án. Thần cả gan xin điện hạ cho một ý chỉ, mong điện hạ điều phối người cho thần, khi cần thiết thì cho phép thần vào phủ điều tra.”
Thái tử nghe xong thì nhíu mày, đằng sau mấy nhà giàu có trong thành Trường An là tầng tầng lớp lớp quan hệ rắc rối khó gỡ, bây giờ ông ấy chỉ vừa mới ngồi vững “chiếc ghế” trong Đông cung mà thôi, đang là thời điểm mong cầu yên ổn, nếu như Minh Hoa Chương mang theo chỉ thị của Thái tử rồi đi điều tra nhà quan, há chẳng phải là sẽ khiến cho ông ấy đắc tội với người ta à?
Thái tử lắc đầu: “Không ổn, việc này không ổn. Còn có cách nào khác nữa không?”
Minh Hoa Chương nghe vậy thì mím chặt môi, rất bất mãn trước việc Thái tử không quả quyết. Hắn còn đang muốn biện luận bằng lý lẽ, mà Tạ Tế Xuyên ở phía đối diện cũng đã nhìn ra được tâm tư của Minh Hoa Chương, hắn ta bèn lên tiếng trước hắn: “Điện hạ, thần cảm thấy có thể tra từ chỗ Liễu thị trước.”
Thái tử nhìn về phía Tạ Tế Xuyên, ông ấy hỏi: “Lời ấy của Tạ khanh có nghĩa là gì?”
Tạ Tế Xuyên nói: “Cái chết của Tiền Ích và Sở Ký xảy ra quá trùng hợp. Một người là ông chủ quán rượu, một người là lang trung y quán; một người ở Thành Bắc, một người ở Thành Nam. Cuộc sống thường nhật của bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ một điểm chung nào cả, ngoại trừ Liễu thị ra. Bây giờ thần đang có hai suy đoán. Thứ nhất, Liễu thị muốn giết chết ông chủ Phùng để được ở cùng với người mà nàng ta yêu, nhưng một nữ tử bán cá như nàng ta thì sao mà biết về dược lý được, thế nên, là do Sở Ký đã tiếp tay cho nàng ta. Nàng ta và Tiền Ích hợp tác với nhau để giết chết ông chủ Phùng nhưng lại không phải lãnh nhận bất kỳ hậu quả gì, bởi vậy mà có người muốn báo thù giúp cho ông trưởng Phùng, người đó ra tay giết tên gian phu Tiền Ích và Sở Ký đã tiếp tay cho kẻ xấu làm việc ác. Thứ hai, Liễu thị oán hận Tiền Ích vì sau khi chiếm được lầu Cẩm Tú, hắn ta không những không trân trọng nàng ta, mà lại còn nuôi ngoại thất, cho nên nàng ta mới “vì yêu sinh hận”, giết chết Tiền Ích, nhưng sau đó lại kinh động đến quan phủ, nàng ta sợ mọi việc bị bại lộ nên lại xuống tay giết Sở Ký.”
Giọng điệu khi Tạ Tế Xuyên nói chuyện vừa điềm nhiên vừa lạnh lùng, nhưng lời nói lại sát với trọng tâm, trật tự rõ ràng, chỉ nói có hai, ba câu thôi mà đã chỉ rõ ra được từng nhân vật và những mối quan hệ nhân quả xung quanh nhân vật ấy. Ban nãy Kinh Triệu Doãn nói nhiều như thế mà Thái tử vẫn không thể hiểu rõ được quan hệ của những người này, nhưng sau khi Tạ Tế Xuyên lên tiếng, Thái tử đã hiểu ra được ngay.
Tạ Tế Xuyên chính là Xá nhân ở phủ Chiêm sự của Thái tử Đông Cung, tất nhiên là Thái tử tin tưởng người của mình hơn, ông ấy hỏi: “Theo Tạ khanh thấy, tiếp theo đây nên tra thế nào?”
Tạ Tế Xuyên không hoảng hốt mà cũng chẳng vội vàng, hắn ta đáp: “Nếu như là trường hợp đầu tiên, vậy thì nên điều tra người thân, bằng hữu, nô bộc trung thành của ông chủ Phùng, Minh Thiếu doãn đã tìm được người tận mắt nhìn thấy kẻ đó, chỉ cần để đối phương xác nhận chính xác là được; nếu như là trường hợp thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, Liễu thị là kẻ chủ mưu, chỉ cần điều tra hành tung của nàng ta là được.”
“Không được.” Minh Hoa Chương nói ngay: “Người chứng kiến là một lão phu nhân lớn tuổi, cả cơ thể và tinh thần của bà ấy đều không đảm bảo, nếu như bà ấy biết là mình đang giúp chỉ ra để xác nhận hung thủ, thì dù có không giống đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ cảm thấy giống. Nếu chỉ dựa vào lời nói đến từ một phía của bà ấy, chẳng may nhận sai hung thủ thì chúng ta biết phải làm sao? Chúng ta phải tìm kiếm hung thủ chứ không phải là tạo nên án oan sai, nếu như đổ oan cho ai đó, chúng ta khó lòng mà chuộc lỗi được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Tế Xuyên nói: “Lúc xác nhận có thể không nói cho bà ấy biết.”
“Quan phủ vừa tìm bà ấy để tra hỏi, rồi ngay sau đó lại bảo bà ấy xác nhận, sao bà ấy lại không đoán ra được là chúng ta đang làm gì cơ chứ?” Minh Hoa Chương nói tiếp: “Điều tra như vậy có nghĩa là đã ngầm thừa nhận kẻ tình nghi là hung thủ, sau đó tìm kiếm sơ hở từ bọn họ, sai dịch phá án mà lấy ấn tượng ban đầu làm đường hướng điều tra thì cực kỳ dễ đưa ra những phán đoán sai lầm. Chẳng thà cứ tra từ đầu, không cần biết vì sao hung thủ lại muốn giết người, vì chế ra được thuốc nổ có sức công phá mạnh mẽ như vậy mới là điểm sơ hở trí mạng của hắn ta. Bên cạnh đó, nếu hắn ta muốn cải tiến thuốc nổ thì chắc chắn hắn ta phải thử nghiệm trên một lượng lớn, chắc chắn là trong nhà hắn ta sẽ còn lại vết tích gì đó. Hướng đi tra đá quặng nghe thì thấy có vẻ phức tạp, nhưng con đường này mới là con đường chuẩn xác nhất.”
Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương nhìn nhau, trong chốc lát, hai người họ tựa như đang giao chiến với nhau, không ai chịu nhường ai. Tạ Tế Xuyên mím chặt môi, sự tức giận đã bị hắn ta nén hết trong ánh mắt. Sao Minh Hoa Chương cứ không chịu hiểu vậy chứ? Nếu như con đường này mà thành công thì sẽ rất chuẩn, nhưng nếu chẳng may là không thành thì sao? Người bị bọn họ “động chạm” sẽ tính tội lên đầu ai đây?
Rõ ràng là có cách khác nhanh hơn, bớt việc hơn, vì sao hắn cứ muốn chuốc lấy phiền phức như thế cơ chứ?
Giang Lăng yên lặng nhìn Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên cãi nhau, người thông minh quá thì cũng không tốt, vì ai cũng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng, không ai chịu từ bỏ ý kiến và đường hướng của mình, nếu cứ giống như hắn ta thì sẽ không có cái kiểu phiền phức này đâu.
Giang Lăng không nể nang ai mà ngáp một cái thật là dài, hắn ta thấy hơi buồn ngủ. Hắn ta đang ngáp được một nửa thì chợt nghe thấy một nữ tử cẩn trọng lên tiếng: “Cái đó… Thật ra ta nghĩ, còn có một cách khác nữa.”
Giang Lăng nghẹn cơn ngáp lại, suýt chút nữa là trật khớp cằm. Hắn ta vịn vào bàn mà ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Minh Hoa Thường với sự kinh ngạc.
Dưới cái nhìn của đông đảo mọi người, nếu nói Minh Hoa Thường nàng không sợ gì thì là giả, nàng cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: “Ta nghĩ, có lẽ là có thể điều tra từ Sở Ký. Chúng ta đều nhận định cái chết của Sở Ký có liên quan đến Liễu thị, nhưng thật ra cũng không có bằng chứng gì cả, mọi thứ đều chỉ là suy đoán của chúng ta thôi mà, chẳng phải sao?”
Minh Hoa Chương nhìn về phía nàng, đôi mắt hắn đen láy mà ánh mắt lại sáng trong, chờ nàng nói tiếp. Tạ Tế Xuyên thì nhướng mày, hắn ta thấy khó hiểu: “Vì sao lại là ông ta?”
Minh Hoa Chương thì có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, nhưng Minh Hoa Thường lại thường hay nói ra những lời mà Tạ Tế Xuyên hắn ta không thể nào đoán trước được.
“Bởi vì từ hiện trường vụ án của lầu Cẩm Tú và Hồi Xuân Đường, ta cảm nhận được sự thù hận sâu sắc.” Khi Minh Hoa Thường nói đến vụ án, tâm trạng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng nói liên tục: “Thật ra hung thủ có rất nhiều cơ hội để giết Tiền Ích, nhưng hắn ta lại cố ý để Tiền Ích leo lên lầu cao, chờ đến khi Tiền Ích nói xong lời khấn cho nhi tử, gần như có thể xem đó là thời điểm mà Tiền Ích thấy cuộc đời mình mỹ mãn nhất, hung thủ chọn thời điểm này, bất chợt khiến hắn ta bị nổ ra thành từng mảnh ngay trước mặt mọi người. Đây không phải là vì tình hoặc vì tài như lẽ thường, có vẻ giống như vì hận hơn. Thứ mà hung thủ muốn không chỉ là Tiền Ích chết đi, mà hắn ta càng muốn “xét xử” Tiền Ích ngay trước mặt mọi người, để phát tiết nỗi thù hận và sự phẫn nộ thấu xương đang được ẩn giấu trong hắn ta.”
Mọi người trong đại điện quay qua nhìn nhau, chẳng ai che giấu sự soi mói đối với Minh Hoa Thường. Rõ ràng là không có ai xem những lời ban nãy mà Minh Hoa Chương nói là thật. Dù bây giờ thế đạo đã khác, nữ nhân cũng có thể làm quan, nhưng cũng chỉ là giống như Thượng Quan Uyển Nhi thôi, muốn viết văn hay là làm thơ gì đó thì thôi cũng được đi, nhưng mà, nữ nhân sao có thể phá án được cơ chứ? Công việc này cực khổ và mệt nhọc như vậy, còn đòi hỏi phải có trí nhớ và thể lực nữa, từ trước đến nay chỉ có nam nhân mới có thể đảm nhiệm được thôi.
Việc Minh Hoa Chương dẫn theo muội muội vào phòng nghị sự là đã đủ làm trò hề cho cả thiên hạ rồi, nhưng mà nữ tử này còn định “hoa tay múa chân” với sự vụ thật sao?
Qua đám người, Nhậm Dao nhìn thấy Minh Hoa Thường chậm rãi nói ra những lời ấy ngay trước mặt Thái tử, Kinh Triệu Doãn, phủ Chiêm sự và một đám vương hầu khanh tước, nàng ấy thấy nở mày nở mặt theo từng lời nàng nói ra. Nàng ấy quay đầu lại, nhìn thấy Giang Lăng vừa run chân vừa ngẩn người ra thì tức giận đánh hắn ta một cái.
Giang Lăng bị đánh mà chẳng hiểu tại sao mình lại bị đánh, hắn ta che lấy cánh tay, kinh ngạc nhìn về phía nàng ấy. Nhậm Dao hung hăng liếc hắn ta một cái, uy hiếp: “Nghe cho đàng hoàng.”
Minh Hoa Thường không để ý đến sự phán xét của người khác, nàng càng nói ra suy nghĩ của mình thì lòng nàng lại càng bình tĩnh, nàng nói tiếp: “Sở Ký cũng như vậy. Một thầy thuốc thành danh khi còn trẻ, có được cả danh và lợi nhưng lại qua đời ngay trong tiệm thuốc của mình, bí dược mà ông ta lấy làm tự hào rơi vãi đầy đất, giống như là cỏ cây vậy, để mặc người ta chà đạp. Lúc ta nhìn thấy Hồi Xuân Đường đã hoàn toàn thay đổi thì thứ đầu tiên mà ta cảm nhận được đó chính là sự ác ý, sự ác ý mạnh mẽ đến độ “đinh tai nhức óc”, sự ác ý của một kẻ bề thế nhìn từ trên cao xuống. Nếu chỉ vì cần tiền hoặc tự vệ, vậy thì tại sao khuynh hướng cảm xúc lại phát triển theo chiều hướng tiêu cực này, tại sao lại đến nông nỗi ấy? Cho nên, ta nghĩ là có thể điều tra từ kẻ thù của Sở Ký, rồi sau đó lại so sánh với quan hệ của Tiền Ích, kẻ trùng khớp chính là đối tượng hiềm nghi trọng điểm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kinh Triệu Doãn cau mày, trách mắng: “Hoang đường! Phá án phải nói đến bằng chứng, chứ không phải là ăn nói lung tung bịa đặt nhiều chuyện như thế. Nữ nhân thì chính là nữ nhân, lúc nào trong đầu cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện yêu đương, bất kỳ thứ gì cũng có thể kéo tình cảm vào được. Ác ý gì? Xét xử gì hả? Công đường không phải là quầy kể chuyện đâu, không cho phép ngươi làm càn làm quấy!”
Minh Hoa Thường biết chắc là sẽ có người không chấp nhận suy nghĩ của mình, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nên vốn dĩ khi nghe thấy những gì mà Kinh Triệu Doãn nói, nàng không hề cảm thấy tổn thương, nhưng Minh Hoa Chương bên cạnh nàng lại chợt lạnh mặt.
Nhậm Dao nghe thấy Kinh Triệu Doãn sỉ nhục Minh Hoa Thường như vậy thì tức giận đến mức mặt đỏ rần lê, nàng ấy vỗ bàn đứng bật dậy: “Ông nói…”
May mà Giang Lăng nhanh tay lẹ mắt nên mới ngăn không cho Nhậm Dao nói ra mấy lời bất nhã trước mặt Thái tử điện hạ. Nhậm Dao tức giận giãy giụa, Giang Lăng một bên dùng sức khống chế Nhậm Dao, một bên nở nụ cười đúng chuẩn công tử bột: “Bọn ta đang thương lượng xem sau khi xong việc thì sẽ đi đâu ăn cơm. Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà, các vị đại nhân cứ tiếp tục đi.”
Minh Hoa Chương không hề nhìn ra phía sau, dáng người thẳng tắp mà lạnh lùng, giọng nói của hắn mang theo chính khí nghiêm nghị, dễ dàng áp chế được âm thanh nghèn nghẹn của Nhậm Dao: “Kinh Triệu Doãn, hôm nay có nhiều người tụ tập lại như vậy là vì để tiếp thu ý kiến quần chúng, tạo điều kiện cho mọi người phát biểu ý kiến, ông không nghe xem phân tích của muội ấy có lý hay không mà đã mắng muội ấy là nữ nhân trước, ông có ý gì thế hả? Hay là ông cảm thấy, nữ nhân không xứng đáng được bước vào quan trường, không xứng đáng được phát biểu ý kiến về triều chính?”
Quan viên trong điện đều bất giác nghĩ đến vị Nữ hoàng gần như đã tàn sát cả nửa Đại Đường ở trong cung, lưng ai nấy chợt lạnh toát. Tạ Tế Xuyên giận dữ trừng mắt nhìn Minh Hoa Chương, rồi hắn ta lớn tiếng nói: “To gan, Thái tử điện hạ ở đây, đúng sai tự có điện hạ định đoạt, nào có đến lượt ngươi lên tiếng? Bệ hạ còn đang bệnh, Thái tử điện hạ chủ động xin đi là vì muốn san sẻ cho bệ hạ, chính là vì lòng hiếu thảo thiết tha. Nếu tiến trình phá án trễ nải, há chẳng phải là đang ly gián tình mẹ con của Thái tử và bệ hạ à? Trong số những người các ngươi, ai chịu trách nhiệm cho việc này được?”
Thái tử nghe hắn ta nói như thế thì cũng giật mình kinh hãi, đúng vậy, Ngụy Vương còn đang chờ để được đâm chọc ông ấy đây, nếu như làm trễ nãi thời gian, không biết là Ngụy Vương sẽ còn bịa đặt về ông ấy thế nào nữa đây. Mẫu thân đã giao việc này cho ông ấy ngay trước mặt Tương Vương, Ngụy Vương, Lương Vương, chính là vì bà ấy đang muốn công nhận vị trí Thái tử của ông ấy, nếu như ông ấy làm hỏng mọi sự…
Thái tử không dám tưởng tượng ra hậu quả. Chỉ cần phá án được là được, còn việc dùng nam nhân hay dùng nữ nhân có gì khác nhau đâu? Thái tử xua tay, ông ấy nói: “Cô khao khát tìm kiếm người tài, không bám vào bất kỳ một khuôn mẫu nào. Các ngươi có suy nghĩ gì thì cứ thoải mái nói ra là được, không cần phải lo ngại gì.”
Thái tử nói như vậy cũng có nghĩa là đang công nhận Minh Hoa Thường, cho phép nàng tham gia vào vụ án này. Thế nên, sau này, dù có là Kinh Triệu Doãn thì cũng không thể chỉ trích nàng ấy được, vì nếu làm thế thì cũng có nghĩa là đang gạt bỏ mặt mũi của Thái tử ra ngoài. Nhậm Dao nghe tới đây thì miễn cưỡng hài lòng, Giang Lăng nhận ra nàng ấy đã dừng giãy giụa thì chậm rãi buông nàng ấy ra. Hắn ta đang muốn tranh công, nhưng ngón tay lại bị Nhậm Dao hung hăng nắm lấy rồi bẻ ngược ra.
Thoáng cái, hai mắt Giang Lăng trừng to ra, suýt chút nữa là nước mắt đã trào ra. May mà hắn ta cắn môi kịp lúc nên mới miễn cưỡng không bị mất mặt ngay trước mặt mọi người.
Không ai để ý đến động tĩnh ở phía sau đại điện cả, Thái tử nghe xong lời phân tích của Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường, thì đầu ông ấy vốn đã nặng nề nay lại càng nặng nề và đau dữ dội hơn.
Ba suy nghĩ đại diện cho ba hướng điều tra hoàn toàn khác nhau. Trên lý thuyết, nếu bọn họ có thể tiến hành cùng nhau thì sẽ ổn thỏa nhất. Nhưng mà, trên thực tế, dù đã điều động Vũ Lâm quân đến, nhưng nhân lực vẫn còn khan hiếm, nếu muốn phá án kịp lúc thì phải tập trung lực lượng vào một việc thôi.
Thái tử chọn lọc cả một hồi lâu, cuối cùng vẫn nghiêng về phía người của mình. Tạ Tế Xuyên đã vào phủ Chiêm sự gần nửa năm, Thái tử tận mắt chứng kiến sự thông minh và tinh tường của Tạ Tế Xuyên, càng ngày càng tin tưởng vào thế gia. Thái tử tin rằng, phán đoán của người thừa kế được dạy dỗ kỹ càng bởi vọng tộc có lịch sử hàng trăm năm, được gọi là thiên tài có hy vọng tái hiện lại phong thái của tổ tiên Tạ thị Trần Quận nhất, là đúng đắn nhất.
Thái tử nói: “Cô cảm thấy suy đoán của Tạ khanh rất có lý. Việc sau này sẽ do Xá nhân Thái tử Tạ Tế Xuyên toàn quyền quyết định, lời của hắn ta nói chính là lời của cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.